Làn nước chảy từ cổ tay qua kẽ ngón tay, cảm xúc lạnh buốt xuyên thấu qua làn da truyền tới trong lòng, đến khi nước từ cái bồn rửa tay cảm ứng dần dần nhỏ lại, Lục Tiểu Phong mới phản ứng lại, lấy khăn tay ra cẩn thận chà lâu đống lộn xộn màu đỏ kia. Sốt cà chua đã thấm vào trong lớp vải trắng, cho dù có chà lau như thế nào chỉ có thể càng lúc càng loang ra, Lục Tiểu Phong quyết định thôi. Nàng im lặng ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, vẻ mặt cô đơn một lần nữa không thể khống chế được.
Nàng chính là người của quá khứ.
Nghe được câu này từ trong miệng một người bạn cũ, dù có tự an ủi mình rằng đây là sự thật, nàng vẫn khó tránh khỏi thương cảm. Lục Tiểu Phong quen biết với Kha Địch mười lăm năm, từ thời cắp sách đến trường đã là bạn bè, khi đó anh ta vẫn giống như hiện tại, bề ngoài lạnh lùng, tính tình cố chấp, thích trầm mặc ít lời, thích ở trong bóng tối quan sát người khác, lời ra khỏi miệng đều lạnh như băng. Nhưng mà lúc đó bao giờ anh ta cũng bênh vực nàng, bất kể là khi nàng cãi nhau cũng người kia, hay là khi đánh lộn, bọn họ là Tam Giác Sắt, Tam Giác Sắt chính hiệu. Nhưng quan hệ chắc chắn không phá nổi đó cũng bị một tay nàng phá vỡ.
Buổi tối hôm đó, hai mắt anh ta đỏ ngầu nói với nàng: “Mông Sa, nếu có thể, thật sự tôi rất muốn giết cậu, sau đó hai chúng ta cùng chết.”
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên những lời nói này cùng cặp mắt hận thù đó.
Hôm nay, từ trong miệng người từng dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng kia, nghe thấy anh ta thừa nhận bọn họ là bạn bè như trước, ánh mắt của nàng luôn nằm trong trạng thái đau đớn. Bởi vì lâu lắm rồi không khóc, cho nên đã quên cảm giác khóc, nhưng mà nhớ lại hậu quả kia cảm thấy vô cùng đau đớn.
Hóa ra nàng còn không xứng được khóc, nàng không có tư cách này.
Lục Tiểu Phong đi từ toilet ra, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, từng có người đã nói: “Mông Sa là cao thủ ngụy trang, bạn vĩnh viễn không nhận ra được cô ấy đang đâu khổ hay vui sướng. Nếu như nói nàng vất bỏ phần lớn trước đây, như vậy chỉ có bản năng này cùng sự hối hận còn giữ lại ở trong cơ thể của nàng.
Cửa ra vào toilet có một con đường nhỏ không ngắn, trên mặt đất lát đá cuội, tia sáng nhiều màu từ những lỗ tròn nho nhỏ tản ra, mọi ngọc ngách đều mờ ảo.
Có người từ bên ngoài đi vào, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, bước chân không tự giác dừng lại.
Kha Địch đứng ở trước mặt nàng, Lục Tiểu Phong nhích sang bên phải, nhưng mà đợi một hồi phát hiện anh ta không có ý đi lên phía trước.
“Lục Tiểu Phong.”
Lục Tiểu Phong hơi chần chừ, ngẩng đầu.
Nàng nhìn đôi môi mỏng của anh ta từ từ khép mở, giọng nói trầm thấp từng chút một chui vào lỗ tai, xuyên qua màng nhĩ, chạy thẳng đến dây thần kinh: “Tên này rất hợp với cậu, Sa Sa.”
Nàng há hốc miệng ra, ngoại trừ thở ra không biết có thể nói gì.
Kha Địch nghiêng mặt lại, như là đang nói chuyện với không khí: “Không cần ngạc nhiên, Nghiêm Đội đã nói chuyện qua với tôi nếu một ngày kia có gặp cậu ở trên đường, cũng làm bộ như không biết. Tôi làm sao có thể không nhận ra cậu, cho dù cậu thay đổi rất nhiều. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng cuộc sống bây giờ của cậu.”
“… Hóa ra vẫn nhận ra tôi.” Lục Tiểu Phong cười khổ: “Rất xin lỗi.”
