Đều nói con người một khi bị tổn thương hoặc gặp phải đả kích phản ứng đầu tiên sẽ là trốn tránh, sau đó tìm đến một bến bờ nào đó làm yên lòng bản thân mình, mà bến bờ đó có thể là một chỗ, cũng có thể là một người, chỗ kia, người kia thường thường tồn tại ẩn dấu trong lòng làm cho mình yên tâm nhất, ở thời điểm khó khăn nhất, không biết phải làm sao, sợ hãi nhất, sẽ là người đầu tiên nghĩ đến.
Sau khi sự việc xảy ra, Tô Trí Nhược hoàn toàn lâm vào trong một vũng lầy không thể tự thoát khỏi, trước mắt là một khoảng tối che thế giới của hắn không thấy chút ánh sáng, để lại một mình hắn đứng giữa đống hỗn độn không cách gì đón nhận sự thật trước mắt. Tất cả mọi người đều vây ở bên cạnh hắn, vỗ bờ vai của hắn, ánh mắt bọn họ thương tiếc lại không biết phải làm thế nào, nhưng lại né tránh ánh mắt của hắn, nói với hắn không cần để ý, không cần tự trách, sau đó lo lắng ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi.
Tô Trí Nhược hoảng sợ chắc rằng trong bọn họ không ai có thể biết được, điều mà hắn vấn lấy làm kiêu hãnh trong nháy mắt đó, đã sụp đổ ầm ầm theo Ma Thú ngã xuống. Hắn hoàn toàn không tin được là do mình làm, cũng như hắn tin tưởng vào bàn tay và cây súng của mình. Đây là một tình huống không ai có thể đoán trước được, tuy rằng sau khi chuyện phát sinh cảnh sát đã cố gắng hết sức đè áp vấn đề xuống, bản tin thời sự cũng không có đả động gì đến, nhưng mà điều này cũng không thể làm cho trong lòng hắn dễ chịu một chút, đối với hắn, đây là một vết nhơ trong đời không thể tẩy sạch.
Hắn ngồi ở trên hành lang bệnh viện, nhìn thấy tấm bảng ghi chữ đang phẫu thuật, ánh mắt chua xót, vẻ mặt chết lặng, không nghe được Nghiêm Đội ghé vào tai hắn nói những điều gì, trong óc như có vô số con muỗi bay vo ve tranh cãi nhau ầm ỹ, thỉnh thoảng nghe thấy xuyên qua tiếng khóc của mẹ Ma Thú.
Ca phẫu thuật còn chưa kết thúc, hắn đã chạy trốn.
Nghiêm Đội muốn để cho hắn lập tức được nhận can thiệp tâm lý, nhưng mà hắn không có làm như vậy, một mình hắn đi lang thang giữa cái thành phố ốn ào náo nhiệt này, lại mất đi phương hướng về phía trước. Sau 72 giờ đồng hồ, hình ảnh về cơn ác mộng kia cứ đeo bám chặt lấy hắn, như dây leo hắn càng vùng vẫy càng chặt. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy sợ như vậy, giống như tay của hắn không cách nào cầm nâng lên phần trọng lượng kia (chắc ý nói khẩu súng), ánh mắt của hắn cũng tiếp tục không cách nào tiến lên nhắm chuẩn nữa.
Suốt ba ngày, hắn giống như một du hồn cứ đi mãi không chút ngừng lại, chính là một người trên thế giới này làm nghị lực liên tiếp để trước khi hắn sụp đổ, khi đang ở trạng thái này, Tô Trí Nhược giật mình không tin được chính mình lại trở về nhà.
Hắn không biết vì sao hắn lại trở về, đât là một loại bản năng xuất phát từ trong thân thể, nơi mà tiềm thức của hắn tìm kiếm được có thể an tâm. Loại cảm giác này khi nhìn thấy Lục Tiểu Phong trong chớp mắt đã lên tới đỉnh điểm, sau đó, cũng như rơi vào biển khơi vô tận, mệt mỏi dày vò ba ngày ba đêm cuối cùng cũng hạ xuống.
