Chí Tôn Vô Lại

Chương 332: Âm mưu của Đại Tinh Tinh!

Nói đến đây, hắn bất đắc dĩ liếc lên thi thể: "Nhưng... gặp quỷ rồi... trái tim này cũng quá lớn... nếu một trái tim to như vậy, nhịp đập của nó cũng sẽ mạnh vô cùng! Nếu một người có một trái tim như vậy, để người này hiến máu toàn thân... thể chất người này mạnh như vậy, quả thực là cấp bậc siêu nhân! Nhưng loài người tuyệt đối không có khả năng có một trái tim to như vậy! Con hoài nghi trái tim này là sau này được thay đổi vào! Từ kích cỡ to nhỏ mà nói, con hoài nghi... đây căn bản vốn là một trái tim ngựa, hoặc là một động vật to lớn nào đó! Hơn nữa...." Tiểu Bạch cười khổ nói: "Con không thể hiểu được, trong thân thể nhân loại có một trái tim cường đại như vậy, làm sao mà tồn tại được? Đây vốn là sự việc không thể nào a."

 

"Hả? Ngươi không phải nói trái tim càng đập mạnh, thân thể con người càng cường tráng sao?"

 

Tiểu Bạch không ngờ trợn mắt nhìn Tiểu Lôi một cái rồi tức giận nói: "Sư phụ... trái tim giống như là một động cơ vậy.. người để động cơ một chiếc xe đua F1 lên một chiếc xe gắn máy nhẹ hều, kết quả thế nào? Người vừa mới tăng ga, sợ rằng xe đã nổ tung rồi! Con người cũng giống như vậy, nếu nhân loại có một trái tim loại này, huyết quản không chịu đựng được, sẽ vỡ ra mà chết!"

 

Tiểu Bạch nói đến đây, ánh mắt đờ ra, lẩm bẩm nói: "Điều này... điều này rất đáng nghi ngờ, quả thực trái ngược với sở học về lý luận y học cả đời của con.... Đây căn bản vốn là việc không có khả năng..."

 

Hắn dường như thở dài, khom người tiếp tục giải phẫu thi thể, lẩm bẩm nói: "Còn nữa, không chỉ trái tim, còn có phổi hắn, huyết quản của hắn, còn có lá gan cùng với thận... Trời ạ, các cơ quan toàn thân người này đều không phải nguyên trạng... tựa tựa như một.... một cái gì đó bị chắp vá lại!" Hắn chán nản ngồi xuống mặt đất, ôm đầu rên rỉ nói: "Trừ phi, trừ phi hắn không phải nhân loại.... bằng không, nhân loại làm sao có thể có các bộ phận cơ thể kiểu này?"

 

Hắn đột nhiên nhìn Tiểu Lôi một cái, dùng ngữ khí đầy hy vọng nói: "Sư phụ, con cầu xin người một chuyện!"

 

Tiểu Bạch từ trên mặt đất nhảy lên: "Người giúp con mang hai cái thi thể này trở về đi! Chỉ bằng vào công cụ trong tay con ở đây, không thể triệt để kiểm tra được. Con cần phải kiểm tra đo lường huyết dịch bọn họ, thậm chí làm giám định DNA, còn phải giải phẫu não bộ! Mấy chuyện này đều cần máy móc chuyên nghiệp trong bệnh viện mới được!"

 

Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, dù sao mục đích cơ bản của hắn cũng đạt được rồi, hắn chỉ muốn xác định tên gia hoả này rốt có phải là nhân loại hay không. Hiện tại Tiểu Bạch đã tỏ vẻ hoài nghi. Vậy để cho hắn mang trở về tiến hành kiểm tra cũng tốt, nhưng hắn vẫn hỏi: "Nhưng, bệnh viện an toàn không? Tiểu Bạch, chuyện này khá phức tạp, tốt nhất trước hết đừng cho người khác biết..."

