Chí Tôn Vô Lại

Chương 260: Thượng thiên thê

Tiểu Lôi nghe Cổ Chung hòa thượng nói tới chuyện này, trên mặt vốn có vài phần thất vọng, sau khi nghe xong, lúc này mới từ buồn đổi sang vui, cung tay cười nói: "Đa tạ đại hoà thượng lắm!"

 

Cổ Chung lại cẩn thận đưa mắt nhìn hắn một cái rồi hạ giọng nói: "A Di Đà Phật, hài tử kia trong nhà sinh hoạt dường như cũng không được thoải mái. Bần tăng lại không biết, không ngờ lại là nhi tử của Lôi thí chủ."

 

Nhất thời sắc mặt của Tiểu Lôi trở nên ảm đạm một chút, thở dài nói: "Đây là biến cố trong gia đình ta. Ta chỉ mới biết được vào ngày hôm trước. Ta không ngờ là có một đứa con thế này, lại khiến cho nó ăn uống thiếu thốn khốn khổ như vậy."

 

"A Di Đà Phật, người thiếu niên được trắc trở rèn luyện một chút, tương lai vị tất đã là chuyện không tốt." Cổ Chung mỉm cười: "Ta xem Lôi thí chủ cũng không phải là tử đệ hào môn thế gia gì, nhưng lại có thể có được thành tựu ngày hôm nay. Cho nên theo bần tăng thấy, tương lai lệnh lang có thể đạt được thành tựu a."

 

Hai người nói xong rồi cùng nhau cười. Tiểu Lôi nói tới chuyện bản thân hắn đã từng tới chùa tìm kiếm, sau đó lại cùng tọa hạ đệ tử của Vô Ngân giao thủ một trận rồi mới lấy được Huyền Cơ ngọc bài. Cổ Chung vỗ tay cười nói: "Diệu thay, diệu thay. Tên sư đệ kia của bần tăng vốn tính tình vô cùng lười biếng. Bần tăng lưu lại vài miếng ngọc bài cho hắn, lại lo là hắn sẽ đưa lộn người. Bây giờ nhìn lại, có thể đem ngọc bài đưa vào tay thí chủ, coi như là vật vào đúng chỗ. Nếu không thì thịnh hội ba trăm năm này, nếu thiếu đi người phi thường như Lôi thí chủ thì chẳng phải là một việc vô cùng đáng tiếc sao."

 

Ngừng một chút, Cổ Chung lại cười nói: "Ngôi chùa kia là nơi ta trú đêm trong chùa, còn gọi là nơi ẩn nấp nơi đô thị. Hoà thượng ta vốn còn tham luyến hồng trần, chịu không nổi cuộc sống ẩn cư nơi núi sâu rừng thẳm, nên mới ở tại ngôi chùa này độ nhật."

 

Tiểu Lôi lại hỏi tới giao tình giữa Cổ Chung hòa thượng và Điền Chấn. Cổ Chung cười nói: "Điền Chấn kia là môn chủ Điền Môn của Ngũ Hành Tông. Ta tự nhiên là biết. Bất quá, hắn lại không biết được thân phận của ta. Tại chùa này pháp danh của ta là Vô Tướng, hai cái chữ "Cổ Chung" này, chẳng qua là do Tiên Lâm đạo hữu tặng làm ngoại hiệu mà thôi. Nhưng nếu ngươi đã gặp qua tên đồ đệ sử thiền trượng của sư đệ ta, quá nửa là đã có thể đoán được một hai phần rồi… Tên tiểu tử đó tính tình lỗ mãng vô cùng. Nói đến tư chất thì bất quá chỉ được trung phẩm thôi. Hiếm hoi là hắn đối với võ đạo lại có vài phần thiên phú, cho nên ta mới hướng dẫn hắn dùng võ nhập đạo. Ài… tính tình của hắn táo bạo, mấy cái thứ công phu trầm tâm tĩnh khí thì luyện không được, chỉ đành đổi qua luyện Phong Ma trượng pháp kia. Mặc dù cương mãnh, nhưng lại rơi vào hạ thừa, sợ rằng cả đời sẽ không đạt được thành tựu to lớn gì. Chỉ tiếc là nhất mạch của sư môn ta lại không có được một truyền nhân gì khá. Mặc dù nhi tử của ngươi tư chất khiến ta rất hợp nhãn, nhưng hắn lại vốn không thích hợp học Phật môn thiền tông của ta. Bây giờ lại biết hắn có một người phụ thân bản lãnh tài giỏi như vậy, tự nhiên là càng không thể theo bần tăng nhập môn rồi."

