Chí Tôn Vô Lại

Chương 325: Biến số!

Long Nhãn thấy Eve đầu tiên là không cho thương tổn Tiểu Lôi, sau đó lại làm Tiểu Lôi bất tỉnh, trong lòng đã rõ nàng ta muốn bảo vệ nam nhân trẻ tuổi này. Lần này tới phương đông, mặc dù Thân vương đại nhân trong tộc đã để mình phụ trách, nhưng mình là một Huyết thân nho nhỏ, mặc dù trí tuệ so với đám dơi ngu xuẩn chỉ biết giương nanh múa vuốt này thông minh hơn nhiều, nhưng nói cho cùng thực lực mình quả thực không có một điểm xuất chúng. Cho dù là Thân vương đại nhân, trong lòng cũng vị tất thật sự coi trọng mình, chỉ có điều bởi vì Tây Môn nhìn mình bằng ánh mắt khác, chỉ rõ muốn mình đi theo, lúc này mới để mình làm thủ lĩnh nhóm người này.

 

Nhưng Alpha này, quả thực địa vị quá cao, đừng nói là mình ra lệnh được nàng ta, cho dù nàng ta hiện tại lập tức tứ phân ngũ liệt mình, sau khi trở về, cũng không có người nào dám trách cứ nàng ta nửa câu!

 

Ngay cả Tây Môn bình thường đối với nàng ta, đều là khách khách khí khí.

 

Hắn cân nhắc một chút, không dám đắc tội Alpha. Liếc nhìn Tiểu Lôi trên ghế sofa, nghĩ thầm chẳng qua là một tiểu tử nhân loại, mang về thì đã sao? Dù sao diễm nữ này bình thường thích nam sắc, thế nhưng quá nửa sau khi dùng xong đều lập tức tuỳ ý giết rồi vứt bỏ. Nghĩ đến đêm nay đợi khi nàng ta thoả mãn tận hứng xong, lại giết, cũng sẽ không có rắc rối gì, cho nên lập tức cũng không lên tiếng.

 

Eve làm Tiểu Lôi hôn mê, híp mắt nhìn tên gia hỏa có con ngươi màu xám, cười nói: "Đường Cổ bá tước, mời ngươi hãy cõng hắn về."

 

Đường Cổ có con ngươi màu xám vừa nghe xong, nhất thời khuôn mặt tái nhợt lộ ra tức giận: "Ta? Đường đường bá tước đại nhân ta, lại phải cõng một nhân loại ti tiện?"

 

"Đương nhiên là ngươi!" Ngữ khí Eve tựa như kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi để nữ nhân nhu mì như ta cõng hắn sao?" Sau đó nàng ta cười khúc khích, liếm liếm đôi môi đỏ tươi, mắt như quyến rũ: "Ta bình thường chỉ trong một tình huống, mới để nam nhân trên lưng ta thôi..."

 

Đường Cổ bá tước trong lòng sợ hãi Eve, không dám nói nữa, quay đầu trừng mắt Long Nhãn một cách dữ tợn. Long Nhãn cười khổ nói: "Thân thể ta quá yếu, chắc là không cõng được hắn."

 

Đường Cổ mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng biết Long Nhãn là một Huyết thân, thân thể yếu đuối, bất đắc dĩ hừ mạnh một tiếng, đi tới chỗ Tiểu Lôi. Eve bên cạnh thấy sắc mặt hắn đầy giận dữ, lại cười khúc khích, yểu điệu nói: "Tay chân ngươi thô tục vụng về, phải cẩn thận một tí. Nếu làm mất một miếng da thịt nào, hắn chảy bao nhiêu máu, trở về ngươi phải lại hoàn ta bấy nhiêu máu!"

 

Đường Cổ nghe được mà da đầu tê rần, trong lòng hắn mặc dù vốn định nhân cơ hội cố tình vặn gãy cổ thanh niên này, lúc này lại không dám.

 

Mấy người từ trong căn phòng đi ra, người trên hành lang đã chạy sạch, ngay cả đám đại hán canh cổng, cũng đã biến hết, ngay cả một số người bị thương cũng đã được người đỡ đi rồi.

 

Long Nhãn có phần không nhanh, vội vàng đi đầu nói: "Nơi này không phải địa bàn của chúng ta, nếu sự tình ồn ào quá..."

 

"Ồn ào quá thì sao. Sợ cái gì? Nơi này không phải là Châu Âu, cũng không có kỵ sĩ Vatican." Eve đi phía sau, lại chậm chạp bước, còn cố ý sửa sang móng tay mình.

 

Long Nhãn cười khổ: "Nếu náo loạn quá... chúng ta tự nhiên là không sợ, nhưng Tây Môn tiên sinh hiện tại đang làm đại sự, nếu làm liên quan đến ngài, vậy thì không tốt rồi. Đông phương không có Thánh kỵ sĩ, nhưng tu sĩ đông phương, e rằng còn khó đối phó hơn so với Thánh kỵ sĩ."

 

Eve đảo mắt, trong lòng cũng tiếp nhận ý kiến của Long Nhãn.

 

Nhưng vừa mới đi đến cuối hành lang, đột nhiên cánh cửa phía trước mở toang ra, từ bên ngoài vọt vào một đám hắc y đại hán, cầm đầu là một tên trọc. Biểu tình hung ác, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ tinh minh mạnh mẽ, phía sau có bốn tên thủ hạ cao lớn thô kệch, trong tay mỗi tên đều cầm một khẩu súng, lúc này họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm ngay vào mấy Hấp huyết quỷ.

 

Tên đầu trọc này không phải ai khác, không ngờ lại là thủ hạ trọc đầu A Liệt của Điền Chấn!

 

A Liệt sắc mặt âm trầm. Nhìn mấy người Tây phương hình thù cổ quái trước mặt, nghiến răng nói: "Các vị, không biết là từ đâu tới? Vì sao lại quấy phá tại địa bàn của ta?" Tay vung lên, mấy tên thủ hạ đã tiến lên, chặn hành lang lại. A Liệt lạnh lùng nói: "Các ngươi to gan thật, ta biết các ngươi đã đả thương không ít thủ hạ của ta, hình như rất có năng lực đấm đá đúng không? Cho rằng với chút bản lãnh này mà dám càn quấy ở chỗ này à?"