Trong lúc bình thường Lục Tiểu Phong gặp phải ức hiếp thỉnh thoảng nghĩ đến khi nào có thể trông thấy tên yêu nghiệt này có bộ dáng kinh ngạc, khi đó nhất định sẽ vô cùng khoái chí. Nhưng mà, khi anh ta thật sự đáng thương xuất hiện ở trước mặt nàng, giống như một đứa trẻ mất hồn bất lực tìm kiếm cái ôm thì Lục Tiểu Phong phát hiện đừng nói là cười, ngay cả nói nàng cũng không nên lời.
Tô Trí Nhược ngồi ở cạnh bàn ăn, đang cầm bát im lặng uống canh, Lục Tiểu Phong ngồi ở đối diện quan sát sắc mặt của anh ta, thoạt nhìn cảm xúc đã từ từ trở lại, nhưng tâm tình vẫn nặng nề như trước, cả khuôn mặt u ám muốn dọa người, một chút sức sống cũng không có.
Lục Tiểu Phong thử mở miệng: “Uống được chứ, có muốn nữa hay không, trong nồi vẫn còn.”
Tô Trí Nhược cúi đầu, giữa lông mày có một chữ “xuyên” nho nhỏ (川), thìa ở trong tay anh ta vô thức quấy mạnh đáy bát, anh ta ấp úng nói: “Cô không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh sẵn lòng nói với tôi sao?”
Lục Tiểu Phong cho rằng nàng sẽ không nhận được câu trả lời, không nghĩ tới một lát sau, Tô Trí Nhược từ từ gật đầu.
“Là về vụ án ba ngày trước kia?”
Đột nhiên Tô Trí Nhược ngẩng đầu, vẻ mặt kia tựa như đang nói “làm sao cô biết.”
“Hôm đó tôi đúng lúc đang ở đấy, lúc anh đi ra tôi phát hiện thấy bộ dáng của anh không bình thường, có phải ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Ngón tay cầm thìa của Tô Trí Nhược bỗng nhiên gắt gao dùng sức, khớp xương trắng bệch, giống như đang muốn nắm gãy nó vậy.
“Tôi… trượt tay.”
Giọng nói của anh ta rất thấp, như là có cái gì đó đang chẹn lại trong cổ họng, không phát ra tiếng, không lưu loát khó khăn nói ra bốn chữ này giống như anh ta đã dùng hết sức lực.
Lục Tiểu Phong cố gắng nhận biết một lúc mới hiểu được anh ta vừa nói gì, tiếp theo, dường như trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên mấy hình ảnh, lập tức nàng cảm thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề,
“Anh bắn bị thương người của mình?” Vẻ mặt Lục Tiểu Phong có chút hốt hoảng, nhưng nàng làm cho mình tỉnh táo lại rất nhanh.
Ba từ “Bắn bị thương” này như kim châm sắc bén đâm vào phòng tuyến tâm lý của Tô Trí Nhược, hắn sợ hãi ôm lấy đầu lắc lắc: “Không phải tôi cố ý, không phải tôi cố ý! Quá nhanh, tôi không thể nhớ được lúc ấy tại sao lại như thế, nhưng đợi đến lúc tôi tỉnh táo lại thì chuyện đó đã xảy ra.”
“Bắn vào bộ phận nào?” Thanh âm của Lục Tiểu Phong bĩnh tĩnh đáng sợ.
“Vai… không, cánh tay… tôi không biết,” Ánh mắt Tô Trí Nhược bắt đầu hỗn loạn, hắn dùng sức vỗ vỗ mặt, tự giễu cợt: “Hóa ra tôi cũng chỉ như thế, tay súng thiện xạ cái gì, lão đại nói không sai, tôi vẫn còn kém xa lắm. Nếu là Mông Sa, tuyệt đối cô ấy sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.”
“Mông… Sa?” Lục Tiểu Phong giống như vô thức nhớ tới cái tên đã lâu không nghe này.
“Có phải cô cảm thấy kỹ thuật bắn súng của tôi rất lợi hại hay không? Thật ra có người so với tôi còn lợi hại hơn, cô ấy là đàn chị của tôi, đã rời khỏi ngành cảnh sát, cho dù tôi có gắng như thế nào cũng không có cách nào vượt qua được cô ấy, cô ấy chính là “thần súng”, nếu như là cô ấy nhất định sẽ không phạm sai lầm như thế này.” Nói xong lời cuối cùng đôi mắt Tô Trí Nhược có chút hồng lên.
