Chí Tôn Vô Lại

Chương 129: Tiến Thối Lưỡng Nan

Nguyệt Sơn hừ một tiếng, tiến lên phía trước. Mặc dù trong lòng y cũng kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng suy nghĩ lập tức hiểu được nhất định là Khinh Linh Tử ra tay giáo huấn tên gia hỏa này, hắn mới thuần phục như vậy, trong lòng hắn càng kính sợ Khinh Linh Tử thêm vài phần. Giờ phút này hắn càng thêm nhớ đến Tiểu Lôi, nhanh chóng hướng sơn động chạy vào.

 

Diệp Bất Quần thở dài, bất đắc dĩ đi theo bên cạnh.

 

Đi vào trong một lúc, đã nhìn thấy hàng rào và cửa sắt, quả nhiên là cửa bị mở toang. Diệp Bất Quần sắc mặt càng khó nhìn thêm vài phần, Tiểu Lôi này quả nhiên dám can đảm xông vào nơi này.

 

Nguyệt Sơn môt trận kích động, tăng cước bộ xông vào trước. Chính là vừa tiến vào, nhìn thấy bên trong sơn động, kinh ngạc kêu lên : - A ?

 

Nơi này đúng là chỗ đầm nước thánh thủy.

 

Mặt nước đầm thánh thủy yên tĩnh, dưới pho tượng bên cạnh là ma pháp sư và kỵ sĩ bị Tiểu Lôi đánh vẫn còn nằm đó.

 

Nguyệt Sơn không nghĩ nơi này còn có người khác. liếc thấy hai cái lão gia hỏa ở chỗ này, nhịn không được kêu lên kinh ngạc.

 

Chính là Diệp Bất Quần đi vào, nhìn thấy 2 khổ tu giả nằm trên mặt đất, trong lòng lại càng kinh hãi.

 

Hai khổ tu giả này rõ ràng đã trọng thương nằm ở đây rất lâu rồi, khải giáp trên người kỵ sĩ kia vỡ nát, pháp trượng của ma pháp sư cũng không thấy, hiển nhiên là bị người đánh bại, hơn nữa là bại rất thảm !

 

Diệp Bất Quần càng kinh ngạc hơn. Bản thân hắn chính là nhân vật hạch tâm cao tầng giáo hội, tự nhiên là biết thực lực của 2 khổ tu giả này rất cường đại.

 

Công bình mà nói, chiếu theo thực lực, trong hai người kia tùy tiện chọn ra một người đánh với chính mình, bản thân hắn sở hữu đặc thù thánh lực gia trì thánh kỵ sĩ, tự nhiên là có thể đánh bại. Nhưng nếu là hai đánh một, hơn phân nửa là chính mình địch không lại. Nhưng bây giờ rốt cuộc là hai khổ tu giả đồng thời bị thương, xem bộ dáng e rằng bị thương đến không thể nhúc nhích. Nếu thật là do Tiểu Lôi làm … chẳng lẻ bản lãnh Tiểu Lôi kia đã lớn như vậy sao?

 

Bất quá vậy Diệp Bất Quần đã nghĩ sai rồi.

 

Thật ra, nếu đơn thuần từ trên pháp lực và năng lượng so sánh, hai lão nhân này đều là hai lão hủ lậu không biết khổ tu bao lâu rồi, đối với tôn giáo cực độ thành tín, khiến cho vũ lực và ma pháp của bọn họ cũng khá cường đại. Bất quá năng lượng cường đại cũng không có nghĩa là lực chiến đấu cường đại.

 

Loại lão gia hỏa này, một thân kinh khủng năng lượng đều là trải qua khổ tu không biết bao nhiêu năm tu luyện ra, nhưng là ở chỗ địa phương quỷ quái này đóng cửa khổ tu, kinh nghiệm thực chiến với người đã ít càng thêm ít. Có một thân bản lãnh nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến và kỹ xảo chiến đấu gì nên mới bị Tiểu Lôi đánh bại một cách kỳ diệu.