 

Mặt sau Tiểu Lôi đang ở trên lưng Đường Cổ bá tước, hắn vốn giả vờ bất tỉnh. Với tu vi của Tiểu Lôi, đã đạt tới cỡ nào chứ? Giả bộ hôn mê chỉ là chuyện nhỏ, cực kỳ đơn giản, cho dù muốn hắn giả chết, hắn cũng có thể tùy ý khống chế các loại công năng biến hóa của toàn thân thể, thậm chí dừng lưu thông máu, trái tim ngừng đập, phong bế khí tức, chẳng qua là trò vặt vãnh mà thôi.

 

Hắn giả vờ ngất, chỉ bởi vì thấy người quen Long Nhãn, vốn định tới bắt Hấp huyết quỷ, nhưng lập tức thay đổi kế hoạch. Nghĩ thầm bắt vài tên tôm tép thì có tác dụng gì? Cho dù hiện tại có giết hết đám gia hỏa này, chẳng qua cũng chỉ là nhấc ngón tay út mà thôi. Cái đám Hấp huyết quỷ này đột nhiên lại chạy tới đông phương, nhất định có mưu đồ gì đó. Lúc này phải nghĩ biện pháp làm cho rõ ràng mới tốt.

 

Hắn mặc dù giả ngất, nhưng với tu vi của hắn, hết thảy hoàn cảnh biến hóa chung quanh, mặc dù là nhắm mắt nhưng với mở mắt nhìn thì không khác biệt gì. Eve muốn mang hắn trở về, chính đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn, nhưng hiện tại không ngờ nửa đường đột nhiên lại nhảy ra cái tên A Liệt này, điều này khiến cho Tiểu Lôi có chút đau đầu.

 

Với A Liệt hắn tự nhiên là nhận ra, ấn tượng của hắn đối với A Liệt cũng không tệ lắm, ít nhất hắn biết rằng nam nhân đầu trọc có diện mục dữ tợn này là thủ hạ tâm phúc của Điền Chấn, hơn nữa cực kỳ yêu mến Kha Nhi, lúc trước đã từng đưa mình đi gặp Kha Nhi. Hắn mặc dù không biết bản sự A Liệt thế nào, nhưng nghĩ đến thủ hạ của Điền Chấn, mặc dù thân thủ có giỏi đôi chút, rất có khả năng đánh đấm, nhưng làm sao có thể là đối thủ của cái loại quái vật không phải nhân loại Hấp huyết quỷ này chứ? Thủ hạ dù có cầm súng thì có tác dụng gì?

 

Phỏng chừng không đến một khắc, sợ rằng sẽ bị mấy tên Hấp huyết quỷ này giết sạch sẽ. Kế hoạch mình định theo bọn chúng trở về, ít nhất tìm được sào huyệt bọn chúng, làm rõ nguyên nhân đám gia hỏa tây phương này tới đây. Nhưng hiện tại, nếu bọn chúng giết A Liệt ngay trước mắt mình, mình còn có thể giả chết không quản sao?

 

Ai, không thể tưởng được địa phương này, không ngờ lại có quan hệ với Điền gia. Thế nhưng nghĩ đến cũng không có gì kỳ quái, Điền Chấn là hắc đạo kiêu hùng, địa phương long xà hỗn tạp này, hơn nữa ở Nam Đô nơi mà Điền Chấn không coi vào đâu, làm sao có thể một chút quan hệ với hắn cũng không có?

 

Nói đến cũng thật xảo hợp, A Liệt ngày trước len lén thả Điền Kha Nhi đi, trong lòng Điền Chấn đã biết rõ ràng, nhưng A Liệt này là tâm phúc của mình, đối với mình trung tâm nhất, tinh minh tài giỏi, với lại thả Kha Nhi, cũng là bởi vì từ nhỏ đã thấy Kha Nhi lớn lên, nhất thời bất nhẫn mà thôi. Tự nhiên không thể thật sự trách phạt nghiêm khắc, bất quá một hồi trách cứ lại không thể thiếu được. Sau khi răn đe một phen, mấy ngày nay không cho hắn bảo vệ Kha Nhi nữa, để hắn vòng quanh tuần sát sản nghiệp mấy chỗ trong thành phố. Ý tứ vốn định để hắn bên cạnh nữ nhi, nhưng sợ hắn lại lặng lẽ thả nữ nhi đi. Đợi vài ngày sau khi hôn sự nữ nhi đã định, lại gọi hắn quay về là được.

 

Vốn A Liệt là thủ hạ tâm phúc của Điền Chấn, mấy cái chuyện tuần sát này là việc để đám tay chân thủ hạ đàn em đi làm. Với thân phận là thủ hạ tâm phúc số một của lão gia, bị phái đi làm loại việc này, tự nhiên là cầm dao mổ trâu giết gà, kỳ thật ý tứ chẳng khác nào là bị giáng chức, cũng trá hình cho sự trừng phạt từ Điền Chấn. A Liệt trong lòng minh bạch, mình đã nhúng tay vào việc nhà không nên đụng chạm đến của lão gia, lần này bị giáng cũng là đáng đời. Nhưng hắn dù sao với Điền Chấn là thủ hạ ái tướng, toàn làm những việc lớn tâm phúc cơ mật, đã thấy qua nhiều cuộc diện lớn, hiện giờ bị phái đi làm những chuyện lặt vặt như thế này, trong lòng cũng thấy buồn bực.

