Chạy Tình

Chương 66

Tổng giám đốc đại nhân trừng phạt rất có sức sát thương, báo hại tâm trạng của Tống Dao bần thần cả ngày, mà cô còn phát giác ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh nhìn cô cũng rất kỳ lạ, thậm chí chạm mặt người hầu nào đó cũng dùng ánh mắt ý nói: Mới sáng sớm đã chụt nhau, hai người cho rằng chúng tôi mù sao?

 

Để giảm bớt sự xấu hổ đó, giữa trưa khi mà lão Ngô gọi cô xuống ăn cơm, cô nói dối rằng thân thể không khỏe, ăn không vô.

 

“Tiểu thư Tống, ngài sao rồi, không phải hồi sáng vẫn còn rất tốt sao?” Lão Ngô quan tâm hỏi.

 

Ông không đề cập đến chuyện hồi sáng còn may, vừa nhắc đến làm cho Tống Dao đau đầu không thôi, đành phải tiếp tục nói dối: “Có lẽ gió thổi hơi cảm lạnh, tôi ngủ một lát là được, mọi người ăn trước đi nhé.”

 

“Ngài cảm lạnh sao? Không khỏe chỗ nào? Tôi đi gọi bác sĩ cho ngài!” Lão Ngô nóng vội, chẳng phải buổi sáng thiếu phu nhân tương lai này vẫn khỏe mà, hôn môi một cái thì đổ bệnh, không thể nào! Trừ phi cô đã sớm bị cảm, đến lúc này, chắc chắn đã lây sang cho Quý Thừa Xuyên, đây là chuyện lớn.

 

“Chờ đã!” Tống Dao vội vàng mở cửa, gọi lão Ngô.

 

“Ngài còn điều gì căn dặn?” Lão Ngô dừng lại hỏi.

 

“Ông đừng gọi bác sĩ, tôi không có bệnh.” Tống Dao chỉ đành nói thật.

 

Lão Ngô buồn bực: “Không phải ngài vừa nói mình bị cảm lạnh sao?”

 

“Tôi gạt ông thôi.” Tống Dao dáo dác ngó xung quanh, chắc chắn không ai trông thấy, mới bất đắc dĩ giải thích với lão Ngô, “Tôi không đổ bệnh, chỉ là không muốn xuống dưới ăn cơm, bọn họ đều ở đó, mong ông hiểu cho.”

 

Lão Ngô chợt hiểu ra, gật đầu: “Tiểu thư Tống, tôi hiểu rồi, ngài muốn ăn gì, tôi sai người mang lên.”

 

“Gì cũng được, mọi người gì thì tôi ăn nấy, tôi không kén chọn đâu.” Tống Dao lộ vẻ biết ơn nhìn về phía lão Ngô.

 

“Được.” Lão Ngô vui sướng bước đi, vừa đi vừa nghĩ, xem ra cô gái này không tồi, nếu trong tương lai làm thiếu phu nhân, không chừng trong nhà còn có thể tiết kiệm một khoảng từ trên xuống dưới.

 

Lão Ngô đi không bao lâu, cửa phòng Tống Dao vang lên tiếng gõ cửa, cô tưởng rằng có người đưa cơm đến, nào ngờ khi mở cửa ra, lại là Quý Thiên Dương.

 

Hôm nay, Quý nhị thiếu vẫn mặc theo phong cách đặc biệt đó, phía trên là chiếc áo len rộng thùng phình, phía dưới mặc một chiếc váy quần màu đen, thật quá chấn động lòng người.

 

Tống Dao nhìn chằm chằm vào chiếc váy quần của anh ước chừng năm giây, cho đến khi Quý Thiên Dương mặt mày không vui ho hai tiếng, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì à?”

 

“Không có gì, đến xem cô một lát.” Quý Thiên Dương nói xong liền không nói lời nào bước vào, khí thế không thể cản nổi.

 

Tống Dao nóng vội: “Cậu làm gì thế, đừng tùy tiện bước vào phòng người khác.”

 

“Lời này hẳn là tôi nên nói với cô mới đúng, trước kia đây là phòng của tôi.” Quý Thiên Dương vừa nói dứt câu, nghênh ngang bước vào đánh giá căn phòng Tống Dao đang ở, ngó đông ngó tây, còn cầm nội y mà Tống Dao để trên giường lên “ngắm nghía” kỹ càng.

 

“Trả lại cho tôi!” Tống Dao nhào qua, cướp lấy nội y, gương mặt đỏ bừng, nghiêm giọng cảnh cáo, “Quý Thiên Dương, cậu đi ra ngoài cho tôi!”

 

“Trả lại cô thì trả lại cô, thật keo kiệt.” Quý nhị thiếu hiển nhiên chỉ nghe thấy câu nói phía trước, câu nói phía sau tự động không thèm để ý, đặt mông ngồi xuống giường cô.

