Côn Ngô Tiên Đế xoay người lại, khuôn mặt vô cùng già nua hoàn toàn rơi vào trong mắt Cổ Thần.
Trên mặt không còn một chút nhuệ khí và phong mang ngày xưa, còn lại chỉ là tử khí trầm trầm tuổi xế chiều.
Côn Ngô Tiên Đế lúc này giống như ngọn đèn leo lắt yếu ớt trong đêm mưa gió, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
- Côn Ngô tiền bối, đây là có chuyện gì?
Cổ thần bước lên mấy bước, muốn đỡ lấy thân thể Côn Ngô Tiên Đế.
Côn Ngô Tiên Đế phất tay nói:
- Thọ nguyên của ta đã hết, nhưng không đến nỗi suy yếu như ngươi đang tưởng tượng.
Cổ Thần vừa mới tiến gần Côn Ngô Tiên Đế chừng một thước, một cỗ lực lượng cường đại lập tức sinh ra, không thể tới gần Côn Ngô Tiên Đế mảy may.
Trăm năm trước Cổ Thần từng gặp qua Côn Ngô Tiên Đế một lần, khi đó Côn Ngô Tiên Đế vẫn còn bừng bừng sinh cơ, mỗi thời khắc đều tản mát phong mang bức người, tuyệt đối không thể tiêu hao thọ nguyên nhanh như vậy.
Cổ Thần vừa nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong lòng xuất hiện cảm động và tự trách sâu sắc, nói:
- Côn Ngô tiền bối, ngươi và Thiên giao thủ rồi?
Côn Ngô Tiên Đế gật đầu, nói:
- Nếu như ta tại lúc toàn thịnh Thiên căn bản không thể làm gì được ta, nhưng đáng tiếc, lực lượng của ta sớm không bằng trước kia, cho dù ngộ được Phá Thiên Chỉ thì cũng không thể phá được Thiên, bất quá ngươi không cần lo lắng, Thiên khiến ta bị thương, nhưng Phá Thiên Chỉ của ta cũng gây ra cho Thiên thương tích không nhỏ, thân thể vĩnh viễn bất hủ của nó đã bị ta tạo thành thương tổn vĩnh hằng.
Lúc này Thiên hẳn là đang đang truy tìm tung tích của chúng ta trong toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng không tới một năm rưỡi, Thiên sẽ biết được uy lực của Phá Thiên Chỉ, Thiên bị trúng Phá Thiên Chỉ, chí ít cũng phải ẩn nấp nghìn năm không ra mới có thể khống chế được thương thế, qua một năm rưỡi ngươi rời khỏi nơi này thì sẽ an toàn.
Cổ Thần cắn răng, nói:
- Côn Ngô tiền bối liều mình cứu giúp, ngày khác cho dù tiểu tử thân tử đạo tiêu, mệnh tang hồn tán cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của tiền bối, giết chết toàn bộ Hồng và Kim Ô, không giết hai người này, tiểu tử không thể tồn tại thế gian.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Sinh mệnh mới là đảm bảo duy nhất hoàn thành nguyện vọng, Cổ Thần, ngươi không nên xung động, thọ nguyên của tu sĩ vô cùng dài lâu, nhất là khi tới vũ trụ phàm gian, hầu như đã đạt tới mức trường sinh, ngươi cần phải đối phó với Hồng và Kim Ô, không cần phải nóng lòng nhất thời.
- Tiểu tử ghi nhớ trong lòng.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Côn Ngô tiền bối, không biết Thiên đến tột cùng là vật gì? Là một người? Hay là chủ tể đích thực của thế giới?
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Thiên, Địa đều là cổ thần đồng sinh với thế giới, tại lúc vũ trụ sơ khai đã tồn tại, mà số lượng cổ thần đồng sinh với vũ trụ không ít, Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt, Âm, Dương, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi… Tất cả những thân thể bản nguyên đồng sinh với vũ trụ đều là cổ thần, bọn họ cùng sinh cùng diệt với vũ trụ, không tồn tại vấn đề thọ nguyên gì đó.
- Vũ trụ tồn tại bao lâu bọn họ có thể tồn tại bấy lâu, Thiên, Địa là hai cổ thần có lực lượng cường đại nhất, bọn họ là vua của chúng thần, là ý chí cường đại nhất, đồng thời cũng đại biểu cho dục vọng cường đại nhất trong vũ trụ, Thiên, Địa chỉ có thể dễ dàng tha thứ cho người khác thần phục, cúng bái, thuận theo, cho nên mới có câu người thuận lòng trời thì hưng, người nghịch thiên phải vong.
