“Vì sao nàng phải làm như vậy? Nàng có biết làm như vậy sẽ khiến cho nhiều người chú ý không?” Thương Diễm Túc đem Lãnh Thanh Nghiên lôi ra khỏi đại điện, ở một nơi kín đáo, tay nắm chặt lấy hai vai của nàng, chau mày. Lãnh Thanh Nghiên thân mình thoáng lay động, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng quả thực là sức lực của hắn quá lớn, bằng động tác nho nhỏ đó của nàng cơ bản không có khả năng thoát khỏi, nhưng lại khiến cho Thương Diễm Túc càng trở nên tức giận thêm. Tay càng thêm dùng sức một chút, trên vai truyền đến một trận đau đớn khiến cho Lãnh Thanh Nghiên phải nhíu mày, nói: “Ta chỉ là không muốn vì một việc này mà khiến cho Thương Lang quốc cùng Thiên Ưng quốc trở mặt mà thôi”. Kéo nàng lại gần thêm một chút, nghe được giọng nói của nàng, khuôn mặt của Thương Diễm Túc thoáng bình tĩnh lại một chút, nói: “Ta muốn nghe lời nói thật!” “Đây là lời nói thật!” Bàn tay lại càng thêm dùng sức, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm của các đốt ngón tay kêu lên, nói: “Nàng căn bản không quan tâm đến quan hệ của hai quốc gia như thế nào, hơn nữa, cho dù nàng không ra mặt, cũng có thể đoán được, phụ hoàng chắc chắn sẽ không thực sự trừng phạt Ưng Dung Kiều “. Bởi vì trên vai đau đớn, ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên khẽ biến, nhưng vẫn ngoan cố nói: “Ta là thần dân của Thương Lang quốc, làm sao có thể không quan tâm đến quan hệ của Thương Lang quốc với nước láng giềng chứ?” “Lãnh Thanh Nghiên, đừng coi ta là đứa ngốc!” Lông mày Thương Diễm Túc càng lúc càng nhíu chặt, đáy mắt lóe ra tia nhìn lãnh liệt, hắn không rõ nàng vì sao phải làm như vậy? Rõ ràng từ trước tới nay đối với việc này nàng không hề quan tâm, hơn nữa cũng là một bộ dáng không thèm đếm xỉa đến, vậy mà vừa rồi lại đột nhiên đứng dậy, hơn nữa, lại còn ở dưới tình huống như vậy nữa. Bởi vì hành vi này của nàng, nàng tất nhiên sẽ trở thành đối tượng để mọi người công kích, cũng sẽ khiến cho một số người sẽ đem mưu kế tính toán với nàng. Kỳ thật đây mới chính là nguyên nhân khiến Thương Diễm Túc tức giận, hơn nữa ngay khi nàng vừa đứng lên, đột nhiên hắn cảm thấy bất an mãnh liệt. Lãnh Thanh Nghiên vẫn như cũ là một bộ biểu tình không mặn không nhạt, nhấp nhẹ môi dưới, nói: “Ta không hề coi ngươi là kẻ ngốc, chỉ là, ta nói đều là sự thật, về phần ngươi nghĩ như thế nào, thì đó là chuyện của ngươi… A!” Thương Diễm Túc cảm giác chính mình sắp bị dáng vẻ đạm mạc này của nàng bức cho điên rồi, không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa này của nàng, cũng không hề muốn xem trong đó có bao nhiêu phần là sự thật, chỉ có thể đem miệng của nàng chặn lại. Nụ hôn mang theo tính xâm chiếm mãnh liệt khiến cho chân tay Lãnh Thanh Nghiên như sắp nhũn cả ra, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng căn bản không thể nào mà đẩy được hắn, “Buông… ưm ưm!” Vừa mới mở miệng, đầu lưỡi của Thương Diễm Túc đã nhân cơ hộ đó tiến vào bên trong miệng của nàng, không ngừng mút vào. Một tay gắt gao giữ chặt cái eo nhỏ của nàng, mặt khác tay còn lại tham lam tiến vào bên trong vạt áo của nàng. Từ ngày thành thân với nàng cho đến lúc này dục vọng của hắn ở lúc này thực sự bừng tỉnh, Thương Diễm Túc tùy ý vuốt ve làn da như ngọc của nàng, bầu ngực no đủ, bàn tay giữ lấy hông của nàng cũng đã bắt đầu dời xuống phía dưới mông nàng mà vuốt ve. Cả người Lãnh Thanh Nghiên một trận run rẩy, hai tay đang chống lại hắn cũng càng ngày càng trở