Ta mãi đến 23 tuổi vẫn độc thân chưa có một mối tình vắt vai.Ba mẹ ta rất sốt ruột vì cái miệng rộng của ta.Ngày ngày, họ đều lôi ta ra so sánh với con gái nhà hàng xóm.
Nào thì xinh đẹp, nào thì có chồng giàu có, nào thì tài giỏi.
Ta nhức cả cái đầu.Chưa kể, mẹ ta hay chửi ta:“Con gái người ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn con ta tại sao lại ăn đến sập tường đổ nhà thế này? Trời ơi là trời.”Ta cũng rất thông cảm cho mẹ ta.
Nhưng ai bảo bà sinh ta ra không có tài năng gì đặc biệt.Suốt ngày, ta chỉ biết đi chợ nấu ăn.
Và ăn rồi ngủ.Phải nói đến chồng chưa cưới của ta chạy trốn nên ta đang trong bi kịch bị người ta cười chê.Nhà ta thì lại muốn đá một con sâu gạo ra khỏi nhà.Số ta đúng là số khổ, đã bị bỏ rơi rồi lại còn không có chỗ nương thân.Thế là anh từ một người xa lạ bước vào liền chính thức trở thành chồng của ta.Rước một của nợ về nhà xem như bảo bối!Mà nói đến cũng tội cho anh, tính tình vốn hay nắng hay mưa của ta cũng không tốt đẹp gì cho cam.Bạn ta hay nói với ta:“Ưu điểm của người chính là có vô số khuyết điểm.”Ta phải công nhận các nàng nói rất đúng.Mục tiêu sống của ta cũng chẳng đáng tự hào gì là:“Một con sâu gạo!”Ta cũng không biết lần đầu tiên anh gặp ta có ấn tượng gì tốt đẹp mà quyết tâm mang ta về làm vợ.Một hôm ta đang đi chợ.
Mải đi lựa mấy con tôm sống.
Thì ngước lên nhìn thấy một người con trai xa lạ đang nhìn chăm chú đến ta.Mà ta thì rất thích món tôm.
Vì thế, ta tiếp tục chuyên tâm lựa mấy con tôm sống đang bơi trong nước.Anh lại tiếp tục nhìn.Mãi về sau này, ta hỏi anh:“Lần đầu tiên ấn tượng với anh về em là gì?”Anh cười đắc ý trả lời:“Tại bánh bao của em vừa to vừa tròn lại trắng mịn.
Anh chưa từng thấy bánh bao nào đẹp như thế.
Nhìn là đã muốn ăn liền.”Chọn xong tôm ta ra lại vẫn thấy anh đứng đó.
Ta hỏi:“Anh nhìn gì thế?”“Anh nhìn em.
Ta nghe nói là biết anh ta nói xạo rồiTa không thích dài dòng với một người không quen biết:“Tôi và anh không quen biết.”Anh vẫn tiếp tục đi theo tôi lải nhải mãi:“Nói rồi sẽ quen thôi.”Tôi từ chối dứt khoát:“Tôi không rảnh.”Anh vẫn mặt dày đi theo và nói:“Nhưng anh rảnh.”Tôi im lặng không trả lời.Anh lại nói:“Em tên gì thế?”Anh phiền chết được, nếu tôi không trả lời chắc anh sẽ đi theo tôi như một cái đuôi luôn:“Tôi tên Tuyết Băng.”Tôi trừng mắt nhìn anh:“Anh đi ra tránh đường tôi còn phải về nhà nấu cơm.”Anh vẫn không buông tha cho ta và tiếp tục nói mãi:“ Cho anh xin số điện thoại làm quen được không?”Ta nghiêm túc trả lời:“Quen chơi bời tôi không hứng thú.”Anh đáp lại:“Quen thiệt luôn nha được không vậy?”Tôi nghĩ sao nói vậy:“Thế quen thiệt có cưới không?”Anh khẳng định dứt khoát:“Cưới.”Tôi bắt đầu làm khó anh để anh biết rút lui:“Vậy về nói chuyện với ba mẹ tôi đi.