 

Cũng giống như sức lực của một con trâu, chưa chắc yếu hơn một con báo nhỏ, nhưng chính là trâu thì còn lâu mới đánh lại báo.

 

Diệp Bất Quần lập tức chạy đến, ngồi xuống phía trước người hai khổ tu giả, lấy thập tự giá trước ngực mình ra. Nguyệt Sơn nghe thấy 3 người xí xô xí xào cũng không biết nói những gì, bộ dạng hai khổ tu giả nọ phi thường phẫn nộ, kỵ sĩ kia bộ dạng càng vểnh râu trừng mắt tức giận.

 

Diệp Bất Quần tựa hồ có chút quái dị, lại truy vấn vài câu, hai lão gia hỏa xí xô xí xào hồi đáp, nói rất nhanh. Nguyệt Sơn đứng bên cạnh có chút bực bội, quát : - Diệp Bất Quần, ngươi và bọn họ nói cái gì đó? Tiểu Lôi có ở đây hay không?

 

Diệp Bất Quần với hai khổ tu giả nói một hồi rồi mới đứng lên nhìn nhìn mặt Nguyệt Sơn, tựa hồ có chút cổ quái nhìn Nguyệt Sơn miệng há ra, trên mặt biểu tình không biết là khóc hay cười.

 

-Rốt cuộc là sao vậy? Nguyệt Sơn nhướng mày : - Tiểu Lôi có hay không có đến đây? Bây giờ hắn đi đâu rồi?

 

Diệp Bất Quần cau mày, dáng tựa như trong lòng có nan đề chưa giải được, chậm rãi đến bên cạnh Nguyệt Sơn, cười khổ nói: - Hai người bọn họ chính là thủ vệ nơi này… ân, ta cũng không giấu gì ngươi, vừa rồi quả thật ta có hỏi qua bọn họ tối hôm qua nơi này xảy ra chuyện gì. Hồi đáp của bọn họ … làm ta rất kinh ngạc.

 

-Sao? Rốt cuộc nói chuyện gì?

 

Diệp Bất Quần cười khổ nói: - Bọn họ nói tối hôm qua có người xông vào, lúc bắt đầu họ nói là một ác ma, sau lại là một ác ma mà họ quen biết, tên ác ma kia tại bảy năm trước từng xuất hiện một lần ở đây. Bọn họ cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì bảy năm trước bọn họ không thể ngăn cản ác ma kia tiết độc thánh địa này, kết quả, tối hôm qua lại giao thủ, vẫn như cũ không phải là đối thủ của ác ma…

 

"Nói cái gì tào lao vậy". Nguyệt Sơn cảm thấy đầu đầy mê vụ.

 

-Ta cũng có chút kỳ quái, sau đó ta hỏi kỹ mấy lần, lại phát hiện … Diệp Bất Quần thở dài nói : -Ta vừa rồi hỏi kỹ hình dáng địch nhân tối hôm qua xông vào đây, xác thật chính là Tiểu Lôi, nhưng làm cho ta kỳ quái chính là hai thủ hộ giả này nói, người xông vào tối hôm qua, cũng chính là Tiểu Lôi … từng tại bảy năm trước đã xông vào đây một lần. Ta kỳ quái càng thêm kỳ quái ở chỗ này, Tiểu Lôi sao có thể bảy năm trước từng xông vào nơi đây một lần? Bảy năm trước, Tiểu Lôi dĩ nhiên là mới… mới 12 tuổi ha?

 

Tại một thời không khác.

 

-Phu quân, chính là nơi này? Nhìn sơn động trước mặt, Diệu Yên hơi nhíu mày.

 

Nhìn sơn động trước mặt, trong lòng Tiểu Lôi không khỏi có chút khẩn trương, bởi vì khi hắn đi vào trong sơn động này, cùng với hai lão già thủ hộ đánh một trận, kết quả té vào cái gọi là đầm nước thánh thủy, mới quay về thời không bảy năm trước như bây giờ.

