Cũng may cho cô là anh đến kịp.
Không thì không biết bọn chúng sẽ làm gì nữa.Anh nghĩ mà rùng mình.Anh biết nhìn cô luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất rất nhát gan nha.Ôm cô vào lòng anh mới phát hiện.
Từ lúc nào, cô đã trở nên gầy như thế này.Cô không khóc.
Nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang sợ hãi.Lúc đó, tôi chỉ nghe anh nói:“ Đã không sao rồi! Có anh ở đây.”Tôi mệt mỏi ngủ trong lòng anh.Suốt cả một ngày vừa bị cảnh cáo vừa bị uy hiếp đã vượt quá sức chịu đựng của cô rồi.Nhìn con sâu nhỏ rúc vào trong lòng anh.
Anh cảm thấy rất hạnh phúc.Anh cũng không biết từ khi nào?Anh bắt đầu có cảm giác bất an.
Anh sợ một ngày nào đó cô sẽ rời đi.Anh luôn quan sát cô tỉ mỉ.
Không dám rời mắt khỏi cô.
Anh sợ chỉ cần chớp mắt là cô sẽ biến mất.Anh biết cô thích tự do.
Anh biết cô thích có nhiều thật nhiều bạn bè.
Anh cũng biết cô rất thích tám bát quát với lũ bạn đó.Mỗi khi như vậy, cô như chìm trong thế giới của riêng cô.
Anh cảm thấy mình không có trong đó.Anh sợ cô sẽ vứt bỏ anh như bao người khác.
Bởi cô không hề đòi hỏi ở anh điều gì cả.Cô luôn vui vẻ nhưng chỉ có anh mới biết được.
Trong trái tim của cô không có tồn tại hai chữ đó là "tình yêu".
Cô không tin vào tình yêu.Bởi cô đã bị tổn thương rất sâu.Cánh cửa trái tim của cô luôn đóng lại với anh.Mang cô về nhà.
Đặt cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại.
Anh mới thấy cô thả lỏng người.Trong giấc ngủ, cô cũng phòng bị với mọi người.Anh biết cô ấy chưa từng yêu anh.
Nhưng anh vẫn không ngăn được trái tim mình.
Cứ càng ngày càng yêu nhiều hơn.
Đến khi anh không biết được mình đang muốn gì nữa.Anh đòi hỏi cô ấy phải đáp lại anh.Anh muốn nghe cô ấy nói:“Em yêu anh.”Nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ nghe được.
Anh ghen tị với tất cả mọi người xung quanh cô.Chỉ cần nhìn thấy cô ấy nói chuyện với một người là nam.
Anh đã không kịp suy nghĩ.
Anh muốn giết người.Anh sợ một ngày anh tỉnh dậy.
Cô ấy đang nằm trong một vũng máu mà trên tay anh đang cầm một con dao sắc bén.Anh sắp điên mất rồi!Trước khi anh rời đi.
Anh hôn lên trán cô:“Ngủ ngon nhé em yêu!”Anh đóng cửa phòng lại.Tôi mở mắt ra.
Nghiệp chướng đúng là nghiệp chướng mà.
Thiện tai thiện tai.
Con muốn tu mà sao quỷ nó cứ ám con hoài vậy?Thôi cứ ngủ đi rồi mai tính tiếp.Đang ngủ nhưng ta vẫn có thể ngửi thấy mùi tôm nướng.
Đúng chính xác là tôm nướng muối ớt rồi.
Bụng ta đói quá!Tôm nướng ở đâu? Tôm ơi tôm?Tôi bước xuống giường, lê cái thân tàn ma dại đến cửa bếp.Anh đang mang chiếc tạp đề màu xanh nước biển.
Ở nhà anh thường không mặc áo.
Những đường cơ bắp rắn chắn hiện lên.Đã lâu lắm rồi, tôi chưa nhìn thấy anh vào bếp.
Anh đang nướng những con tôm thật to trên bếp than.Anh quay lại nhìn tôi cười và nói:“Sắp xong rồi, em đợi tí!”Có ai từng thấy một giám đốc ngày kiếm tiền chất núi mà vào bếp nướng tôm như thế này chưa?Tôi đã nhìn thấy nhiều rồi.Anh không bao giờ thích vào bếp.
