Chí Tôn Đào Phi

Quyển 1 - Chương 55: Hai người thương tâm


Thái y nói Thương Diễm Túc là vì mệt nhọc quá độ, cho nên mới té xỉu, thời điểm vừa nghe thấy vậy Lãnh Thanh Nghiên còn tưởng là mình nghe nhầm, hay là là Thái y nói sai rồi, đối với người như Thương Diễm Túc mà nói, mệt nhọc bình thường căn bản là hắn không hề có cảm giác được, huống chi là té xỉu. Ngồi ở bên giường, nhìn người đang ngủ say, nàng không thể rời đi, bởi vì hắn vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay của nàng, chỉ cần nàng hơi có động tác rút tay ra, hắn sẽ bất an. Lãnh Thanh Nghiên kinh ngạc, cùng bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi ở bên người hắn, cũng bởi vì tình cảnh này, làm cho nàng lần đầu tiên có thể nhìn hắn gần sát ngay như vậy . Thời gian từ từ trôi qua, Lãnh Thanh Nghiên nằm ghé vào bên mép giường đến tận khi giật mình tỉnh lại, mà Thương Diễm Túc lại vẫn hôn mê như cũ, điều này khiến cho nàng có điểm lo lắng . Đưa mặt lại gần nhìn hắn, nhìn khuôn mặt như phát ra một tầng ánh sáng trắng muốt, khiến cho nàng có điểm ghen tị, lắc đầu đem ý nghĩ kì dị đó bỏ ra ngoài, nhìn người trên giường vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Thương Diễm Túc, ngươi tại sao còn chưa có tỉnh? Mấy ngày nay, ngươi chạy đi nơi đâu?” Không ai có thể trả lời cho nàng, trong lúc đó ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện một tia ưu sầu, bất an, nhẹ nhàng ghé vào bên cạnh hắn, chờ hắn tỉnh lại. Đột nhiên phát hiện, nhìn thấy bộ dáng bất động không nhúc nhích của hắn, trong lòng quả thực rất khó chịu, còn hơn cả khi hắn chiếm tiện nghi của nàng, một Thương Diễm Túc động tay động chân với nàng . Cau lại cái mũi, ý tưởng này khiến cho trên mặt nàng xuất hiện một tia ngượng ngùng, khẽ nhấp phấn môi, nhìn bộ dáng trầm tĩnh của Thương Diễm Túc, đáy mắt hơi hơi tỏa sáng, cẩn thận đưa người tới, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn . Hôn nhẹ hắn, Lãnh Thanh Nghiên khẩn trương đến mức lông mi rung động, giờ khắc này thậm chí nàng quên đi bất an trong lòng, trong lòng rung động không thôi, không tự chủ được mà cầm lại tay hắn . Chậm rãi mở to mắt, khẽ chớp vài cái, sau đó cả người đột nhiên đều nhảy dựng lên, thần sắc tràn đầy kinh hoảng . Thương Diễm Túc lẳng lặng nằm ở trên giường, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Không ngờ rằng Nghiên nhi lại thừa dịp ta ngủ mà vụng trộm hôn ta, thật đáng thương cho ta một đời thanh bạch, liền bị nàng làm hỏng như vậy rồi “. Lãnh Thanh Nghiên âm thầm cắn răng, cũng tức giận chính mình, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì ?Vì sao lại mạc danh kì diệu đi hôn hắn ? Quả thực gặp quỷ! Còn có tên hỗn đản Thương Diễm Túc này xảy ra chuyện gì a? Rõ ràng vẫn mê man bất tỉnh, như thế nào nàng hôn hắn, hắn liền tỉnh? Hắn nghĩ hắn là công chúa hoa hồng hay sao ! Nhìn bộ dáng xấu hổ sầu não của nàng, Thương Diễm Túc đáy lòng nhộn nhạo nổi lên tràn đầy hạnh phúc, vươn tay về phía nàng, nói: “Nghiên nhi, trong sạch của ta đều bị nàng hủy rồi, nàng cần phải chịu trách nhiệm với ta nha, còn không mau lại đây để cho ta ôm một cái !” Khóe miệng run rẩy một chút, sau đó Lãnh Thanh Nghiên bay người lên đạp cho hắn một cước, “Phanh!” Thương Diễm Túc bị đá bay đến trong góc giường, hung hăng bị đánh vào thanh chắn giường . Người ở bên ngoài nghe thấy tiếng vang lớn trong phòng, vội vàng vọt tiến vào, “Vương phi, đã xảy ra chuyện gì? Ách, Vương gia, ngài tỉnh?” Thương Diễm Túc lật người dậy, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt có chút âm u, không kiên nhẫn nhìn mấy tên chướng mắt vừa mới xông vào, nói: “Đi ra ngoài!” “Dạ, nô tài ( nô tỳ ) cáo lui!” Hạ nhân thấy vậy lại “Rầm” chạy ra ngoài, rất nhanh trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người, mà Thương Diễm Túc lại lập tức đổ người xuống giường, đưa tay nhẹ xoa xoa thắt lưng, vẻ mặt u oán nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Nghiên nhi, nàng sao có thể đối với tướng công mình nhẫn tâm như vậy chứ?” Lãnh Thanh Nghiên khẽ mân khóe miệng, mà một câu tiếp theo của Thương Diễm Túc, lại khiến cho nàng tiếp tục bộc phát, “Rõ ràng vừa rồi còn vụng trộm hôn ta”. Tay không tự chủ được run run vài cái, nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn, trong mắt lóe ra tia nhìn sát khí, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, “Ngươi hiện tại rất đắc ý có phải hay không?” “Không có, hiện tại ta bị Nghiên nhi đá thật đau”. “Ngươi. . .” “Nghiên nhi đến giúp ta xoa xoa đi ?” “Cút !” “Nghiên nhi —— “ Đưa mặt lại gần hắn, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, chính là chuyển đề tài, hỏi: “Mấy ngày nay, ngươi đã chạy đi đâu vậy ?” Tĩnh, trong phòng đột nhiên yên lặng lạ thường, thậm chí trong không khí còn xuất hiện một loại áp lực, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên phải quay đầu lại nhìn Thương Diễm Túc . Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc đã không còn vui, tầm mắt hai người giao trong không trung, không có ai lên tiếng trước . Sau một lúc lâu, Thương Diễm Túc đột nhiên xoay người, đem mặt vùi vào gối, rầu rĩ nói: “Không có đi nơi nào”. Thấy thế, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi đi đến gần vài bước, nhíu mày nhìn hắn, “Thương Diễm Túc?” Đưa tay kéo nàng xuống giường, không đợi cho nàng phản kháng liền đã đem nàng ôm vào trong ngực, ở trên mặt của nàng khẽ cọ vài cái, nói: “Thực xin lỗi”. Nàng đang giãy dụa nghe thấy vậy động tác liền cứng đờ, ngơ ngác hỏi: “Vì sao lại xin lỗi ta?” Hôn nhẹ lên hai má phấn nộn của nàng, trong mắt lóe lên một tia gì đó rất nhanh liền thu lại, hơi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Để cho Nghiên nhi vì ta mà lo lắng rồi”. Lãnh Thanh Nghiên không hề giãy dụa, ngược lại vươn tay ra ôm lấy lưng hắn, đem khuôn mặt chôn ở trước ngực hắn khẽ cọ vài cái, đột nhiên phát hiện, mấy ngày qua nàng vẫn luôn nhớ đến vòng ôm của hắn . Trong lòng thực là an tâm, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, trong ánh mắt xuất hiện tia do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Có chuyện, ta muốn nói với ngươi”. “Cái gì?”Thấy Lãnh Thanh Nghiên chủ động khiến cho Thương Diễm Túc sững sờ trong giây lát sau là một bụng đầy vui sướng, không khỏi đem nàng càng ôm chặt thêm một chút . Lãnh Thanh Nghiên chần chờ trong chốc lát, sau đó mới nói: “Không được thú nữ nhân khác!” Thương Diễm Túc đột nhiên cứng đờ, thoáng đem nàng kéo ra trước mặt, đưa tay ôm lấy mặt nàng, trong mắt hiện lên thần sắc khó hiểu, “Nghiên nhi?” Không có ai đáp lời hắn, Lãnh Thanh Nghiên vẫn cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt hắn, tâm càng lúc càng chìm xuống . Chẳng lẽ, quyết định của nàng là sai hay sao ? “Nghiên nhi, nàng hiểu mà, trong lòng ta, vẫn luôn luôn chỉ có duy nhất một người đó là nàng “. “Nhưng ngươi sẽ đi thú nữ nhân khác hay sao ?” “Ta. . .” Thương Diễm Túc chần chờ khiến chút hi vọng còn lại trong Lãnh Thanh Nghiên hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lùng, đưa tay đẩy hắn ra rồi xoay người rời đi . “Nghiên nhi”.Trong lòng Thương Diễm Túc một trận hoảng hốt, vội vàng đưa tay muốn giữ nàng lại, cả người cũng đã đi đến phía sau nàng, “Nghiên nhi, nàng làm sao vậy ?” Nàng nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, động tác này của nàng khiến cho tâm Thương Diễm Túc càng lúc càng đau, thậm chí hắn có thể cảm nhận được Nghiên nhi đang cách hắn càng ngày càng xa. Trong lòng căng thẳng, vội vàng dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của nàng, đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, nói: “Nghiên nhi, nàng hãy nghe ta nói”. Lãnh Thanh Nghiên cũng là cúi đầu, khiến cho hắn không thể nào mà nhìn ra thần sắc bên trên mặt nàng, nghe vậy nhưng cũng không có phản ứng chỉ, chỉ là tiếp tục hất tay hắn ra. Thương Diễm Túc nhìn nàng như vậy khiến cho tâm hắn đều tan nát rồi, trong mắt thậm chí xuất hiện một tia cầu xin, nhẹ giọng nói: “Nghiên nhi, mặc kệ ta có thú nữ nhân khác hay không, trong tâm ta cũng chỉ vĩnh viễn có một mình nàng, hơn nữa, Vương phi của ta, cũng sẽ chỉ có nàng mà thôi”. Tâm nàng càng lúc càng đau, bởi vì lời này của hắn, động tác trên tay cũng tạm dừng trong nháy mắt, nhưng cũng không có đợi cho Thương Diễm Túc kịp vui sướng, nàng đột nhiên mở miệng nói: “Như vậy, đa tạ Vương gia ưu ái”. Thanh âm của nàng hư vô mờ mịt, giống như truyền đến từ một thế giới khác, bởi vì những lời của hắn, mà lòng nàng như tan nát . Hắn căn bản là không biết, cái vị trí mà hắn gọi là Vương phi, từ trước đến giờ nàng không hề cần, lời hắn nói là vĩnh viễn trong lòng hắn chỉ có một người là nàng, giờ phút này nghe sao mà thấy thật nực cười . Thân thể phản bội, cùng tâm phản bội, trong mắt nàng cũng không khác nhau là mấy, nàng chỉ hi vọng cả đời cùng nhau làm một đôi, không hơn. Khi nàng phát hiện rốt cục thì mình yêu thương hắn, thật vất vả mới có thể hạ quyết tâm không rời đi, thậm chí khi nàng nói những lời này với Thương Lang Hoàng, tuy rằng trong lòng nàng khổ sở, cũng có chút để ý, nhưng lại cũng không thật sự tin tưởng, nhưng là, hiện tại lại không phải do nàng không tin. Một tiếng đa tạ Vương gia ưu ái, giống như kiếm sắc đâm vào tâm hắn, Thương Diễm Túc nắm chặt tay nàng không buông, hắn không biết nếu hắn buông tay nàng ra, từ nay về sau hắn sẽ mất nàng hay không. Nhưng, hắn nên làm cái gì bây giờ? Thật vất vả mới làm cho nàng bắt đầu chấp nhận hắn, thật vất vả quan hệ của bọ họ mới cải thiện được một chút, thật vất vả. . . “Nghiên nhi, ta yêu nàng”. Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, giống như nhìn một người xa lạ không hề có quan hệ gì vậy. Thương Diễm Túc như bị sét đánh, cả người đều sững sờ ở nơi đó, ngơ ngác nhìn nàng, há miệng muốn nói cái gì, lại không phát ra thanh âm gì, tâm hắn giống như bị trăm ngàn con kiến cắn, đau đến tột đỉnh. Nắm chặt bàn tay, chậm dãi bỏ tay xuống khỏi tay nàng, sau đó lảo đảo vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững, hắn biết, hắn đã khiến cho nàng thương tâm, nhưng là, hắn lại bất lực, không thể làm được cái gì . Cũng không có nhìn hắn thêm nữa, Lãnh Thanh Nghiên liền lướt qua bên người hắn đi ra ngoài, cửa phòng bị mở ra, lại đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng đi xa, Thương Diễm Túc vẫn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ, trên miệng hắn một tia máu tươi chậm dãi chảy xuống, càng ngày càng nhiều, sau khi phun ra một ngụm máu, hắn lại ngã xuống đất lâm vào hôn mê . “Nghiên nhi. . .” Nhưng lúc này đây, Nghiên nhi của hắn cũng không thể nào mà xuất hiện trước mặt hắn được nữa. Mộng Nguyệt, trong mấy ngày gần đây, dường như ngày nào nàng cũng đến, thứ nhất là vì Thương Diễm Túc không ở vương phủ, khiến cho nàng cảm thấy thực nhàm chán, thậm chí còn có loại cảm giác không muốn ở lại, thứ hai đương nhiên là vì nàng và đệ đệ đã nhận nhau, cho nên nhịn không được mà chạy đến đây . Thương Diễm Trạch rất ít khi ở bên trong Cửu Vương phủ, ngược lại đem đại bộ phận thời gian tiêu phí ở Mộng Nguyệt, hắn vẫn luôn nói với chính mình nơi này là hắn mở theo ý của tỷ tỷ, từng là nơi để hắn gửi gắm tình cảm, cho đến bây giờ, hắn đã có thói quen đi đến nơi này mỗi ngày . Giờ phút này, Lãnh Thanh Nghiên đang ôm đầu gối ngồi trên giường, đem mặt vùi vào bên trong khuỷu tay, không ai biết biểu tình trên mặt nàng giờ phút này, cũng không ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì . Thương Diễm Trạch lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, tràn đầy thân thiết nhìn nàng, sâu trong đáy mắt cất giấu nghi ngờ, nhẹ giọng nói : “Chị, có lẽ thất ca làm như vậy là có nguyên nhân, chị hỏi qua huynh ấy chưa ?” “Mấy ngày nay, thất ca đi nơi nào? Đã làm gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết hay không ? Chị, ngay cả chị mà cũng không biết, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho thất ca thay đổi như vậy”. “Ta tin tưởng, thất ca thực sự rất yêu chị, nếu không, Hoàng Thượng bá bá cũng sẽ không cố ý ra cung tới tìm chị đâu, khẳng định là vì đã xung đột với thất ca, cho nên mới muốn xuống tay với chị đi, chị cũng không thể để cho âm mưu của họ thành công nha!” “Chị. . .” Thương Diễm Trạch luôn luôn ở bên tai nàng nói đến đủ mọi loại khả năng, Lãnh Thanh Nghiên buộc chặt cánh tay, thoáng ngẩng đầu đem đầu gối lên trên cánh tay, nhìn hắn nói: “Được rồi, em không cần phải an ủi chị nữa, chị muốn yên tĩnh một mình một chút” “Chị. . .” “Chị mặc kệ hắn có lý do gì hay không, chị đã cho hắn cơ hội để mà nói, nhưng hắn cái gì cũng không nói cho chị biết, hắn chỉ cho chị biết, mặc kệ hắn thú bao nhiêu nữ nhân, ta đều đã là Vương phi của hắn”. “Chị, có lẽ. . .” “Có lẽ cái gì? Có chuyện tình gì mà cần phải dùng đến cách đó để giải quyết? Hắn thậm chí không có cho chị một lý do, chỉ biết nói một số lời như quang minh chính đại lắm vậy”. Lãnh Thanh Nghiên không để cho Thương Diễm Trạch nói hết, bởi vì cho dù hắn không nói nàng cũng biết hắn muốn nói cái gì, nàng không muốn nghe, cái gì cũng đều không muốn nghe. Tất cả, đủ loại lý do, cũng đều không thể che giấu chuyện hắn muốn kết hôn với người khác là thực, mà nàng, đúng là vẫn không thể nào mà chịu đựng được có nữ nhân khác cùng chung trượng phu với mình . Thương Diễm Trạch cũng không có nói gì nữa, chỉ là đưa tay ôm nàng một cái, sau đó để nàng lại một mình nơi này . Nhìn bóng dáng em trai biến mất ở cửa, khóe miệng Lãnh Thanh Nghiên khẽ kéo một chút, nước mắt không tiếng động rơi xuống, cả người đều cuộn lại trên nhuyễn tháp, tiếng nấc nghẹn vang lên . Thương Diễm Trạch trực tiếp đi tới Lạc Vương phủ, thủ vệ Vương phủ cũng đã sớm quen với hắn thoải mái ra vào, tự nhiên sẽ không ngăn cản hắn . “Thất ca, đệ có việc tìm huynh !” Thương Diễm Trạch trực tiếp đi đến đại sảnh, nhìn Thương Diễm Túc đang ngồi đó bình yên hưởng trà . Hắn thản nhiên liếc nhìn Thương Diễm Trạch một cái, hỏi: “Chuyện gì?” Thấy hắn vậy khẽ nhíu mày, như thế nào cảm thấy thất ca có điểm không giống với bình thường ? Nhưng Thương Diễm Trạch cũng không có suy nghĩ nhiều, hướng về phía bọn hạ nhân hai bên vẫy tay nói : “Các ngươi đều đi xuống!” Những người đó cẩn thận liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc, thấy hắn không có tỏ vẻ gì mới thi lễ cáo lui, rất nhanh, bên trong phòng cũng chỉ còn có hai người . Nhưng cả hai người cũng không có ai lên tiếng nói gì, Thương Diễm Trạch gắt gao nhìn chằm chằm Thương Diễm Túc, mà Thương Diễm Túc lại giống như không có việc gì ngồi yên uống trà, đợi cho đến khi thưởng thức xong, mới ngẩng đầu nhìn hắn bình thản nói: “Hiện tại ở trong này cũng không có người ngoài, có chuyện gì thì nói đi”. Thương Diễm Trạch tiến lên hai bước, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, không có quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Thất ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao huynh lại nói rằng muốn kết hôn với nữ nhân khác ?” Nghe vậy, đồng tử Thương Diễm Túc co rút một trận, lạnh lùng nhìn Thương Diễm Trạch, nói: “Ngươi quản nhiều chuyện rồi”. Thương Diễm Trạch không chút nào đồng ý, nói: “Đệ chỉ là không muốn nhìn thấy chị thương tâm mà thôi, thất ca, huynh tại sao lại nhẫn tâm thương tổn chị như vậy?” Ánh mắt lóe ra một chút, sau đó tầm mắt cũng chuyển đến bên cạnh, lạnh lùng nói: “Về sau sẽ không có việc gì nữa”. “Cái gì kêu về sau sẽ không có