“Cậu không nên nói rất xin lỗi với tôi, nên nói với cậu ấy.”
Lục Tiểu Phong có chút khó khăn nói: “…Tôi biết. Nhưng bây giờ tôi chưa làm được.”
Kha Địch không nhịn được nói: “Cái câu người của quá khứ kia là nói với cậu, tôi muốn nói chúng ta đều nên quên những chuyện kia đi. Khẳng định cậu ấy đã không còn trách cậu, cho nên, đi gặp cậu ấy đi, chỉ cần cậu vẫn sống tốt, nhất định cậu ấy sẽ vui vẻ hơn người khác, với cậu ấy mà nói, không có gì quan trọng hơn so với cậu.”
“Tôi… biết, nhất định sẽ đi.” Yếu hầu có chút khô lại, tiếng nói của nàng cũng trở nên là lạ.
Trong lúc nhất thời Kha Địch cũng không biết mở miệng như thế nào, từ góc độ của anh nhìn sang vừa đúng có thể nhìn tháy ánh mắt Lục Tiểu Phong rủ xuống. Thay đổi của cô ấy thật kinh ngạc, cho dù là bên ngoài hay khí chất đều kém trước kia rất nhiều, lần đầu tiên nhìn quả thật anh không có nhận ra cô gái trước mặt này là Mông Sa. Nhưng mà, bất kể một người thay đổi như thế nào, ánh mắt của cô ấy cũng không lừa được người khác, ánh mắt này anh đã nhìn mười năm, năm năm trước ánh mắt này biến mất trước mặt anh. Năm năm sau ánh mắt này luôn quanh quẩn ở trong đầu anh, không có lúc nào anh không cảm thấy sợ hãi, thậm chí anh không dám tưởng tượng có phải thật sự biến mất như vậy hay không. Lời nói đêm đó trở thành ma chú năm năm đối với anh, sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, chuyện này cũng không phải là lỗi của một mình cô ấy, mà người đau khổ nhất chắc hẳn là cô ấy. Cho nên hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt này, máu toàn thân anh lại sôi trào lên, tâm tình từng phức tạp như vậy lúc này cuối cùng cũng rõ ràng, không có gì làm cho người khác yên tâm bằng việc cô ấy vẫn còn sống.
Chẳng qua, trong ánh mắt này đã không tìm được tia sáng cố chấp mỹ lệ như lúc trước nữa, không chỉ có vậy, bộ dạng hiện tại của cô ấy càng nhìn càng giống người kia, tất cả bọn họ cùng quen biết người kia lại thấy đau đớn. Đây là căn cứ chứng minh cô ấy không thể buông xuống được, đem mình biến thành người kia, lại không để cho mình đi đối diện với người kia, không trốn tránh sẽ không có cách nào sống tiếp, không ngụy trang sẽ không có cách nào cầm cự tiếp, cứ sống mâu thuẫn như thế.
Lúc này Kha Địch nghĩ đến một người khác, im lặng một lát lại hỏi: “Định cứ dấu cậu ta sao? Tô Trí Nhược.”
Lục Tiểu Phong lắc đầu: “Không cần phải cho anh ta biết, tôi chỉ là một người của quá khứ, thích hợp ở lại trong trí nhớ.”
“Cậu ta rất coi trọng cậu.” Anh nghĩ nghĩ một lát không biết nên nói cho dễ hiểu kiểu gì.
Lục Tiểu Phong nói theo cách hiểu của mình: “Việc này có thể trở thành trở ngại của anh ta, tôi sẽ tìm cơ hội để anh ta chuyển ra ngoài.”
“Ý của tôi không phải như vậy…”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa lao xao, Kha Địch chưa kịp nói xong liền ngừng lại, anh ta đi lên phía trước hai bước, ánh mắt rơi tại cổ tay phải bên người Lục Tiểu Phong.
“Lời nói đêm đó của tôi, cậu hãy quên đi, là tôi quá kích động.”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, vội vàng nhìn bóng lưng của anh ta khẽ hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè?”
“Cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.” Anh ta đứng lại một chút, nghiêng mặt qua, “Nếu cậu không muốn có vướng mắc với những chuyện đã qua, từ nay về sau chúng ta chính là người xa lạ, tự cậu nên cẩn thận.”
