“Chỉ có bằng này đồ thôi sao?” A Ảnh hỏi.
Lúc đó Thượng Linh đang suy sụp tinh thần, nên cũng chẳng nhìn kĩ chỉ ừ một tiếng, thành ra khi về nhà Diệp Thố, cô mới phát hiện ra đã bỏ quên túi đồ đựng quần áo lót.
Đúng là họa vô đơn chí. Thượng Linh cuộn tròn người nằm trên sô pha than vãn. Cô oán thán bản thân đã lo lắng cho con người ấy, vì một giây yếu lòng mà đồng ý lời đề nghị của anh. Cô tưởng anh là tên ngốc, thì ra trước mặt anh cô mới chính là kẻ ngu ngốc nhất. Người như Diệp Thố sao có thể để mình rơi vào cảnh khốn cùng chứ?
Sau cuộc họp hội đồng quản trị, Thượng Linh nghe A Ảnh nói, thực ra từ lâu Diệp Thố đã lên kế hoạch mua lại cổ phần của các thành viên khác trong hội đồng quản trị với giá rất cao, việc đó cũng vừa hạ màn thành công mấy ngày gần đây. Tuy anh không hề rêu rao ra ngoài, nhưng nhân cơ hội này, đánh thẳng một đòn chí mạng vào nhà họ An trong hội nghị. Để họ biết, từ nay trở đi VIVS do nhà họ Diệp làm chủ, không còn chịu sự đàn áp của nhà họ An nữa.
Còn vụ đính hôn giữa anh và Huệ Nhi nhằm thắt chặt mối quan hệ giữa hai gia đình cũng bị hủy bỏ luôn thể.
Vậy là bao nhiêu nguy hiểm đều được anh hóa giải thật nhẹ nhàng. Rất lâu sau đó, mỗi khi Thượng Linh nhớ lại chuyện này, cô vẫn luôn oán trách bản thân mình lúc đó.
Vì thấy anh thức trắng đêm trong văn phòng, vì thấy anh bận đến nỗi không kịp ăn cơm để chuẩn bị cho hội nghị cổ đông sắp đến, vì một lần bước vào văn phòng thấy vẻ mệt mỏi và bất lực trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy, cô đã hồ đồ nhận lời anh.
“Nếu anh mất tất cả, em sẽ vẫn ở lại bên anh chứ?”
“Là tự anh thích ra oai đấy chứ, em có nhờ anh giúp đâu!”
“Được rồi! Coi như anh nhiều chuyện, em đi đi, kết cục có thế nào đều do anh tự chuốc lấy!”
“…” Có cần phải thê thảm thế hay không? Cô bước lên trước, khẽ lay người anh. Anh không để ý. Cô lại lay anh, anh vẫn không quan tâm. Thượng Linh lau mồ hôi: “Đừng giận nữa, em không cố ý nói như vậy đâu!” Thật không hiểu tại sao cô lại phải ăn nói khép nép thế chứ!
Thấy Diệp Thố không nói gì, Thượng Linh tiếp tục lay vai anh.
“Chuyển đến chỗ anh đi!” Một lúc sau, anh chợt quay đầu lại nói một câu như vậy.
Cô ngẩn người: “Việc em chuyển đến nhà anh với việc của khách sạn có liên quan gì đến nhau sao?”
“Mấy ngày này, anh muốn em ở bên cạnh anh.”
“…”
“Phòng em vẫn để không từ đấy đến giờ, chuyển đến đi. Buổi tối nhiều khi phiền muộn, anh lại muốn nghe em chơi đàn.”
“…” Có phải anh không biết cô chơi đàn dở tệ như thế nào đâu.
“Coi như là ý nguyện cuối cùng của anh.”
“…” Nói đến nước này rồi, đúng là cô chịu không biết làm sao để chối từ.
Rốt cuộc mọi việc đã được giải quyết lặng lẽ, trong quá trình cô thu dọn xong xuôi chuẩn bị chuyển về nhà anh. Còn cô giống như một tên ngốc, bị lừa đến chung cư của anh mà chẳng hay biết gì.