chuyện gì? Nếu huynh thực sự thú nữ nhân khác, vậy thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ là không có việc gì ! Chị, sẽ rời khỏi huynh”. Thương Diễm Túc đột nhiên đứng lên, hơi thở trên người tản ra như tu la địa ngục, ánh mắt giống như kiếm sắc phóng đến trên người Thương Diễm Trạch, hai tay buông bên người, dùng sức nắm chặt, trong mắt kim quang đại thịnh, lạnh lùng nói: “Nàng vĩnh viễn không có khả năng rời khỏi ta !” Thương Diễm Trạch nhịn không được lui về phía sau hai bước, vẻ mặt sầu thảm cười, nhẹ giọng nói: “Thất ca, nàng là chị của đệ, hai người chúng ta từng sống nương tựa vào nhau, đối với chị, đệ hiểu biết so với huynh còn rõ hơn nhiều, tuy rằng trong những năm gần đây, có lẽ có một số việc thay đổi, nhưng cũng có một số việc sẽ không bao giờ thay đổi”. Ánh mắt Thương Diễm Túc mở lớn giật mình, nhưng cũng không có nói cái gì, trên mặt không chút thay đổi nhìn Thương Diễm Trạch . Thương Diễm Trạch cũng không thèm để ý, trước sau như một nhẹ giọng nói : “Chị sẽ không bao giờ tha thứ cho nam nhân của mình lại cùng chia sẻ với nữ nhân khác, cho dù huynh có thể giam cầm chị ở bên người, nhưng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi”. “Thất ca, đệ nhớ rõ huynh đã từng nói qua, chỉ cần có một nữ tử làm bạn cả đời, nhưng hiện tại, vì sao lại muốn đi thú một nữ nhân khác ?” Thương Diễm Túc quay lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: “Thân phận của Nghiên nhi đã bị công bố, nếu ta không kết hôn với một nữ tử có thân phận đủ tôn quí, thì có thể có rất nhiều đại thần phe ta sẽ phản ta và đứng về phía địch “. Nghe vậy, Thương Diễm Trạch vẻ mặt không dám tin nhìn Thương Diễm Túc, hít sâu một hơi mới khôi phục lại tâm tình, trong mắt khó nén tức giận cùng thất vọng, gật đầu nói: “Đệ đã hiểu, thì ra trong lòng thất ca huynh, địa vị của chị thủy chung không bằng quyền thế”. “Đây căn bản là hai việc khác nhau, Nghiên nhi cùng quyền thế cũng không có gì là xung đột !” “Nhưng huynh làm như vậy cũng có nghĩa là đem chị đẩy ra xa !” “Nghiên nhi sẽ hiểu”. “Chỉ sợ kết quả sẽ khiến cho thất ca thất vọng mà thôi”. Thương Diễm Túc vẫn đứng thẳng đưa lưng về phía Thương Diễm Trạch, không có ai nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn giờ phút này, nhưng sau khi nghe thấy những lời này của Thương Diễm Trạch, thân thể không khỏi có chút căng thẳng . Hai tay đặt bên người càng thêm nắm chặt, lãnh đạm nói: “Ngươi có thể đi rồi”. Thương Diễm Trạch nhìn bóng lưng hắn, dường như vẫn không có cam lòng bỏ cuộc, nhưng hiện tại đã đến nước này, hắn biết cho dù hắn có tiếp tục đứng ở nơi này cũng không có tác dụng gì . Hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi ra cửa, khi còn cách cửa vài bước đột nhiên dừng lại, cũng không có xoay người, chỉ là nói : “Thất ca, không cần xem chị giống như những nữ tử bình thường, mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, chị vẫn luôn hy vọng có thể cùng huynh đối mặt, mà không phải để cho huynh bảo hộ sau người”. Thương Diễm Túc trong lòng đột nhiên căng thẳng, nhưng vẫn không có động tác gì, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, tận đến khi nghe thấy tiếng kinh hô của Thương Diễm Trạch : “Chị, sao chị lại ở trong này?” Hắn đột nhiên xoay người, lại chỉ thấy một bóng người đang đứng ở cửa, không tự chủ được tiến lên từng bước, nhưng lại ngừng lại, cánh tay đang vươn ra cũng vô lực hạ xuống . Cách một cánh cửa, thanh âm của Lãnh Thanh Nghiên truyền vào trong tai hắn: “Chị lo lắng, cho nên liền đi theo em”. “Chị. . .” “Nếu không có việc gì, vậy đi thôi”. Thương Diễm Trạch quay đầu lại nhìn Thương Diễm Túc trong phòng một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Lãnh Thanh Nghiên nói: “Chị, chị không muốn hỏi thất ca một số vấn đề hay sao ?” Cả phòng đột nhiên yên tĩnh, Thương Diễm Túc gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ kia, giống như đang chờ nàng mở miệng, nhưng lại sợ hãi câu hỏi của nàng . Một lúc lâu sau, thanh âm của nàng rốt cục vang lên : “Thương Diễm Túc, ngươi thật sự, thật sự muốn kết hôn với người khác?” “Đúng !” Không có chút do dự nào . Trong lòng Lãnh Thanh Nghiên như bị ai đó đâm cho một dao, sắc mặt bỗng tái nhợt, nhưng vẫn như cũ hỏi : “Vì sao?” Thương Diễm Túc quay người đi, thanh âm trở nên càng thêm lạnh lùng, nói: “Bởi vì nàng có thể giúp ta củng cố thậm chí là tăng cường thế lực hiện tại của ta, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể chỉ vì nàng mà buông cho tất cả . Huống hồ, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu vốn là chuyện bình thường, Nghiên nhi nàng chỉ là tạm thời không thể chấp nhận mà thôi, nàng yên tâm đi, cho dù ta cưới người khác, nhưng nàng vẫn là Vương phi của ta, trong tâm ta cũng chỉ có một mình nàng”. Trong lời nói của hắn, mỗi một chữ lại giống như kiếm vậy, hung hăng lăng trì lòng của nàng, nàng thậm chí không thể đứng thẳng, cắn chặt môi để không rơi nước mắt . Thương Diễm Trạch nhìn nàng như vậy đau lòng vô cùng, vẻ mặt bi phẫn liếc nhìn Thương Diễm Túc trong phòng một cái, sau đó vội vàng tiến lên từng bước đỡ lấy người nàng, nói: “Chị, chúng ta đi!” Nhưng khi hắn vừa nói ra những lời này, đột nhiên có một trận gió thổi qua bên cạnh, sau đó Thương Diễm Túc cũng đã xuất hiện tại trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi có thể đi rồi, Nghiên nhi ở lại!” “Không. . .” “A Trạch, ngươi đi trước đi, yên tâm, chị không sao”. Nước mắt trên mặt Lãnh Thanh Nghiên cũng chưa có khô, lại mỉm cười nhìn Thương Diễm Trạch, khiến cho Thương Diễm Trạch không muốn để cho nàng ở lại, nhưng Thương Diễm Túc cũng đã không còn kiên nhẫn, thân thủ ném hắn ra bên ngoài Vương phủ . “Đưa tiểu vương gia rời đi!” “Dạ!” Không biết từ chỗ nào truyền đến một thanh âm lạnh lùng như không hề có tình cảm, sau đó bên người Thương Diễm Trạch quỉ dị xuất hiện một cái bóng đen, nhưng vì Thương Diễm Trạch không muốn rời đi, vậy nên hai người liền đánh nhau . Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nhìn thân ảnh hai nguời kia đang giao đấu, không nói được lời nào, cũng không có lo lắng, nàng biết, Thương Diễm Túc sẽ không thương tổn a Trạch. Thương Diễm Túc đưa tay ôm lấy mặt nàng quay lại, bắt buộc nhìn thẳng hắn, thời điểm hắn nhìn thấy nước mắt của nàng, không khỏi sửng sốt một chút, lạnh lùng trên người trong nháy mắt tiêu tan hết .Nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ mặt lại một lần nữa trở nên hờ hững, nhìn nàng lạnh lùng nói: “Nếu như không có sự cho phép của ta, nàng không được phép bước ra khỏi Vương phủ nửa bước, cũng không được gặp bất luận kẻ nào!” Đây là biện pháp mà hắn nghĩ ra để phòng ngừa nàng sẽ rời khỏi hắn, Lãnh Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Không biết Vương gia tính khi nào mới để cho tiểu nữ xuất môn đây ?” “Đợi sau khi ta thú nàng kia về”. Ánh mắt khẽ nheo lại, lạnh nhạt nói: “Thì ra Vương gia cũng đã chọn được tân phi”. Sự lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên khiến Thương Diễm Túc trong mắt nổi lên một tia bị thương, cũng chỉ thoáng qua rất nhanh khiến Lãnh Thanh Nghiên không thể nhận ra, mà Thương Diễm Túc vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Đúng vậy, cũng đã định rồi, hơn nữa một tháng sau sẽ cử hành lễ thành thân”. “Phải không, vậy xin chúc mừng Vương gia”. Bàn tay đang nắm cằm nàng thoáng dùng sức một chút, hắn không thích nhìn thấy biểu tình này của nàng giống như chuyện gì cũng không quan hệ tới nàng vậy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt chưa khô trên mặt nàng, nói: “Rõ ràng là vì thấy ta muốn kết hôn với tân phi mà thương tâm muốn khóc, vậy mà hiện tại lại bày ra một bộ biểu tình như không thèm quan tâm đến vậy ?” Trong lòng Lãnh Thanh Nghiên càng thêm đau đớn, trong mắt lại bắt đầu tràn ngập hơi nước, đột nhiên nổi lên hận ý với người trước mắt này, “Cố ý khiến cho tâm ta đau, nhìn thấy ta vì ngươi mà thương tâm khổ sở, khiến cho ngươi vui vẻ, cảm giác thành công như vậy sao ?” Động tác trên tay hắn cứng đờ lại, trong mắt Thương Diễm Túc hiện lên một tia đau lòng cùng áy náy, hôn đi những giọt nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt nàng, sau đó lại đột nhiên đẩy nàng ra xa, lạnh giọng nói: “Đưa Vương phi trở về phòng!” Khi hắn vừa dứt lời, ngay bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, cũng đã xuất hiện một hắc y nhân, mặt không chút thay đổi đứng thẳng, cứng ngắc nói: “Vương phi thỉnh!” Nàng không có phản kháng, cũng không có do dự, thậm chí còn không quay lại nhìn Thương Diễm Túc một cái, liền xoay người hướng về phía phòng mà đi, lời nói và hành động của Thương Diễm Túc, đã khiến cho nàng hoàn toàn hết hy vọng . Quả nhiên, nàng thật sự không có tư cách để nhận lấy hạnh phúc . Si ngốc nhìn bóng dáng ngày một đi xa kia, thần sắc trên mặt Thương Diễm Túc tràn ngập bi thương, cô đơn cùng đau lòng, nỉ non nhẹ giọng kêu: “Nghiên nhi. . .” Nhìn bốn hắc y nhân đang đứng ngoài cửa, cắt đứt hết mọi liên hệ của Lãnh Thanh Nghiên với thế giới bên ngoài, mà đối với việc này, nàng cũng chỉ là mắt lạnh nhìn, nàng cũng không hề muốn ra ngoài, một mình ngồi trên ghế, hồi tưởng lại những chuyện tình đã xảy ra gần đây . Những lời nói của Thương Diễm Túc vẫn luôn vang vọng trong tai nàng, khiến cho lòng nàng như bị hàng ngàn cây châm đâm vào đau đớn, đau đến mức khiến cho nàng không thể nào mà hô hấp . Ghé vào trên bàn mặt, nhắm chặt hai mắt, nước mắt nhịn không được lại chảy ra, không ngừng tự nói với chính bản thân mình, đây là lần cuối cùng . Trong khi Lãnh Thanh Nghiên bị cắt đứt mội liên hệ với bên ngoài, bên ngoài cũng đã đảo lộn, chuyện Lãnh Thanh Nghiên đại gả rốt cục người trong thiên hạ đều đã biết, mà chịu tội nhiều nhất cũng chính là Mộc gia . Nhưng là, Mộc gia nắm giữ một thế lực quá lớn, cho dù là Thương Lang hoàng, cũng không dám trách nặng bọn họ, tuy rằng bọn họ phạm vào tội khi quân, nhưng thừa nhận đã phạm tội lại chỉ khiến cho bọn họ chịu một chút trừng phạt nhỏ, ngay cả thương gân động cốt cũng không tính đến, người xưa gọi đó là : tiểu trừng đại giới. ( trách phạt nhỏ đối với việc sai lớn ) Những điều đó, Lãnh Thanh Nghiên đương nhiên là không biết, hơn nữa chỉ sợ nàng cũng không có hứng thú muỗn biết, còn có một người giống như