Chí Tôn Đào Phi

Quyển 1 - Chương 39: Thương Diễm Trạch đại gian đại ác


Tất cả lại trở lại như bình thường, chỉ vì nguyên nhân giải độc, mà thân thể có chút suy yếu vài ngày, cả Lãnh Thanh Nghiên và Thương Diễm Túc đều không có nhắc tới độc trong cơ thể nàng, cũng không có nhắc lại ngày hôm đó ở trong cung đã xảy ra chuyện tình gì, Thương Diễm Túc thậm chí cũng không hỏi vì sao nàng lại bị ngất ở một nơi hẻo lánh như vậy. Dường như mọi chuyện cần biết thì trong lòng cũng đã rõ ràng, lại giống như không muốn nhắc tới chuyện này khiến cho nàng khổ sở, Thương Diễm Túc không có biểu hiện là hiếu kì hay nghi hoặc điều gì, hơn nữa ba ngày sau đó, một lần nữa lại quay trở lại phòng, mặc kệ Lãnh Thanh Nghiên phản đối như thế nào, mỗi ngày vào buổi tối đều phải ôm nàng ngủ. Đương nhiên, trong lúc đó tránh không được phải động tay động chân, Lãnh Thanh Nghiên tuy rằng có phản kháng nhưng không có chút tác dụng, cũng không có biện pháp nào tốt hơn, ở trước mặt hắn, nàng dường như không khác gì một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt, tên khốn kiếp này! Cũng may mà, vẫn chưa có phát triển đến bước cuối cùng kia, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy có chút may mắn, lại không biết vì sao, vài ngày gần đây, lại cảm thấy có điểm mất mát. Mấy ngày trôi qua, mọi việc chung quanh đều gió yên biển lặng, cho dù vào ngày thọ yến hôm đó nàng có cố ý đứng ra, chuyện này cũng rất nhanh đã yên ổn xuống, nếu như nàng đoán không có sai, có lẽ cũng liên quan đến Thương Diễm Túc đi. Lãnh Thanh Nghiên đứng ở bên trong phòng khách, khẽ cau mày, không biết là đang nghĩ đến sự tình gì phiền não, thậm chí bên trong phòng khách có nhiều thêm một người, đi đến bên cạnh nàng mà nàng cũng không phát hiện ra. Thương Diễm Túc chăm chú nhìn nàng, từ trước tới nay nàng vẫn có trực giác vô cùng nhạy bén, vậy mà hiện tại nàng lại không có phát hiện hắn xuất hiện ngay bên cạnh mình chuyện này thật đáng phải chú ý, nàng suy nghĩ cái gì mà nhập thần đến như vậy? Cúi đầu nhìn hai bàn tay của nàng vẫn được băng bó kín mít, trong mắt lóe ra tia kim quang, ngày hôm đó mãi cho đến khi hắn ôm nàng hồi phủ mới phát hiện, móng tay của nàng đâm xuyên qua vài tầng quần áo, đâm thật sâu vào bên trong lòng bàn tay nàng. Không biết phải chịu thống khổ như thế nào, mới có thể khiến cho nàng tự hành hạ mình đến mức mất cảm giác như vậy? Nàng không phải là một nữ tử bình thường, như bình thường thì một chút đau đớn nhỏ không thể khiến cho nàng phải thay đổi sắc mặt, thậm chí ngày thành thân đó lưng bị va chạm mạnh như vậy nàng cũng chỉ nhíu mày. Thương Diễm Túc thật sự không thể tưởng tượng được, hoặc là, hắn không dám tưởng tượng, một lần độc phát kia, nàng rốt cuộc phải thừa nhận bao nhiêu là thống khổ. Lãnh Thanh Nghiên đang suy nghĩ đột nhiên cảm thấy lưng bị ai đó ôm chặt, lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp, không khỏi giật mình bừng tỉnh, trong lòng cũng rùng mình, khi nào thì, nàng đã thả lỏng cảnh giác quá vậy, ngay cả Thương Diễm Túc xuất hiện ngay bên cạnh nàng mà nàng cũng không phát hiện. Không đợi nàng kịp phản ứng, bên tai đã vang lên tiếng nói của hắn: “Nghiên nhi sao lại đứng một mình ở chỗ này vậy?” Thu liễm tâm trạng, Lãnh Thanh Nghiên xoay người lại nhìn hắn, nói: “Không có gì, chỉ vừa đi qua nơi này nên muốn tiến vào xem một chút, ngươi…Đến từ khi nào vậy?” “Ngay tại vừa rồi”. Cúi đầu nhìn nàng, Thương