Chí Tôn Vô Lại

Chương 256: Tiên Lâm Thịnh Hội

"Phu quân, vậy chàng quyết định rồi sao? Đi tham gia Tiên Lâm thịnh hội hả?" Diệu Yên cười nói.

 

Ngón tay Tiểu Lôi nhẹ nhàng vuốt ve lấy tấm ngọc bài, cảm giác được sự ấm áp tinh tế truyền đến trên đầu ngón tay. Tấm ngọc bài này không ngờ lại có một tia linh khí âm ỉ tán phát ra ngoài.

 

"Ài, thì đi." Tiểu Lôi thở dài: "Thiên hạ Tiên Lâm thịnh hội, có cơ hội thế này, dù sao cũng nên đến xem xem… Thứ nhất là tìm vị Cổ Chung hoà thượng kia hỏi tin tức… Nếu vị hòa thượng kia đã thu đứa con của ta làm đồ đệ, đối với tình huống của nó chắc cũng hiểu rõ không ít.Còn về các thứ khác… cao nhân thiên hạ tất cả đều tụ tập tại nơi đó, ta nghĩ người của Tiêu Dao phái cũng sẽ đến. Không biết sư phụ Tiêu Dao Tử của ta sẽ tham dự hay không. Lại còn cái lão gia hỏa Khinh Linh Tử kia, hiện tại không biết lão ta có còn ở tại nhân gian hay không. Nếu nói lão ấy còn ở tại nhân gian, nghĩ chắc cũng sẽ đến đó."

 

Diệu Yên gật đầu: "Được, đã như vậy, hãy để thiếp bồi tiếp phu quân cùng nhau đi một chuyến nhé."

 

Tiểu Lôi đưa mắt nhìn Diệu Yên, nhíu mày nói: "Nàng cũng đi sao?" Chần chừ một lúc hắn nói: "Hiện tại trong nhà vị tất đã thái bình, chúng ta còn đang chứa chấp Diệp Bất Quần hai người bọn họ. Ta lo là…"

 

Diệu Yên lập tức nói: "Chuyện này chàng không cần phải lo. Thiếp đã bố trí đại trận chung quanh. Bản lãnh của đám man di Tây phương cũng không phá giải được! Huống hồ trong nhà còn có Tiểu Thanh, còn có Bảo Nhi. Tiểu Thanh mấy ngày nay đã tinh tiến không ít, Bảo Nhi lại càng hơn vậy nữa. Có sự thông tuệ cơ cảnh của Tiểu Thanh, cộng thêm một thân pháp lực siêu tuyệt của Bảo Nhi, lại còn trận pháp bên ngoài, vậy cũng không cần phải lo lắng nữa." Ngưng một chút, cánh tay của Diệu Yên nhẹ nhàng vịn lấy cổ của Tiểu Lôi, ôn nhu nói: "Lần trước chàng nói phải đi Nga Mi sơn, kết quả đi rồi không trở về liền được. Đi một lần hết cả ba năm! Hiện tại thiếp há có thể yên tâm để chàng xuất môn một mình được?"

 

Nói tới cuối, trong mắt như muốn trào ra nước mắt. Trong lòng Tiểu Lôi áy náy, chỉ đành ôm lấy Diệu Yên vào người, không dám phản đối nữa.

 

"Việc này không nên chậm trễ." Diệu Yên nghiêm mặt nói: "Nếu phải đi tham gia Tiên Lâm thịnh hội, tự nhiên phải gặp mặt đông đảo cao nhân Tiên Lâm trong thiên hạ. Diệu Yên không thể nào làm mất mặt mũi phu quân. Thiếp lập tức đi thu thập một số pháp bảo, rồi còn phải đi giải thích cho Nguyệt Hoa muội muội một chút. Nhất là con bé Bảo Nhi, hiện giờ không ngừng nghịch ngợm. Nếu thiếp không có ở đây, sợ là con bé đó sẽ đại náo long trời."

 

Diệu Yên uyển chuyển đi khỏi, Tiểu Lôi ngồi lại một mình, bàn tay nhẹ nhàng cẩn thận cọ sát tấm ngọc bài kia.