Cuối cùng anh vẫn khắc chế tâm tình của mình, tuy rằng anh rất muốn giúp đỡ cô ấy, nhưng khúc mắc của cô ấy không phải anh có thể cởi bỏ được, điều anh có thể làm là nhìn cô ấy từ xa xa, không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cô. Có lẽ sẽ có một người kéo cô ấy ra từ bóng ma quá khứ, sẽ có một ngày như vậy, sẽ có một người như vậy, đúng không, Băng.
Tiếng nói cùng hình dáng Kha Địch biến mất ở cửa ra vào toilet, đúng lúc này một tốp năm ba người trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào.
Lục Tiểu Phong từ toilet trở lại trong phòng, Tô Trí Nhược vừa nhìn thấy cô ta liền nhíu mày: “Tại sao lại vụng về như vậy.”
“Tôi cũng không biết… Làm sao bây giờ, có lẽ rửa không sạch.” Lục Tiểu Phong bối rối nắm chặt vạt áo.
“Về nhà nghĩ cách.” Tô Trí Nhược đứng dậy mặc áo khoác vào, nhìn Hứa Thạch cùng Diệp Toàn nói: “Đi về trước, sau này có thời gian sẽ lại tụ họp.”
“Không đợi chào hỏi Kha Địch?” Diệp Toàn muốn giữ lại.
Tô Trí Nhược hoàn toàn không có một chút ý muốn chờ: “Cậu giúp tôi nói với anh ta một tiếng, đi thôi.”
Lục Tiểu Phong đành vội vàng chào tạm biệt hai người bọn họ, đi theo Tô Trí Nhược xuống lầu. Bởi vì Tô Trí Nhược uống rượu, nhiệm vụ lái xe liền giao cho Lục Tiểu Phong. Nàng lái xe rất chậm, mở cửa kính xe ra, gió lạnh thổi vào làm cho mùi rượu trong xe phân tán đi một ít. Mặt Tô Trí Nhược vẫn hồng hồng, làn da của anh ta cũng như vậy, tức giận dễ đỏ mặt, thẹn thùng dễ đỏ mặt, uống chút rượu cũng dễ đỏ mặt. (ui dễ thương á, muốn cắn *cạp cạp*)
Lục Tiểu Phong liếc mắt nhìn nhìn anh ta nhíu mày lại, nói: “Tại sao tâm tình lại không tốt?”
“Tôi không thích người kia.” Anh ta có chút giận dỗi nói. “Không Thích.”
“Kha Địch?”
“Uhm, Lời của anh ta nói làm cho tôi không thoải mái.”
“Anh ta chính là như vậy.”
Tô Trí Nhược khó hiểu quay sang: “Làm sao cô biết?”
Lục Tiểu Phong toát mồ hôi, nhanh chóng giải thích: “Anh xem cả đêm anh ta đều không nói năng gì, chắc hẳn tính cách anh ta lạnh lùng, người như thế nói chuyện tương đối máy móc.”
Tô Trí Nhược không vừa lòng: “Anh ta nói anh ta và Mông Sa là bạn bè mười lăn năm, có thể có người nào sẽ dùng loại giọng điệu đó nói về bạn bè của mình không.”
Nhưng mà anh ta quả thật là người quen dùng loại giọng điệu đó nói chuyện rồi, Lục Tiểu Phong thầm nghĩ.
“Nhưng mà anh ta cũng không nói Mông Sa không tốt.” Lục Tiểu Phong thoáng nhìn Tô Trí Nhược vội vàng ngừng lại mấy lời muốn nói: “Không nói nữa, tôi ngậm miệng.”
“Tôi biết cô cảm thấy tôi rất ngang ngạnh.” Tô Trí Nhược nghiêng qua liếc mắt nhìn Lục Tiểu Phong một cái: “Nhưng người này quả thật rất quan trọng với tôi, cô ấy thay đổi cả cuộc đời tôi.”
Đèn đỏ phía trước, Lục Tiểu Phong đạp chân lên phanh xe, tiếng bánh trước khó khăn đè nén thành một đường.
“Anh nói cô ấy thay đổi cả cuộc đời anh?” Lục Tiểu Phong cảm thấy chắc hẳn mình không nghe sai đi, nhưng vẫn hỏi lại một lần.