nên vô lực, cảnh sắc trước mắt một mảnh mông lung thấy không rõ lắm, cảm nhận được sự biến hóa của nàng khiến Thương Diễm Túc sợ sệt một chút nhưng ngay sau đó càng hôn sâu cùng âu yếm, nếu có thể, hắn cũng không ngại ở ngay nơi này mà muốn thân thể của nàng. Hắn đã nhịn lâu lắm rồi, ở ngày thành thân đó, hắn vốn đã nghĩ sẽ không cho nàng thoát khỏi đêm động phòng hoa chúc, nhưng vì có rất nhiều nguyên nhân, cho nên cho tới tận bay giờ, bọn họ vẫn chưa có trở thành vợ chồng thực sự. Hơi ấm từ bàn tay Thương Diễm Túc truyền vào trong cơ thể nàng, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên càng thêm vô lực, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, ngay cả nàng cũng không biết mình đang nghĩ đến chuyện gì nữa. Mà ngay sau đó, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm thấy cả người chợt lạnh, điều này làm cho nàng bừng tỉnh, cảm giác được quần áo trên người mình cơ hồ như sắp bị lột hết ra, còn có cảm giác lạnh lẽo trong mình càng lúc càng lớn, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên đẩy mạnh vào Thương Diễm Túc đang không hề phòng bị ra. “Nghiên nhi?” Thương Diễm Túc cũng thật không ngờ nàng đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, nhất thời không chuẩn bị kịp mà bị đẩy lảo đảo, nhìn người trước mắt đang luống cuống tay chân sửa lại quần áo, gắt gao nhíu mày. Đi từng bước lại phía nàng, hôm nay, hắn sẽ không buông tha nàng, thật không đạo lí mỗi lần đều châm lên ngọn lửa dục hỏa trong hắn, sau đó liền vứt bỏ hắn không thèm để ý, khiến cho hắn phải chịu đựng dày vò một mình. Thấy Thương Diễm Túc càng lúc càng tiến lại gần, nhất là khi thấy được dục hỏa mãnh liệt trong mắt hắn, Lãnh Thanh Nghiên vội vàng lui về phía sau từng bước, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, ngăn từng cơn lạnh đang nổi lên bên trong. Khóe mắt khẽ liếc, nhìn lên phía bầu trời đêm, không biết khi nào thì, trên bầu trời đã xuất hiện trăng tròn. “Ngươi đừng tới đây!” Thương Diễm Túc tiến lên từng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nói: “Nghiên nhi, chúng ta thành thân đã nhiều ngày, nhưng cho tới bây giờ lại cũng chưa có vợ chồng chi lễ, nàng không biết như vậy thật là không tốt hay sao?” Tiếp tục lui về phía sau từng bước, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn nói: “Ngươi đừng tới đây!” Trong mắt Thương Diễm Túc một mảnh sâu thẳm, lửa dục vọng như thiêu như đốt, liếc mắt nhìn người phía trước, Lãnh Thanh Nghiên đang đứng cách đó khoảng ba bước, nhẹ giọng nói: “Vì sao không được đi qua? Mỗi lần Nghiên nhi đều dễ dàng đem tâm cùng dục vọng của ta khơi dậy, nhưng lại đều ở thời điểm mấu chốt không thèm để ý đến ta nữa, nàng nhẫn tâm để ta chịu đựng sự giày vò như vậy sao?” Trên bầu trời ánh trăng càng lúc càng sáng, mà thân thể của nàng cũng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, Lãnh Thanh Nghiên cố nén để không để lộ ra dấu vết gì, không muốn để cho Thương Diễm Túc phát hiện ra điểm khác thường, nhưng mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch, thân thể cũng không nhịn được mà run run. Thương Diễm Túc nheo nheo mắt nhìn nàng, tại thời điểm mà Lãnh Thanh Nghiên không hề phản ứng kịp đã lắc mình xuất hiện trước mặt nàng, đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng, cũng tại lúc đó mà đột nhiên ngẩn ra, dục vọng trong nháy mắt đã thối lui, đưa tay ôm lấy hai má của nàng, hỏi: “Nghiên nhi, thân mình của nàng tại sao lại lạnh như