Lục Tiểu Phong có vẻ hơi lãnh đạm hỏi lại: “Làm sao anh biết?”
“Cái gì?” Tô Trí Nhược lập tức không kịp phản ứng.
“Tôi nói làm sao anh biết cô ấy nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như thế này?”
“Cô ấy sẽ không, tôi biết cô ấy sẽ không. Nhưng mà tôi lại…” Tay Tô Trí
Nhược nắm thành quyền, lại không có sức phóng ra.
“Anh quá muốn đuổi theo bóng lưng của cô ấy, trên thế giới này không có con người toàn vẹn không biết phạm sai lầm, kể cả Mông Sa mà anh nói. Anh đặt cô ấy lên cao như vậy, vô hình trung tự tạo cho mình một bức tường cao không thể vượt qua, không có lúc nào anh không tự nói với mình rằng cần phải vượt qua cô ấy, nhưng càng như vậy anh càng không cách nào làm được. Đây là áp lực, là nguyên nhân dẫn đến sai lầm của anh. Chỉ có điều Mông Sa mà anh nói căn bản không có lợi hại như anh tưởng tượng, bây giờ cô ấy ở đâu, mong muốn điều gì, rất có thể cô ấy sớm đã không phải là loại cảnh sát nói chính nghĩa nói nghiệt tình như anh tưởng.”
Trên mặt Tô Trí Nhược đóng băng: “Cô nói cái gì, cô dám lặp lại lần nữa…”
“Tôi có nói mấy lần cũng như vậy. Còn anh, bởi vì một sai lầm như thế này liền bỏ chạy, chạy trốn ba ngày, tắt máy điện thoại, nhà cũng không trở về, ngay cả đồng nghiệp bị thương thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng hay không cũng không biết, nhưng lại nghĩ nếu như là Mông Sa sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, chuyện này có phải hơi buồn cười hay không.”
“Câm mồm.” Tô Trí Nhược đứng phắt dậy, dùng sức đập mạnh lên bàn, bát trên bàn chấn động theo, thìa lập tức nảy khỏi miệng bát rơi trên mặt đất.
Lục Tiểu Phong bình tĩnh ngồi ở trên ghế nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt sau thấu kính trầm giống như một cái giếng sâu không thấy đáy.
“Vốn dĩ cái gì cô cũng không hiểu, cô không biết Mông Sa, cũng không biết công việc tôi làm phải đối mặt với những gì, cô không có tư cách nói những lời như vậy.”
Hắn quá thất vọng rồi, những lời hắn không muốn nói với ai lại đi chọn nói với cô ta, lại đổi lấy loại chỉ trích không có căn cứ của cô ta, cũng tại hắn ngu xuẩn, vốn dĩ hắn không nên tìm cô ta nói chuyện.
“Vậy anh nói vì sao cô ấy lại rời khỏi ngành, vì sao không làm cảnh sát, anh dám khẳng định không phải cô ấy phạm sai lầm gì nên mất đi tư cách sao?”
Trên trán Tô Trí Nhược nổi gân xanh, lại há to miệng mãi không thể nói lên một lời nào phản bác, cuối cùng chỉ lớn tiếng nói: “Không thể nào.”
“Anh không dám.” Đối diện với Tô Trí Nhược đang kích động Lục Tiểu Phong khẽ thở dài: “Được rồi, là tôi không hiểu, nhưng tôi cùng mọi người đều hiểu trốn tránh là vô ích, tự trách cũng vô ích, hối hận lại càng là điều vô ích trên thế giới này. Lỡ tay bắn bị thương người của mình, trời liền sụp xuống hay sao, so với chuyện này còn có nhiều người gặp phải chuyện đáng thương hơn. Cho nên, cho dù anh có thể ở đây tìm kiếm bình yên một lát, nhưng mà ngày mai, ngày mốt, ngày kia, một ngày nào đó anh cũng phải đối mặt. Hay là anh nghĩ cả đời đều vì sai lầm này không bao giờ cầm súng nữa, có thể không làm cảnh sát, trở về làm Quai Bảo Bảo của mẹ anh?” (ha ha, Quai bảo bảo J)
Tô Trí Nhược kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phong, chỉ là lập tức khuôn mặt trắng bệch của anh ta trở nên xanh mét, đương nhiên giận tới cực điểm: “Lục Tiểu Phong cô câm miệng lại cho tôi! Cô nói nghe nhẹ nhàng như vậy, bởi vì cô không có cách nào hiểu được cảm giác của tôi, những người cả ngày chỉ ở trong nhà ảo tưởng về chuyện tình yêu như cô không có tư cách nói ra những lời như vậy. Tôi nghĩ rằng cô có thể hiểu được, không nghĩ rằng…” Tô Trí Nhược chậm chạp lắc đầu, không che dấu tức giận cùng mất mát của mình chút nào.
“Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh!” Lần đầu tiên Lục Tiểu Phong gay gắt bắt bẻ lại Tô Trí Nhược, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào trong mắt của anh ta, bước tới dắt tay anh ta đi vào trong phòng tắm chỉ vào gương lớn tiếng nói: “Nhìn bộ dạng hiện tại của anh xem, đây là anh sao? Nếu anh hi vọng tôi có thể an ủi anh, đương nhiên tôi có thể làm như vậy, nhưng mà như vậy thì có tác dụng gì sao, anh tỉnh lại được sao? Anh không thể cố tình che mắt lại không nhìn tới thế giới này, được rồi, có lẽ bây giờ sẽ rất thống khổ, nhưng anh nhất định vượt qua được, nếu không anh không có cách nào tiến lên được, anh sẽ chết tại đây, rốt cuộc không đứng dậy được.”
Trên gương phản chiếu hai người, một khuôn mặt đàn ông có vẻ suy sụp u ám cùng một vẻ mặt kiên quyết bất ngờ cùng cảm xúc kích động của phụ nữ.
Tô Trí Nhược nhìn thấy chính mình trong gương lâm vào trầm mặc.
Lục Tiểu Phong nhìn thấy cặp mắt màu đen trong gương của Tô Trí Nhược nói: “Không chỉ nói giả thuyết nếu như là Mông Sa nhất định sẽ không phạm phải sai lầm này là vô dụng, điều này sẽ chỉ làm anh lâm vào một cái vòng luẩn quần không thể thoát ra được.”
Tô Trí Nhược mím chặt môi, giống một khối băng cứng, lạnh lùng nói: “Nói đủ rồi, nếu đây là cách cô cười nhạo tôi, như vậy, cô đã thành công, chúc mừng cô trả thù được tôi.”
Anh ta cực kỳ nhanh đi trở về phòng, cửa phòng không chút do dự đóng rầm lại.
Anh ta vừa rời đi, Lục Tiểu Phong dường như tê liệt bên bồn rửa tay. Tay phải của nàng từ lúc nãy cứ liên tục run rẩy, cho dù có lấy tay trái đè nặng xuống cũng không có cách nào khống chế, trái tim của nàng nhảy lên đến cực hạn, tiếp theo là đau đớn không cách nào đè nén được.
Vì sao lại nói ra những lời đó, rõ ràng nghĩ rằng tốt hơn nên an ủi anh ta, nhưng thời điểm lời nói ra khỏi miệng lại giống như mất kiểm soát, đến khi lấy lại tinh thần, tất cả không nên nói đều nói.
Nhớ lại vẻ mặt có chút không chịu nổi của anh ta, Lục Tiểu Phong nhắm mắt lại, chẳng qua nàng đã từng rất khó khăn, rất sợ hãi, trong lúc nàng nghe thấy anh ta nói làm bị thương người của mình, linh hồn của nàng rất nhanh bay vọt ra ngoài, nàng lo rằng anh ta sẽ trở nên giống như nàng. Thật sự anh ta nói không sai, nàng không có tư cách nói vậy, bởi vì nàng cũng chỉ chọn cách trốn tránh, tự giam mình ở sau cánh cửa, không bao giờ …tự nguyện đón nhận ánh sáng bên ngoài nữa, thu thập những mảnh vụn đau đớn. Nàng hiểu được sự tự tôn cùng niềm kiêu hãnh của anh ta, bởi vì ở một mức độ nào đó bọn họ là cũng một loại người, không cho phép chính mình phạm một chút sai lầm, một khi gặp sai lầm sẽ không thể đón nhận, nàng biết loại thống khổ này, cho nên muốn nói anh ta, nàng không muốn anh ta nếm trải mùi vị này.
