Lục Tiểu Phong nhìn thấy bóng lưng Tô Trí Nhược đột nhiên cứng lại ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, hơn nửa ngày mới ấn nút mở khóa cửa, cúp điện thoại sau đó xoay người, mặt đã đen hoàn toàn rồi.
“Là ai vậy?” Lục Tiểu Phong bị sắc mặt của anh ta hù dọa, cẩn thận hỏi.
Tô Trí Nhược hừ nhẹ một tiếng, trầm mặt ngồi xuống giữa ghế sô pha, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm cửa chính.
Lục Tiểu Phong cảm giác người tới không tầm thường, cho nên khi tiếng gõ cửa vang lên nàng chạy trước ra mở cửa.
“Khả Nham?”
Lúc thấy người đứng ở cửa nàng cũng không khỏi hơi ngẩn ra, Liêu Khả Nham gương mặt phong trần bộ dáng mệt mỏi, áo bành tô vắt trên cánh tay, trong tay mang theo mấy cái túi to. Thật sự nàng không ngờ rằng người tới là Liêu Khả Nham, nhìn thấy anh ta trong đầu không tự chủ được liền liên tưởng đến một người khác, dây thần kinh toàn thân cũng sẽ cảnh giác một cách vô thức.
Lục Tiểu Phong chỉ vào anh ta không biết giải thích tình huống này như thế nào: “Đây là…”
“Không mời tôi vào nhà sao?” Liêu Khả Nham không trực tiếp trả lời cô ấy.
Lục Tiểu Phong lập tức đứng tránh sang một bên, lấy dép lê, nàng đảo mắt nhìn Tô Trí Nhược ngồi trên ghế sô pha, tiểu tử kia che đậy một chút cũng không biết, cứ căm ghét nhìn chằm chằm Liêu Khả Nham, giống như muốn đốt cháy một chỗ nào đó trên người anh ta vậy. Lục Tiểu Phong lườm hắn một cái, hắn làm bộ như không phát hiện ra.
Liêu Khả Nham đi vào trong phòng, đem gói to cầm trong tay đưa cho Lục Tiểu Phong: “Thật có lỗi muộn như vậy còn tới quấy rầy, tôi mới đi công tác về, nghe nói em bị bệnh liền lập tức chạy tới, trên đường tới đây mua ít thuốc bổ.”
Lục Tiểu Phong bối rối tiếp nhận nhiều đồ như vậy: “Thật ra không cần, em đã khỏe hơn rồi.”
Liêu Khả Nham nhìn thấy mặt Lục Tiểu Phong rõ ràng vẫn gầy yếu áy náy nói: “Thật xin lỗi, lúc em bị bệnh tôi lại đi vắng. Nhưng mà vì sao em lại không nói cho tôi biết chứ, nếu không phải Hạ Kỳ nói với tôi tôi cũng không biết em ốm rất nặng.”
“Anh đi vắng cũng không sao, tôi ở đây là được.”
Một giọng nói lành lạnh vang lên, chân mày Liêu Khả Nham khẽ chau lại khó nhận ra, nhưng lập tức trấn định lại quay đầu nhìn vào trong phòng khách, vừa định muốn chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ anh ta vẫn không tự chủ được giật mình ngạc nhiên.
Mặt nhìn rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, hình dáng hoàn mỹ, bởi vì là đàn ông, cho nên càng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, gặp qua một lần liền thực sự khó quên. Khoảng khắc Liêu Khả Nham cùng Tô Trí Nhược bốn mắt nhìn nhau, vị khói thuốc súng vô danh liền lan tràn ra, một người đang đứng mặc dù toàn thân không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt người đang ngồi bộ dạng uể oải kia lại tràn ngập kiêu khích.
Lục Tiểu Phong cảm giác hai người kia trong lúc đó có gì là lạ, lập tức tiến vào trong giới thiệu: “Vị này anh chắc hẳn đã gặp qua, lần trước ở trường bắn, Tô Trí Nhược, anh ta chính là khách thuê phòng của em.”
Liêu Khả Nham cũng không lộ ra vẻ mặt không không vui vẻ, lúc nhìn về phía Lục Tiểu Phong cười nhạt nói: “Tôi biết em có một khách thuê phòng, chỉ có điều không nghĩ rằng là Tô tiên sinh, có chút bất ngờ.”
Anh ta đi đến bên cạnh Tô Trí Nhược, vươn tay: “Xin chào, Liêu Khả Nham.”
Tô Trí Nhược nhíu hàng lông mày tuần tú lại, nhìn chằm chằm Liêu Khả Nham, nét mặt đối phương cũng không thay đổi chút nào, cũng vẫn duy trì tư thế vươn tay ra kia, một lúc lâu sau Tô Trí Nhược mới vươn tay: “Tô Trí Nhược.”
“Anh ngồi đi, em đi pha trà.”
“Đang bị bệnh còn làm những việc này làm gì.” Tô Trí Nhược đứng lên kéo Lục Tiểu Phong ngồi lại trên ghế, sau đó tự mình đi vào nhà bếp.
Liêu Khả Nham không để lại dấu vết thu hồi tầm mắt từ trên bóng lưng Tô Trí Nhược, nhìn Lục Tiểu Phong nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Đã không còn vấn đề gì.”