 

Cổ Chung nói xong chuyện này, quay đầu đối mặt mọi người nói: "Các vị đã đến sớm rồi. Đại hội tới sáng mai mới bắt đầu. Chúng ta đêm này chắc tránh không khỏi phải ở lại trên Tử Khuyết Phong này một đêm." Ông ta nhìn thấy diện sắc có chút ngượng ngùng của Gia Cát Thần Toán liền cười nói: "Gia Cát môn chủ, ngươi cùng Lôi thí chủ đều là đương thế cao nhân, lại có chút hiểu lầm. Thôi thì nể mặt bần tăng, cười một cái rồi bỏ qua đi nha."

 

Gia Cát Thần Toán kia dám không nể mặt ông ta sao? Trong lòng cũng rõ là một mình không đủ sức đụng chạm tới phu thê hai người Tiểu Lôi, liền lập tức cung kính gật đầu.

 

Tiểu Lôi không thèm để ý tới tên Gia Cát Thần Toán kia, chỉ cười nói: "Đại hòa thượng, ông đã đến rồi, không biết ông làm sao đến đây? Hôm nay ta nghe được cố sự của Thượng Thiên Thê. Phong thái của cao nhân tiền bối thật khiến người khác hâm mộ a."

 

"Lôi thí chủ đừng đem bần tăng ra làm trò cười. Nếu như thí chủ có hứng thú, bần tăng dù có liều mạng, cũng phải ráng phụng bồi." Cổ Chung hòa thượng thản nhiên cười nói, rồi lập tức đưa tay: "Nếu mọi người đều đã tới, cũng không cần phải giả vờ giấu giếm nữa. Ngay cả nếu thực lực chúng ta không có chỗ để dùng, cũng phải ráng thử một lần, đem thân tế cổ nhân thì có sao chứ?"

 

Một khi ông ta mở miệng rồi, thì mọi người sao lại có thể không hiểu đạo lý này chứ?

 

Tên Khương Đại Hồ Tử kia cười to nói: "Cũng tốt, nếu đại sư có hứng thú, bọn vãn bối chúng ta cũng nên phụng bồi." Hắn đưa mắt nhìn sang tên thiếu niên mặt đen môn hạ của hắn: "Bùi nhi, ngươi đem món đồ trong rương của ta ra", rồi quay đầu sang nhìn vài người cười nói: "Thiên Cơ môn của ta không dùng pháp lực làm chủ. Cho nên nói tới Thượng Thiên Thê, chỉ đành phải dựa vào cái thứ tiểu công cụ này mới được, lại làm trò cười cho các vị."

 

Cổ Chung bật cười nói: "Khương môn chủ, nếu ngươi muốn sử dụng cơ quan cầm thú, vậy có chút không được thật thà cho lắm. Ngọn núi này mặc dù cao, nhưng nếu ngươi cưỡi thần điểu, thì bất quá chỉ giương cánh ra là lên tới rồi."

 

Sắc mặt Khương Đại Hồ Tử lộ ra vài phần đắc ý: "Không dám! Nếu quy củ đã là không cho phép dùng pháp thuật, lại không thể dùng thuật phi thân, thì tiểu lão nhi ta cũng đâu dám phá hoại quy củ. Cái ta dùng chỉ là vài thứ công cụ, tuyệt không phải là cơ quan cầm thú gì, bất quá chỉ là một chút khí lực cục mịch mà thôi."