Không thể cầm súng, chỉ một mình nàng là đủ rồi, mất đi tự tin, cũng chỉ một mình nàng là đủ rồi.
Sau khi sự việc xảy ra, Tô Trí Nhược hoàn toàn lâm vào trong một vũng lầy không thể tự thoát khỏi, trước mắt là một khoảng tối che thế giới của hắn không thấy chút ánh sáng, để lại một mình hắn đứng giữa đống hỗn độn không cách gì đón nhận sự thật trước mắt. Tất cả mọi người đều vây ở bên cạnh hắn, vỗ bờ vai của hắn, ánh mắt bọn họ thương tiếc lại không biết phải làm thế nào, nhưng lại né tránh ánh mắt của hắn, nói với hắn không cần để ý, không cần tự trách, sau đó lo lắng ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi.
Tô Trí Nhược hoảng sợ chắc rằng trong bọn họ không ai có thể biết được, điều mà hắn vấn lấy làm kiêu hãnh trong nháy mắt đó, đã sụp đổ ầm ầm theo Ma Thú ngã xuống. Hắn hoàn toàn không tin được là do mình làm, cũng như hắn tin tưởng vào bàn tay và cây súng của mình. Đây là một tình huống không ai có thể đoán trước được, tuy rằng sau khi chuyện phát sinh cảnh sát đã cố gắng hết sức đè áp vấn đề xuống, bản tin thời sự cũng không có đả động gì đến, nhưng mà điều này cũng không thể làm cho trong lòng hắn dễ chịu một chút, đối với hắn, đây là một vết nhơ trong đời không thể tẩy sạch.
Hắn ngồi ở trên hành lang bệnh viện, nhìn thấy tấm bảng ghi chữ đang phẫu thuật, ánh mắt chua xót, vẻ mặt chết lặng, không nghe được Nghiêm Đội ghé vào tai hắn nói những điều gì, trong óc như có vô số con muỗi bay vo ve tranh cãi nhau ầm ỹ, thỉnh thoảng nghe thấy xuyên qua tiếng khóc của mẹ Ma Thú.
Ca phẫu thuật còn chưa kết thúc, hắn đã chạy trốn.
Nghiêm Đội muốn để cho hắn lập tức được nhận can thiệp tâm lý, nhưng mà hắn không có làm như vậy, một mình hắn đi lang thang giữa cái thành phố ốn ào náo nhiệt này, lại mất đi phương hướng về phía trước. Sau 72 giờ đồng hồ, hình ảnh về cơn ác mộng kia cứ đeo bám chặt lấy hắn, như dây leo hắn càng vùng vẫy càng chặt. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy sợ như vậy, giống như tay của hắn không cách nào cầm nâng lên phần trọng lượng kia (chắc ý nói khẩu súng), ánh mắt của hắn cũng tiếp tục không cách nào tiến lên nhắm chuẩn nữa.
Suốt ba ngày, hắn giống như một du hồn cứ đi mãi không chút ngừng lại, chính là một người trên thế giới này làm nghị lực liên tiếp để trước khi hắn sụp đổ, khi đang ở trạng thái này, Tô Trí Nhược giật mình không tin được chính mình lại trở về nhà.
Hắn không biết vì sao hắn lại trở về, đât là một loại bản năng xuất phát từ trong thân thể, nơi mà tiềm thức của hắn tìm kiếm được có thể an tâm. Loại cảm giác này khi nhìn thấy Lục Tiểu Phong trong chớp mắt đã lên tới đỉnh điểm, sau đó, cũng như rơi vào biển khơi vô tận, mệt mỏi dày vò ba ngày ba đêm cuối cùng cũng hạ xuống.
Trong lúc bình thường Lục Tiểu Phong gặp phải ức hiếp thỉnh thoảng nghĩ đến khi nào có thể trông thấy tên yêu nghiệt này có bộ dáng kinh ngạc, khi đó nhất định sẽ vô cùng khoái chí. Nhưng mà, khi anh ta thật sự đáng thương xuất hiện ở trước mặt nàng, giống như một đứa trẻ mất hồn bất lực tìm kiếm cái ôm thì Lục Tiểu Phong phát hiện đừng nói là cười, ngay cả nói nàng cũng không nên lời.
