Trong tình cảm cũng có một cảm xúc đó chính là áy náy vì chưa có thể yêu hết mình cho người trước nên muốn bù đắp cho người đến sau.
"Yêu người đến sau nhiều hơn yêu người đến trước".
Nếu duyên phận không cho ta sớm gặp nhau thì chắc cũng có lý do.
Để ta hiểu nhau hơn.
Dễ dàng tha thứ cho nhau hơn.
Có thể, ta sẽ quan tâm và chăm sóc nhau nhiều hơn.Có người đó hỏi em:- Em có biết em đã thay đổi không?- Em không biết.- Vậy tại sao em không còn yêu anh nữa?Em tự tin trả lời:- Lúc em cần anh chưa từng xuất hiện.Vài năm sau, người đó lại hỏi:- Em ơi, anh Phúc đó có tốt với em không?Em chắc chắn trả lời:- Anh ấy rất tốt, bởi vì khi em cần anh ấy luôn xuất hiện.
Không chỉ vậy, anh ấy luôn để ý đến cảm nhận của em.
Mỗi khi làm điều gì đó, anh hỏi ý của em.
Hỏi em xem, em nghĩ như thế nào? Cả thế giới biết rằng anh ấy yêu em.
Anh ấy sẵn sàng chạy đến bên em khi nghe tiếng em khóc.
Đôi khi, anh luôn bảo:- Khóc nhìn em xấu lắm.
Em đừng khóc nữa.
Nhìn em như một con gấu ấy.
(Nữ chính: Cẩn thận vì không biết lúc nào em sẽ ăn thịt anh đó)Lúc đó, anh sẽ chọc cho tôi cười đến quên cả khóc.Con gái đơn giản lắm.
Không cần một người nói yêu họ.
Chỉ cần một người khi họ cần người ấy có thể ở bên cạnh.
Khi họ nhấc máy lên ở đầu dây bên kia luôn có một người nói: Anh ở đây.
Thế là đủ.
Dù cho có sống gió cuộc đời to lớn như thế nào.
Em vẫn luôn có thể bước tiếp.Anh không phải người đầu tiên em yêu! Nhưng anh là người cuối cùng mà em nhớ! Tuy không phải "nhớ" trong yêu.
Những ký ức ấy em lại không thể quên.Có thể, cuộc đời em như một cuốn phim dài tập không biết khi nào sẽ kết thúc.
Trang giấy trắng cũng không đủ để em viết về những chuyện vui vẻ khi ở bên anh, không đủ để kể những chuyện cực kỳ buồn suốt cuộc đời của em.
Không đủ để nói hết chuyện em đã nghe, đã thấy và biết.
Không đủ để nói em đau lắm.
Thế là em cứ mãi trôi theo dòng nước chảy của cuộc đời.
Một ngày em quá mệt mỏi.
Muốn dừng lại.
Em muốn nắm lấy tay anh.
Nhưng em cảm thấy dù anh có yêu thương em nhiều như thế nào đi nữa trái tim em cũng không thể dành trọn vẹn cho một người.
Trái tim em có nhiều ngăn.
Ngăn chứa ký ức vui vẻ, ngăn chứa ký ức buồn.
Ngăn muốn lãng quên, ngăn muốn nhớ..
ngăn chứa người khiến em cảm thấy dịu dàng, ngăn chứa người khiến em đau khổ, vòng tay ấm áp, nụ cười mãn nguyện..
thôi thì dù cuốn phim có thật dài hay có kịch tính thì nó cũng là một cuốn phim mà thôi.
Em chỉ cần một người nắm lấy tay em cả cuộc đời dù khó khăn, dù bệnh tật, dù em xấu xí hay xấu xa, dù em vụng về hay đanh đá.
Dù em bướng bỉnh hay đáng ghét.
Chỉ cần cầm tay em thật chặt đừng buông ra.
Đừng để em cô đơn.
Đừng để em lặng lẽ khóc một mình giữa đêm khuya giữa nơi lạ và phố đông người.Anh từng nói:- Em hãy cho thêm thời gian.