vậy, đó chính là Thương Diễm Túc, đối với việc Mộc gia sẽ bị trách phạt như thế nào, hắn cũng không hề có một chút hứng thú nào cả . Trong ngự thư phòng, Thương Lang Hoàng sắc mặt âm trầm nhìn người trước mắt giống như không thèm để một Hoàng Thượng là hắn trong mắt, Thương Diễm Túc đang lười nhác tựa người trên ghế bên cạnh, hít sâu mấy hơi mới có thể đem tức giận đè nén lại, nói: “Ngươi đã không ý kiến gì, thì mọi chuyện liền định như vậy, Thừa tướng đem ái nữ gả cho ngươi làm sườn phi, đã là chịu ủy khuất, về sau ngươi cần ưu ái với Sử tiểu thư nhiều hơn “. Thương Diễm Túc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, đối với những lời nói của Thương Lang Hoàng rốt cuộc nghe lọt bao nhiêu, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới biết mà thôi .Nhưng khi nghe thấy những lời này, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn, lại mang theo một tia trào phúng . Bên trong ngự thư phòng lâm vào yên tĩnh, mặt mày Thương Lang Hoàng càng lúc càng nhăn lại, mà Thương Diễm Túc cũng đột nhiên đứng lên khỏi ghế, xoay người đi về phía cửa, thấy thế, tức giận của Thương Lang Hoàng vừa được bình ổn lại lập tức lại bùng phát, nặng nề đập mạnh xuống bàn, cả giận nói: “Đứng lại! Trẫm có nói cho phép ngươi đi hay sao ?” Cước bộ thoáng dừng lại, hơi nghiêng người lại đạm mạc nhìn hắn, thanh âm lạnh như băng, nói: “Hoàng Thượng thứ tội, không phải mọi chuyện ngài đều đã định đoạt rồi hay sao ? Bổn vương còn ở lại chỗ này làm gì chứ ?” “Ngươi. . .” Thấy lãnh ý trong mắt Thương Diễm Túc khiến cho lòng Hoàng Thượng chợt lạnh, hắn cũng hiểu được kể từ nay, chỉ sợ khoảng cách giữa phụ tử hắn sẽ còn lớn hơn nữa . Hít sâu một hơi, đem lửa giận đè nén lại, nói: “Túc nhi, phụ hoàng biết con đang oán hận, nhưng phụ hoàng làm như vậy tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho con .Dù sao, không phải phụ hoàng cũng đã đáp ứng để cho Lãnh Thanh Nghiên tiếp tục làm chính phi của con hay sao? Rốt cuộc con còn không hài lòng cái gì chứ ?” Những lời này cũng không khiến cho sắc mặt Thương Diễm Túc dao động một chút nào, vẫn lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Không dám, đa tạ sự ưu ái của Hoàng Thượng !” “Túc nhi, trẫm là phụ hoàng của con !” Thương Diễm Túc cũng là quay mặt đi, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng thứ tội, vừa rồi Hoàng Tổ mẫu có cho gọi bổn vương, xin cáo lui trước !” Nói xong, cũng không có đợi Thương Lang Hoàng có đáp ứng hay không, liền đã biến mất khỏi ngự thư phòng, hướng về phía Thọ Dương cung của Thái Hậu mà đi . Bên trong Thọ Dương cung, Như quý phi chính là đang quì gối trước mặt Thái Hậu, thấp giọng nói : “Mẫu hậu thứ tội, con dâu cũng không phải là cố ý lừa gạt mẫu hậu, con dâu chỉ là thấy Túc nhi khó mà đối với người khác lại động tâm như vậy, hơn nữa Túc nhi có thỉnh cầu, cho nên mới không có đem sự thật báo cho mẫu hậu biết”. Thái Hậu khẽ thở dài, nói: “Con đứng lên đi, ai gia cũng không có ý trách cứ gì con, nhưng chuyện quan trọng như vậy, con quả thật không nên gạt ai gia a!” Từ cung nữ nâng nàng đứng lên, nghe vậy vội vàng nói: “Là con dâu không đúng, khiến mẫu hậu thương tâm”. “Được rồi, ai gia còn không biết trong lòng con nghĩ gì hay sao ? Chính là, thật không thể ngờ sự tình lại thành ra thế này, Túc nhi gạt ai gia, vậy thì ai gia cũng là nên trách phạt nó đi”. “Mẫu hậu. . .” Như quý phi muốn vì Thương Diễm Túc giải thích một chút, mà phía sau, thân ảnh của Thương Diễm Túc cũng đã xuất hiện bên trong Thọ Dương cung, hướng về phía Thái Hậu hành lễ nói: “Thỉnh an Hoàng Tổ mẫu !” Thái Hậu vẻ mặt trầm xuống, có vẻ không vui nhìn hắn, nói: “Không ngờ ngươi lại giấu ai gia chuyện này, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, Hoàng Tổ mẫu ngươi lại là người không đáng tin tưởng như vậy hay sao ?” “Hoàng Tổ mẫu thứ tội, tôn nhi chỉ là không muốn khiến cho Hoàng Tổ mẫu phải bận tâm vì chuyện này mà thôi, cũng không có ý gì khác”. Lời này của hắn khiến cho sắc mặt Thái Hậu thư hoãn xuống một chút, gật đầu nói: “Coi như là vậy đi, tốt lắm, ngươi cũng đừng quỳ nữa, đứng lên đi”. “Tạ Hoàng Tổ mẫu!” Nhìn hắn chỉ mới qua có vài ngày, Thương Diễm Túc dường như là ốm hơn, trong lòng Thái Hậu đau thắt, nhưng loại chuyện này, nàng cũng không biết nói thế nào cho tốt, “Túc nhi, hôm nay ta gọi con đến đây, là có một số việc muốn hỏi con cho rõ”. “Hoàng tổ mẫu xin hỏi!” Thái Hậu từ trên ghế đứng lên, tự mình nâng Thương Diễm Túc dậy, nhìn tôn tử mà nàng yêu thương nhất này, vỗ nhẹ lên tay hắn, nói: “Những chuyện khác, Hoàng Tổ mẫu cũng không có hỏi nữa, ta tin tưởng mặc kệ con làm những chuyện gì, chắc hẳn trong lòng con cũng đã có tính toán, cũng tin tưởng con sẽ không khiến cho Hoàng Tổ mẫu thất vọng . Hiện tại, Hoàng Tổ mẫu chỉ hỏi con một câu, đối với nữ tử tên Lãnh Thanh Nghiên kia, con là thật tâm chứ ?” Sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên thương tâm cùng đau khổ, không có chần chờ gật đầu nói: “Là thật tâm, trừ bỏ Nghiên nhi, trong lòng con không có bất kì nữ tử nào khác”. Nhìn hắn một hồi lâu, Thái Hậu đột nhiên nặng nề thở dài, nói: “Nha đầu