Lãnh Thanh Nghiên đứng ở trong rừng, ngẩng đầu nhìn về phương hướng mà mặt trời đang dần dần lặn xuống, lại không biết mình nên đi về phương hướng nào, bởi vì nàng không biết vị trí hiện tại của nàng, rốt cuộc kinh thành Thương Lang quốc có phải là ở phương hướng bên kia hay không.
Nhìn thấy mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, Lãnh Thanh Nghiên cũng không chạy đi, ban ngày đã không phân rõ được phương hướng, buổi tối tất nhiên nàng cũng sẽ không chạy loạn đi, như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng lòng vòng càng không có cách tìm ra phương hướng, cho nên cứ ở lại nơi này từ từ tìm.
Tuy rằng nội lực đã bị phong bế, nhưng muốn bắt gà rừng thỏ hoang làm bữa tối vẫn là không thành vấn đề, đi đến bờ sông đem con thỏ bắt được rửa sạch sẽ, ngồi xuống bên bờ sông, nhặt được một ít củi đốt lên liền nướng được con thỏ.
Nhìn con thỏ đang được nướng ở phía trên ngọn lửa, cảm nhận được bóng tối chung quanh, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên nhịn không được bật cười, không biết đã bao lâu rồi nàng không có sống như thế này?
Mấy ngày nay, mình vẫn luôn sống trong cuộc sống an nhàn, lại thiếu chút nữa liền quên đi cuộc sống dã ngoại mà mình đã từng yêu thích.
Đúng vậy, thích ý, thật sự thực thích ý, bởi vì nàng có thể muốn làm gì liền làm như vậy, không có âm mưu quỷ kế, càng không có chanh chấp với nhau, trừ bỏ có thể bất ngờ gặp phải dã thú hay độc trùng, những cái khác không có gì có thể uy hiếp đến nàng.
Quả nhiên nàng vẫn thích cùng những loài dã thú giao tiếp hơn, bởi vì tuy chúng nó hung tàn, nhưng so sánh với con người còn kém nhiều lắm!
Đem con thỏ lật sang mặt kia, nhìn da thỏ kia đã có màu vàng chanh, hương thịt nướng tỏa ra thơm ngào ngạt, Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được nuốt nước miếng, bụng cũng đột nhiên “Thầm thì” kêu lên.
Hiện tại, nàng đang nghĩ tới phải giết dã thú nướng ăn, ừm, con thỏ không có tính là dã thú?
Vấn đề đột nhiên xuất hiện này khiến Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được khẽ bật cười, nhẹ lắc lắc đầu, tự nhủ nói: “Khi nào thì, có thể bỏ xa những chuyện này đây a? Nhưng mà hình như phụ hoàng có ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Túc, ai, thực không tốt!”
Quay đầu nhìn nhìn ra chung quanh, trên trời chiếu xuống một vầng trăng sáng lấp lánh ánh huỳnh quang, Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Dường như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhẹ giọng thì thầm lẩm bẩm nói: “Ngày mai liền trực tiếp đi về hướng Bắc, cho dù là phía sau cánh rừng không phải là kinh thành, cũng có thể đi đường vòng trở về a, sao ta lại ngu như vậy?”
Nghĩ đến hôm nay nàng đã do dự cả buổi chiều, đến việc cứ lo tìm hiểu vị trí của mình, lo lắng phân tích mình nên đi về phía nào mới về tới kinh thành, không khỏi liền cảm giác được chính mình làm sao có thể ngốc như vậy.
Chỉ cần ra khỏi cánh rừng này, muốn đi về kinh thành không phải là một chuyện vô cùng đơn giản sao?
Nghĩ thông suốt điểm này, Lãnh Thanh Nghiên nhất thời liền yên lòng, an tâm nướng con thỏ, nhìn chằm chằm vào cả người con thỏ hoang vàng tươi, nước miếng chảy ròng.
Rốt cục thì nướng cũng xong, đem cái mũi tiến đến trước con thỏ hít hít một cái, cẩn thận đem một ít thịt xé xuống, thổi nguội mới cho vào miệng ăn, nhất thời trong miệng tràn đầy mùi thịt thỏ, khiến cho nàng không khỏi nhắm hai mắt lại vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ.