 

Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, nói: "Con ở trong bệnh viện cũng chút quyền lợi, con có thể mượn một gian phòng thí nghiệm cùng đồ nghề trong đó, nhưng con lo lắng có người sẽ phát hiện. Tốt nhất... tốt nhất là để cho một vị sư mẫu đi cùng với con, giúp con canh chừng."

 

"Để Tiểu Thanh đi cùng ngươi nhé." Tiểu Lôi gật đầu: "Chú ý an toàn. Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, đừng để chuyện gì phát sinh... kỳ thật biện pháp tốt nhất là, ngươi cần máy móc gì, ta đều có thể lấy cho ngươi... hay là ở nhà vẫn an toàn nhất."

 

Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Không được, điều kiện trong nhà không thể so sánh với bệnh viện được. Con hy vọng sẽ làm một đợt kiểm tra toàn diện triệt để!" Hắn đột nhiên lại bắt đầu hưng phấn: "Sư phụ, đây quả thực là một phát hiện có thể khiến cho toàn thể thế giới đều khiếp sơ! Nếu...nếu con đem kết quả công bố ra ngoài, con có thể dễ dàng đoạt được giải Nobel!!! Đây là một kỳ tích! Là một kỳ tích tuyệt đối!!"

 

Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó! Nếu không có ta bảo vệ ngươi... hắc hắc, không cần chờ ngươi công bố kết quả ra ngoài, thì sẽ có người giết chết ngươi ngay! Sau đó xoá tất cả dấu vết!"

 

Không đợi Tiểu Bạch mở miệng dò hỏi, Tiểu Lôi đã phẩy tay: "Ngươi đừng hỏi, chuyện này rất phức tạp, ngươi không nên biết đến.."

 

Tiểu Lôi đi đến cửa, nói "Ta còn có việc cần đi ra ngoài, ngươi cứ ở lại chỗ này làm việc mà ngươi muốn làm. Nếu cần phải về bệnh viện, sẽ để cho Tiểu Thanh đi cùng ngươi."

 

Dừng một chút, Tiểu Lôi nhịn không được, nói: "Nếu dựa theo ngươi nói... thì các cơ quan của hắn đều là sau này thay vào... vậy một người có cơ quan thế này, sẽ thành cái gì đây? Quái vật sao?"

 

Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, cười khổ nói: "Nếu mấy bộ phận này sau khi thay vào, ở trong cơ thể con người còn có thể vận hành... con có thể dùng một câu kinh điển từ lời đối thoại trong phim hoạt hình để hình dung... người này có thể có "Ánh mắt của chim ưng, tốc độ của báo, cùng với lực lượng của gấu!"

 

Tiểu Lôi trợn mắt rồi đi ra ngoài.

 

Sự tình càng ngày càng kỳ quái a....

 

Thần tộc Hy Lạp, không ngờ còn có thể tuỳ ý thay đổi cấu tạo sinh mạng? Đây tính là cái gì đây? Xem như là khoa học? Hay là ma pháp?

 

Bất quá Tiểu Lôi lập tức liền cười.

 

Thần tộc trong thần thoại Hy Lạp, mỗi người đều có thân thể cùng với năng lực cường đại vựơt trội hơn nhân loại, chẳng lẽ là bởi vì bọn họ có năng lực có thể tuỳ ý thay đổi cấu tạo thân thể của nhân loại?

 

Tiểu Lôi nghĩ trong chốc lát rồi quyết định đến Điền gia một chuyến.

 

Dù sao Điền Chấn bị ám sát, hiện tại Điền gia khẳng định đã loạn hẳn lên. Trọng yếu nhất chính là Tiểu Lôi lo lắng tới nha đầu Kha Nhi đó. Tính khí cô nàng luôn luôn nhu nhược, hiện tại cha nàng bị ám sát, sợ rằng nàng rất hoang mang lo sợ, hoảng hốt lúng túng a.

 

Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi trong lòng có chút lo lắng, liền hướng về Điền gia mà tới.

