Chậm rãi mở to mắt, lại phát hiện mình đã quay trở về Vương phủ, trong mắt còn có chút mê mang, hình như nàng đã nằm trong lòng Thương Diễm Túc mà ngủ mất, vì sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy? Từ trên giường ngồi dậy, trong phòng cũng chỉ có một mình nàng, cũng không thấy bóng dáng Thương Diễm Túc đâu, trong lòng có điểm mất mát khó hiểu, lập tức nhắm mắt lại khẽ xoa xoa cái trán, lẳng lặng thư hoãn lại tâm tình có vẻ phiền chán. Thương Diễm Túc ngồi bên trong thư phòng, đang ngắm nhìn một khối lệnh bài trên tay, chính là lệnh bài mà Lãnh Thanh Nghiên vừa lục soát được trên người ám vệ. Một bóng đem lẳng lặng đứng ở phía sau hắn trong bóng tối, hắc y nhân kia, nếu như không phải cố ý gây chú ý, thì thậm chí không thể biết được bên trong thư phòng có hai người. Nhìn lệnh bài trong tay, Thương Diễm Túc có chút không yên lòng, hỏi: “Đã điều tra xong chưa?” Người đứng trong bóng tối thoáng khom người, trong phòng vang lên một thanh âm dường như không hề có chút tình cảm vậy: “Hồi bẩm Vương gia, những thi thể này đúng là không lâu sau đã có người đến mang đi, thuộc hạ đã đi theo dõi, phát hiện đó đúng là những người của hoàng hậu”. “Vì sao bà ta lại làm như vậy?” “Bởi vì ban đầu, hoàng hậu nương nương hi vọng đại tiểu thư của Mộc gia trở thành Lỗ Vương phi, nhưng hoàng thượng lại đem Vương Phi gả cho Vương gia”. Bàn tay đang nắm chiếc lệnh bài khẽ động một chút, trong mắt khó nén lóe ra hàn quang, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt sau đó lại khôi phục lại như bình thường, chỉ lạnh nhạt nói : “Vậy hiện tại bà ta lại muốn làm gì vậy?” “Khống chế Vương phi, sau đó lợi dụng Mộc gia để tạo thế lực cho Lỗ vương gia”. Lúc này đây, trên người Thương Diễm Túc bắn ra nồng đậm sát khí, lệnh bài trong tay hắn cũng chậm rãi biến thành tro bụi mà tiêu tán, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, “Bà ta nghĩ có thể khống chế là khống chế được hay sao?” “Này…” Hiếm khi thấy, trong giọng nói của người kia có một tia dao động cùng chần chờ. Thương Diễm Túc ánh mắt phát lạnh, giọng nói lại vẫn mềm nhẹ như cũ: “Nói”. Chỉ với giọng nói mềm nhẹ như vậy cũng đủ khiến cho hắc y nhân kia cả người run rẩy lên, sau đó mới nói: “Bởi vì có lời đồn, đại tiểu thư Mộc gia điêu ngoa tùy hứng, không hiểu thế sự, chỉ cần hợp ý, muốn khống chế, không khó”. Khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng, dùng những lời này để nói vẫn là đánh giá cao Mộc Thiên Dao, nhưng đáng tiếc là, Vương phi của hắn là Nghiên nhi. Nhớ tới Lãnh Thanh Nghiên, bên tai không khỏi vang lên câu nói mê kia của nàng, thâm tâm tràn ngập đau đớn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói: “Còn có việc gì sao?” “Không có”. “Vậy lui ra đi”. “Dạ, thuộc hạ cáo lui!” Trong thư phòng cũng chỉ còn lại một mình Thương Diễm Túc, hắn vẫn nhắm mắt như cũ tựa đầu ở trên ghế, bên tai vang lên tiếng bước chân, khi nghe thấy tiếng bước chân, Thương Diễm Túc đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đồng thời ánh mắt cũng mở bừng ra, sáng quắc nhìn ra cửa thư phòng. Tiếng bước chân kia cũng dừng lại ở trước của thư phòng, Thương Diễm Túc gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương, kích động cùng chờ đợi, nhưng rất nhanh đã đem toàn bộ thần sắc thu lại, lại chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhưng tầm mắt lại không thể nào mà rời khỏi cửa phòng. Nhìn bóng người đang đứng ngoài cửa, Thương Diễm Túc không hiểu cảm giác trong lòng là gì, hết sức hi vọng nàng tiến vào, nhưng lại không biết sau khi nàng tiến vào, hắn nên lấy tâm tình như thế nào để đối diện với nàng đây. Trong đầu không ngừng hiện ra thần thái của nàng ở trước mặt A Trạch, càng muốn tin nhưng lại càng chán nản, ngay từ lần đầu nàng đối với A Trạch đã không giống với mọi người, từ lần đầu tiên