Chí Tôn Vô Lại

Chương 188: Phiền não của Điền Chấn

Điền Chấn mấy ngày nay rất khó chịu

 

Phi thường khó chịu

 

Đầu tiên là Lôi gia hối hôn, đồ đệ cưng Lôi Hống do chính tay mình dạy dỗ, lại muốn cưới một nữ nhân xấu xí về làm vợ. Vì chuyện này, Điền Chấn tức giận khủng khiếp, nhưng tiểu tử Lôi Hống này dường như cũng biết sai, tự nhiên không dám giáp mặt mình

 

Điền Chấn phái người đi tìm Lôi đại tiểu thư chất vấn, Lôi đại tiểu thư buông nhẹ một câu :" Chuyện của đám trẻ hãy để cho chúng tự quyết định đi"

 

Những lời này làm Điền Chấn tức đến đập bàn

 

Điền Chấn là ai chứ ? Là ông trùm nói một là một hai là hai ! Là một tay kiêu hùng trong đám tỷ phú! Kha Nhi đã sớm cùng Lôi Hống có hôn ước, cho tới nay, là sự việc công khai, tại không ít chỗ công cộng, Điền Chấn đều cố ý coi Lôi Hống là con rể của mình. Bây giờ đột nhiên Lôi gia hối hôn, điều này làm cho Điền Chấn chẳng biết để mặt mũi ở nơi nào .

 

Ngay lúc Điền Chấn chuẩn bị đi tìm Lôi đại tiểu thư gây phiền toái, thì công việc làm ăn lại xảy ra chuyện

 

Từ trước tới nay, chuyện làm ăn của Điền gia, trừ vài công ty trên danh nghĩa ở bên ngoài, còn có không ít những thứ không được đưa ra ánh sáng

 

Tỷ như buôn lậu, thậm chí có một chút khí tài quân sự

 

Thân là kiêu hùng của hắc đạo, thế lực của Điền Chấn tại Đông Nam Á rất to lớn, chuyện mua bán lớn nhất của lão, chính là chuyện làm ăn cùng Bắc Triều Tiên

 

Bắc Triều Tiên là một nước nghèo, cái gì cũng không có, lại rất thiếu vật tư sinh hoạt. Điền Chấn sau vài năm cùng giới quân sự Bắc Triều tiên quan hệ, từ họ lặng lẽ thu về một ít vũ khí, sau đó bán cho các nước Nam Á

 

Ở các khu rừng nhiệt đới tại các tiểu quốc Đông Nam Á, những đội du kích vũ trang chống chính phủ nhiều vô số, họ có cao su, khoáng sản, bảo thạch phong phú, thậm chí có cả ma túy,... nhưng lại thiếu vũ khí.

 

Cho nên, Điền Chấn đứng giữa, có thể xem như là cá gặp nước

 

Đầu tiên là Bắc Triều Tiên xảy ra vấn đề, phái người đi mua vũ khí, kết quả phái đi mười mấy người, còn sống trở về được hai người. Triều Tiên trước giờ vẫn là giao tiền nhận hàng, thuyền hàng từ Triều Tiên chạy ra, mang theo vũ khí, chuẩn bị vận chuyển tới Đông Nam Á. Nhưng vừa tới hải phận quốc tế, tự nhiên bị chặn lại. Căn cứ lời những người thoát được thuật lại, chặn bọn họ lại chính là tàu quân sự của Bắc Triều Tiên. Một thuyền vũ khí bị chặn, lại tổn thất mất mười mấy hảo thủ

 

Điền Chấn đầu tiên tưởng rằng là giới quân sự Triều Tiên không giữ lời. Nhưng mọi người đã hợp tác sau bấy nhiêu năm, nghĩ là người Triều Tiên hẳn sẽ không vì một chút chuyện làm ăn mà làm như vậy. Dù bọn họ ăn được lần này, nhưng lần sau mọi người đều giận dữ, ắt hẳn bọn họ còn tổn thất lớn hơn

 

Hơn nữa căn cứ vào lời thuật lại, ý đồ đối phương cũng không phải thu hồi thuyền hàng, bọn họ căn bản dứt khoát bắn chìm thuyền

 

Nếu đối phương không phải là vì tiền, đó là cố ý làm khó mình, cùng mình đối đầu

 

Nhưng mọi người hợp tác với nhau đã lâu, Điền Chấn tự nhận không đắc tội với những người đó... Nghĩ tới đây, Điền Chấn duy nhất có một kết luận là: người Triều Tiên dám cùng mình trở mặt, khẳng định có kênh làm ăn khác. Họ đối phó với mình như vậy, quá nửa là bị người khác xúi giục!