 

Nghĩ rằng nếu muốn trở về được, sợ là phải tìm cách từ chỗ này.

 

Tiểu Lôi giữ tay Nguyệt Hoa, hạ quyết tâm. Hắn nhìn thẳng Nguyệt Hoa, nghiêm mặt nói: - Có một việc anh còn chưa nói cho em. Vốn lúc trên núi, anh đã muốn nói với em, bất quá sau phát sinh quá nhiều chuyện, làm anh quên mất. Hiện tại…

 

Nguyệt Hoa cười cười: - Sao hả?

 

Tiểu Lôi nghiêm mặt nói: - Chuyện này có chút phức tạp, có chút tưởng tượng, bất quá em chậm chậm nghe anh nói rồi sẽ biết …

 

Vì vậy, dừng tại cửa sơn động, Tiểu Lôi chậm rãi đem chuyện mình như thế nào đi vào sơn động, như thế nào cùng thủ hộ giả bên trong giao thủ, ngã vào thủy đàm rồi ra sao đến bảy năm trước, cũng là cái thời không hiện tại, kể rõ một lần.

 

Hắn càng nói càng chậm, bởi vì sắc mặt Nguyệt Hoa càng ngày càng tái nhợt, nét mặt càng lúc càng khiếp sợ, cuối cùng cơ hồ đứng không vững, hai châm mềm nhũn suýt nữa ngã xuống.

 

-Anh … anh nói cái gì? Anh nói anh là đến từ thế giới bảy năm sau này? Anh nói anh đến từ năm 2005? Nguyệt Hoa run giọng nói: - Anh nói phức tạp quá, em… đầu em hơi rối loạn, có chút bất minh…

 

Tiểu Lôi thở dài nghĩ, còn bỏ qua thân thế của Nguyệt Hoa chưa nói. Hiện tại nhìn Nguyệt Hoa có chút khó tiếp nhận chuyện mình nói. Nếu mình tiếp tục nói mình biết rõ thân thế của nàng. Nguyên bản trong lịch sử nàng sẽ sinh cho mình một nữ nhi rồi sau đó chết đi. Tiếp đó chính mình gặp được Bảo Nhi, lại trải qua một loạt rắc rối nữa, bản thân mình lại quay về bảy năm trước, cùng nàng gặp gỡ …

 

Chuyện này quá phức tạp rồi, từ từ đợi sau này tìm được cơ hội rồi hãy nói đi. Trong mắt Nguyệt Hoa đột nhiên lộ ra ánh tuyệt vọng, nàng run giọng nói: - Anh … Anh tới đây là có ý tứ gì … anh nghĩ là … anh nghĩ là ...

 

-Đúng vậy. Là anh muốn xem thử có thể thông qua nơi này mang em trở về thời đại của anh. Tiểu Lôi cười khổ, cảm giác trong miệng hơi cay đắng.

 

-Trở về … Trong nháy mắt mặt Nguyệt Hoa không còn chút máu. Lần này thật sự tối sầm mắt, ngã xuống.

 

Tiểu Lôi vội ôm lấy nàng ra sức lay tỉnh. Nguyệt Hoa mới nhè nhẹ mở mắt, nhìn chằm chặp Tiểu Lôi chừng hai phút, buồn bã nói: - Anh … anh phải đi về sao? Anh … anh thật sự phải đi sao?

 

-Anh muốn trở về … dù sao cái thế giới này không thuộc về anh. Nói thật, hiện tại trong cái thời không này còn có một con người của anh mới 12 tuổi, đang đi học, là một thiếu niên bình thường. Anh xuất hiện ở đây chính là một sự ngoài ý muốn … anh không thuộc về nơi này, đương nhiên là phải quay về … Tiểu Lôi thấp giọng nói, lập tức nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Hoa trầm giọng nói: - Nguyệt Hoa, em nguyện ý cùng anh trở về không?