băng vậy?” Đứng ở khoảng cách gần như vậy, nhờ ánh sáng của mặt trăng, rốt cục thấy rõ sắc mặt tái nhợt của nàng, trước mắt cũng hiện lên sự tình ngày hôm đó ở trong phủ, cả người lạnh lẽo, nàng… Lãnh Thanh Nghiên hai tay gắt gao ôm lấy thân mình của chính mình, bởi vì lạnh như băng mà nhịn không được khẽ run, thậm chí còn không thể đứng vững mà chỉ có thể dựa vào người Thương Diễm Túc. Bộ dạng này của nàng khiến cho Thương Diễm Túc phải hoảng hốt, muốn xoay người ôm lấy nàng, thời điểm không hề phòng bị muốn tiếp cận Lãnh Thanh Nghiên, đột nhiên cả người bị đông cứng ngay tại chỗ. Nàng chậm dãi từ trong lòng hắn đi ra, bước chân có chút lảo đảo, ngẩng đầu nhìn đôi mắt như sắp phun hỏa của hắn, Lãnh Thanh Nghiên chợt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Hai canh giờ sau huyệt đạo trên người ngươi sẽ tự động hủy bỏ”. Nói xong, cũng không thèm để ý xem nét mặt Thương Diễm Túc có bao nhiêu là khó coi, liền lập tức xoay người rời khỏi, nàng phải nhân lúc còn sót lại chút cảm giác mà rời xa khỏi nơi có người, tuy rằng lúc trước Mộc Kiệt đã đưa cho nàng giải dược, nhưng nàng không có muốn ăn. Thương Diễm Túc nhìn chằm chằm bóng dáng đang rời đi kia, mãi cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt hắn, nhưng hắn muốn cử động cũng không được, trong lòng tràn ngập mất mát cùng chua xót. Nghiên nhi, vì sao cho đến lúc này nàng vẫn không muốn ta ở bên cạnh ? Lãnh Thanh Nghiên đi về phía trước từng bước, rốt cục không còn chút sức lực nào để tiếp tục đi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không còn sức mà mở, dựa người cào một ngọn núi giả thu mình lại thành một cuộn, trước khi lâm vào hôn mê, chỉ kịp nhìn thấy dường như có một bóng đen đang bay vút về phía nàng.
Chí Tôn Đào Phi
Quyển 1 - Chương 34: Độc phát
“Vì sao nàng phải làm như vậy? Nàng có biết làm như vậy sẽ khiến cho nhiều người chú ý không?” Thương Diễm Túc đem Lãnh Thanh Nghiên lôi ra khỏi đại điện, ở một nơi kín đáo, tay nắm chặt lấy hai vai của nàng, chau mày. Lãnh Thanh Nghiên thân mình thoáng lay động, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng quả thực là sức lực của hắn quá lớn, bằng động tác nho nhỏ đó của nàng cơ bản không có khả năng thoát khỏi, nhưng lại khiến cho Thương Diễm Túc càng trở nên tức giận thêm. Tay càng thêm dùng sức một chút, trên vai truyền đến một trận đau đớn khiến cho Lãnh Thanh Nghiên phải nhíu mày, nói: “Ta chỉ là không muốn vì một việc này mà khiến cho Thương Lang quốc cùng Thiên Ưng quốc trở mặt mà thôi”. Kéo nàng lại gần thêm một chút, nghe được giọng nói của nàng, khuôn mặt của Thương Diễm Túc thoáng bình tĩnh lại một chút, nói: “Ta muốn nghe lời nói thật!” “Đây là lời nói thật!” Bàn tay lại càng thêm dùng sức, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm của các đốt ngón tay kêu lên, nói: “Nàng căn bản không quan tâm đến quan hệ của hai quốc gia như thế nào, hơn nữa, cho dù nàng không ra mặt, cũng có thể đoán được, phụ hoàng chắc chắn sẽ không thực sự trừng phạt Ưng Dung Kiều “. Bởi vì trên vai đau đớn, ánh mắt Lãnh Thanh Nghiên khẽ biến, nhưng vẫn ngoan cố nói: “Ta là thần dân của Thương Lang quốc, làm sao có thể không quan tâm đến quan hệ của Thương Lang quốc với nước láng giềng chứ?” “Lãnh Thanh Nghiên, đừng coi ta là đứa ngốc!” Lông mày Thương Diễm Túc càng lúc càng nhíu chặt, đáy mắt lóe ra tia nhìn lãnh liệt, hắn không rõ nàng vì sao phải làm như vậy? Rõ ràng từ trước tới nay đối với việc này nàng