Ba mẹ tôi đồng ý thì tôi mới chịu quen.
Nhưng anh phải tìm được nhà tôi.
Tạm biệt.”Xong tôi quay lưng bước đi.Tối hôm đó, tôi và ba mẹ đang ăn cơm thì anh xuất hiện:“ Con xin chào cô chú.”Mẹ tôi liền hỏi:“ Con tìm ai?”“Dạ, con tìm Tuyết Băng”“Con vào nhà đi, con bé đang bận dọn cơm.
Con đợi một xíu.”“Con tên gì?”“Dạ, con tên Lục Từ Quân.”“Con nhà con ở đâu? Ba mẹ làm gì? Con làm nghề gì?”“ Dạ, con trên thành phố, ba mẹ con sống bằng tiền lương hưu, con làm bên sản xuất.”Mẹ tôi khá hài lòng với phép lịch sự của anh.Sau khi xong việc thì tôi lên nhà gặp anh.
Tôi không nghĩ anh sẽ đến.
Không ngờ lại làm thiệt.“Chào anh.”“ Anh có thể mời em ra quán cà phê để nói chuyện không?”“Để em hỏi ý mẹ em, nếu mẹ em đồng ý thì em mới được đi.”Khi hỏi mẹ tôi thì mẹ tôi liền đồng ý.
Bởi mẹ tôi có ấn tượng tốt về anh.Ra quán cà phê, anh gọi một ly kem cho tôi.
Còn anh là một ly cà phê đen.Tôi nói với anh trước:“Em đã đính hôn.
Bằng chứng là chiếc nhẫn trên tay của em đang đeo.
Và bây giờ, người đó đã hủy hôn.”“Anh không quan tâm.
Người đó hủy hôn là do người đó không thật lòng yêu em.”“Không phải do người ấy.
Là do em đã từ chối kết hôn với anh ấy trước.”“Tại sao?”“Em thấy không hợp.
Nhưng hiện tại, em vẫn thương người đó rất nhiều.
Em chưa quên được người đó.”Anh bảo:“ Anh sẽ có cách làm cho em quên người đó.”“Là cách gì vậy anh?”“Quên người đó và yêu anh.”
Nào thì xinh đẹp, nào thì có chồng giàu có, nào thì tài giỏi.
Ta nhức cả cái đầu.Chưa kể, mẹ ta hay chửi ta:“Con gái người ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn con ta tại sao lại ăn đến sập tường đổ nhà thế này? Trời ơi là trời.”Ta cũng rất thông cảm cho mẹ ta.
Nhưng ai bảo bà sinh ta ra không có tài năng gì đặc biệt.Suốt ngày, ta chỉ biết đi chợ nấu ăn.
Và ăn rồi ngủ.Phải nói đến chồng chưa cưới của ta chạy trốn nên ta đang trong bi kịch bị người ta cười chê.Nhà ta thì lại muốn đá một con sâu gạo ra khỏi nhà.Số ta đúng là số khổ, đã bị bỏ rơi rồi lại còn không có chỗ nương thân.Thế là anh từ một người xa lạ bước vào liền chính thức trở thành chồng của ta.Rước một của nợ về nhà xem như bảo bối!Mà nói đến cũng tội cho anh, tính tình vốn hay nắng hay mưa của ta cũng không tốt đẹp gì cho cam.Bạn ta hay nói với ta:“Ưu điểm của người chính là có vô số khuyết điểm.”Ta phải công nhận các nàng nói rất đúng.Mục tiêu sống của ta cũng chẳng đáng tự hào gì là:“Một con sâu gạo!”Ta cũng không biết lần đầu tiên anh gặp ta có ấn tượng gì tốt đẹp mà quyết tâm mang ta về làm vợ.Một hôm ta đang đi chợ.
Mải đi lựa mấy con tôm sống.
Thì ngước lên nhìn thấy một người con trai xa lạ đang nhìn chăm chú đến ta.Mà ta thì rất thích món tôm.
