Không quá lâu sau, người nhà Liễu gia đưa lên hoa quả, trà bánh, đám người Cổ Thần trong phòng khách bắt đầu trò chuyện với nhau. Lúc chính ngọ, tiếng kèn chiêng trống chúc mừng vang lên, thọ yến chính thức bắt đầu rồi.
Trong thành Nhạc Thủy, tất cả các thế lực lên được mặt bàn trên cơ bản đều có đại biểu tới đây chúc thọ thái thượng trưởng lão Liễu gia, náo nhiệt phi phàm, Liễu gia ở Bắc thành bày yến tiệc, người bình thường tuy rằng không thể bước vào Liễu phủ, nhưng có thể ở trong yến hội ăn nhiều một hồi.
Toàn bộ yến hội chia làm ba bộ phận, nhân số nhiều nhất tự nhiên chính là yến hội vòng ngoài, thứ nhì là đại biểu các thế lực lớn trong thành Nhạc Thủy, thọ yến được tổ chức ngay trên sân rộng Liễu gia.
Trong chính sảnh Liễu gia, cũng tổ chức yến thọ rất náo nhiệt, đồng thời thọ yến ở đây phong phú nhất, có thể ngồi vào trong chính sảnh đều là những nhân vật tai to mặt lớn, ngoại trừ ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ có đại biểu thế lực Đế Đình.
Buổi thọ yến diễn ra đủ canh giờ mới kết thúc, hạ khách bên ngoài sân rộng đều lục tục rời đi, Liễu gia nhanh chóng dọn dẹp bàn ghế trên sân rộng, quét tước tạp vật, rất nhanh liền khôi phục hình dạng ban đầu.
Ngay sau đó, một lôi đài cao chừng nửa trượng, dài rộng hơn mười trượng nhanh chóng hoàn thành.
Tiếp đó, ba đại gia tộc trong chính sảnh cùng với quan phủ đế đình, người của bốn thế lực lớn đều đi tới sân rộng, thọ yến qua đi, sắp tới chính là hội võ phân phối lợi ích trong vòng hai mươi năm tới trong thành Nhạc Thủy của ba đại gia tộc.
Quy tắc hội võ ba nhà rất đơn giản, mỗi một gia tộc cử ra bốn đệ tử, gia tộc giành thắng lợi lần trước sẽ phái ra một đệ tử đầu tiên đi lên làm chủ lôi đài, sau đó, hai nhà khác lần lượt phái một đệ tử lên khiêu chiến, người thắng trở thành lôi chủ, người bại trực tiếp đấu loại.
Mỗi nhà đều có bốn đệ tử đời thứ ba tham dự, dùng phương thức này, nếu nhà nào bị loại hết bốn đệ tử trước tiên sẽ thất bại, xếp hạng thứ ba chung cuộc, sau đó đệ tử hai nhà còn lại tiếp tục chiến đấu, vẫn dùng phương thức như trước, người thắng trở thành chủ lôi đài, người thua bị loại, nhà tiếp theo bị loại cả bốn sẽ xếp hạng hai, đệ tử làm chủ lôi đài cuối cùng là của nhà nào thì nhà đó sẽ dành thắng lợi.
Về phần phân phối lợi ích tương đối đơn giản, không phải dồn toàn bộ lợi ích vào phân phối lại một lần nữa, mà là trên cơ sở ba nhà vốn có ban đầu, tiếp tục tiến hành phân phối.
Nhà nào xếp vị trí thứ ba, tự nhiên lấy hai phần mười sản nghiệp gia tộc vô điều kiện giao cho nhà xếp thứ nhất.
Mà nhà xếp thứ hai, tự lấy một phần mười sản nghiệp vô điều kiện giao cho nhà xếp thứ nhất.
Vì vậy, hội võ ba nhà, chỉ có thắng và thua, không có hòa nhau, cho dù là xếp thứ hai cũng phải thua một phần mười sản nghiệp, chỉ có xếp đầu tiên mới là người thắng chân chính, thứ hai và thứ ba đều thua, chỉ là, mức độ thiệt hại khác nhau mà thôi.
Hội võ ba nhà, do quan phủ làm người chứng kiến, tuy rằng quan phủ đại biểu cho Đế Đình, thay Đế Đình quản lý trật tự tu chân giới, thế nhưng, tranh đấu giữa các tu sĩ, cho dù cường đại như Đế Đình cũng không thể hoàn toàn cưỡng chế ước thúc.
Vì vậy, tranh đấu giữa các thế lực tu sĩ, quan phủ trên cơ bản không nhúng tay vào, chỉ làm người chứng kiến, mặc kệ bên nào thu được thắng lợi, cuối cùng cũng phải hợp tác với quan phủ, quan phủ thủy chung là người thu lợi.
Ví dụ như lợi ích của thành Nhạc thủy, mặc kệ là ba nhà Liễu, Cổ, Vân cộng đồng phân chia hay là một nhà độc chiếm, hàng năm đều phải giao nộp một phần tỉ lệ lợi nhuận cho quan phủ, quan phủ tiếp tục giao lên Đế Đình.
Bốn phía lôi đài đều dựng khán đài, quan phủ cùng với các thành viên quan trọng của ba nhà Liễu, Cổ, Vân đều ngồi trên lôi đài.