 

Nghĩ đến ở Nam Đô này, Điền Chấn chẳng coi vào đâu, cơ hồ chẳng khác nào là căn cứ của Điền Chấn, có thể phát sinh hỗn loạn sao? Hai năm trước còn có Lôi gia đại tiểu thư đấu với Điền Chấn, nhưng hiện tại Lôi gia cũng không nhằm vào Điền gia nữa, cơ hồ đã yên ổn vô sự, cho nên hai ngày nay A Liệt tâm tình phiền muộn không thoải mái, nhàn nhã đến khó chịu. Đêm nay đang ăn uống trong một khách sạn hạng sang dưới chiêu bài nhà Điền Chấn, đột nhiên lại nghe thấy thủ hạ báo tin, có vài tên ngoại quốc thân thủ rất mạnh, đang gây sự ở "Hấp huyết quỷ chi gia". Hắn lập tức dẫn theo một đám thủ hạ đắc lực, quả thực cũng chỉ vì nhàm chán, nhưng không nghĩ rằng lại đụng vào chuyện này của Tiểu Lôi.

 

Eve cười duyên vài tiếng, đôi mắt tuyệt diệu đánh giá A Liệt từ trên xuống dưới, ánh mắt lại lộ ra vài phần hân thưởng, cười hi hi nói: "Ai da, vị tiên sinh này sát khí thật nặng, ta thích loại nam nhân có khí khái này... ai, sớm biết ở đây không ngờ có nam nhân như anh, ta còn không tìm thêm vài người cho tối nay ấy chứ."

 

Nàng ta cười phá lên như vậy, dường như có mị lực kinh nhân, đặc biệt là nàng ta lúc này bất quá chỉ có mặc tùy tiện một chiếc áo ngoài, mà cái áo ngoài này không cài, trong lại không có sợi dây nhỏ, cơ thể rung động một cái, xuân quang lộ hết ra ngoài, càng hiển lộ vẻ diễm quang của nàng ta ra bốn phía. Ngay cả A Liệt phía sau chúng nhân cũng nhìn không chớp mắt đến ngây người, càng có người nhìn chòng chọc Eve, dục hoả dường như chỉ trực phun trào.

 

Ánh mắt A Liệt vẫn tỉnh táo, lạnh lùng liếc Eve, mục quang ngược lại lộ ra vài phần chán ghét, lập tức đặt ánh mắt đặt trên người Long Nhãn, quát: "Nhìn mấy người các ngươi cũng không phải người bình thường, muốn sống sót, tự chặt bỏ tay phải mình lại, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."

 

Đường Cổ bá tước tính tình nóng nảy nhất, nghe vậy cực kỳ phẫn nộ, hất Tiểu Lôi trên lưng xuống, cười lạnh nói: "Tên gia hỏa này, khẩu khí lớn thật!"

 

A Liệt cũng không tức giận, chỉ là trong mắt lộ ra một tia sát ý, quát: "Chặt tay bọn chúng xuống."

 

Nói xong, mấy hắc y hán tử phía sau đã động thân vọt tới. Mấy tên này thân thủ đều mạnh mẽ, vừa thấy đã biết là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hoàn toàn không thể so sánh với cái đám bảo vệ ô hợp vừa rồi. Mấy người này hiển nhiên kinh nghiệm phong phú, mặc dù đồng thời tiến lên xuất thủ, nhưng lại rất có bài bản, trước sau trên dưới, mơ hồ dựa theo thứ tự nào đó, dường như là đã luyện thuần thục một loại bộ pháp hợp kích nào đó. Mấy tên này đồng thời rút đoản đao từ trong người ra, chợt nghe thấy "xoẹt xoẹt" vài tiếng, vài đạo đao quang trắng loá đã chém xuống.

 

Chỉ nghe thấy rầm rầm vài tiếng, xen lẫn cả thanh âm xương cốt vỡ vụn cách cách, chỉ thấy trong tiếng cười the thé, thân thủ Đường Cổ bá tước bước tới nghênh đón như loài quỷ mị. Tốc độ của hắn căn bản không giống của nhân loại, trong nháy mắt đã nghênh tiếp đao quang, căn bản không thèm né tránh, một trảo chộp tới, đã nghe thấy cách cách hai tiếng, hai hắc y hán tử trước mặt còn chưa có bất cứ phản ứng gì, đã bị hắn vặn gãy cổ. Hai hắc y hán tử còn lại dù kinh hãi, nhưng không hoảng loạn, sát khí đầy mặt, đồng thời tả hữu bổ xuống hai đao. Cơ thể Đường Cổ bá tước đột nhiên nhoáng lên, cái áo khoác trùm ngoài màu đen của hắn bung lên, mang theo một luồng hắc ảnh, dường như chớp động một cái, đã vòng sang phía sau thân của người bên trái, hoàn toàn vượt ra khỏi tốc độ cực hạn của nhân loại. Lập tức phụp một tiếng, một trảo của hắn không ngờ đã xuyên thấu thân thể hán tử kia từ mặt sau ra mặt trước, một cú là đã xuyên thủng cơ thể người nọ, sau đó không đợi thanh đao trong tay hán tử đó rơi xuống, mũi chân phóng ra một cước...

 

Kịch!

 

Một đạo hàn quang, đã xuyên thấu thân thể người bên phải, ghim chặt hắn trên vách tường!

 

Hắn cơ hồ trong nháy mắt, đã giết chết bốn người, sau đó đứng giữa đương trường, cười khẹt khẹt, giơ tay lên, máu tươi đầy tay, lại đưa lên mồm, liếm nhẹ một cái, vẻ tiếu dung đầy âm lãnh.

 

A Liệt trong nháy mắt thoáng biến sắc, bốn người này mặc dù thân thủ không được tính là cao thủ hàng đầu, nhưng lại do mình dày công huấn luyện nhiều năm qua mới thành, thân thủ cũng không kém. Cho dù là chính hắn, cũng không nắm chắc có thể trong một thời gian ngắn như vậy xuất thủ giết liền bốn người. Hắn là người đã kinh qua mưa gió, tuy kinh mà không loạn, lập tức trầm giọng quát: "Lui ra phía sau!"

 

Hắn dẫn thủ hạ lui từng bước về phía sau, đồng thời khẩu súng trong tay chĩa vào mấy người đối phương, hắn rất kiêng kỵ tốc độ giống như quỷ mị của đối phương, lập tức giữ một đoạn khoảng cách.