 

Nhưng vừa mới đi không được xa, Tiểu Lôi đột nhiên động tâm, nghĩ một chút, chuyển luôn phương hướng, trước tiên đi đến nhà Lôi Hống.

 

"Có lẽ, ta nên chính đại quang minh tới thăm Điền Chấn... Tóm lại dấu đầu lòi đuôi, cũng không được tốt lắm a. Cũng là lúc ta nên chính diện cùng cái tên gia hoả Tây Môn đó tiếp xúc một chút."

 

Một tiếng đồng hồ sau, sắc trời đã tối sầm. Một chiếc xe hơi Hummer dũng mãnh dừng lại trên con đường trên đỉnh núi trước cửa dinh thự Điền gia.

 

"Lôi Hống, ngươi xác định Điền Chấn không đi bệnh viện?" Tiểu Lôi ngồi ở bên cạnh tay lái, nghênh ngang nhìn cửa lớn vào trang viên Điền gia tràn ngập đám vệ sĩ với ánh mắt cảnh giác.

 

Lôi Hống mặc một bộ áo khoác màu đen bó sát người, sắc mặt có chút âm trầm: "Hừ, ngươi yên tâm đi, ta đã hỏi qua, Điền thúc thúc bị thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa người như hắn sẽ không đến bệnh viện. Trong nhà có đủ các loại thiết bị điều trị, thậm chí ngay cả ngân hàng máu cũng có."

 

Tiểu Lôi gật đầu.

 

Dù sao Điền Chấn cũng là một hắc đạo kiêu hùng, nên cuộc sống lúc nào cũng dầu sôi lửa bỏng, mũi đao dính máu. Trong nhà có thiết bị điều trị, còn có thầy thuốc, không hề kỳ quái chút nào. Hơn nữa đến bệnh viện, có rất nhiều lúc, từ góc độ an ninh và bảo mật đều không an toàn.

 

Thử tưởng tượng, vô luận là Điền Chấn hoặc là thủ hạ của hắn, cho dù bị thượng, sợ rằng không phải bị súng bắn thì bị đao chém, mặc dù Điền Chấn có thế lực lớn, không sợ bị vỡ lở, nhưng ít đi một chút phiền toái thì tóm lại cũng tốt hơn a.

 

Xe hơi dừng tại cửa Điền gia, hai vệ sĩ sắc mặt âm trầm đi đến, nhìn thấy Lôi Hống trên xe hơi, sắc mặt mới có vẻ tôn kính một chút, bất quá lại có đôi chút cổ quái.

 

Lôi gia mặc dù cùng Điền gia có giao tình, Lôi Hống cũng từng là đồ đệ Điền Chấn, lại đã từng có hôn ước với con gái Điền Chấn, nhưng vài năm trước hai nhà trở mặt với nhau, sau lại đối địch càng nhiều. Hai năm này mặc dù cũng không có dính líu gì đến nhau, nhưng cũng trên cơ bản là có chết cũng không qua lại với nhau nữa. Hai người này đều là bộ hạ lâu năm của Điền gia, tự nhiên nhận ra Lôi Hống, lại khá kinh ngạc, làm sao hôm nay lão gia vừa xảy ra chuyện thì thiếu gia Lôi Hống này lại đột nhiên đến thăm?

 

Cũng vừa lúc, Điền Chấn bị thương không thể quản mọi việc, chủ trì cục diện trong nhà hẳn nhiên là tên trọc A Liệt. Nhưng A Liệt buổi tối trước bị Hấp huyết quỷ đả thương ở quán rượu ngầm dưới đất. Hiện tại hắn còn nằm đó không thể động đây, nơi này có ai còn có thể quản sự chứ?

 

Hai tên vệ sĩ do dự một chút, nhưng vẫn cản ở cổng, trong đó một người đi đến trước xe, cung kính thi lễ: "Lôi thiếu gia."

 

"Mở cửa, ta muốn tới thăm Điền thúc thúc trước." Lôi Hống lạnh lùng nói, ngạo khí đầy mặt.