Thực lực của quan phủ tuy rằng kém hơn so với ba đại gia tộc, nhưng chỗ dựa phía sau quá lớn, tự nhiên là ngồi trên khán đài chủ, khán đài này có bốn người ngồi, hai lão giả và hai trung niên.
Bốn người này Cổ Thần đều nhận ra được, người trung niên bên phải tuổi gần năm mươi chính là thành chủ thành Nhạc thủy, tên là Cung Thường Nghệ, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm.
Thứ hai cũng là một vị trung niên chừng bốn mươi tuổi, là tuần thành sứ thành Nhạc Thủy, tên là Cung Thường Lập, cũng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm.
Vị lão giả thứ ba là phó thành chủ thành Nhạc Thủy, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, Cổ Thần đối với người này không phải rất hiểu rõ.
Người cuối cùng chính là chủ sự quản lý đấu giá hội, Cố Ông Nhàn.
Liễu gia ngồi phía bắc, Cổ gia ngồi phía Nam, Vân gia ở phía đông, tộc trưởng và các nhân vật quan trọng đều yên vị.
Bốn người Cổ Thần, Cổ Thái, Cổ Hành, Cổ Côn cùng nhau bước lên khán đài phía Nam, đứng phía sau đám người Cổ Hiền.
Mọi người ngồi xong, một người thanh niên Liễu gia ngự kiếm bay lên lôi đài, ôm quyền hướng bốn phía dạo qua một vòng, lớn tiếng nói:
- Tại hạ Liễu Trường Sinh, đại biểu Liễu gia xuất chiến trận đầu, các bằng hữu hai nhà Cổ, Vân, ai dám đánh với ta một trận?
Hai mươi năm trước, Liễu gia thu được đệ nhất, Cổ gia thứ hai, Vân gia thứ ba.
Ngoại trừ quy định phương thắng lợi phải xuất chiến trận đầu, tại hội võ ba nhà cũng không có yêu cầu gì khác, thứ hai và thứ ba ai lên lôi đài trước, toàn bộ đều bằng hứng thú bản thân, dù sao, cả hai nhà đều là phương thất bại, chỉ là trình độ thất bại khác nhau mà thôi.
Ba nhà luận võ, rất rõ ràng, hai nhà lên lôi đài trước tiên so với nhà thứ ba lên lôi đài có chút thiệt hại, hai người lúc trước, mặc kệ là ai thắng lợi đều đã phải trải qua một hồi chiến đấu, tinh nguyên có tổn hao nhất định, người thứ ba lên lôi đài tự nhiên chiếm được chút ưu thế.
Liễu Trường Sinh vừa dứt lời, bên phía khàn đài Cổ gia chợt lóe kiếm quang, vọt về phía lôi dài, lập tức, thân ảnh Cổ Thái đã xuất hiện trên lôi dài, nói:
- Cổ gia Cổ Thái đến giáo huấn tiểu tử Liễu gia ngươi.
Oán khí trong lòng Cổ Thái khó tan, vẫn nghẹn trong họng, hội võ ba nhà đã bắt đầu, sao còn nhẫn nại được? Liễu Trường Sinh vừa mới mở miệng, tự nhiên là vội vã nhảy lên.
Đôi môi Cổ Thương Nhạc khẽ động, muốn mở miệng ngăn lại nhưng đã muộn.
Đám người Cổ Hiền thấy thế, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Hội võ ba nhà lần này, mỗi nhà đều có bốn người, tiến hành xa luân chiến liên tục không ngừng nghỉ, đệ tử thực lực mạnh nhất thông thường đều đến cuối cùng mới lên lôi đài, để tránh khỏi việc lên lôi dài quá sớm, bởi vì xa luân chiến xói mòn quá nhiều chân nguyên, bại ngoài dự kiến.
Như Liễu Bách Sinh Liễu gia, Vân Hiên Vân gia, đều là nhân vật lên lôi dài cuối cùng trong bốn người, mà bốn người bên phía Cổ gia chỉ có một mình Cổ Thái có tu vi Hậu Thiên tầng thứ hai, bề ngoài xem như hắn cao nhất, nhưng ai nghĩ đến, ngay trận đầu tiên tam gia hội vũ hắn đã xông lên lôi đài rồi?
Liễu Trường Sinh liếc mắt nhìn Cổ Thái, khinh miệt cười nói:
- Ngươi chính là Cổ Thái tự xưng là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba Cổ gia? Nghe nói ngươi có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ hai lại bải trong tay tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, ngươi thực đúng là phế vật cực phẩm.
Một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất dĩ nhiên dám mắng hắn là phế vật? Còn là cực phẩm phế vật?
Cổ Thái nhất thời nổi giận lôi đình, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi bất quá mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, ngươi mới là phế vật, phế vật trong phế vật.
Liễu Trường Sinh không tức giận, cười hắc hắc, nói:
- Ta là người kém cỏi nhất trong bốn người vì vậy người xuất chiến đầu tiên tự nhiên là phế vật, ngươi cũng là người xuất chiến đầu tiên, có thể thấy được ngươi cũng là người kém cỏi nhất trong bốn người Cổ gia ngày hôm nay, chúng ta phế vật đấu với phế vật, không cần khách khí nữa, phế vật huynh, ra tay đi…
- Ngươi thối lắm, ta là đệ nhất nhân trong đệ tử Cổ gia đời thứ ba, sao có thể đánh đồng với phế vật ngươi, xem ta giáo huấn ngươi, nhìn đao…
Cổ Thái gầm lên một tiếng, bỗng nhiên chỉ tay về phía Liễu Trường Sinh, tức thì một thanh phi đao từ trong túi trữ vật bay ra, nhất thời bùng phát đao cương hơn trượng, chém về phía Liễu Trường Sinh.