 

Đường Cổ bá tước trong mắt ngập tràn hàn khí, cười hai tiếng. Mấy khẩu súng bình thường kia, hắn lý nào lại để trong mắt? Chỉ thấy hắn vặn người một cái, như muốn xông lên đại khai sát giới. Dẫu sao tâm tư Long Nhãn cũng thấu đáo hơn, hắn biết những người này cố nhiên không đáng ngại, nhưng nơi này không thể so với Tây phương, không phải là địa bàn của mình, tùy tiện lấy mạng nhiều người như vậy, sợ rằng sẽ rất náo loạn, không dễ thu xếp liền quát: "Không cần giết nhiều người, chúng ta lao ra ngoài là được."

 

Đường Cổ nhướng mày, tay đang giơ lên liền chậm rãi buông xuống, cười lạnh một tiếng, vừa muốn xông ra ngoài thì A Liệt đã quát: "Nổ súng!"

 

Đùng đoàng đùng đoàng, mấy khẩu súng đồng thời khai hỏa, đạn bắn ra, chợt nghe thấy đinh đinh đang đang, Đường Cổ đứng gần nhất, nhưng không thèm né tránh, lại thấy hắn đột nhiên xoay nửa người, vung chính áo khoác ngoài của hắn bảo vệ mặt, sau đó trong tiếng cười lạnh, đạn bắn lên người hắn, nhưng nào có thể thương tổn hắn mảy may? Ngay cả một giọt máu chảy ra cũng không thấy. Trong tiếng cười dài, thân thể Đường Cổ đã thoát ra, bàn tay chộp tới tay súng gần nhất. Tốc độ hắn cực nhanh, tay súng kia thấy đối phương trúng đạn mà không chết, đã kinh sợ, thêm nữa tốc độ Đường Cổ quỷ dị, làm sao có thể né tránh được? Dường như thấy sẽ chết dưới cú trảo của Đường Cổ.

 

Ngay lúc này, A Liệt đột nhiên gầm to một tiếng, cơ thể tiến tới một bước, lộ ra bắp tay đầy gân xanh, nhất thời cánh tay bạo phát ba phần, không ngờ chắn trước trảo của Đường Cổ, đồng thời chụp lấy tay súng kia đẩy ra sau, miệng quát: "Lùi lại!"

 

Đồng thời chách một tiếng, rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm!

 

Kiếm phong rung lên, dường như linh xà, quấn lấy cánh tay Đường Cổ.

 

Đường Cổ lúc đầu căn bản là khinh thường. Hắn tự phụ thân thể cường hãn, đao kiếm khó phạm, hoàn toàn không đếm xỉa tới nhuyễn kiếm của A Liệt. Nhưng ngay lúc kiếm phong nhuyễn kiếm của A Liệt xẹt qua thân thể hắn, nhất thời từng mảnh tay áo bị rách vụn, cánh tay hắn lập tức dính hơn hai vết máu thật sâu!

 

Cũng may mà hắn phản ứng theo huấn luyện, cánh tay nhói một cái, lập tức biết là không ổn, vội vàng rụt tay lại né, đồng thời cấp tốc phóng ra một cước. A Liệt thấy cuồng phong trực ập tới, lập tức cơ thể lùi lại né tránh, nhưng sao mà tránh được? Chỉ đành vận khí hoành tay kia lên ngăn cản.

 

Bịch một tiếng, cơ thể A Liệt thụt lùi mấy bước, chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, xương tay đã gãy đoạn! Trong lòng hắn cực kỳ kinh hãi, với tu vi của hắn, đi theo Điền Chấn hai mươi năm, học được một thân võ công, mặc dù không thể nói là đăng phong tạo cực, nhưng một thân công phu khổ luyện, cũng rất khá, nào biết vừa đối mặt, đã bị người ta đá gãy tay.

 

Đường Cổ lui lại vài bước, cũng thấy kinh nộ đan xen, may là hắn phản ứng nhanh, nếu không, một nhát kiếm kia e rằng đã chặt bỏ cánh tay hắn! Đường đường là Huyết tộc bá tước, há có thể chịu được đại nhục này?

 

Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy thanh nhuyễn kiếm trong tay A Liệt có hình dạng đặc biệt, kiếm phong không ngờ mơ hồ chớp động mấy phần ngân quang! Long Nhãn phía sau kinh nghi một chút, không khỏi thấp giọng buột miệng: "Hả? Đây là vũ khí được thánh lực gia trì?"

 

Mấy tên Huyết tộc đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều kinh ngạc, không thể tưởng được trong tay người đông phương này, không ngờ lại có vũ khí được lực lượng Quang Minh hệ gia trì?!

 

Bọn họ không biết rằng, kiếm trong tay A Liệt, nào có cái gì gọi là gia trì đâu... mà là nhuyễn kiếm Trung Quốc chính tông. Chỉ có điều Điền Chấn từ trước có qua lại với Cổ Chung hòa thượng, hơn nữa bản thân Điền Chấn cũng xuất xứ từ Ngũ Hành tông, tự nhiên ngay cả một chút pháp thuật chả lẽ cũng không hiểu? Thanh nhuyễn kiếm trong tay A Liệt này chính là năm đó sau khi một lần lập được đại công, Điền Chấn đã tặng cho hắn làm lợi khí hộ thân! Đó là một trong số ít vũ khí mà các đời Ngũ Hành tông Điền môn trước kia lưu truyền lại và đã được pháp lực quán chú. Chỉ là Ngũ Hành tông Điền môn dùng võ nhập đạo, võ công mới là cơ sở, cho nên pháp lực tương đối yếu. Cái gọi là pháp lực quán chú, bất quá cũng tựa như Mao Sơn đạo sĩ, dùng nước bùa tẩm vào, là pháp khí cực kỳ bình thường dùng để bắt quỷ trừ tà mà thôi.