 

Ánh mắt buồn bã của Nguyệt Hoa chợt loé lên một tia sáng: - Anh … anh muốn dẫn em cùng đi sao?

 

Đương nhiên. Tiểu Lôi cười nói: - Bây giờ em là nữ nhân của anh, anh như thế nào có thể bỏ em lại đây chứ? Em và anh cùng nhau trở về.

 

Trong mắt Nguyệt Hoa lộ ra mục quang kích động, nhưng là thân thể đột nhiên run rẩy, nhiệt tình trong mắt lại biến mất, run giọng nói: - Em … Em không thể đi cùng anh … người nhà em, trưởng bối huynh đệ tỷ muội em đều ở đây … em …

 

Tiểu Lôi giật mình, biến sắc: - Em … em không nguyện ý sao?

 

-Em nguyện ý! Trong lòng em ngàn muốn vạn muốn … Nguyệt Hoa lắc đầu: - Nhưng mà em không thể.

 

Trầm mặc.

 

Không gian tựa hồ chết lặng, hai người đều nhìn thẳng vào đối phương, lặng im không nói.

 

Diệu Yên đứng một bên, đột nhiên cười nhẹ nói: - Tiểu Lôi, sự giảo hoạt gian trá ngày thường của chàng đều chạy đâu mất rồi? Bây giờ chúng ta còn chưa biết có thể trở về hay không. Huống hồ, cho dù trở lại thời không của chúng ta, Nguyệt Hoa muội muội vẫn nhìn thấy người nhà của nàng mà… Tại thời không kia dĩ nhiên cũng có huynh đệ tỷ muội của nàng. Đâu có gì phải lo lắng?

 

Tiểu Lôi mắt lập tức sáng rỡ, cười nói: - Đúng, đúng, đúng. Điểm này anh chút nữa quên mất.

 

-Không giống nhau. Nguyệt Hoa vẫn như trước lắc đầu: - Cho dù cùng nhau tới bảy năm sau, nơi nào đó cũng có huynh đệ tỷ muội người nhà em, nhưng mà ở cái thời không bảy năm sau kia, cũng có một con người khác của em. Minh Nguyệt gia ở thời không kia chỉ nhận Nguyệt Hoa thời không kia, sao có thể nhận em chứ? Cũng giống như nếu em muốn giữ anh lại ở cái thời không này, anh có nguyện ý không?

 

-Điều này … Tiểu Lôi trong lòng quýnh quáng, buột miệng nói: - Bảy năm sau, em … em … em đã chết rồi.

 

-Cái gì? Nguyệt Hoa kinh hô một tiếng, bụm miệng lại, hoảng sợ nhìn Tiểu Lôi: - Anh nói cái gì? Em bảy năm sau, đã chết rồi?

 

Tiểu Lôi bất đắc dĩ, lúc này mới đem chuyện mình như thế nào gặp Bảo Nhi, trở thành ba ba trong miệng Bảo Nhi, sau đó như thế nào lại tham gia vào chuyện Minh Nguyệt gia, cuối cùng mình đi đến châu Âu, cũng là vì truy tìm cha của Bảo Nhi ở đâu … ai ngờ tìm tới tìm lui, lại phát hiện ra kết quả này.

 

Nguyệt Hoa càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng tự bịt chặt miệng mình, miễn cưỡng ngăn một trận kinh hô, trong mắt vừa có sợ hãi, vừa có hoảng loạn, vẻ mặt thật đáng thương, mờ mịt chẳng biết làm sao.