“Đúng. Tại sao có tôi bây giờ, vì sao lại đi trên con đường này, đều bởi vì cô ấy. Thật ra trong lòng tôi hiểu rõ, sở dĩ cô ấy rời khỏi đội cảnh sát, nhất định có nguyên nhân, rất có thể bởi vì cô ấy cũng phạm sai lầm, còn là sai lầm rất nghiêm trọng.” Tô Trí Nhược hất cằm lên, bên môi mỉm cười làm cho người ta khó có thể kháng cự: “Nhưng vậy thì sao, mặc kệ cô ấy đã làm gì, cái nhìn của tôi đối với cô ấy cũng không thay đổi.”
Lục Tiểu Phong ngơ ngác nhìn Tô Trí Nhược, linh hồn bay bay liên miên, đến tận khi Tô Trí Nhược đẩy đẩy nàng nói: “Sao lại ngẩn ra như thế, đèn xanh.”
Đến tận khi bước vào cửa chính, Lục Tiểu Phong vẫn còn đang suy nghĩ về những lời Tô Trí Nhược vừa nói. Nàng đi đến cửa phòng bếp, mặc dù có chút khó mở miệng, nhưng nàng vẫn hướng về phía Tô Trí Nhược đang uống nước nói: “Anh… Có phải thích cô ấy hay không?”
Tô Trí Nhược sửng sốt một giây, phun mạnh nước ra.
“Cô nói linh tinh cái gì đó?” Hắn cả kinh lại vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Anh để ý cô ấy như vậy, lại luôn nói cô ấy tốt như thế nào, chẳng lẽ không phải thích cô ấy sao?”
Tô Trí Nhược tức giận đến suýt ngất xỉu: “Có phải cô viết quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình hay không, chắc hẳn có chỗ đã suy nghĩ quá nhiều, không nên nghĩ lung tung đi.”
Lục Tiểu Phong thử hỏi: “Thật sự không thích?”
Tô Trí Nhược bước một bước lớn đến trước mặt nàng, lời nói hùng hồn: “Tôi đối với cô ấy là tôn kính, sùng kính, không có loại tình cảm cô nói kia. Hơn nữa…” Ánh mắt Tô Trí Nhược dao động một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi có người mình thích.”
“Thì ra là thế.” Lục Tiểu Phong cười cười xấu hổ.
“Thật sự phục cô, mau cởi quần áo ra.” Tô Trí Nhược hung hăng quay lưng đi, cùng may mặt hắn uống rượu vốn đã hồng, nếu không thật đúng là không che dấu được.
“Cởi quần áo để làm chi?”
Tô Trí Nhược chỉ vào quần áo của nàng không khách khí nói: “Tự cô có thể giặt sao, sốt cà chua.”
“Ah~” Một bên Lục Tiểu Phong cởi áo khoác, một bên hỏi: “Anh thật sự giặt giúp tôi?”
Mắt hồ ly của Tô Trí Nhược nhíu lại, cười như không cười nói: “Hôm nay sao cô nói nhảm nhiều như vậy.”
Lục Tiểu Phong lập tức nhanh chóng mang quần áo đưa cho anh ta: “Cảm ơn.”
Buổi tối, Lục Tiểu Phong không có quá bận, nhưng mà nằm trên giường không ngủ được, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến tinh thần nàng vô cùng phấn khích, nàng đi đến phòng khách, liếc mắt nhìn quần áo phơi trên ban công, vết màu đỏ loang lổ thật sự không còn. Lục Tiểu Phong đứng trên ban công, sờ sờ đám quần áo ẩm ướt kia, không biết tại sao, trong lòng cũng ẩm ướt.
Hình như anh ta nói có người mình thích.
Có người mình thích sao?
Người… được anh ta thích, là cô Diệp Nhuận An kia sao?
Vậy thật đúng là… rất xứng đôi.
Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, Lục Tiểu Phong đi vào phòng khách nằm xuống ghế sô pha, trong đáy lòng có cái gì đó trôi qua rất nhanh, nhưng nàng co rúm lại, không có đuổi theo. Nàng trở mình đem ý tưởng trong óc đẩy ra ngoài, đổi vấn đề khác, Tô Trí Nhược nói Mông Sa thay đổi cả cuộc đời anh ta. Nhưng mà tại sao nàng không thể nhớ nổi nàng đã gây ra chuyện phát sinh gì nghiêm trọng đối với anh ta để thay đổi cuộc đời người, trước năm này nàng thậm chí còn không biết người nào là Tô Trí Nhược.