 

"Điều này....." Tên vệ sĩ đó có chút khó xử: "Lôi thiếu gia... hiện tại..."

 

Lôi Hống nổi giận nói: "Hiện tại làm sao? Ta có một đoạn thời gian không đến, hiện ta ngay cả cửa lớn cũng không cho tiến vào sao?"

 

Vệ sĩ đó rõ ràng rất sợ Lôi Hống, cũng biết căn nguyên quan hệ hai nhà, mặc dù hiện tại trở mặt cãi cọ, nhưng dù sao cũng là thế gia với nhau. Những phức tạp trong đó, cũng không phải chuyện mà thứ thủ hạ như bọn họ có thể biết. Do dự một chút, liền gọi điện thoại vào trong thông báo.

 

Hiện tại trong Điền gia đã loạn cả lên, tên vệ sĩ đó vừa thông báo điện thoại xong, liền lộ vẻ khó xử nói: "Lôi thiếu gia... tổng quản chúng ta nói, hôm nay trong nhà gặp khó khăn, không tiện tiếp khách, hay là mời ngài hôm nào lại đến a."

 

Lôi Hống trong lòng âm thầm thở dài, vốn hai nhà thế giao, năm đó chính mình tới nơi này, ra vào như nhà của mình, hiện tại quan hệ loạn đến như cứng nhắc thế này, không khỏi có chút cảm thấy không phải, trên mặt lại làm ra vẻ âm trầm: "Tổng quản cái gì! Là A Liệt sao? Hắn dám không cho ta vào cửa à?"

 

"Khẳng định không phải A Liệt." Người nói chính là Tiểu Lôi: "A Liệt hiện tại sợ rằng cũng bị trọng thương nằm bẹp."

 

Tên vệ sĩ bên ngoài cũng cười khổ nói: "Lôi thiếu gia, hiện tại tổng quản trong nhà là Cố lão đại..."

 

"Hừ!" Lôi Hống dùng mũi hừ một tiếng, khinh thường nói: "Là tên gia hoả đó à, lá gan hắn giờ lớn nhỉ, ngay cả ta cũng dám ngăn trở? Năm đó hắn đi sau ta, ngay cả nói chuyện đều không dám lớn tiếng!" Nói xong, quát: "Nhanh mở cửa, ngươi mà không mở, ta sẽ xông vào!"

 

Nói xong, đạp mạnh ga một cái, động cơ lập tức rú lên ầm ầm.

 

Trong cửa liền tuôn ra bảy tám tên vệ sĩ, bên hông mỗi người đều cồm cộm, hiển nhiên đều mang súng, ai nấy đều như đang gặp đại địch, nhìn xe hơi trước mặt.

 

"Làm sao, các ngươi còn dám lên mặt với lão tử sao?" Lôi Hống quát to: "Tránh ra!"

 

Vài tên vệ sĩ phía sau nhìn thấy hắn muốn lái xe xông vào, có kẻ nhịn không được rút súng ra. Đầu lĩnh vệ sĩ bên cạnh lại cơ trí hơn, liền giơ tay ngăn cản đám thủ hạ, trong lòng thầm nghĩ: thiếu gia Lôi gia dù sao cũng là thiếu gia Lôi gia, nói cho cùng cũng là đồ đệ lão gia, hai nhà mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng dẫu sao năm đó giao tình như vậy. Đây là chuyện của hai nhà, thủ hạ chúng ta làm việc, nào có thể hiểu được rõ ràng? Lôi thiếu gia là đồ đệ của lão gia, có qua mười năm, hắn vẫn là đồ đệ của lão gia. Chúng ta ngăn trở như vậy, có sự tình gì, đắc tội với người, nói không chừng mang xui xẻo vào mình. Chẳng lẽ ta thật sự rút súng bắn Lôi thiếu gia?

 

Nghĩ đến đây hắn không khỏi do dự.

