Chí Tôn Vô Lại

Chương 310: Đạo lý trận pháp

Nhóm người ly khai Thiệu Hưng, về Nam Đô.

 

Tiểu Lôi tâm tình cực tốt, không bay thẳng về nhà, mà chiều theo ý của Lôi Đậu Đậu, đi dạo khắp nơi, tìm một chiếc xe hơi đến Hàng Châu, ở lại vài ngày tại thiên đường nhân gian. Quan hệ giữa Nguyệt Hoa và Lâm San San càng lúc càng hoà hợp, mà sau khi Lôi Đậu Đậu chơi bời chán chê, lúc này mới lên máy bay về Nam Đô.

 

Tới bên ngoài sân bay Nam Đô, tâm tình của Lâm San San rõ ràng có chút khác thường. Tiểu Lôi lúc đầu tưởng rằng nàng vẫn còn đang do dự, không khỏi cười nói: "Tốt rồi, đi ra ngoài. Chúng ta về nhà trước, có vấn đề gì, về nhà rồi nói sau."

 

Dừng một chút, hắn cười khổ: "Anh sẽ giới thiệu vài…… vài…… ừm, vài tỷ muội cho em biết."

 

Lâm San San đột nhiên lại lắc đầu, nhẹ nhàng ôm Tiểu Lôi: "Tiểu Lôi…… em…… không về cùng anh."

 

Nàng thở dài sâu kín: "Tiểu Lôi, anh đáp ứng em đi! Em không về nhà cùng anh đâu. Em sẽ ở chỗ khác, sau đó…… anh hãy tới tìm em."

 

Tiểu Lôi có chút khó xử, nhưng ý tứ của Lâm San San rất kiên quyết. Nguyệt Hoa ở bên khuyên vài câu, thái độ của Lâm San San mặc dù ôn nhu, nhưng nội tâm lại đã nhất quyết.

 

Đúng lúc này, một chiếc Hummer rất dũng mãnh từ trên mặt đường cao tốc tại sân bay phóng nhanh đến, phanh kít lại, dừng tại lối ra phi trường ngay cạnh đám người Tiểu Lôi mặc cho nhân viên bảo vệ một bên chạy tới lớn tiếng hô hoán cảnh cáo nơi này không được dừng xe. Nhưng khi bọn họ trông rõ biển số xe, lập tức ngậm miệng rời đi. Sau đó cửa xe mở ra, một nhân ảnh to lớn tức khắc nhảy xuống, liền nghe thấy một tiếng kêu thê lương chói tai: "San San!!!"

 

Như Hoa, ả khủng long hình người này mở rộng vòng tay to lớn, ôm Lâm San San vào trong lòng, sau đó nấc lên khóc lớn.

 

Lâm San San nhìn Tiểu Lôi, ánh mắt lộ vẻ áy náy, hạ giọng nói: "Trước khi trở về, em đã gọi điện thoại trước cho Như Hoa. Cô ấy giúp em an bài chỗ ở……"

 

Tiểu Lôi thở dài, trong lòng mặc dù không muốn, chỉ đành phẩy tay.

 

Lôi Hống đã xuống xe, đi đến bên cạnh Tiểu Lôi, bắt chặt bàn tay hắn, trên mặt mang theo nụ cười lúng túng. Tiểu Lôi thở dài, nhìn Lôi Hống chưa kịp nói nói gì, Lôi Hống đã lập tức nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt. Ta đã tự mình an bài chỗ ở cho cô ấy, chỗ đó rất an tĩnh, hoàn cảnh không tệ…… chỉ hơi nhỏ một chút. Còn nữa…… cô ấy còn nhờ ta hỗ trợ tìm công việc, ở một công ty trong nhà chúng ta. Làm một viên chức nhỏ……"

 

Nói đến đây, Lôi Hống cười khổ: "Ngươi không thể khuyên nhủ cô ấy được à…… ngươi hiện tại có tiền, hà tất lại để cho cô ấy chịu khổ?"

