Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 1: Tỉnh Mộng

Ngoại ô kinh thành nước Đại Chu, trong viện nhỏ, lá rụng tả tơi, cây khô mục nát, chỉ có một căn phòng cực kỳ cũ kỹ, những mảnh ngói đã biến thành màu nâu, nhiều chỗ bị vỡ, mưa dột, cả viện trừ tiếng mưa rơi, không còn âm thanh gì khác, cảnh tượng tiêu điều.

 

Trong phòng, không một tiếng động. Trên giường bị mưa dột ướt, có một nữ tử tóc búi cao đang ngồi, nàng nhìn về xa xăm, đôi mắt trống rỗng, dường như đang nhớ lại điều gì đó. Nàng, mày đen như mực, mắt to long lanh, làn da trắng nõn, chỉ là trên gương mặt mịn màng lại có một vết sẹo như hình chữ nhất ở giữa trán, vết sẹo mặt dù không lớn, đã lành, nhưng sần sùi thoạt nhìn cứ như da rắn.

 

“Khụ khụ....”, mặc dù cố nén, nhưng vẫn không kìm được tiếng ho, nàng nhìn lướt qua đôi chân đã không còn cảm giác, lại nhanh chóng dời mắt, tiếp tục nhìn về phương xa vô định.

 

“Như Ca, ta yêu chính là bản thân nàng, chứ không phải dung mạo của nàng.”

 

“Như Ca, bất luận ta có bao nhiêu nữ nhân đi nữa, thì nàng vẫn mãi là chính thê.”

 

“Như Ca, đời này ta yêu nhất là nàng, bất luận nàng trở thành thế nào, ta cũng chỉ yêu mình nàng mà thôi.” Nhìn cảnh tượng hoang vu trong và ngoài phòng, nhớ tới những lời đường mật kia, trái tim nàng nhói đau. Lời thề xưa dường như còn quanh quẩn bên tai, nhưng giờ phút này, hắn lại đang ở đâu? Đang làm gì? Chắc là đang trái ôm phải ấp rồi! Hắn nói hắn không để ý dung mạo của nàng, nhưng lại lần lượt cưới về những thị thiếp xinh đẹp, nói nàng mãi là chính thê, nhưng lại không cho nàng xuất hiện trước mặt mọi người, nói hắn yêu nàng nhất, lại đuổi nàng đến nơi này sống chết tự lo. Đây chính là yêu của hắn sao?

 

“A! Bà Lý, thật sự là hầu gia đã lệnh phải làm như vậy sao?”, ngoài phòng, tiếng một phụ nhân truyền đến, dù đã cố nhỏ giọng, nhưng mà ở tiểu viện cũ nát tĩnh lặng này tiếng nói lại vang dội rõ ràng. Có lẽ là nghe được tiếng của phụ nhân, trong đôi mắt không có tiêu cự của nữ tử đang ngồi trên giường thoáng qua một tia cảm xúc không rõ.

 

“Két...”, cửa phòng mở ra, hai phụ nhân áo xanh một mập một gầy bước vào. Người gầy đang bưng cái khay có một mảnh vải đen đắp lên.

 

“Phu nhân đã cả ngày khùng khùng điên điên, lại đã từng sinh con nối dõi cho hầu gia, hầu gia cần gì đuổi tận giết tuyệt chứ!” phụ nhân bưng khay nói, nhìn nữ tử đang ngồi trên giường, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng mặt mày vẫn đẹp như vẽ, thấy nàng không có chút phản ứng nào, có vài phần thương hại.

 

“Sinh con nối dõi, ha, cái đồ Chung Vô Diệm, sinh ra cái thai chết, lại tàn phế, khắc mẫu khắc đệ, không biết bao nhiêu người cười nhạo hầu gia chúng ta cưới một sao chổi về, hầu gia đã sớm không chịu nổi nàng, chỉ là ráng đối phó mà thôi. Ta đã nói với ngươi, trưởng công chúa Bình Dương có ý với hầu gia, nếu cưới được công chúa , tiền đồ của hầu gia sẽ tươi sáng vô cùng, không chừng chẳng mấy chốc sẽ được phong vương! Trưởng công chúa mà chịu làm thiếp sao, người này như là cái gai cản đường công chúa, dĩ nhiên là phải loại bỏ tận gốc rồi. Nếu còn giữ lại nàng ta chẳng phải là đối nghịch với công chúa sao? Dù gì người thân của nàng ta cũng đã không còn trên đời nữa rồi, xem như nàng xuống đó cũng không tịch mịch”.

 

Phụ nhân đó nhìn nữ tử đang ngồi ngẩn người trên giường, mặt đầy vẻ kinh thường, “Chỉ là một đứa con riêng của Ngọc gia mà thôi, chiếm vị trí chính thê ở Hầu phủ năm năm, cũng xem như là có phúc lớn rồi.” Vén mảnh vải đen lên, bưng chén thuốc còn đang bốc hơi ra, phụ nhân mập đi đến giường, cười gằn bóp miệng nữ tử đang ngồi trên giường đổ thuốc vào, mặc dù nàng cố gắng giãy giũa, nhưng thân thể gầy yếu không sao địch nổi mụ.