Liễu Trường Sinh cười hắc hắc, hai tay tụ lại, năm đạo kim quang từ trong túi trữ vật bay ra, chính là năm kim hoàn, nghênh đón với đao cương chém tới, chỉ thấy ngũ kim hoàn va chạm với đao cương, nhất thời đao cương mờ mờ, rất nhanh biến mất không còn.
Trong lòng Cổ Thái cả kinh, xoay nhẹ bàn tay, phi đao rơi vào trong tay, là một thanh trường đao màu đen tinh khiết, chính là Ẩm Ngọc Đao.
Hai tay Liễu Trường Sinh xòe ra, ngũ kim hoàn bay trở lại, hai cái trôi vào trong cổ tay phải, hai cái tay trái, còn lại một cái thù chụp vào đầu, hạ xuống cổ.
- Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn?
Trên khán đài, mấy người nói ra tên pháp khí của Liễu Trường Sinh, trong thanh âm có chút kinh hãi.
Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn chính là một kiện pháp khí phòng ngự của Liễu gia, thuộc về pháp khí trung phẩm, hội võ ba nhà quan hệ tới lợi ích hai mươi năm, ba nhà Liễu, Cổ, Vân tự nhiên dốc hết pháp khí trung phẩm trong gia tộc cho các đệ tử tham gia thi đấu.
Cổ Thái nhướng mày, không nghĩ tới đối phương mới chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất đã đơn giản ngăn chặn được thế tiến công của mình, trong lòng cả kinh, theo đó là lửa giận ngập trời.
Chân khí Tiên Thiên trong cơ thể thôi động điên cuồng, Ẩm Ngọc Đao một lần nữa rời khỏi tay, lúc này đây đao cương càng tăng lên, Cổ Thái đã lấy ra hết toàn bộ thực lực.
Sắc mặt Liễu Trường Sính ngưng trọng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào đao cương, hai tay chém mạnh, ngũ kim hoàn thoát thể bay ra, lại chặn ngang đao cương Ẩm Ngọc Đao, một đao khí thế kinh người vừa rồi bị Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn quay vòng, lập tức đao cương tiêu tán.
Cổ Thái khống chế chân khí Tiên Thiên, gian nan rút được Ẩm Ngọc Đao từ Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn ra, tại không trung vẽ lên một đường vòng cung, đao cương trương lên, lại một đao chém thẳng vào cổ Liễu Trường Sinh.
Hai tay Liễu Trường Sinh chuyển động, năm đạo kim hoàng giống như giòi ăn vào xương, vừa mới tiến gần Liễu Trường Sinh ba trượng, Ẩm Ngọc Đao bị năm đạo kim quang bắt giữ, kiếm cương tiêu tán.
Cổ Thái giận dữ, lật mạnh tay, Ẩm Ngọc Đao kéo ngược lại, nhất thời nổ bắt ra một đạo đao cương dài tới ba trượng, hai chân dậm mạnh, chân khí Tiên Thiên giống như sóng biển cuồn cuộn, tại không trung hình thành vô số vòng rung động, tiêu tán bốn phương tám hướng.
Đồng thời, thân thể Cổ Thái giống như đạn pháo, mạnh mẽ bắn về phía Liễu Trường Sinh, đao cương trong tay giống như một đạo quang mạc, mạnh mẽ chém về phía Liễu Trường Sinh.
Cổ Thái, lại một lần bạo phát.
Cổ Thái liều mạng dốc hết toàn lực vào một đao, so với một đao bổ về phía Cổ Thần tại tỷ thí dòng họ bốn tháng trước, uy lực càng tăng lên nhiều, kiếm cương dài tới ba trượng, đao khí càng nổ bắn ra hơn mười trượng, hình thành một thanh cự đao hư huyễn thật lớn, trong không trung vẽ lên một đạo quang mạc, tựa hồ không khí bị chém thành hai nửa.
Mọi người trên khán đài nhất thời mở to hai con mắt, đề cao tinh thần.
Liễu Trường Sinh đã không còn bộ mặt tươi cười như lúc trước, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng.
Một đao này của Cổ Thái cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh xuống đỉnh đàu, đao ảnh hư huyễn bao phủ trước sau Liễu Trường Sinh hơn mười trượng, trái phải ba trượng, phô thiên cái địa ập tới.
Ánh mắt Liễu Trường Sinh ngưng tụ, ngũ kim hoàng trong nháy mắt biến lớn, so với thân thể của hắn còn lớn hơn một vòng, đồng thời che chắn bên ngoài thân thể hắn, hình thành một bộ kim quang tráo, hoàn toàn bảo hộ Liễu Trường Sinh bên trong.