Từ phía xa xa vang lên tiếng sói tru, trong khu rừng rậm này, lại là buổi tối, nghe được tiếng sói tru thật sự là một chuyện bình thường, nhưng động tác của Lãnh Thanh Nghiên cũng là bất ngờ một chút, vội vàng nghiêng tai lắng nghe, biểu tình trên mặt lập tức trở nên phấn khích vô cùng.
Đem đống lửa trước mặt dập tắt, sau đó Lãnh Thanh Nghiên cầm lấy con thỏ nướng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh một gốc cây lớn nhất, dùng miệng ngậm lấy que củi xuyên qua con thỏ, sau đó dùng cả tay lẫn chân mà leo lên trên cây.
Trong lòng ngầm bực mình, nguyền rủa, chết tiệt, dám phong bế huyệt đạo của nàng, khiến cho nàng ngay cả chuyện leo cây cũng khó khăn, có điều, đã lâu không có trèo cây như vậy a!
Rất nhanh nàng cũng đã ẩn mình bên trong tán cây, ngồi trên một chạc cây so với cây cối bình thường còn to hơn rất nhiều, ngoe nguẩy hai chân, trên tay cầm thịt thỏ nướng, vươn tay xoa xoa khóe miệng có chút đau nhức, sau đó bắt đầu nhấm nháp mùi ngon.
Không đến một lúc sau, từ dưới tàng cây truyền đến một những thanh âm sột soạt, Lãnh Thanh Nghiên cúi đầu nhìn xuống, liền thấy lùm cây bên dưới rung rung một chút, thi thoảng lại có ánh mắt xanh biếc thoáng hiện lên.
Con sói đầu tiên xuất hiện dưới tàng cây, sau đó đến con thứ hai, con thứ ba… Rất nhanh, bên dưới tàng cây mà Lãnh Thanh Nghiên đang ngồi cả một bầy sói đang vây quanh, mỗi con đều ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt xanh biếc kia nhìn chằm chằm nàng.
Mà Lãnh Thanh Nghiên vẫn ngồi yên trên cây hưởng thụ thịt thỏ nướng, chỉ là nhìn mấy chục con sói bên dưới, trong mắt có chút đề phòng.
May mắn là động tác của nàng nhanh một chút, nhanh chóng leo lên cây, khiến cho bầy sói này cho dù có muốn công kích nàng cũng không có cách nào, nếu không nàng mà vẫn còn ở dưới mặt đất, chỉ sợ chẳng những thịt thỏ mà nàng khổ sở nướng được sẽ bị cướp đi, thậm chí ngay cả chính mình cũng sẽ trở thành đối tượng mà chúng nó tranh đoạt.
Bầm thây vạn đoạn? Hài cốt cũng không còn?
Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng nhếch nhếch vài cái, từng cái xương thỏ bị nàng ném xuống phía dưới, mỗi một lần đều có thể khiến cho bầy sói một trận xôn xao, đương nhiên, chúng nó đối với việc Lãnh Thanh Nghiên ném xương xuống là vô cùng thích.
Bọn chúng càng không ngừng gầm rú về phía Lãnh Thanh Nghiên trên cây, trong đôi mắt xanh biếc còn có thèm nhỏ dãi, thậm chí có vài con sói phía trước không ngừng dùng móng vuốt cào vào thân cây, cũng có vài con đã nhào lên thân cây.
Lãnh Thanh Nghiên vẫn ngồi ăn thịt thỏ của mình, trước hết nàng phải ăn cho no bụng mình đã, sau đó mới có khí lực đi đối phó với lũ sói này, dù sao hiện tại chúng nó cũng không có nghĩ muốn tấn công, tuy rằng hình như có hai con sói chỉ còn cách nàng không đến năm thước.
Đột nhiên no đánh nấc một cái, Lãnh Thanh Nghiên tùy tay đem non nửa con thỏ còn lại ném xuống phía dưới, hương thịt thỏ nướng tỏa ra khiến cho cả bầy sói cùng nhau tranh đoạt.
Lau lau miệng, sau đó đứng ở trên nhánh cây, trên tay cũng đã nhiều thêm một đoản kiếm sắc bén lóe sáng, mà ánh mắt của nàng cũng trở nên nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm vào con sói đang cách nàng gần nhất.