 

Tên thiếu niên mặt đen ở phía sau đã đem cái rương đeo sau lưng đặt trên mặt đất rồi mở nắp lấy ra một số món đồ cổ quái, đều là mấy cái thứ linh kiện tháo ráp, gỗ có, kim loại có, lại có một sợi dây thừng không biết làm bằng vật liệu gì, nhìn vẻ trơn tru của nó mơ hồ có vài phần là bằng kim loại.

 

Chỉ là mấy thứ đồ đó đều lấy ra từ trong cái rương gỗ nho nhỏ kia. Cái rương gỗ này không ngờ lại có thể chứa nhiều thứ như vậy mà lại còn có chút kỳ quái. Xem ra cái rương gỗ nhỏ xíu này cũng là một pháp bảo chứa đồ rồi.

 

Thiếu nữ kia cũng không dám đứng một bên, liền tiến tới giúp lắp ráp đám linh kiện này. Đợi khi lắp ráp xong thì hoá ra là một tấm mộc bản cực kỳ kỳ quái. Mặt dưới là vài hàng bánh ròng rọc thẳng tắp. Mặt trên lại cắm một tay cầm gỗ dài dàị, trên tay cầm gỗ lại còn có một chỗ để dùng tay nắm lấy.

 

Sau đó Khương Đại Hồ Tử lấy sợi dây thừng quái dị kia, dùng một đầu buộc vào một cây lục trảo thiết câu, rồi dùng tay huơ vài cái, dùng sức phóng lên trên ngọn núi. Khí lực cú phóng này của hắn cực lớn, nhất thời không thấy tung tích của cây thiết trảo kia đâu hết, chắc là đã cắm vào một chỗ nào đó trên núi.

 

Phỏng chừng thì thiết trảo kia đại khái là cắm được tới một nửa cao độ của ngọn núi.

 

Sau đó, hai tên đệ tử một nam một nữ của Thiên Cơ môn lập tức kéo sợi dây chạy ra chỗ cheo veo đằng sau cự ly cách khoảng mười thước rồi mới dừng lại, dùng sức kéo căng sợi dây. Lại lấy trong người ra một cái móc sắt kỳ quái, đóng xuống mặt đất. Móc sắt kia vừa cắm vào mặt đất, phía trên lại còn có một cái lò xo, chỉ cần nhấn một cái, lập tức bắn ra sáu cái chân cắm sâu xuống mặt đất, cực kỳ kiên cố.

 

Mặt khác, sợi dây này lại thuận theo dốc núi tạo thành một lộ tuyến nghiêng nghiêng.

 

Khương Đại Hồ Tử cẩn thận móc hàng bánh ròng rọc dưới tấm mộc bản lên sợi dây. Sau khi sợi dây đã nằm cố định dưới hàng bánh ròng rọc, Khương Đại Hồ Tử cười nói: "Các vị, hãy xem trò hề nè!"

 

Nói xong, hắn phóng người lên tấm mộc bản, hai chân đạp vào hai cái vòng sắt nằm cố định ở đó, sau đó dùng sức kéo tay nắm ở bên trên. Chỉ nghe được thanh âm xèn xẹt chan chát, rồi đám bánh xe ròng rọc chuyển động. Khương Đại Hồ Tử đứng trên tấm mộc bản tiến lên trên dốc núi.

 

Tiểu Lôi bật cười nói: "Đây chẳng phải là công cụ leo núi sao."

 

"Hừ!" Thiếu nữ môn hạ của Thiên Cơ môn kia nhịn không được nói: "Mấy thứ công cụ leo núi bình thường làm sao có thể so sánh được với đồ của Thiên Cơ môn chúng ta! Chỉ tính cái móc sắt dùng để cố định sợi dây kia, cọc sắt bắn ra phía dưới, độ sắc bén không dưới thượng phẩm phi kiếm! Chỉ cần đập lò xo bên trên là cọc sắt phía dưới có thể bắn sâu xuống bốn năm thước, bắt chặt vững vàng! Công cụ leo núi nhà ai mà lại có thể lợi hại như vậy chứ!"

 

Tiểu Lôi cười cười, mặc dù nghĩ nha đầu kia tính tình có chút táo bạo, nhưng bất quá nghĩ lại cũng thật kinh người.