“Khí sắc cũng không khá lắm, có ăn được cơm không?” Liêu Khả Nham quét mắt nhìn bát cháo trên bàn: “Ăn cháo sao? Vậy cũng không được, tuy rằng lúc cơ thể suy yếu không thể tẩm bổ nhiều, nhưng cần phải tăng thêm dinh dưỡng.”
Khi Tô Trí Nhược đang ở trong bếp nghe được câu nói này lửa giận lập tức trồi lên, hắn nhìn người đàn ông này không vừa mắt đã lâu rồi, hắn quẳng chén trà xuống đang muốn lao ra, lại nghe giọng nói của Lục Tiểu Phong.
“Không phải, cháo này tốt lắm, là cháo thuốc, vừa có dinh dưỡng, mùi vị cũng ngon, rất hợp với người bệnh mới ốm dậy như em, em rất thích, ngoài ra những thức ăn khác đều không có khẩu vị.”
“Vậy sao, vậy cũng tốt.” Liêu Khả Nham gật gật đầu.
Tô Trí Nhược bưng chén trà đi ra, ngoài cười nhưng trong không cười ở trước mặt Liêu Khả Nham đặt xuống: “Xin mời.”
“Cám ơn.”
Tô Trí Nhược không có tránh đi, mà lại ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, tiện tay bật TV, anh ta cứ dựa vào đệm êm xem coi như bên cạnh không có người.
Lục Tiểu Phong xấu hổ nhìn Liêu Khả Nham một chút, Liêu Khả Nham lại cũng không để ý nhìn cô ấy cười cười: “Ngày mai em có rảnh không, tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra lại thân thể một lượt, ngã bệnh như vậy không thể qua loa.”
Lục Tiểu Phong còn chưa mở miệng, Tô Trí Nhược đã phóng tới một ánh mắt như dao, mắt hồ ly híp lại, ý nghĩa kia chính là: “Cô dám đồng ý”, Lục Tiểu Phong đành quay lại nhìn anh ta một cái: “Đã biết.”
Lục Tiểu Phong khéo léo từ chối: “Thật không đúng dịp mai em lại không rảnh, hơn nữa thật sự đã không còn vấn đề gì, anh yên tâm đi.”
“Có chuyện gì? Em không cần phải sợ phiền phức, tôi có quen với bác sĩ, đi kiểm tra rất thuận tiện.” Liêu Khả Nham cũng không có giống như ngày thường cứ như thế sẽ không hỏi tới cùng nữa.
Lục Tiểu Phong đắn đo mở miệng: “Là chuyện riêng. Thật ngại quá.”
Liêu Khả Nham không lập tức mở miệng, anh nhìn vào trong ánh mắt Lục Tiểu Phong, giống như đang xác nhận lại lời của nàng, Lục Tiểu Phong mặt không đổi sắc nhìn lại.
Có cái gì đó chợt lóe lên trong mắt Liêu Khả Nhảm rồi biến mất, anh ta cũng không tiếp tục hỏi nữa, một lát sau đứng dậy tạm biệt, Lục Tiểu Phong không cố giữ lại.
Liêu Khả Nham đứng ở cửa trước, quay đầu lại nói: “Nhìn thấy em đã khỏe tôi cũng yên tâm, vậy tôi đi đây.” Anh ta lại nhìn Tô Trí Nhược ý tứ khó hiểu cười cười: “Lúc tôi không có ở đây cảm ơn anh đã quan tâm đến Tiểu Phong.”
Tô Trí Nhược cong khóe miệng lên ánh mắt lạnh dần, người đàn ông này cũng không tao nhã như vẻ bề ngoài, mặc dù anh ta không có thể hiện ra vẻ không vừa lòng, nhưng lại tỉnh bơ tuyên bố chủ quyền của mình như vậy, toàn thân đều phóng áp lực về phía hắn.
Nhưng mà, anh ta chọn sai đối tượng rồi, Tô Trí Nhược hắn chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào.
Tô Trí Nhược đút tay vào túi quần, hất cằm lên, hơi có vẻ kiêu căng nói: “Quan tâm đến cô ấy là tôi tự nguyện, không có quan hệ gì với anh.”
Nụ cười của Liêu Khả Nham dần dần rút đi, con người sau mắt kính không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Trí Nhược.
Lục Tiểu Phong chắn ngang ở giữa hai người, kịp thời xen mồm nói: “Hay để em tiễn anh xuống dưới nhà.”
Liêu Khả Nham thu hồi lực chú ý, gật gật đầu đi ra ngoài.
“Cô vừa khỏi bệnh, đừng…”
“Anh, ở nhà đi.”