Con sói kia chỉ cách nàng không đến ba thước, ngay lúc đó, nó đột nhiên dùng sức đạp mạnh vào thân cây, nhảy lên bay thẳng về phía Lãnh Thanh Nghiên.
Nó vừa duỗi chân một cái, khiến cho cái cây mà cần ít nhất hai người ôm cũng hơi hơi lay động, Lãnh Thanh Nghiên thân mình lay động một chút, chỉ trong nháy mắt, con sói kia cũng đã bổ nhào đến trước mặt nàng, mở ra miệng rộng, một cỗ hương vị tanh hôi đập vào mặt nàng.
Lãnh Thanh Nghiên ngay cả mày cũng không nhăn chút nào, dường như là xuất phát từ bản năng mà vung kiếm về phía con sói đang xông lên kia.
“Phốc!”
Thanh âm đao đâm vào trong thịt, đoản kiếm này chém sắt như chém bùn, huống chi chỉ là bụng một con sói, phút chốc đã đem bụng con sói kia mổ banh ra, hung hăng ngã rơi xuống. Từ trên độ cao mười thước rơi xuống, cho dù trước đó không có bị thương, cũng khiến cho nó ngã gần chết, huống chi cũng đã bị Lãnh Thanh Nghiên mổ bụng rồi.
Đạp chân vài cái, cả người run rẩy vài cái, vang lên từng đợt kêu rên, sau đó thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không còn phát ra nửa điểm thanh âm.
Sau khi đã hạ xong con sói, Lãnh Thanh Nghiên cũng không hề ngừng lại, bởi vì con sói thứ hai cũng đang nhào lên, hơn nữa trên thân cây nàng đứng cũng đang có đầy sói bám vào, mà lại đang nhanh chóng tiến về phía nàng.
Liên tục đem từng con một chém rụng xuống, đột nhiên có đến ba con sói cùng đánh về phía nàng, Lãnh Thanh Nghiên đồng tử không khỏi co rụt lại, huy kiếm chém tới, chém đứt đầu một con, lại cực nhanh xoay người đem đoản kiếm đâm vào bụng con sói thứ hai, nhưng không thể tránh khỏi tấn công của con sói thứ ba.
“Tê!” Thanh âm quần áo bị xé rách vang lên, trên vai xuất hiện ba đường cào thật sâu, Lãnh Thanh Nghiên buồn bực hừ một tiếng, cước bộ thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống.
Mà con sói kia cũng bởi vì nhảy qua đầu nàng, liền từ độ cao mười thước rơi xuống, rơi trên mặt đất không ngừng mà run rẩy, tuy rằng còn chưa có chết, nhưng cũng không thể đứng lên nổi.
Lãnh Thanh Nghiên lui lại mấy bước, đứng cách thân cây thoáng xa một ít, tay đặt trên miệng vết thương con sói kia cào đến, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía bầy sói đang không ngừng lao tới.
Ở trên cây, nàng đã chiếm được ưu thế rất lớn, ít nhất đám sói này không thể tiến lên nhiều lắm, một đám đi lên, nàng là có thể tiêu diệt từng bộ phận, cũng phòng ngừa bị chúng nó cùng tấn công, đến lúc đó, không phải chỉ là bả vai bị cào đến chảy máu nữa.
Xé lấy tay áo, quấn quanh lên một nhánh cây trên đỉnh đầu, một đoạn khác là buộc vào bên hông mình, phòng ngừa sẽ bị ngã cuống dưới, cũng càng thêm linh hoạt đối phó với đám sói đang không ngừng xông lên này.
Lại một con sói khác lao lên, Lãnh Thanh Nghiên hai chân trên nhánh cây dùng lực một chút, cả người đều né sang bên cạnh, lại mượn lực cả người đang lắc lư, hung hăng một cước đá vào lưng con sói kia
Con sói kia kêu rên một tiếng, vừa bò đến trên này, đứng thẳng ở trên nhánh cây mà vừa rồi Lãnh Thanh Nghiên đã đứng, chỉ trong nháy mắt đã bị Lãnh Thanh Nghiên đá một phát bay xuống.
Cái gọi là đầu đồng xương sắt eo đậu hủ, Lãnh Thanh Nghiên đối phó với mỗi một con sói đều nhắm vào thắt lưng nó, tận lực dùng phương thức đơn giản mà có hiệu quả nhất đánh chúng nó.
