Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 100: Âm mưu và tử vong

Trong một gian phòng ở Pháp Nguyên tự, bởi vì Âu Dương Lâm bỗng nhiên phát bệnh, Tưởng thị không thể không lập tức bảo người tìm một gian phòng cho Âu Dương Lâm nghỉ ngơi.

 

“Khởi bẩm phu nhân, vùng gần phía đông Pháp Nguyên Tự không thấy tung tích họa sĩ”

 

“Khởi bẩm phu nhân, vùng phía tây không thấy bóng họa sĩ”

 

“Khởi bẩm phu nhân, vùng phía nam không thấy họa sĩ”

 

“Bẩm phu nhân, vùng phía bắc cũng không tìm thấy họa sĩ”

 

Vốn tin chắc sẽ tìm được, bọn hộ vệ tốn nửa canh giờ vẫn không thấy người, tuy rằng tức giận, nhưng chỉ đành mau chóng về báo cho Tưởng thị.

 

“Một đám phế vật! Sao không chết hết đi!”

 

Âu Dương Lâm nghe bọn hộ vệ báo, tiện tay cầm lấy một chén trà gần đó nện lên đầu một hộ vệ, khiến gã chảy máu đầy đầu, nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Bởi vì tính nết Âu Dương tiểu thư cực xấu, chửi rủa hạ nhân trong phủ là chuyện thường, từ sau khi bị điên càng thêm nghiêm trọng.

 

Mấy ngày trước, một nha hoàn hầu hạ đại tiểu thư nhiều năm chẳng qua không cẩn thận làm vỡ bình hoa trong phòng. Đại tiểu thư Âu Dương phát bệnh liền cho người đổ mảnh vỡ bình sứ vào bụng nha hoàn đó. Bụng người làm sao chịu nổi vật cứng như vậy, nha hoàn đó liền đứt ruột mà chết ngay tại chỗ. Nghe thấy tiếng la khóc của nha hoàn đó, đại tiểu thư Âu Dương lại cười cực kỳ vui vẻ, quả thật vô cùng biến thái.

 

Lúc trước, buổi tối Âu Dương tiểu thư ngủ không không yên giấc, nên ban ngày ỉu xìu không có sức phát điên, từ sau khi ngủ ngon giấc, ban ngày liền đủ sức giày vò người. Nếu trong lúc nàng ta không vui mà bọn họ dám lảng tránh, sẽ càng phạt nặng hơn. Vì thế hộ vệ chỉ đành không nhúc nhích nhận chén trà kia.

 

Thấy hộ vệ bị thương, Tưởng thị không đổi sắc dù chỉ một chút, lạnh lùng nói: “Không thấy liền không tìm nữa sao? Chớ trách ta không báo trước, các ngươi tìm hơn nửa năm vẫn không thấy, hôm nay người đã xuất hiện, nếu vẫn tìm không được, thì chờ đem đầu tới nhận tội đi.”

 

“Vâng, phu nhân!”

 

Mấy hộ vệ nghe Tưởng thị nói, thấy đôi mắt ngoan độc của phụ nhân, đều hoảng sợ, đứng dậy cúi chào, rồi tiếp tục đi tìm, trong lòng vô cùng hối hận, sao lúc trước lại nhận công việc đòi mạng như vậy.

 

“Chờ chút, gọi đại thiếu gia đến đây!”

 

“Vâng, phu nhân”

 

Chờ mấy tên hộ vệ đi xa, Tưởng thị đến ngồi bên cạnh Âu Dương Lâm. Thấy ngực Âu Dương Lâm phập phồng, gò má run rẩy, hai mắt trợn to, Tưởng thị cả kinh, vội vàng móc lọ thuốc trong ống tay áo ra, trút một viên cho Âu Dương Lâm nuốt vào.

 

Không lâu sau, Âu Dương Lâm bớt co quắp, Tưởng thị mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

 

Sau khi uống thuốc, Âu Dương Lâm bớt tức giận, đột nhiên mắt rưng rưng, nhào vào lòng Tưởng thị, “Mẫu thân, Phong công tử trốn rồi, mẫu thân nhất định phải giúp nữ nhi tìm nha! Nữ nhi đã thành bộ dạng này, nếu không có Phong Vô Trần, về sau sợ rằng không tìm được lang quân như ý nữa.”

 

“Lâm nhi yên tâm, hắn đã đến Đại Chu, thì mẫu thân nhất định giúp con tìm về”, thấy bộ dáng Âu Dương Lâm như vậy, Tưởng thị vô cùng đau lòng, mình chỉ có một nữ nhi, hận không thể cho nó những thứ tốt nhất trên thế gian, hiện tại bất quá chỉ là một họa sĩ nho nhỏ của nước khác, nếu không thể đáp ứng nó, làm Hầu phu nhân còn ích gì!

 

Nghĩ đến chuyện vừa rồi ở hội trường, lòng càng thêm tức. Nhưng cũng rất kinh ngạc, nha đầu kia làm sao biết mình muốn bắt Phong Vô Trần mà tráo người.