 

Tiểu Lôi vội ôm lấy nàng, ôn nhu nói: - Được rồi, được rồi. Bất quá lần này anh quay lại, hình như lịch sử đã phát sinh biến hoá rồi. Ít nhất theo anh đã biết, mấy tên gia hỏa trong đội leo núi đúng ra toàn bộ chết sạch, bây giờ mới chết có một tên. Nghĩ xem nhân vì Pandora bị chúng ta giết chết rồi, cho nên …

 

Nguyệt Hoa trong đầu cơ hồ đã trống rỗng, thân thể trong lòng Tiểu Lôi nhũn ra. Đột nhiên khóc òa lên. Nàng nghe chính mình sắp chết, không khỏi trong lòng sợ hãi, tâm tình có chút kích động.

 

Diệu Yên lặng lẽ hướng Tiểu Lôi nháy mắt, Tiểu Lôi lập tức hội ý, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Nguyệt Hoa, vừa ôn nhu nói: - Ai, chỉ đáng tiếc tại cái thời không kia của anh… Bảo Nhi con gái của chúng ta thật là một nữ hài tử rất đáng thương. Nó mặc dù gặp anh, nhưng anh lại không hề biết nó là con gái mình. Đáng thương nó không cha, không mẹ, từ nhỏ ở trong gia tộc lớn lên. Mặc dù có tỷ tỷ Nguyệt Tinh chiếu cố nó, nhưng mà dù sao cũng thiếu tình mẹ, từ nhỏ cô khổ … còn bị mấy kẻ mang lòng muốn bắt cóc nó …

 

Hắn cố ý đem thân thế Bảo Nhi nói đáng thương vô cùng, ý đồ chính là muốn kích phát tình thương của Nguyệt Hoa.

 

Quả nhiên, trong lòng Nguyệt Hoa thoáng an định, run giọng nói: - Con gái của chúng ta? Nó … nó lớn lên ra sao?

 

Tiểu Lôi lại nhanh chóng mang tướng mạo của Bảo Nhi kể lại. Khi Nguyệt Hoa nghe xong, nhịn không được rơi lệ nói: - Con gái bé bỏng đáng thương. Nhưng mà em… em… em thật sự có thể sinh ra một bé gái sao?

 

-Đương nhiên có thể, nhất định có thể! Anh mang em về, xem rồi sẽ biết.

 

Quả nhiên Nguyệt Hoa có chút động tâm, nghĩ đến con gái tương lai của mình lênh đênh cô khổ không ai yêu thương, từ nhỏ không có cha mẹ, nghĩ đến thân thế thê thảm, không khỏi tâm cũng mềm ra.

 

Diệu Yên đã sớm ôm vai Nguyệt Hoa, ôn nhu nói: - Hảo muội muội, nếu chúng ta theo phu quân bây giờ, tự nhiên là xuất giá tòng phu, muội không nỡ bỏ người nhà của muội, nhưng mà chẳng lẽ muội bỏ được phu quân sao? Nếu bây giờ muội không cùng đi, vậy từ nay về sau thời không ngăn cách, cũng không có lúc gặp lại! Dựa theo lịch sử nguyên bản, khi hắn đi rồi muội sinh ra nữ nhi, rất nhanh chóng buồn bực sinh bệnh mà chết đi, chẳng phải là thê thảm? Không bằng cùng chúng ta trở về, gia đình một nhà đoàn viên ở một chỗ. Trong nhà thân thích huynh đệ tỷ muội, không lẽ so với phu quân còn nặng hơn sao?

 

-Nhưng… nhưng mà em còn có một tỷ tỷ, đó là từ nhỏ cùng em nương tựa nhau mà sống … còn có cha mẹ em … em làm sao có thể bỏ rơi bọn họ … Nguyệt Hoa nói chỗ này, nước mắt đầy mặt, ruột gan đứt đoạn, trong nhất thời trong lòng không cách nào quyết đoán. Nhưng mà muốn nàng nói từ nay về sau cùng với Tiểu Lôi lưỡng thế cách tuyệt, cuộc sống sau này không cách nào tái kiến, vậy sợ rằng so với giết nàng tại chỗ còn thống khổ hơn.

back top