Từ trên độ cao như vậy ngã xuống, cho dù Lãnh Thanh Nghiên không có đánh chúng nó bị thương, khẳng định là rơi xuống cũng không thể dậy được, có một phần lớn không thể leo lên cây, nếu thấy con khác bị ngã xuống sẽ nghĩ là bị thương, hoặc đá thương, như vậy Lãnh Thanh Nghiên ở trên cây chẳng khác nào bớt được một con sói uy hiếp.
Có mấy con sói muốn nhào qua đầu Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên thấy thế, sao có để cho chúng nó thực hiện được? Vội vàng dùng sức đạp hai chân lên trên nhánh cây, liền đu người về phía mấy con sói kia, trực tiếp giơ kiếm lướt qua thắt lưng chúng nó, loại bỏ uy hiếp.
Từ khi bắt đầu đến giờ, mới chỉ một khắc thời gian ngắn ngủi, những con sói nhảy lên cây cũng đến năm mươi con, còn còn lại đại khái hơn năm mươi con sói nữa, vẫn tụ tập ở dưới cây như cũ, từng con từng con nhào lên.
Lãnh Thanh Nghiên đứng phía trên nhánh cây, thoáng có chút thở dốc, tình huống hiện tại của nàng chỉ có thể thừa dịp mà đánh, đánh cho một con sói rơi xuống mặt đất không thể tiếp tục công kích, đổi lại thành tính huống hiện tại của nàng, cũng chỉ có thể tiêu diệt được ít nhất số lượng sói uy hiếp, bởi vì nàng chỉ cần làm cho đám sói này ngã từ trên độ cao như thế này xuống, chúng nó sẽ không còn dám đến uy hiếp nàng nữa.
Trong một lúc mà lại bị Lãnh Thanh Nghiên giết nhiều đồng bạn như vậy, bầy sói hoang cũng tạm dừng tấn công, trên thân cây rậm rạp cũng đã đầy sói hoang bò lên, có điều chúng nó cũng chỉ nằm úp sấp ở nơi đó, cũng không có vội vã phát động tấn công, giống như đang chờ cơ hội Lãnh Thanh Nghiên lơ là.
Lãnh Thanh Nghiên trên người cũng đã có rất nhiều vết thương, máu tươi chảy ra, liên tục không ngừng chém giết sói hoang, khiến cho nàng có chút mệt mỏi, bởi vì không ngừng mà ma sát, cánh tay áo kia cũng có dấu hiệu bị rách ra, chỉ cần không ngừng cọ vài cái, sẽ bị rách hẳn ra.
Đôi mi thanh tú gắt gao nhíu lại, hô hấp ồ ồ, còn có một nửa sói hoang còn chưa có giải quyết được, nhưng mà nàng có cảm giác như không còn chút sức lực nào.
***
Trong một khu địa lao, Bạch Hổ đang đi phía trước, Thương Diễm Túc ôm tiểu tử kia cùng Diệp Trần Nhiên cùng nhau theo phía sau, càng đi về phía trước, không ngừng gặp một ít giao lộ, lúc trước Bạch Hổ dẫn đường phía trước, cũng đã đi nhầm vài lần.
Cũng không biết rốt cuộc đi đã đi bao lâu, hẳn là đã vài canh giờ đi, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái cầu thang hướng lên phía trên, Diệp Trần Nhiên tiến lên trước nhấc tấm ván lên lộ ra khe hở nhỏ, cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài.
Đợi đến khi thấy quanh đó không có người nào, hắn mới yên tâm đem tấm ván kia nhấc ra hoàn toàn sau đó chui ra ngoài, Thương Diễm Túc cũng đi theo ra ngoài, sau khi thấy chung quanh quả nhiên là không có ai, mới để cho tiểu tử kia đi lên, sau đó là Bạch Hổ, thân thể nó cao lớn, thiếu chút nữa khiến cho cửa kia vỡ ra.
“Đây là nơi nào vậy?” Nhìn quang cảnh chung quanh, Diệp Trần Nhiên nhịn không được tự hỏi nói.