Nghĩ nửa ngày vẫn không có ấn tượng, quên đi, nếu nó thuộc về một phần quá khứ của Mông Sa, thế thì bây giờ nàng không cần phải … truy xét, bây giờ nàng chỉ cần sống tốt như hiện tại là đủ rồi.
Nàng chính là người của quá khứ.
Nghe được câu này từ trong miệng một người bạn cũ, dù có tự an ủi mình rằng đây là sự thật, nàng vẫn khó tránh khỏi thương cảm. Lục Tiểu Phong quen biết với Kha Địch mười lăm năm, từ thời cắp sách đến trường đã là bạn bè, khi đó anh ta vẫn giống như hiện tại, bề ngoài lạnh lùng, tính tình cố chấp, thích trầm mặc ít lời, thích ở trong bóng tối quan sát người khác, lời ra khỏi miệng đều lạnh như băng. Nhưng mà lúc đó bao giờ anh ta cũng bênh vực nàng, bất kể là khi nàng cãi nhau cũng người kia, hay là khi đánh lộn, bọn họ là Tam Giác Sắt, Tam Giác Sắt chính hiệu. Nhưng quan hệ chắc chắn không phá nổi đó cũng bị một tay nàng phá vỡ.
Buổi tối hôm đó, hai mắt anh ta đỏ ngầu nói với nàng: “Mông Sa, nếu có thể, thật sự tôi rất muốn giết cậu, sau đó hai chúng ta cùng chết.”
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên những lời nói này cùng cặp mắt hận thù đó.
Hôm nay, từ trong miệng người từng dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng kia, nghe thấy anh ta thừa nhận bọn họ là bạn bè như trước, ánh mắt của nàng luôn nằm trong trạng thái đau đớn. Bởi vì lâu lắm rồi không khóc, cho nên đã quên cảm giác khóc, nhưng mà nhớ lại hậu quả kia cảm thấy vô cùng đau đớn.
Hóa ra nàng còn không xứng được khóc, nàng không có tư cách này.
Lục Tiểu Phong đi từ toilet ra, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, từng có người đã nói: “Mông Sa là cao thủ ngụy trang, bạn vĩnh viễn không nhận ra được cô ấy đang đâu khổ hay vui sướng. Nếu như nói nàng vất bỏ phần lớn trước đây, như vậy chỉ có bản năng này cùng sự hối hận còn giữ lại ở trong cơ thể của nàng.
Cửa ra vào toilet có một con đường nhỏ không ngắn, trên mặt đất lát đá cuội, tia sáng nhiều màu từ những lỗ tròn nho nhỏ tản ra, mọi ngọc ngách đều mờ ảo.
Có người từ bên ngoài đi vào, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu, bước chân không tự giác dừng lại.
Kha Địch đứng ở trước mặt nàng, Lục Tiểu Phong nhích sang bên phải, nhưng mà đợi một hồi phát hiện anh ta không có ý đi lên phía trước.
“Lục Tiểu Phong.”
Lục Tiểu Phong hơi chần chừ, ngẩng đầu.
Nàng nhìn đôi môi mỏng của anh ta từ từ khép mở, giọng nói trầm thấp từng chút một chui vào lỗ tai, xuyên qua màng nhĩ, chạy thẳng đến dây thần kinh: “Tên này rất hợp với cậu, Sa Sa.”
Nàng há hốc miệng ra, ngoại trừ thở ra không biết có thể nói gì.
Kha Địch nghiêng mặt lại, như là đang nói chuyện với không khí: “Không cần ngạc nhiên, Nghiêm Đội đã nói chuyện qua với tôi nếu một ngày kia có gặp cậu ở trên đường, cũng làm bộ như không biết. Tôi làm sao có thể không nhận ra cậu, cho dù cậu thay đổi rất nhiều. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng cuộc sống bây giờ của cậu.”
“… Hóa ra vẫn nhận ra tôi.” Lục Tiểu Phong cười khổ: “Rất xin lỗi.”
“Cậu không nên nói rất xin lỗi với tôi, nên nói với cậu ấy.”
Lục Tiểu Phong có chút khó khăn nói: “…Tôi biết. Nhưng bây giờ tôi chưa làm được.”