Lập tức, thân thể Liễu Trường Sinh né tránh sang bên phải, bởi vì chân khí Tiên Thiên đều rót hết vào trong Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn, tốc độ né tránh của Liễu Trường Sinh không nhanh, chỉ vừa vặn né tránh được đao cương của Cổ Thái, nhưng bị đao khí hư huyễn bổ trúng.
Đao khí của Cổ Thái và kim quang tráo của Liễu Trường Sinh đều là hư huyễn do chân khí Tiên Thiên thông qua pháp khí biến ảo thành, thế nhưng, hai bên va chạm phát sinh tiếng nổ rung trời. Kim quang tráo của Liễu Trường Sinh phát ra tiếng vang như chuông đồng, đao khí của Cổ Thái giống như bổ vào đại kim chung.
Tiếng vang tuy lớn, nhưng kim quang tráo từ ngũ kim hoàn hình thành chưa tiêu tán, vẫn hoàn hảo như cũ, ngũ kim chuyển luân hoàn này là một kiện pháp khí phòng ngự trung phẩm, lực phòng ngự quả nhiên không bình thường, tu vi Cổ Thái so với Liễu Trường Sinh còn cao hơn một tầng, đồng thời, Ẩm Ngọc Đao trong tay là pháp khí trung phẩm, thế nhưng, trong thời gian ngắn không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với Liễu Trường Sinh.
Hắn đường đường là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ hai, trước mắt bao nhiêu người, dĩ nhiên bị một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một nhục nhã, kết quả ngược lại không có biện pháp đối với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một này.
Cổ Thái giận dữ, đao cương từ Ẩm Ngọc Đao tiếp tục tăng mạnh, lại một đao chém thẳng vào Liễu Trường Sinh,
Liễu Trường Sinh dựa vào Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn phòng ngự, tránh được đao cương từ Cổ Thái, mỗi một lần chịu đựng công kích từ đao khí đều ngạnh kháng được…
Trong nháy mắt, Cổ Thái liên tục công ra hơn mười đao, mỗi đao đều kéo theo đao cương cực lớn, uy lực kinh người, mỗi một lần Liễu Trường Sinh né tránh qua đao cương từ Cổ Thái, bằng vào Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn, ngạnh kháng đao khí công kích.
Thời gian trôi đi, kim quang tráo bên ngoài cơ thể Liễu Trường Sinh đã bị đao khí của Cổ Thái bổ trúng mấy mươi lần, rốt cuộc xuất hiện vẻ ảm đạm, kim quang từ từ tiêu tán, sắc mặt Liễu Trường Sinh cũng từ từ thống khổ.
Cổ Thái cũng bởi vì liên tục chém ra mười mấy đao toàn lực mà thở dồn dập, mỗi một đao bổ ra đều kéo theo lượng tinh nguyên xói mòn cực lớn, mắt thấy kim quang tráo của Liễu Trường Sinh bắt đầu ảm đạm, trong lòng Cổ Thái hưng phấn không gì sánh được, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể tuôn ra, tiêu hao rất nhiều tinh nguyên, bộc phát một kích càng thêm cường thịnh.
Đối mặt với một đao lại một đao của Cổ Thái, Liễu Trường Sinh liên tục né tránh bốn năm đao, rốt cuộc một đao cuối cùng bị Cổ Thái trực tiếp chém vào kim quang tráo, đồng thời với tiếng nổ vang, kim quang tráo của Liễu Trường Sinh bị đánh tan, thân thể giống như diều đứt dây bay ngược đi, ngã bên ngoài lôi đài.
Trận đầu, Cổ Thái thắng, Liễu Trường Sinh bại…
- Tiểu tử Liễu gia, sự thực chứng minh, ngươi mới là phế vật…
Cổ Thái đứng trên lôi đài, Ẩm Ngọc Đao chỉ về phía Liễu Trường Sinh, quát lớn.
Chỉ là, vừa rồi sử dụng chân khí Tiên Thiên quá độ, Cổ Thái hầu như đã lấy ra mười thành thực lực, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể hiện tại cuồn cuộn không ngớt, sau khi đánh văng Liễu Trường Sinh ra khỏi lôi đài, Cổ Thái đầu tiên không bình ổn lại chân khí Tiên Thiên trong người còn vội vã hét lớn với Liễu Trường Sinh, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể lập tức chảy ngược lên miệng.
- Khụ khụ khụ…
Ho khan kịch liệt, Cổ Thái ôm ngực, thân thể lay động, suýt chút nữa ngã luôn trên lôi đài, qua hơn mười lần hô hấp mới bình ổn được chân khí Tiên Thiên chạy loạn trong cơ thể.
Nhất thời không ít đệ tử đời thứ ba Liễu gia đều lớn tiếng cười vang, Cổ Thái chỉ cảm thấy hai má nóng bỏng như đốt, dĩ nhiên trên lôi đài làm trò xấu trước mặt mọi người như vậy, xấu hổ không thôi.
Trận đầu, là Liễu gia và Cổ gia chiến đấu, như vậy kế tiếp lên lôi đài chính là đệ tử đời thứ ba Vân gia.