Không ai trả lời vấn đề của hắn, mọi người đều đang đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nơi này, hình như là một căn phòng kín, có một ít tài bảo binh khí, trên tường được khảm mấy viên dạ minh châu, dùng để chiếu sáng.
Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, bắt đầu quan sát chung quanh, nơi này kín như trong một chiếc hòm, nhưng kỳ thật cũng không có gì để quan sát, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đem toàn bộ không gian chung quanh nhìn thấy hết, không có nơi nào kỳ dị.
“Mẹ đâu?” Tiểu tử kia chớp ánh mắt, đầu quay qua quay lại, muốn tìm xem có bóng dáng mẹ ở trong này hay không, nhưng cũng không có phát hiện cái gì, không khỏi vỗ vỗ đầu Bạch Hổ, nói, “Ban Ban, không phải là ngươi lại dẫn nhầm đường chứ? Vì sao người ta không có tìm được mẹ nha?”
Lời này, dường như cũng nói lên tiếng lòng của hai người khác, đều đem tầm mắt chuyển đến trên thân Bạch Hổ, nghi vấn trong mắt không chút che dấu.
Bạch Hổ run run thân mình vài cái, lắc lắc đầu, sau đó tại nơi này cẩn thận nhẹ hít hít, nó cũng rất kỳ quái nha, rõ ràng là đi theo mùi của nữ chủ nhân tìm đến đây, nhưng mà lại không phát hiện ra tung tích của nàng.
Ba người còn lại cũng không hề nhàn rỗi, đều bắt đầu cẩn thận nghiên cứu chung quanh, còn càng không ngừng gõ gõ lên trên tường.
Hẳn là còn một cánh cửa hoặc mật thất khác đi, Thương Diễm Túc không khỏi nghĩ như vậy, về phần vì sao lại nghĩ như vậy, tại đây đột nhiên xuất hiện một nơi giống như trong hòm vậy, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ như vậy a?
***
Trong tiểu viện kia, giờ phút này đã là buổi tối, Mộc Ngâm Phong đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Muốn giết nàng nhưng không xuống tay được, lại không thể buông tha nàng, có lẽ như vậy mới là biện pháp tốt nhất”.
Chỉ là, hắn cũng không biết, rốt cuộc hắn hy vọng Lãnh Thanh Nghiên có thể sống sót, hay là hy vọng nàng sẽ chết ở trong miệng dã thú ở trong rừng này.
Chậm rãi nhắm mắt lại, tay nắm chặt, tự nhủ nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Huyệt đạo bị phong, không thể sử dụng nội lực liền giống như một người bình thường, sao có thể bình yên thoát được khỏi cánh rừng này? Huống chi, chỉ sợ nàng cũng không phân rõ được hướng nào mà đi, cũng chỉ lãng phí thời gian một cách vô ích”.
“Ngươi thực lo lắng nàng sao?”
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng dường như không có nửa điểm tình cảm, Mộc Ngâm Phong cũng không có quay đầu, chỉ là khẽ thở dài, nói: “Hiện tại nói điều này cũng đã vô dụng. Đúng rồi, tam thiếu gia đâu?”
“Không biết, sau khi thả tiểu thư đi, tam thiếu gia cũng không thấy”.
“Phải không?” Mộc Ngâm Phong cũng không có hỏi nhiều, dựa theo thói quen từ trước tới nay của hắn, hắn hẳn là lại trốn ở nơi nào đó âm thầm chịu bi thương đi.
Hắc y nhân kia hình như còn muốn nói điều gì đó, nhưng đúng lúc đó, hắn lại đột nhiên xoay người, nhìn về phía cuối hành lang, quát: “Người nào?”
Theo sau thanh âm của hắn, ba bóng dáng rất nhanh liền xuất hiện ở phía cuối hành lang, hai người một hổ, đó chính là Thương Diễm Túc, Diệp Trần Nhiên cùng Bạch Hổ. Về phần tiểu tử kia, bé vẫn đang nằm trong lòng phụ thân, trong bóng tối cũng là khó có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khi hắc y nhân vừa phát hiện ra bọn họ, đồng thời Mộc Ngâm Phong cũng có thể cảm giác được sự tồn tại của bọn họ, khi thấy rõ được rốt cuộc là loại người nào xuất hiện ở nơi này, đồng tử của Mộc Ngâm Phong không khỏi co rụt lại.
