Khách sạn VIVS tại thành phố B nằm ở khu vực sầm uất của thành phố. Vì diện tích hạn chế nên không thể có sân golf, cũng không có khu biệt thự nhà vườn với cảnh vật tươi đẹp như ở thành phố S, mà là một cao ốc sang trọng cao hai mươi lăm tầng vô cùng thời thượng.
Tuy Thượng Linh chỉ bất chợt quyết định đến khách sạn khi đi dạo trên phố, nhưng cũng còn có nguyên nhân khác. Cô cảm thấy gần đây Diệp Thố dường như có phần lạnh nhạt với mình. Gần đây anh đúng là rất bận, hầu như không ăn tối ở nhà, khi trở về cũng rất muộn, nhiều lần lúc anh về cô cũng đã ngủ mất rồi. Đợi đến lúc cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh đã mặc xong quần áo chuẩn bị đi làm, hoặc có khi còn chẳng chạm mặt nhau.
Thượng Linh đoán phải chăng anh đã đọc được bài báo kia, nhưng theo những kinh nghiệm trước đây, nếu anh đã biết sẽ chẳng thể nào tránh nổi việc tra hỏi cô. Thượng Linh định tìm cơ hội thăm dò xem ý tứ anh thế nào, nhưng cô nhận ra thậm chí bây giờ cô còn chẳng có cơ hội ngồi nói chuyện nghiêm túc với anh.
Thượng Linh hơi khó chịu, Mễ Mễ gọi điện thoại đến đúng lúc cô đang đi dạo trên đường, nghe xong chuyện liền cảnh báo cô ngay lập tức: Sau khi kết hôn, đàn ông thường có sự thay đổi trong cách giải quyết các vấn đề giữa hai vợ chồng, hoặc nói một cách đơn giản, hôn nhân khiến đàn ông không còn lo sợ gì nữa. Mễ Mễ nhắc nhở Thượng Linh: Diệp “mỹ nhân” tuy không giống những người đàn ông bình thường, nhưng trên đời này đàn ông đều giống nhau cả. Nhất là khi anh còn là người đàn ông tài năng hơn người như vậy, cần phải cẩn thận với đám gái đẹp lượn lờ xung quanh.
Vừa kết hôn được một tháng, nếu nói bây giờ đã có vấn đề thì cô cũng không tin. Mà dù có thể, thì cô vẫn lái xe đến khách sạn gặp anh cùng đi ăn trưa.
Sau đó, một vụ việc mất mặt đã xảy ra.
Mấy cô lễ tân khách sạn không chịu thông báo cho Diệp Thố là Thượng Linh muốn gặp anh, lí do rất đơn giản, họ không biết cô. Ngẫm nghĩ lại cũng đúng, ngoài mấy người bạn hai người mời cơm tại thành phố S, còn chẳng có ai biết hai người đã kết hôn.
“Những người phụ nữ muốn gặp CEO của chúng tôi nhiều vô kể, lúc nào mới đến lượt cô chứ?” Họ hết lườm rồi lại nguýt Thượng Linh.
“Đúng vậy, thử nhìn lại xem mình có ra gì không?”
…
Đang giữa mùa hè, Thượng Linh mặc ít quần áo lại toàn đồ bó sát người, chỉ liếc qua là có thể thấy hết đường cong rồi. Thượng Linh vì thế nháy mắt liên tục. Xem chừng thì đúng là không có nhiều người đã đọc bài báo đó. Thật không biết là đáng mừng hay đáng lo đây?
Thượng Linh không muốn phí lời thêm, ra ghế ngồi rút điện thoại ra gọi cho anh. Nhưng có lẽ Diệp Thố đang bận nên anh không nghe máy, cô ngồi thêm mấy phút thấy chẳng có gì thú vị nên định ra về.
Vẫn chưa kịp đứng dậy, Thượng Linh thấy thang máy phía không xa chỗ cô ngồi mở ra, một đôi nam nữ cùng bước ra khỏi đó.
Vì bên thành phố S cần có người cai quản, nên A Ảnh tạm thời ở lại đó. Đương nhiên, Diệp Thố cần trợ lí khác tại thành phố B.
Lần này trợ lí là phụ nữ, trước đây cũng từng làm trợ lí cho cha anh. Phụ nữa thì cũng chẳng sao, nhưng lại là một người đẹp chân dài eo thon, ngực cup D. Đang mùa hè nên đương nhiên mặc váy ngắn áo cổ rộng, nhất là khi cô nàng cúi người nhặt tài liệu rơi, bầu ngực gợi cảm ấy đến Thượng Linh cũng còn chảy cả nước miếng.