 

Lôi Hống tính tình nóng nảy, hơi đâu quản điều này, mắt nhìn đối phương không mở cửa, đạp mạnh ga một cái, chiếc xe Hummer giống như một con quái thú, xông thẳng qua đại môn!

 

Nhắc tới cái loại xe Jeep băng rừng lội núi của quân đội Mỹ này, thật sự không phải khoác lác, xe Hummer vốn được xưng là "xe tăng trong xe hơi". Hơn nữa Lôi Hống yêu xe như mạng, đối với chiếc xe yêu quý của mình đã cho cải tạo lại đặc biệt, cho nên mặc dù thật sự so ra còn kém xe tăng thật sự, nhưng so với xe bọc thép bình thường cũng vị tất khác biệt bao nhiêu. Đại môn của trang viên Điền gia, mặc dù là cửa sắt rào sắt nhưng nào có thể ngăn trở?

 

Vệ sĩ hai bên không dám nổ súng ngăn trở, vội vàng lùi ra một bên. Ầm một tiếng, xe hơi phá tan đại môn, lao thẳng vào trong.

 

Cái tên vệ sĩ thủ lĩnh ở đại môn mặt như đưa đám, quay đầu đối mặt thủ hạ quát: "Còn ngây ra đó làm gì! Điện thoại thông báo vào trong, nói Lôi thiếu gia xông vào rồi!"

 

Lôi Hống lái xe xông thẳng vào trước cửa dinh thự, dọc theo đường đi trong trang viên Điền gia mặc dù cũng có trạm gác ngầm cùng với nhân viên bảo vệ, nhưng không có mệnh lệnh của Điền Chấn, nào ai dám nổ súng bắn Lôi đại thiếu gia? Vạn nhất bị thương Lôi đại thiếu gia, lão gia điều tra, ai chịu trách nhiệm? Quan hệ hai nhà rất phức tạp, đám hạ nhân này, ai có thể hiểu rõ ràng chứ?

 

Lôi Hống đánh xe thẳng tới trước cửa, nhảy xuống xe, trước tiên tìm chỗ thân xe bị trầy xước, không khỏi cười khổ nói: "Tiểu Lôi... phí sửa chữa xe này, cần phải moi của ngươi."

 

Tiểu Lôi trợn mắt, hai người liền đi vào trong nhà. Mới vừa đi đến đại môn, phía trong liền truyền đến tiếng bước chân vội vàng, một đại hán áo đen dẫn đầu từ phía trong chạy ra. Người này có dáng người cũng thật cao lớn, khuôn mặt khí thế dũng mãnh, chỉ là trong ánh mắt lại có một chút gì đó âm trầm. Trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, lại nhìn ra đôi phần miễn cưỡng.

 

Người này vội vàng đi tới, lập tức quay về Lôi Hống hơi khom người, cười khổ nói: "Lôi Hống thiếu gia... hôm nay sao ngài lại đến đây?"

 

Lôi Hống dừng chân, con mắt lạnh lùng trên dưới dò xét người này vài lần rồi nói: "Cố tổng quản... hiện giờ đã làm tổng quản, không ngờ ngay cả ta cũng dám khoá cửa ngăn cản. Rất là oai phong a."

 

Hán tử áo đen kia đúng là một thủ hạ tâm phúc khác của Điền Chấn, địa vị hơi thấp hơn A Liệt đầu trọc. Lúc này Điền Chấn cùng với A Liệt đều bị thương. Điền Chấn mặc dù cũng có thủ hạ tâm phúc khác, nhưng đại bộ phận đều ở bên ngoài phục vụ, trong nhà hiện tại có thể làm chủ sự tình, cũng chỉ có một mình hắn. Hôm này lão gia bị ám sát, A Liệt cũng bị thương vào đêm trước, mọi người đang trong lúc lo lắng, lại không ngờ Lôi Hống cũng chạy đến đây.