kia, ai gia nhìn cũng rất thích, quan trọng hơn là, ai gia tin tưởng vào ánh mắt của Túc nhi, nếu như con đã nói như vậy, vậy vòng tay kia, ai gia sẽ không thu hồi”. “Hoàng Tổ mẫu. . .” Thương Diễm Túc không nghĩ tới Hoàng Tổ mẫu lại nói ra những lời như vậy, điều này khiến cho hắn cảm động rất nhiều, cũng không khỏi cảm thấy áy náy. Thái Hậu đúng lúc lên tiếng ngăn lại hắn, nhẹ giọng nói : “Vòng tay kia, chính là bắt đầu từ vị Hoàng hậu đầu tiên của Thương Lang quốc, thế hệ trước truyền cho thế hệ sau, mẫu hậu ai gia đem nó giao cho ai gia, ai gia lại đem nó giao cho mẫu hậu con, sau khi mẫu hậu con đi ai gia liền thu lại, vẫn cất giữ không có giao cho Trữ hoàng hậu, chính là nghĩ, sẽ giao nó cho Vương phi của con “. “Hoàng tổ mẫu, kỳ thật, hiện tại có muốn thu lại, chỉ sợ cũng không lấy lại được “. “Vì sao lại như vậy ?”Kinh ngạc nhìn Thương Diễm Túc, sau đó lại giống như nghĩ tới điều gì đó, không khỏi giật mình, than nhẹ lắc lắc đầu, ngược lại nói, “Chuyện tình mẫu hậu của con, ai gia cũng đã được biết “. Nghe vậy, thần sắc buồn bã, trong mắt kim quang đại thịnh, nói: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ tìm lại di thể của mẫu hậu”. “Đó là tất nhiên, mặt khác, một tháng sau, con sẽ cùng nhi nữ của Sử thừa tướng thành hôn, ai gia cũng sẽ không đến Vương phủ được”. “Hoàng Tổ mẫu?” “Ai gia biết, con không muốn thú sườn phi, tuy ta không biết vì sao con lại phải thú nàng, nhưng ai gia không muốn nhìn thấy bộ dáng không vui của Túc nhi”. Mấy ngày qua, Thương Diễm Túc lần đầu tiên lộ ra một cái tươi cười thật tình, “Tạ Hoàng Tổ mẫu thông cảm”. “Bất quá, Túc nhi, con cũng trăm ngàn lần đừng trách phụ hoàng, cho dù con không thể hiểu, nhưng chắc cũng biết, phụ hoàng con vẫn luôn luôn để ý đến con, nhìn phụ tử các ngươi đối đầu, Hoàng Tổ mẫu thực sự rất đau lòng”. Trên mặt Thương Diễm Túc thoáng hiện lên thần sắc nghi ngờ, nhưng vẫn cung kính gật đầu nói: “Dạ, Hoàng Tổ mẫu”. “Hoàng Tổ mẫu, tôn nhi tới thăm người !” Thương Diễm Trạch nghênh ngang đi vào, nhưng khi nhìn thấy Thương Diễm Túc, toàn bộ tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, khẽ nhíu mày, hướng về phía Thái Hậu hành lễ nói, “Tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ mẫu “. Thái Hậu rất là cao hứng, liên tục nói: “Mau đứng lên đi, còn không mau lại đây để cho Hoàng Tổ mẫu cẩn thận nhìn một cái ?” Nghe vậy, trên mặt Thương Diễm Trạch lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi đứng ở chỗ này ngài không thể nhìn rõ hay sao ?” “Hãy bớt sàm ngôn đi, nói ngươi lại đây ngươi cứ tới đi “. “Dạ!” Không tình nguyện đi đến bên cạnh Thái Hậu, ở nơi này hắn vẫn luôn bị xem như là một tiểu hài tử vậy, sờ nơi này nơi kia, rất là bất đắc dĩ, dù sao, kỳ thật, hắn ở thế giới này, mới mười lăm tuổi.Khi đi đến bên cạnh Thương Diễm Túc, hắn cũng không thèm liến nhìn một cái . Dám giam lỏng tỷ tỷ hắn, hiện tại trong lòng Thương Diễm Trạch đã ghi hận với Thương Diễm Túc . Tầm mắt Như quí phi đảo qua trên người hai huynh đệ, đột nhiên hỏi: “Huynh đệ các người làm sao vậy? Như thế nào lại không thèm nhìn mặt nhau đâu ?” Bị Như quý phi hỏi như vậy, Thái Hậu cũng đã phát hiện ra điểm bất thường giữa hai người này, không khỏi nhìn hai người, chờ đợi câu trả lời của bọn hắn. Thương Diễm Trạch khẽ nhíu mày, cười nói: “Không có gì a, Hoàng Tổ mẫu đừng lo lắng a”. Rõ ràng không tin, lại đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thương Diễm Túc, Thương Diễm Túc cúi đầu, nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi còn có chuyện phải làm, tôn nhi xin cáo lui trước “. Thương Diễm Túc xoay người rời khỏi Thọ Dương cung, Thương Diễm Trạch ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, Thái Hậu cùng Như quý phi liếc mắt nhìn nhau, không tự chủ được lại đem tầm mắt chuyển đến trên người hắn . Vừa mới ra khỏi Thọ Dương cung không xa, Ưng Dung Kiều đã đứng ở đó thật lâu đột nhiên nhảy ra, đi đến trước mặt hắn, mị nhãn như tơ, dáng người xinh đẹp, một bộ dáng như có ý đồ câu dẫn Thương Diễm Túc, tiến đến trước mặt hắn, tà mị cười nói : “Vương gia, tiểu nữ ở nơi này chờ người đã lâu “. Tránh khỏi sự tiếp xúc của nàng, Thương Diễm Túc lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Bổn vương cũng không yêu cầu ngươi như vậy ?” U oán nhìn hắn một cái, thật không rõ người này rốt cuộc nghĩ cái gì, thế nhưng lại đối với một mĩ nữ tuyệt sắc như nàng lại làm như không thấy, rốt cuộc hắn có phải là nam nhân không a ? “Hừ, Vương gia người đúng là một chút cũng không hiểu phong tình a, người ta đã chủ động đưa đến cửa, vậy mà ngươi lại tỏ ra lãnh đạm với người ta như vậy, thật đúng là khiến cho người ta rất thương tâm đâu !” Thấy Thương Diễm Túc không có chút phản ứng nào, Ưng Dung Kiều không khỏi cảm thấy mình thật thất bại, cũng không có lòng tiếp tục đi câu dẫn người khác, đem một cái bình sứ đưa đến trước mặt hắn, nói: “Cầm đi, bất quá bản công chúa nói trước, thuốc này chỉ có hiệu quả tạm thời, cùng với loại thuốc của Mộc gia không khác nhau lắm”. Thương Diễm Túc cũng không nói thêm gì, nhận lấy bình sứ trên tay nàng, cẩn thận cất đi, sau đó không