 

Điền Chấn tức giận tại thư phòng chửi bới đám Cao Ly không giữ chữ tín. Trong lòng lão mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng không biết làm gì. Người Triều Tiên vốn không giữ chữ tín. Lịch sử đã nhiều lần như thế, lần này cũng không phải nói nhiều. Đáng hận là mình đã cẩn thận đến thế, vẫn không ngờ rằng bọn họ lại có thể làm như vậy.

 

Nhưng không đợi Điền Chấn yên ổn đưa ra biện pháp giải quyết, Đông Nam Á cũng xảy ra vấn đề

 

Một tàu hàng của công ty hải vận dưới tay của Điền gia bị hải quan chặn lại, tại một quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á, bị ép phải xuống hàng

 

Điền Chấn cả kinh, việc này không phải chuyện nhỏ, dù tàu chở hàng là trên danh nghĩa là của công ty vận tải nhà, trên tàu chở phần lớn là hàng hóa xuất khẩu hợp pháp, nhung trong đó cũng có không ít hàng buôn lậu! Chính là chuyển cho lực lực vũ trang chống chính phủ một đống vũ khí.

 

Vốn đống vũ khí này là chuẩn bị dùng thuyền nhỏ chuyển đi tại hải phận quốc tế, nhưng không biết tại sao, lúc thuyền bị chặn, vũ khí trên thuyền hiển nhiên còn chưa được chuyển đi

 

"Nhóm phế vật kia làm cái quái gì vậy! "Điền Chấn một chưởng đánh lên mặt bàn giấy. Mặt bàn kiên cố bằng gỗ tốt bị lão một chưởng đánh gãy đôi

 

Từ tin tức nhận được, địa điểm tàu hàng bị lực lượng bảo vệ bờ biển chặn lại là đã vào hải phận quốc gia. Nhưng theo kế hoạch, phải tẩu tán vũ khí cách chỗ đó một trăm hải lý chứ!

 

Sau khi tin tức truyền lại, cuối cùng Điền Chấn cũng miễn cưỡng biết rõ ràng đầu đuôi sự việc

 

Vốn là trên thuyền, đại bộ phận thuyền viên bao gồm cả thuyền trưởng, là người của công ty vận tải, không biết trên thuyền chở hàng buôn lậu phi pháp. Mười mấy người do lão phái đi, mới là chuyên môn xử lý chuyện vũ khí.

 

Chính là mười mấy người này, lại xảy ra chuyện

 

Trong mười mấy người này, lại có bốn người phản bội, chúng cùng những thủ hạ trung thành xảy ra xung đột, song phương trên thuyền phát sinh đọ súng, cuối cùng chết sáu bị thương năm.

 

Điều làm Điền Chấn buồn bực là, tên thuyền trưởng này, là một tay kỹ tính, lập tức phái người xuống đàn áp cuộc tranh đấu, lại tức khắc thông tri tới cảnh sát địa phương. Lúc này thuyền đã đi vào hải phận quốc gia.

 

Kết quả, lực lượng bảo vệ bờ biển tới. Trên thuyền xuất hiện đọ súng, có chết người, lập tức bị lưu lại.

 

Mắt thấy Nam phương cùng Bắc phương xảy ra sự tình, Điền Chấn tuy đau đầu, nhưng cũng minh bạch, chuyện phía Nam quan trọng hơn

 

Người triều tiên phương Bắc, tương lai có cơ hội sẽ tìm bọn họ báo thù, hiện tại quan trọng nhất, là Nam phương. Chiếc tàu hàng bị giữ lại bởi hải quan, có 1 đống vũ khí! Đau đầu hơn nữa, là do công ty của mình. Xử lý không tốt, bưng bít không được, sợ rằng ngay cả mình cũng bị liên quan.

 

Điền Chấn lập tức phái bộ hạ đắc lực nhất của mình tới tiểu quốc đó trước, bằng bất cứ giá nào, cũng phải bưng bít chuyện này lại. Tự nhiên là dùng kim tiền mở đường. Dù sao thì đám quan viên chính phủ tiểu quốc này cũng đều tham lam, nhiều nhất là dùng tiền để mua. Quốc gia bọn họ hàng năm cùng quân du kích đụng độ biết bao nhiêu trận, cũng có thể ém nhẹm tin tức. Chuyện trên biển thế này, tưởng rằng cũng không quá phiền toái

 

Suy đi tính lại, Điền Chấn trong lòng cũng nghĩ ra kết luận ... có người đang âm thầm cùng mình đối nghịch

 

Bất kể là sự tình Triều Tiên như thế nào, còn có chuyện nam phương, Người Triều Tiên đang cùng mình hợp tác vui vẻ , sẽ không có lý do để trở mặt. Mà mười mấy người vận chuyển vũ khí ở phía Nam, sẽ không tự nhiên có vài người trở mặt, Mua chuộc bọn họ, hiển nhiên là người đối với chuyện làm ăn của mình cực kỳ quen thuộc

 

Quen thuộc với chuyện làm ăn của mình, lại có bản lãnh cùng mình đấu đá, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Lôi gia

 

Chỉ là không thể nghĩ ra, nữ nhân Lôi gia này, tự nhiên lại cùng mình đối địch ? Hối hôn cũng là bọn họ làm trước, bây giờ lại ra tay trước... Lôi gia cuối cùng là thế nào ?