gặp mặt. Hắn không hiểu là vì sao, chẳng lẽ nói, đây là nhất kiến chung tình sao? Giống như là hắn đối với nàng như vậy, từ lần gặp mặt đầu tiên vào mười ba năm trước, trong lòng hắn liền chỉ có nàng. ( nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.. tình yêu sét đánh đấy ) Tay không khỏi càng nắm chặt thêm, tâm cũng đau thắt lại, đau đớn khôn cùng, hắn không thể tiếp nhận một sự thực như vậy. Lãnh Thanh Nghiên đứng ở cửa, tay đã nâng lên được một nửa, nhưng lại chần chừ không muốn mở cửa ra, khẽ cau mày lại, nàng đến nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ nàng cũng không biết vì sao mình đi tới nơi đây ư? Nhìn cửa phòng đang đóng chặt, xuyên thấu qua cửa phòng, dường như còn có thể cảm nhận thấy lưỡng đạo tầm mắt nóng cháy, nhưng cũng do một cánh cửa này, đem hai người ngăn cách trong ngoài thư phòng. Chậm rãi buông tay, khẽ thở dài một hơi, sau đó xoay người muốn rời đi, bởi vì nàng không biết vì sao nàng lại bất tri bất giác đi tới nơi này, lại càng không biết nếu như Thương Diễm Túc hỏi nàng điều gì đó, thì nàng sẽ phải trả lời hắn như thế nào. Nghe tiếng bước chân ngày một đi xa, Thương Diễm Túc lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lòng càng lúc càng trầm xuống, bàn tay nắm chặt đến mức bật cả máu ra, nhưng hắn lại không hề để ý chút nào, lại vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng kia. Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, phía sau vang lên giọng nói có chút kìm nén của Thương Diễm Túc: “Nếu đã đi đến đây, vì sao không tiến vào?” Hắn đúng là nhịn không được mà đã đi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, cũng mang theo một tia bi thương. Lãnh Thanh Nghiên xoay người sang chỗ khác, nhìn thẳng đến ngực của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua nơi này mà thôi, cũng không có chuyện gì”. Tiến lên phía trước vài bước, liền đứng trực tiếp ngay trước mặt nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng, nói: “Chẳng lẽ chỉ khi nào có chuyện, nàng mới tìm đến ta sao?” “Vậy không ta tìm ngươi làm gì?” Tâm run rẩy vài cái, khó chịu đến mức khiến cho hắn muốn phát cuồng, dường như theo bản năng đưa tay kéo nàng vào trong lòng, một bàn tay khác lại bắt buộc nàng ngẩng lên nhìn mình, trong mắt cất giấu bão táp, nói: “Nghiên nhi, lời của nàng thật sự làm cho người ta thương tâm, ta nghĩ nàng đã đứng ở đây lâu như vậy, là tới tìm ta, cho dù không có chuyện gì, chẳng lẽ đến xem ta một chút không được hay sao?” Trên mặt không tự chủ có một chút chật vật, về phần vì sao lại có vẻ mặt như vậy thì ngay cả chính nàng cũng không biết, thậm chí nàng cũng không có phát hiện đâu. Nhưng Thương Diễm Túc lại nhận ra điều đó trong nháy mắt, không khỏi ngẩn ra, ánh mắt híp lại nhìn, nhưng cái gì hắn cũng không nói, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của nàng, xoay người đem nàng đặt sát vào tường, sau đó cúi người hôn lên phấn môi của nàng. Lãnh Thanh Nghiên thật không ngờ hắn lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, thậm chí cũng quên cả phản kháng, cứ ngơ ngác nhìn hắn, mà trên môi lại truyền đến một cảm giác tê dại khiến nàng có chút vô lực. Hai tay để ở trước ngực của hắn, giống như muốn đẩy ra, nhưng ngay sau đó, tay hắn cũng đã đặt lên trên ngực nàng, cách một lớp quần áo mà tận tình vuốt ve. “Ưm…” Thân thể mềm mại không khỏi mềm nhũn, hai tay để trước ngực hắn càng thêm vô lực, sau khi trải qua ân ái, thân thể của nàng dường như càng trở nên mẫn cảm. Muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn, trên tay càng thêm dùng sức thoáng cách xa vòm ngực hắn một chút. Thương Diễm Túc thoáng mở mắt, khi nhìn thấy vẻ luống cuống trong mắt nàng, đột nhiên sửng sốt, động tác cũng dịu dàng hơn so với vừa rồi, ôm ngang lấy người nàng, xoay người tiến vào bên trong thư phòng.