 

Tống Dao tức tối, hận không thể ném nội y lên bản mặt của anh.

 

“Này, tôi nói cho cô biết, tuy căn phòng này đã ba bốn năm tôi không về ở, nhưng tôi vẫn nhớ rõ trong phòng không có những món đồ này, cô nhìn mớ hỗn độn trong cái hộc tủ này xem, còn màu sắc và hoa văn trên bức rèm nữa, cái đó là gì?” Anh chỉ vào bức rèm hỏi.

 

“Con thỏ…”

 

“Cái gì?”

 

“Con thỏ, con thỏ màu hồng trong phim hoạt hình.”

 

“Con thỏ? Trên tay nó ôm cái gì?”

 

“Củ cải trắng…”

 

“Cái gì?!”

 

“Cà rốt, cái nó ôm là cà rốt!” Tống Dao giải thích muốn phát điên.

 

“Mẹ nó, hiển nhiên đó là con thỏ, nhưng vì sao bức rèm lại có hình con thỏ? Vì sao nó còn ôm củ cà rốt nữa chứ? Làm sao có thể tầm thường như vậy, một chút cảm giác nghệ thuật cũng không có.” Anh biểu lộ dáng vẻ cực kỳ chán ghét.

 

Cậu ăn mặc có đức hạnh quá nhỉ, còn đàm luận nghệ thuật này nọ, ngay cả tên ăn mày cũng ăn mặc nghệ thuật hơn cậu gấp trăm nghìn lần!

 

Tống Dao cuống quýnh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là đuổi anh ra ngoài: “Đúng đúng đúng, căn phòng quá tầm thường, bức rèm càng tầm thường hơn, chỗ này không thích hợp với cậu, cậu đi nhanh lên!”

 

Quý Thiên Dương gật đầu: “Xem ra không phải cô không tự biết mình, tôi đây yên tâm rồi.”

 

Yên tâm em gái nhà cậu ấy! Tống Dao vừa định bộc phát, Quý Thiên Dương chợt đứng lên.

 

Tuy Quý Thiên Dương thấp hơn anh trai anh nửa cái đầu, nhưng so với vóc dáng thấp bé của Tống Dao, cũng tương đối cao hơn, anh vừa đứng lên, lập tức tỏa khí thế hung hăng chèn ép Tống Dao.

 

“Cậu muốn làm gì?” Tống Dao cứng đờ, cảm thấy không tự nhiên.

 

Trái lại, Quý Thiên Dương cúi đầu xuống, bắt đầu soi mói cô từ đầu đến chân: “Tôi nói này, chúng ta chỉ không gặp sáu, bảy năm thôi, sao cô vẫn giống bộ dạng thời cấp 3 nhỉ? Dáng dấp không tăng thêm chút nào.” Anh giơ tay, dùng đầu bút phác họa trên đầu cô một chút.

 

Tống Dao đẩy anh ra: “Tôi có cao hay không, liên quan gì đến cậu?”

 

Cô vừa dứt lời, liền cảm giác ngực mình bị đụng chạm một chút, là ngón tay thon dài của Quý nhị thiếu vươn ra, anh nhìn chằm chằm vào ngực của cô mà lẩm bẩm: “Chỗ này cũng không lớn thêm tý nào…”

 

Mẹ nó!

 

Tống Dao phẫn nộ, đẩy tay anh: “Quý Thiên Dương, cậu bị hâm hả? Cậu mau cút đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

 

“Được.” Quý Thiên Dương lùi một bước, vẻ mặt không hề thay đổi, tiếp tục cười nói, “Cô có thể báo cảnh sát, dù sao trong nhà này không phải chỉ một mình cô muốn tôi biến mất.” Anh vừa nói lời này xong, trong mắt dường như hiện lên một chút vẻ bi thương nhàn nhạt.

 

Chẳng hiểu vì sao, Tống Dao bỗng nhớ tới buổi sáng Quý Thừa Xuyên đã từng nói: “Bởi vì bọn anh không phải cùng một mẹ sinh ra.”

 

Cậu và Quý Thừa Xuyên là anh em cùng cha khác mẹ, vậy nên mới hình thành hai tính cách trái ngược nhau sao? Tột cùng cậu đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho chàng thiếu niên tuấn tú vô tư ở trường cấp 3 ngày nào mà bây giờ thay đổi thành bộ dạng bất cần thế này?

 

Vô số vấn đề xoay mòng mòng trong đầu Tống Dao, khiến cho cô vô cùng hiếu kỳ, kiềm không được bèn nói: “Quý Thiên Dương, cậu đừng trêu chọc tôi, tôi thật sự không có tâm tư đùa giỡn với cậu.”

 

“Em cảm thấy tôi đùa giỡn với em à?” Quý Thiên Dương bước lên một bước, ánh mắt lấp lánh.

 

Tống Dao bỗng không biết phải làm sao.