 

Tiên Lâm thịnh hội…

 

Một lần thịnh hội định ra thiên hạ ngũ phương cao nhân á. Ngũ đại cao thủ lần trước, mặc dù Diệu Yên đoạt được đệ nhất, bất quá là kết quả của việc Khinh Linh Tử ngấm ngầm nhường cho. Côn Luân chưởng môn tâm cao khí ngạo, cùng với mình lại có liên hệ từ trước. Gặp mặt lần này, sợ rằng vị tất sẽ từ bỏ ý đồ. Ngay cả ông ta không thật sự trở mặt động thủ, nhưng cũng phải cẩn thận kẻo lại chịu thiệt thòi với ông ta. Bất quá có Diệu Yên cùng mình hai người ở tại nơi này, thực lực của bất kỳ người nào so ra đều không kém hơn ông ta, cho nên thật ra không cần phải sợ ông ta.

 

Chỉ là Tiên Sơn phái… Tiên Sơn phái lại dường như kỳ quái. Con mụ Tiên Âm nghe nói đã đi về hướng nào không biết nữa, vậy Tiên Sơn phái sẽ cử ai tham gia đại hội này? Quân Kiếm? Hay là Huyền Các tứ lão mấy người bọn họ. Bốn mụ này tùy tiện lấy một người, bản lãnh đều vị tất khác biệt so với Tiên Âm… Bất quá, nếu như bọn họ khiến Ngọc Tu La xuất hiện, vậy thì khó đối phó rồi. Lần trước trên Huyền Không đảo, Diệu Yên so tài với Ngọc Tu La một trận, dường như hơi kém hơn nửa phần rồi.

 

Nghĩ tới đây, Tiểu Lôi lắc đầu, tự cười nhạo nói: "Ta không có việc gì mà phải cân nhắc mấy cái chuyện này làm chi? Dù sao ai làm thiên hạ đệ nhất lần này, cùng ta có can hệ gì chứ? Chính ra đi tìm Cổ Chung hòa thượng là quan trọng hơn hết."

 

Nghĩ một chút về Lâm San San, nghĩ một chút về cái thằng nhỏ Lôi Đậu Đậu đó, lúc đầu vội vàng gặp một lần, chỉ cảm thấy cơ trí của thằng nhỏ đó rất khá. Kết quả bây giờ không ngờ lại biết hắn chính là đứa con của mình. Hiện tại nhớ lại hồi ức, không khỏi thấy lúc đó không chịu quan sát cẩn thận hắn ta để giờ phải hối hận. Nếu như lúc đầu tự mình hỏi han cẩn thận tử tế một chút, sợ rằng đã sớm nhìn ra điểm mấu chốt rồi."

 

"Tiểu Lôi…"

 

Phía sau truyền tới một tiếng hô hoán, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Thanh người mặc áo màu xanh, xinh đẹp đứng đó, hai bàn tay nhỏ bé đang cặp vào nhau, dường như đang xiết chặt vật gì đó. Ánh mắt của nàng có chút ảm đạm, vẻ mặt yêu kiều tràn đầy vẻ mất mác.

 

"Sao vậy?" Khuôn mặt Tiểu Lôi tươi cười.

 

Tiểu Thanh không trả lời, chỉ u oán thở dài một tiếng, rồi từ từ bước tới, hai bàn tay mở ra.

 

"Đây là…" Sắc mặt của nàng có chút ửng đỏ: " Đây là do chính tay thiếp làm… Chàng hãy mang nó bên người đi… Thiếp vừa rồi nghe Diệu Yên nói, ngày mai chàng lại muốn xuất môn…"

 

Tiểu Lôi cảm động trong lòng, tiếp lấy món đồ đó trong tay nàng ta. Chỉ thấy là một sợi dây bình an được bện bằng vô số những sợi tơ tằm màu đỏ, xem ra là do Tiểu Thanh tự tay may ra. Trên đó mắt thêu dầy đặc, vết kim tinh tế trơn tru, hiển nhiên là đã hao phí vô số tâm tư vào đó. Chỉ là sợi tơ tằm màu đỏ kia lại có chút sắc thái ảm đạm.

 

Tiểu Lôi cầm vào trong tay, nhẹ giọng nói: "Đây là do nàng tự tay làm hả? Dường như làm hết một khoảng thời gian rồi phải không?"

 

Tiểu Thanh cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lôi, nhỏ giọng nói: "Làm từ trước khi chàng rời khỏi nhà lần trước. Thiếp nghe nói, để món đồ này bên người, có thể gánh nạn cho chàng… Vốn đã tính sớm đưa cho chàng, nhưng lại không ngờ chàng đi một lần hết ba năm… Hiện tại chàng hãy mau để bên người, chớ có lấy ra đó."

 

Tiểu Lôi nhìn chằm chằm lấy ánh mắt của Tiểu Thanh, chỉ cảm giác được trong lòng rung động, nhưng nhất thời không biết nói gì.