Cổ Thần đã từng nghe nói qua về cổ thần, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghĩ tới, các vị cổ thần dĩ nhiên chính là những nhân vật như Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt… Con người bắt trước theo cổ thần tu luyện, bất quá là mô phỏng theo thiên nhiên mà thôi.
Cổ Thần nhíu mày nói:
- Trong cơ thể ta có huyết mạch cổ thần, mà cổ thần cũng không phải là vật tự nhiên, điều này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Cổ thần đồng sinh với thiên địa, ngay từ đầu đã có thần thông quảng đại không thể tưởng tượng nổi, bọn họ có thể biến hóa hình người, sau khi kết hợp với nhân loại sẽ sinh ra hậu nhân, hậu nhân sẽ có huyết mạch cổ thần, mà huyết mạch của cổ thần chính là huyết mạch bản nguyên vũ trụ, điều này chỉ có lợi, không có chỗ hại.
- Tuy rằng ngay từ đầu cổ thần đã có đại thần thông không thể tưởng tượng nổi, nhưng thần thông của bọn họ ngay từ đầu đã cố định, không thể tiếp tục tu luyện tăng cường, mà nhân loại có huyết mạch cổ thần, tuy rằng bước đầu tiên vô cùng thấp, nhưng có thể thông qua tu luyện, trở nên càng ngày càng cường đại, chính là do nhân loại có huyết mạch cổ thần học được phương pháp tu đạo từ chỗ cổ thần, sau đó mới chậm rãi dung hợp, phát triển và truyền bá khắp nhân tộc.
- Thì ra là thế! Vậy còn yêu tộc thì sao?
Cổ Thần hỏi.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Tại lúc vũ trụ vừa mới sinh ra có rất nhiều mãnh thú hồng hoang, cũng thuộc về một loại trong các cổ thần, thật lâu thật lâu trước đây số lượng cổ thần vô cùng nhiều, cũng bởi vì vậy mà chia thành các phe phái khác nhau, song phương triển khai một hồi đại chiến quyết liệt.
- Cuối cùng, phe cổ thần Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt chiến thắng, cổ thần loại thú chiến bại, đại bộ phận bị chém giết sạch sẽ, tuy rằng bản thân cổ thần có tính mệnh vô cùng vô tận, nhưng cũng không phải là không thể tử vong, cổ thần loại thú cùng với nhân tộc lưu lại hậu đại chính là yêu tộc.
- Về phần huyết mạch của cổ thần loại thú lưu lại sau này chính là hoang thú, bọn chúng có huyết mạch cổ thần, nhưng lại không có lực lượng trời sinh của cổ thần, vì vậy không thể biến ảo thành hình người.
Cổ Thần suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ trở về thời đại thái cổ, nói:
- Tuy rằng lực lượng của tu sĩ thời đại thái cổ đều cường đại vô cùng, nhưng chỉ sợ cũng là thời đại có nhiều chiến tranh nhất.
Côn Ngô Tiên Đế thở dài một hơi, tựa hồ rất có cảm khái, nói:
- Những cổ thần do Thiên, Địa dẫn đầu đã giành được thắng lợi, bọn họ chiếm địa vị chính thống trong vũ trụ, lấy vạn tộc làm nô, tại thời đại thái cổ, nhân tộc huyết mạch cổ thần có thân phận cực kỳ cao quý, đó chính là thần chi tử, thay cổ thần quản lý toàn bộ vũ trụ.
- Tuy rằng địa vị của thần chi tử vô cùng cao quý, kỳ thực cũng chỉ là người hầu của cổ thần mà thôi, tuy rằng đại bộ phận thần chi tử đều thỏa mãn với địa vị cao hơn hẳn người bình thường, thế nhưng vẫn có một bộ phận thần chi tử không quên trong cơ thể chính mình còn có huyết mạch nhân tộc.
Mặc dù khi đó "nhân" chỉ là một danh từ vô cùng hèn mọn, nhưng cũng có một số người coi điều này là vinh quang từ tận đáy lòng, ta là một trong những thần chi tử như vậy, đồng thời còn là thần chi tử đời thứ nhất, phụ thân của ta là Sơn (núi), cho ta tên gọi Côn Ngô, ý là thiên hạ đệ nhất sơn.