 

Ngay lúc Điền Chấn đang nghĩ, thủ hạ báo cả, Lôi đại tiểu thư muốn cùng mình gặp mặt nói chuyện, địa điểm là bên trong hội sở cao cấp của Lôi gia

 

Điền Chấn cười lạnh

 

Hồng môn yến ? Điền Chấn ta lại sợ ngươi hay sao ?

 

Điền Chấn là loại người nào? Năm đó lập nghiệp, dẫn thủ hạ cùng đám buôn lậu ma túy chém giết tại tam giác vàng, cũng chưa từng nhíu mày, huống chi là hồng môn yến ?

 

Mặc dù biết nơi gặp mặt là địa bàn của Lôi gia, lão cũng chỉ dẫn theo ba thủ hạ có thân thủ tốt nhất. Đương nhiên, vì an toàn bản thân, lão cũng phái không ít người, phân tán tại các ngã tư phụ cận, một khi có chuyện gì xảy ra, lập tức có thể xông lên.

 

Điền Chấn cũng không mang súng, chỉ là bên hông dấu một thanh nhuyễn kiếm

 

Lão dù sao cũng là truyền nhân Ngũ Hành Tông, từng học pháp thuật, kiếm thuật cũng khá. Đưa cho lão một thanh kiếm, càng hữu hiệu hơn so với súng .

 

Nhưng lão lại không nghĩ tới, an bài thế này không có chỗ để dùng.

 

Lôi đại tiểu thư hạ lệnh, hôm nay hội sở không tiếp khách. Ngay trên tòa thủy tạ ở sân thượng, Điền Chấn cùng Lôi đại tiểu thư gặp mặt

 

Lúc Điền Chấn tiến vào thủy tạ, thấy Lôi đại tiểu thư đã ở đây. Mà bên trong đã có sẵn một nam nhân tóc dài, mặc một bộ bạch y. Nhưng lưng quay về Điền Chấn, chỉ thấy dáng người, mà Lôi đại tiểu thư, lại đứng bên cạnh, tay cầm một bình trà, đang châm cho hắn, sắc diện bình tĩnh, mơ hồ kèm theo ba phần cung kính

 

Điền Chấn lập tức cau mày lại, nam nhân đó thân phận là gì ? Có thể làm cho loại nữ nhân như Lôi đại tiểu thư châm trà, đứng bên cạnh ?

 

Lúc Điền Chấn tiến tới gần, Lôi đại tiểu thư rõ ràng đã sớm nhìn thấy lão lại, nhưng cũng không nói lời nào, nhưng nam nhân đang quay lưng, đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên cười :"Điền môn chủ tới thật nhanh"

 

Sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng khó thể che giấu vẻ tuấn mỹ, chỉ là ánh mắt quá lạnh lùng như đá.

 

Điền Chấn vừa nhìn thấy, lập tức trong lòng ớn lạnh, biến sắc thốt:" Là ngươi! Phong môn Phong Cuồng !"

 

Phong Cuồng cười nhạt, tay áo khẽ vung, thản nhiên nói:" Đúng là Phong Cuồng, Điền môn chủ mời ngồi"

 

Điền Chấn sắc mặt có chút bất thiện, ánh mắt quét xung quanh, cắn răng nói:"Thủ hạ của ngươi đâu? Ẩn ở chỗ nào ?"

 

Lão trong lòng biết rõ, Phong Cuồng pháp lực cao cường, chính mình thật không phải là đối thủ, thủ hạ của hắn, cũng có bản lĩnh kỳ lạ, mình tuy dẫn ba hảo thủ đắc lực tới đây, nếu như đối phương có ý đồ xấu, thì mình rõ ràng không phải đối thủ

 

Nghĩ đến đấy, một tay lão lặng lẽ đặt trên chuôi kiếm ở bên hông

 

Phong Cuồng thấy sắc mặc của lão, có thể đoán trong lòng nghĩ gì, trên mặt lộ ra vài phần mỉa mai:"Điền môn chủ, chẳng lẽ không dám ngồi?"