***
Cửa mở, chủ nhân đã về nhà. Anh vuốt tóc cô: “Sao không sắp xếp đồ đạc, ngồi co ro ở đây làm gì?”
Cô khẽ động đậy, quay đầu lại ỉu xìu nhìn anh: “Em quên mất một túi đồ, trong đó có nhiều thứ quan trọng lắm!”
“Anh đưa em về lấy!” Anh rút chìa khóa xe ra.
“Em có thể mua đồ mới được không?” Cô thẽ thọt hỏi anh. Ánh mắt ấy sao mà anh có thể chối từ được chứ.
Một lát sau, hai người đã có mặt tại quầy đồ lót rực rỡ muôn màu gần nhà anh.
Diệp Thố đi cạnh Thượng Linh, cô liếc nhìn gương mặt đẹp hơi ngượng ngùng, hất cằm kéo anh vào trong: “Qua đây chọn đồ giúp em!”
Có người tay trái một bộ, tay phải một bộ: “Màu nào đẹp hơn?”
“…”
“Che nửa ngực đẹp hơn hay ¾ ngực đẹp hơn?”
“…”
Mua xong áo lót, cô quay sang mua tiếp quần lót, tất cả những đồ chọn được đều đưa anh cầm cả. Mấy người phụ nữ xung quanh quay đầu lại nhìn, khúc khích cười, nhưng khi thấy gương mặt hoàn hảo và vẻ lạnh lùng của anh, ai nấy đều sững sờ, đỏ mặt. Nếu lúc này A Ảnh ở đây, thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ phát điên lên mất.
Ông chủ lạnh lùng mạnh mẽ của A Ảnh, giờ đây đang ôm một đống đồ lót phụ nữ đi sau Thượng Linh, thỉnh thoảng lại còn gật đầu đồng ý hoặc lắc đầu phản đối với đống đồ cô cầm trong tay.
Vẻ ngại ngùng ban đầu của Diệp Thố đã dần chuyển sang thích ứng, cuối cùng thành hưởng thụ.
Thượng Linh không vừa lòng chút nào khi thấy anh cứ bình thản như không thế này. Cô định đưa anh đến đây để chọc quê anh, nhưng sao anh lại chẳng bị sao chứ!
“Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy?” Cô ấm ức hỏi lúc bước lên xe sau khi thanh toán xong.
“Đương nhiên anh là đàn ông rồi!” Anh nghiêng người, miệng hơi nhếch lên đầy xấu xa, ánh mắt từ từ chuyển xuống dưới, lướt qua trước ngực cô.
“Đồ háo sắc!” Cô ôm lấy ngực ngay lập tức.
Anh không nói gì, càng lúc càng cười rũ rượi. Thượng Linh trừng mắt, co rúm người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt và nụ cười của anh lúc lên xe khiến Thượng Linh nhớ lại một hồi ức chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Lúc đầu cứ lo lắng về đại hội cổ đông của nhà họ An, nên trước khi chuyển đến chẳng suy nghĩ gì về chuyện ấy cả. Bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra, cô nam quả nữ ở cùng dưới một mái nhà… thật là nguy hiểm.
“Cậu cứ thuận theo anh ấy đi!” Thượng Linh rùng mình nhớ lại ánh mắt và những lời nói mờ ám của Mễ Mễ lúc thu dọn hành lí ở chung cư.
“Giờ thử nghĩ mà xem, ông chủ “mỹ nhân” của cậu tốt biết bao, sẵn sàng vì cậu chống lại nhà họ An. Cậu đừng có mà ngoan cố quá, mọi việc phải thế nào thì cứ để nó thế đi! Cũng không thử nghĩ đến cái vòng ngực 32A đáng thương của cậu…” Tự nhiên lại chuyển sang chủ đề chẳng vui vẻ gì, Mễ Mễ tự biết mình lỡ lời, ngượng ngùng không nói gì nữa.