 

Mà đã là loại có thể bắt quỷ trừ tà thì đối với đám tương tự Huyết tộc thuộc về Hắc Ám lực lượng cũng có thể gây thương tổn nhất định, cho nên vừa thấy món này đã làm mấy Huyết tộc lầm tưởng là thánh lực của đại địch sinh tử Vatican.

 

Quan hệ giữa Huyết tộc cùng Vatican là thề bất lưỡng lập, Đường Cổ vừa thấy trên kiếm trong tay A Liệt ẩn ước phản xạ quang mang, không phải thánh lực thì là cái gì? Lập tức càng giận dữ, gầm nhẹ một tiếng, vặn người đánh tới lần nữa. Hắn khai mở song thủ, thủ chưởng toả ra một luồng hồng quang, chộp thẳng đến chỗ yếu hại của A Liệt.

 

A Liệt kinh hãi, lùi lại hai bước, dụng hết bản lĩnh bình sinh, xuất ra một bộ kiếm thuật chính tông của Ngũ Hành tông Điền môn, tức thời liền thấy kiếm quang lấp lánh, trên dưới tung bay. Bộ kiếm pháp này hắn đã khổ luyện nhiều năm, vừa múa lên, quả nhiên giọt nước cũng không lọt! Đường Cổ mặc dù cuồng nộ, đối mặt A Liệt, chỉ muốn một phát vặn gãy cổ hắn, nhưng A Liệt thủ rất kín, trong nhất thời không ngờ lại không bị hắn tóm được. Mà pháp khí nhuyễn kiếm trong tay A Liệt cũng khiến hắn có phần kiêng dè, không dám lại dùng thân thể mình ngạnh đỡ.

 

A Liệt mồ hôi đầy đầu, chỉ cảm thấy từ trước đến giờ bình sinh động thủ với bất cứ người nào cũng không đến nỗi phải cố hết sức như vậy. Đôi móng vuốt của đối phương dường như quỷ mị, liên tục không rời cổ mình, kình phong cuồng loạn, đập vào trên mặt hắn giống như bị đao cắt, mà từng kiếm từng kiếm mình xuất ra, lại dường như một đi không trở lại. Chưa nói đến đâm trúng đối phương, ngay cả một mảnh chéo áo của đối phương cũng chạm không đến. Mà qua lại vài lượt, trên cánh tay A Liệt đã bị đối phương rạch cho vài đạo huyết ngân!

 

Kỳ thật với thực lực của A Liệt, làm sao có thể ngăn cản nhiều chiêu với một Huyết tộc bá tước như vậy được? Nếu không phải Đường Cổ kiêng dè kiếm trong tay hắn thì đã sớm một trảo vặn gãy cổ hắn. Chỉ là Đường Cổ quá quý trọng thân thể mình, hắn tự phụ thân là bá tước, nếu bị một người bình thường cầm trường kiếm, lại đâm bị thương thân thể cao quý của hắn, chảy ra mấy giọt huyết dịch cao quý, sau này mà truyền ra ngoài, mình cũng không cần gặp người ngoài nữa! Kỳ thật với thực lực của hắn, nếu không đếm xỉa tới của trường kiếm đối phương, liều mạng tiếp cận một chút, lập tức có thể kết liễu tính mạng của A Liệt. Mà trong tay A Liệt mặc dù là pháp khí, nhưng hiện tại với hắc ám lực lượng của Huyết tộc, vị tất thật sự có thể thương tổn Đường Cổ nửa phần!

 

Nói thì lâu, kỳ thật cũng chỉ trong phút chốc. Thủ hạ phía sau A Liệt đều là tâm phúc ngày thường của hắn, mắt thấy lão đại độc đấu khổ cực, mặc dù thấy đối phương lợi hại, lại còn đao thương bất nhập, lúc này cũng không đứng ngoài nữa, quát một tiếng, nhất tề xông lên. Đường Cổ bá tước há có thể để những người này trong mắt? Giơ tay nhấc chân, đã tiện tay tóm lấy hai tên đánh văng ra ngoài, lập tức gãy xương đứt gân!

 

A Liệt nhìn thấy thủ hạ mình dẫn theo bị tử thương, trong lòng vừa gấp vừa giận, hét lớn: "Lui xuống hết! Để tự ta lên!"

 

Chính ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng nổ!

 

Ầm!!

 

Lập tức hỏa quang trùng thiên, cửa lớn của hành lang vỡ ra rầm rầm, một luồng hỏa quang từ bên ngoài rần rần tiến vào. Đám người bên ngoài cũng đang đại loạn, tiếng nhạc heavy metal ầm ĩ đinh tai kia sớm đã ngừng lại, cả đám hoảng sợ tranh giành chạy ra ngoài, mà không biết tiếng nổ mạnh ở đâu ra.

 

Bỗng nhiên, tất cả đèn trong đại sảnh đồng thời tắt phụt, hành lang trong nháy mắt là một khoảng tối mù, đám người bên ngoài chợt la hoảng lên, càng thêm rối loạn.

 

Ngay lúc này, thình lình trên đỉnh đầu vọng đến một thanh âm vù vù phấp phới. Thanh âm kia bay bổng, có vài phần như từ xa tới, lại dường như mang theo vài phần thần bí kiêu ngạo, chỉ nghe thấy thanh âm này lớn tiếng nói một câu, nhưng ngôn ngữ này lại không phải là trung văn.

 

Sau đó một đạo quang mang kỳ dị loé lên, quang mang trong nháy mắt đã chiếu sáng cả cảnh vật tối đen chung quanh, dường như còn mang theo vài phần khí tức thần thánh quang khiết. Ầm một tiếng, một đạo thập tự quang nhận từ trên trời giáng xuống, đã phá vỡ nát trần nhà, vô số đá vụn văng xuống đèn đóm, sau đó thoáng rắc một cái, ngọn đèn treo trên đỉnh đầu đã vỡ tan.

 

Mấy Huyết tộc đều biến sắc, ngay cả Eve cũng kìm không được hạ giọng nói: "Thánh quang thập tự kiếm! Người Vatican tới rồi sao?!"