 

Điền Chấn dù sao cũng là tay kiêu hùng, trong lòng đã quyết, dù sao cũng đã tới, đối phương có muốn gì, mình dù muốn chạy cũng chạy không thoát. Nếu đối phương muốn động thủ, ngã tư dưới lầu có cả trăm thủ hạ có thể xông lên, vị tất bại dưới tay đối phương

 

Nghĩ tới đây, trong lòng ổn định, trịnh trọng ngồi xuống, ánh mắt lướt qua Lôi đại tiểu thư, cười lạnh:" Lôi Minh Nhi, ta nhìn ngươi lớn lên, nghĩ không ra người lại có quan hệ cùng Phong Môn"

 

Lôi đại tiểu thư sắc mặt không chuyển, không lộ ra hỉ nộ, nhạt giọng:" Điền thúc thúc còn không biết nhiều chuyện lắm"

 

Nói xong nàng châm trà vào chén trước mặt Điền Chấn

 

Điền Chấn cố ý cười to, nhìn vào chén trà trước mặt, lớn tiếng:"Hôm nay mời ta tới, là để uống trà sao? "

 

Lôi đại tiểu thư lạnh lùng nói:"Yên tâm, trong trà không có độc"

 

Điền Chấn có chút tức giận, hừ một tiếng, uống cạn một ngụm trà.

 

Phong Cuồng cười:"Điền môn chủ thật thông minh, biết nếu chúng ta muốn đối phó ông ta, căn bản không cần phải dùng thủ đoạn hạ độc hạ lưu"

 

Điền Chấn lớn giọng:"Ngươi giả vờ lầm bầm thế này, thật chẳng có ý tứ! Ngươi hôm nay ở đây, chuyện gì cũng đã minh bạch rồi. Những sự tình gần đây đều là ngươi làm phải không? Ngươi muốn thế nào? Cùng lắm thì mọi người đánh nhau một trận thống khoái "

 

Phong Cuồng nhẹ lắc đầu, nhìn Điền Chấn chăm chú khoảng năm giây – Điền Chấn bị hắn nhìn đến phát lạnh, phảng phất cảm giác giống như một con ếch bị độc xà ngắm nghía.

 

"Điền môn chủ, Phong Cuồng tuy bất tài, nhưng lại nhớ rõ hai phái chúng ta có quy củ. Lần trước ta tìm ngươi đánh một trận, ngươi vận khí tốt, tìm được cao nhân tương trợ, ta chịu thua một trận, theo quy củ bổn tông, trong vòng hai mươi năm, ta không thể ra tay đối phó ngươi lần nữa"

 

Điền Chấn sắc mặt không đổi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, lão vừa rồi thử lên tiếng dò xét, chính là muốn xem phản ứng của Phong Cuồng. Quy củ của Ngũ Hành Tông, lão tự nhiên là biết. Giờ phút này lão cố ý nói thế, chính là muốn xem thử thái độ của Phong Cuồng, Phong Cuồng lại nói rõ sẽ không ra tay, Điền Chấn trong lòng cũng thoáng được yên ổn

 

Phong môn Điền môn tuy tranh đấu với nhau vài trăm năm, nhưng dù sao cũng là cùng tông, hai phái tranh đấu cũng có một quy củ, không phải lúc nào gặp mặt cũng đánh cho ngươi chết ta sống, làm vậy sao gọi là đồng môn ? Song phương đã có ước định, hai mươi năm mới được đánh một lần, thắng thì được làm tông chủ.

 

Bất quá Điền môn vận khí tốt, lần trước cùng Phong Cuồng tỷ thí, có Ngô Đạo Tử của Tiêu Dao phái vô ý xông vào xuất thủ trợ giúp, ngay tại hai mươi năm trước, cũng có một cao nhân tu hành ra tay tương trợ Điền môn.

 

Cho nên tính toán, cho dù Phong Cuồng có xuất thủ đối phó Điền môn, cũng không thể vi phạm môn quy, sau hai mươi năm, mới có thể cùng Điền Chấn khiêu chiến

 

"Môn quy như thế, Phong Cuồng không dám phạm" Phong Cuồng đột nhiên cười, thản nhiên nói ;"Nhưng nếu ta cũng giống như tiền bối bản môn, ngồi chờ hai mươi năm mới tới tìm ngươi gây phiền toái, chẳng phải là tiện nghi cho ngươi lắm sao? Ta trước lúc xuống núi, đã lập thệ nhất định đuổi tận giết tuyệt người Điền môn. Hôm nay mời ngươi đến đây, chính là để nói ngươi một tiếng"

 

Hắn đột nhiên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng vạch một đường trên chén trà, chén trà lập tức vô thanh vô tức chia làm hai nửa, vết cắt chỉnh tề giống như bị vũ khí sắc bén chặt đôi! Điền Chấn nhìn trong lòng rùng mình, dùng tay chặt đôi chung trà, tự mình cũng không có khả năng làm được, có thể làm tự nhiên thoải mái như Phong Cuồng, bản thân mình vạn lần không thể.

back top