 

“Vậy em cảm thấy, tôi nói tôi thích em, là đang đùa giỡn em sao?” Anh đến gần, con ngươi đen nhánh nhìn cô chăm chú, vặn hỏi.

 

Tại sao lại nhắc đến chuyện này chứ? Tống Dao rối rắm: “Tôi… Tôi không có ý đó…”

 

“Vậy ý em là gì?”

 

“Tôi… Tôi…”

 

“Em thích tôi không?”

 

“Không… tôi…”

 

“Em thích anh trai tôi?”

 

“Tôi…”

 

Anh từng bước ép sát, cô từng bước lùi về sau, cho đến khi lưng áp sát vách tường, không thể lùi được nữa, cũng không biết phải trả lời vấn đề của anh ra sao.

 

Quý Thiên Dương nở nụ cười trong thoáng chốc, giật lùi thân thể, cúi đầu, hai đầu mày lộ ra thần sắc thất vọng: “Tôi biết rồi, em vốn không hề thích tôi, người em thích là anh ta, là tôi tự mình đa tình.”

 

Dù sao cũng học chung trường ba năm, tuy cô không có cảm tình gì với tên này, nhưng về tình nghĩa xét cho cùng vẫn có, thấy bộ dạng của anh như vậy, trong lòng cô không khỏi hơi áy náy: “Quý Thiên Dương, tôi không phải không thích cậu, cậu rất tốt, chỉ là…”

 

“Chỉ là cái gì?” Trong mắt anh dường như dấy lên tia hy vọng, ánh mắt ấy, tựa như làm cho anh trở về dáng vẻ thời niên thiếu ngây ngô ngày đó.

 

Tống Dao rất muốn nói cho anh biết, chỉ là tôi không có cảm giác với cậu, tôi không có thói quen để cậu theo đuổi tôi, chúng ta không thể nào ở bên nhau, nhưng cô không đành lòng nói ra những lời tàn nhẫn đó, chữa lại: “Chỉ là cậu đừng mặc váy nữa?”

 

Quý Thiên Dương: “…”

 

“Thật sự, rất kỳ lạ đó.” Tống Dao vô cùng thành khẩn nói với anh.

 

“…”

 

Thấy anh không lên tiếng, Tống Dao còn tưởng rằng mình chưa biểu đạt rõ ràng, tiếp tục giải thích: “Ý của tôi là, người đàn ông mặc váy rất kỳ lạ, còn cổ áo áo len của cậu cũng quá lớn, tóc dài như vậy nhìn khó chịu, cái lỗ tai…”

 

“Đủ rồi!” Quý Thiên Dương ngắt ngang lời cô, nổi giận đùng đùng, “Đồ Dao ngốc, cô vốn không biết thưởng thức nghệ thuật!”

 

Nghệ thuật?

 

Tống Dao bỗng dưng cảm thấy không biết viết hai chữ “nghệ thuật” là thế nào rồi, sửng sốt cả buổi, bực bội nói một câu: “Tôi ít đọc sách, cậu đừng nói với tôi mấy thứ nghệ thuật…”

 

“Cô vốn là rất ngốc!” Quý nhị thiếu nói xong, không thèm để ý đến Tống Dao, đóng sầm cửa ra ngoài.

 

Rời khỏi phòng Tống Dao không bao lâu sau, điện thoại di động của Quý Thiên Dương reo lên.

 

“Alo, gì đó?” Tâm trạng anh đang rất tệ mà bắt máy.

 

“Cảm tạ trời đất, cuối cùng đã để cho tôi liên lạc được với cậu! Thiên Dương, cậu đang ở đâu? Làm tôi lo muốn chết!” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lo âu của một người đàn ông.

 

“Tôi về nước.”

 

“Cái gì! Cậu về nước rồi? Vậy buổi trình trình diễn thời trang vào cuối tuần của cậu phải làm sao bây giờ? Địa điểm vẫn chưa sắp xếp xong, người mẫu cũng chưa chọn được, còn vài bản thiết kế chờ cậu về sửa bản thảo đó!”

 

“Không làm nữa.” Anh tức giận trả lời.

 

“Cái gì!!!” Đầu dây bên kia hét ầm lên, “Buổi trình diễn trang phục này đã trù tính nửa năm trời, bây giờ cậu bỗng nói không làm thì sẽ không làm à, những bản thiết kế phải làm sao đây? Những người mẫu kia phải xử lý thế nào? Giải thích với phía đầu tư ra sao? Fans hâm mộ của cậu thì thế nào? Tôi phải làm gì đây chứ? Tổ tông của tôi ơi! Cậu đang muốn hại chết người đại diện của mình sao!”

 

“Vậy anh đi chết đi.” Nói xong câu đó, Quý Thiên Dương không chút do dự cúp máy.

 

Bây giờ anh cảm thấy, cái anh gọi là nghệ thuật, còn không đặc biệt bằng cái bức rèm treo trong phòng Tống Dao.

back top