 

Long Nhãn cũng biến sắc, nói: "Kiếm khí kinh khủng như vậy, là cấp bậc Thánh kỵ sĩ rồi!"

 

Bọn họ nói không phải là tiếng Trung, A Liệt tự nhiên là nghe không hiểu, bất quá A Liệt cũng nghe ra, ngữ khí đối phương mơ hồ có vài phần hoảng hốt. Từ lúc vừa rồi đột nhiên tối đen, A Liệt đã lăn một vòng, cơ thể lăn đến cạnh tường. Mấy tên thủ hạ cũng lập tức né nhanh tới cạnh tường, còn có vài người tránh né hỏa quang, dứt khoát đâm nhào vào phòng bên cạnh.

 

Mấy Huyết tộc nghe thấy mấy chữ "Thánh kỵ sĩ" này, ngay cả tên Đường Cổ hung hăng ngạo mạn kia cũng biến sắc. Sự tồn tại của Thánh kỵ sĩ quả thực so với cấp bậc Huyết tộc như hắn còn phải mạnh hơn nhiều. Cho dù tại Châu Âu, Huyết tộc cũng chỉ có số ít Thân vương mới có thể địch nổi. Làm gì có chuyện cấp bậc bá tước nho nhỏ như hắn có thể đối phó được?

 

Đặc biệt là Long Nhãn, trong lòng càng hoảng sợ. Lúc này bên cạnh Tây Môn có sự tồn tại của Tiêu, Tiêu chính là thuộc kỵ sĩ đoàn, khó tránh lần này Vatican cùng Hắc Ám Hội Nghị tạm thời đình chiến, lại đột nhiên thi hành quỷ kế gì đó! Nghĩ đến đây, Long Nhãn không khỏi chảy mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói: "Đi nhanh thôi!"

 

Đường Cổ cũng không thèm quản đến A Liệt nữa, mấy người tranh nhau xông ra ngoài. Eve lại đột nhiên kêu lên: "Đường Cổ, đừng có quẳng người ta muốn đi đấy!"

 

Đường Cổ còn chưa trả lời, một Huyết tộc khác đã cười hì hì nâng Tiểu Lôi lên, lớn tiếng nói: "Ở chỗ ta." Hắn chợt lấy làm lạ, thân thể nhân loại này sao lại lạnh như băng vậy?

 

Chính lúc này, đột nhiên trên đỉnh đầu vang đến một loạt tiếng nổ rầm rầm, Long Nhãn sắc mặt thoáng biến đổi, đột nhiên lớn tiếng nói: "Hắn trên đỉnh đầu, chúng ta mau xông ra ngoài !"

 

Vừa dứt lời xong, liền nghe thấy trên đỉnh đầu "ầm" một tiếng, nóc phòng đã sụp đổ, một nhân ảnh từ trên cao hạ xuống, chưa đáp xuống đất, chỉ thấy hàn quang lóe lên, một đạo thập tự quang nhận cực lớn đã lăng không chém xuống, trong kiếm khí tràn ngập một luồng ánh sáng rực rỡ thánh khiết, không phải "Quang minh thập tự kiếm" thì là gì chứ?

 

Trăm ngàn năm qua, Huyết tộc Hắc Ám Hội Nghị chết dưới Quang minh thập tự kiếm cũng không biết đã bao nhiêu, hơn nữa trông thấy uy thế kiếm này, sợ rằng chỉ có cao thủ cấp bậc Thánh kỵ sĩ mới sử ra được. Mấy người đều kinh hãi, lập tức bỏ chạy ra ngoài. Eve không ngờ còn hảo tâm, chụp lấy Long Nhãn, thân thể chạy trước dường như một mảng bóng đen phóng ra ngoài. Miệng mím chặt phía sau chính là tên Huyết tộc đang khiêng Tiểu Lôi. Đường Cổ bá tước chạy cuối cùng, cơ thể hắn vừa động, chỉ cảm thấy một cỗ kiếm khí lăng lệ đã tới sau, hắn chỉ cảm giác được sau lưng đau nhức, liền thấy kiếm quang đâm xuyên từ sau ra trước ngực. Hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng thân thể lại dần dần lạnh như băng, ngực đau kịch liệt, cước bộ lảo đảo, rồi ngã xuống, vài tên đồng bọn đằng trước sớm đã không để ý đến hắn mà bỏ chạy, làm gì còn có người cứu hắn?

 

Cơ thể Đường Cổ vừa ngã xuống, lập tức lăn một vòng, hắn dưới tình thế cấp bách liền liều mạng, hét lớn một tiếng, miệng nhất thời ló ra hai cái răng nanh sắc bén. Sắc mặt tái nhợt, mười ngón tay phình ra vài lần, lộ ra bản thể Hấp huyết quỷ, toàn thân hiện ra một đoàn hồng quang, cơ thể run lên, bộ y phục màu đen tuột ra, đột nhiên tự động nát vụn. Vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt bắn tới nhân ảnh phía sau, từng mảnh nhỏ y phục mềm mại, không ngờ phảng phất như đao phong sắc bén!

 

Hắn lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao chạy thoát được! Cơ thể vừa mới bắt đầu trốn, chân vừa mới cách mặt đất chưa đến một xích, đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh. Tức thì chợt cảm giác được sau gáy một đạo hàn khí loé lên, cảm giác kia dường như không đau một chút nào, chỉ cảm thấy rất lạnh... vô cùng lạnh... dường như lạnh đến tận sâu trong linh hồn...

 

Cuối cùng, hắn đột nhiên cảm giác được thị tuyến mình đã bắt đầu bồng bềnh, sau đó không ngờ giữa không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ rồi cuối cùng rơi xuống.

 

Hình ảnh cuối cùng hắn thấy là một thân thể cao gầy phía sau, đứng tại đó, tay chân cứng đờ, máu tươi trên cổ phọt ra điên cuồng, đầu lâu đã không còn rồi.

 

"Đó là ta ..." Đây là một chút ý thức cuối cùng còn sót lại trước khi Đường Cổ bá tước chết.