 

Tiểu Lôi bỏ tay ra, trừng mắt nói: "Nếu ta nói được, làm sao phải chịu phiền toái như vậy?" Hắn hạ giọng: "Xem ra, tính khí cô ấy quá tự ti, nếu dùng cứng sợ rằng sẽ không tốt, trước cứ thuận theo cô ấy đi, đợi ta chậm rãi tìm cơ hội khuyên cô ấy sau. Hiện tại trước tiên ngươi giúp ta an bài cho tốt đã."

 

Lôi Hống lặng lẽ lấy ra một tờ giấy kín đáo đưa cho Tiểu Lôi, nhỏ giọng nói: "Đây là địa chỉ của cô ấy, là chỗ mà công ty chuyên an bài cho viên chức, điều kiện đơn giản một chút, bất quá cũng khá sạch sẽ. Ta đã cố hết sức sắp xếp cho cô ấy một chỗ tốt. Nhưng không dám an bài quá tốt, nếu không cô ấy sẽ không đồng ý ở lại. Chỗ đó ta vừa mới đến ngó qua một chút, rất sạch sẽ, rất an tĩnh. Một mình cô ấy ở trong một căn hộ nhỏ, hoàn cảnh chung quanh cũng rất tốt, trị an cũng không tệ. Ngoài ra, chỗ làm của cô ấy, ta cũng để cho thủ hạ lưu tâm một chút, sẽ không có ai ức hiếp cô ấy."

 

Nói xong, Lôi Hống nhếch mép cười lớn: "Mặt khác trước đó ta còn tra được tư liệu bốn năm nay tại Nam Đô của cô ấy, cô ấy thực sự đã làm không ít công việc, không ngờ một trong số đó lại ở một khu siêu thị cách chỗ ta ở hiện tại không xa. Bốn năm nay cô ấy đã chịu không ít khổ sở, còn nữa, ta tra được cô ấy còn có vài chủ nợ. Hình như là bởi vì lúc tìm chỗ ở, không có tiền thuê nhà. Nguyên lai là thiếu chủ nhà một ít tiền, ta cũng đã giúp ngươi hoàn trả. Toàn bộ vấn đề đều đã được xử lý xong xuôi……"

 

Tiểu Lôi vỗ vỗ vai Lôi Hống, nghiêm túc nói: "Cám ơn ngươi."

 

Lôi Hống vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi tốt nhất nhanh suy nghĩ biện pháp đem cô ấy trở về nhà ngươi…… bằng không, dựa theo tính tình Như Hoa, cô ấy đêm nay muốn cùng ở một chỗ với Lâm San San…… cô ấy muốn tới chỗ Lâm San San, mình ta biết làm sao đây!"

 

Tiểu Lôi nín cười, nói: "Được, ta biết rồi."

 

Lâm San San kiên trì cự tuyệt việc Tiểu Lôi tiễn nàng đến chỗ ở mà Lôi Hống an bài, Tiểu Lôi cũng đành phải chấp nhận. Nhưng mà nàng lại đồng ý để Tiểu Lôi mang Lôi Đậu Đậu trở về trước.

 

Tất nhiên thằng bé đi theo Tiểu Lôi, sẽ tốt hơn nhiều so với ở bên cạnh Lâm San San, vô luận các mặt đều sẽ được cải thiện rất lớn. Mặc dù Lâm San San cũng không nỡ lìa xa đứa nhỏ, thế nhưng nếu có thể để cho con mình sinh hoạt tốt một chút, nàng cũng nguyện ý.

 

Lôi Đậu Đậu lúc mới đầu nói thế nào cũng không chịu lìa xa mẹ nó.

 

Bất quá Tiểu Lôi dù sao cũng là Tiểu Lôi, hắn chỉ đảo con ngươi một cái, kéo Lôi Đậu Đậu đến bên, trực tiếp hỏi nó vài vấn đề.

 

"Con hi vọng mẹ con sẽ hạnh phúc một chút chứ?"

 

"Đương nhiên!"

 

"Con hi vọng cuộc sống khi mẹ con theo ta về tốt hơn chứ? Ở căn phòng lớn, cuộc sống sung túc."

 

"Đương nhiên! Nhưng hiện tại mẹ con để ta con mình trở về, mẹ con ở một mình có thể không được ổn!"