 

Nhấn lò xo một cái là có thể bắn sâu xuống bốn năm thước! Lực đạo này thực là mạnh a! Nếu như nhằm người mà bắn… vậy chẳng phải là ám khí lợi hại nhất thiên hạ hay sao? Cho dù ngươi có dùng súng bắn xuống đất, viên đạn cũng không bắn sâu xuống tới bốn năm thước đâu!

 

Nếu có thể vận dụng kỹ xảo này thật "xảo diệu", uy lực đó thật là khiến người kinh hoàng!

 

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi đối với Thiên Cơ môn có thêm vài phần kính trọng.

 

Cũng may đây toàn là người tu đạo, chỉ nói tới chuyện thiên hoà. Nếu cứ áp dụng cái bản lãnh này thuần túy vận dụng vào việc giết người, vậy thì thật là đáng sợ.

 

Khương Đại Hồ Tử sử dụng công cụ này, ít nhất là có thể lên tới nửa ngọn núi, tương đương với giảm mức độ khó khăn được một nửa! Một nửa lộ trình còn lại, dựa vào tu vi pháp lực của hắn, chỉ cần tốc độ nhanh một chút, lên tới nơi nghĩ chắc cũng không phải là vấn đề lớn lao gì.

 

Cổ Chung hòa thượng cười nói: "Hay cho Thiên Cơ môn, mấy cái chuyện thủ xảo, khó khăn này mà bọn họ cũng nghĩ ra được."

 

Sau đó ông ta đưa mắt nhìn Tiểu Lôi và Diệu Yên rồi nói: "Hai vị thí chủ, chúng ta cũng lên đi." rồi lại nhìn Gia Cát Thần Toán: "Gia Cát môn chủ, cũng xin mời."

 

Gia Cát Thần Toán ho khan một tiếng, gật gật đầu, quay sang đám đồng tử môn hạ nói: "Các ngươi hãy đợi ở dưới chân núi. Khi vi sư đi, các ngươi hãy ngự kiếm tự rời khỏi đi."

 

Tiểu Lôi, Diệu Yên, Cổ Chung ngoài ra còn có Gia Cát Thần Toán bốn người, không hẹn mà cùng lúc, đồng thời bước từng bước lên nấc Thượng Thiên Thê.

 

Cổ Chung hòa thượng đi đầu, chỉ thấy tốc độ của ông ta không nhanh không chậm, trong tay vẫn như cũ nắm lấy cổ chung lớn, tay áo phất phới, phảng phất như một vị thần tiên. Tiểu Lôi cùng Diệu Yên hai người vẫn nắm tay nhau như cũ, sánh vai đi phía sau Cổ Chung hoà thượng, cự ly cách một thân người.

 

Gia Cát Thần Toán hít một hơi thật sâu, ngầm đem bản mệnh chân nguyên vận chuyển một vòng, sau đó mới ngưng trọng sắc mặt bước lên một bước đằng sau Tiểu Lôi, cự ly cách nửa thước.

 

Trong lòng Gia Cát Thần Toán đã có chủ trương. Hắn tự biết tu vi pháp lực không bằng Cổ Chung hòa thượng, cũng không bằng vị tiên tử thượng giới thiên hạ đệ nhất kia. Bất quá mục tiêu của hắn là ở trên người của Tiểu Lôi. Tiểu Lôi này mặc dù là phu quân của vị tiên tử kia, bất quá xem niên kỷ của hắn tựa hồ không cao lắm. Trong cao nhân thiên hạ, tựa hồ chưa có nghe tới nhân vật nào lợi hại như vậy xuất hiện gần đây. Thế nhưng con đường tu hành gian nan thăm thẳm, cho dù là ba năm mươi năm, cũng vị tất có thể có được thành tựu to lớn gì. Ngay cả tên tiểu tử này có thiên phú khá cách nào đi nữa, tên gia hỏa mà tài mạo có được trong thời gian ngắn này, theo tu vi đạo cơ, vị tất có thể so thâm hậu với hắn. Hắn đã định ra được chủ trương, chỉ cần không thua tên tiểu tử này, cũng tính là qua được rồi. Dù sao hắn tự biết không nắm chắc khả năng có thể thắng được ngũ phương cao nhân thượng giới.