“Các ngươi làm sao có thể tìm tới nơi này?”
Thương Diễm Túc lạnh lùng nhìn hắn, cũng không có trả lời vấn đề của hắn, chỉ là lạnh lùng hỏi: “Nghiên nhi ở nơi nào?”
Khẽ nhíu mày lại, hắn nói: “Nàng đã đi rồi”.
Đây là lời nói thật, có điều Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên giống như đều không thể tin được, ngay cả Bạch Hổ cũng đều hướng về phía hắn gầm nhẹ một tiếng, tràn đầy địch ý.
Mộc Ngâm Phong ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Ta không lừa các ngươi, Thanh Nghiên quả thật đã đi rồi.”.
“Mộc Ngâm Phong, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin những lời nói của ngươi sao? Các ngươi đã phải trải qua trăm cay nghìn đắng để đem nàng bắt đến nơi đây, làm sao có thể nhanh như vậy lập tức thả nàng đi?”
Mộc Ngâm Phong lẳng lặng nhìn Diệp Trần Nhiên, trong mắt lóe ra hàn quang, nói: “Ngươi, phản đồ này, thế nhưng còn dám xuất hiện ở trước mặt người Mộc gia chúng ta sao?”
Nghe vậy có sửng sốt một chút, nhưng lập tức trên mặt Diệp Trần Nhiên hơi có vẻ âm trầm, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ta cho tới bây giờ vốn chưa từng trung thành với Mộc gia các ngươi, sao lại có thể gọi là phản bội? Mộc Ngâm Phong, trước khi nói truyện ngươi nên hiểu rõ ràng, chẳng lẽ chỉ cho phép Mộc gia ngươi giết sạch thân nhân của ta, sau đó đem ta tra tấn để trở thành tử sĩ, còn không cho phép ta phản kháng báo thù hay sao?”
Mộc Ngâm Phong hô hấp không khỏi cứng lại, nhìn ánh mắt u hàn của Diệp Trần Nhiên, phía sau lưng có cảm giác lành lạnh.
*U hàn: tối tăm, lạnh lẽo
Thương Diễm Túc liếc mắt nhìn Diệp Trần Nhiên một cái, sau đó lại đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Mộc Ngâm Phong, nói: “Mộc Ngâm Phong, ngươi vẫn là mang chúng ta đi gặp Nghiên nhi đi, nếu không…”
“Nếu không ngươi muốn như thế nào?”
“Bổn vương trước hết đem người nơi này toàn bộ giết sạch, sau đó tự đi tìm Nghiên nhi”.
Mộc Ngâm Phong đồng tử đột nhiên co rút lại, lạnh lùng nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, Lạc vương gia hình như cũng là một trong số những hung thủ đã diệt Mộc gia ta!”
“Đúng như vậy thì thế nào?” Thương Diễm Túc chính là tùy ý đứng ở nơi đó, dường như căn bản là không đem hai người kia để vào mắt.
Kỳ thật, sau khi uy hiếp được Lãnh Thanh Nghiên, bọn họ cũng đã đặt Thương Diễm Túc lên phía trên cùng danh sách cần giết.
Mộc Ngâm Phong chậm rãi rút bội kiếm tùy thân ra, chỉ vào Thương Diễm Túc, nói: “Ta muốn báo thù cho người Mộc gia đã chết!”
Diệp Trần Nhiên đột nhiên cười nhạo một tiếng, tràn đầy khinh thường nhìn Mộc Ngâm Phong, nói: “Ngươi vừa rồi còn nói ta là phản đồ, hiện tại đột nhiên nghĩ đến, hình như toàn bộ Mộc gia gia tộc các ngươi đều là phản đồ đi, mà còn là tội phản quốc”.
Lời này vừa vặn nói trúng chỗ đau của Mộc Ngâm Phong, biểu tình trên mặt không khỏi lại âm trầm vài phần, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Trần Nhiên, nói: “Chúng ta vẫn đều an phận thủ thường, nếu không phải các ngươi đột nhiên công kích Mộc gia ta, chẳng lẽ Mộc gia cũng không được phản kháng sao?”