Chí Tôn Đào Phi
Quyển 1 - Chương 45: Luống cuống
Chậm rãi mở to mắt, lại phát hiện mình đã quay trở về Vương phủ, trong mắt còn có chút mê mang, hình như nàng đã nằm trong lòng Thương Diễm Túc mà ngủ mất, vì sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy? Từ trên giường ngồi dậy, trong phòng cũng chỉ có một mình nàng, cũng không thấy bóng dáng Thương Diễm Túc đâu, trong lòng có điểm mất mát khó hiểu, lập tức nhắm mắt lại khẽ xoa xoa cái trán, lẳng lặng thư hoãn lại tâm tình có vẻ phiền chán. Thương Diễm Túc ngồi bên trong thư phòng, đang ngắm nhìn một khối lệnh bài trên tay, chính là lệnh bài mà Lãnh Thanh Nghiên vừa lục soát được trên người ám vệ. Một bóng đem lẳng lặng đứng ở phía sau hắn trong bóng tối, hắc y nhân kia, nếu như không phải cố ý gây chú ý, thì thậm chí không thể biết được bên trong thư phòng có hai người. Nhìn lệnh bài trong tay, Thương Diễm Túc có chút không yên lòng, hỏi: “Đã điều tra xong chưa?” Người đứng trong bóng tối thoáng khom người, trong phòng vang lên một thanh âm dường như không hề có chút tình cảm vậy: “Hồi bẩm Vương gia, những thi thể này đúng là không lâu sau đã có người đến mang đi, thuộc hạ đã đi theo dõi, phát hiện đó đúng là những người của hoàng hậu”. “Vì sao bà ta lại làm như vậy?” “Bởi vì ban đầu, hoàng hậu nương nương hi vọng đại tiểu thư của Mộc gia trở thành Lỗ Vương phi, nhưng hoàng thượng lại đem Vương Phi gả cho Vương gia”. Bàn tay đang nắm chiếc lệnh bài khẽ động một chút, trong mắt khó nén lóe ra hàn quang, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt sau đó lại khôi phục lại như bình thường, chỉ lạnh nhạt nói : “Vậy hiện tại bà ta lại muốn làm gì vậy?” “Khống chế Vương phi, sau đó lợi dụng Mộc gia để tạo thế lực cho Lỗ vương gia”. Lúc này đây, trên người Thương Diễm Túc bắn ra nồng đậm sát khí, lệnh bài trong tay hắn cũng chậm rãi biến thành tro bụi mà tiêu tán, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, “Bà ta nghĩ có thể khống chế là khống chế được hay sao?” “Này…” Hiếm khi thấy, trong giọng nói của người kia có một tia dao động cùng chần chờ. Thương Diễm Túc ánh mắt phát lạnh, giọng nói lại vẫn mềm nhẹ như cũ: “Nói”. Chỉ với giọng nói mềm nhẹ như vậy cũng đủ khiến cho hắc y nhân kia cả người run rẩy lên, sau đó mới nói: “Bởi vì có lời đồn, đại tiểu thư Mộc gia điêu ngoa tùy hứng, không hiểu thế sự, chỉ cần hợp ý, muốn khống chế, không khó”. Khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng, dùng những lời này để nói vẫn là đánh giá cao Mộc Thiên Dao, nhưng đáng tiếc là, Vương phi của hắn là Nghiên nhi. Nhớ tới Lãnh Thanh Nghiên, bên tai không khỏi vang lên câu nói mê kia của nàng, thâm tâm tràn ngập đau đớn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói: “Còn có việc gì sao?” “Không có”. “Vậy lui ra đi”. “Dạ, thuộc hạ cáo lui!” Trong thư phòng cũng chỉ còn lại một mình Thương Diễm Túc, hắn vẫn nhắm mắt như cũ tựa đầu ở trên ghế, bên tai vang lên tiếng bước chân, khi nghe thấy tiếng bước chân, Thương Diễm Túc đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đồng thời ánh mắt cũng mở bừng ra, sáng quắc nhìn ra cửa thư phòng. Tiếng bước chân kia cũng dừng lại ở trước của thư phòng, Thương Diễm Túc gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, trong mắt hiện lên một tia khẩn trương, kích động cùng chờ đợi, nhưng rất nhanh đã đem toàn bộ thần sắc thu lại, lại chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhưng tầm mắt lại không thể nào mà rời khỏi cửa phòng. Nhìn bóng người đang đứng ngoài cửa, Thương Diễm Túc không hiểu cảm giác trong lòng là gì, hết sức hi vọng nàng tiến vào, nhưng lại không biết sau khi nàng tiến vào, hắn nên lấy tâm tình như thế nào để đối diện với nàng đây. Trong đầu không ngừng hiện ra thần thái của nàng ở trước mặt A Trạch, càng muốn tin nhưng lại càng chán nản, ngay từ lần đầu nàng đối với A