không hề quan tâm, hơn nữa cũng là một bộ dáng không thèm đếm xỉa đến, vậy mà vừa rồi lại đột nhiên đứng dậy, hơn nữa, lại còn ở dưới tình huống như vậy nữa. Bởi vì hành vi này của nàng, nàng tất nhiên sẽ trở thành đối tượng để mọi người công kích, cũng sẽ khiến cho một số người sẽ đem mưu kế tính toán với nàng. Kỳ thật đây mới chính là nguyên nhân khiến Thương Diễm Túc tức giận, hơn nữa ngay khi nàng vừa đứng lên, đột nhiên hắn cảm thấy bất an mãnh liệt. Lãnh Thanh Nghiên vẫn như cũ là một bộ biểu tình không mặn không nhạt, nhấp nhẹ môi dưới, nói: “Ta không hề coi ngươi là kẻ ngốc, chỉ là, ta nói đều là sự thật, về phần ngươi nghĩ như thế nào, thì đó là chuyện của ngươi… A!” Thương Diễm Túc cảm giác chính mình sắp bị dáng vẻ đạm mạc này của nàng bức cho điên rồi, không muốn tiếp tục nghe những lời vô nghĩa này của nàng, cũng không hề muốn xem trong đó có bao nhiêu phần là sự thật, chỉ có thể đem miệng của nàng chặn lại. Nụ hôn mang theo tính xâm chiếm mãnh liệt khiến cho chân tay Lãnh Thanh Nghiên như sắp nhũn cả ra, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng căn bản không thể nào mà đẩy được hắn, “Buông… ưm ưm!” Vừa mới mở miệng, đầu lưỡi của Thương Diễm Túc đã nhân cơ hộ đó tiến vào bên trong miệng của nàng, không ngừng mút vào. Một tay gắt gao giữ chặt cái eo nhỏ của nàng, mặt khác tay còn lại tham lam tiến vào bên trong vạt áo của nàng. Từ ngày thành thân với nàng cho đến lúc này dục vọng của hắn ở lúc này thực sự bừng tỉnh, Thương Diễm Túc tùy ý vuốt ve làn da như ngọc của nàng, bầu ngực no đủ, bàn tay giữ lấy hông của nàng cũng đã bắt đầu dời xuống phía dưới mông nàng mà vuốt ve. Cả người Lãnh Thanh Nghiên một trận run rẩy, hai tay đang chống lại hắn cũng càng ngày càng trở nên vô lực, cảnh sắc trước mắt một mảnh mông lung thấy không rõ lắm, cảm nhận được sự biến hóa của nàng khiến Thương Diễm Túc sợ sệt một chút nhưng ngay sau đó càng hôn sâu cùng âu yếm, nếu có thể, hắn cũng không ngại ở ngay nơi này mà muốn thân thể của nàng. Hắn đã nhịn lâu lắm rồi, ở ngày thành thân đó, hắn vốn đã nghĩ sẽ không cho nàng thoát khỏi đêm động phòng hoa chúc, nhưng vì có rất nhiều nguyên nhân, cho nên cho tới tận bay giờ, bọn họ vẫn chưa có trở thành vợ chồng thực sự. Hơi ấm từ bàn tay Thương Diễm Túc truyền vào trong cơ thể nàng, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên càng thêm vô lực, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, ngay cả nàng cũng không biết mình đang nghĩ đến chuyện gì nữa. Mà ngay sau đó, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm thấy cả người chợt lạnh, điều này làm cho nàng bừng tỉnh, cảm giác được quần áo trên người mình cơ hồ như sắp bị lột hết ra, còn có cảm giác lạnh lẽo trong mình càng lúc càng lớn, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên đẩy mạnh vào Thương Diễm Túc đang không hề phòng bị ra. “Nghiên nhi?” Thương Diễm Túc cũng thật không ngờ nàng đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, nhất thời không chuẩn bị kịp mà bị đẩy lảo đảo, nhìn người trước mắt đang luống cuống tay chân sửa lại quần áo, gắt gao nhíu mày. Đi từng bước lại phía nàng, hôm nay, hắn sẽ không buông tha nàng, thật không đạo lí mỗi lần đều châm lên ngọn lửa dục hỏa trong hắn, sau đó liền vứt bỏ hắn không thèm để ý, khiến cho hắn phải chịu đựng dày vò một mình. Thấy Thương Diễm Túc càng lúc càng tiến lại gần, nhất là khi thấy được dục hỏa mãnh liệt trong mắt hắn, Lãnh Thanh Nghiên vội