Chạy Tình

Chương 71

Tối hôm đó, Tống Dao ngủ cực kỳ ngon, tỉnh lại thì trời đã sáng, vì say rượu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở mắt ra muốn xem Tiểu long nữ ở bên cạnh đã tỉnh chưa. Nào ngờ, vừa mở mắt cô liền cảm thấy có gì không đúng, sợ tới mức suýt chút nữa không cầm được tiểu ra.

 

Cái giường đơn này có màu sắc không đúng, vị trí cửa sổ cũng không ổn, bức tranh trong phòng cũng có gì đó không được… Mẹ nó, mình đang ở đâu đây?!

 

Cô say xỉn một đêm, tỉnh lại thấy mình nằm trên giường một căn phòng xa lạ, điều này thật sự rất đáng sợ! Tống Dao vội vã cúi đầu kiểm tra quần áo trên người, vẫn là bộ đồ tối qua cô mặc, ngoài một vài chỗ bị bẩn dường như không bị ai động vào, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cảm tạ trời đất, uống say không bị mất lý trí!

 

Nhưng nơi đây rốt cuộc là ở đâu? Có vẻ không giống khách sạn, tựa hồ là căn phòng của ai đó? Là của ai nhỉ? Tại sao mình lại ở nơi này?

 

Tống Dao cố gắng hồi tưởng chuyện ngày hôm qua, cô chỉ nhớ mình và Tiểu long nữ cùng đi ăn đồ nướng, uống rất nhiều bia, hai người chao đảo trên đường đi về…

 

Trình Tường!

 

Cô nhớ tới tên cặn bã đó, trong chốc lát lòng đầy căm phẫn, tên khốn kia vẫn còn mặt mũi cầu xin Tiểu long nữ tha thứ cho anh ta, loại người này nên bắt anh ta từ từ đi nhặt phân!

 

Không đúng, sau đó Trình Tường có vẻ như nổi giận, dường như phát điên muốn đuổi theo đánh bọn họ… Chẳng lẽ Tiểu long nữ gặp nguy hiểm rồi?

 

Cô vốn không nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó, nên lo lắng muốn chết, vội vã tìm điện thoại định gọi điện cho Tiểu long nữ. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động không nhỏ, Tống Dao sợ tới mức dừng lại động tác trên tay.

 

Có người ở bên ngoài?

 

Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng bắt đầu suy xét tình cảnh trước mắt của mình, phải biết mình tột cùng đang ở nơi nào, tại sao ở chỗ này, ai đưa cô tới hay sao?

 

Mang theo những câu nghi vấn này, Tống Dao bật dậy từ trên giường, rón rén đẩy cửa đi ra ngoài, tìm kiếm đáp án để giải tỏa nỗi nghi ngờ trong lòng. Nào ngờ vừa đi được hai bước, cô sợ ngây người bởi cảnh tượng trước mắt.

 

Lúc này, bên ngoài phòng khách rộng lớn, đang trình diễn một tiết mục không phù hợp với độ tuổi thiếu nhi.

 

Một nam một nữ, quấn quýt không rời.

 

Chiếc váy của người phụ nữ đã bị cởi bỏ, lộ ra áo lót màu đen gợi cảm bên trong, dáng người cao gầy, lồi lõm rõ ràng. Caravat của người đàn ông đeo trên cổ và khuy áo sơ mi đã bị cởi bung, lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng.

 

Hai người này giống như đã đói khát nhiều năm, một chút lại một chút, vốn không chú ý đến Tống Dao ở bên cạnh sợ ngây người, hôn nhau đến quên hết tất cả.

 

Tống Dao ngây ngốc vài giây, người đàn ông kia dùng một tay giữ lấy vòng eo người phụ nữ, đặt cả người cô lên bàn, cùng lúc đó, người phụ nữ cũng nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi của người đàn ông, lộ ra móng tay được sơn màu đỏ tươi, lấy xuống kính mắt vướng víu trên mặt người đàn ông.

 

Kính mắt?!