Diễm Túc cười nói, “Nghiên nhi dường như có chuyện muốn nói với ta thì phải, muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng”. Chần chờ một chút, mới nói nói: “Ta chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, nhưng mà quản gia nói ngươi có mệnh lệnh, không để ta tùy ý ra phủ”. Sau ngày thành thân, đây là lần đầu tiên hắn hạn chế nàng ra ngoài phủ, quản gia tuy rằng vẫn khiêm tốn như cũ, thái độ đối với nàng vẫn rất cung kính, nhưng đối với chuyện này lại vô cũng kiên trì, hiển nhiên mệnh lệnh của Thương Diễm Túc đối với hắn mà nói tương đương với thánh chỉ. Lãnh Thanh Nghiên tuy rằng trong lòng không vui, nhưng bởi vì trước kia chưa từng xảy ra tình huống như vậy, nên cảm thấy đây có thể là do có nguyên nhân đặc biệt gì khác, cũng vốn không muốn làm hắn khó xử, chỉ còn biết chờ Thương Diễm Túc trở về. Sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu, nói: “Được, ta cùng nàng ra ngoài”. Lời tuy mềm nhẹ, nhưng cũng lộ ra sự kiên định vô cùng. Nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Lãnh Thanh Nghiên, không khỏi thở dài, tay nhẹ vỗ về đầu nàng, nói: “Ta không có ý muốn hạn chế tự do của nàng, chỉ là vì một số nguyên nhân, nên ta lo lắng nàng một mình ra phủ”. “Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Cũng không thể nói như vậy, tóm lại, tốt nhất nàng nên tạm thời hạn chế xuất môn…” Ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên khiến hắn không thể nói gì tiếp, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói, “Nghiên nhi, đừng hỏi, ta đã từng nói qua, ta không hy vọng nàng bị kéo vào trong chuyện này”. Khẽ nhíu mày, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, từ trước tới nay Lãnh Thanh Nghiên cũng không bao giờ chịu nghe theo sự sắp đặt của người khác, huống chi chuyện này dường như có liên quan mật thiết tới nàng. “Ta còn hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết, nếu không, ta sao có thể cam đoan để không dính vào những chuyện như vậy đâu? Kỳ thật, ta còn có một điều nghi vấn khác, hiện tại ta đã là Vương phi của ngươi, vậy ngươi cho rằng ta có thể không đếm xỉa gì đến chuyện của ngươi hay sao? Chỉ e ta có muốn làm như vậy, thì cũng sẽ có người trăm phương nghìn kế muốn lôi ta vào, tuy rằng ta còn không biết chuyện ngươi muốn giấu ta là chuyện gì”. Hoảng hốt nhìn nàng, khóe miệng Thương Diễm Túc khẽ hiện lên tia cười vui vẻ, nói: “Nghiên nhi, đây là lần đầu tiên ta được nghe chính nàng thừa nhận, nàng là Vương phi của ta”. Đối với vấn đề không liên quan này, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có đáp trả, chỉ là vẫn cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy. Nàng phát hiện, nếu như nàng vẫn như lúc trước mà chuyện gì cũng không làm, chỉ sợ cả đời này nàng đừng nghĩ đến được tự do, bởi vì như vậy nàng sẽ không tìm được cơ hội thoát đi khỏi chỗ này. Nhẹ vuốt ve hai má hắn, động tác này của nàng làm cho biểu tình trên mặt Thương Diễm Túc thoáng chốc cứng ngắc, vô cùng khiếp sợ nhìn nàng, trong mắt không thể nào kìm nén kích động. Lãnh Thanh Nghiên làm như không thấy, nhìn thật sâu vào mắt hắn, nói: “Ta không hy vọng mọi việc xảy ra bên cạnh mình đều không biết gì cả, cho nên nói cho ta biết đi!” Rõ ràng chỉ là vì muốn tìm cơ hội thoát đi khỏi chỗ này, nhưng khi nói ra những lời này, thì ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra sự thật bên trong đó. Thương Diễm Túc nắm lấy