Đã nói rõ chỉ là chuyển đến ở cùng, Thượng Linh đương nhiên không chấp nhận bị động như vậy. Mễ Mễ cũng vậy, mà A Ảnh cũng thế, họ đều không phải là cô, sao có thể quyết định thay cô được.
Thượng Linh bắt đầu thi hành chính sách “ba không”: Tuyệt đối không ở nhà một mình với anh trong cùng một căn phòng; Khi đi dự tiệc tuyệt đối không cho anh uống quá nhiều rượu; Anh không mở lời, cô tuyệt đối sẽ không bắt chuyện với anh.
Sau đó, Thượng Linh lặng lẽ đóng vai người qua đường xoàng xĩnh trong căn penthouse rộng lớn.
Một tuần trôi qua, hai tuần trôi qua…
Tháng tư ấm áp trăm hoa đua nở, nhưng tất cả nhân viên tại VIVS đều cảm nhận được sự lạnh lùng khủng khiếp toát ra từ CEO.
Bình thường Diệp Thố đã rất lạnh lùng, dạo này lại càng đáng sợ hơn. Như lời của chị Thái Hoa, nếu tình hình này vẫn tiếp diễn, mùa hè năm nay khách sạn không cần bật điều hòa nữa, ai thấy nóng trong người chỉ cần liếc ông chủ một cái, là duy trì được nhiệt độ lạnh cả tuần luôn.
Thượng Linh ngáp một cái, bò ra bàn làm việc ngủ tiếp. Gần đây thời tiết mùa xuân khó chịu, cô bị thiếu ngủ.
“Sống cùng dưới một mái nhà, mà lại không xảy ra chuyện gì sao?” Mễ Mễ nghe xong liền nhíu mày: “Cậu không thấy, thực ra những chuyện này không phải phụ nữ muốn khống chế là được hay sao?”
“Cậu có ý gì?”
“Tức là, thực ra không phải là cậu đang lẩn tránh anh ấy, mà là anh ấy biết cậu không muốn, nên mới không bắt ép cậu.”
Thượng Linh hơi chột dạ: “Thật thế sao?”
“Tin mình đi, đàn ông đều là động vật nguyên thủy cả, nếu như không phải anh ấy tự kiềm chế bản thân, cậu có muốn trốn cũng không trốn được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suy cho cùng sao cậu lại không bằng lòng? Anh ấy đẹp trai như vậy, lại đối xử tốt với cậu, cậu còn có gì không vừa ý sao?”
“Mình cũng không rõ nữa, chỉ là không muốn thôi. Có lẽ vì mình mới biết một Diệp Thố đẹp trai mới có mười tháng, còn A Thố của ngày xưa lại sống cạnh mình đến tận chín năm. Những ngày vừa qua sống cạnh nhau, những thói quen của anh ấy mình đều thấy vô cùng quen thuộc. Hình ảnh A Thố càng hiện lên rõ hơn trong lòng mình… có lúc nhìn anh ấy, mình lại nghĩ về ngày xưa…”
Để củng cố ấn tượng về A Thố thời thơ ấu với Mễ Mễ, Thượng Linh hì hụi lục tung tất cả hòm tủ, lôi hết những tấm ảnh cũ đã mốc meo cho Mễ Mễ xem. Đến lúc này, chẳng cần Thượng Linh nói nhiều, trí tưởng tượng của Mễ Mễ cũng đã đủ phong phú. Để tránh trường hợp tối đi liên hoan không nuốt nổi thức ăn, cô quyết định phải dừng chủ đề này lại ngay.
Tối nay lớp đại học của Mễ Mễ tổ chức họp lớp lần đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp. Tuy Mễ Mễ và Thượng Linh không học cùng một trường đại học, nhưng từ sau khi quen biết và trở thành bạn thân, hai người thường xuyên qua trường nhau chơi, nên quen gần hết bạn học của nhau.
Vì thế lần này liên hoan, Mễ Mễ cũng kéo Thượng Linh đi cùng.