Lục Tiểu Phong ngắt lời Tô Trí Nhược, giọng nói cao lên tỏ vẻ không cho phép, vẻ mặt Tô Trí Nhược như được dán lên một tờ giấy rất đen. Tức giận ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Lục Tiểu Phong cùng Liêu Khả Nham một trước một sau đi ra khỏi khu nhà, Liêu Khả Nham dừng bước lại nhìn người đứng phía sau nói: “Có câu nói không biết có nên nói hay không, phân vân rất lâu, nhưng hôm nay cảm thấy vẫn cần phải nói ra. Tuy rằng tôi không biết Tô tiên sinh, cho nên không dám nhận xét bừa, nhưng mà đời sống của người trẻ tuổi như anh ta dám chắc rất phong phú, mà em lại cần môi trường yên tĩnh để sáng tác, hai người ở chung một chỗ nhất định sẽ có va chạm, tôi cho rằng em nên đổi khách thuê nhà khác, tốt nhất là cho phụ nữ thuê, như vậy càng an toàn. Thật ta tôi cũng đã từng nói, em không cần cho thuê phòng, nếu kinh tế có vấn đề, tôi có thể giúp em, em không cần cảm thấy ngại…”
“Điều này, vấn đề kinh tế là chuyển của bản thân em, anh không cần lo lắng.” Lục Tiểu Phong cần phải ngắt lời anh ta: “Còn nữa, anh thật sự không hiểu rõ Tô Trí Nhược, khoảng thời gian này em ở cùng với anh ta, đối với con người anh ta cũng có chút hiểu biết. Nhìn qua anh ta có thể rất kém cỏi, hình như là loại người có rất nhiều bạn gái, người đàn ông rất thích đùa giỡn, nhưng trên thực tế không phải như vậy. Cuộc sống của anh ta rất có quy luật, rất cẩn thận, buổi tối cũng không thường xuyên đi ra ngoài chơi, mặc dù lời nói hơi khó nghe, nhưng thật ra anh ta là…”
Hai chữ “cảnh sát” vừa ra tới miệng Lục Tiểu Phong thì dừng lại, lập tức thu trở về, nàng chữa lại nói: “Anh ta là một người lương thiện.”
Lục Tiểu Phong không biết vì sao lại phải giải thích hộ ô Trí Nhược, nhưng trong lúc nàng nghe thấy Liêu Khả Nham có hiểu lầm với Tô Trí Nhược thì nàng còn không kịp suy nghĩ, đã tự phản ứng lại.
Không khí bởi vì những lời nàng nói mà lạnh xuống, Liêu Khả Nham không nói gì, Lục Tiểu Phong cũng cúi đầu nhìn vầng sáng trên mặt đất mà ngọn đèn đường cách đó không xa hắt tới, không nhìn tới vẻ mặt lúc này của anh ta. Chính vẻ mặt của nàng lúc này thì sao, có thể là không có cảm xúc gì.
Rất lâu sau, Liêu Khả Nham cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của anh ta so với trước kia lại trầm hơn mấy lần: “Vì sao em phải như vậy, cần phải cảnh giác với tôi như vậy sao, tôi cũng không can thiệp tới đời sống riêng của em, nhưng không có nghĩa là tôi không thèm để ý.”
“Em cho rằng giữa chúng ta có hiểu lầm.” Mí mắt Lục Tiểu Phong chớp hạ, hờ hững nói: “Chúng ta cần bình tĩnh lại một chút.”
“Đây là có ý gì?”
“Tuy rằng cách chúng ta quen biết có chút đặc biệt, nhưng em coi anh như một người bạn tốt của em, nhưng mà chưa có tốt đến mức độ như này. Nếu anh muốn tìm một người làm bạn gái để giấu mẹ anh, em có thể giúp đỡ, nhưng mà không phải là thật sự. Thật xin lỗi lần trước chưa nói rõ với anh,thật ra em cũng không biết nên nói như thế nào.” Lục Tiểu Phong cảm thấy da đầu mình cũng đang run lên, nhưng nàng nhất định phải nói cho hết lời, nó một số việc nàng không thể kéo dài, nhất là người trước mắt này có quan hệ mật thiết với Tiêu Duy.
Lại một khoảng thời gian dài, giọng nói của Liêu Khả Nham mới vang lên: “Trời rất lạnh, em đi về trước đi, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ tìm em.”
Giọng nói của Liêu Khả Nham hoàn toàn như trước đây nghe lọt tai không nhận ra anh ta có tức giận hay không, anh ta cũng không còn để Lục Tiểu Phong có cơ hội nói tiếp, nhưng mà lúc anh ta mở cửa xem chìa khóa liên tục rớt xuống hai lần liền.
Lục Tiểu Phong nhìn theo xe của anh ta biến mất ở cửa khu nhà, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, gió lạnh thổi lạnh cả da thịt, cũng thổi lạnh cả lòng người, khi nàng về đến nhà, mở cửa ra, Tô Trí Nhược ngồi ở trước bàn ăn, thấy nàng trở về, nói: “Cháo đã nguội, tôi giúp cô hâm nóng lên.”
“Không cần”, Lục Tiểu Phong đoạt lất bát từ trong tay anh ta. “Tôi về phòng trước.”
Tô Trí Nhược đứng trước cửa giữ chặt nàng lại, cau mày có chút không chịu, lại không nhịn được hỏi: “Cô tức giận sao?”
Lục Tiểu Phong ngẩn người, lập tức lắc đầu: “Không có, vì sao tôi phải tức giận.”
“Tôi không thích anh ta.” Tô Trí Nhược nói thẳng, nhân tiện lại phồng má lên giống như đứa trẻ bị tủi thân khi ở vườn trẻ.
Lục Tiểu Phong hứng thú nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh ta, hỏi ngược lại: ‘Tôi muốn hỏi anh thích ai? Kha Địch anh không thích, Khả Nham anh cũng không thích, anh thật sự rất khó tính.”