Bên phía khán đài Vân gia chợt lóe kiếm quang, một người ngự kiếm hạ xuống lôi dài, ôm quyền nói:
- Vân gia Vân Tường, lãnh giáo Cổ huynh…
Tuy rằng quan hệ hai nhà Vân, Cổ rất tốt, thường xuyên liên thủ với nhau cộng đồng đối kháng Liễu gia, thế nhưng tranh đấu trong hội võ ba nhà lại là chuyện
Trong thành Nhạc Thủy, tất cả các thế lực lên được mặt bàn trên cơ bản đều có đại biểu tới đây chúc thọ thái thượng trưởng lão Liễu gia, náo nhiệt phi phàm, Liễu gia ở Bắc thành bày yến tiệc, người bình thường tuy rằng không thể bước vào Liễu phủ, nhưng có thể ở trong yến hội ăn nhiều một hồi.
Toàn bộ yến hội chia làm ba bộ phận, nhân số nhiều nhất tự nhiên chính là yến hội vòng ngoài, thứ nhì là đại biểu các thế lực lớn trong thành Nhạc Thủy, thọ yến được tổ chức ngay trên sân rộng Liễu gia.
Trong chính sảnh Liễu gia, cũng tổ chức yến thọ rất náo nhiệt, đồng thời thọ yến ở đây phong phú nhất, có thể ngồi vào trong chính sảnh đều là những nhân vật tai to mặt lớn, ngoại trừ ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ có đại biểu thế lực Đế Đình.
Buổi thọ yến diễn ra đủ canh giờ mới kết thúc, hạ khách bên ngoài sân rộng đều lục tục rời đi, Liễu gia nhanh chóng dọn dẹp bàn ghế trên sân rộng, quét tước tạp vật, rất nhanh liền khôi phục hình dạng ban đầu.
Ngay sau đó, một lôi đài cao chừng nửa trượng, dài rộng hơn mười trượng nhanh chóng hoàn thành.
Tiếp đó, ba đại gia tộc trong chính sảnh cùng với quan phủ đế đình, người của bốn thế lực lớn đều đi tới sân rộng, thọ yến qua đi, sắp tới chính là hội võ phân phối lợi ích trong vòng hai mươi năm tới trong thành Nhạc Thủy của ba đại gia tộc.
Quy tắc hội võ ba nhà rất đơn giản, mỗi một gia tộc cử ra bốn đệ tử, gia tộc giành thắng lợi lần trước sẽ phái ra một đệ tử đầu tiên đi lên làm chủ lôi đài, sau đó, hai nhà khác lần lượt phái một đệ tử lên khiêu chiến, người thắng trở thành lôi chủ, người bại trực tiếp đấu loại.
Mỗi nhà đều có bốn đệ tử đời thứ ba tham dự, dùng phương thức này, nếu nhà nào bị loại hết bốn đệ tử trước tiên sẽ thất bại, xếp hạng thứ ba chung cuộc, sau đó đệ tử hai nhà còn lại tiếp tục chiến đấu, vẫn dùng phương thức như trước, người thắng trở thành chủ lôi đài, người thua bị loại, nhà tiếp theo bị loại cả bốn sẽ xếp hạng hai, đệ tử làm chủ lôi đài cuối cùng là của nhà nào thì nhà đó sẽ dành thắng lợi.
Về phần phân phối lợi ích tương đối đơn giản, không phải dồn toàn bộ lợi ích vào phân phối lại một lần nữa, mà là trên cơ sở ba nhà vốn có ban đầu, tiếp tục tiến hành phân phối.
Nhà nào xếp vị trí thứ ba, tự nhiên lấy hai phần mười sản nghiệp gia tộc vô điều kiện giao cho nhà xếp thứ nhất.
Mà nhà xếp thứ hai, tự lấy một phần mười sản nghiệp vô điều kiện giao cho nhà xếp thứ nhất.
Vì vậy, hội võ ba nhà, chỉ có thắng và thua, không có hòa nhau, cho dù là xếp thứ hai cũng phải thua một phần mười sản nghiệp, chỉ có xếp đầu tiên mới là người thắng chân chính, thứ hai và thứ ba đều thua, chỉ là, mức độ thiệt hại khác nhau mà thôi.
Hội võ ba nhà, do quan phủ làm người chứng kiến, tuy rằng quan phủ đại biểu cho Đế Đình, thay Đế Đình quản lý trật tự tu chân giới, thế nhưng, tranh đấu giữa các tu sĩ, cho dù cường đại như Đế Đình cũng không thể hoàn toàn cưỡng chế ước thúc.
Vì vậy, tranh đấu giữa các thế lực tu sĩ, quan phủ trên cơ bản không nhúng tay vào, chỉ làm người chứng kiến, mặc kệ bên nào thu được thắng lợi, cuối cùng cũng phải hợp tác với quan phủ, quan phủ thủy chung là người thu lợi.
Ví dụ như lợi ích của thành Nhạc thủy, mặc kệ là ba nhà Liễu, Cổ, Vân cộng đồng phân chia hay là một nhà độc chiếm, hàng năm đều phải giao nộp một phần tỉ lệ lợi nhuận cho quan phủ, quan phủ tiếp tục giao lên Đế Đình.
Bốn phía lôi đài đều dựng khán đài, quan phủ cùng với các thành viên quan trọng của ba nhà Liễu, Cổ, Vân đều ngồi trên lôi đài.
Thực lực của quan phủ tuy rằng kém hơn so với ba đại gia tộc, nhưng chỗ dựa phía sau quá lớn, tự nhiên là ngồi trên khán đài chủ, khán đài này có bốn người ngồi, hai lão giả và hai trung niên.