 

"Tính cách cùng tính tình của mẹ con đều rất quật cường, mẹ con đã không muốn, hiện tại bắt buộc cũng vô dụng. Bất quá chỉ cần con cùng ta về, sau này ta mới có thể lấy đó làm cái cớ để mẹ con phải tiếp nhận. Dù sao con là nhi tử của mẹ con, con rời khỏi mẹ, mẹ sẽ nhớ con, như vậy ta mới có cơ hội để thuyết phục mẹ con, để cho mẹ con tới ở cùng chúng ta! Đơn giản nói một câu…… con là yếu tố quan trọng nhất!"

 

Lôi Đậu Đậu mặc dù chỉ mới bốn tuổi, nhưng mà vô luận là chỉ số IQ hay là tâm trí, đều phi thường thông minh, cho nên nó lập tức đã nghĩ thông suốt ý tứ trong đó, đáp ứng cùng Tiểu Lôi về nhà.

 

Lúc trước khi đi, nó còn cố ý làm ra vẻ bộ dạng tính khí trẻ con, ôm Lâm San San khóc lóc nửa ngày, đợi đến khi Lâm San San bất đắc dĩ phải đáp ứng "Qua vài ngày sẽ đến thăm con", mục quang Lôi Đậu Đậu mới ngầm loé lên một chút đắc ý.

 

Như Hoa từ đầu đến cuối, không hề nể mặt Tiểu Lôi, đại khái là bởi vì nghĩ đến sự khổ cực mấy năm nay Lâm San San đã chịu, có chút giận cá chém thớt với Tiểu Lôi. Chỉ có điều Tiểu Lôi tự nhiên là sẽ không so đo với nữ nhân này. Cùng Lôi Hống dặn dò vài câu, tiễn bọn họ lên xe rời đi, lúc này mới cùng Nguyệt Hoa và Lôi Đậu Đậu, đồng thời về nhà.

 

Tùy tiện đón một chiếc taxi đi về trang viên ở ngoại ô, đương nhiên, hiện tại trang viên đó xem như đã là sản nghiệp của Tiểu Lôi. Lôi Đậu Đậu mặc dù đã tới một lần, bất quá vẫn có chút hưng phấn. Lần trước, địa phương to lớn này đã lưu lại trong nó một ấn tượng rất sâu đậm, từ nhỏ sinh hoạt của nó cũng nghèo khó, đối với việc có thể ở lại một khu nhà lớn như vậy, chính là rất mong đợi.

 

Xe hơi trên con đường vắng vẻ chạy thẳng tới trang viên, Tiểu Lôi nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt vốn bình tĩnh đột nhiên hơi có chút biến hóa, thình lình lớn tiếng quát: "Dừng xe !"

 

Con đường này không có bóng người nào, bởi vì nó chạy thẳng đến trang viên Lôi gia sở hữu, ngày thường ngoại trừ khách tới Lôi gia, nếu không cũng không có người nào đi tới con đường nhỏ này.

 

Tiểu Lôi đợi khi xe taxi quay đầu đi xa, lúc này mới nhíu mày nhìn con đường trước mặt, miệng lẩm bẩm: "Các nàng ở nhà làm cái gì……"

 

Hắn kéo Lôi Đậu Đậu, chỉ con đường phía trước, cười nói: "Con có nhìn thấy gì không?"

 

Lôi Đậu Đậu nheo mắt nhìn một lát, lắc lắc đầu: "Tựa như có gì đó không đúng, nhưng con nhìn không rõ."

 

"Ừ, con có thể phát giác ra điểm bất thường đó, đã rất khá rồi. Trận pháp này rất thâm ảo, con hiện tại nhìn không thấu cũng là bình thường." Tiểu Lôi cười.

 

Nguyệt Hoa ở bên cạnh nhíu mày, không biết chuyện gì xảy ra, thấp giọng hỏi: "Tiểu Lôi, làm sao vậy? Sao lại gấp rút xuống xe?"

 

Hắn thở dài, cũng không giải thích nhiều, xoay người tuỳ ý lấy từ ven đường một viên đá, cầm trong tay tung tung, sau đó nhẹ nhàng quăng ra con đường trước mặt.