 

“Rầm”, dưới sự giằng co, chén thuốc rơi xuốn đất, vỡ vụn. Phụ nhân mập thấy vậy tát nàng một cái. Nhìn thấy vết đứt trên tay nàng do mảnh vỡ chén thuốc cứa vào, mụ càng điên tiết, tát liền mấy cái liên tục. Trên gương mặt trắng nõn của nàng nhanh chóng hiện ra mấy dấu bàn tay đỏ chót, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Gương mặt vốn trắng bệch lúc này lại có mấy phần thê mỹ khác thường.

 

“Được rồi, bà Lý, chúng ta đi thôi, uống loại kịch độc này, nàng ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, xem như tích chút đức, để nàng dưới địa ngục đừng cáo tội chúng ta với Diêm Vương.” Phụ nhân gầy thấy nữ tử ngã xuống giường thở dốc, kéo phụ nhân mập đi, mặc dù mọi người đều nói phu nhân điên, nhưng theo bà thấy không phải như vậy, trong đôi mắt kia chứa đựng bi ai vô cùng, người điên làm sao có được.

 

“Hừ! Lá gan của người quá nhỏ, khó trách những công việc béo bở trong hầu phủ này chẳng bao giờ tới phiên ngươi...” ra ngoài cửa, phụ nhân mập quay đầu lại nhìn nữ tử đã bất động trên giường, bất mãn nói phụ nhân gầy. Bỗng nhiên “Rầm” một tiếng, cánh cửa đập mạnh, đóng lại, mụ sợ hết hồn, cảm thấy như có từng trận gió lạnh thổi qua.

 

“Ha ha...” hai người thấy cửa lớn đột nhiên đóng chặt, bên trong phòng như có tiếng quỷ khóc gào, hét to một tiếng bỏ chạy lấy người.

 

Không biết qua bao lâu, trong tiểu viện vang lên một trận ồn ào.

 

Một nam tử đầu độ kim quan, mặc áo bào gấm màu xanh ngọc, dẫn theo một nữ tử diện mạo thanh tú, và mấy tên gia đinh tráng kiện đi vào tiểu viện.

 

“A! Hầu gia, cửa này vốn vẫn đóng mà!” Hai người phụ nhân chỉ vào cửa phòng đang mở nói.

 

“Hầu gia, xem ra là do quỷ hồn của tỷ tỷ quấy phá, hôm qua ở Pháp Hoa Tự thiếp thân có xin chủ trì mấy lá bùa giữ nhà, trụ trì nói, chỉ cần đặt bùa này lên thi thể, rồi đem đi thiêu, là có thể trừ tà trừ quỷ, chỉ là....”, liếc nhìn nam tử bên cạnh, lại nhìn lướt qua thi thể đã cứng còng trên giường đôi mắt trợn to, trên mặt nữ tử đó như có chút không đành lòng.

 

“Chỉ là cái gì?” tiếng nói của nam tử trầm thấp mang theo dụ dỗ.

 

“Chỉ là như vậy tỷ tỷ sẽ không siêu sinh được nữa, ta thật không đành lòng”, nữ tử nức nở nói, trong mắt lại thoáng qua một tia u tối.

 

Bọn người hầu nghe thế, không khỏi cảm động cực kỳ, trắc phu nhân quả đúng là người dịu dàng lương thiện, khó trách Bình Dương công chúa thích nàng như vậy, trước khi vào cửa đã cho nàng làm trắc phu nhân.

 

“Nàng quá lương thiện rồi, nếu không phải máu của nàng ta hữu dụng, ta sao có thể chịu đựng một nữ nhân không hề biết tình thú lâu như vậy chứ. Cứ nghĩ đến sống chung với nữ nhân như vậy lâu đến thế, ta đã cảm thấy ghê tởm.” Nam tử nhìn cái xác, ôm chầm nữ tử bên cạnh, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét.

 

“Hầu gia có thể nhịn được việc mà người thường không thể nhịn, là người mà thiếp ngưỡng mộ cả đời, ngày nay chàng đã là hầu gia, bộ dạng tỷ tỷ như vậy thật đúng là không xứng với chàng, gia tài bạc vạn của tiểu tử Ngọc Vân Kiệt kia cũng đã về tay hầu gia, xem như là bồi thường cho hầu gia đi.”

 

“Đúng vậy, cuối cùng cũng về tay ta, chỉ là nếu không có phu nhân giúp đỡ, chuyện cũng sẽ không thuận lợi như thế, vi phu nhất định sẽ không quên công lao của phu nhân.”

 

Nghe giọng nói mềm mại của nàng ta, làm hắn nhớ tới chút chuyện không muốn nhớ, mày hơi cau lại, nhưng ngay khi thấy được vẻ mặt tràn đầy tình yêu của nàng ta, lại nhanh chóng dãn ra.