 

A Liệt đã bị mấy thủ hạ đoạt về, vài biến cố này đột nhiên khiến cho hắn sợ ngây người ra, đang lúc nhìn đến kinh hãi thì một thân ảnh từ trên trời hạ xuống, bỗng nhiên thấy một đạo ánh sáng mờ ảo bắn tới, mấy người bọn họ ngay cả một chút phản ứng cũng không có, trong nháy mắt liền ngất đi.

 

Sau khi quang mang qua đi, Tiểu Lôi chậm rãi bước ra, lạnh lùng nhìn đầu lâu Đường Cổ trên mặt đất: "Hừ, nếu không phải vì tra xét sự tình, vừa rồi làm sao lại có thể thả mấy tên gia hỏa các ngươi? Bất quá ngươi vừa rồi giết không ít người, không lưu ngươi lại được!"

 

Liếc nhìn A Liệt đã ngất đi, thở dài nói: "Nếu không có ta ở đây, hôm nay cái mạng ngươi xong rồi."

 

Vốn vừa rồi Tiểu Lôi trong lúc vội vàng, sử dụng phép phân thân, thừa dịp mình bị quăng trên đất, ngầm sử dụng một chiêu "Ngũ quỷ bàn vận thuật", không biết lấy từ đâu ra một tảng đá lớn, biến thành thân thể mình, vẫn nằm nguyên trên mặt đất, còn bản thân mình lại ẩn thân lên đỉnh đầu.

 

Còn như cái gì mà "Thánh quang thập tự kiếm", tự nhiên là Tiểu Lôi phát ra. Hắn không muốn giết hết mấy tên Hấp huyết quỷ này, cố ý từ phía sau bọn chúng từ trên cao phá cho trần nhà rớt xuống, nhưng chừa lại hướng cửa lớn để cho bọn chúng chạy trốn.

 

Chỉ là tên Đường Cổ này, vừa rồi giết người, Tiểu Lôi không thể tha cho hắn đi, liền lấy đi tính mệnh hắn.

 

Về phần "Tiểu Lôi" trên lưng Huyết tộc, bất quá chỉ là một tảng đá mà thôi.

 

Với bản lãnh của Tiểu Lôi, sử dụng "Ngũ quỷ bàn vận thuật" này, còn thêm chướng nhãn pháp, đến giọt nước cũng không lọt ra được, thực lực mấy tên Huyết tộc so với hắn khác biệt quả thực quá xa, làm sao có thể nhìn thấu được?

 

Không cần nghỉ ngơi, thân thể Tiểu Lôi đã hóa thành một luồng khói xanh, đuổi ra ngoài.

 

Hắn vốn đã hạ chú trên người thế thân đó, lúc này truy đuổi tự nhiên không phí chút khí lực. Hắn đi theo mất tên Huyết tộc lướt qua mấy con đường, chợt thấy bọn chúng phi thân bay lên một căn phòng trên nóc một khách sạn, không khỏi sửng sốt trong lòng.

 

"Hừ?" Tiểu Lôi nhíu mày: "Dựa theo tư liệu của Lôi Hống, tên Tây Môn đó hình như ngụ tại khách sạn này?"

 

Thân thể hắn nhoáng lên, đã bay lên vô thanh vô tức. Mấy tên Huyết tộc chẳng chút hay biết, Tiểu Lôi đã lặng lẽ đổi chỗ cho thế thân, lại nằm trên lưng Huyết tộc đó.

 

Trở lại phòng, Long Nhãn mới biến sắc nói: "Đường Cổ không cùng về, chẳng lẽ..."

 

Eve lúc này mới trợn mắt lên: "Tên gia hỏa đó nhất định là đã bị giết rồi. Chỉ là Vatican tại sao lại phái Thánh kỵ sĩ tới đây?"

 

Sắc mặt Long Nhãn ngưng trọng: "Chẳng lẽ là vì đại nhân mà đến? Hoặc là Vatican cuối cùng không yên tâm về đại nhân, sợ hãi một người như Tiêu không cách nào giám sát được đại nhân, nên phái Thánh kỵ sĩ tới, hoặc là... là vì âm thầm tiêu diệt chúng ta, không để cho Hội Nghị có nhân thủ đi theo cạnh đại nhân? Bọn chúng muốn làm trái minh ước đơn phương hợp tác với đại nhân?"

 

Chỉ là dù nghĩ như vậy, tựa hồ cũng không có nhiều khả năng. Dù sao lần này việc Vatican ngừng chiến với Hội Nghị, cực kỳ trọng đại, cho dù muốn trở mặt, cũng phải đợi sau khi sự tình thành công. Hiện tại chuyện còn chưa thành, đã trở mặt, cũng không giống chuyện mấy tên giảo hoạt Vatican làm?

 

Tựa như trộm cướp bởi vì phân chia chiến lợi phẩm không đều mà đánh giết lẫn nhau... nhưng hiện tại ngay cả "của ăn trộm" còn chưa cướp được, làm sao lại nội chiến?

 

Eve đột nhiên nói: "Các ngươi thấy rõ ràng sao? Thật sự là Thánh kỵ sĩ à?"

 

Long Nhãn liếc nhìn tên Huyết tộc bên cạnh, cười khổ nói: "Thánh quang thập tự kiếm, chúng ta sao có thể nhìn lầm? Uy thế một kiếm đó, không phải kỵ sĩ bình thường có thể sử ra được."

 

Eve đảo mắt vài lần rồi đột nhiên nói: "Long Nhãn. Ngươi không phải đã quên một người chứ?"

 

"Ai?"

 

"Raphael!" Eve nói: "Tên gia hỏa đó, không phải hình như cũng ở tại Đông phương sao? Hắn thật sự biết Thánh quang thập tự kiếm, cũng có thực lực Thánh kỵ sĩ , nhưng lại không phải là người của Hội nghị."

 

"Ra... Raphael?" Long Nhãn đột nhiên trầm mặc mấy giây, trong đầu hồi tưởng kỹ càng địa phương vừa rồi, một đạo kiếm quang bổ xuyên nóc phòng, nhân ảnh đó từ trên cao hạ xuống, nhìn thoáng qua thấy phong nhã...