Bốn người này Cổ Thần đều nhận ra được, người trung niên bên phải tuổi gần năm mươi chính là thành chủ thành Nhạc thủy, tên là Cung Thường Nghệ, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm.
Thứ hai cũng là một vị trung niên chừng bốn mươi tuổi, là tuần thành sứ thành Nhạc Thủy, tên là Cung Thường Lập, cũng có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm.
Vị lão giả thứ ba là phó thành chủ thành Nhạc Thủy, có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, Cổ Thần đối với người này không phải rất hiểu rõ.
Người cuối cùng chính là chủ sự quản lý đấu giá hội, Cố Ông Nhàn.
Liễu gia ngồi phía bắc, Cổ gia ngồi phía Nam, Vân gia ở phía đông, tộc trưởng và các nhân vật quan trọng đều yên vị.
Bốn người Cổ Thần, Cổ Thái, Cổ Hành, Cổ Côn cùng nhau bước lên khán đài phía Nam, đứng phía sau đám người Cổ Hiền.
Mọi người ngồi xong, một người thanh niên Liễu gia ngự kiếm bay lên lôi đài, ôm quyền hướng bốn phía dạo qua một vòng, lớn tiếng nói:
- Tại hạ Liễu Trường Sinh, đại biểu Liễu gia xuất chiến trận đầu, các bằng hữu hai nhà Cổ, Vân, ai dám đánh với ta một trận?
Hai mươi năm trước, Liễu gia thu được đệ nhất, Cổ gia thứ hai, Vân gia thứ ba.
Ngoại trừ quy định phương thắng lợi phải xuất chiến trận đầu, tại hội võ ba nhà cũng không có yêu cầu gì khác, thứ hai và thứ ba ai lên lôi đài trước, toàn bộ đều bằng hứng thú bản thân, dù sao, cả hai nhà đều là phương thất bại, chỉ là trình độ thất bại khác nhau mà thôi.
Ba nhà luận võ, rất rõ ràng, hai nhà lên lôi đài trước tiên so với nhà thứ ba lên lôi đài có chút thiệt hại, hai người lúc trước, mặc kệ là ai thắng lợi đều đã phải trải qua một hồi chiến đấu, tinh nguyên có tổn hao nhất định, người thứ ba lên lôi đài tự nhiên chiếm được chút ưu thế.
Liễu Trường Sinh vừa dứt lời, bên phía khàn đài Cổ gia chợt lóe kiếm quang, vọt về phía lôi dài, lập tức, thân ảnh Cổ Thái đã xuất hiện trên lôi dài, nói:
- Cổ gia Cổ Thái đến giáo huấn tiểu tử Liễu gia ngươi.
Oán khí trong lòng Cổ Thái khó tan, vẫn nghẹn trong họng, hội võ ba nhà đã bắt đầu, sao còn nhẫn nại được? Liễu Trường Sinh vừa mới mở miệng, tự nhiên là vội vã nhảy lên.
Đôi môi Cổ Thương Nhạc khẽ động, muốn mở miệng ngăn lại nhưng đã muộn.
Đám người Cổ Hiền thấy thế, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Hội võ ba nhà lần này, mỗi nhà đều có bốn người, tiến hành xa luân chiến liên tục không ngừng nghỉ, đệ tử thực lực mạnh nhất thông thường đều đến cuối cùng mới lên lôi đài, để tránh khỏi việc lên lôi dài quá sớm, bởi vì xa luân chiến xói mòn quá nhiều chân nguyên, bại ngoài dự kiến.
Như Liễu Bách Sinh Liễu gia, Vân Hiên Vân gia, đều là nhân vật lên lôi dài cuối cùng trong bốn người, mà bốn người bên phía Cổ gia chỉ có một mình Cổ Thái có tu vi Hậu Thiên tầng thứ hai, bề ngoài xem như hắn cao nhất, nhưng ai nghĩ đến, ngay trận đầu tiên tam gia hội vũ hắn đã xông lên lôi đài rồi?
Liễu Trường Sinh liếc mắt nhìn Cổ Thái, khinh miệt cười nói:
- Ngươi chính là Cổ Thái tự xưng là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba Cổ gia? Nghe nói ngươi có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ hai lại bải trong tay tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, ngươi thực đúng là phế vật cực phẩm.
Một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất dĩ nhiên dám mắng hắn là phế vật? Còn là cực phẩm phế vật?
Cổ Thái nhất thời nổi giận lôi đình, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi bất quá mới có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, ngươi mới là phế vật, phế vật trong phế vật.
Liễu Trường Sinh không tức giận, cười hắc hắc, nói:
- Ta là người kém cỏi nhất trong bốn người vì vậy người xuất chiến đầu tiên tự nhiên là phế vật, ngươi cũng là người xuất chiến đầu tiên, có thể thấy được ngươi cũng là người kém cỏi nhất trong bốn người Cổ gia ngày hôm nay, chúng ta phế vật đấu với phế vật, không cần khách khí nữa, phế vật huynh, ra tay đi…
- Ngươi thối lắm, ta là đệ nhất nhân trong đệ tử Cổ gia đời thứ ba, sao có thể đánh đồng với phế vật ngươi, xem ta giáo huấn ngươi, nhìn đao…
Cổ Thái gầm lên một tiếng, bỗng nhiên chỉ tay về phía Liễu Trường Sinh, tức thì một thanh phi đao từ trong túi trữ vật bay ra, nhất thời bùng phát đao cương hơn trượng, chém về phía Liễu Trường Sinh.