 

Cuối cùng Tống Dao cũng lấy lại tinh thần sau chi tiết này, nghẹn ngào gọi: “Khương Nam Hiên?”

 

Cô vừa lên tiếng hai người đồng thời ngừng động tác, đồng loạt nhìn về phía cô. Lần này, Tống Dao không chỉ đơn thuần bị kinh ngạc mà thực sự kinh hãi rồi!

 

Đơn giản là cô trông thấy một gương mặt quen thuộc bên cạnh người đàn ông ấy: “Song Song!”

 

Ai đó đến đây nói cho cô biết tại sao hai người kia ở bên nhau vậy? Làm sao có thể!

 

Tống Dao sống đến nay đã hai mươi lăm năm, chưa bao giờ trải qua một buổi sáng tràn đầy sự chấn động như ngày hôm nay.

 

Ban đầu, khi nhận ra mình tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, khiến cô sợ gần chết, lại nhớ tới cảnh Trình Tường rượt đánh Tiểu long nữ tối qua, trong lòng vẫn còn khiếp sợ, cuối cùng chính mắt thấy người bạn tốt chơi thân với mình từ nhỏ đến lớn cùng với bạn thân của Quý Thừa Xuyên giữa ban ngày ban mặt trình diễn những động tác giới hạn độ tuổi người xem.

 

Mẹ nó, thật sự không phải nằm mơ chứ?

 

Tống Dao cảm thấy thế giới quan đã hình thành hai mươi lăm năm của mình đều sụp đổ mất, sững sờ ngồi xuống ghế sofa.

 

Lúc này Thẩm Song Song đã mặc lại quần áo tử tế đi tới, chiếc váy của cô đã bị xé rách từ lâu, lúc này trên người cô đang mặc chiếc áo sơ mi của Khương Nam Hiên, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo sơ mi rộng lớn, ngay cả phái nữ ngắm nhìn cặp chân dài ấy cũng muốn phạm tội.

 

Thẩm Song Song hình như không chút bận tâm đến bộ đồ mình đang mặc, thoải mái ngồi bên cạnh Tống Dao, hỏi: “Không sao chứ, nghe nói tối qua cậu uống say?”

 

“Không có… Không có gì…” Tống Dao lắc đầu, cô vẫn không tự chủ được mà đắm chìm trong sự đổ vỡ của thế giới quan.

 

“Uống sữa bò không?” Thẩm Song Song đưa sang một ly sữa bò nóng nổi trong tay.

 

Tống Dao không cầm lấy, cô nhìn chằm chằm vào ly sữa một hồi lâu, hai mắt chợt trợn to, rốt cuộc cũng tỉnh táo, không bận tâm đến ly sữa bò trong tay Thẩm Song Song, nắm lấy hai vai cô mà giật giật: “Song Song, mau nói cho tớ biết đây là mơ đi, tớ đang nằm mơ, tớ nhất định đang nằm mơ thôi đúng không?”

 

Do vai bị run run nên sữa bò vung vãi đầy đất, Thẩm Song Song không thể nhịn nổi mà rống lên: “Tống Dao, dừng tay, cậu dừng tay lại cho tớ!”

 

Tống Dao dừng động tác trên tay, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Thẩm Song Song.

 

Song Song đặt ly sữa bò trên bàn trà, rút khăn tay tao nhã lau lau sữa dính trên tay, sau đó mới ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói: “Cậu không nằm mơ, đây là nhà của Nam Hiên, mà quan hệ giữa tớ và anh ta, giống như những gì cậu chứng kiến, chúng tớ là một cặp.”

 

“…” Thẩm Song Song thẳng thắn như vậy, Tống Dao cả kinh không nói nên lời.

 

Ngay lúc Tống Dao khiếp sợ không thôi, Khương Nam Hiên cũng thay quần áo xong đi ra, mắt kính cũng đeo lên, áo sơ mi cũng cài nút xong xuôi, cổ áo còn chừa lại hai nút không cài, anh không đeo caravat, lộ ra vẻ sạch gọn, hầu kết rõ ràng.

