Chí Tôn Vô Lại

Chương 252: Tiểu biệt thắng tân hôn

"Đồ ngốc, gọi ba ba đi!" Bảo Nhi nhéo cánh tay của Bối Nhi, sốt ruột dậm chân. Con bé Bối Nhi lại chỉ mở đôi mắt lớn ra nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần sợ sệt cùng chần chờ, đôi môi run rẩy mấp máy, nhưng thủy chung vẫn không mở miệng nói chuyện.

 

Bảo Nhi tức giận đến phùng mang trợn má, trừng mắt nhìn muội muội của mình, Tiểu Lôi mỉm cười khoát tay, đưa tay kéo Bối Nhi đến trước mặt mình, ôn tồn nói: "Tên của con là Bối Nhi à, ta đích thực là cha của con đây."

 

Bối Nhi lắc đầu: "Mẹ nói, ba ba của con là một đại anh hùng!"

 

Tiểu Lôi bật cười: "Anh hùng?"

 

"Đương nhiên!" Bối Nhi ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Mẹ nói là, ba ba có rất nhiều rất nhiều pháp thuật kỳ quái! Ba ba còn có một thanh bảo đao thần kỳ! Một đao của ba ba có thể chẻ đứt ngọn núi! Ba ba còn từng vì bảo vệ mẹ mà chiến đấu với một con rồng thật lớn!"

 

Tiểu Lôi nghe vậy không khỏi cười rộ lên, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy một tia ấm áp.

 

Những lời nói này đều là Nguyệt Hoa nói về hắn a. Ở trong lòng Nguyệt Hoa, sợ rằng hàng ngày đều quên không được mấy ngày hai người ở trên đỉnh núi tuyết sống nương tựa vào nhau, quên không được mình vì bảo vệ nàng, cùng con cự long thủ hộ thần miếu kia chiến đấu một trận....

 

Khoé miệng Tiểu Lôi mỉm cười, nhìn kỹ vào mắt của Bối Nhi: "Bối Nhi, ta thật sự là cha của con. Con muốn pháp thuật, ta có thể dạy cho con..."

 

"Vậy còn cây bảo đao của thúc đâu?"

 

Tiểu Lôi trên trán toát mồ hôi.

 

Đao?

 

Thanh thái đao này sớm trong lúc đấu với Độc Lang Quân đã bị huỷ đi rồi.

 

"Ai..." Bối Nhi nhanh chóng liếc nhìn Tiểu Lôi một cái, thoáng có chút bất mãn: "Không có đao, vậy để cho con nhìn xem chú có pháp thuật gì không?"

 

Tiểu Lôi mỉm cười một cái: "Chuyện này đơn giản, con muốn thấy pháp thuật gì?"

 

Ánh mắt Bối Nhi lúc này đột nhiên sáng lên, vẻ mặt tràn ngập hưng phấn, len lén nhìn trộm hai bên một chút rồi thấp giọng nói: "Ồ, đừng để cho mẹ biết, mẹ nói: Con trước bảy tuổi không cho học pháp thuật!"

 

Bảo Nhi bên cạnh vẫn trợn trắng mắt như vậy, ở trong lòng cô bé, địa vị của Tiểu Lôi ba ba là vĩ đại vô cùng. Giờ phút này muội muội quật cường này không chịu nhận cha, tự nhiên có chút nổi giận. Dù sao Bảo Nhi đã mười tuổi rồi, đã tương đối hiểu chuyện rồi. Tiểu Lôi ôm Bảo Nhi vào trong lòng, cười nói: "Bảo Nhi, muội muội của con từ nhỏ chưa trông thấy cha, nó muốn xem pháp thuật, ta sẽ dạy cho nó một chút pháp thuật là được."

 

Bối Nhi đã vội vội vàng vàng chạy đến bên cửa sổ, kiễng chân lên cố gắng đẩy cửa sổ ra. Chỉ vào toà nam sơn xa xa, thì thà thì thầm nói: "Đại thúc! Chú có thể đem ngọn núi kia biến mất được không?"

 

Tiểu Lôi nhịn không được cười khổ.

 

Làm một ngọn núi biến mất? Chẳng lẽ muốn mình khiến cho xã hội náo loạn sao?

 

Mắt thấy Tiểu Lôi vẻ mặt có chút khó khăn, Bối Nhi có phần thở dài bất đắc dĩ, chỉ vào thái dương trên bầu trời, nói: "Vậy làm mặt trời biến mất, được không?"

 

Làm mặt trời biến mất?

 

Hủy diệt một hành tinh... Thượng Đế cũng làm không được a...