“Tôi…”
“Được rồi, anh đã không thích, tôi không để cho anh ta vào trong nhà, được không?” Lục Tiểu Phong xoa nhẹ ấn đường (giữa hai lông mày đó), lộ ra vẻ mệt mỏi: “Thật sự mệt mỏi, đi nghỉ trước, bằng không ngày mai có thể không chịu được bị anh hành hạ.”
Nói như vậy sắc mặt Tô đại gia mới dịu đi, giống như đứa trẻ được cho kẹo, hắn buông Lục Tiểu Phong ra: “ Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau khi Lục Tiểu Phong trở về phòng, đem cháo để qua một bên, lập tức cầm lấy di động gọi cho Hạ Kỳ.
“Alo, Tiểu Phong, cậu sao rồi?”
Lục Tiểu Phong nghiêm túc nói: “Cậu đã làm những chuyện tốt gì?”
Hạ Kỳ rất vô tội nói: “Cái gì? Mình không làm gì a, nghe theo lời cậu gần đây cũng không quấy rầy cậu, làm sao vậy?”
“Khả Nham vừa mới tới, là cậu nói cho anh ta biết a.”
Hạ Nghi nghe thấy giọng nói của Lục Tiểu Phong lạnh lùng, không khỏi có chút kì quái: “… Chuyện này có vấn đề sao, anh ta là bạn trai của cậu, nên biết… Ah, có phải bị anh ta gặp được Tô Trí Nhược không, mình đã nói cậu hẳn là nên nói cho anh ta biết sớm một chút.”
“Tiểu Kỳ, quan hệ của mình cũng với Liêu Khả Nham không phải như vậy. Sau này cậu không nên hơi một tí lại đem chuyện của mình nói cho anh ta biết, tốt nhất chính cậu cũng không nên thân cận quá với anh ta.”
Hạ Kỳ cảm thấy Lục Tiểu Phong có chút bất thường: “Có chuyện gì sao?”
Lục Tiểu Phong hơi đắn đo, vẫn nói: “Nghe lời của mình, Liêu Khả Nham có quan hệ với… Tiêu Duy.”
Hạ Kỳ ở đầu dây bên kia sợ hãi hô lên: “Cậu… Cậu nói… Tiêu… Tiêu Duy? Trời ạ, chuyện này làm sao có khả năng.”
Lục Tiểu Phong thở dài: “Không có gì là không có khả năng, cụ thể mình cũng không rõ. Nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận hành động. Cậu cũng không cần quá cố ý xa lánh anh ta, nhưng không cần tiếp tục chủ động liên hệ với anh ta.”
“Được, thật xin lỗi, thật sự mình không biết gì, nếu không nhất định sẽ không để cậu đi xem mắt thay mình.” Hạ Kỳ hối hận vô cùng: “Làm sao bây giờ, y có thể sẽ tìm được cậu hay không, gây bất lợi cho cậu không, vậy phải làm sao bây giờ.”
“Đây không phải là lỗi của cậu, cậu không cần hoảng sợ, sự việc chưa đên mức đó.” Lục Tiểu Phong bình tĩnh hơn Hạ Kỳ nhiều, nàng hiểu rất rõ trong cuộc sống có rất nhiều việc con người không thể kiểm soát được.
Sau một lúc im lặng, nàng nhìn nhìn bát cháo ở đầu giường, nói: “Còn nữa, có phải cậu đã nói gì đó với Tô Trí Nhược hay không?”
Hạ Kỳ lại mất tự nhiên, thẳng thắn nói: “… Là mình lo lắng cho cậu, cậu không để cho mình tới thăm cậu, mình đành phải tìm người kia để anh ta để ý đến cậu một chút thôi.”
“Vậy cuối cùng cậu đã nói với anh ta cái gì?”
“Cậu yên tâm. Mình biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, mình chỉ muốn để cho anh ta chú ý đến cậu một chút, nên nói với anh ta cậu trước kia đã từng kết hôn, cho nên từng bị tổn thương, những thứ khác mình không nói thêm gì.”
“Cậu nói cái gì!” Lục Tiểu Phong đứng bật dậy: “Cậu nói với anh ta những chuyện này? Tại sao cậu phải nói với anh ta những việc này?”
“Tiểu Phong, cậu đừng vội, cậu hãy nghe mình nói…”
“Đủ rồi.”
Lúc này Lục Tiểu Phong cúp điện thoại, vò đầu bứt tai đi qua đi lại ở trong phòng, nàng cắn ngón tay nhanh chóng suy nghĩ, ở trong đầu nàng hiện ra một cái sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật rất to, quan hệ giữa người và người dùng các đường kẻ màu sắc khác nhau để biểu thị, màu sắc khác nhau đại diện cho ý nghĩa khác nhau, ví dụ như đường màu hồng, là cấp độ nguy hiểm, màu cam là cấp độ nguy hiểm thứ hai. Liêu Khả Nham bây giờ là màu đỏ, còn đường nối giữa nàng và Tô Trí Nhược, đang từ màu hồng ấm áp biến thành màu cam nhất định phải chú trọng hơn.
Lục Tiểu Phong đột nhiên ngồi xổm xuống trước nơi đặt bát cháo, nhìn chằm chằm nó một hồi lâu.