Trên mặt không còn một chút nhuệ khí và phong mang ngày xưa, còn lại chỉ là tử khí trầm trầm tuổi xế chiều.
Côn Ngô Tiên Đế lúc này giống như ngọn đèn leo lắt yếu ớt trong đêm mưa gió, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.
- Côn Ngô tiền bối, đây là có chuyện gì?
Cổ thần bước lên mấy bước, muốn đỡ lấy thân thể Côn Ngô Tiên Đế.
Côn Ngô Tiên Đế phất tay nói:
- Thọ nguyên của ta đã hết, nhưng không đến nỗi suy yếu như ngươi đang tưởng tượng.
Cổ Thần vừa mới tiến gần Côn Ngô Tiên Đế chừng một thước, một cỗ lực lượng cường đại lập tức sinh ra, không thể tới gần Côn Ngô Tiên Đế mảy may.
Trăm năm trước Cổ Thần từng gặp qua Côn Ngô Tiên Đế một lần, khi đó Côn Ngô Tiên Đế vẫn còn bừng bừng sinh cơ, mỗi thời khắc đều tản mát phong mang bức người, tuyệt đối không thể tiêu hao thọ nguyên nhanh như vậy.
Cổ Thần vừa nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong lòng xuất hiện cảm động và tự trách sâu sắc, nói:
- Côn Ngô tiền bối, ngươi và Thiên giao thủ rồi?
Côn Ngô Tiên Đế gật đầu, nói:
- Nếu như ta tại lúc toàn thịnh Thiên căn bản không thể làm gì được ta, nhưng đáng tiếc, lực lượng của ta sớm không bằng trước kia, cho dù ngộ được Phá Thiên Chỉ thì cũng không thể phá được Thiên, bất quá ngươi không cần lo lắng, Thiên khiến ta bị thương, nhưng Phá Thiên Chỉ của ta cũng gây ra cho Thiên thương tích không nhỏ, thân thể vĩnh viễn bất hủ của nó đã bị ta tạo thành thương tổn vĩnh hằng.
Lúc này Thiên hẳn là đang đang truy tìm tung tích của chúng ta trong toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng không tới một năm rưỡi, Thiên sẽ biết được uy lực của Phá Thiên Chỉ, Thiên bị trúng Phá Thiên Chỉ, chí ít cũng phải ẩn nấp nghìn năm không ra mới có thể khống chế được thương thế, qua một năm rưỡi ngươi rời khỏi nơi này thì sẽ an toàn.
Cổ Thần cắn răng, nói:
- Côn Ngô tiền bối liều mình cứu giúp, ngày khác cho dù tiểu tử thân tử đạo tiêu, mệnh tang hồn tán cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của tiền bối, giết chết toàn bộ Hồng và Kim Ô, không giết hai người này, tiểu tử không thể tồn tại thế gian.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Sinh mệnh mới là đảm bảo duy nhất hoàn thành nguyện vọng, Cổ Thần, ngươi không nên xung động, thọ nguyên của tu sĩ vô cùng dài lâu, nhất là khi tới vũ trụ phàm gian, hầu như đã đạt tới mức trường sinh, ngươi cần phải đối phó với Hồng và Kim Ô, không cần phải nóng lòng nhất thời.
- Tiểu tử ghi nhớ trong lòng.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Côn Ngô tiền bối, không biết Thiên đến tột cùng là vật gì? Là một người? Hay là chủ tể đích thực của thế giới?
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Thiên, Địa đều là cổ thần đồng sinh với thế giới, tại lúc vũ trụ sơ khai đã tồn tại, mà số lượng cổ thần đồng sinh với vũ trụ không ít, Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt, Âm, Dương, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi… Tất cả những thân thể bản nguyên đồng sinh với vũ trụ đều là cổ thần, bọn họ cùng sinh cùng diệt với vũ trụ, không tồn tại vấn đề thọ nguyên gì đó.
- Vũ trụ tồn tại bao lâu bọn họ có thể tồn tại bấy lâu, Thiên, Địa là hai cổ thần có lực lượng cường đại nhất, bọn họ là vua của chúng thần, là ý chí cường đại nhất, đồng thời cũng đại biểu cho dục vọng cường đại nhất trong vũ trụ, Thiên, Địa chỉ có thể dễ dàng tha thứ cho người khác thần phục, cúng bái, thuận theo, cho nên mới có câu người thuận lòng trời thì hưng, người nghịch thiên phải vong.