 

"... con... con tại sao muốn làm mặt trời biến mất?"

 

"Bởi vì mặt trời rất nóng a!" Bối Nhi thể hiện vẻ có lý chẳng sợ: "Con rất sợ nóng!"

 

Tiểu Lôi dùng sức nuốt nước miếng...

 

Sợ nóng?

 

Nha đầu này so với Bảo Nhi khi còn bé, còn khó chiều hơn...

 

"Vẫn còn không được ư?" Bối Nhi bĩu môi, ánh mắt có chút thất vọng, nhưng lại làm ra bộ dáng khoan dung, chỉ vào Bảo Nhi nói: "Vậy, chú giúp con làm tỷ tỷ đứng yên đó, sau đó để con đánh vào mông tỷ, tóm lại là có thể làm được không?"

 

"Ngươi nói cái gì?" Bảo Nhi lông mi dựng ngược lên, Bối Nhi trong nháy mắt lui về phía sau hai mét.

 

Tiểu Lôi nén cười, nói: "Bảo Nhi là tỷ tỷ của con, con muốn đánh vào mông tỷ làm gì?"

 

"Bởi vì tỷ bình thường luôn khi dễ con, đánh mông con!" Bối Nhi thẳng thừng nói:" Ba ba con là một đại anh hùng a. Đại anh hùng chẳng lẽ không giải cứu được con gái bé bỏng trong cơn nước lửa sao?"

 

Tiểu Lôi cười to ha hả, nhìn chằm chằm con gái bé nhỏ này của mình, suy nghĩ một chút rồi ngoắc ngoắc tay, hoà nhã nói: "Bối Nhi, con lại đây."

 

Đợi Bối Nhi tới trước mặt, Tiểu Lôi mới từ trong ngực móc ra một thứ gì đó. Đưa tay tới trước mặt Bối Nhi rồi mới từ từ mở ra. Chỉ thấy trong lòng bàn tay Tiểu Lôi có một hạt châu lớn cỡ một quả nho, trong suốt trơn tru, trên bề mặt mơ hồ còn có lưu quang kỳ dị…

 

"Làm mặt trời biến mất có thể không làm được. Nhưng nếu con sợ nóng, hạt Tị Nhiệt Châu này tặng cho con." Tiểu Lôi cười nói: "Con đem hạt châu này đeo ở trên người. Cho dù là đứng ở trong hoả lò, đều sẽ không cảm thấy nóng."

 

Bối Nhi thoáng nghi hoặc tiếp nhận hạt châu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy, nhìn kỹ vài lần: "Thật sự à?"

 

"Đương nhiên là thật." Tiểu Lôi cười nói. Trong lòng lại thầm nói: Đây là bảo bối chính ta từ trong lò luyện đan của Bồ Đề tổ sư luyện chế ra. Dựa vào hạt châu này, mỗi ngày bị thiêu một canh giờ đều không bị việc gì.

 

Bối Nhi lúc này mới hoan hô một tiếng, cẩn thận đem hạt châu bỏ vào yếm trong ngực.

 

Tiểu Lôi cười nói: "Về phần tỷ tỷ của con... ta không thể giúp con đánh mông tỷ ấy được. Con cần phải có bản lãnh, pháp thuật bản thân mạnh hơn tỷ ấy, tỷ ấy tự nhiên sẽ không khi dễ con nữa."

 

Bối Nhi chán nản nói: "Nhưng mà pháp thuật của tỷ là do mẹ Diệu Yên dạy. Con cũng không lợi hại như cô ấy được."

 

Bảo Nhi trừng mắt, Bối Nhi lập tức lườm lại một cái sau đó còn làm ra bộ mặt quỷ.

 

Tiểu Lôi cười nói: "Chuyện này, tỷ muội hai người các con tranh luận pháp thuật, cũng không có gì cả. Con nếu muốn học pháp thuật, hôm này ta dạy con. Mẹ con sẽ không phản đối đâu. Tóm lại như vậy đã được chưa?"

 

Ánh mắt Bối Nhi sáng ngời, vội vàng nói: "Vậy... con muốn học Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm! Con muốn học Định Thân pháp! Con muốn học Tiêu Dao bộ pháp! Con muốn học Nghê Thường Vũ! Con muốn học Diệu Tự Quyết! Con muốn học..."

 

Tiểu Lôi gõ nhẹ một cái lên trán nó, cười mắng: "Nhỏ mà tham như quỷ. Mấy môn pháp thuật này ta đều có thể dạy con, nhưng mà con phải từ từ học mới được."