Xem ra, đến lúc mời anh ta chuyển ra, tuy rằng, nàng thật sự không muốn làm như vậy.
“Là ai vậy?” Lục Tiểu Phong bị sắc mặt của anh ta hù dọa, cẩn thận hỏi.
Tô Trí Nhược hừ nhẹ một tiếng, trầm mặt ngồi xuống giữa ghế sô pha, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm cửa chính.
Lục Tiểu Phong cảm giác người tới không tầm thường, cho nên khi tiếng gõ cửa vang lên nàng chạy trước ra mở cửa.
“Khả Nham?”
Lúc thấy người đứng ở cửa nàng cũng không khỏi hơi ngẩn ra, Liêu Khả Nham gương mặt phong trần bộ dáng mệt mỏi, áo bành tô vắt trên cánh tay, trong tay mang theo mấy cái túi to. Thật sự nàng không ngờ rằng người tới là Liêu Khả Nham, nhìn thấy anh ta trong đầu không tự chủ được liền liên tưởng đến một người khác, dây thần kinh toàn thân cũng sẽ cảnh giác một cách vô thức.
Lục Tiểu Phong chỉ vào anh ta không biết giải thích tình huống này như thế nào: “Đây là…”
“Không mời tôi vào nhà sao?” Liêu Khả Nham không trực tiếp trả lời cô ấy.
Lục Tiểu Phong lập tức đứng tránh sang một bên, lấy dép lê, nàng đảo mắt nhìn Tô Trí Nhược ngồi trên ghế sô pha, tiểu tử kia che đậy một chút cũng không biết, cứ căm ghét nhìn chằm chằm Liêu Khả Nham, giống như muốn đốt cháy một chỗ nào đó trên người anh ta vậy. Lục Tiểu Phong lườm hắn một cái, hắn làm bộ như không phát hiện ra.
Liêu Khả Nham đi vào trong phòng, đem gói to cầm trong tay đưa cho Lục Tiểu Phong: “Thật có lỗi muộn như vậy còn tới quấy rầy, tôi mới đi công tác về, nghe nói em bị bệnh liền lập tức chạy tới, trên đường tới đây mua ít thuốc bổ.”
Lục Tiểu Phong bối rối tiếp nhận nhiều đồ như vậy: “Thật ra không cần, em đã khỏe hơn rồi.”
Liêu Khả Nham nhìn thấy mặt Lục Tiểu Phong rõ ràng vẫn gầy yếu áy náy nói: “Thật xin lỗi, lúc em bị bệnh tôi lại đi vắng. Nhưng mà vì sao em lại không nói cho tôi biết chứ, nếu không phải Hạ Kỳ nói với tôi tôi cũng không biết em ốm rất nặng.”
“Anh đi vắng cũng không sao, tôi ở đây là được.”
Một giọng nói lành lạnh vang lên, chân mày Liêu Khả Nham khẽ chau lại khó nhận ra, nhưng lập tức trấn định lại quay đầu nhìn vào trong phòng khách, vừa định muốn chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ anh ta vẫn không tự chủ được giật mình ngạc nhiên.
Mặt nhìn rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, hình dáng hoàn mỹ, bởi vì là đàn ông, cho nên càng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, gặp qua một lần liền thực sự khó quên. Khoảng khắc Liêu Khả Nham cùng Tô Trí Nhược bốn mắt nhìn nhau, vị khói thuốc súng vô danh liền lan tràn ra, một người đang đứng mặc dù toàn thân không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt người đang ngồi bộ dạng uể oải kia lại tràn ngập kiêu khích.
Lục Tiểu Phong cảm giác hai người kia trong lúc đó có gì là lạ, lập tức tiến vào trong giới thiệu: “Vị này anh chắc hẳn đã gặp qua, lần trước ở trường bắn, Tô Trí Nhược, anh ta chính là khách thuê phòng của em.”
Liêu Khả Nham cũng không lộ ra vẻ mặt không không vui vẻ, lúc nhìn về phía Lục Tiểu Phong cười nhạt nói: “Tôi biết em có một khách thuê phòng, chỉ có điều không nghĩ rằng là Tô tiên sinh, có chút bất ngờ.”
Anh ta đi đến bên cạnh Tô Trí Nhược, vươn tay: “Xin chào, Liêu Khả Nham.”
Tô Trí Nhược nhíu hàng lông mày tuần tú lại, nhìn chằm chằm Liêu Khả Nham, nét mặt đối phương cũng không thay đổi chút nào, cũng vẫn duy trì tư thế vươn tay ra kia, một lúc lâu sau Tô Trí Nhược mới vươn tay: “Tô Trí Nhược.”
“Anh ngồi đi, em đi pha trà.”
“Đang bị bệnh còn làm những việc này làm gì.” Tô Trí Nhược đứng lên kéo Lục Tiểu Phong ngồi lại trên ghế, sau đó tự mình đi vào nhà bếp.
Liêu Khả Nham không để lại dấu vết thu hồi tầm mắt từ trên bóng lưng Tô Trí Nhược, nhìn Lục Tiểu Phong nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Đã không còn vấn đề gì.”