Vì thế, ta tiếp tục chuyên tâm lựa mấy con tôm sống đang bơi trong nước.Anh lại tiếp tục nhìn.Mãi về sau này, ta hỏi anh:“Lần đầu tiên ấn tượng với anh về em là gì?”Anh cười đắc ý trả lời:“Tại bánh bao của em vừa to vừa tròn lại trắng mịn.
Anh chưa từng thấy bánh bao nào đẹp như thế.
Nhìn là đã muốn ăn liền.”Chọn xong tôm ta ra lại vẫn thấy anh đứng đó.
Ta hỏi:“Anh nhìn gì thế?”“Anh nhìn em.
Ta nghe nói là biết anh ta nói xạo rồiTa không thích dài dòng với một người không quen biết:“Tôi và anh không quen biết.”Anh vẫn tiếp tục đi theo tôi lải nhải mãi:“Nói rồi sẽ quen thôi.”Tôi từ chối dứt khoát:“Tôi không rảnh.”Anh vẫn mặt dày đi theo và nói:“Nhưng anh rảnh.”Tôi im lặng không trả lời.Anh lại nói:“Em tên gì thế?”Anh phiền chết được, nếu tôi không trả lời chắc anh sẽ đi theo tôi như một cái đuôi luôn:“Tôi tên Tuyết Băng.”Tôi trừng mắt nhìn anh:“Anh đi ra tránh đường tôi còn phải về nhà nấu cơm.”Anh vẫn không buông tha cho ta và tiếp tục nói mãi:“ Cho anh xin số điện thoại làm quen được không?”Ta nghiêm túc trả lời:“Quen chơi bời tôi không hứng thú.”Anh đáp lại:“Quen thiệt luôn nha được không vậy?”Tôi nghĩ sao nói vậy:“Thế quen thiệt có cưới không?”Anh khẳng định dứt khoát:“Cưới.”Tôi bắt đầu làm khó anh để anh biết rút lui:“Vậy về nói chuyện với ba mẹ tôi đi.
Ba mẹ tôi đồng ý thì tôi mới chịu quen.
Nhưng anh phải tìm được nhà tôi.
Tạm biệt.”Xong tôi quay lưng bước đi.Tối hôm đó, tôi và ba mẹ đang ăn cơm thì anh xuất hiện:“ Con xin chào cô chú.”Mẹ tôi liền hỏi:“ Con tìm ai?”“Dạ, con tìm Tuyết Băng”“Con vào nhà đi, con bé đang bận dọn cơm.
Con đợi một xíu.”“Con tên gì?”“Dạ, con tên Lục Từ Quân.”“Con nhà con ở đâu? Ba mẹ làm gì? Con làm nghề gì?”“ Dạ, con trên thành phố, ba mẹ con sống bằng tiền lương hưu, con làm bên sản xuất.”Mẹ tôi khá hài lòng với phép lịch sự của anh.Sau khi xong việc thì tôi lên nhà gặp anh.
Tôi không nghĩ anh sẽ đến.
Không ngờ lại làm thiệt.“Chào anh.”“ Anh có thể mời em ra quán cà phê để nói chuyện không?”“Để em hỏi ý mẹ em, nếu mẹ em đồng ý thì em mới được đi.”Khi hỏi mẹ tôi thì mẹ tôi liền đồng ý.
Bởi mẹ tôi có ấn tượng tốt về anh.Ra quán cà phê, anh gọi một ly kem cho tôi.
Còn anh là một ly cà phê đen.Tôi nói với anh trước:“Em đã đính hôn.
Bằng chứng là chiếc nhẫn trên tay của em đang đeo.
Và bây giờ, người đó đã hủy hôn.”“Anh không quan tâm.
Người đó hủy hôn là do người đó không thật lòng yêu em.”“Không phải do người ấy.
Là do em đã từ chối kết hôn với anh ấy trước.”“Tại sao?”“Em thấy không hợp.
Nhưng hiện tại, em vẫn thương người đó rất nhiều.
Em chưa quên được người đó.”Anh bảo:“ Anh sẽ có cách làm cho em quên người đó.”“Là cách gì vậy anh?”“Quên người đó và yêu anh.”