 

Mơ hồ, hắn dường như cảm giác được nhân ảnh kia, trong quang mang, tựa hồ có vài phần quen mắt...

 

Đột nhiên nghe Eve nhắc tới Raphael, không khỏi thình lình bỗng nhớ tới một người?

 

Raphael chạy đến Đông phương, hình như mình đã nghe đại nhân nhắc tới, Raphael được người kia cứu!

 

Vừa rồi nhân ảnh trong quang mang, quả thực là có phần giống như, đúng là người kia!

 

Nghĩ đến đây, Long Nhãn toát mồ hôi lạnh toàn thân!

 

Nếu chỉ là Thánh kỵ sĩ, cũng chưa có gì. Nhưng người kia, so với Thánh kỵ sĩ còn phải lợi hại hơn gấp mười!

 

"Không được, chuyện này, ta phải lập tức bẩm cáo đại nhân... ai nha, không xong rồi!" Long Nhãn lại biến sắc, nói: "Nếu thật sự là người Vatican tới đối phó chúng ta, chúng ta không nên trở về. Tên Tiêu đó, lúc này có thể đang bên cạnh đại nhân!"

 

Eve lại cười khúc khích, nói: "Chúng ta vừa rồi đều bị doạ cho hồ đồ, vừa rồi người kia, tuyệt đối không phải tới từ Vatican! Hiện tại Vatican sẽ không mạo hiểm mà đắc tội với đại nhân để đối phó chúng ta! Bây giờ ngươi cứ đi gặp đại nhân. Sau đó đem sự tình nói cho ngài, để ngài quyết định đi. Cho dù là Vatican hủy ước... trên người đại nhân chảy dòng máu tộc nhân chúng ta, sẽ không bênh vực Vatican."

 

Sau đó giơ tay chỉ một cái, cười nói: "Cổ Liệt An, phiền ngươi đi cùng Long Nhãn."

 

Huyết tộc đó vốn đang cười tít mắt, nghe vậy khẽ biến sắc, cười khổ nói: "Ta hả?"

 

"Đương nhiên ... ta còn muốn hưởng thụ cho đã tiểu tình nhân của ta... hay là, các ngươi muốn lưu lại, đứng bên cạnh xem?" Trên mặt Eve lại hiển lộ mị sắc. Long Nhãn cười khổ một tiếng, liếc nhìn Cổ Liệt An rồi cúi đầu bước ra ngoài.

 

Đợi khi mọi người đi hết, Eve đột nhiên dụng lực đá lên người Tiểu Lôi một cước, trên mặt lộ ra một tia tiếu dung quỷ dị, ánh mắt cũng phóng ra quang thải khác thường, sau đó chợt nghe thấy nàng cười hi hi nói: "Tiểu tình nhân của tôi ơi, đừng giả vờ ngủ nữa, thời gian không còn sớm nữa, nằm ỳ như thế không phải là tập quán tốt đâu, hứ, tôi biết, anh đã tỉnh rồi."

 

Mắt thấy Tiểu Lôi không đứng dậy, Eve cười khúc khích, đột nhiên trên ngón tay toát ra một ngọn lửa, sau đó cúi người xuống, cười nói: "Anh còn giả bộ ngủ nữa, tôi sẽ đốt y phục anh đấy. Đốt cháy anh đẹp trai, nghĩ mùi vị cũng không tệ a."

 

Tiểu Lôi biết không thể tiếp tục giả bộ được nữa, lúc này mới mở mắt, cười ha ha, ngồi dậy, nhẹ nhàng bật một cái, đã đứng lên, nhìn Eve, hờ hững cười nói: "Cô làm sao nhận ra?"

 

Eve mặc dù vẫn đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: "Thì ra anh thật sự có vấn đề."

 

Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Không ngờ cô lại có thể nhìn ra?"

 

Sắc mặt Eve trầm hẳn xuống: "Ta không nhận ra... nhưng... vừa rồi, trên người anh đột nhiên toát ra một chút sát khí! Mặc dù anh giả bộ rất giống, nhưng ta thiên sinh đối với sát khí phi thường mẫn cảm, cái loại mùi vị đó, ta tuyệt đối sẽ không nhận sai!"

 

Dừng một chút, nàng chớp mắt nhìn Tiểu Lôi: "Vừa rồi là anh giả thần giả quỷ phải không? Anh rốt cuộc là ai? Vừa rồi Thánh quang thập tự kiếm đó, cũng có quan hệ với anh đúng không?"

 

Tiểu Lôi thở dài: "Kỳ quái, nếu vừa rồi cô đã biết ta có vấn đề, còn mang ta trở về làm gì?"

 

"Rất đơn giản." Eve đột nhiên cười: "Mặc kệ anh là ai, cũng mặc kệ anh rốt cuộc có phải muốn đối phó tên gia hỏa DuPont đó không, hay là Vatican, hoặc là đám người Long Nhãn, ta đều muốn làm rõ ràng chuyện là như thế nào. Hiện ở chỗ này chỉ còn có hai chúng ta. Không bằng chúng ta tâm sự đàng hoàng, thế nào? Hoặc giả, chúng ta không phải địch nhân, mà có thể trở thành đồng minh?"

 

Nàng nói xong, đột nhiên cơ thể vặn một cái, y phục trên người đã từ từ tuột xuống, thân thể xích lõa dường như nhẹ nhàng uốn éo như loài rắn, trong mắt phóng ra quang mang kỳ dị : "Thế nào? Anh thích ngồi đây tâm sự? Hay là chúng ta vừa làm... vừa tâm sự?" Trong tiếng thân thiết, nàng ta đã áp lên người Tiểu Lôi.

 

Tiểu Lôi giật mình, ngay lúc hắn cơ hồ ngẩn ra nửa giây, mục quang Eve chợt lóe lên, nàng ta đột nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn ra, một đạo huyết quang bắn về phía mi tâm Tiểu Lôi!

back top