Lúc đó Thượng Linh đang suy sụp tinh thần, nên cũng chẳng nhìn kĩ chỉ ừ một tiếng, thành ra khi về nhà Diệp Thố, cô mới phát hiện ra đã bỏ quên túi đồ đựng quần áo lót.
Đúng là họa vô đơn chí. Thượng Linh cuộn tròn người nằm trên sô pha than vãn. Cô oán thán bản thân đã lo lắng cho con người ấy, vì một giây yếu lòng mà đồng ý lời đề nghị của anh. Cô tưởng anh là tên ngốc, thì ra trước mặt anh cô mới chính là kẻ ngu ngốc nhất. Người như Diệp Thố sao có thể để mình rơi vào cảnh khốn cùng chứ?
Sau cuộc họp hội đồng quản trị, Thượng Linh nghe A Ảnh nói, thực ra từ lâu Diệp Thố đã lên kế hoạch mua lại cổ phần của các thành viên khác trong hội đồng quản trị với giá rất cao, việc đó cũng vừa hạ màn thành công mấy ngày gần đây. Tuy anh không hề rêu rao ra ngoài, nhưng nhân cơ hội này, đánh thẳng một đòn chí mạng vào nhà họ An trong hội nghị. Để họ biết, từ nay trở đi VIVS do nhà họ Diệp làm chủ, không còn chịu sự đàn áp của nhà họ An nữa.
Còn vụ đính hôn giữa anh và Huệ Nhi nhằm thắt chặt mối quan hệ giữa hai gia đình cũng bị hủy bỏ luôn thể.
Vậy là bao nhiêu nguy hiểm đều được anh hóa giải thật nhẹ nhàng. Rất lâu sau đó, mỗi khi Thượng Linh nhớ lại chuyện này, cô vẫn luôn oán trách bản thân mình lúc đó.
Vì thấy anh thức trắng đêm trong văn phòng, vì thấy anh bận đến nỗi không kịp ăn cơm để chuẩn bị cho hội nghị cổ đông sắp đến, vì một lần bước vào văn phòng thấy vẻ mệt mỏi và bất lực trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy, cô đã hồ đồ nhận lời anh.
“Nếu anh mất tất cả, em sẽ vẫn ở lại bên anh chứ?”
“Là tự anh thích ra oai đấy chứ, em có nhờ anh giúp đâu!”
“Được rồi! Coi như anh nhiều chuyện, em đi đi, kết cục có thế nào đều do anh tự chuốc lấy!”
“…” Có cần phải thê thảm thế hay không? Cô bước lên trước, khẽ lay người anh. Anh không để ý. Cô lại lay anh, anh vẫn không quan tâm. Thượng Linh lau mồ hôi: “Đừng giận nữa, em không cố ý nói như vậy đâu!” Thật không hiểu tại sao cô lại phải ăn nói khép nép thế chứ!
Thấy Diệp Thố không nói gì, Thượng Linh tiếp tục lay vai anh.
“Chuyển đến chỗ anh đi!” Một lúc sau, anh chợt quay đầu lại nói một câu như vậy.
Cô ngẩn người: “Việc em chuyển đến nhà anh với việc của khách sạn có liên quan gì đến nhau sao?”
“Mấy ngày này, anh muốn em ở bên cạnh anh.”
“…”
“Phòng em vẫn để không từ đấy đến giờ, chuyển đến đi. Buổi tối nhiều khi phiền muộn, anh lại muốn nghe em chơi đàn.”
“…” Có phải anh không biết cô chơi đàn dở tệ như thế nào đâu.
“Coi như là ý nguyện cuối cùng của anh.”
“…” Nói đến nước này rồi, đúng là cô chịu không biết làm sao để chối từ.
Rốt cuộc mọi việc đã được giải quyết lặng lẽ, trong quá trình cô thu dọn xong xuôi chuẩn bị chuyển về nhà anh. Còn cô giống như một tên ngốc, bị lừa đến chung cư của anh mà chẳng hay biết gì.