 

Viên đá kia giữa không trung vẽ nên một đường parabol, bay thật xa ra, nhưng sau khi bay được hơn mười mét, đột nhiên lóe lên, rồi biến mất.

 

"Thấy cái gì không?" Tiểu Lôi cười nói.

 

Nguyệt Hoa nhíu mày lắc đầu: "Không có cái gì cả."

 

"Không có thì đúng rồi." Tiểu Lôi giải thích: "Vừa rồi khí lực anh quăng ra không lớn, viên đá này văng ra, nhiều nhất chỉ bay được khoảng mười mét, hiện tại em xem, phía trước làm gì có viên đá nào? Ngay cả rễ chân lông cũng không có!" Dừng một chút, hắn cười nói: "Nói đơn giản, nơi này đã bị bố trí một trận pháp, một chướng nhãn pháp, em hiện tại thấy con đường này, cây cối hai bên, hết thảy những thứ mắt thấy, đều là dụng pháp thuật tạo ra ảo giác, giống như máy ghi hình tạo ra hình ảnh. Mà trên thực tế, viên đá được ném ra, đã rơi vào trong trận pháp."

 

Hắn tay trái nắm Nguyệt Hoa, tay kia kéo Lôi Đậu Đậu, bước nhanh đến gần.

 

Đi được ước chừng vài chục bước, Nguyệt Hoa lập tức cảm thấy một loại cảm giác rất kỳ quái, dường như cảnh vật chung quanh tựa hồ có cái gì thay đổi, nhưng nhìn đi nhìn lại hai bên, núi vẫn là núi, đường vẫn là đường, cây vẫn là cây như cũ. Nhưng trong lòng lại cảm giác có chút cổ quái, dường như vẫn cảm thấy có chuyện gì đó.

 

"Em cũng cảm giác được sao?" Tiểu Lôi cười: "Em là vợ của anh, bình nhật với anh thân mật nhất, tự nhiên trên người nhiễm một ít linh khí của anh, cho nên linh giác của em so với người thường linh mẫn hơn rất nhiều. Nếu là tay tài xế vừa rồi sẽ không cảm giác được."

 

Hắn vừa đi, vừa nhìn chung quanh, cười nói: "Hừm, đây là 'Cửu Khúc Mê Hồn Trận', trận pháp lạc hồn chuyên môn dùng để ngăn cản người ta. Hắc hắc, xem bút tích này, nhất định là Diệu Yên làm ra." Hắn phảng phất giống như lão sư đang cẩn thận giảng giải, giải thích kỹ lưỡng cho Lôi Đậu Đậu ở bên cạnh: "Tới đây, ta hôm nay sẽ dạy con trận pháp này."

 

"'Cửu Khúc Mê Hồn Trận' này, phải chờ đến sau khi con học về trận pháp mới có thể rõ ràng, bất quá nguyên lý trong đó cũng không khó. Pháp thuật bố trí trận pháp của Đông phương chúng ta, đặc biệt là loại chướng nhãn pháp, kỳ thật chỉ là thông qua pháp thuật lừa gạt ánh mắt cùng cảm quan thân thể của người ta. Trận pháp này, nếu là người bình thường tiến vào, có thể bị hãm nhập không ra được. Tỷ như từ nơi này đi đến trang viên của chúng ta, nếu là ngày thường, nhiều nhất đi bộ hai mươi phút là tới, nhưng hiện tại bố trí trận pháp này, nếu là người không hiểu trận pháp cứ thế đi vào, cho dù từ bây giờ đi đến buổi sáng ngày mai, cũng không đến được nhà chúng ta. Bởi vì nhìn con vẫn một mạch dọc theo đường này tĩnh lặng tiến tới, mà trên thực tế, con căn bản là đang bị trận pháp vây lại, cứ quanh quẩn đi theo một vòng tròn."