 

"Đây là phí không ít tâm tư vào làm… chàng… chàng… nên giữ gìn cho kỹ, chớ nên đánh mất nó." Hốc mắt Tiểu Thanh đột nhiên đỏ cả lên, thấp giọng nói: "Thiếp nghe người ta nói, làm sợi dây bình an này, liền có thể đỡ tai cho người. Chàng là chủ một gia đình, lớn nhỏ trong nhà đều trông đợi vào chàng… chỉ cần chàng có thể bình an trở về…"

 

Tiểu Lôi đã nhẹ nhàng chặn miệng của nàng lại, đưa tay kéo Tiểu Thanh vào lòng, dùng sức ôm chặt.

 

"Tiểu Thanh… nàng… xin lỗi nhé…" Tiểu Lôi thở dài: "Nàng đi theo ta, có hơn bốn năm rồi. Từ lần đầu ta xuống núi Nga Mi, nàng vẫn một mực ở bên cạnh ta…"

 

Tiểu Thanh lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Thiếp chỉ cầu có thể theo bên chàng, có thể làm cho chàng một số chuyện, là đủ rồi. Chỉ đáng tiếc là thiếp quá ngu xuẩn, chẳng giúp gì được chàng… Thiếp không có thứ pháp lực thần thông quảng đại như Diệu Yên tỷ tỷ, cũng không thể giống như Nguyệt Hoa muội muội với kinh nghiệm mạo hiểm để trao cho chàng… sinh cho chàng một đứa bé. Thiếp… thiếp chỉ là một con xà tinh vô dụng. Có thể mỗi ngày theo bên chàng, giúp chàng chiếu cố việc trong nhà cho tốt, cũng chỉ là việc duy nhất thiếp có thể làm thôi."

 

Tiểu Lôi nhất thời không biết nói gì, trầm mặc trong chốc lát rồi mới nói: "Là ta không tốt. Luôn sao nhãng đối với nàng… hắc hắc. Tiểu Lôi ta bất quá vốn là một tên phiến tử giang hồ mà thôi, lại có được một người hồng nhan tri kỷ xuất sắc như nàng bầu bạn…"

 

Tiểu Thanh u oán thở dài: "Hồng nhan tri kỷ của chàng đâu phải chỉ có mình thiếp… Có Nguyệt Hoa muội muội, Diệu Yên tỷ tỷ, còn có cô Lâm San San đó, lại còn… lại còn Điền gia đại tiểu thư. Thiếp… thiếp bất quá chỉ là một người hầu nho nhỏ bên chàng. Trong tương lai, chỉ cần chàng vẫn cho thiếp ở bên cạnh, thiếp làm một tiểu quản gia cho chàng, giúp chàng chiếu cố chuyện trong nhà, thiếp vậy cũng đủ rồi."

 

Tiểu Lôi cười cười, nhẹ nhàng nhéo lấy cái mũi nàng ta, đưa miệng kề bên tai Tiểu Thanh cười nói: "Nàng chỉ muốn làm một bà tiểu quản gia là đủ rồi sao? Vậy thì không được, nếu có một đại mỹ nhân ở bên người ta mà chỉ làm một quản gia thôi, vậy ta chính là một tên ngốc đệ nhất hiệu trên đời rồi."

 

Hắn đang muốn cẩn thận cất sợi dây bình an vào người, lại đột nhiên cảm giác được vẻ màu đỏ của nó có chút gì khác thường, không khỏi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, liền lấy hai mắt nhìn kỹ, sắc mặt có chút biến đổi, lại đưa lên mũi ngửi một chút, rồi mới bật miệng nói: "Sợi dây bình an này nàng dùng gì để….! A! Sợi dây tơ tằm đỏ này là dùng gì làm ra?"

 

Sắc mặt Tiểu Lôi bắt đầu ngưng trọng, nhìn chằm chằm lấy ánh mắt của Tiểu Thanh: "Nàng dùng chính là yêu thuật "Giá Vận Pháp"! Chẳng lẽ sợi tơ tằm đỏ này là nàng dùng máu nhuộm đỏ?"

 

Nói xong câu này, Tiểu Lôi rõ ràng cảm giác được thân thể Tiểu Thanh trong lòng hắn rung lên một chút. Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện xuất một tầng hơi nước mông lung, nhẹ giọng nói: "Là… là thiếp làm vậy."