Kha Địch không nhịn được nói: “Cái câu người của quá khứ kia là nói với cậu, tôi muốn nói chúng ta đều nên quên những chuyện kia đi. Khẳng định cậu ấy đã không còn trách cậu, cho nên, đi gặp cậu ấy đi, chỉ cần cậu vẫn sống tốt, nhất định cậu ấy sẽ vui vẻ hơn người khác, với cậu ấy mà nói, không có gì quan trọng hơn so với cậu.”
“Tôi… biết, nhất định sẽ đi.” Yếu hầu có chút khô lại, tiếng nói của nàng cũng trở nên là lạ.
Trong lúc nhất thời Kha Địch cũng không biết mở miệng như thế nào, từ góc độ của anh nhìn sang vừa đúng có thể nhìn tháy ánh mắt Lục Tiểu Phong rủ xuống. Thay đổi của cô ấy thật kinh ngạc, cho dù là bên ngoài hay khí chất đều kém trước kia rất nhiều, lần đầu tiên nhìn quả thật anh không có nhận ra cô gái trước mặt này là Mông Sa. Nhưng mà, bất kể một người thay đổi như thế nào, ánh mắt của cô ấy cũng không lừa được người khác, ánh mắt này anh đã nhìn mười năm, năm năm trước ánh mắt này biến mất trước mặt anh. Năm năm sau ánh mắt này luôn quanh quẩn ở trong đầu anh, không có lúc nào anh không cảm thấy sợ hãi, thậm chí anh không dám tưởng tượng có phải thật sự biến mất như vậy hay không. Lời nói đêm đó trở thành ma chú năm năm đối với anh, sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, chuyện này cũng không phải là lỗi của một mình cô ấy, mà người đau khổ nhất chắc hẳn là cô ấy. Cho nên hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt này, máu toàn thân anh lại sôi trào lên, tâm tình từng phức tạp như vậy lúc này cuối cùng cũng rõ ràng, không có gì làm cho người khác yên tâm bằng việc cô ấy vẫn còn sống.
Chẳng qua, trong ánh mắt này đã không tìm được tia sáng cố chấp mỹ lệ như lúc trước nữa, không chỉ có vậy, bộ dạng hiện tại của cô ấy càng nhìn càng giống người kia, tất cả bọn họ cùng quen biết người kia lại thấy đau đớn. Đây là căn cứ chứng minh cô ấy không thể buông xuống được, đem mình biến thành người kia, lại không để cho mình đi đối diện với người kia, không trốn tránh sẽ không có cách nào sống tiếp, không ngụy trang sẽ không có cách nào cầm cự tiếp, cứ sống mâu thuẫn như thế.
Lúc này Kha Địch nghĩ đến một người khác, im lặng một lát lại hỏi: “Định cứ dấu cậu ta sao? Tô Trí Nhược.”
Lục Tiểu Phong lắc đầu: “Không cần phải cho anh ta biết, tôi chỉ là một người của quá khứ, thích hợp ở lại trong trí nhớ.”
“Cậu ta rất coi trọng cậu.” Anh nghĩ nghĩ một lát không biết nên nói cho dễ hiểu kiểu gì.
Lục Tiểu Phong nói theo cách hiểu của mình: “Việc này có thể trở thành trở ngại của anh ta, tôi sẽ tìm cơ hội để anh ta chuyển ra ngoài.”
“Ý của tôi không phải như vậy…”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa lao xao, Kha Địch chưa kịp nói xong liền ngừng lại, anh ta đi lên phía trước hai bước, ánh mắt rơi tại cổ tay phải bên người Lục Tiểu Phong.
“Lời nói đêm đó của tôi, cậu hãy quên đi, là tôi quá kích động.”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, vội vàng nhìn bóng lưng của anh ta khẽ hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè?”
“Cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.” Anh ta đứng lại một chút, nghiêng mặt qua, “Nếu cậu không muốn có vướng mắc với những chuyện đã qua, từ nay về sau chúng ta chính là người xa lạ, tự cậu nên cẩn thận.”
Cuối cùng anh vẫn khắc chế tâm tình của mình, tuy rằng anh rất muốn giúp đỡ cô ấy, nhưng khúc mắc của cô ấy không phải anh có thể cởi bỏ được, điều anh có thể làm là nhìn cô ấy từ xa xa, không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cô. Có lẽ sẽ có một người kéo cô ấy ra từ bóng ma quá khứ, sẽ có một ngày như vậy, sẽ có một người như vậy, đúng không, Băng.