 

Tiểu Lôi tiếp tục nói: "Trong các pháp thuật cấp thấp, có một loại gọi là 'Quỷ Đả Tường', cũng là nguyên lý này. Bất quá đó là pháp thuật cấp thấp, người bình thường mặc dù không có pháp thuật, chỉ cần trên người mang theo hay đeo một hai ngọc bội phát sáng gì đó, trận pháp sẽ không mê hoặc được người. 'Cửu Khúc Mê Hồn Trận' này, lại bất đồng. Nó mặc dù chỉ là một loại chướng nhãn pháp, nhưng lại là huyền môn chính tông trận pháp, có trận nhãn, có sinh môn. Đặc biệt là hai chữ "Cửu Khúc" này, khá lợi hại! "Quỷ đả tường" bình thường lừa con quanh quẩn tại chỗ, chạy xa hơn, chính con sẽ phát hiện sự bất thường. Loại cửu khúc trận, lợi hại ở chỗ, con tự mình tiến vào, vẫn không phát hiện có gì đó không đúng. Trừ phi linh giác trời sinh của con rất mạnh, hoặc là pháp lực pháp thuật bản thân của con rất mạnh. Muốn phá giải "quỷ đả tường" phổ thông, kỳ thật không khó, con chỉ cần tìm một vật cố định để tham chiếu, bởi vì "quỷ đả tường" mặc dù có thể lừa con đi vòng tròn tại chỗ, nhưng quanh quẩn lâu, con vẫn sẽ phát hiện có chút gì đó, căn bản không thay đổi! Tỷ như cây cối hai bên đường, đám mây, vị trí mặt trời v.v, những thứ đó đều không thay đổi, bởi vì con căn bản là quanh quẩn tại chỗ. Nhưng cửu khúc trận này lại bất đồng, nói trắng ra là hai chữ…… giống y như thực!"

 

Tiểu Lôi ngừng một lát, liếc nhìn Lôi Đậu Đậu, chỉ thấy biểu tình hiếu kỳ tràn ngập khuôn mặt nó, hiển nhiên đối với giảng giải về trận pháp của Tiểu Lôi cảm thấy cực kỳ hứng thú.

 

Tiểu Lôi cười, lúc này mới tiếp tục độc thoại: "Cửu khúc trận pháp, kỳ thật không hề đơn thuần là khiến cho con vòng vo. Bởi vì con người đều không phải đồ ngốc, quanh quanh quẩn quẩn lâu, tự nhiên sẽ phát hiện không bình thường, Cửu khúc trận kỳ thật chính là trước mặt con tạo ra một con đường khác, con xem như phải đi dọc theo con đường này thẳng tắp tiến tới, kỳ thật con bất tri bất giác chuyển hướng, vòng đi vòng lại, quá nửa là đi loạn sang đường khác. Nói đơn giản, "quỷ đả tường" phổ thông, là làm cho người ta đi vòng tròn. Cửu khúc trận, là khiến cho người ta án theo hình chữ 'Chi' đi tới. Hiện tại người bố trí trận pháp này, là người trong nhà của mình, bố trí trận pháp này, hiển nhiên là không hy vọng có người tìm được nhà chúng ta. Vậy sau khi bố trí loại cách thức này, nếu có người đi vào trên đường này, sẽ bị trận pháp này mê hoặc, dựa theo trận pháp này đi tới, rất có thể bất tri bất bất giác đi theo con đường hình chữ 'Chi', trong lúc bất tri bất giác, rẽ trái một cái rồi rẽ phải, nói không chừng, đợi sau khi ra khỏi trận pháp này, đã đi đến phía sau núi, căn bản tìm không thấy nhà chúng ta."

 

Lôi Đậu Đậu ngẫm nghĩ, hỏi: "Vậy làm sao đi ra khỏi trận pháp này?"

 

Tiểu Lôi cười, nói: "Hỏi hay lắm. Lại nói tiếp cái này, phải nói cho con một chút về một số bí quyết trong trận pháp pháp thuật của Đông phương chúng ta."

 

Hắn phảng phất giống như không hề e ngại, kéo Nguyệt Hoa cùng Lôi Đậu Đậu tiến về phía trước, nhãn tình lại cẩn thận xem xét chung quanh hai bên, điềm đạm nói: "Tiểu tử, con nhớ cho kỹ, tự mình nhìn, trước tiên ở bên trái tìm cây thứ tư, xem xem ở phía trên có có cái gì là lạ không?"