 

Tổng quản họ Cố này, đi theo bên người Điền Chấn nhiều năm, tự nhiên biết quan hệ hai nhà. Người này làm việc tinh minh, lại không dám đắc tội Lôi Hống - trời biết hai nhà vạn nhất ngày nào đó quan hệ trở thành tốt đẹp đây? Nghe thấy Lôi Hống vừa tiến đến, lại nổi giận đùng đùng hỏi tội, trên mặt không khỏi xấu hổ, cười khổ nói: "Lôi thiếu gia, trong nhà có chút bất tiện, bên ngoài là ta hạ lệnh, hôm nay đóng cửa không tiếp khách."

 

Lôi Hống tựa hồ cố ý muốn làm khó hắn, cười lạnh một tiếng: "Khách? Hắc hắc... hiện tại trong mắt ngươi, ta đã là khách nhân sao?"

 

Họ Cố kia sắc mặt càng xấu hổ, nghĩ thầm, đó là quan hệ giữa nhà các ngươi cùng với nhà lão gia chúng ta đã trở nên căng thẳng, hiện tại lại quay sang trách ta, thật là con bà nó.

 

"Được rồi, ta muốn gặp Điền thúc thúc của ta, mau tránh ra." Lôi Hống nói xong liền muốn đi vào trong. Họ Cố lại cứ tỉnh bơ, ngăn lại, hạ giọng nói: "Lôi thiếu gia, hôm nay lão gia bất tiện, không thể tiếp khách."

 

"Hừ." Lôi Hống hừ một tiếng, nghiêng mắt liếc hắn một cái: "Trong nhà có chuyện, ta đã biết. Ta chỉ đến thăm Điền thúc của ta, ngươi tránh ra cho ta!"

 

Họ Cố kia sắc mặt biến đổi, lui ra phía sau hai bước, vẫn ngăn phía trước, ánh mắt lại có chút không hài lòng: "Lôi thiếu gia, lão gia xảy ra chuyện, ngươi làm sao biết?"

 

Lôi Hống dừng chân lại, lạnh lùng nhìn hắn, ngược lại cười lạnh nói: "Tốt a, hiện tại là tổng quản rồi, không ngờ ngay cả chuyện của ta cũng dám hỏi? Ta biết những gì, có phải bẩm báo với Cố tổng quản hay không?"

 

Họ Cố kia trên mặt khi đỏ khi trắng, trong mắt hiện lên một chút tức giận, biểu tình lại càng tỏ ra cung kính, vội nói: "Không dám! Ta làm sao dám hỏi chuyện của Lôi thiếu gia... chỉ là..."

 

"Là tiểu thư thông báo cho chúng ta tới." Nói lời này chính là Tiểu Lôi, ngữ khí hắn bình tĩnh, thần sắc ung dung.

 

Họ Cố kia thở hắt một hơi. Ai cũng biết tiểu thư bênh vực Lôi gia, còn cùng lão gia tranh cãi vài lần, hiện tại trong nhà xảy ra việc, tiểu thư việc đầu tiên là tìm Lôi gia hỗ trợ, cũng không có gì kỳ quái.

 

Nghĩ đến đây, họ Cố này liền tránh sang một bên.

 

Lôi Hống cùng với Tiểu Lôi trước sau đi vào nhà, họ Cố này ở phía sau đi theo.

 

"Điền thúc ta đâu? Ông ấy thế nào rồi? Ta muốn đi gặp ông. Còn Kha Nhi đâu?"

 

Họ Cố kia đứng một bên đáp: "Lão gia đang nghỉ ngơi, bác sĩ vừa mới cho ông ấy uống thuốc, hiện tại đã ngủ. Tiểu thư hôm nay vẫn khóc, ở bên người lão gia, vừa rồi Tây Môn thiếu gia khuyên nhủ nửa ngày, nàng cũng không trở về nghỉ ngơi. Lôi Hống thiếu gia, nếu ngài đã đến đây, hay là đi khuyên nàng đi."