chút do dự xoay người liền ly khai. Ưng Dung Kiều ngơ ngác nhìn con người hoàn mĩ, lại tản một cỗ khí tuyệt tình, hung hăng dậm chân, nói: “Quả nhiên là xú nam nhân một chút cũng không biết thế nào là phong tình, thế nhưng lại không nhìn ra mị lực của bản công chúa, chờ đó, bản công chúa nhất định phải câu dẫn được ngươi!” Nhưng cũng không có ai đáp lại lời của nàng, sau một lúc lâu sau, đột nhiên khẽ thở dài, nhìn về phía Thương Diễm Túc vừa li khai, vẻ mặt phức tạp. Bên trong Lạc Vương phủ, một nha hoàn hướng về phía cửa phòng đang được canh giữ nghiêm ngặt đi tới, còn chưa có đến gần nơi đó đã bị thủ vệ canh cửa ngăn cản lại, “Đang làm gì?” Đối mặt với bốn vị nam tử lãnh khốc vô tình không chút thay đổi này, nha hoàn này co rúm lại một chút, sợ hãi lui về phía sau từng bước, vội vàng hành lễ nói: “Nô. . . Nô tỳ mang cơm tới cho Vương phi”. Một gã hắc y nhân đó cúi đầu nhìn lồng cơm trong tay nha hoàn này, đưa tay mở ra kiểm tra một chút, sau đó mới cung kính gõ cửa phòng, nói: “Vương phi, nên dùng bữa”. “Lấy tiến vào”. Nghe vậy mới ý bảo nha hoàn kia tiến vào, nha hoàn kia cẩn thận đi qua giữa bọn họ, vẻ mặt sợ hãi, thậm chí bàn tay còn run run, trên người bốn người này đều phát ra sát khí lạnh như băng, quả thật là rất dọa người. Sau khi tiến vào bên trong phòng, nha hoàn kia mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn chung quanh, lặng yên đánh giá căn phòng này, hoàn toàn đã không còn nửa điểm nao núng như vừa rồi . Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở bên cạnh bàn, chống má đánh giá nha hoàn này, nhẹ giọng hỏi: “Xem đủ chưa ?” Nghe vậy mới đưa tầm mắt chuyển đến trên người Lãnh Thanh Nghiên, đưa lưng về phía cửa phòng rồi làm mặt quỉ với nàng, chậm rì rì đi đến bên cạnh bàn, đem toàn bộ thức ăn trong lồng cơm lấy ra, nói: “Vương phi, đây là ngọ thiện của ngài”. Trong khi nói chuyện, thừa dịp lấy bát đũa ra liền nhét một mẩu giấy vào trong tay nàng, cũng hướng về phía nàng trừng mắt lên nhìn . Đem mẩu giấy kia giấu vào bên trong ống tay áo, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, tùy ý nói: “Ngươi có thể đi xuống”. “Dạ, nô tỳ cáo lui!” Sau khi lui về đến cửa, biểu tình trên mặt nàng cũng đã khôi phục lại là một nha hoàn nao núng như vừa rồi, mở cửa ra sau đó thoáng ngẩng đầu, khẽ đảo mắt nhìn bốn vị hắc y nhân này, rõ ràng bọn họ so với thị vệ trong Vương phủ lại càng lợi hại hơn . Nuốt nuốt nước miếng, trên mặt là biểu tình sợ sệt, cẩn thận bước qua người bọn họ, sau đó bước nhanh đi . Lãnh Thanh Nghiên vẫn luôn nhìn theo nhất cử nhất động của nàng, nhìn đến từng động tác nhỏ đề phòng bị nghi ngờ của nàng, khóe miệng nhịn không được hiện lên mỉm cười, vẫy tay đem cửa phòng đóng lại, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn cơm . “Vương gia!” Vừa mới ăn được mấy miếng, từ cửa truyền đến thanh âm không có nửa điểm cảm tình, chiếc đũa Lãnh Thanh Nghiên đang cầm dừng lại ở bên miệng, suy nghĩ đột nhiên cũng hỗn loạn cả lên . Cửa phòng mở ra, Thương Diễm Túc từ bên ngoài đi vào, liền trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng . Lãnh Thanh Nghiên vẫn tiếp tục ăn cơm, thậm chí cũng không ngẩng lên nhìn hắn lấy một cái, giống như nơi này cũng chỉ có một mình nàng vậy . Trong mắt hắn có ưu thương cùng cô đơn hiện lên, thần sắc liền thu lại, đưa tay đem một cái bình sứ tới trước mặt của nàng . Thấy vậy nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Đây là cái gì?” Nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, trong lòng Thương Diễm Túc một trận run rẩy, chỉ có thể dùng một bộ biểu tình lạnh lùng che giấu, nói: “Cái này dùng vào đêm trăng trong, hôm đó hãy uống thuốc này vào, như vậy nàng có thể bình yên vượt qua ngày đó “. Sửng sốt một chút, đêm trăng tròn? Chẳng lẽ là. . . Biểu tình kinh ngạc của Lãnh Thanh Nghiên cũng không khiến cho hắn ngạc nhiên, đem bình sứ cẩn thận đặt ở trước mặt của nàng, sau đó liền xoay người muốn rời đi . “Thương Diễm Túc!” Theo bản năng dừng lại cước bộ, dường như sẽ khống chế không được mà quay lại ôm nàng vào trong lòng, hắn đứng tại chỗ không dám xoay người lại, chỉ là đạm mạc nói: “Mấy ngày nay, Nghiên nhi cứ an tâm ở trong này đi, rất nhanh ta sẽ không hạn chế tự do của nàng nữa “. Lời này của hắn lại khiến cho Lãnh Thanh Nghiên ngậm miệng, vừa rồi nàng muốn nói vài lời cùng hắn, hiện tại cũng không muốn nói nữa rồi, chỉ là cúi đầu lăng lăng nhìn bình sứ trên bàn . “Đa tạ Vương gia quan tâm”. Thân thể Thương Diễm Túc bị chấn động đến cứng đờ, nhắm mắt lại chậm dãi thở ra một hơi, khi mở mắt ra thì lại càng thêm lạnh như băng, không có nói thêm điều gì, giống như trốn chạy rời khỏi nơi đó, tấm lưng kia lại càng thêm cô đơn cùng hiu quạnh . Một mình đứng ở trên hành lang, tay vịn lên cây cột bên cạnh, từng ngụm từng ngụm thở, trước mắt không ngừng hiện ra bộ dáng đạm mạc của Nghiên nhi so với người xa lạ còn hơn, Thương Diễm Túc gắt gao nắm lấy vạt áo trước ngực, khó chịu đến mức khiến cho hắn hít thở không thông . Đưa người tựa vào trên cột, chậm rãi trượt người xuống, cảm thấy thế giới trước mắt mình, một mảnh tối đen .



back top