 

Lôi Đậu Đậu lập tức đi tìm, ôm lấy một thân cây nhìn đến nửa ngày, hoan hô một tiếng: "A, phía trên có một ký hiệu."

 

Tiểu Lôi gật đầu: "Tốt, con dựa theo vị trí của cây này, tìm về đối diện phía bên phải nó, sau đó lại xem cây thứ chín bên phải, trên đó có vật gì."

 

Lôi Đậu Đậu chuyên chú đi tìm cây đó, lập tức lại nghe thấy nó hoan hô: "Tìm thấy rồi, tìm được rồi! Trên cây cũng có một ký hiệu."

 

"Tốt." Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa đi, lại nắm lấy tay Lôi Đậu Đậu, kéo hai người đi một vòng dưới tàng cây, sau đó đi ngược lại ba vòng. Như vậy sau khi đi xong một vòng thuận ba vòng ngược, Nguyệt Hoa nhất thời cảm giác được cảnh vật chung quanh dường như có chút biến hóa, nhưng rốt cuộc biến hóa ở chỗ nào, lại không nói ra được.

 

"Sau đó, vẫn là dựa theo biện pháp vừa rồi, trái ba phải bốn, cây thứ ba bên trái, cây thứ tư bên phải, sau khi tìm được, đi vòng quanh dưới tàng cây, thuận chiều kim đồng hồ hai vòng, sau đó ngược chiều kim đồng hồ bảy vòng."

 

Lôi Đậu Đậu vô cùng hứng thú, nó vốn đối với những pháp thuật thần kỳ này cảm thấy cực kỳ rất hứng thú, mà hiện tại có Tiểu Lôi cơ hồ có thể nói là thiên hạ đệ nhất cao nhân bên cạnh chỉ đạo tường tận, làm sao còn không vui? Nó tung tăng chạy tới chạy lui dưới tàng cây, sau đó kéo Tiểu Lôi Nguyệt Hoa đồng thời vòng quanh dưới tàng cây……

 

"Lại bốn phải ba trái, thuận chiều kim chín vòng."

 

"Trái chín, nghịch chiều kim một vòng."

 

"Phải tám, thuận chiều kim một vòng, sau đó lùi hai vòng."

 

Tới sau đó, Tiểu Lôi càng nói càng nhanh, Lôi Đậu Đậu quanh quanh quẩn quẩn chóng cả mặt, không khỏi than thở: "Trời ạ, thứ phức tạp như vậy, cha nhớ hết được sao?"

 

Tiểu Lôi cười, hắn vỗ đầu nó: "Muốn học pháp thuật cao thâm, đương nhiên phải nhớ rồi! Ta nói cho con, chướng nhãn mê hồn trận pháp của huyền môn chính tông ít nhất có hơn một trăm loại, ngoài ra còn có sát trận, quân trận, chiến trận, tiên nhân trận, cộng thêm các thứ linh tinh, không dưới ngàn loại! Mà mỗi loại phương pháp bố trận, lại có biến hóa, phương pháp phá trận, cũng tùy theo đó biến hóa, nếu là bố trí toàn bộ, ít nhất phải bố trí được hơn chín ngàn loại trận đồ!"

 

Lôi Đậu Đậu nghe vậy trợn mắt, nhịn không được ai thán một tiếng: "Nhiều như vậy? Xem ra đời này, ta đừng nghĩ học được hết trận pháp!"

 

Tiểu Lôi trợn mắt, cười mắng: "Học hết? Ở đâu đơn giản như vậy? Tiểu tử ngốc này, cao nhân tại đương thế này, cho dù là nhất phái tông sư, bất quá cũng học được một trăm mười loại trận pháp, đã là không tệ! Đông phương tiên pháp bác đại tinh thâm, một người làm sao có khả năng học được toàn bộ? Hơn nữa còn có rất nhiều trận pháp thượng cổ cao thâm, căn bản là đã thất truyền, muốn học cũng không có chỗ mà học! Con nếu có thể học xong toàn bộ mấy ngàn trận pháp này, học đến tinh thông, vậy con thực đã là trận pháp đại tông sư đứng đầu thiên hạ!"