Trạch đã không giống với mọi người, từ lần đầu tiên gặp mặt. Hắn không hiểu là vì sao, chẳng lẽ nói, đây là nhất kiến chung tình sao? Giống như là hắn đối với nàng như vậy, từ lần gặp mặt đầu tiên vào mười ba năm trước, trong lòng hắn liền chỉ có nàng. ( nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.. tình yêu sét đánh đấy ) Tay không khỏi càng nắm chặt thêm, tâm cũng đau thắt lại, đau đớn khôn cùng, hắn không thể tiếp nhận một sự thực như vậy. Lãnh Thanh Nghiên đứng ở cửa, tay đã nâng lên được một nửa, nhưng lại chần chừ không muốn mở cửa ra, khẽ cau mày lại, nàng đến nơi này làm cái gì? Chẳng lẽ nàng cũng không biết vì sao mình đi tới nơi đây ư? Nhìn cửa phòng đang đóng chặt, xuyên thấu qua cửa phòng, dường như còn có thể cảm nhận thấy lưỡng đạo tầm mắt nóng cháy, nhưng cũng do một cánh cửa này, đem hai người ngăn cách trong ngoài thư phòng. Chậm rãi buông tay, khẽ thở dài một hơi, sau đó xoay người muốn rời đi, bởi vì nàng không biết vì sao nàng lại bất tri bất giác đi tới nơi này, lại càng không biết nếu như Thương Diễm Túc hỏi nàng điều gì đó, thì nàng sẽ phải trả lời hắn như thế nào. Nghe tiếng bước chân ngày một đi xa, Thương Diễm Túc lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lòng càng lúc càng trầm xuống, bàn tay nắm chặt đến mức bật cả máu ra, nhưng hắn lại không hề để ý chút nào, lại vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng kia. Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, phía sau vang lên giọng nói có chút kìm nén của Thương Diễm Túc: “Nếu đã đi đến đây, vì sao không tiến vào?” Hắn đúng là nhịn không được mà đã đi ra, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, cũng mang theo một tia bi thương. Lãnh Thanh Nghiên xoay người sang chỗ khác, nhìn thẳng đến ngực của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua nơi này mà thôi, cũng không có chuyện gì”. Tiến lên phía trước vài bước, liền đứng trực tiếp ngay trước mặt nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng, nói: “Chẳng lẽ chỉ khi nào có chuyện, nàng mới tìm đến ta sao?” “Vậy không ta tìm ngươi làm gì?” Tâm run rẩy vài cái, khó chịu đến mức khiến cho hắn muốn phát cuồng, dường như theo bản năng đưa tay kéo nàng vào trong lòng, một bàn tay khác lại bắt buộc nàng ngẩng lên nhìn mình, trong mắt cất giấu bão táp, nói: “Nghiên nhi, lời của nàng thật sự làm cho người ta thương tâm, ta nghĩ nàng đã đứng ở đây lâu như vậy, là tới tìm ta, cho dù không có chuyện gì, chẳng lẽ đến xem ta một chút không được hay sao?” Trên mặt không tự chủ có một chút chật vật, về phần vì sao lại có vẻ mặt như vậy thì ngay cả chính nàng cũng không biết, thậm chí nàng cũng không có phát hiện đâu. Nhưng Thương Diễm Túc lại nhận ra điều đó trong nháy mắt, không khỏi ngẩn ra, ánh mắt híp lại nhìn, nhưng cái gì hắn cũng không nói, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của nàng, xoay người đem nàng đặt sát vào tường, sau đó cúi người hôn lên phấn môi của nàng. Lãnh Thanh Nghiên thật không ngờ hắn lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, thậm chí cũng quên cả phản kháng, cứ ngơ ngác nhìn hắn, mà trên môi lại truyền đến một cảm giác tê dại khiến nàng có chút vô lực. Hai tay để ở trước ngực của hắn, giống như muốn đẩy ra, nhưng ngay sau đó, tay hắn cũng đã đặt lên trên ngực nàng, cách một lớp quần áo mà tận tình vuốt ve. “Ưm…” Thân thể mềm mại không khỏi mềm nhũn, hai tay để trước ngực hắn càng thêm vô lực, sau khi trải qua ân ái, thân thể của nàng dường như càng trở nên mẫn cảm. Muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn, trên tay càng thêm dùng sức thoáng cách xa vòm ngực hắn một chút. Thương Diễm Túc thoáng mở mắt, khi nhìn thấy vẻ luống cuống trong mắt nàng, đột nhiên sửng sốt, động tác cũng dịu dàng hơn so với vừa rồi, ôm ngang lấy người nàng, xoay người tiến vào bên trong thư phòng.