Thượng Linh thấy không vui. Nghĩ đến cảnh mình mấy ngày nay đều sầu não ở nhà, còn anh thì ngày nào cũng bên cạnh người đẹp ngực bự, đúng là không công bằng.
Lại nhìn xung quanh, mấy nhân viên lễ tân vừa rồi còn mặt sưng mày xỉa, thấy CEO xuất hiện đã ngay lập tức ưỡn ngực hóp bụng đứng thẳng như người mẫu, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Thượng Linh đã hiểu được phần nào lí do cha Diệp Thố để ba tháng sau mới cho hai người chính thức tổ chức lễ cưới. Nghĩ trăm phương nghìn cách để con trai duy trì trạng thái độc thân giả tạo, mưu kế của ông cụ thật là thâm hiểm.
Cô ngồi nép mình vào sau ghế, gọi điện cho anh một lần nữa, nhưng anh vẫn không nghe máy.
Anh lấy tài liệu từ tay cup D, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói vài câu với cô ta, người đẹp vô cùng ngoan ngoãn gật đầu. Giữa đường có một người phục vụ đẩy một giá hành lý đầy ắp đi ngang qua, Diệp Thố không để ý, suýt nữa thì va đầu vào, may mà người đẹp tinh mắt nhanh tay kéo anh ra. Anh nhìn cup D mỉm cười, lúc này hai người đang ở rất gần chỗ đặt ghế sô pha, Thượng Linh nghe thấy anh nói: “Trưa nay vẫn đến quán như mọi ngày chứ?”
“Vâng ạ! Vừa gần vừa ngon, lại yên tĩnh nữa, tiện thể sắp xếp lại đống báo cáo này luôn.”
“Rất hiếm khi gặp người phụ nữ nào thích công việc như thế này đấy!”
“Cũng chẳng còn cách nào khác, đây đều là do cha anh huấn luyện cả đấy!”
Anh cười: “Nhớ lấy câu này lần sau nói cho cha anh biết.”
“Nói thì nói chứ sao, em chẳng sợ cha anh.” Người đẹp cười tươi rói. Hai người đi ngang qua chỗ Thượng Linh, anh thậm chí còn không nhìn thấy cô.
Giữa chốn đông người, đến vợ còn chẳng thấy, chỉ biết cười đùa với người đẹp ngực bự. Thượng Linh tựa người vào ghế, chống cằm tức giận: “Tôi cũng đã ăn trưa đâu? A Thố khốn kiếp!...”
Đáng lẽ Thượng Linh có thể đuổi theo, nhưng lại thấy như thế thật nhạt nhẽo. Buổi chiều cô ngủ một giấc ngoài ban công, đang mơ màng thì tiếng điện thoại đánh thức. Nghe điện thoại mới biết người gọi đến là Phong Duy Nặc.
Anh đã đọc bài báo trên tạp chí, sợ ảnh hưởng đến cô nên hỏi thăm.
“Không sao, mấy tờ tạp chí vớ vẩn ấy chắc anh ấy cũng không đọc. Mà có đọc cũng chẳng sao!” Thượng Linh đáp bừa một câu, nói chuyện với anh qua điện thoại không ngại ngùng như lúc gặp trực tiếp, hai người hỏi thăm mấy câu rồi gác máy. Cô nằm trên ghế ngẩn người ra một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng động phía hành lang, thì ra Diệp Thố đã về.
Về nhà sao không vào phòng? Thượng Linh băn khoăn.
Cô Phương mấy ngày nay không thấy thiếu gia về ăn cơm, hôm nay làm rất nhiều món ngon, nhưng anh vẫn kiệm lời, lặng lẽ ăn, lặng lẽ gắp thức ăn cho cô. Vẻ mặt ấy còn chẳng bằng một nụ cười với người đẹp cup D lúc trưa.
Sau bữa tối, anh ngồi trong phòng sinh hoạt chung, bận bịu công việc trên máy tính, cô nằm trên sô pha xem ti vi, cuối cùng không chịu nổi đành lên tiếng: “Sao buổi trưa anh không nghe điện thoại?”
Anh còn chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói bâng quơ: “Chắc để ở đâu đó nên không mang theo.”