 

Hà huống vừa rồi Gia Cát Thần Toán cố ý đợi hai người tiến tới được một khoảng cách rồi mới làm bộ vận khí xong, tiến lên từng bước, vậy mới chiếm cứ được chút tiện nghi thời gian.

 

Phen tỷ thí lần này vốn là có chút kỳ quái. Bởi vì không phải là so sánh ai nhanh hơn, mà ngược lại là so sánh ai đi chậm hơn.

 

Một thân pháp lực của Gia Cát Thần Toán, phóng mắt trong đương kim thiên hạ, cũng coi như là vào hàng nhân vật ở trên! Nhưng bởi vì thanh danh của Gia Cát môn hắn không được khá lắm, cho nên người tu hành trong thiên hạ phần lớn không muốn qua lại giao hảo với hắn, vì thế mà thanh danh không được hiển hách. Bất quá tu vi chân thật của hắn lại kinh người. Nói không phải chứ, thịnh hội ba trăm năm một lần này cũng sẽ không cấp cho hắn một tấm ngọc bài.

 

Một hớp nguyên khí này từ từ vận chuyển toàn thân. Từng bước nhất tâm nhất ý làm cho thật tốt. Một bước đạp xuống đã nhấn vào bề mặt nham thạch. Chỉ do một hơi nguyên khí trợ giúp, cả người phảng phất như bị "hút" lên bức tường nham thạch. Thử nghĩ, huyết nhục con người, lại có thể để lại một dấu chân sâu như vậy trên nham thạch cứng rắn cỡ này, cho dù là thân thể cường mãnh của người tu hành, dù sao cũng không phải là bất hoại kim thân của Đại La Kim Tiên! Mặc dù pháp lực vận chuyển toàn thân, đem cặp chân trở nên cứng rắn không run rẩy, nhưng chỉ đi được vài bước, không khỏi cảm giác được hai chân bắt đầu trở nên đau nhức, tê tái.

 

Gia Cát Thần Toán bám chặt bên người Tiểu Lôi, dùng toàn lực áp chế mội hơi khẩu khí dục vọng đang chạy lồng lên trong người.

 

Không ngờ Tiểu Lôi, Diệu Yên hai người lại không gấp mà cũng không bị xáo động, từng bước từng bước, ngược lại càng đi càng chậm. Lúc bắt đầu thì bước đi coi như là hơi nhanh một chút, đến bây giờ thì từng bước từng bước, so với đi tản bộ trong đình viện còn chậm gấp ba lần!

 

Chỉ đi độ chừng mười bước mà mất hết ba phút! Trong lòng Gia Cát Thần Toán nổi lên sóng gió hãi hùng, cứ nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của Tiểu Lôi mà không khỏi khiếp sợ ngầm.

 

Hắn thân là Gia Cát môn chủ, lại có thêm chút dã tâm. Trước khi tới tham gia thịnh hội đã sớm biết về điển tích của Thượng Thiên Thê này, trong lòng đã có chuẩn bị kỹ càng. Hắn dù sao cũng là hậu nhân trực hệ của Khổng Minh gia, tự nhiên là tâm khí cực cao. Khi ở nhà đã sớm ngấm ngầm khổ công một phen, đã từng ước lượng qua. Dựa theo pháp lực của bản thân, hắn tối đa có thể kiên trì được thời gian nửa nén hương, cũng ước chừng tương đương tám phút đồng hồ.

 

Sau đó thì hắn tìm được một biện pháp để có cơ hội giở trò.

 

Khi đến Thượng Thiên Thê thì sẽ điểm cước, dùng đầu ngón chân mà đi lên. Hắn sớm đã ngầm bỏ cơ quan vào trong giầy. Mũi giầy được dùng tinh thiết thượng đẳng tạo thành. Từng bước từng bước đi lên, dựa theo lực lượng của mũi giầy, coi như chỉ mất nửa phần công sức mà thôi.

 

Nhưng ngay cả có cơ hội giở trò, cũng chỉ có thể khiến hắn kiên trì thêm một hồi thôi, tối đa là chịu được chừng mười hai phút, cũng chính là cực hạn rồi.