 

Vẻ mặt Tiểu Lôi trở nên nghiêm túc: "Nàng… nàng lại đem tính mạng của mình ra đùa giỡn như vậy!" Trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta biết, trong yêu thuật có một loại pháp thuật giống như huyết chú, gọi là "Giá Vận Pháp". Người thi pháp dùng tiên huyết của bản thân để làm phép. Sau đó, chỉ cần đeo pháp bảo nhuộm tiên huyết của người thi pháp, sau này mọi ách vận trên người, liền sẽ chuyển qua trên người của kẻ thi pháp! Nàng dùng tiên huyết của mình, nhuộm lấy sợi tơ tằm này! Có phải không?!" Hắn kiên quyết lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cái này vạn vạn lần không được! Đây là nàng đem tính mạng của mình ra đùa giỡn. Ta cần phải hủy món đồ này đi!"

 

Tiểu Thanh vội vàng đè tay Tiểu Lôi lại, rơi lệ nói: "Không nên! Thiếp không phải là hay nói đùa! Thiếp đã tính hết trước sau, đây là chuyện duy nhất thiếp có thể làm cho chàng… Nếu không phải là chàng, thiếp hiện tại vẫn chỉ là một con rắn trong núi thôi. Có thể theo chàng, chính là tạo hóa của thiếp. Nếu như thật sự có thể đỡ tai cho chàng, cũng coi như là thiếp đền đáp cho chàng cái mạng này, cũng không có gì."

 

Tiểu Lôi đau lòng nói: "Bắt đầu thi triển pháp thuật này, nàng đã hao phí biết bao chân nguyên, biết bao pháp lực. Ta chỉ biết, muốn nhuộm đỏ món đồ nho nhỏ này, chỉ một điểm tiên huyết thì không đủ dùng! Nàng nhất định đã dùng pháp lực ép ra huyết phách của mình!"

 

Tiểu Thanh miễn cưỡng cười nói: "Thiếp phí ba năm thời gian mới đủ. Ba năm thời gian, mớ chân nguyên bị hao phí, cũng có thể dần dần khôi phục lại được."

 

Tiểu Lôi cau mày lại, ánh mắt nhìn Tiểu Thanh tràn đầy vẻ thương tiếc cùng cảm động, không khỏi dùng hai tay ôm chặt nàng ta, rồi nhẹ giọng nói: "Được rồi, món đồ này ta sẽ để bên người… Sau này cho dù không phải là vì bản thân ta, ta cũng vì nàng, tuyệt không dấn thân mạo hiểm!" Hắn suy nghĩ rồi lại hỏi: "Tiểu Thanh, nàng vì ta làm nhiều việc như vậy… Nàng có tâm nguyện gì không, nàng cho ta hay, ta nhất định vì nàng làm cho được!"

 

Tiểu Thanh khẽ cười cười rồi nói: "Chàng có thể bình an trở về, chính là hy vọng lớn nhất của thiếp rồi. Chỉ mong khi chàng ở bên ngoài, gặp phải chuyện gì, cũng suy nghĩ thêm một chút vì người nhà là tốt rồi."

 

"Còn có gì không?" Tiểu Lôi cười cười.

 

"Còn có…" Sắc mặt của Tiểu Thanh đỏ lên: "Không còn."

 

Tiểu Lôi kề bên tai nàng ta: "Còn mà… Nàng không nói, ta cũng rõ ràng. Nàng yên tâm, chờ ta lần này trở về, tìm được Lâm San San cùng đứa hài tử của ta, chúng ta sau này sẽ không lo tới chuyện gì khác. Tương lai có chuyện phiền phức gì lớn bằng trời, ta cũng sẽ không tham dự, không nhúng tay vào, an tâm ở nhà tiêu dao khoái lạc. Tây Phương giáo đình gì, thiên hạ cao nhân gì, pháp thuật tông phái gì, tất cả cùng ta không quan hệ! Còn có…" Hắn khẽ cắn lấy dái tai của Tiểu Thanh, cười nói: "Bảo Nhi, Bối Nhi vẫn còn kêu nàng là a di kìa. Tóm lại cần tìm một cơ hội, khiến bọn chúng sau này cũng nên đổi lại kêu nàng một tiếng Tiểu Thanh má má mới được…"

 

Sắc mặt Tiểu Thanh đỏ ửng lên, hơi thở dần dần có chút trầm trọng, ánh mắt bắn ra vài phần vui mừng lẫn kinh ngạc, trong lòng không kềm chế được hổ thẹn, thật sự dùng sức thoát khỏi ngực Tiểu Lôi, bỏ chạy thẳng một mạch ra cửa.