vàng lui về phía sau từng bước, hai tay ôm chặt lấy cơ thể, ngăn từng cơn lạnh đang nổi lên bên trong. Khóe mắt khẽ liếc, nhìn lên phía bầu trời đêm, không biết khi nào thì, trên bầu trời đã xuất hiện trăng tròn. “Ngươi đừng tới đây!” Thương Diễm Túc tiến lên từng bước, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nói: “Nghiên nhi, chúng ta thành thân đã nhiều ngày, nhưng cho tới bây giờ lại cũng chưa có vợ chồng chi lễ, nàng không biết như vậy thật là không tốt hay sao?” Tiếp tục lui về phía sau từng bước, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn nói: “Ngươi đừng tới đây!” Trong mắt Thương Diễm Túc một mảnh sâu thẳm, lửa dục vọng như thiêu như đốt, liếc mắt nhìn người phía trước, Lãnh Thanh Nghiên đang đứng cách đó khoảng ba bước, nhẹ giọng nói: “Vì sao không được đi qua? Mỗi lần Nghiên nhi đều dễ dàng đem tâm cùng dục vọng của ta khơi dậy, nhưng lại đều ở thời điểm mấu chốt không thèm để ý đến ta nữa, nàng nhẫn tâm để ta chịu đựng sự giày vò như vậy sao?” Trên bầu trời ánh trăng càng lúc càng sáng, mà thân thể của nàng cũng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, Lãnh Thanh Nghiên cố nén để không để lộ ra dấu vết gì, không muốn để cho Thương Diễm Túc phát hiện ra điểm khác thường, nhưng mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch, thân thể cũng không nhịn được mà run run. Thương Diễm Túc nheo nheo mắt nhìn nàng, tại thời điểm mà Lãnh Thanh Nghiên không hề phản ứng kịp đã lắc mình xuất hiện trước mặt nàng, đưa tay đem nàng kéo vào trong lòng, cũng tại lúc đó mà đột nhiên ngẩn ra, dục vọng trong nháy mắt đã thối lui, đưa tay ôm lấy hai má của nàng, hỏi: “Nghiên nhi, thân mình của nàng tại sao lại lạnh như băng vậy?” Đứng ở khoảng cách gần như vậy, nhờ ánh sáng của mặt trăng, rốt cục thấy rõ sắc mặt tái nhợt của nàng, trước mắt cũng hiện lên sự tình ngày hôm đó ở trong phủ, cả người lạnh lẽo, nàng… Lãnh Thanh Nghiên hai tay gắt gao ôm lấy thân mình của chính mình, bởi vì lạnh như băng mà nhịn không được khẽ run, thậm chí còn không thể đứng vững mà chỉ có thể dựa vào người Thương Diễm Túc. Bộ dạng này của nàng khiến cho Thương Diễm Túc phải hoảng hốt, muốn xoay người ôm lấy nàng, thời điểm không hề phòng bị muốn tiếp cận Lãnh Thanh Nghiên, đột nhiên cả người bị đông cứng ngay tại chỗ. Nàng chậm dãi từ trong lòng hắn đi ra, bước chân có chút lảo đảo, ngẩng đầu nhìn đôi mắt như sắp phun hỏa của hắn, Lãnh Thanh Nghiên chợt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nói: “Hai canh giờ sau huyệt đạo trên người ngươi sẽ tự động hủy bỏ”. Nói xong, cũng không thèm để ý xem nét mặt Thương Diễm Túc có bao nhiêu là khó coi, liền lập tức xoay người rời khỏi, nàng phải nhân lúc còn sót lại chút cảm giác mà rời xa khỏi nơi có người, tuy rằng lúc trước Mộc Kiệt đã đưa cho nàng giải dược, nhưng nàng không có muốn ăn. Thương Diễm Túc nhìn chằm chằm bóng dáng đang rời đi kia, mãi cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt hắn, nhưng hắn muốn cử động cũng không được, trong lòng tràn ngập mất mát cùng chua xót. Nghiên nhi, vì sao cho đến lúc này nàng vẫn không muốn ta ở bên cạnh ? Lãnh Thanh Nghiên đi về phía trước từng bước, rốt cục không còn chút sức lực nào để tiếp tục đi, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không còn sức mà mở, dựa người cào một ngọn núi giả thu mình lại thành một cuộn, trước khi lâm vào hôn mê, chỉ kịp nhìn thấy dường như có một bóng đen đang bay vút về phía nàng.