Tô Trí Nhược ngồi ở cạnh bàn ăn, đang cầm bát im lặng uống canh, Lục Tiểu Phong ngồi ở đối diện quan sát sắc mặt của anh ta, thoạt nhìn cảm xúc đã từ từ trở lại, nhưng tâm tình vẫn nặng nề như trước, cả khuôn mặt u ám muốn dọa người, một chút sức sống cũng không có.
Lục Tiểu Phong thử mở miệng: “Uống được chứ, có muốn nữa hay không, trong nồi vẫn còn.”
Tô Trí Nhược cúi đầu, giữa lông mày có một chữ “xuyên” nho nhỏ (川), thìa ở trong tay anh ta vô thức quấy mạnh đáy bát, anh ta ấp úng nói: “Cô không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh sẵn lòng nói với tôi sao?”
Lục Tiểu Phong cho rằng nàng sẽ không nhận được câu trả lời, không nghĩ tới một lát sau, Tô Trí Nhược từ từ gật đầu.
“Là về vụ án ba ngày trước kia?”
Đột nhiên Tô Trí Nhược ngẩng đầu, vẻ mặt kia tựa như đang nói “làm sao cô biết.”
“Hôm đó tôi đúng lúc đang ở đấy, lúc anh đi ra tôi phát hiện thấy bộ dáng của anh không bình thường, có phải ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Ngón tay cầm thìa của Tô Trí Nhược bỗng nhiên gắt gao dùng sức, khớp xương trắng bệch, giống như đang muốn nắm gãy nó vậy.
“Tôi… trượt tay.”
Giọng nói của anh ta rất thấp, như là có cái gì đó đang chẹn lại trong cổ họng, không phát ra tiếng, không lưu loát khó khăn nói ra bốn chữ này giống như anh ta đã dùng hết sức lực.
Lục Tiểu Phong cố gắng nhận biết một lúc mới hiểu được anh ta vừa nói gì, tiếp theo, dường như trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên mấy hình ảnh, lập tức nàng cảm thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề,
“Anh bắn bị thương người của mình?” Vẻ mặt Lục Tiểu Phong có chút hốt hoảng, nhưng nàng làm cho mình tỉnh táo lại rất nhanh.
Ba từ “Bắn bị thương” này như kim châm sắc bén đâm vào phòng tuyến tâm lý của Tô Trí Nhược, hắn sợ hãi ôm lấy đầu lắc lắc: “Không phải tôi cố ý, không phải tôi cố ý! Quá nhanh, tôi không thể nhớ được lúc ấy tại sao lại như thế, nhưng đợi đến lúc tôi tỉnh táo lại thì chuyện đó đã xảy ra.”
“Bắn vào bộ phận nào?” Thanh âm của Lục Tiểu Phong bĩnh tĩnh đáng sợ.
“Vai… không, cánh tay… tôi không biết,” Ánh mắt Tô Trí Nhược bắt đầu hỗn loạn, hắn dùng sức vỗ vỗ mặt, tự giễu cợt: “Hóa ra tôi cũng chỉ như thế, tay súng thiện xạ cái gì, lão đại nói không sai, tôi vẫn còn kém xa lắm. Nếu là Mông Sa, tuyệt đối cô ấy sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.”
“Mông… Sa?” Lục Tiểu Phong giống như vô thức nhớ tới cái tên đã lâu không nghe này.
“Có phải cô cảm thấy kỹ thuật bắn súng của tôi rất lợi hại hay không? Thật ra có người so với tôi còn lợi hại hơn, cô ấy là đàn chị của tôi, đã rời khỏi ngành cảnh sát, cho dù tôi có gắng như thế nào cũng không có cách nào vượt qua được cô ấy, cô ấy chính là “thần súng”, nếu như là cô ấy nhất định sẽ không phạm sai lầm như thế này.” Nói xong lời cuối cùng đôi mắt Tô Trí Nhược có chút hồng lên.
Lục Tiểu Phong có vẻ hơi lãnh đạm hỏi lại: “Làm sao anh biết?”
“Cái gì?” Tô Trí Nhược lập tức không kịp phản ứng.
“Tôi nói làm sao anh biết cô ấy nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như thế này?”