 

Bối Nhi lúc này mới hoan hô một tiếng, ôm tay Tiểu Lôi, giờ phút này trong lòng nó vui mừng, liền muốn mở miệng gọi ba ba, nhưng chần chờ một chút, rồi lại lắc đầu nói: "Không đúng không đúng… vẫn còn không đúng."

 

"Không đúng?"

 

"Đương nhiên không đúng rồi!" Bối Nhi chỉ vào cái mũi Tiểu Lôi, chăm chú nói: "Ba ba con là đại anh hùng! Phim trên TV đều chiếu, đại anh hùng đều thuộc loại siêu cấp đẹp trai! Chú một chút cũng không đẹp trai!"

 

Tiểu nha đầu bắt đầu giơ ngón tay, tỉ mỉ đếm: "Chú cao không bằng Jang Dong-gun, không giống Brad Pitt, không giống Superman, không giống Spider-Man, không giống Wizard Archer.

 

"..." Tiểu Lôi nhìn chằm chằm Bối Nhi: "Mấy cái này là ai dạy con vậy?"

 

"Đương nhiên là điện ảnh Hollywood đó!"

 

"Con bà nó" Tiểu Lôi đứng lên cả giận nói: "Lão tử lập tức đi san bằng Hollywood!"

 

"A!" Bối Nhi đột nhiên bịt miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Lôi, sau đó chỉ vào Tiểu Lôi nói: "Chú... chú... chú quả nhiên là ba ba của con!"

 

"Hả?"

 

"Bởi vì có người nói cho con biết, nếu gặp được một đại thúc tuổi còn trẻ, mặt dầy vô lại, thích nói câu "con bà nó" vậy khẳng định là ba ba của con!"

 

Tiểu Lôi tức đến mức mặt trắng bệch, cả giận nói: "Ai nói cho con biết vậy"

 

"Như Hoa a di nói!" Bối Nhi thở dài một cái, nhìn Tiểu Lôi một cái, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mặc dù ba ba một chút cũng không đẹp trai, nhưng mà con cũng sẽ nhận người ba ba này."

 

Qua vài phút sau, trong phòng truyền đến tiếng rống tức giận của Tiểu Lôi: "Kêu Lôi Hống tới đây cho ta, ta muốn đánh vào mông lão bà của hắn!"

 

Mặc dù bởi vì chuyện của Diệp Bất Quần, Tiểu Lôi trong lòng có phần nặng nề, chỉ có điều loại chuyện này, hắn cũng không bận tâm. Nói minh bạch một chút, loại chuyện này căn bản là không thể tránh được.

 

May là cùng một đôi bảo bối nữ nhi này ở cùng một chỗ, cũng có thể đánh lạc hướng sự buồn bực trong lòng. Chỉ có điều muốn Bối Nhi gọi mình là ba ba, phải hao phí mất một phen tâm tư mà thôi. Cũng do Tiểu Lôi ở trước mặt Nguyệt Hoa nói khoác, không cần Nguyệt Hoa giúp đỡ, cũng có thể khiến cho Bối Nhi ngoan ngoãn nhận mình.

 

Tới lúc ăn cơm tối, Bối Nhi đã cùng với vị ba ba mới tới của mình vô cùng thân mật rồi, ngay cả ngồi cũng ngồi ở trong lòng Tiểu Lôi. Tiểu Lôi đối với nữ nhi này có vài phần áy náy. Bây giờ vừa mới nhận nhau, tự nhiên là đặc biệt sủng ái nó.

 

Lúc này thân thể của Diệp Bất Quần cùng Constantine đã khá hơn chút. Tiểu Lôi giới thiệu bọn họ cùng người nhà mình, Nguỵêt Hoa cùng Diệu Yên đều đã biết thân phận hai người này. Tiểu Thanh cũng đã từng gặp qua Diệp Bất Quần. Mắt thấy tâm tình DIệp Bất Quần sa sút, mặc dù đôi khi miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt tươi cười, nhưng khó che dấu được phiền muộn trong lòng. Tiểu Lôi trong lòng cảm thán, đột nhiên ở bên tai Bối Nhi nói khẽ hai câu.

 

Tiểu nha đầu lập tức từ trên đầu gối Tiểu Lôi nhảy xuống. Chạy đến bên người Diệp Bất Quần, kéo chéo áo hắn, nói: "Đại thúc đẹp trai, ba ba con nói chú có một loại kiếm thuật vô cùng lợi hại có thể vẽ chữ thập a, chú có thể dạy cho con không?"