“Khí sắc cũng không khá lắm, có ăn được cơm không?” Liêu Khả Nham quét mắt nhìn bát cháo trên bàn: “Ăn cháo sao? Vậy cũng không được, tuy rằng lúc cơ thể suy yếu không thể tẩm bổ nhiều, nhưng cần phải tăng thêm dinh dưỡng.”
Khi Tô Trí Nhược đang ở trong bếp nghe được câu nói này lửa giận lập tức trồi lên, hắn nhìn người đàn ông này không vừa mắt đã lâu rồi, hắn quẳng chén trà xuống đang muốn lao ra, lại nghe giọng nói của Lục Tiểu Phong.
“Không phải, cháo này tốt lắm, là cháo thuốc, vừa có dinh dưỡng, mùi vị cũng ngon, rất hợp với người bệnh mới ốm dậy như em, em rất thích, ngoài ra những thức ăn khác đều không có khẩu vị.”
“Vậy sao, vậy cũng tốt.” Liêu Khả Nham gật gật đầu.
Tô Trí Nhược bưng chén trà đi ra, ngoài cười nhưng trong không cười ở trước mặt Liêu Khả Nham đặt xuống: “Xin mời.”
“Cám ơn.”
Tô Trí Nhược không có tránh đi, mà lại ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, tiện tay bật TV, anh ta cứ dựa vào đệm êm xem coi như bên cạnh không có người.
Lục Tiểu Phong xấu hổ nhìn Liêu Khả Nham một chút, Liêu Khả Nham lại cũng không để ý nhìn cô ấy cười cười: “Ngày mai em có rảnh không, tôi đưa em đi bệnh viện kiểm tra lại thân thể một lượt, ngã bệnh như vậy không thể qua loa.”
Lục Tiểu Phong còn chưa mở miệng, Tô Trí Nhược đã phóng tới một ánh mắt như dao, mắt hồ ly híp lại, ý nghĩa kia chính là: “Cô dám đồng ý”, Lục Tiểu Phong đành quay lại nhìn anh ta một cái: “Đã biết.”
Lục Tiểu Phong khéo léo từ chối: “Thật không đúng dịp mai em lại không rảnh, hơn nữa thật sự đã không còn vấn đề gì, anh yên tâm đi.”
“Có chuyện gì? Em không cần phải sợ phiền phức, tôi có quen với bác sĩ, đi kiểm tra rất thuận tiện.” Liêu Khả Nham cũng không có giống như ngày thường cứ như thế sẽ không hỏi tới cùng nữa.
Lục Tiểu Phong đắn đo mở miệng: “Là chuyện riêng. Thật ngại quá.”
Liêu Khả Nham không lập tức mở miệng, anh nhìn vào trong ánh mắt Lục Tiểu Phong, giống như đang xác nhận lại lời của nàng, Lục Tiểu Phong mặt không đổi sắc nhìn lại.
Có cái gì đó chợt lóe lên trong mắt Liêu Khả Nhảm rồi biến mất, anh ta cũng không tiếp tục hỏi nữa, một lát sau đứng dậy tạm biệt, Lục Tiểu Phong không cố giữ lại.
Liêu Khả Nham đứng ở cửa trước, quay đầu lại nói: “Nhìn thấy em đã khỏe tôi cũng yên tâm, vậy tôi đi đây.” Anh ta lại nhìn Tô Trí Nhược ý tứ khó hiểu cười cười: “Lúc tôi không có ở đây cảm ơn anh đã quan tâm đến Tiểu Phong.”
Tô Trí Nhược cong khóe miệng lên ánh mắt lạnh dần, người đàn ông này cũng không tao nhã như vẻ bề ngoài, mặc dù anh ta không có thể hiện ra vẻ không vừa lòng, nhưng lại tỉnh bơ tuyên bố chủ quyền của mình như vậy, toàn thân đều phóng áp lực về phía hắn.
Nhưng mà, anh ta chọn sai đối tượng rồi, Tô Trí Nhược hắn chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào.
Tô Trí Nhược đút tay vào túi quần, hất cằm lên, hơi có vẻ kiêu căng nói: “Quan tâm đến cô ấy là tôi tự nguyện, không có quan hệ gì với anh.”
Nụ cười của Liêu Khả Nham dần dần rút đi, con người sau mắt kính không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Trí Nhược.
Lục Tiểu Phong chắn ngang ở giữa hai người, kịp thời xen mồm nói: “Hay để em tiễn anh xuống dưới nhà.”
Liêu Khả Nham thu hồi lực chú ý, gật gật đầu đi ra ngoài.
“Cô vừa khỏi bệnh, đừng…”
“Anh, ở nhà đi.”