 

Nhưng hiện giờ, ba phút rồi mà mới đi được mười hai bước! Vậy đi hơn hai trăm bước thì cần phải bao nhiêu thời gian? Nghĩ tới chỗ này, trán của Gia Cát Thần Toán không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của Tiểu Lôi, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cái tên tiểu tử này pháp lực thâm hậu như vậy? Hay là hắn cũng có chủ trương như ta? Coi theo ta, đọ sức với ta? Chỉ hy vọng là hắn đang dùng kế nghi binh, sợ hắn kiên trì thêm một hồi, rồi nhịn không được phải gia tăng tốc độ phóng nhanh lên đó thôi…

 

Nghĩ tới đây, hắn tựa hồ nghi hoặc, nhìn Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đang nắm chặt tay nhau. Lúc này mới chợt "đột nhiên tỉnh ngộ': Không xong không xong, ta lần này thật ngu ngốc quá! Chẳng lẽ vị tiên tử kia đang ngấm ngầm truyền lực cho hắn?

 

Ngay lúc đó, lại nghe thấy thanh âm của bọn họ bên trên vang xuống…

 

"Phu quân, chàng xem, cơ quan thú của Khương Đại Hồ Tử thật là thú vị. Bọn ta nếu có thể lấy hai cái để ở nhà, Bảo Nhi cùng Bối Nhi tất nhiên là sẽ thích vô cùng."

 

"Hề hề, cơ quan thú đó là bảo bối của người ta, muốn cũng muốn không được."

 

"Thật ra thì đơn giản thôi. Quay về thiếp sẽ mở miệng tìm hắn mà xin, đem đồ hoán đổi với hắn là được. Trong thiên hạ, chỉ cần hắn nói ra vật gì, chẳng lẽ thiếp lấy không được!"

 

"Chiếm đoạt của người khác không được khá lắm. Không bằng đem mấy thứ kỳ hoa dị thảo trong nhà chúng ta ra, vậy chắc cũng đủ để hắn loá mắt. Mấy cái món trung phẩm thượng phẩm gì đó, cũng đủ để đổi hai cái vật hạ phẩm kia mang về cho mấy đứa nhỏ chơi đùa một phen."

 

Nghe tới đó, Gia Cát Thần Toán thiếu chút nữa là té lộn đầu xuống dưới.

 

Bọn họ! Bọn họ! Bọn họ không ngờ còn có thể mở miệng nói chuyện sao?!

 

Nên biết, Thượng Thiên Thê này, chỉ toàn nhờ vào một hơi chân nguyên của bổn mạng không bị tiết ra ngoài! Một khi mở miệng là khí tức sẽ không thuần. Chân khí bị tán sẽ không kiên trì được nữa. Nhưng hai người này thuận miệng tán dóc, ngữ khí bình hòa, không thấy miễn cưỡng nửa phần, dường như đang nói chuyện phiếm bình thường vậy. Tu vi cỡ này, chỉ có thể dùng từ "kinh hãi' mà hình dung thôi.

 

Phía trước Cổ Chung hoà thượng đột nhiên cao giọng cười to, quay đầu liếc nhìn Tiểu Lôi cùng Diệu Yên một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, miệng lập tức chậm rãi nói: "Hai vị động lòng tới cơ quan thú của người ta, sợ rằng có chút khó khăn. Thiên Cơ môn Khương môn chủ mặc dù là người hào sảng, bất quá Thiên Cơ môn rất coi trọng cơ quan thú, không dễ dàng tặng cho người. Ngay cả các vị đem bảo bối gì đó ra đổi, cũng vị tất đã được."

 

Tiểu Lôi liếc nhìn Cổ Chung hoà thượng, trong mắt vẫn thoáng loé lên nét tiếu ý khó nhận thấy, cố ý lớn tiếng: "Ủa? Tại sao vậy? Thiên hạ bảo bối nhiều thế mà không đổi được cơ quan thú sao? Nếu ta đổi bằng vật có giá trị cực cao, chẳng lẽ bọn họ cũng không động lòng sao?