 

Tiểu Lôi không kéo nàng lại, đợi cho Tiểu Thanh đi thật xa, hắn mới lại đem sợi dây bình an đặt trong lòng bàn tay, nhìn kỹ rồi thở dài lẩm bẩm trong miệng: "Khờ thật, khờ thật…"

 

Hắn vươn một ngón tay, khẽ đưa vào miệng cắn, một giọt tiên huyết từ từ nhỏ lên trên sợi dây bình an đỏ tươi kia, rồi miệng niệm vài chữ, lập tức khẽ điểm một cái, một tia kim quang từ đầu ngón tay của hắn phát ra, đến ngay trên sợi dây bình an. Giọt tiên huyết kia liền lập tức nhanh chóng thấm vào bên trong.

 

Cũng may pháp lực của Tiểu Thanh không mạnh, yêu thuật "Giá Vận Pháp" kia mặc dù quỷ dị, nhưng dùng hết sức pháp lực của Tiểu Lôi vẫn có thể phá giải được. Tiểu Lôi mặc dù đáp ứng với Tiểu Thanh sau này cần tự trân quý lấy bản thân, nhưng hắn lại biết chuyện của chính mình, hết lần này tới lần khác hắn tóm lại rất dễ thu hút phiền phức vào mình, nên cũng không dám cam đoan sau này sẽ không gặp phải chuyện phiền phức gì. Mặc kệ thế nào, trước hết vẫn nên phá giải pháp thuật này là được. Mặt khác, Tiểu Lôi cũng không có thói quen để nữ nhân đỡ tai cho mình.

 

"Ài, thiếu bao nhiêu nợ tình đây a! Sau này cũng nên từ từ lại ...." Tiểu Lôi lắc đầu.

 

Đêm đó, Nguyệt Hoa biết được Tiểu Lôi lại cần phải xuất môn, có chút hơi khó chịu một hồi. Bất quá Tiểu Lôi dùng cả trăm lời an ủi ôn nhu, lại biết lần này có Diệu Yên cùng đi chung, lúc này Nguyệt Hoa mới hơi yên tâm được một chút.

 

Mặc dù đến ngày Tiên Lâm thịnh hội còn hai ngày, bất quá trong lòng Tiểu Lôi lo lắng tới chỗ hạ lạc của Cổ Chung hòa thượng, trong lòng vẫn còn hy vọng. Nói không chừng vị hòa thượng kia vân du tứ phương chẳng có việc chi làm, nói không chừng đã sớm tới Tử Khuyết Phong kia trên núi Côn Luân chờ đợi, vậy nói không chừng.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, liền cáo biệt người nhà, chuẩn bị lên đường.

 

Trước khi ra đi, Tiểu Lôi tự nhiên có liên lạc với Lôi Hống dặn dò một phen. Diệp Bất Quần biết Tiểu Lôi cần xuất môn, cũng không nói gì. Tiểu Lôi đã bàn giao hắn cứ yên tâm ở lại trong nhà. Tây Phương giáo đình tuyệt đối không có cách nào tới cửa bắt người.

 

Điểm này thì Tiểu Lôi tin tưởng, bên ngoài có trận pháp do Diệu Yên bố trí, còn có Tiểu Thanh, Bảo Nhi hai người tu hành cao thủ trong nhà, nghĩ cũng không cần phải sợ gì hết. Huống hồ bản thân Diệp Bất Quần cũng không phải là kẻ yếu nhược gì. Nơi này dù sao cũng là Đông Phương, không phải là địa bàn của Tây Phương giáo đình, bọn họ nghĩ cũng không dám động can qua tại nơi này đâu.

 

Bàn giao xong, trong lòng Tiểu Lôi cảm thán. Lần này trở về nhà, lập tức có một chuỗi chuyện liên tục kéo tới, còn có không ít tâm sự chưa có hồi kết, tỷ như vị tỷ tỷ Lôi đại tiểu thư kia, lại không thể lặng lẽ tới gặp mặt một lần… Còn có, Điền Kha Nhi hão huyền chờ đợi hắn hết ba năm, lại không biết đã chảy ra bao nhiêu nước mắt, con tim đau thương không ít rồi. Bất quá cũng may nghe Diệu Yên nói đám gia hỏa Phong môn bị nàng giam tại nơi Mang Sơn của Vạn Yêu Vương. Cuộc sống ba năm nay của Điền Chấn quá tốt rồi, Điền gia đều an toàn, đã không cần phải lo lắng.

back top