Để anh có thể chăm lo cho em.- Em không thể.Em không muốn vì sự ích kỷ của mình làm chậm trễ tương lai của anh.
Và em cũng không thể chờ đợi anh.Em phải đứng giữa lựa chọn:- Một là gia đình.- Hai là anh.Em nghĩ đây là sự lựa chọn khó khăn nhất mà em phải đưa ra quyết định.Ở lại, em có anh bên cạnh.
Xa anh em biết mình sẽ rất nhớ anh.Em như là một gánh nặng mà anh phải mang trên vai suốt đời.
Rồi sẽ có lúc anh cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Và em cũng có lúc sẽ chán nản.Có lẽ, ngay từ đâu em nên tránh xa anh.
Nhưng ai bảo anh quá ấm áp.
Để cho em dựa vào.Em và anh đã gặp muôn ngàn thử thách.
Ai có thể biết được sụ hy sinh của anh nhiều như thế nào.
Nhưng em biết.Em cũng chưa từng có một cuộc tình nào bi thương như vậy.
Bởi vì em không bao giờ do dự như bây giờ.Em biết quyết định em đưa ra.
Là dấu chấm hết.Nếu em ở lại em sợ một ngày anh sẽ thấy hối hận vì đã hết lòng yêu em.Bởi anh hay cười nên mấy ai thấy được những gánh nặng trên đôi vai của anh.
Anh cũng có những khó khăn, những lo toan cuộc sống.
Anh cũng có áp lực lớn.
Mọi người đều kỳ vọng nơi anh.Từ khi anh sinh ra đã có quá nhiều trách nhiệm phải làm.
Nếu em cứ vô tư như trước đây thì tốt biết bao.Anh đã dạy cho em hiểu thế nào là trách nhiệm.
Anh dạy cho em thế nào là đặt mình vào vị trí của người khác.Ngày hôm nay, em đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ.
Em chắc chắn quyết định này là đúng.Em phải rời xa anh.
Em cũng không muốn đâu.
Em chắc chắc sẽ nhớ anh thật nhiều.
"Yêu người đến sau nhiều hơn yêu người đến trước".
Nếu duyên phận không cho ta sớm gặp nhau thì chắc cũng có lý do.
Để ta hiểu nhau hơn.
Dễ dàng tha thứ cho nhau hơn.
Có thể, ta sẽ quan tâm và chăm sóc nhau nhiều hơn.Có người đó hỏi em:- Em có biết em đã thay đổi không?- Em không biết.- Vậy tại sao em không còn yêu anh nữa?Em tự tin trả lời:- Lúc em cần anh chưa từng xuất hiện.Vài năm sau, người đó lại hỏi:- Em ơi, anh Phúc đó có tốt với em không?Em chắc chắn trả lời:- Anh ấy rất tốt, bởi vì khi em cần anh ấy luôn xuất hiện.
Không chỉ vậy, anh ấy luôn để ý đến cảm nhận của em.
Mỗi khi làm điều gì đó, anh hỏi ý của em.
Hỏi em xem, em nghĩ như thế nào? Cả thế giới biết rằng anh ấy yêu em.
Anh ấy sẵn sàng chạy đến bên em khi nghe tiếng em khóc.
Đôi khi, anh luôn bảo:- Khóc nhìn em xấu lắm.
Em đừng khóc nữa.
Nhìn em như một con gấu ấy.
(Nữ chính: Cẩn thận vì không biết lúc nào em sẽ ăn thịt anh đó)Lúc đó, anh sẽ chọc cho tôi cười đến quên cả khóc.Con gái đơn giản lắm.
Không cần một người nói yêu họ.
Chỉ cần một người khi họ cần người ấy có thể ở bên cạnh.
Khi họ nhấc máy lên ở đầu dây bên kia luôn có một người nói: Anh ở đây.
Thế là đủ.
Dù cho có sống gió cuộc đời to lớn như thế nào.