Lục Tiểu Phong ngắt lời Tô Trí Nhược, giọng nói cao lên tỏ vẻ không cho phép, vẻ mặt Tô Trí Nhược như được dán lên một tờ giấy rất đen. Tức giận ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Lục Tiểu Phong cùng Liêu Khả Nham một trước một sau đi ra khỏi khu nhà, Liêu Khả Nham dừng bước lại nhìn người đứng phía sau nói: “Có câu nói không biết có nên nói hay không, phân vân rất lâu, nhưng hôm nay cảm thấy vẫn cần phải nói ra. Tuy rằng tôi không biết Tô tiên sinh, cho nên không dám nhận xét bừa, nhưng mà đời sống của người trẻ tuổi như anh ta dám chắc rất phong phú, mà em lại cần môi trường yên tĩnh để sáng tác, hai người ở chung một chỗ nhất định sẽ có va chạm, tôi cho rằng em nên đổi khách thuê nhà khác, tốt nhất là cho phụ nữ thuê, như vậy càng an toàn. Thật ta tôi cũng đã từng nói, em không cần cho thuê phòng, nếu kinh tế có vấn đề, tôi có thể giúp em, em không cần cảm thấy ngại…”
“Điều này, vấn đề kinh tế là chuyển của bản thân em, anh không cần lo lắng.” Lục Tiểu Phong cần phải ngắt lời anh ta: “Còn nữa, anh thật sự không hiểu rõ Tô Trí Nhược, khoảng thời gian này em ở cùng với anh ta, đối với con người anh ta cũng có chút hiểu biết. Nhìn qua anh ta có thể rất kém cỏi, hình như là loại người có rất nhiều bạn gái, người đàn ông rất thích đùa giỡn, nhưng trên thực tế không phải như vậy. Cuộc sống của anh ta rất có quy luật, rất cẩn thận, buổi tối cũng không thường xuyên đi ra ngoài chơi, mặc dù lời nói hơi khó nghe, nhưng thật ra anh ta là…”
Hai chữ “cảnh sát” vừa ra tới miệng Lục Tiểu Phong thì dừng lại, lập tức thu trở về, nàng chữa lại nói: “Anh ta là một người lương thiện.”
Lục Tiểu Phong không biết vì sao lại phải giải thích hộ ô Trí Nhược, nhưng trong lúc nàng nghe thấy Liêu Khả Nham có hiểu lầm với Tô Trí Nhược thì nàng còn không kịp suy nghĩ, đã tự phản ứng lại.
Không khí bởi vì những lời nàng nói mà lạnh xuống, Liêu Khả Nham không nói gì, Lục Tiểu Phong cũng cúi đầu nhìn vầng sáng trên mặt đất mà ngọn đèn đường cách đó không xa hắt tới, không nhìn tới vẻ mặt lúc này của anh ta. Chính vẻ mặt của nàng lúc này thì sao, có thể là không có cảm xúc gì.
Rất lâu sau, Liêu Khả Nham cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của anh ta so với trước kia lại trầm hơn mấy lần: “Vì sao em phải như vậy, cần phải cảnh giác với tôi như vậy sao, tôi cũng không can thiệp tới đời sống riêng của em, nhưng không có nghĩa là tôi không thèm để ý.”
“Em cho rằng giữa chúng ta có hiểu lầm.” Mí mắt Lục Tiểu Phong chớp hạ, hờ hững nói: “Chúng ta cần bình tĩnh lại một chút.”
“Đây là có ý gì?”
“Tuy rằng cách chúng ta quen biết có chút đặc biệt, nhưng em coi anh như một người bạn tốt của em, nhưng mà chưa có tốt đến mức độ như này. Nếu anh muốn tìm một người làm bạn gái để giấu mẹ anh, em có thể giúp đỡ, nhưng mà không phải là thật sự. Thật xin lỗi lần trước chưa nói rõ với anh,thật ra em cũng không biết nên nói như thế nào.” Lục Tiểu Phong cảm thấy da đầu mình cũng đang run lên, nhưng nàng nhất định phải nói cho hết lời, nó một số việc nàng không thể kéo dài, nhất là người trước mắt này có quan hệ mật thiết với Tiêu Duy.
Lại một khoảng thời gian dài, giọng nói của Liêu Khả Nham mới vang lên: “Trời rất lạnh, em đi về trước đi, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ tìm em.”
Giọng nói của Liêu Khả Nham hoàn toàn như trước đây nghe lọt tai không nhận ra anh ta có tức giận hay không, anh ta cũng không còn để Lục Tiểu Phong có cơ hội nói tiếp, nhưng mà lúc anh ta mở cửa xem chìa khóa liên tục rớt xuống hai lần liền.
Lục Tiểu Phong nhìn theo xe của anh ta biến mất ở cửa khu nhà, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, gió lạnh thổi lạnh cả da thịt, cũng thổi lạnh cả lòng người, khi nàng về đến nhà, mở cửa ra, Tô Trí Nhược ngồi ở trước bàn ăn, thấy nàng trở về, nói: “Cháo đã nguội, tôi giúp cô hâm nóng lên.”
“Không cần”, Lục Tiểu Phong đoạt lất bát từ trong tay anh ta. “Tôi về phòng trước.”
Tô Trí Nhược đứng trước cửa giữ chặt nàng lại, cau mày có chút không chịu, lại không nhịn được hỏi: “Cô tức giận sao?”
Lục Tiểu Phong ngẩn người, lập tức lắc đầu: “Không có, vì sao tôi phải tức giận.”
“Tôi không thích anh ta.” Tô Trí Nhược nói thẳng, nhân tiện lại phồng má lên giống như đứa trẻ bị tủi thân khi ở vườn trẻ.
Lục Tiểu Phong hứng thú nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh ta, hỏi ngược lại: ‘Tôi muốn hỏi anh thích ai? Kha Địch anh không thích, Khả Nham anh cũng không thích, anh thật sự rất khó tính.”