 

Tiểu Lôi nói tới đây, bước chân không ngờ lại chậm đi ba phần, cơ hồ đứng tại chỗ cùng Cổ Chung nói chuyện.

 

Trong mắt Cổ Chung loé lên thần sắc phức tạp, tựa hồ trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng nói: "Cơ quan kia của Thiên Cơ môn tạo hoá vô song, họ lại sở trường về chế tạo các loại khí cụ, tự nhiên cũng khéo chế tạo một ít pháp bảo khác. Thiên hạ tu hành giả xem trọng nhất là pháp bảo, tự nhiên có không ít người đến cửa cầu vật. Luôn có một số người muốn dùng một ít kỳ trân dị bảo tới, nguyện ý đem đổi lấy một pháp bảo của Thiên Cơ môn chế tạo. Cho nên Thiên Cơ môn bọn họ còn thiếu đồ tốt sao? Trân bảo tầm thường, bọn họ không để trong mắt."

 

Tiểu Lôi cao giọng cười to: "Đại hoà thượng ngươi có điều không biết rồi, trong nhà ta có trồng một ít kỳ hoa dị thảo, nếu nói đến giá trị, sợ rằng đương thời đều không tìm ra cái thứ hai. Án chừng bọn họ không khỏi không động lòng."

 

Cổ Chung hoà thượng trầm ngâm một chốc, mới lộ ra một tia cười khổ: "Ta nghe nói Côn Luân phái có một tiên thảo viên. Tiên thảo trong đó đương thời vô song, e rằng vị tất đã kém hơn thứ trong nhà thí chủ."

 

Sắc mặt Tiểu Lôi cổ quái, liếc mắt nhìn Diệu Yên bên cạnh rồi cười nói: "Cái này, thật ra cũng chưa biết được."

 

Phía trên đột nhiên truyền đến tiếng cười to của Khương Đại Hồ Tử. Thanh âm của hắn từ xa truyền đến: "Lôi đạo hữu, Cổ Chung đại sư, Khương Đại Hồ Tử ta phục các ngươi rồi! Quả nhiên bản lãnh ghê gớm!"

 

Gia Cát Thần Toán vốn trong lòng lo lắng vạn phần, hắn vẫn không khống chế được tốc độ của mình. Vốn trước đây rớt lại phía dưới hai người, nhưng đã dần dần đi song song với hai người bọn họ, thậm chí còn vượt qua nửa thân người. Vừa nghe Khương Đại Hồ Tử nói chuyện, đột nhiên trong lòng rùng mình: Hai người này đang ngầm thi đấu với nhau!

 

Nếu không, ngay cả nói chuyện, cần gì phải vận dụng chân khí như vậy, đem thanh âm truyền xa đến thế? Ngay cả Khương Đại Hồ Tử đứng ở phía trên xa như thế cũng nghe thấy được! Xem ra là dường như cố ý thi triển pháp lực ngấm ngầm tranh đấu!

 

Cổ Chung cười nói: "Khương môn chủ, ngươi để cho bần tăng chút thể diện chứ! Lôi thí chủ pháp lực cường đại, hơn xa bần tăng. Ta vừa nói xong, khí tức liền bất ổn, vừa rồi suýt nữa đã sẩy chân rồi."

 

Tiểu Lôi lại cười nói: "Hay cho hoà thượng, chớ có giả đò láu lỉnh. Ta chính đã biết bản tính của người! Ngày đó lần đầu ta gặp người, người đã giả dạng thầy tướng số lừa ta một lần. Lần này ta không mắc lừa nữa đâu."

 

Cổ Chung lắc đầu, thanh âm nói chuyện vẫn ổn định như thường nói: "Đó là bàng môn tà đạo, nếu ngày đó ta không thi triển chút thủ đoạn, sao lại có thể lưu người lại được? Nhưng cho dù như thế, cũng vẫn là Lôi thí chủ cờ nghệ cao hơn một chiêu a."