 

Lời này không nói còn tốt, vừa nói "Tây Môn thiếu gia" Tiểu Lôi lập tức trong lòng nổi giận. Sắc mặt Lôi Hống cũng có một chút bất hảo, lạnh lùng nói: "Cái gì Tây Môn Đông Môn, là tên gia hoả nào chứ? Ngươi không phải nói không tiếp khách sao? Làm sao để cho ngoại nhân tiến vào?"

 

Họ Cố kia mồ hôi trên đầu vừa lau xong, hiện tại lại xuất mồ hôi, sắc mặt xấu hổ, lại không biết làm sao trả lời cho tốt.

 

Hắn nghĩ thầm: Lôi Hống chẳng nhẽ là bị hư óc sao? Nếu năm đó, hắn là đồ đệ của lão gia, lại là nữ tế tương lai, tự nhiên có tư cách trách vấn ta thế này. Hiện giờ quan hệ hai nhà đã trở mặt... chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi hiện tại mới là "ngoại nhân", vị Tây Môn thiếu gia trên lầu, mới là "người mình".

 

Hắn trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng nào dám nói? Úp úp mở mở, hàm hồ cho qua. Lôi Hống cũng không nghe hắn nói thừa, nhấc chân muốn lên lầu.

 

Vừa mới đi lên hai bước, đột nhiên một ánh mắt lăng lệ như điện quang bắn xuống nghênh đón, lập tức một luồng khí sát phạt băng lãnh đập vào mặt, khiến cả người toàn thân phát lạnh!

 

Một người từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống. Người này mặc đồng phục, tóc vàng, lại là một người ngoại quốc! Đúng là tên kỵ sĩ Vatican đi theo bên ngươi Tây Môn, giả trang làm tài xế - Tiêu!

 

Hắn có dáng người cao lớn, không dưới Lôi Hống. Lúc này ánh mắt như điện, nhìn Lôi Hống tràn ngập địch ý, toàn thân tán phát ra một cỗ sát khí lăng lệ như có như không. Hắn ngăn tại giữa thang lầu, lạnh lùng nhìn Cố tổng quản, rồi dùng ngữ khí lạnh lùng cứng rắn nói: "Ngươi làm việc thế nào vậy? Không phải đã nói không được cho người ngoài tiến vào sao?"

 

Những lời này nói cực kỳ không khách khí, giọng điệu ngấm ngầm mang theo vẻ ra lệnh. Họ Cố kia nghe vậy trong lòng giận dữ, vẻ tức giận trên mặt chợt thoáng qua, lập tức kềm lại lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: "Đây là thiếu gia Lôi gia, là đồ đệ của lão gia, không phải là người ngoài."

 

Tiêu sắc mặt vẫn lạnh như nham thạch: "Bất kể là ai, hiện tại đều không thể lên trên."

 

Lời này nói ra càng không khách khí, bên cạnh người của Điền gia ai cũng lộ ra vẻ bất mãn. Tổng quản họ Cố đó trong lòng càng giận dữ, nghĩ thầm ngươi là cái thứ gì chứ? Bất quá hiện tại địa vị Tây Môn tại Điền gia, cơ hồ giống như địa vị năm đó của Lôi Hống tại Điền gia. Mọi người đều nhìn nhận hắn là nữ tế của lão gia, ai dám không nghe lời hắn chứ?

 

Ngay lúc này, lại nghe thấy một thanh âm nghênh ngang: "Hả? Cố tổng quản. Vừa rồi ngươi nói hôm này không tiếp khách, mệnh lệnh này rốt cuộc là ai hạ đây? Là Điền lão gia hạ mệnh lệnh, hay là Tây Môn thiếu gia gì đó hạ? Từ khi nào mà người họ Tây Môn lại làm chủ trong Điền gia vậy?"

 

Lời này nói ra, ở đây chúng nhân Điền gia ai cũng sinh ra vài phần hảo cảm với Tiểu Lôi. Tên Tiêu đó sắc mặt không thay đổi, vẫn đứng ở trên cầu thang.