Nhưng để cưng chiều một con sâu tham ăn như tôi.
Anh vẫn phải thường xuyên bước vào bếp.Đến nỗi bây giờ nói đến nấu nướng, anh còn làm giỏi hơn tôi.
Tôi nhớ có lần tôi mang thai muốn ăn hào nướng phô mai.Anh đang mua hào về nhà ngồi cạy từng con ra đến chảy cả máu tay.
Rồi đem nướng với phô mai béo ngậy.
Tôi rất thích món này nha.Tôi hỏi:“Sao anh không mua mà làm chi cho cực quá vậy?”Anh cười:“Ở ngoài làm sao làm được sạch sẽ mà món này không đảm bảo tươi ngon sẽ dễ bị đau bụng.”Tôi vui đến mất ăn hết mấy cân hào luôn.Từ đó, mỗi khi thèm ăn hào.
Anh lại đi chợ lựa những con hào tươi sống và béo mập nhất về nướng phô mai cho tôi ăn.Anh kéo tôi vào ghế vào nói:“Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ cả người ra thế?”“Nhanh ăn đi anh nướng xong rồi nè.”Nhìn đĩa tôm đỏ au thơm lừng.
Tôi nuốt nước miếng:“Anh cũng ăn đi!”Anh bốc từng con tôm to bỏ vào trong chén cho tôi ăn.Phải công nhận anh nướng tôm siêu cấp vô địch luôn nha! Con tôm nào con tôm đó vừa chín tới.
Thịt tôm vừa thơm vừa ngọt.
Chấm một chút muối ớt chanh.
Ngon tuyệt cú mèo luôn!Ăn xong anh bế tôi đặt trên sô pha cẩn thận dùng thuốc bôi lên những vết thương do bị đánh của tôi.
Thấy tôi nhăn nhó, anh nhẹ nhàng nói:“Ráng một chút thôi! Sẽ hết đau nhanh thôi.
Không xử lý tốt mai sẽ để lại sẹo đó.
Lúc đó, em xấu xí thì đừng có than trời than đất.”
Không thì không biết bọn chúng sẽ làm gì nữa.Anh nghĩ mà rùng mình.Anh biết nhìn cô luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất rất nhát gan nha.Ôm cô vào lòng anh mới phát hiện.
Từ lúc nào, cô đã trở nên gầy như thế này.Cô không khóc.
Nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang sợ hãi.Lúc đó, tôi chỉ nghe anh nói:“ Đã không sao rồi! Có anh ở đây.”Tôi mệt mỏi ngủ trong lòng anh.Suốt cả một ngày vừa bị cảnh cáo vừa bị uy hiếp đã vượt quá sức chịu đựng của cô rồi.Nhìn con sâu nhỏ rúc vào trong lòng anh.
Anh cảm thấy rất hạnh phúc.Anh cũng không biết từ khi nào?Anh bắt đầu có cảm giác bất an.
Anh sợ một ngày nào đó cô sẽ rời đi.Anh luôn quan sát cô tỉ mỉ.
Không dám rời mắt khỏi cô.
Anh sợ chỉ cần chớp mắt là cô sẽ biến mất.Anh biết cô thích tự do.
Anh biết cô thích có nhiều thật nhiều bạn bè.
Anh cũng biết cô rất thích tám bát quát với lũ bạn đó.Mỗi khi như vậy, cô như chìm trong thế giới của riêng cô.
Anh cảm thấy mình không có trong đó.Anh sợ cô sẽ vứt bỏ anh như bao người khác.
Bởi cô không hề đòi hỏi ở anh điều gì cả.Cô luôn vui vẻ nhưng chỉ có anh mới biết được.
Trong trái tim của cô không có tồn tại hai chữ đó là "tình yêu".
Cô không tin vào tình yêu.Bởi cô đã bị tổn thương rất sâu.Cánh cửa trái tim của cô luôn đóng lại với anh.Mang cô về nhà.
Đặt cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại.
Anh mới thấy cô thả lỏng người.Trong giấc ngủ, cô cũng phòng bị với mọi người.Anh biết cô ấy chưa từng yêu anh.