 

Diệp Bất Quần cười cười, đưa mắt nhìn Tiểu Lôi nói: "Con muốn học hả?" Ánh mắt cũng hướng về Tiểu Lôi, lộ ra vài phần nghi hoặc.

 

Tiểu Lôi tiếp lời nói: "Lão Diệp, đứa con gái này của ta thích nhất là học tập pháp thuật tân kỳ, bản lãnh này của ngươi, cũng là Đông Phương không có. Ngươi nếu mà không ngại thì dạy cho nữ nhi của ta đi. Ta cũng xuất ra một bộ kiếm thuật, xem như chúng ta luận bàn trao đổi với nhau, thế nào?"

 

Diệp Bất Quần thông minh như thế nào chứ, nghe vậy lập tức liền hiểu rõ tâm ý của Tiểu Lôi.

 

Tự nhiên là Tiểu Lôi biết tâm tình của mình sa sút, muốn tìm chuyện để cho mình phân tâm. "Thánh Quang thập tự kiếm" này của mình mặc dù là tuyệt học của Thánh kỵ sỹ, nhưng mà Diệp Bất Quần cùng đám người Tiểu Lôi đã tiếp xúc rất lâu, kiếm thuật Tây Phương so với kiếm thuật Đông Phương còn kém hơn không ít. Loại trao đổi này đối với chính mình mà nói, xem như đã chiếm được tiện nghi lớn rồi.

 

Trong lòng hắn cảm kích, đang muốn mở miệng nói gì đó, Tiểu Lôi lại hì hì cười, khoát khoát tay, nói: "Lão Diệp, ngươi không nên cảm ơn ta. Ta nói rõ một chút, ta đây là chiếm tiện nghi của ngươi! Ngươi không biết chứ, ta đã từng nghiên cứu qua, pháp thuật cao thâm của Đông Phương chúng ta, người Tây Phương các ngươi học không được. Bộ kiếm thuật này của ta ngay cả dạy ngươi, ngươi cũng không luyện tới được cảnh giới cao thâm."

 

Diệp Bất Quần mỉm cười nói: "Không sao, Thánh Quang thập tự kiếm của ta cũng không phải là bản lãnh ghê gớm gì. Trong giáo hội mấy người tài phán, chấp sự bình thường đều biết. Bất quá chỉ có Thánh kỵ sỹ mới tu luyện được đến cảnh giới cao thâm mà thôi."

 

Hai người cùng cười, đều không nói gì thêm nữa.

 

Một đêm này Tiểu Lôi cùng thê tử xa cách từ lâu, tự nhiên là ân ái triền miên nói không hết lời. Dựa theo tính tình tiểu vô lại của Tiểu Lôi, tự nhiên là muốn lôi kéo Diệu Yên và Nguyệt Hoa cùng đắp chăn ngủ (yeah!). Bất quá trên mặt Diệu Yên lại mang theo nét cười cổ quái, lúc đêm tối nhân lúc không người đẩy Tiểu Lôi vào phòng Nguyệt Hoa, rồi lặng lẽ cười bỏ đi.

 

Tiểu Lôi hiểu tâm ý của Diệu Yên.

 

Nói ra, chính mình đối với Nguyệt Hoa hẳn nhiên rất là thiếu sót. Nguyệt Hoa vì mình mà sinh nữ nhi, mười tháng mang thai, một phen sinh nở, chính mình lại chưa từng có một ngày bồi tiếp bên cạnh nàng. Có thể tưởng tượng được trong lòng Nguyệt Hoa nhất định là mười phần thất vọng khó chịu.

 

Càng huống chi là cùng nhau ba năm chưa từng gặp mặt, nhưng Diệu Yên dù sao cũng là người tu hành. Đối với người tu hành mà nói ba năm, năm năm thời gian, búng tay là qua, cũng không tính là gì. Nhưng mà đối với phàm nhân như Nguyệt Hoa mà nói, năm ba năm, có vẻ như là dài vô cùng.

 

Vào cửa, ngọn đèn trong phòng có chút hôn ám, phòng tắm còn có âm thanh nước chảy róc rách, có lẽ là Nguyệt Hoa đang tắm. Trong phòng tràn ngập mùi thơm nhè nhẹ, Tiểu Lôi ba năm cấm dục, giờ phút này trong lòng không khỏi máy động, phảng phất giống như trở về tâm cảnh của một tên thiếu niên của mấy năm trước vậy.