“Cô ấy sẽ không, tôi biết cô ấy sẽ không. Nhưng mà tôi lại…” Tay Tô Trí
Nhược nắm thành quyền, lại không có sức phóng ra.
“Anh quá muốn đuổi theo bóng lưng của cô ấy, trên thế giới này không có con người toàn vẹn không biết phạm sai lầm, kể cả Mông Sa mà anh nói. Anh đặt cô ấy lên cao như vậy, vô hình trung tự tạo cho mình một bức tường cao không thể vượt qua, không có lúc nào anh không tự nói với mình rằng cần phải vượt qua cô ấy, nhưng càng như vậy anh càng không cách nào làm được. Đây là áp lực, là nguyên nhân dẫn đến sai lầm của anh. Chỉ có điều Mông Sa mà anh nói căn bản không có lợi hại như anh tưởng tượng, bây giờ cô ấy ở đâu, mong muốn điều gì, rất có thể cô ấy sớm đã không phải là loại cảnh sát nói chính nghĩa nói nghiệt tình như anh tưởng.”
Trên mặt Tô Trí Nhược đóng băng: “Cô nói cái gì, cô dám lặp lại lần nữa…”
“Tôi có nói mấy lần cũng như vậy. Còn anh, bởi vì một sai lầm như thế này liền bỏ chạy, chạy trốn ba ngày, tắt máy điện thoại, nhà cũng không trở về, ngay cả đồng nghiệp bị thương thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng hay không cũng không biết, nhưng lại nghĩ nếu như là Mông Sa sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, chuyện này có phải hơi buồn cười hay không.”
“Câm mồm.” Tô Trí Nhược đứng phắt dậy, dùng sức đập mạnh lên bàn, bát trên bàn chấn động theo, thìa lập tức nảy khỏi miệng bát rơi trên mặt đất.
Lục Tiểu Phong bình tĩnh ngồi ở trên ghế nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt sau thấu kính trầm giống như một cái giếng sâu không thấy đáy.
“Vốn dĩ cái gì cô cũng không hiểu, cô không biết Mông Sa, cũng không biết công việc tôi làm phải đối mặt với những gì, cô không có tư cách nói những lời như vậy.”
Hắn quá thất vọng rồi, những lời hắn không muốn nói với ai lại đi chọn nói với cô ta, lại đổi lấy loại chỉ trích không có căn cứ của cô ta, cũng tại hắn ngu xuẩn, vốn dĩ hắn không nên tìm cô ta nói chuyện.
“Vậy anh nói vì sao cô ấy lại rời khỏi ngành, vì sao không làm cảnh sát, anh dám khẳng định không phải cô ấy phạm sai lầm gì nên mất đi tư cách sao?”
Trên trán Tô Trí Nhược nổi gân xanh, lại há to miệng mãi không thể nói lên một lời nào phản bác, cuối cùng chỉ lớn tiếng nói: “Không thể nào.”
“Anh không dám.” Đối diện với Tô Trí Nhược đang kích động Lục Tiểu Phong khẽ thở dài: “Được rồi, là tôi không hiểu, nhưng tôi cùng mọi người đều hiểu trốn tránh là vô ích, tự trách cũng vô ích, hối hận lại càng là điều vô ích trên thế giới này. Lỡ tay bắn bị thương người của mình, trời liền sụp xuống hay sao, so với chuyện này còn có nhiều người gặp phải chuyện đáng thương hơn. Cho nên, cho dù anh có thể ở đây tìm kiếm bình yên một lát, nhưng mà ngày mai, ngày mốt, ngày kia, một ngày nào đó anh cũng phải đối mặt. Hay là anh nghĩ cả đời đều vì sai lầm này không bao giờ cầm súng nữa, có thể không làm cảnh sát, trở về làm Quai Bảo Bảo của mẹ anh?” (ha ha, Quai bảo bảo J)
Tô Trí Nhược kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phong, chỉ là lập tức khuôn mặt trắng bệch của anh ta trở nên xanh mét, đương nhiên giận tới cực điểm: “Lục Tiểu Phong cô câm miệng lại cho tôi! Cô nói nghe nhẹ nhàng như vậy, bởi vì cô không có cách nào hiểu được cảm giác của tôi, những người cả ngày chỉ ở trong nhà ảo tưởng về chuyện tình yêu như cô không có tư cách nói ra những lời như vậy. Tôi nghĩ rằng cô có thể hiểu được, không nghĩ rằng…” Tô Trí Nhược chậm chạp lắc đầu, không che dấu tức giận cùng mất mát của mình chút nào.
“Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh!” Lần đầu tiên Lục Tiểu Phong gay gắt bắt bẻ lại Tô Trí Nhược, nàng ngẩng đầu lên nhìn vào trong mắt của anh ta, bước tới dắt tay anh ta đi vào trong phòng tắm chỉ vào gương lớn tiếng nói: “Nhìn bộ dạng hiện tại của anh xem, đây là anh sao? Nếu anh hi vọng tôi có thể an ủi anh, đương nhiên tôi có thể làm như vậy, nhưng mà như vậy thì có tác dụng gì sao, anh tỉnh lại được sao? Anh không thể cố tình che mắt lại không nhìn tới thế giới này, được rồi, có lẽ bây giờ sẽ rất thống khổ, nhưng anh nhất định vượt qua được, nếu không anh không có cách nào tiến lên được, anh sẽ chết tại đây, rốt cuộc không đứng dậy được.”
Trên gương phản chiếu hai người, một khuôn mặt đàn ông có vẻ suy sụp u ám cùng một vẻ mặt kiên quyết bất ngờ cùng cảm xúc kích động của phụ nữ.
Tô Trí Nhược nhìn thấy chính mình trong gương lâm vào trầm mặc.
Lục Tiểu Phong nhìn thấy cặp mắt màu đen trong gương của Tô Trí Nhược nói: “Không chỉ nói giả thuyết nếu như là Mông Sa nhất định sẽ không phạm phải sai lầm này là vô dụng, điều này sẽ chỉ làm anh lâm vào một cái vòng luẩn quần không thể thoát ra được.”
Tô Trí Nhược mím chặt môi, giống một khối băng cứng, lạnh lùng nói: “Nói đủ rồi, nếu đây là cách cô cười nhạo tôi, như vậy, cô đã thành công, chúc mừng cô trả thù được tôi.”
Anh ta cực kỳ nhanh đi trở về phòng, cửa phòng không chút do dự đóng rầm lại.
Anh ta vừa rời đi, Lục Tiểu Phong dường như tê liệt bên bồn rửa tay. Tay phải của nàng từ lúc nãy cứ liên tục run rẩy, cho dù có lấy tay trái đè nặng xuống cũng không có cách nào khống chế, trái tim của nàng nhảy lên đến cực hạn, tiếp theo là đau đớn không cách nào đè nén được.
Vì sao lại nói ra những lời đó, rõ ràng nghĩ rằng tốt hơn nên an ủi anh ta, nhưng thời điểm lời nói ra khỏi miệng lại giống như mất kiểm soát, đến khi lấy lại tinh thần, tất cả không nên nói đều nói.
Nhớ lại vẻ mặt có chút không chịu nổi của anh ta, Lục Tiểu Phong nhắm mắt lại, chẳng qua nàng đã từng rất khó khăn, rất sợ hãi, trong lúc nàng nghe thấy anh ta nói làm bị thương người của mình, linh hồn của nàng rất nhanh bay vọt ra ngoài, nàng lo rằng anh ta sẽ trở nên giống như nàng. Thật sự anh ta nói không sai, nàng không có tư cách nói vậy, bởi vì nàng cũng chỉ chọn cách trốn tránh, tự giam mình ở sau cánh cửa, không bao giờ …tự nguyện đón nhận ánh sáng bên ngoài nữa, thu thập những mảnh vụn đau đớn. Nàng hiểu được sự tự tôn cùng niềm kiêu hãnh của anh ta, bởi vì ở một mức độ nào đó bọn họ là cũng một loại người, không cho phép chính mình phạm một chút sai lầm, một khi gặp sai lầm sẽ không thể đón nhận, nàng biết loại thống khổ này, cho nên muốn nói anh ta, nàng không muốn anh ta nếm trải mùi vị này.
Không thể cầm súng, chỉ một mình nàng là đủ rồi, mất đi tự tin, cũng chỉ một mình nàng là đủ rồi.