Nhưng anh vẫn không ngăn được trái tim mình.
Cứ càng ngày càng yêu nhiều hơn.
Đến khi anh không biết được mình đang muốn gì nữa.Anh đòi hỏi cô ấy phải đáp lại anh.Anh muốn nghe cô ấy nói:“Em yêu anh.”Nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ nghe được.
Anh ghen tị với tất cả mọi người xung quanh cô.Chỉ cần nhìn thấy cô ấy nói chuyện với một người là nam.
Anh đã không kịp suy nghĩ.
Anh muốn giết người.Anh sợ một ngày anh tỉnh dậy.
Cô ấy đang nằm trong một vũng máu mà trên tay anh đang cầm một con dao sắc bén.Anh sắp điên mất rồi!Trước khi anh rời đi.
Anh hôn lên trán cô:“Ngủ ngon nhé em yêu!”Anh đóng cửa phòng lại.Tôi mở mắt ra.
Nghiệp chướng đúng là nghiệp chướng mà.
Thiện tai thiện tai.
Con muốn tu mà sao quỷ nó cứ ám con hoài vậy?Thôi cứ ngủ đi rồi mai tính tiếp.Đang ngủ nhưng ta vẫn có thể ngửi thấy mùi tôm nướng.
Đúng chính xác là tôm nướng muối ớt rồi.
Bụng ta đói quá!Tôm nướng ở đâu? Tôm ơi tôm?Tôi bước xuống giường, lê cái thân tàn ma dại đến cửa bếp.Anh đang mang chiếc tạp đề màu xanh nước biển.
Ở nhà anh thường không mặc áo.
Những đường cơ bắp rắn chắn hiện lên.Đã lâu lắm rồi, tôi chưa nhìn thấy anh vào bếp.
Anh đang nướng những con tôm thật to trên bếp than.Anh quay lại nhìn tôi cười và nói:“Sắp xong rồi, em đợi tí!”Có ai từng thấy một giám đốc ngày kiếm tiền chất núi mà vào bếp nướng tôm như thế này chưa?Tôi đã nhìn thấy nhiều rồi.Anh không bao giờ thích vào bếp.
Nhưng để cưng chiều một con sâu tham ăn như tôi.
Anh vẫn phải thường xuyên bước vào bếp.Đến nỗi bây giờ nói đến nấu nướng, anh còn làm giỏi hơn tôi.
Tôi nhớ có lần tôi mang thai muốn ăn hào nướng phô mai.Anh đang mua hào về nhà ngồi cạy từng con ra đến chảy cả máu tay.
Rồi đem nướng với phô mai béo ngậy.
Tôi rất thích món này nha.Tôi hỏi:“Sao anh không mua mà làm chi cho cực quá vậy?”Anh cười:“Ở ngoài làm sao làm được sạch sẽ mà món này không đảm bảo tươi ngon sẽ dễ bị đau bụng.”Tôi vui đến mất ăn hết mấy cân hào luôn.Từ đó, mỗi khi thèm ăn hào.
Anh lại đi chợ lựa những con hào tươi sống và béo mập nhất về nướng phô mai cho tôi ăn.Anh kéo tôi vào ghế vào nói:“Em đang nghĩ gì mà thẫn thờ cả người ra thế?”“Nhanh ăn đi anh nướng xong rồi nè.”Nhìn đĩa tôm đỏ au thơm lừng.
Tôi nuốt nước miếng:“Anh cũng ăn đi!”Anh bốc từng con tôm to bỏ vào trong chén cho tôi ăn.Phải công nhận anh nướng tôm siêu cấp vô địch luôn nha! Con tôm nào con tôm đó vừa chín tới.
Thịt tôm vừa thơm vừa ngọt.
Chấm một chút muối ớt chanh.
Ngon tuyệt cú mèo luôn!Ăn xong anh bế tôi đặt trên sô pha cẩn thận dùng thuốc bôi lên những vết thương do bị đánh của tôi.
Thấy tôi nhăn nhó, anh nhẹ nhàng nói:“Ráng một chút thôi! Sẽ hết đau nhanh thôi.
Không xử lý tốt mai sẽ để lại sẹo đó.
Lúc đó, em xấu xí thì đừng có than trời than đất.”