Cổ Thần đã từng nghe nói qua về cổ thần, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghĩ tới, các vị cổ thần dĩ nhiên chính là những nhân vật như Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt… Con người bắt trước theo cổ thần tu luyện, bất quá là mô phỏng theo thiên nhiên mà thôi.
Cổ Thần nhíu mày nói:
- Trong cơ thể ta có huyết mạch cổ thần, mà cổ thần cũng không phải là vật tự nhiên, điều này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Cổ thần đồng sinh với thiên địa, ngay từ đầu đã có thần thông quảng đại không thể tưởng tượng nổi, bọn họ có thể biến hóa hình người, sau khi kết hợp với nhân loại sẽ sinh ra hậu nhân, hậu nhân sẽ có huyết mạch cổ thần, mà huyết mạch của cổ thần chính là huyết mạch bản nguyên vũ trụ, điều này chỉ có lợi, không có chỗ hại.
- Tuy rằng ngay từ đầu cổ thần đã có đại thần thông không thể tưởng tượng nổi, nhưng thần thông của bọn họ ngay từ đầu đã cố định, không thể tiếp tục tu luyện tăng cường, mà nhân loại có huyết mạch cổ thần, tuy rằng bước đầu tiên vô cùng thấp, nhưng có thể thông qua tu luyện, trở nên càng ngày càng cường đại, chính là do nhân loại có huyết mạch cổ thần học được phương pháp tu đạo từ chỗ cổ thần, sau đó mới chậm rãi dung hợp, phát triển và truyền bá khắp nhân tộc.
- Thì ra là thế! Vậy còn yêu tộc thì sao?
Cổ Thần hỏi.
Côn Ngô Tiên Đế nói:
- Tại lúc vũ trụ vừa mới sinh ra có rất nhiều mãnh thú hồng hoang, cũng thuộc về một loại trong các cổ thần, thật lâu thật lâu trước đây số lượng cổ thần vô cùng nhiều, cũng bởi vì vậy mà chia thành các phe phái khác nhau, song phương triển khai một hồi đại chiến quyết liệt.
- Cuối cùng, phe cổ thần Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt chiến thắng, cổ thần loại thú chiến bại, đại bộ phận bị chém giết sạch sẽ, tuy rằng bản thân cổ thần có tính mệnh vô cùng vô tận, nhưng cũng không phải là không thể tử vong, cổ thần loại thú cùng với nhân tộc lưu lại hậu đại chính là yêu tộc.
- Về phần huyết mạch của cổ thần loại thú lưu lại sau này chính là hoang thú, bọn chúng có huyết mạch cổ thần, nhưng lại không có lực lượng trời sinh của cổ thần, vì vậy không thể biến ảo thành hình người.
Cổ Thần suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ trở về thời đại thái cổ, nói:
- Tuy rằng lực lượng của tu sĩ thời đại thái cổ đều cường đại vô cùng, nhưng chỉ sợ cũng là thời đại có nhiều chiến tranh nhất.
Côn Ngô Tiên Đế thở dài một hơi, tựa hồ rất có cảm khái, nói:
- Những cổ thần do Thiên, Địa dẫn đầu đã giành được thắng lợi, bọn họ chiếm địa vị chính thống trong vũ trụ, lấy vạn tộc làm nô, tại thời đại thái cổ, nhân tộc huyết mạch cổ thần có thân phận cực kỳ cao quý, đó chính là thần chi tử, thay cổ thần quản lý toàn bộ vũ trụ.
- Tuy rằng địa vị của thần chi tử vô cùng cao quý, kỳ thực cũng chỉ là người hầu của cổ thần mà thôi, tuy rằng đại bộ phận thần chi tử đều thỏa mãn với địa vị cao hơn hẳn người bình thường, thế nhưng vẫn có một bộ phận thần chi tử không quên trong cơ thể chính mình còn có huyết mạch nhân tộc.
Mặc dù khi đó "nhân" chỉ là một danh từ vô cùng hèn mọn, nhưng cũng có một số người coi điều này là vinh quang từ tận đáy lòng, ta là một trong những thần chi tử như vậy, đồng thời còn là thần chi tử đời thứ nhất, phụ thân của ta là Sơn (núi), cho ta tên gọi Côn Ngô, ý là thiên hạ đệ nhất sơn.