“Vậy lúc sau, khi thấy cuộc gọi lỡ sao không gọi lại cho em?”
“Anh bận quá, không để ý đến!”
Sao lại có giọng điệu thế này chứ? Bây giờ Thượng Linh hoàn toàn có thể chắc chắn thái độ lạnh lùng của anh không phải do lỗi của cô. Cô tắt ti vi bước đến bên cạnh: “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”
Bàn tay đang di chuột ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như sương sớm mùa thu: “Anh đã nói là dạo này rất bận. Em ngoan nào, đi ngủ trước đi!” Anh ngừng lại rồi nói tiếp: “Anh vẫn chưa quên việc cuối tuần đâu!”
“Cứ thế đi!” Thượng Linh quay người bước vào phòng ngủ.
Mấy ngày cuối tuần, anh vẫn lạnh lùng, Thượng Linh cũng chẳng chủ động nói chuyện với anh nữa. Cô cũng kiêu hãnh, không muốn nhìn gương mặt lạnh lùng của anh nên cũng làm cao, thể hiện mình không quan tâm.
Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên tẻ nhạt trầm lắng. Cô Phương nhận ra tâm trạng của ông chủ Diệp bỗng vui vẻ đến kì lạ, dù mọi người có gì sai sót cũng chẳng hề trách mắng.
Sáng sớm thứ bảy, đang nằm trên giường Thượng Linh bỗng bị xách cổ dậy. Cô vẫn quen ngủ cho đã mắt, bây giờ bị gọi dậy nên tâm trạng không vui, giọng nói cũng cáu bẳn, lầu bầu hỏi anh đang làm gì vậy?
Diệp Thố đã thay xong quần áo, chằm chằm nhìn cô cất tiếng: “Công viên hoang dã quốc gia.”
“Không đi nữa!” Thượng Linh đáp bừa một câu rồi chuẩn bị ngã ra giường. Anh khẽ nhíu đôi mày tuyệt đẹp, kéo cô vào thẳng phòng tắm. Sau khi bắt cô đánh răng rửa mặt xong, anh định thay quần áo hộ cô luôn.
“Để em tự làm!” Thượng Linh túm chặt cổ áo trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt anh lướt trên người cô vài giây, rồi nhẹ nhàng bước ra.
Trên quãng đường hai tiếng đồng hồ xe chạy, hai người không hề nói với nhau một lời. Thượng Linh ngáp ngắn ngáp dài liên tục, ngồi co trên ghế phụ ngắm khung cảnh hai bên đường.
Người khác đi chơi đều vui mừng hớn hở, chỉ có hai người, lái xe sang đến, vậy mà mặt nặng mày nhẹ với nhau.
Vào công viên, ai đi đường nấy, chẳng nói chẳng rằng, người khác nhìn vào khéo còn tưởng họ là hai người xa lạ. Thế nên cả đám người đẹp ngại ngùng đỏ mặt tự động kéo đến trước sự cuốn hút của Diệp “mỹ nhân”.
“Xin lỗi anh có thể giúp chúng tôi chụp ảnh không?”
“Anh ơi, cho hỏi chỗ XXX đi đường nào vậy ạ?”
“Anh ơi, anh có thể chụp ảnh chung với em được không?”
…
Thượng Linh chẳng biết nói gì nữa. Sao chẳng có ai bắt chuyện với cô vậy? Nhìn mấy người đàn ông đi ngang qua, Thượng Linh chủ động bắt chuyện: “Xin hỏi, anh có cần tôi chụp chung với mọi người không?”
Mấy người đi qua đều tưởng mình gặp phải cô nàng mê trai, vội vàng lẩn hết. Thì ra đây chính là sự khác biệt giữa A và D.
Thượng Linh bực mình nhìn đám người đang vây lấy Diệp Thố, có ngực thì ghê gớm à? Cô cũng có chứ bộ, chỉ có điều hơi nhỏ nhắn tinh xảo mà thôi.
Thượng Linh vẫn còn ngẩn người khi Diệp Thố đã thoát được đám đông kia, kéo cô đi. Cô bị anh kéo đến nơi yên tĩnh, buông tay cau mày nhìn: “Vừa rồi em làm gì với người khác hả?”
“Người vừa rồi làm gì với người khác là anh! Không phải em!”
“Đừng có kiếm chuyện vô cớ.”