 

Lặng lẽ ngồi ở bên giường đợi một hồi, liền không kiềm chế được kích động trong lòng, đi tới cửa phòng tắm, trong lòng chần chờ có nên đẩy cửa đi vào, đột nhiên trong lòng cười thầm, chẳng phải là ăn trộm, bên trong đó chính là ái thê của mình, còn sợ cái gì chứ?

 

Lập tức lớn mật nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Không ngờ là cửa vừa mở ra, nhưng lại không thấy cảnh mỹ nhân xinh đẹp đang tắm rửa như dự kiến, mà lại đúng lúc Nguyệt Hoa đang muốn đưa tay mở cửa, hai người cụng đầu vào nhau.

 

Nguyệt Hoa giờ phút này có lẽ đã tắm rửa xong, trên người khoác một bộ áo ngủ màu phấn hồng, mái tóc vẫn còn ẩm ướt nhỏ từng giọt trên vai, khẽ nghiêng đầu, một tay cầm một cái khăn lông trắng sạch sẽ đang lau mái tóc ướt. Vừa nhìn thấy Tiểu Lôi mở cửa đến gần, không khỏi kinh hô lên một tiếng, lập tức trợn mắt nhìn Tiểu Lôi một cái, sắc mặt đỏ lên: "Là anh à!"

 

Tiểu Lôi cười hì hì, đi qua tỉnh bơ tự nhiên ôm lấy eo Nguyệt Hoa, một tay tiếp lấy tấm khăn lông trắng trong tay nàng, giúp nàng lau mái tóc, ôn nhu nói: "Thế nào chẳng lẽ anh tới làm em rất giật mình à?"

 

Nguyệt Hoa lùi lại một bước, đỏ mặt nói: "Anh đến thì cứ đến, tiến vào phòng tắm làm gì?"

 

Tiểu Lôi cố ý nghiêm mặt nói: "Anh muốn làm gì, trong lòng em rõ rõ ràng ràng, còn hỏi gì nữa chứ?"

 

Nguyệt Hoa ngượng ngùng, giơ tay muốn đánh, lại bị Tiểu Lôi nhẹ nhàng nắm được cổ tay, thuận thế kéo tới, hai người liền dính chặt vào nhau. Tiểu Lôi hôn nhẹ lên mặt Nguyệt Hoa một cái, mũi ngửi mùi thơm ngát sau khi tắm của nàng, thì thào: "Nguyệt Hoa của anh thật là thơm lắm đây."

 

Nguyệt Hoa mặc dù sớm đã cùng Tiểu Lôi có quan hệ thân mật, ngay cả em bé cũng đã sinh rồi. Giờ phút này lại tâm hươu ý vượn, thân thể không khỏi có chút mềm nhũn ra. Tiểu Lôi lại sớm phủ những nụ hôn nồng nàn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cẩn thận thưởng thức bờ môi thơm phức mềm mại kia, đầu lưỡi sớm đã khua mở hàm răng Nguyệt Hoa, dễ dàng tìm tới cái lưỡi thơm tho còn đang trốn tránh kia, quấn lấy nhau.

 

Nguyệt Hoa thần hồn như say, đôi cánh tay như ngọc sớm đã ôm quyện chặt lấy cổ Tiểu Lôi, cả người đeo trên người Tiểu Lôi. Tiểu Lôi nhiệt tình như lửa, một tay ôm eo Nguyệt Hoa, một tay đã lặng lẽ luồn vào lần mò trong áo ngủ, cẩn thận cảm thụ da thịt mềm mại trơn nhẵn của vợ yêu.Trong mũi Nguyệt Hoa đã phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ. Bàn tay Tiểu Lôi đã tìm tới đôi nhũ hoa đầy đặn, kiêu hãnh đáng yêu kia. Nguyệt Hoa đột nhiên "ài" một tiếng, thân thể trở nên mềm nhũn ra, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bức của Tiểu Lôi phà vào mặt, một ngọn lửa phừng lên khiến cho huyết dịch toàn thân như sôi trào lên.

 

Tiểu Lôi lần tay xuống, với tới phía sau chỗ cong đầu gối của Nguyệt Hoa, dùng sức bế ngang Nguyệt Hoa, bước ra khỏi phòng tắm đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đem ái thê trong lòng đặt xuống giường.

 

Dưới ngọn đèn, sóng mắt của Nguyệt Hoa mông lung, thấp giọng líu ríu như đang nói mơ: "Anh… anh..."

 

Tiểu Lôi cúi người xuống, ôn nhu hỏi: "Anh làm sao?"

 

Nguyệt Hoa cười kiều mỵ, lập tức với tay tắt cây đèn ở đầu giường, trong bóng tối, một mảnh xuân sắc.....

back top