Liễu Trường Sinh cười hắc hắc, hai tay tụ lại, năm đạo kim quang từ trong túi trữ vật bay ra, chính là năm kim hoàn, nghênh đón với đao cương chém tới, chỉ thấy ngũ kim hoàn va chạm với đao cương, nhất thời đao cương mờ mờ, rất nhanh biến mất không còn.
Trong lòng Cổ Thái cả kinh, xoay nhẹ bàn tay, phi đao rơi vào trong tay, là một thanh trường đao màu đen tinh khiết, chính là Ẩm Ngọc Đao.
Hai tay Liễu Trường Sinh xòe ra, ngũ kim hoàn bay trở lại, hai cái trôi vào trong cổ tay phải, hai cái tay trái, còn lại một cái thù chụp vào đầu, hạ xuống cổ.
- Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn?
Trên khán đài, mấy người nói ra tên pháp khí của Liễu Trường Sinh, trong thanh âm có chút kinh hãi.
Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn chính là một kiện pháp khí phòng ngự của Liễu gia, thuộc về pháp khí trung phẩm, hội võ ba nhà quan hệ tới lợi ích hai mươi năm, ba nhà Liễu, Cổ, Vân tự nhiên dốc hết pháp khí trung phẩm trong gia tộc cho các đệ tử tham gia thi đấu.
Cổ Thái nhướng mày, không nghĩ tới đối phương mới chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất đã đơn giản ngăn chặn được thế tiến công của mình, trong lòng cả kinh, theo đó là lửa giận ngập trời.
Chân khí Tiên Thiên trong cơ thể thôi động điên cuồng, Ẩm Ngọc Đao một lần nữa rời khỏi tay, lúc này đây đao cương càng tăng lên, Cổ Thái đã lấy ra hết toàn bộ thực lực.
Sắc mặt Liễu Trường Sính ngưng trọng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào đao cương, hai tay chém mạnh, ngũ kim hoàn thoát thể bay ra, lại chặn ngang đao cương Ẩm Ngọc Đao, một đao khí thế kinh người vừa rồi bị Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn quay vòng, lập tức đao cương tiêu tán.
Cổ Thái khống chế chân khí Tiên Thiên, gian nan rút được Ẩm Ngọc Đao từ Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn ra, tại không trung vẽ lên một đường vòng cung, đao cương trương lên, lại một đao chém thẳng vào cổ Liễu Trường Sinh.
Hai tay Liễu Trường Sinh chuyển động, năm đạo kim hoàng giống như giòi ăn vào xương, vừa mới tiến gần Liễu Trường Sinh ba trượng, Ẩm Ngọc Đao bị năm đạo kim quang bắt giữ, kiếm cương tiêu tán.
Cổ Thái giận dữ, lật mạnh tay, Ẩm Ngọc Đao kéo ngược lại, nhất thời nổ bắt ra một đạo đao cương dài tới ba trượng, hai chân dậm mạnh, chân khí Tiên Thiên giống như sóng biển cuồn cuộn, tại không trung hình thành vô số vòng rung động, tiêu tán bốn phương tám hướng.
Đồng thời, thân thể Cổ Thái giống như đạn pháo, mạnh mẽ bắn về phía Liễu Trường Sinh, đao cương trong tay giống như một đạo quang mạc, mạnh mẽ chém về phía Liễu Trường Sinh.
Cổ Thái, lại một lần bạo phát.
Cổ Thái liều mạng dốc hết toàn lực vào một đao, so với một đao bổ về phía Cổ Thần tại tỷ thí dòng họ bốn tháng trước, uy lực càng tăng lên nhiều, kiếm cương dài tới ba trượng, đao khí càng nổ bắn ra hơn mười trượng, hình thành một thanh cự đao hư huyễn thật lớn, trong không trung vẽ lên một đạo quang mạc, tựa hồ không khí bị chém thành hai nửa.
Mọi người trên khán đài nhất thời mở to hai con mắt, đề cao tinh thần.
Liễu Trường Sinh đã không còn bộ mặt tươi cười như lúc trước, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng.
Một đao này của Cổ Thái cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh xuống đỉnh đàu, đao ảnh hư huyễn bao phủ trước sau Liễu Trường Sinh hơn mười trượng, trái phải ba trượng, phô thiên cái địa ập tới.
Ánh mắt Liễu Trường Sinh ngưng tụ, ngũ kim hoàng trong nháy mắt biến lớn, so với thân thể của hắn còn lớn hơn một vòng, đồng thời che chắn bên ngoài thân thể hắn, hình thành một bộ kim quang tráo, hoàn toàn bảo hộ Liễu Trường Sinh bên trong.
Lập tức, thân thể Liễu Trường Sinh né tránh sang bên phải, bởi vì chân khí Tiên Thiên đều rót hết vào trong Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn, tốc độ né tránh của Liễu Trường Sinh không nhanh, chỉ vừa vặn né tránh được đao cương của Cổ Thái, nhưng bị đao khí hư huyễn bổ trúng.