Cô tức giận: “Anh đang vạch lá tìm sâu đúng không? Trong khi anh cứ lạnh lùng khó đăm đăm ra. Em chẳng hiểu hôm nay anh đưa em đến đây làm gì, thà em cứ ở nhà ngủ còn hơn.”
“Là em muốn đến đây ấy chứ!”
“Lúc đầu em muốn đến đây, nhưng bây giờ chẳng còn chút hứng thú nào nữa cả.” Cô nhìn anh: “Anh bận thế sao thứ bảy chủ nhật không đến khách sạn luôn đi!”
Anh sa sầm mặt nhìn cô, không nói gì, quay người bước đi.
“Đi đâu vậy?” Đúng là bất lịch sự.
“Về thành phố.”
“…”
Vậy là đang giữa trưa hai người lên xe đi về, chỉ có điều không chịu nổi bộ dạng lạnh lùng khác hẳn với thái độ trước đây của anh. Không biết tại sao điều này khiến cô vô cùng khó chịu, trong lòng uất ức, muốn chọc cho anh phát điên lên. Vậy là, cô nói không ngớt cả quãng đường về.
“Không phong độ… lòng dạ hẹp hòi… không có khí chất, cũng chẳng dịu dàng… Nếu là người khác đã chẳng như thế… người khác chắc chắn sẽ vô cùng lịch thiệp, ga lăng…” Thượng Linh nói cả một tràng dài, không biết có câu nào đã động chạm đến anh, đang lái xe anh bỗng phanh gấp lại, lạnh lùng mở cửa bảo cô xuống.
Bụi bay mù mịt, xe lao vút đi. Thượng Linh ngẩn tò te đứng bên đường. Anh dám lái xe đi thật sao? Đồ khốn kiếp! Trơ mắt đứng nhìn chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, cô mới chắc chắn anh không có ý định quay đầu lại. Cô lầm bầm chửi mấy câu, đành phải cuốc bộ bên đường. Nơi này heo hút chẳng có làng mạc quán xá gì, muốn bắt xe đi cũng không bắt nổi, lại đúng buổi trưa nên chẳng có xe cộ nào qua lại.
Thượng Linh đi được một đoạn bỗng trượt chân ngã xuống dốc bên mé đường. Đã trượt chân còn lăn mấy vòng, cô ngã nhào xuống ruộng, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Nghĩ đến thái độ lạnh lùng gần đây của Diệp Thố, cô bỗng thấy ấm ức vô cùng, chẳng muốn bước tiếp nữa.
Tuy Thượng Linh chỉ bất chợt quyết định đến khách sạn khi đi dạo trên phố, nhưng cũng còn có nguyên nhân khác. Cô cảm thấy gần đây Diệp Thố dường như có phần lạnh nhạt với mình. Gần đây anh đúng là rất bận, hầu như không ăn tối ở nhà, khi trở về cũng rất muộn, nhiều lần lúc anh về cô cũng đã ngủ mất rồi. Đợi đến lúc cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh đã mặc xong quần áo chuẩn bị đi làm, hoặc có khi còn chẳng chạm mặt nhau.
Thượng Linh đoán phải chăng anh đã đọc được bài báo kia, nhưng theo những kinh nghiệm trước đây, nếu anh đã biết sẽ chẳng thể nào tránh nổi việc tra hỏi cô. Thượng Linh định tìm cơ hội thăm dò xem ý tứ anh thế nào, nhưng cô nhận ra thậm chí bây giờ cô còn chẳng có cơ hội ngồi nói chuyện nghiêm túc với anh.
Thượng Linh hơi khó chịu, Mễ Mễ gọi điện thoại đến đúng lúc cô đang đi dạo trên đường, nghe xong chuyện liền cảnh báo cô ngay lập tức: Sau khi kết hôn, đàn ông thường có sự thay đổi trong cách giải quyết các vấn đề giữa hai vợ chồng, hoặc nói một cách đơn giản, hôn nhân khiến đàn ông không còn lo sợ gì nữa. Mễ Mễ nhắc nhở Thượng Linh: Diệp “mỹ nhân” tuy không giống những người đàn ông bình thường, nhưng trên đời này đàn ông đều giống nhau cả. Nhất là khi anh còn là người đàn ông tài năng hơn người như vậy, cần phải cẩn thận với đám gái đẹp lượn lờ xung quanh.
Vừa kết hôn được một tháng, nếu nói bây giờ đã có vấn đề thì cô cũng không tin. Mà dù có thể, thì cô vẫn lái xe đến khách sạn gặp anh cùng đi ăn trưa.