***
Cửa mở, chủ nhân đã về nhà. Anh vuốt tóc cô: “Sao không sắp xếp đồ đạc, ngồi co ro ở đây làm gì?”
Cô khẽ động đậy, quay đầu lại ỉu xìu nhìn anh: “Em quên mất một túi đồ, trong đó có nhiều thứ quan trọng lắm!”
“Anh đưa em về lấy!” Anh rút chìa khóa xe ra.
“Em có thể mua đồ mới được không?” Cô thẽ thọt hỏi anh. Ánh mắt ấy sao mà anh có thể chối từ được chứ.
Một lát sau, hai người đã có mặt tại quầy đồ lót rực rỡ muôn màu gần nhà anh.
Diệp Thố đi cạnh Thượng Linh, cô liếc nhìn gương mặt đẹp hơi ngượng ngùng, hất cằm kéo anh vào trong: “Qua đây chọn đồ giúp em!”
Có người tay trái một bộ, tay phải một bộ: “Màu nào đẹp hơn?”
“…”
“Che nửa ngực đẹp hơn hay ¾ ngực đẹp hơn?”
“…”
Mua xong áo lót, cô quay sang mua tiếp quần lót, tất cả những đồ chọn được đều đưa anh cầm cả. Mấy người phụ nữ xung quanh quay đầu lại nhìn, khúc khích cười, nhưng khi thấy gương mặt hoàn hảo và vẻ lạnh lùng của anh, ai nấy đều sững sờ, đỏ mặt. Nếu lúc này A Ảnh ở đây, thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ phát điên lên mất.
Ông chủ lạnh lùng mạnh mẽ của A Ảnh, giờ đây đang ôm một đống đồ lót phụ nữ đi sau Thượng Linh, thỉnh thoảng lại còn gật đầu đồng ý hoặc lắc đầu phản đối với đống đồ cô cầm trong tay.
Vẻ ngại ngùng ban đầu của Diệp Thố đã dần chuyển sang thích ứng, cuối cùng thành hưởng thụ.
Thượng Linh không vừa lòng chút nào khi thấy anh cứ bình thản như không thế này. Cô định đưa anh đến đây để chọc quê anh, nhưng sao anh lại chẳng bị sao chứ!
“Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy?” Cô ấm ức hỏi lúc bước lên xe sau khi thanh toán xong.
“Đương nhiên anh là đàn ông rồi!” Anh nghiêng người, miệng hơi nhếch lên đầy xấu xa, ánh mắt từ từ chuyển xuống dưới, lướt qua trước ngực cô.
“Đồ háo sắc!” Cô ôm lấy ngực ngay lập tức.
Anh không nói gì, càng lúc càng cười rũ rượi. Thượng Linh trừng mắt, co rúm người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt và nụ cười của anh lúc lên xe khiến Thượng Linh nhớ lại một hồi ức chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Lúc đầu cứ lo lắng về đại hội cổ đông của nhà họ An, nên trước khi chuyển đến chẳng suy nghĩ gì về chuyện ấy cả. Bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra, cô nam quả nữ ở cùng dưới một mái nhà… thật là nguy hiểm.
“Cậu cứ thuận theo anh ấy đi!” Thượng Linh rùng mình nhớ lại ánh mắt và những lời nói mờ ám của Mễ Mễ lúc thu dọn hành lí ở chung cư.
“Giờ thử nghĩ mà xem, ông chủ “mỹ nhân” của cậu tốt biết bao, sẵn sàng vì cậu chống lại nhà họ An. Cậu đừng có mà ngoan cố quá, mọi việc phải thế nào thì cứ để nó thế đi! Cũng không thử nghĩ đến cái vòng ngực 32A đáng thương của cậu…” Tự nhiên lại chuyển sang chủ đề chẳng vui vẻ gì, Mễ Mễ tự biết mình lỡ lời, ngượng ngùng không nói gì nữa.