 

Tiểu Lôi nhìn chằm chằm Cổ Chung hoà thượng, ánh mắt lộ ra một tia phong mang, đột nhiên cười nói: "Đại hoà thượng, ta bước lên thang trời này, mới phát hiện trông xuống như vậy, thật có chút kỳ lạ, lại có vài phần kỳ mỹ. Lại nghĩ đến phong thái cổ nhân, kẻ khác thì khuất phục, không bằng người và ta tại đây luận đạo một phen, chẳng phải mỹ diệu vậy thay?"

 

Vẻ tươi cười trên mặt Cổ Chung hoà thượng có chút miễn cưỡng, chậm rãi nói: "Bần tăng Phật pháp thô lậu. Luận đạo thì không dám, chỉ biết niệm kinh thôi."

 

Tiểu Lôi cười cười, khoé miệng đột nhiên lộ ra một tia giảo hoạt, liếc nhìn Gia Cát Thần Toán một cái rồi nói: "Gia Cát môn chủ là hậu nhân của Khổng Minh tiên sinh. Tài học của Gia Cát gia uyên bác, học thức phong lưu, tự nhiên là kiến thức bất phàm. Nhưng không biết sao giờ phút này một lời cũng không nói? Xem ra ngôn ngữ bọn ta thô lậu, không hợp nhĩ tiên sinh thì phải."

 

Gia Cát Thần Toán thấy Tiểu Lôi nói động đến mình, với tu vi của hắn, nào dám can đảm mở miệng. Sợ rằng mở miệng ra liền có chuyện. Trên mặt miễn cưỡng xuất hiện vẻ tươi cười, trong lỗ mũi lại hừ hừ hai tiếng.

 

Trong đầu Tiểu Lôi vẫn còn nghĩ tới hắn ta vừa rồi ở phía dưới nói năng lỗ mãng, không dễ dàng buông tha cho hắn, liền cố ý cười nói: "Gia Cát tiên sinh, ngài đương nhiên là Gia Cát hậu nhân, tự nhiên tinh thông kỳ môn độn giáp. Ta đối với món này cũng có vài phần hứng thú. Chỉ là trong lòng có vài điều không hiểu, đang muốn lãnh giáo ngài một chút."

 

Gia Cát Thần Toán bất đắc dĩ, tức thì cường hành ngăn chặn một ngụm chân khí, đầu đầy mồ hôi, mở miệng: "Ta ……"

 

Mở miệng ra liền có chuyện, hắn chỉ cảm giác được chân khí trong cơ thể đột nhiên tán đi, thân thể lập tức nặng tựa ngàn cân, lảo đảo một cái, suýt nữa rớt xuống, may là thiết hài dưới chân kịp thời hướng vào vách núi ra sức cắm xuống, đá vụn bay ra, hai tay lay động vài cái.

 

Chính đang lúc cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên một cách tay vươn tới, hời hợt phất một cái trên tay áo hắn, Gia Cát Thần Toán liền cảm thấy một cỗ lực đạo nhu hoà làm mình ổn định, lúc này thân thể mới đứng vững được, cước bộ một lần nữa đính vào sơn bích. Mắt thấy người đưa tay ra giúp mình chính là Cổ Chung hoà thượng, không khỏi cảm kích đưa mắt nhìn ông ta.

 

Chỉ là lại tức thì nghe thấy Cổ Chung hoà thượng chậm rãi nói: "Gia Cát môn chủ, ngươi pháp lực không thuần. Miễn cưỡng mở miệng đối với tu vi của ngươi mà nói e rằng có điều thương tổn. Hay là trước hết lên trên điều dưỡng cho tốt. Vạn vật tạo hoá, có sở trường, có sở đoản. Ngay cả môn chủ lên đó trước, cũng không thể nói Gia Cát môn kém hơn người ngoài. Môn chủ không cần phải chấp nhất trong lòng."

 

Vị Cổ Chung hoà thượng này vốn có một phen hảo ý, chỉ là lời nói lọt vào lỗ tai Gia Cát Thần Toán người có lòng dạ hẹp hòi, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Ánh mắt cảm kích tức thì biến đổi, phức tạp liếc nhìn Cổ Chung hoà thượng, trên mặt loé lên một tia thanh khí.

back top