 

Lôi Đậu Đậu kêu rên một tiếng, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, kéo tay Tiểu Lôi, cười hi hi: "Lão đầu tử, con biết người lợi hại nhất! Nếu không ngại, người cứ thẳng thắn nói cho con biết, có phương pháp gì đơn giản nhất để phá giải trận pháp không?"

 

Tiểu Lôi ngẩn người: "Con gọi ta là cái gì? Lão đầu tử?" Lập tức cười khổ nói: "Hắc hắc, lão đầu tử, con không quen gọi ta, cũng tùy tiện thôi. Bất quá biện pháp phá giải trận pháp này……" Hắn búng nhẹ lên trán Lôi Đậu Đậu, cười mắng: "Còn chưa học được chân bản lãnh, trước mắt đã muốn làm biếng…… ai, tính khí con thực sự rất giống cha con năm đó a!"

 

Lôi Đậu Đậu ôm đầu lớn tiếng hô đau, nhưng lại cố ý he hé ngón tay lén nhìn Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười mắng một tiếng: "Tiểu vô lại", khoan thai nói: "Quả nhiên là con của ta, tính nết so với ta cũng đúc từ một khuôn mà ra. Năm đó ta cũng hỏi Tiêu Dao Tử sư phụ của ta như vậy, kết quả bị ông ấy phạt ta tĩnh toạ cả ngày."

 

Lập tức hắn nghiêm mặt nói: "Tiểu tử, con hãy nghe cho kỹ. Con đường tu hành, thực sự không có biện pháp gì đó để con mánh lới. Con còn chưa học đã muốn đi tắt, tương lai sẽ phải chịu đau khổ. Ta năm đó sau khi lên núi học nghệ, tưởng rằng mình cuối cùng đã rất lợi hại, rất thông minh, sự tình gì cũng nghĩ tìm cách làm biếng, kết quả lần đầu tiên sau khi xuống núi, đã ăn phải quả đắng, bị mấy Thánh kỵ sĩ của Tây phương Giáo hội hung tợn đánh cho một hồi, thua rất thảm. Đó là bởi vì ta tu luyện pháp thuật chưa vững chắc, chung quy vì nguyên do muốn dùng mưu mẹo trong đầu."

 

Dừng một chút, trên mặt hắn rốt cuộc mỉm cười, nói: "Bất quá, nói đi nói lại, phương pháp phá giải trận pháp, cũng không phải không có. Dù sao con người không có khả năng học được tất cả trận pháp trên đời. Nói tóm lại, vẫn có một biện pháp."

 

"Biện pháp gì?" Lôi Đậu Đậu quả nhiên mắc câu, mở miệng truy vấn.

 

"Pháp lực!" Tiểu Lôi đắc ý, cười nói: "Một trận pháp rốt cuộc lợi hại đến thế nào, sẽ có quan hệ đến pháp lực của người bố trí trận pháp. Nếu pháp lực người bố trí trận pháp này rất mạnh, vậy trận pháp cũng rất lợi hại. Nếu pháp lực người bố trí trận pháp rất bình thường, vậy uy lực của trận pháp, cũng rất hữu hạn. Cho nên, nói tóm lại, chỉ cần pháp lực của con mạnh hơn người bố trận, vậy con cũng không cần quản biện pháp phá giải trận pháp này phức tạp bao nhiêu, trực tiếp phóng phi kiếm ra, chém bổ lung tung, cũng có thể phá tan trận pháp! Cũng giống như, con đem một người thả vào trong một mê cung, hắn sẽ bị nhốt trong đó không ra được. Nhưng nếu con để một cỗ xe tăng hạng siêu nặng vào, vậy cho dù nó tìm không thấy đường ra, cũng có thể dứt khoát đâm thủng tường mà thoát ra! Đại khái chính là đạo lý này!" Hắn cười nói: "Tỷ như cha của con, nếu ta muốn phá giải Cửu khúc trận này, thứ nhất có thể dựa theo biện pháp ta biết để phá giải thoát ra ngoài, hoặc là…… ta trực tiếp dùng pháp thuật dẫn phát vài đạo thiên lôi bổ xuống, cái gì Cửu khúc Bát khúc, toàn bộ đều bị ta phá nát, trận pháp tự nhiên bị phá."

back top