Tiếng nói cùng hình dáng Kha Địch biến mất ở cửa ra vào toilet, đúng lúc này một tốp năm ba người trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào.
Lục Tiểu Phong từ toilet trở lại trong phòng, Tô Trí Nhược vừa nhìn thấy cô ta liền nhíu mày: “Tại sao lại vụng về như vậy.”
“Tôi cũng không biết… Làm sao bây giờ, có lẽ rửa không sạch.” Lục Tiểu Phong bối rối nắm chặt vạt áo.
“Về nhà nghĩ cách.” Tô Trí Nhược đứng dậy mặc áo khoác vào, nhìn Hứa Thạch cùng Diệp Toàn nói: “Đi về trước, sau này có thời gian sẽ lại tụ họp.”
“Không đợi chào hỏi Kha Địch?” Diệp Toàn muốn giữ lại.
Tô Trí Nhược hoàn toàn không có một chút ý muốn chờ: “Cậu giúp tôi nói với anh ta một tiếng, đi thôi.”
Lục Tiểu Phong đành vội vàng chào tạm biệt hai người bọn họ, đi theo Tô Trí Nhược xuống lầu. Bởi vì Tô Trí Nhược uống rượu, nhiệm vụ lái xe liền giao cho Lục Tiểu Phong. Nàng lái xe rất chậm, mở cửa kính xe ra, gió lạnh thổi vào làm cho mùi rượu trong xe phân tán đi một ít. Mặt Tô Trí Nhược vẫn hồng hồng, làn da của anh ta cũng như vậy, tức giận dễ đỏ mặt, thẹn thùng dễ đỏ mặt, uống chút rượu cũng dễ đỏ mặt. (ui dễ thương á, muốn cắn *cạp cạp*)
Lục Tiểu Phong liếc mắt nhìn nhìn anh ta nhíu mày lại, nói: “Tại sao tâm tình lại không tốt?”
“Tôi không thích người kia.” Anh ta có chút giận dỗi nói. “Không Thích.”
“Kha Địch?”
“Uhm, Lời của anh ta nói làm cho tôi không thoải mái.”
“Anh ta chính là như vậy.”
Tô Trí Nhược khó hiểu quay sang: “Làm sao cô biết?”
Lục Tiểu Phong toát mồ hôi, nhanh chóng giải thích: “Anh xem cả đêm anh ta đều không nói năng gì, chắc hẳn tính cách anh ta lạnh lùng, người như thế nói chuyện tương đối máy móc.”
Tô Trí Nhược không vừa lòng: “Anh ta nói anh ta và Mông Sa là bạn bè mười lăn năm, có thể có người nào sẽ dùng loại giọng điệu đó nói về bạn bè của mình không.”
Nhưng mà anh ta quả thật là người quen dùng loại giọng điệu đó nói chuyện rồi, Lục Tiểu Phong thầm nghĩ.
“Nhưng mà anh ta cũng không nói Mông Sa không tốt.” Lục Tiểu Phong thoáng nhìn Tô Trí Nhược vội vàng ngừng lại mấy lời muốn nói: “Không nói nữa, tôi ngậm miệng.”
“Tôi biết cô cảm thấy tôi rất ngang ngạnh.” Tô Trí Nhược nghiêng qua liếc mắt nhìn Lục Tiểu Phong một cái: “Nhưng người này quả thật rất quan trọng với tôi, cô ấy thay đổi cả cuộc đời tôi.”
Đèn đỏ phía trước, Lục Tiểu Phong đạp chân lên phanh xe, tiếng bánh trước khó khăn đè nén thành một đường.
“Anh nói cô ấy thay đổi cả cuộc đời anh?” Lục Tiểu Phong cảm thấy chắc hẳn mình không nghe sai đi, nhưng vẫn hỏi lại một lần.
“Đúng. Tại sao có tôi bây giờ, vì sao lại đi trên con đường này, đều bởi vì cô ấy. Thật ra trong lòng tôi hiểu rõ, sở dĩ cô ấy rời khỏi đội cảnh sát, nhất định có nguyên nhân, rất có thể bởi vì cô ấy cũng phạm sai lầm, còn là sai lầm rất nghiêm trọng.” Tô Trí Nhược hất cằm lên, bên môi mỉm cười làm cho người ta khó có thể kháng cự: “Nhưng vậy thì sao, mặc kệ cô ấy đã làm gì, cái nhìn của tôi đối với cô ấy cũng không thay đổi.”
