Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 42

Tiêu Duy của Liêu gia. Nếu chính là Tiêu Duy, có thể là trùng họ trùng tên, có thể Liêu gia không chỉ có một người là Tiêu Duy. Tăng Quân Nhược ở bên kia đã muốn đứng dậy, trong óc Lục Tiểu Phong như đang bốc lên một trận hỏa hoạn, sức nóng cùng ánh lửa làm cho nàng căn bản không thể nào tự hỏi. Nàng không thể tưởng tượng được gặp mặt lại người kia trong tình cảnh như thế nào, hoặc là nói nàng chưa từng nghĩ tới muốn gặp lại người kia. Qua nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn đem ký ức về người này xé thành từng mảnh nhỏ, nếu có thể nàng thậm chí còn muốn đuổi anh ta ra khỏi trí nhớ của mình. Nhưng bất đắc dĩ, sự tồn tại của anh ta là một vết đen, chỉ cần Lục Tiểu Phong có đoạn quá khứ kia của Mông Sa, lại không thể không có người tên Tiêu Duy này.
“Tiêu Duy, ai là Tiêu Duy?”
Vẫn có người so với nàng còn ngạc nhiên hơn, thậm chí có chút giật mình, Tô Trí Nhược lập tức hỏi.
“Còn ai nữa, chính là Liêu gia, cháu ngoại của Liêu Trung lão gia.” Tiếng nói của Tăng Học Dương cha Tăng Quân Nhược cứng rắn lần đầu tiên vang lên, trong giọng nói hơi có chút khinh thường.
Lục Tiểu Phong thực sự lo lắng anh ta sẽ hành động nóng nảy, nhưng mà Tô trí Nhược chỉ hơi ngẩn ra, lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi, một lần nữa cúi đầu ăn cơm, tuy rằng thoạt nhìn anh ta đã có vẻ khôi phục lại bình thường, nhưng mà Lục Tiểu Phong cảm thấy được hơi thở trên thân người anh ta đang nhanh chóng thay đổi, nhưng bây giờ nàng không đoán được anh ta đang nghĩ gì.
“Cô ngẩn ra đó gì thế.” Tô Trí Nhược đẩy đẩy Lục Tiểu Phong.
Trong mắt Lục Tiểu Phong chỉ có bóng dáng Tăng Quân Nhược đi ra ngoài, nàng ép buộc bản thân bình tĩnh, lấy ra lực tự động kiềm chế trời sinh của nàng, nói: “Chờ một chút, toilet ở đâu?”
“Đi ra ngoài rẽ phải một đoạn là có thể nhìn thấy.”
Lục Tiểu Phong cười nhìn mọi người đang ngồi nói: “Xin phép vắng mặt một chút”, sau đó đặc biệt bình tĩnh tự nhiên buông đũa đứng dậy, ra khỏi cửa, rẽ phải, mỗi bước đi của nàng, tim liền đập nhanh hơn, phảng phất có gì đó như quái vật tà ác đuổi theo sau lưng nàng, nhìn nàng chằm chằm, nhưng bước đi của nàng không có một chút loạng choạng. Trong lúc nàng đi qua chỗ ngoặt, đúng lúc nghe thấy được tiếng nói chuyện với nhau ở bên kia.
“Lúc này tới quấy rầy thật sự là thất lễ.”
Giọng nói của đàn ông trầm thấp không mất vẻ du dương, vẫn giống như quá khứ, thích ở trong giọng nói hòa trộn một chút ngạo mạn khó có thể phát hiện ra.
“Đâu có đâu có, xin mời đi bên này.”
Chỉ còn cách một cái hành lang, nàng cũng cách quá khứ của nàng một đoạn chỉ có vậy. Cổ tay phải bắt đầu lên cơn bứt rứt đau đớn đến tận xương. Tiếp theo đó chính là muốn đâm vào nơi yếu nhất trong nhà giam trí nhớ để kéo nàng vào trong tối tăm sợ hãi. Lục Tiểu Phong tựa vào tường, tay trái gắt gao đè lên cổ tay phải, đầu của nàng quay vòng vòng rất nhanh, một lát nên quay về như thế nào, hay là cứ rời đi như vậy?
Ngay thời điểm chủ ý của nàng còn không chắc, bên kia lại truyền đến thanh âm.
“Xin tạm biệt.”