“Ha ha, Mộc Ngâm Phong, lời này ngươi nói cũng không biết xấu hổ? Nếu tâm tư của các ngươi không khác thường, Mộc gia các ngươi có cần phải che giấu nhiều tử sĩ như vậy ở bên trong Luyện Ngục không? Ngươi cảm thấy, Mộc gia các ngươi đối với hoàng thất, còn nghe theo mệnh lệnh để làm việc bao nhiêu?”
“Ngươi…”
Diệp Trần Nhiên trên mặt một lần nữa xuất hiện tươi cười, thậm chí còn sáng lạn hơn hồi nãy vài phần, nói: “Bản thần y nhưng thần dân Thương Lang quốc, giúp triều đình diệt trừ loạn đảng, vẫn là một công lao to lớn, cho nước cho dân đều là đáng giá được ban thưởng. Nếu như thực sự còn ở trong Mộc gia ngươi, chẳng phải là cùng các ngươi mưu đồ soán vị sao?”
“Câm miệng! Những lời mà ngươi nói quả thực chính là lời nói bậy bạ từ một phía, Mộc gia ta khi nào muốn mưu đồ soán vị? Căn bản chính là cớ mà các ngươi cố ý lấy ra mà thôi!”
Diệp Trần Nhiên khẽ nhíu mày, khóe miệng hiện lên một tia cười trào phúng châm biếm, dùng ánh mắt châm biếm nhìn Mộc Ngâm Phong, nhưng cũng không cùng với hắn thảo luận tiếp vấn đề trên.
Có điều thái độ này của hắn cũng là làm cho Mộc Ngâm Phong khó chịu cực kỳ, tay cầm kiếm không khỏi nắm chặc hơn vài phần, Thương Diễm Túc đem tiểu tử kia đặt ở trên lưng Bạch Hổ, sau đó nhìn về phía Mộc Ngâm Phong, nói: “Muốn tìm bổn vương báo thù? Nếu ngươi có năng lực này, thì cứ việc đến đây, cũng giống như, Nghiên nhi và bọn họ bị tra tấn cùng cực khổ mà tìm đến Mộc gia báo thù”.
Mộc Ngâm Phong tay không kiềm chế được mà run run một chút, sau khi hoảng hốt trong chốc lát, ánh mắt một lần nữa trở nên kiên định, thẳng tắp nhìn Thương Diễm Túc, nội lực bắt đầu chuyện động khắp các kinh mạch trên toàn thân.
Hắc y tử sĩ kia cũng đã đánh về phía Diệp Trần Nhiên, đồng thời phát ra tín hiệu trên không trung, mà cơ hồ cũng trong lúc đó, Mộc Ngâm Phong cũng chủ động tấn công về phía Thương Diễm Túc.
***
Trong cánh rừng, Lãnh Thanh Nghiên tựa lưng vào thân cây, cả người gần như xụi lơ, bên dưới cây vẫn đầy sói hoang, có vài con còn sức lực đều tụ tập dưới tàng cây, ý đồ muốn lại một lần nữa lao lên cây.
Hơn một trăm con sói hoang, bị giết chết hoặc ngã không đến ba mươi con, mà vẫn nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích khoảng hai mươi con, còn lại, có con còn có thể đứng lên, nhưng vết thương chồng chất, đứng được cũng đã là cực hạn của chúng nó, mà cũng còn một số con có chút sức lực, chỉ là hình như cũng không còn bao nhiêu con sói có đủ năng lực leo lên cây.
Thấy mình hình như đã an toàn được một chút, Lãnh Thanh Nghiên cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, ngồi ở trên nhánh cây tuyệt đối không dám đi xuống, bởi vì chỉ cần xuống dưới, nàng sẽ bị bầy sói này xé thành từng mảnh nhỏ.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nàng liền nhịn không được cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhẹ nhàng mà rùng mình một cái, cố gắng để mình ngồi vững trên nhánh cây, trăm ngàn lần không thể ngã xuống a! Chúng nó không thể lao lên cây, có mấy con sói đã bắt đầu dùng sức va vào thân cây, những con sói khác thấy thế cũng bắt chước, thân cây bị bị đâm cho “bịch bịch” vang lên, thân cây nhẹ nhàng đong đưa, mà Lãnh Thanh Nghiên đang ngồi trên cây cũng bị đong đưa mạnh, đã có chút ngồi không yên.