Sau đó, một vụ việc mất mặt đã xảy ra.
Mấy cô lễ tân khách sạn không chịu thông báo cho Diệp Thố là Thượng Linh muốn gặp anh, lí do rất đơn giản, họ không biết cô. Ngẫm nghĩ lại cũng đúng, ngoài mấy người bạn hai người mời cơm tại thành phố S, còn chẳng có ai biết hai người đã kết hôn.
“Những người phụ nữ muốn gặp CEO của chúng tôi nhiều vô kể, lúc nào mới đến lượt cô chứ?” Họ hết lườm rồi lại nguýt Thượng Linh.
“Đúng vậy, thử nhìn lại xem mình có ra gì không?”
…
Đang giữa mùa hè, Thượng Linh mặc ít quần áo lại toàn đồ bó sát người, chỉ liếc qua là có thể thấy hết đường cong rồi. Thượng Linh vì thế nháy mắt liên tục. Xem chừng thì đúng là không có nhiều người đã đọc bài báo đó. Thật không biết là đáng mừng hay đáng lo đây?
Thượng Linh không muốn phí lời thêm, ra ghế ngồi rút điện thoại ra gọi cho anh. Nhưng có lẽ Diệp Thố đang bận nên anh không nghe máy, cô ngồi thêm mấy phút thấy chẳng có gì thú vị nên định ra về.
Vẫn chưa kịp đứng dậy, Thượng Linh thấy thang máy phía không xa chỗ cô ngồi mở ra, một đôi nam nữ cùng bước ra khỏi đó.
Vì bên thành phố S cần có người cai quản, nên A Ảnh tạm thời ở lại đó. Đương nhiên, Diệp Thố cần trợ lí khác tại thành phố B.
Lần này trợ lí là phụ nữ, trước đây cũng từng làm trợ lí cho cha anh. Phụ nữa thì cũng chẳng sao, nhưng lại là một người đẹp chân dài eo thon, ngực cup D. Đang mùa hè nên đương nhiên mặc váy ngắn áo cổ rộng, nhất là khi cô nàng cúi người nhặt tài liệu rơi, bầu ngực gợi cảm ấy đến Thượng Linh cũng còn chảy cả nước miếng.
Thượng Linh thấy không vui. Nghĩ đến cảnh mình mấy ngày nay đều sầu não ở nhà, còn anh thì ngày nào cũng bên cạnh người đẹp ngực bự, đúng là không công bằng.
Lại nhìn xung quanh, mấy nhân viên lễ tân vừa rồi còn mặt sưng mày xỉa, thấy CEO xuất hiện đã ngay lập tức ưỡn ngực hóp bụng đứng thẳng như người mẫu, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Thượng Linh đã hiểu được phần nào lí do cha Diệp Thố để ba tháng sau mới cho hai người chính thức tổ chức lễ cưới. Nghĩ trăm phương nghìn cách để con trai duy trì trạng thái độc thân giả tạo, mưu kế của ông cụ thật là thâm hiểm.
Cô ngồi nép mình vào sau ghế, gọi điện cho anh một lần nữa, nhưng anh vẫn không nghe máy.
Anh lấy tài liệu từ tay cup D, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói vài câu với cô ta, người đẹp vô cùng ngoan ngoãn gật đầu. Giữa đường có một người phục vụ đẩy một giá hành lý đầy ắp đi ngang qua, Diệp Thố không để ý, suýt nữa thì va đầu vào, may mà người đẹp tinh mắt nhanh tay kéo anh ra. Anh nhìn cup D mỉm cười, lúc này hai người đang ở rất gần chỗ đặt ghế sô pha, Thượng Linh nghe thấy anh nói: “Trưa nay vẫn đến quán như mọi ngày chứ?”
“Vâng ạ! Vừa gần vừa ngon, lại yên tĩnh nữa, tiện thể sắp xếp lại đống báo cáo này luôn.”
“Rất hiếm khi gặp người phụ nữ nào thích công việc như thế này đấy!”
“Cũng chẳng còn cách nào khác, đây đều là do cha anh huấn luyện cả đấy!”
Anh cười: “Nhớ lấy câu này lần sau nói cho cha anh biết.”
“Nói thì nói chứ sao, em chẳng sợ cha anh.” Người đẹp cười tươi rói. Hai người đi ngang qua chỗ Thượng Linh, anh thậm chí còn không nhìn thấy cô.