 

Anh cũng không đứng, mà đi thẳng đến ngồi xuống bên người Thẩm Song Song, cánh tay của anh rất tự nhiên đặt trên eo của cô ấy, mắt thì nhìn Tống Dao, quay đầu lại thân mật hỏi Song Song: “Nói rồi?”

 

“Thì nói chúng ta là một cặp.” Thẩm Song Song rất tự nhiên trả lời.

 

“Chúng ta đang quen nhau.” Khương Nam Hiên sửa lại lời cô, trong ánh mắt hình như có chút bất đắc dĩ.

 

“Ai đồng ý sẽ quen anh hả? Quan hệ của chúng ta có thể gọi là theo nhu cầu thôi, anh đừng ở đó mà tự mình đa tình.” Thẩm Song Song liếc xéo anh một cái, đôi mắt xinh đẹp không mảy may động tâm với chàng mỹ nam trước mắt.

 

Phản ứng của cô khiến cho Khương Nam Hiên cảm thấy hơi thất bại, nhưng mặt dày nói: “Làm sao có thể gọi là tự mình đa tình chứ, rõ ràng em đáp lại anh rất kịch liệt mà?”

 

Thẩm Song Song mặt lạnh nói: “Nam nữ hoan ái thôi mà, anh đừng hiểu lầm.”

 

“Nam nữ hoan ái chẳng lẽ không phải vì yêu?” Khương Nam Hiên vặn hỏi.

 

“Bánh của vợ lẽ nào bên trong sẽ có vợ?”

 

“…”

 

“Đủ rồi!” Tống Dao bị xem như không khí rốt cuộc không thể nhịn được mà lên tiếng, ngăn cản hai người không biết chút lịch sự này nói chuyện với nhau, cả giận nói, “Hai người nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người ở bên nhau, vì cái gì mà tôi không biết?”

 

“Chúng tớ không ở bên nhau.” Thẩm Song Song thản nhiên nói.

 

“Bọn anh ở bên nhau, chỉ là không nói cho em biết thôi.” Khương Nam Hiên giải thích.

 

Thẩm Song Song: “Không ở bên nhau!”

 

Khương Nam Hiên: “Ở bên nhau!”

 

Thẩm Song Song: “Không ở bên nhau!”

 

Khương Nam Hiên: “Ở bên nhau!”

 

Thẩm Song Song: “Không ở…”

 

“Dừng!!!” Tống Dao phát điên, nói một hồi lâu vẫn không có người nào giải đáp vấn đề của cô, vì sao? Vì sao?

 

Cuối cùng, Tống Dao vẫn không moi được thông tin hữu ích gì từ hai kẻ nam nữ chỉ lo cãi nhau, chỉ biết bọn họ là một cặp, thậm chí còn nhiều hơn là một cặp.

 

Nhưng ngược lại cô đã hỏi ra được tại sao mình lại ở chỗ này, đại khái là sau khi cô rời khỏi biệt thự Quý gia, Quý Thừa Xuyên rất lo lắng, vì vậy phái Khương Nam Hiên đi theo sau cô, thấy cô gặp nguy hiểm, tổng giám đốc đại nhân lập tức cử người xông ra, mang cô về nhà chăm sóc.

 

Toàn bộ câu chuyện có vẻ logic, khi nghe xong hình như không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy xét, Tống Dao không thể bình tĩnh nổi.

 

Tham muốn giữ lấy của tổng giám đốc đại nhân mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể yên tâm để cho Khương Nam Hiên một mình đón cô về nhà được, cô luôn cảm thấy có một số việc trong đó mà cô không biết, là chuyện gì nhỉ?

 

Tống Dao càng nghĩ càng thấy đau đầu, Khương Nam Hiên vẫn ngậm miệng không nói thêm, chỉ không ngừng tẩy não cô: “Anh trai cứu em một mạng, em báo đáp một chút không có vấn đề gì chứ? Chuyện Song Song anh giao cho em, nhất thiết phải làm cho em ấy theo anh…”

 

Mẹ nó! Anh đủ rồi đấy!

back top