Đao khí của Cổ Thái và kim quang tráo của Liễu Trường Sinh đều là hư huyễn do chân khí Tiên Thiên thông qua pháp khí biến ảo thành, thế nhưng, hai bên va chạm phát sinh tiếng nổ rung trời. Kim quang tráo của Liễu Trường Sinh phát ra tiếng vang như chuông đồng, đao khí của Cổ Thái giống như bổ vào đại kim chung.
Tiếng vang tuy lớn, nhưng kim quang tráo từ ngũ kim hoàn hình thành chưa tiêu tán, vẫn hoàn hảo như cũ, ngũ kim chuyển luân hoàn này là một kiện pháp khí phòng ngự trung phẩm, lực phòng ngự quả nhiên không bình thường, tu vi Cổ Thái so với Liễu Trường Sinh còn cao hơn một tầng, đồng thời, Ẩm Ngọc Đao trong tay là pháp khí trung phẩm, thế nhưng, trong thời gian ngắn không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với Liễu Trường Sinh.
Hắn đường đường là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ hai, trước mắt bao nhiêu người, dĩ nhiên bị một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một nhục nhã, kết quả ngược lại không có biện pháp đối với tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một này.
Cổ Thái giận dữ, đao cương từ Ẩm Ngọc Đao tiếp tục tăng mạnh, lại một đao chém thẳng vào Liễu Trường Sinh,
Liễu Trường Sinh dựa vào Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn phòng ngự, tránh được đao cương từ Cổ Thái, mỗi một lần chịu đựng công kích từ đao khí đều ngạnh kháng được…
Trong nháy mắt, Cổ Thái liên tục công ra hơn mười đao, mỗi đao đều kéo theo đao cương cực lớn, uy lực kinh người, mỗi một lần Liễu Trường Sinh né tránh qua đao cương từ Cổ Thái, bằng vào Ngũ Kim Chuyển Luân Hoàn, ngạnh kháng đao khí công kích.
Thời gian trôi đi, kim quang tráo bên ngoài cơ thể Liễu Trường Sinh đã bị đao khí của Cổ Thái bổ trúng mấy mươi lần, rốt cuộc xuất hiện vẻ ảm đạm, kim quang từ từ tiêu tán, sắc mặt Liễu Trường Sinh cũng từ từ thống khổ.
Cổ Thái cũng bởi vì liên tục chém ra mười mấy đao toàn lực mà thở dồn dập, mỗi một đao bổ ra đều kéo theo lượng tinh nguyên xói mòn cực lớn, mắt thấy kim quang tráo của Liễu Trường Sinh bắt đầu ảm đạm, trong lòng Cổ Thái hưng phấn không gì sánh được, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể tuôn ra, tiêu hao rất nhiều tinh nguyên, bộc phát một kích càng thêm cường thịnh.
Đối mặt với một đao lại một đao của Cổ Thái, Liễu Trường Sinh liên tục né tránh bốn năm đao, rốt cuộc một đao cuối cùng bị Cổ Thái trực tiếp chém vào kim quang tráo, đồng thời với tiếng nổ vang, kim quang tráo của Liễu Trường Sinh bị đánh tan, thân thể giống như diều đứt dây bay ngược đi, ngã bên ngoài lôi đài.
Trận đầu, Cổ Thái thắng, Liễu Trường Sinh bại…
- Tiểu tử Liễu gia, sự thực chứng minh, ngươi mới là phế vật…
Cổ Thái đứng trên lôi đài, Ẩm Ngọc Đao chỉ về phía Liễu Trường Sinh, quát lớn.
Chỉ là, vừa rồi sử dụng chân khí Tiên Thiên quá độ, Cổ Thái hầu như đã lấy ra mười thành thực lực, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể hiện tại cuồn cuộn không ngớt, sau khi đánh văng Liễu Trường Sinh ra khỏi lôi đài, Cổ Thái đầu tiên không bình ổn lại chân khí Tiên Thiên trong người còn vội vã hét lớn với Liễu Trường Sinh, chân khí Tiên Thiên trong cơ thể lập tức chảy ngược lên miệng.
- Khụ khụ khụ…
Ho khan kịch liệt, Cổ Thái ôm ngực, thân thể lay động, suýt chút nữa ngã luôn trên lôi đài, qua hơn mười lần hô hấp mới bình ổn được chân khí Tiên Thiên chạy loạn trong cơ thể.
Nhất thời không ít đệ tử đời thứ ba Liễu gia đều lớn tiếng cười vang, Cổ Thái chỉ cảm thấy hai má nóng bỏng như đốt, dĩ nhiên trên lôi đài làm trò xấu trước mặt mọi người như vậy, xấu hổ không thôi.
Trận đầu, là Liễu gia và Cổ gia chiến đấu, như vậy kế tiếp lên lôi đài chính là đệ tử đời thứ ba Vân gia.
Bên phía khán đài Vân gia chợt lóe kiếm quang, một người ngự kiếm hạ xuống lôi dài, ôm quyền nói:
- Vân gia Vân Tường, lãnh giáo Cổ huynh…
Tuy rằng quan hệ hai nhà Vân, Cổ rất tốt, thường xuyên liên thủ với nhau cộng đồng đối kháng Liễu gia, thế nhưng tranh đấu trong hội võ ba nhà lại là chuyện