bàn tay nhỏ bé trên mặt hắn, thoáng dùng sức đã đem nàng kéo vào trong lòng, mặt khác một tay lại ôm lấy má của nàng, cúi người liền hôn lên phấn môi của nàng, nói: “Ta sẽ nói cho nàng biết”. Sau đó không tiếp tục nói gì nữa, chính là hôn môi người nằm trong lòng, trong đầu toàn bộ đầu là động tác vừa rồi của nàng, câu nói kia, còn có vẻ mặt kia, không khỏi càng ôm chặt nàng thêm, trong lòng lúc đó hoàn toàn là vui mừng. Lãnh Thanh Nghiên mở to hai mắt nhìn, nhìn Thương Diễm Túc trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, cũng có một chút luống cuống, cảm giác được có một dòng điện bắt đầu từ môi, chạy khắp các ngõ ngách bên trong thân thể, không khỏi khẽ nhắm hai mắt lại, cả người đều dán ở trên người hắn mới không bị ngã xuống đất. Thương Diễm Túc hôn môi nàng thật sâu, một đường từ môi nàng đến khóe môi, hai má, bên tai, từ cổ hôn xuống một đường. Hai tay đặt trên vai hắn, nắm chặt lấy quần áo của hắn, khẽ cắn phấn môi dần dần để ý thức tan rã theo, trong miệng bật ra tiếng ưm rất nhỏ. Cả hai người cùng nhau ngã xuống nhuyễn tháp, bàn tay của Thương Diễm Túc đưa đến bên hông của nàng, chậm rãi tháo bỏ đai lưng của nàng, bàn tay tham lam tiến vào bên trong quần áo, lưu luyến trên làn da bóng loáng như ngọc của nàng, đầu vùi vào chiếc cổ trắng ngần khẽ cắn mút vành tai nàng. “Ưm…” Cảm giác được vật nóng cứng rắn đặt trên bụng, Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được rên rỉ ra tiếng, mà một tiếng rên rỉ này, lại làm cho nhiệt độ của hai người lên cao rất nhiều, một mảnh da thịt của nàng lộ ra, đã biến thành phấn hồng một mảng, tản ra không biết bao nhiêu là dụ hoặc. Quần áo của hai người cởi đã được một nửa, một giọt mồ hôi từ trên trán Thương Diễm Túc chậm dãi chảy xuống, bên trong hai mắt tràn ngập dục hỏa, cách một lớp quần áo khẽ cắn nụ hoa trước ngực nàng, bàn tay hướng về giữa hai chân nàng mà di chuyển. Nhưng mà ngay lúc đó, cửa phòng khách đột nhiên bị mở ra, đồng thời cũng vang lên tiếng nói của Thương Diễm Trạch: “Thất ca, huynh làm ông chủ thế nào vậy a? Đã nhiều ngày như vậy mà còn chưa đến Huyễn Ảnh Bồng Nguyệt xem qua nha…” Trừng to mắt thấy rõ tình huống bên trong phòng khách, giọng nói cũng từ từ biến mất, vẻ mặt hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng, vội vàng muốn quay đầu ra khỏi cửa, ngoài miệng thì nói : “Ta cái gì đều không có thấy, cái gì cũng đều không có thấy… A!” “Rầm!” “Rầm!” Thanh âm va chạm không ngừng vang lên, hòa cùng với tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Thương Diễm Trạch, hắn cũng đã bị đá bay ra khỏi phòng khách, mà cũng vì sự xuất hiện đột ngột của hắn, cái loại không khí mờ ám giữa hai người cũng không còn sót lại chút gì. Thương Diễm Túc sắc mặt âm trầm dọa người, chết tiệt, thật vất vả mới có cơ hội ăn Nghiên nhi, thế nhưng đã bị xú tiểu tử này phá hủy, thân thể không thoải mái hơn nữa còn bị chọc giận, khiến cho Thương Diễm Túc tối tăm mặt mũi có ý định muốn giết người! Lãnh Thanh Nghiên luống cuống tay chân đem quần áo trên người chỉnh đốn lại cho tốt, cả người đều cuộn mình ở trên nhuyễn tháp cách đó không xa nhìn Thương Diễm Túc, cũng đang im lặng ngồi tại chỗ, kinh ngạc nhìn nhuyễn tháp ngẩn người. Tại sao có thể như vậy? Vì sao mỗi khi đối mặt với hắn, nàng càng ngày càng không thể duy trì lí trí cùng bình tĩnh của mình? Vừa rồi, lại đắm chìm vào nụ hôn của hắn, thậm chí thiếu chút nữa liền…



back top