Giữa chốn đông người, đến vợ còn chẳng thấy, chỉ biết cười đùa với người đẹp ngực bự. Thượng Linh tựa người vào ghế, chống cằm tức giận: “Tôi cũng đã ăn trưa đâu? A Thố khốn kiếp!...”
Đáng lẽ Thượng Linh có thể đuổi theo, nhưng lại thấy như thế thật nhạt nhẽo. Buổi chiều cô ngủ một giấc ngoài ban công, đang mơ màng thì tiếng điện thoại đánh thức. Nghe điện thoại mới biết người gọi đến là Phong Duy Nặc.
Anh đã đọc bài báo trên tạp chí, sợ ảnh hưởng đến cô nên hỏi thăm.
“Không sao, mấy tờ tạp chí vớ vẩn ấy chắc anh ấy cũng không đọc. Mà có đọc cũng chẳng sao!” Thượng Linh đáp bừa một câu, nói chuyện với anh qua điện thoại không ngại ngùng như lúc gặp trực tiếp, hai người hỏi thăm mấy câu rồi gác máy. Cô nằm trên ghế ngẩn người ra một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng động phía hành lang, thì ra Diệp Thố đã về.
Về nhà sao không vào phòng? Thượng Linh băn khoăn.
Cô Phương mấy ngày nay không thấy thiếu gia về ăn cơm, hôm nay làm rất nhiều món ngon, nhưng anh vẫn kiệm lời, lặng lẽ ăn, lặng lẽ gắp thức ăn cho cô. Vẻ mặt ấy còn chẳng bằng một nụ cười với người đẹp cup D lúc trưa.
Sau bữa tối, anh ngồi trong phòng sinh hoạt chung, bận bịu công việc trên máy tính, cô nằm trên sô pha xem ti vi, cuối cùng không chịu nổi đành lên tiếng: “Sao buổi trưa anh không nghe điện thoại?”
Anh còn chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói bâng quơ: “Chắc để ở đâu đó nên không mang theo.”
“Vậy lúc sau, khi thấy cuộc gọi lỡ sao không gọi lại cho em?”
“Anh bận quá, không để ý đến!”
Sao lại có giọng điệu thế này chứ? Bây giờ Thượng Linh hoàn toàn có thể chắc chắn thái độ lạnh lùng của anh không phải do lỗi của cô. Cô tắt ti vi bước đến bên cạnh: “Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”
Bàn tay đang di chuột ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng như sương sớm mùa thu: “Anh đã nói là dạo này rất bận. Em ngoan nào, đi ngủ trước đi!” Anh ngừng lại rồi nói tiếp: “Anh vẫn chưa quên việc cuối tuần đâu!”
“Cứ thế đi!” Thượng Linh quay người bước vào phòng ngủ.
Mấy ngày cuối tuần, anh vẫn lạnh lùng, Thượng Linh cũng chẳng chủ động nói chuyện với anh nữa. Cô cũng kiêu hãnh, không muốn nhìn gương mặt lạnh lùng của anh nên cũng làm cao, thể hiện mình không quan tâm.
Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên tẻ nhạt trầm lắng. Cô Phương nhận ra tâm trạng của ông chủ Diệp bỗng vui vẻ đến kì lạ, dù mọi người có gì sai sót cũng chẳng hề trách mắng.
Sáng sớm thứ bảy, đang nằm trên giường Thượng Linh bỗng bị xách cổ dậy. Cô vẫn quen ngủ cho đã mắt, bây giờ bị gọi dậy nên tâm trạng không vui, giọng nói cũng cáu bẳn, lầu bầu hỏi anh đang làm gì vậy?
Diệp Thố đã thay xong quần áo, chằm chằm nhìn cô cất tiếng: “Công viên hoang dã quốc gia.”
“Không đi nữa!” Thượng Linh đáp bừa một câu rồi chuẩn bị ngã ra giường. Anh khẽ nhíu đôi mày tuyệt đẹp, kéo cô vào thẳng phòng tắm. Sau khi bắt cô đánh răng rửa mặt xong, anh định thay quần áo hộ cô luôn.
“Để em tự làm!” Thượng Linh túm chặt cổ áo trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt anh lướt trên người cô vài giây, rồi nhẹ nhàng bước ra.
Trên quãng đường hai tiếng đồng hồ xe chạy, hai người không hề nói với nhau một lời. Thượng Linh ngáp ngắn ngáp dài liên tục, ngồi co trên ghế phụ ngắm khung cảnh hai bên đường.