Đã nói rõ chỉ là chuyển đến ở cùng, Thượng Linh đương nhiên không chấp nhận bị động như vậy. Mễ Mễ cũng vậy, mà A Ảnh cũng thế, họ đều không phải là cô, sao có thể quyết định thay cô được.
Thượng Linh bắt đầu thi hành chính sách “ba không”: Tuyệt đối không ở nhà một mình với anh trong cùng một căn phòng; Khi đi dự tiệc tuyệt đối không cho anh uống quá nhiều rượu; Anh không mở lời, cô tuyệt đối sẽ không bắt chuyện với anh.
Sau đó, Thượng Linh lặng lẽ đóng vai người qua đường xoàng xĩnh trong căn penthouse rộng lớn.
Một tuần trôi qua, hai tuần trôi qua…
Tháng tư ấm áp trăm hoa đua nở, nhưng tất cả nhân viên tại VIVS đều cảm nhận được sự lạnh lùng khủng khiếp toát ra từ CEO.
Bình thường Diệp Thố đã rất lạnh lùng, dạo này lại càng đáng sợ hơn. Như lời của chị Thái Hoa, nếu tình hình này vẫn tiếp diễn, mùa hè năm nay khách sạn không cần bật điều hòa nữa, ai thấy nóng trong người chỉ cần liếc ông chủ một cái, là duy trì được nhiệt độ lạnh cả tuần luôn.
Thượng Linh ngáp một cái, bò ra bàn làm việc ngủ tiếp. Gần đây thời tiết mùa xuân khó chịu, cô bị thiếu ngủ.
“Sống cùng dưới một mái nhà, mà lại không xảy ra chuyện gì sao?” Mễ Mễ nghe xong liền nhíu mày: “Cậu không thấy, thực ra những chuyện này không phải phụ nữ muốn khống chế là được hay sao?”
“Cậu có ý gì?”
“Tức là, thực ra không phải là cậu đang lẩn tránh anh ấy, mà là anh ấy biết cậu không muốn, nên mới không bắt ép cậu.”
Thượng Linh hơi chột dạ: “Thật thế sao?”
“Tin mình đi, đàn ông đều là động vật nguyên thủy cả, nếu như không phải anh ấy tự kiềm chế bản thân, cậu có muốn trốn cũng không trốn được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, suy cho cùng sao cậu lại không bằng lòng? Anh ấy đẹp trai như vậy, lại đối xử tốt với cậu, cậu còn có gì không vừa ý sao?”
“Mình cũng không rõ nữa, chỉ là không muốn thôi. Có lẽ vì mình mới biết một Diệp Thố đẹp trai mới có mười tháng, còn A Thố của ngày xưa lại sống cạnh mình đến tận chín năm. Những ngày vừa qua sống cạnh nhau, những thói quen của anh ấy mình đều thấy vô cùng quen thuộc. Hình ảnh A Thố càng hiện lên rõ hơn trong lòng mình… có lúc nhìn anh ấy, mình lại nghĩ về ngày xưa…”
Để củng cố ấn tượng về A Thố thời thơ ấu với Mễ Mễ, Thượng Linh hì hụi lục tung tất cả hòm tủ, lôi hết những tấm ảnh cũ đã mốc meo cho Mễ Mễ xem. Đến lúc này, chẳng cần Thượng Linh nói nhiều, trí tưởng tượng của Mễ Mễ cũng đã đủ phong phú. Để tránh trường hợp tối đi liên hoan không nuốt nổi thức ăn, cô quyết định phải dừng chủ đề này lại ngay.
Tối nay lớp đại học của Mễ Mễ tổ chức họp lớp lần đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp. Tuy Mễ Mễ và Thượng Linh không học cùng một trường đại học, nhưng từ sau khi quen biết và trở thành bạn thân, hai người thường xuyên qua trường nhau chơi, nên quen gần hết bạn học của nhau.
Vì thế lần này liên hoan, Mễ Mễ cũng kéo Thượng Linh đi cùng.