“Nếu đã đến thì ở lại cùng dùng cơm với chúng tôi đi.”
“Không được, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn chúc mừng Tăng gia sẽ có bé chắt ngoại đầu tiền, cũng hi vọng hai gia đình sau này có thể có nhiều cơ hội hợp tác hơn.”
“Nhất định rồi, tôi tiễn anh đi ra ngoài.”
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa. Lục Tiểu Phong từ từ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện ra toàn thân mình mướt mồ hôi, có lẽ là ông trời không muốn vẫn phải nghe cầu nguyện của nàng, không có làm khó nàng, nếu thật sự để cho nàng và anh ta gặp mặt ở chỗ này, nàng hoàn toàn không thể dự đoán được anh ta sẽ có phản ứng gì, chính nàng sẽ làm ra những chuyện gì.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến Tô Trí Nhược, anh ta biết Tiêu Duy, có lẽ anh ta không biết Tiêu Duy và Mông Sa trước đây xảy ra những chuyện gì, nhưng nhất định anh ta biết chính bởi vì vụ án Tiêu Duy mà Mông Sa mới biến mất một cách thần bí. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng cho dù Tô Trí Nhược muốn diều tra Tiêu Duy như thế nào, chỉ cần có Nghiêm Đội cùng Kha Địch ở đó đè ép, anh ta không thể nào tiếp cận được với Tiêu Duy. Thật không nghĩ rằng anh ta là người nhà Tăng gia, Liêu gia cùng Tăng gia có chuyện buôn bán làm ăn thường xuyên qua lại không phải không có khả năng.
Thật sự mỉa mai, nàng luôn tránh đụng chạm tới quá khứ, vì bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa, nàng thay tên đổi họ, khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn, nàng chỉ muốn nước sông không phạm nước giếng, yên ổn sống qua cuộc đời này. Nhưng mà ông trời hình như cố tình không cho nàng thực hiện được, đầu tiên là Liêu Khả Nham, hiện tại là Tô Trí Nhược, chỉ vì là có lưu luyến rất sâu với gian phòng kia, không muốn đi nơi đất khách quê người, hiện giờ lại đưa tới nhiều phiền toái như vậy.
Lục Tiểu Phong cảm thấy tinh thần và thể xác nặng nề, nàng cắt đứt quan hệ cùng với Liêu Khả Nham, bây giờ nàng nhất định phải cắt đứt quan hệ cùng với Tô Trí Nhược, nghĩ đến đây, đầu của nàng đau đớn như muốn nổ tung.
Khi nàng trở lại nhà ăn, lập tức phát hiện không khí không thích hợp, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, sau đó nhìn thấy sắc mặt Tô Trí Nhược lại đen lại, đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh trai của mình.
“Vì sao nhà chúng ta lại muốn có quan hệ với Tiêu Duy?”
Tăng Học Dương tức cười hỏi lại: “Vì sao không thể, nhà chúng ta từ xưa tới nay có quan hệ làm ăn qua lại với Liêu gia, có tiền mọi người cũng kiếm, chẳng qua hiện tại Tiêu Duy phụ trách bàn bạc thay mặt họ thôi.”
“Bác có biết tên kia là hạng người gì hay không?” Một tay Tô Trí Nhược buông đũa xuống.
Tuy rằng Tăng Học Dương đã bỏ phần lớn quyền cho con của mình, nhưng vẫn là một lão cáo già trên thương trường như trước, ông ta không đồng ý cười nói: “Tiểu Quai, bác biết nghề nghiệp của con đối với một số chuyện rất nhạy cảm, nhưng con cần hiểu rõ nhà chúng ta là dân buôn bán, chỉ cần Tiêu Duy không đụng chạm đến chúng ta, chúng ta liền tiếp tục hợp tác với cậu ta. Lại nói, mặt mũi của Liêu lão gia ở đó, coi như nhà chúng ta cũng phải nhún nhường ba phần. Con không tham gia vào công việc của gia tộc không hiểu phép tắc ở đây, quan tâm tốt chuyện của mình sẽ tốt hơn.” Dứt lời mắt hướng nhìn về phía Lục Tiểu Phong.