Vội vàng dùng sức ôm lấy thân cây, trăm ngàn không thể để chúng nó đụng khiến nàng ngã xuống, nàng còn không có muốn chết ở đây, nàng còn phải quay về gặp tướng công thân ái cùng con trai bảo bối nữa!
Bị rung mạnh đầu có chút choáng váng hoa mắt, Lãnh Thanh Nghiên dùng sức lắc lắc đầu, làm cho chính mình tỉnh táo lại một chút.
Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, đợi mặt trời lên còn phải một lúc nữa, nếu nàng cứ tiếp tục để chúng nó tùy ý đụng vào cây, cho dù cây không bị chúng nó đụng đến đổ, khẳng định là nàng cũng sẽ vì loại chấn động này mà ngất đi mất.
Nhưng mà, làm sao bây giờ a? Rốt cuộc phải làm như thế nào mới khiến chúng nó dừng lại được? Hiện tại song phương cách nhau xa như vậy, nàng cũng không có hứng thú chạy xuống đuổi bầy sói cách xa khỏi chỗ này, như vậy nàng sẽ chết!
Cánh tay áo kia bởi vì bị ma sát, cũng đã bị đứt một đoạn rồi, có điều chiều dài hình như vẫn đủ, thật vất vả buộc lại vào nhánh cây trên đỉnh đầu, cẩn thận để không bị đánh rơi xuống dưới, đem một đoạn khác buộc vào lưng của mình.
Hai chân vừa vặn miễn cưỡng có thể dẫm đặt trên nhánh cây, tuy rằng đứng không được vững, nhưng cũng không cần lo lắng sẽ bị ngã xuống.
Khẽ thở dài, cảm khái chính mình sao mà xúi quẩy vậy, như thế nào buổi tối đầu tiên ở lại đã gặp phải bầy sói? Chẳng lẽ nhân phẩm củ mình thực sự kém vậy sao?
Ô ô, Túc, Chàng ở nơi nào a? Nương tử nhà chàng sắp bị sói ăn thịt rồi, chàng mau tới cứu ta a!
***
Mà giờ phút này, Thương Diễm Túc bọn họ vẫn đang ở trong tiểu viện kia, cùng Mộc Ngâm Phong đánh nhau đem toàn bộ mọi người trong tiểu viện đều hấp dẫn lại đây, tuy rằng hai người Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên thân thủ đều vô cùng tốt, nhất là Thương Diễm Túc, nhưng dù thế nào, muốn lập tức giải quyết nhiều người như vậy một lúc, cũng là không có khả năng.
Bạch Hổ mang theo tiểu tử kia nhảy vào bên trong một căn phòng bên cạnh, đặc biệt chờ bọn họ nhảy vào, sau đó nó một ngụm cắn đứt yết hầu của bọn họ, có điều, dường như người tấn công hai người này, cũng không phải rất nhiều, đại bộ phận mọi người đều vây quanh hai người Thương Diễm Túc cùng Diệp Trần Nhiên.
Nhìn qua chí ít có hơn trăm người vây quanh, Thương Diễm Túc trong mắt tinh quang lóe ra, trầm giọng nói: “Không ngờ rằng Mộc gia thế nhưng còn sồng sót nhiều người như vậy!”
Nếu cứ để những người này tùy ý phát triển lên, không biết hậu quả sẽ thế nào nữa! Cho nên, phải diệt trừ toàn bộ bọn họ!
Diệp Trần Nhiên sắc mặt cũng không hề dễ nhìn, hắn có thâm cừu đại hận đối với Mộc gia, hiện tại lại thấy bọn họ còn sót lại nhiều người như vậy, làm sao có thể muốn buông tha bọn họ?
Mộc Ngâm Phong đứng đối diện với Thương Diễm Túc, lạnh lùng nhìn hai người kia, hắn không thể hạ thủ giết Thanh Nghiên, nhưng mà người trước mắt, hắn cũng sẽ không có nửa điểm do dự.
“Lạc vương gia, Diệp Trần Nhiên, hai người các ngươi đã chủ động đưa tới cửa như vậy, vậy thì liền nhận mệnh mà ở lại đi!”
“Ngươi cho là ngươi có năng lực này?”
“Hừ, thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”