Em vẫn luôn có thể bước tiếp.Anh không phải người đầu tiên em yêu! Nhưng anh là người cuối cùng mà em nhớ! Tuy không phải "nhớ" trong yêu.
Những ký ức ấy em lại không thể quên.Có thể, cuộc đời em như một cuốn phim dài tập không biết khi nào sẽ kết thúc.
Trang giấy trắng cũng không đủ để em viết về những chuyện vui vẻ khi ở bên anh, không đủ để kể những chuyện cực kỳ buồn suốt cuộc đời của em.
Không đủ để nói hết chuyện em đã nghe, đã thấy và biết.
Không đủ để nói em đau lắm.
Thế là em cứ mãi trôi theo dòng nước chảy của cuộc đời.
Một ngày em quá mệt mỏi.
Muốn dừng lại.
Em muốn nắm lấy tay anh.
Nhưng em cảm thấy dù anh có yêu thương em nhiều như thế nào đi nữa trái tim em cũng không thể dành trọn vẹn cho một người.
Trái tim em có nhiều ngăn.
Ngăn chứa ký ức vui vẻ, ngăn chứa ký ức buồn.
Ngăn muốn lãng quên, ngăn muốn nhớ..
ngăn chứa người khiến em cảm thấy dịu dàng, ngăn chứa người khiến em đau khổ, vòng tay ấm áp, nụ cười mãn nguyện..
thôi thì dù cuốn phim có thật dài hay có kịch tính thì nó cũng là một cuốn phim mà thôi.
Em chỉ cần một người nắm lấy tay em cả cuộc đời dù khó khăn, dù bệnh tật, dù em xấu xí hay xấu xa, dù em vụng về hay đanh đá.
Dù em bướng bỉnh hay đáng ghét.
Chỉ cần cầm tay em thật chặt đừng buông ra.
Đừng để em cô đơn.
Đừng để em lặng lẽ khóc một mình giữa đêm khuya giữa nơi lạ và phố đông người.Anh từng nói:- Em hãy cho thêm thời gian.
Để anh có thể chăm lo cho em.- Em không thể.Em không muốn vì sự ích kỷ của mình làm chậm trễ tương lai của anh.
Và em cũng không thể chờ đợi anh.Em phải đứng giữa lựa chọn:- Một là gia đình.- Hai là anh.Em nghĩ đây là sự lựa chọn khó khăn nhất mà em phải đưa ra quyết định.Ở lại, em có anh bên cạnh.
Xa anh em biết mình sẽ rất nhớ anh.Em như là một gánh nặng mà anh phải mang trên vai suốt đời.
Rồi sẽ có lúc anh cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Và em cũng có lúc sẽ chán nản.Có lẽ, ngay từ đâu em nên tránh xa anh.
Nhưng ai bảo anh quá ấm áp.
Để cho em dựa vào.Em và anh đã gặp muôn ngàn thử thách.
Ai có thể biết được sụ hy sinh của anh nhiều như thế nào.
Nhưng em biết.Em cũng chưa từng có một cuộc tình nào bi thương như vậy.
Bởi vì em không bao giờ do dự như bây giờ.Em biết quyết định em đưa ra.
Là dấu chấm hết.Nếu em ở lại em sợ một ngày anh sẽ thấy hối hận vì đã hết lòng yêu em.Bởi anh hay cười nên mấy ai thấy được những gánh nặng trên đôi vai của anh.
Anh cũng có những khó khăn, những lo toan cuộc sống.
Anh cũng có áp lực lớn.
Mọi người đều kỳ vọng nơi anh.Từ khi anh sinh ra đã có quá nhiều trách nhiệm phải làm.
Nếu em cứ vô tư như trước đây thì tốt biết bao.Anh đã dạy cho em hiểu thế nào là trách nhiệm.
Anh dạy cho em thế nào là đặt mình vào vị trí của người khác.Ngày hôm nay, em đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ.
Em chắc chắn quyết định này là đúng.Em phải rời xa anh.
Em cũng không muốn đâu.
Em chắc chắc sẽ nhớ anh thật nhiều.