“Tôi…”
“Được rồi, anh đã không thích, tôi không để cho anh ta vào trong nhà, được không?” Lục Tiểu Phong xoa nhẹ ấn đường (giữa hai lông mày đó), lộ ra vẻ mệt mỏi: “Thật sự mệt mỏi, đi nghỉ trước, bằng không ngày mai có thể không chịu được bị anh hành hạ.”
Nói như vậy sắc mặt Tô đại gia mới dịu đi, giống như đứa trẻ được cho kẹo, hắn buông Lục Tiểu Phong ra: “ Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Sau khi Lục Tiểu Phong trở về phòng, đem cháo để qua một bên, lập tức cầm lấy di động gọi cho Hạ Kỳ.
“Alo, Tiểu Phong, cậu sao rồi?”
Lục Tiểu Phong nghiêm túc nói: “Cậu đã làm những chuyện tốt gì?”
Hạ Kỳ rất vô tội nói: “Cái gì? Mình không làm gì a, nghe theo lời cậu gần đây cũng không quấy rầy cậu, làm sao vậy?”
“Khả Nham vừa mới tới, là cậu nói cho anh ta biết a.”
Hạ Nghi nghe thấy giọng nói của Lục Tiểu Phong lạnh lùng, không khỏi có chút kì quái: “… Chuyện này có vấn đề sao, anh ta là bạn trai của cậu, nên biết… Ah, có phải bị anh ta gặp được Tô Trí Nhược không, mình đã nói cậu hẳn là nên nói cho anh ta biết sớm một chút.”
“Tiểu Kỳ, quan hệ của mình cũng với Liêu Khả Nham không phải như vậy. Sau này cậu không nên hơi một tí lại đem chuyện của mình nói cho anh ta biết, tốt nhất chính cậu cũng không nên thân cận quá với anh ta.”
Hạ Kỳ cảm thấy Lục Tiểu Phong có chút bất thường: “Có chuyện gì sao?”
Lục Tiểu Phong hơi đắn đo, vẫn nói: “Nghe lời của mình, Liêu Khả Nham có quan hệ với… Tiêu Duy.”
Hạ Kỳ ở đầu dây bên kia sợ hãi hô lên: “Cậu… Cậu nói… Tiêu… Tiêu Duy? Trời ạ, chuyện này làm sao có khả năng.”
Lục Tiểu Phong thở dài: “Không có gì là không có khả năng, cụ thể mình cũng không rõ. Nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận hành động. Cậu cũng không cần quá cố ý xa lánh anh ta, nhưng không cần tiếp tục chủ động liên hệ với anh ta.”
“Được, thật xin lỗi, thật sự mình không biết gì, nếu không nhất định sẽ không để cậu đi xem mắt thay mình.” Hạ Kỳ hối hận vô cùng: “Làm sao bây giờ, y có thể sẽ tìm được cậu hay không, gây bất lợi cho cậu không, vậy phải làm sao bây giờ.”
“Đây không phải là lỗi của cậu, cậu không cần hoảng sợ, sự việc chưa đên mức đó.” Lục Tiểu Phong bình tĩnh hơn Hạ Kỳ nhiều, nàng hiểu rất rõ trong cuộc sống có rất nhiều việc con người không thể kiểm soát được.
Sau một lúc im lặng, nàng nhìn nhìn bát cháo ở đầu giường, nói: “Còn nữa, có phải cậu đã nói gì đó với Tô Trí Nhược hay không?”
Hạ Kỳ lại mất tự nhiên, thẳng thắn nói: “… Là mình lo lắng cho cậu, cậu không để cho mình tới thăm cậu, mình đành phải tìm người kia để anh ta để ý đến cậu một chút thôi.”
“Vậy cuối cùng cậu đã nói với anh ta cái gì?”
“Cậu yên tâm. Mình biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, mình chỉ muốn để cho anh ta chú ý đến cậu một chút, nên nói với anh ta cậu trước kia đã từng kết hôn, cho nên từng bị tổn thương, những thứ khác mình không nói thêm gì.”
“Cậu nói cái gì!” Lục Tiểu Phong đứng bật dậy: “Cậu nói với anh ta những chuyện này? Tại sao cậu phải nói với anh ta những việc này?”
“Tiểu Phong, cậu đừng vội, cậu hãy nghe mình nói…”
“Đủ rồi.”
Lúc này Lục Tiểu Phong cúp điện thoại, vò đầu bứt tai đi qua đi lại ở trong phòng, nàng cắn ngón tay nhanh chóng suy nghĩ, ở trong đầu nàng hiện ra một cái sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật rất to, quan hệ giữa người và người dùng các đường kẻ màu sắc khác nhau để biểu thị, màu sắc khác nhau đại diện cho ý nghĩa khác nhau, ví dụ như đường màu hồng, là cấp độ nguy hiểm, màu cam là cấp độ nguy hiểm thứ hai. Liêu Khả Nham bây giờ là màu đỏ, còn đường nối giữa nàng và Tô Trí Nhược, đang từ màu hồng ấm áp biến thành màu cam nhất định phải chú trọng hơn.
Lục Tiểu Phong đột nhiên ngồi xổm xuống trước nơi đặt bát cháo, nhìn chằm chằm nó một hồi lâu.
Xem ra, đến lúc mời anh ta chuyển ra, tuy rằng, nàng thật sự không muốn làm như vậy.