“Anh cả, lời này của anh nói cũng không đúng. Trí Nhược nhà chúng ta chẳng qua chỉ có hứng thú thích làm cảnh sát, sớm hay muộn nó cũng sẽ về giúp đỡ trong nhà, lại nói cổ phần của nó vẫn còn ở trong công ty, cho dù hiện tại nó muốn nhúng tay vào quan lí cũng là chuyện bình thường.” Bà Tô lần này trái lại rất nhanh chóng giúp con trai.
Tô Trí Nhược không tức lại cười: “Con chỉ hi vọng thanh danh nhà chúng ta trong sạch, không nên để đến lúc đó con tra ra cái gì. Về phần chuyện của con, không cần bác cả nói nhiều.”
“Tiểu Quai!” Tăng lão phu nhân cuối cùng không chịu nổi, vỗ mạnh tay xuống bàn: “Hôm nay các anh các chị nhất định phải làm cho tôi tức giận phải không!”
Tất cả mọi người buông bát đũa xuống, ngồi im, không khí trong phòng ăn đều bởi vì bầu không khí căng thẳng trở nên bất động.
Tăng Vịnh Ngâm cười híp mắt phá tan tình thế căng thẳng: “Bà nội, không nên tức giận, em bé trong bụng Thiển Thâm nhìn thấy khuôn mặt tức giận của bà nội sẽ sợ hãi.”
Vẻ mặt Tăng lão phu nhân có một chút buông lỏng, Lương Thiển Thâm lại cười như không cười liếc mắt nhìn Tăng Vịnh Ngâm. Lục Tiểu Phong chú ý qua đến chị cả ở Tăng gia này, dịu dàng trang nhã, nhưng nhận ra được đối nhân xử thế lão luyện, cũng không phải người dễ đối phó.
Tăng Vịnh Ngâm làm bộ như không phát hiện ra ánh mắt của Lương Thiển Thâm, nói tiếp: “Hôm nay vốn dĩ rất vui, chủ yếu là vì Tiểu Quai đột nhiên dẫn theo một cô bạn gái trở về, lại không giới thiệu cẩn thận với chúng ta, khiến cho mọi người đoán lên đoán xuống ồn ào không thoải mái. Đây chính là do cậu không đúng, em trai, nếu dẫn về nhà, nên thẳng thắn vô tư đi.”
Đề tài cuối cùng lại quay trở lại người Tô Trí Nhược và Lục Tiểu Phong.
Đang lúc Tô Trí Nhược muốn mở miệng giải thích thì Lục Tiểu Phong nâng tay đè chặt lên bờ vai của anh ta, Tô Trí Nhược nhíu mày, ánh mắt vội vàng muốn ra hiệu cho nàng, lại bị nàng tránh đi không nhìn.
Tầm mắt Lục Tiểu Phong thản nhiên nhìn về phía mọi người, nàng nghiêm mặt, giọng nói đúng mực: “Đầu tiên, thật xin lỗi đột nhiên tới chơi quấy rầy hứng thú của mọi người, đối với Lương tiểu thư lại càng thật có lỗi, bởi vì lúc một giờ trước tôi cũng không biết tính chất của buổi liên hoan hôm nay, anh giúp tôi sắp xếp, tôi rất cảm ơn. Nhưng mà, có mấy lời không thể không nói rõ, quan hệ của Tôi và Tô Trí Nhược không phải như suy nghĩ của các vị.” Lục Tiểu Phong nhìn về phía bà Tô, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt: “Xin dì Tô yên tâm, tôi không phải là bạn gái của con dì, tôi chỉ là chủ cho thuê nhà của anh ta, bình thường cũng hay nói chuyện. Tuy rằng đến tận một giờ trước tôi mới biết được Tô Trí Nhược là thiếu gia của một đại gia tộc, nhưng tôi là một người rất khách quan, cũng thấy rõ hiện thực xã hội, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ muốn bay lên cây làm phượng hoàng. Bởi vì, để cho dì không hài lòng là sai lầm của tôi, tôi sẽ lập tức hủy bỏ hợp đồng thuê nhà, để cho Tô Trí Nhược chuyển đi, để dì sau này không còn lo sợ. Như vậy nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”
Lục Tiểu Phong tự mình cầm lấy túi xách cùng áo khoác ngoài, không hề quay đầu lại đi ra khỏi biệt viện Tăng gia, từ đầu tới cuối trên mặt nàng không có một chút biểu cảm nào, không có liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Tô Trí Nhược ở bên cạnh.

back top