 

Lôi Hống cười lạnh một tiếng: "Cút ngay." Nói xong liền muốn lên lầu. Trong mắt tên Tiêu lộ ra sát khí ngăn tại trước mặt, cũng cái vẻ lạnh lùng nói: "Không được lên."

 

"Con mẹ nó!!"

 

Lôi Hống tính tình nóng nảy thế nào chứ? Trong lúc giận dữ, quyền đầu nắm lại nện tới. Tên Tiêu trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, cũng đưa một quyền nghênh đón. Quyền đầu hai người đụng nhau, liền nghe bùng một tiếng, kình khí bắn ra bốn phía, thân thể hai người đều rung chuyển, ngay cả thang lầu cũng mơ hồ hơi bị rung động!

 

Rắc rắc hai tiếng, bậc thang dưới chân hai người đồng thời vỡ ra!

 

Vẻ khinh miệt coi thường trên mặt Tiêu biến mất, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc. Hắn không ngờ đối phương có thể đối kháng với lực lượng của chính mình! Lôi Hống lại nổi giận, trong đầu hắn nào nghĩ được nhiều như vậy? Chỉ là vừa rồi một quyền này, không ngờ bị đối phương ngạnh tiếp được, không khỏi có chút tức giận. Hơn nữa, bởi vì đối phương từ trên cao xuất quyền, chiếm chút ưu thế, hắn lại hơi chịu thiệt thòi, lúc này cánh tay cũng khá tê dại, không kìm được lửa giận: "Thằng quỷ nước ngoài ở nơi nào tới đây, dám ở chỗ này giương oai!"

 

Hắn cởi áo khoác của mình ra, cả giận nói: "Con mẹ nhà ngươi, lão tử hôm này không bóp chết ngươi thì không phải họ Lôi!"

 

Hắn đang muốn tiến lên, lại bị Tiểu Lôi giữ lại, liền nghe thấy Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Dùng biện pháp ta dạy ngươi."

 

Lôi Hống ngẩn người, lập tức nghe lời gật đầu. Hắn lời ai cũng không nghe, thiên hạ chỉ nghe lời ba người. Thứ nhất tự nhiên là Lôi đại tiểu thư, người thứ hai tức là lão bà Như Hoa, thứ ba, sợ rằng chỉ có Tiểu Lôi thôi.

 

Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn tên Tiêu đó một cái. Vừa rồi Tiêu mới xuất ra một quyền, Tiểu Lôi lập tức liền nhìn ra, tên gia hỏa này là một kỵ sĩ Vatican! Cái thứ đấu khí đó trên người kỵ sĩ Vatican, còn có cái thứ lực lượng quang minh thần thánh kia, tuyệt đối không sai được.

 

Kỵ sĩ Vatican ư? Lão tử ghét nhất cái thứ gia hoả này chạy đến nhà người khác hoa chân múa tay.

 

Lôi Hống bóp bóp quyền đầu, xương khớp vang lên cắc cắc, miệng lẫm lẫm liệt liệt quát: "Thằng qủy ngoại quốc chết bằm! Hiện tại lão gia ta đếm đến ba! Nếu ngươi không tránh ra, ta sẽ khiến ngươi bay ra ngoài."

 

Tiêu giận quá hóa cười, quát lại: "Tiểu tử, ngươi thử xem!" Hắn miệng cười lạnh, nhưng trong lòng cũng thật sự không dám khinh thị Lôi Hống, vội vàng chuẩn bị tư thế để nghênh địch.

 

"Được! Ta bắt đầu đếm..." Lôi Hống cười quái dị một tiếng, hít sâu một hơi, sau đó trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một chút cổ quái, môi khẽ mở, miệng trực tiếp bật ra một chữ:

 

"Ba!"

 

Lời nói vừa phát ra, trong lúc Tiêu còn đang kinh ngạc, Lôi Hống đã như mũi tên nhanh chóng xông lên trên.

back top