Người khác đi chơi đều vui mừng hớn hở, chỉ có hai người, lái xe sang đến, vậy mà mặt nặng mày nhẹ với nhau.
Vào công viên, ai đi đường nấy, chẳng nói chẳng rằng, người khác nhìn vào khéo còn tưởng họ là hai người xa lạ. Thế nên cả đám người đẹp ngại ngùng đỏ mặt tự động kéo đến trước sự cuốn hút của Diệp “mỹ nhân”.
“Xin lỗi anh có thể giúp chúng tôi chụp ảnh không?”
“Anh ơi, cho hỏi chỗ XXX đi đường nào vậy ạ?”
“Anh ơi, anh có thể chụp ảnh chung với em được không?”
…
Thượng Linh chẳng biết nói gì nữa. Sao chẳng có ai bắt chuyện với cô vậy? Nhìn mấy người đàn ông đi ngang qua, Thượng Linh chủ động bắt chuyện: “Xin hỏi, anh có cần tôi chụp chung với mọi người không?”
Mấy người đi qua đều tưởng mình gặp phải cô nàng mê trai, vội vàng lẩn hết. Thì ra đây chính là sự khác biệt giữa A và D.
Thượng Linh bực mình nhìn đám người đang vây lấy Diệp Thố, có ngực thì ghê gớm à? Cô cũng có chứ bộ, chỉ có điều hơi nhỏ nhắn tinh xảo mà thôi.
Thượng Linh vẫn còn ngẩn người khi Diệp Thố đã thoát được đám đông kia, kéo cô đi. Cô bị anh kéo đến nơi yên tĩnh, buông tay cau mày nhìn: “Vừa rồi em làm gì với người khác hả?”
“Người vừa rồi làm gì với người khác là anh! Không phải em!”
“Đừng có kiếm chuyện vô cớ.”
Cô tức giận: “Anh đang vạch lá tìm sâu đúng không? Trong khi anh cứ lạnh lùng khó đăm đăm ra. Em chẳng hiểu hôm nay anh đưa em đến đây làm gì, thà em cứ ở nhà ngủ còn hơn.”
“Là em muốn đến đây ấy chứ!”
“Lúc đầu em muốn đến đây, nhưng bây giờ chẳng còn chút hứng thú nào nữa cả.” Cô nhìn anh: “Anh bận thế sao thứ bảy chủ nhật không đến khách sạn luôn đi!”
Anh sa sầm mặt nhìn cô, không nói gì, quay người bước đi.
“Đi đâu vậy?” Đúng là bất lịch sự.
“Về thành phố.”
“…”
Vậy là đang giữa trưa hai người lên xe đi về, chỉ có điều không chịu nổi bộ dạng lạnh lùng khác hẳn với thái độ trước đây của anh. Không biết tại sao điều này khiến cô vô cùng khó chịu, trong lòng uất ức, muốn chọc cho anh phát điên lên. Vậy là, cô nói không ngớt cả quãng đường về.
“Không phong độ… lòng dạ hẹp hòi… không có khí chất, cũng chẳng dịu dàng… Nếu là người khác đã chẳng như thế… người khác chắc chắn sẽ vô cùng lịch thiệp, ga lăng…” Thượng Linh nói cả một tràng dài, không biết có câu nào đã động chạm đến anh, đang lái xe anh bỗng phanh gấp lại, lạnh lùng mở cửa bảo cô xuống.
Bụi bay mù mịt, xe lao vút đi. Thượng Linh ngẩn tò te đứng bên đường. Anh dám lái xe đi thật sao? Đồ khốn kiếp! Trơ mắt đứng nhìn chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, cô mới chắc chắn anh không có ý định quay đầu lại. Cô lầm bầm chửi mấy câu, đành phải cuốc bộ bên đường. Nơi này heo hút chẳng có làng mạc quán xá gì, muốn bắt xe đi cũng không bắt nổi, lại đúng buổi trưa nên chẳng có xe cộ nào qua lại.
Thượng Linh đi được một đoạn bỗng trượt chân ngã xuống dốc bên mé đường. Đã trượt chân còn lăn mấy vòng, cô ngã nhào xuống ruộng, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Nghĩ đến thái độ lạnh lùng gần đây của Diệp Thố, cô bỗng thấy ấm ức vô cùng, chẳng muốn bước tiếp nữa.