 

“Bày mưu tính kế cho hầu gia là bổn phận, cũng là phúc phận của thiếp thân.” Nữ tử dịu dàng hiểu lòng người khiến tâm tình của Âu Dương Thiệu tốt lên rất nhiều.

 

“Ta còn có chuyện quan trọng cần bàn bạc với Bình Dương công chúa, phu nhân thay ta dán lá bùa này lên, rồi thiêu hủy toàn bộ cái viện này, nhớ không được để lại dấu vết”. Ngửi thấy một mùi hôi thối, hắn không muốn ở lại khắc nào, dặn dò xong, quay bước đi không nhìn lại một lần.

 

“Dạ, thiếp thân biết, sẽ xử lý sạch sẽ.” Thấy người đã đi xa, nữ tử bước vào phòng, gương mặt vốn dịu dàng phút chốc trở nên dữ tợn đáng sợ, làm cho phụ nhân gầy nhìn thấy mà lạnh cả sống lưng. Thở dài thầm nghĩ, nữ nhân trong hầu phủ này quả nhiên đều là một loại, đều là cao thủ đóng kịch cả!

 

Bỗng nhiên, phụ nhân gầy thấy được vật nữ tử nằm trên giường giấu trong tay áo, kinh sợ. Vốn định kêu to nhưng lại thấy ánh mắt chứa đựng cầu khẩn, tuyệt vọng vô tận, và tức giận của nàng, thì không kêu nữa im lặng đi ra ngoài.

 

“Trắc phu nhân, bọn tiểu nhân đã chuẩn bị xong, người chỉ cần châm lửa nữa là xong.” Thấy phụ nhân gầy đi ra, phụ nhân mập đi vào, nịnh hót nói với nữ tử thanh tú kia, đưa mồi lửa tới.

 

“Tốt rồi, các ngươi lui xuống hết đi!”

 

“Dạ!” nghe vậy, mọi người nhanh chóng chạy ra ngoài, những chuyện xúi quẩy thế này, dính vào sẽ xui xẻo nhiều năm, nhanh tránh đi thì hơn, chớ để quỷ hồn quấn thân.

 

Sau khi mọi người đi hết, nữ tử nhìn ‘thi thể’ đang trợn mắt nằm trên giường, móc ra một lá bùa màu vàng từ trong ngực, đính vào trước ngực thi thể. Châm lửa, khom lưng nhìn Như Ca chết không nhắm mắt, trên mặt nàng ta là vẻ kinh bỉ. “Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế, một kẻ ngu! Sao lại được làm Hầu phu nhân. Nói gì mà tình thân như tỷ muội, lại đè ép bắt ta làm thiếp. Ngươi cho rằng ta thích làm tỷ muội với ngươi lắm sao, nói cho ngươi biết, ta hận sao ngươi không sớm chết một chút đó! Thật đáng tiếc làm sao đệ đệ tốt của ngươi vì hầu gia đoạt gia tài đã bị giết chết. Chậc, chậc, hầu gia vốn là định cho ngươi chết lúc sinh luôn kìa, không ngờ mạng ngươi lớn như vậy, ngày ngày uống độc dược mạn tính, vậy mà lúc sinh vẫn không chết. Ta chỉ còn cách xúi giục đại tiểu thư trừng trị ngươi, đáng tiếc chỉ làm ngươi mất hai chân, nhưng mà cũng tốt, nhờ ngươi làm lá chắn, mà công chúa mới không dòm ngó đến ta, ha ha!......”

 

Nàng ta cười không chút kiêng kỵ, tiếng cười như một lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng Như Ca, nàng dùng hết toàn lực, nháy mắt phóng dao ra.

 

“A!” nàng ta kêu lên một tiếng thảm thiết, mồi lửa trong tay rớt xuống, căn phòng nhanh chóng bốc cháy.

 

“Ngươi...”, nàng ta nhìn chằm chằm vào thanh dao trên tay Như Ca, máu tươi trên cổ phun ra, đã không nói được nữa rồi, chỉ có thể không cam lòng nhìn đầu mình rời khỏi thân.

 

Nhìn cái đầu trong tay, Như Ca chỉ cảm thấy cuộc sống của mình giống như một trò đùa lớn, người mà mình cho là tỷ muội tốt lại là người mong mình mau chết nhất. Phu quân mình tình si lại muốn mình không bao giờ siêu sinh được, còn có đứa bé đáng thương, chưa kịp nhìn thấy thế giới này hồn đã về địa phủ.

 

“Âu Dương Thiệu!” Tay nàng ôm lấy đầu, cảm thấy sinh mạng trôi đi, nhớ tới nam tử vô tình, cả đời thảm đạm của mình, tiếng kêu thê lương của Như Ca vang lên trong ngọn lửa bừng cháy.....

 

Năm năm ân ái quay đầu lại đã thành hư không, hận như nham thạch nóng chảy vào Diêm Thành, nếu lại có kiếp sau, nhất định sẽ mở to hai mắt, để nhìn rõ những thứ sài lang hổ báo này.

back top