Lục Tiểu Phong ngơ ngác nhìn Tô Trí Nhược, linh hồn bay bay liên miên, đến tận khi Tô Trí Nhược đẩy đẩy nàng nói: “Sao lại ngẩn ra như thế, đèn xanh.”
Đến tận khi bước vào cửa chính, Lục Tiểu Phong vẫn còn đang suy nghĩ về những lời Tô Trí Nhược vừa nói. Nàng đi đến cửa phòng bếp, mặc dù có chút khó mở miệng, nhưng nàng vẫn hướng về phía Tô Trí Nhược đang uống nước nói: “Anh… Có phải thích cô ấy hay không?”
Tô Trí Nhược sửng sốt một giây, phun mạnh nước ra.
“Cô nói linh tinh cái gì đó?” Hắn cả kinh lại vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Anh để ý cô ấy như vậy, lại luôn nói cô ấy tốt như thế nào, chẳng lẽ không phải thích cô ấy sao?”
Tô Trí Nhược tức giận đến suýt ngất xỉu: “Có phải cô viết quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình hay không, chắc hẳn có chỗ đã suy nghĩ quá nhiều, không nên nghĩ lung tung đi.”
Lục Tiểu Phong thử hỏi: “Thật sự không thích?”
Tô Trí Nhược bước một bước lớn đến trước mặt nàng, lời nói hùng hồn: “Tôi đối với cô ấy là tôn kính, sùng kính, không có loại tình cảm cô nói kia. Hơn nữa…” Ánh mắt Tô Trí Nhược dao động một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi có người mình thích.”
“Thì ra là thế.” Lục Tiểu Phong cười cười xấu hổ.
“Thật sự phục cô, mau cởi quần áo ra.” Tô Trí Nhược hung hăng quay lưng đi, cùng may mặt hắn uống rượu vốn đã hồng, nếu không thật đúng là không che dấu được.
“Cởi quần áo để làm chi?”
Tô Trí Nhược chỉ vào quần áo của nàng không khách khí nói: “Tự cô có thể giặt sao, sốt cà chua.”
“Ah~” Một bên Lục Tiểu Phong cởi áo khoác, một bên hỏi: “Anh thật sự giặt giúp tôi?”
Mắt hồ ly của Tô Trí Nhược nhíu lại, cười như không cười nói: “Hôm nay sao cô nói nhảm nhiều như vậy.”
Lục Tiểu Phong lập tức nhanh chóng mang quần áo đưa cho anh ta: “Cảm ơn.”
Buổi tối, Lục Tiểu Phong không có quá bận, nhưng mà nằm trên giường không ngủ được, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến tinh thần nàng vô cùng phấn khích, nàng đi đến phòng khách, liếc mắt nhìn quần áo phơi trên ban công, vết màu đỏ loang lổ thật sự không còn. Lục Tiểu Phong đứng trên ban công, sờ sờ đám quần áo ẩm ướt kia, không biết tại sao, trong lòng cũng ẩm ướt.
Hình như anh ta nói có người mình thích.
Có người mình thích sao?
Người… được anh ta thích, là cô Diệp Nhuận An kia sao?
Vậy thật đúng là… rất xứng đôi.
Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, Lục Tiểu Phong đi vào phòng khách nằm xuống ghế sô pha, trong đáy lòng có cái gì đó trôi qua rất nhanh, nhưng nàng co rúm lại, không có đuổi theo. Nàng trở mình đem ý tưởng trong óc đẩy ra ngoài, đổi vấn đề khác, Tô Trí Nhược nói Mông Sa thay đổi cả cuộc đời anh ta. Nhưng mà tại sao nàng không thể nhớ nổi nàng đã gây ra chuyện phát sinh gì nghiêm trọng đối với anh ta để thay đổi cuộc đời người, trước năm này nàng thậm chí còn không biết người nào là Tô Trí Nhược.
Nghĩ nửa ngày vẫn không có ấn tượng, quên đi, nếu nó thuộc về một phần quá khứ của Mông Sa, thế thì bây giờ nàng không cần phải … truy xét, bây giờ nàng chỉ cần sống tốt như hiện tại là đủ rồi.