 

Ngẫm lại, trước đó không lâu mình nói chuyện với Phong Vô Trần ở chỗ núi giả, tuy khá yên tĩnh, nhưng không hẳn không có người đi qua. Không chừng, Ngọc Như Ca đã nghe được toàn bộ lời của mình. Nhớ tới những lời linh tinh trong lúc nôn nóng nói với Phong Vô Trần như chỉ cần hắn cưới con gái liền cho hắn kế thừa Hầu vị này nọ, Tưởng thị nhíu mày, chẳng lẽ do con gái bệnh lâu khiến mình cũng bị ảnh hưởng. Điều nên không nên đều đã nói ra hết.

 

Đang lúc Tưởng thị suy nghĩ, Âu Dương Thiệu đi đến.

 

Âu Dương Thiệu nhìn thoáng qua mẹ con Tưởng thị, u quang chợt lóe trong mắt, giây lát liền biến mất, thành một bộ ôn hòa.

 

“Vừa nghe hạ nhân báo lại, mẫu thân đang tìm nhi tử, không biết có chuyện gì quan trọng ạ?”

 

Suy nghĩ bị cắt ngang, Tưởng thị nhìn Âu Dương Thiệu, Tưởng thị sổ ra một tràn răn dạy.

 

“Muội muội ngươi hiện giờ như vậy, ngươi không lo ở bên chiếu cố hầu hạ, biến đi đâu mất vài canh giờ, trong lòng ngươi còn có muội muội này, còn có mẫu thân ta không!”

 

Thấy Tưởng thị tức giận, Âu Dương Thiệu vờ lộ vẻ sợ hãi, vội vàng giải thích: “Mẫu thân đừng giận, Thiệu nhi rời đi nhiều canh giờ là có lý do chính đáng. Thiệu nhi nghe nói hôm này là ngày Phật thành đạo, cầu nguyện rất linh nghiệm, nên đến chính điện đốt nhang trường thọ cho mẫu thân và muội muội, hy vọng mẫu thân và muội muội luôn khỏe mạnh. Tiếc rằng người trong điện Đại Hùng rất nhiều, mất nhiều thời gian mới tới lượt.”

 

Nghe Âu Dương Thiệu giải thích xong, sắc mặt Tưởng thị hơi hòa hoãn, nhẹ giọng nói: “Ừ, ngươi làm tốt lắm, bất quá hiện tại không thấy bóng dáng Phong Vô Trần, có thể đã đi khỏi Pháp Nguyên Tự. Ngươi có nhiều thủ hạ, không bằng đi sắp xếp người tìm kiếm đi.”

 

“Bất quá, mẫu thân và muội muội còn tại đây, nếu Thiệu nhi không ở.......”

 

“Khắp Pháp Nguyên Tự đều có hộ vệ Hầu phủ canh giữ, chờ muội muội ngươi khỏe hơn chúng ta sẽ trở về”, đến đây, Tưởng thị lại tiếp tục đưa ra món mồi mình dùng vô số lần, “Tin chắc con đã nghe phụ nhân con nói, chỉ cần muội muội con thành thân, mẫu thân sẽ cho con làm người kế thừa Hầu phủ ngay. Tuy rằng hiện tại phụ thân con không tỉnh táo, nhiều việc không nhớ được, bất quá mẫu thân nhớ là được. Miễn là Thiệu nhi mang được Phong Vô Trần về, mẫu thân lập tức bảo phụ thân con gửi tấu cho hoàng thượng.”

 

Người kế thừa Hầu phủ........

 

Âu Dương Thiệu nhớ tới những điều nghe được sau núi giả, hai tay đặt sau lưng nắm đến trắng bệch, ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên rồi biến mất, trên mặt là vẻ mừng rỡ vô cùng.

 

“Tạ mẫu thân, Thiệu nhi sẽ làm hết khả năng, tìm ra Phong công tử cho mẫu thân.”

 

“Ừ, đi đi!”

 

Không còn sớm, đám người Như Ca và Liệt thị đang dùng cơm chay trong nhà ăn, từ cửa sổ có thể nhìn thấy từng người đang lục tục từ nhà ăn đi ra cửa lớn Pháp Nguyên Tự.

 

Vì Tiêu Dạ Huyền sai người đổi ngựa kéo xe của Như Ca thành ngựa bờm trắng ngày đi ngàn dặm, nên từ phủ thế tử đến Pháp Nguyên Tự chỉ mất nửa canh giờ. Thấy mọi người lần lượt ra ngoài, Như Ca không gấp, tính ở trong nhà ăn chờ mọi người đi hết rồi mình đi cũng chẳng muộn.

 

“Tiểu thư, người Hầu phủ lục soát khắp trong ngoài Pháp Nguyên Tự mà vẫn không thấy người. Vừa rồi nô tỳ đi xem, đại thiếu gia Âu Dương hình như đã ra ngoài tự tìm rồi, mấy thị vệ kia đòi lục soát xe ngựa của chúng ta, theo tiểu thư dặn dò, nô tỳ và Thanh Trúc làm bộ giằng co vài cái liền để bọn họ lục soát, bất quá bọn họ cũng chịu thiệt chút, bị ngựa trắng kia đá cho thất điên bát đảo.”

 

“Ừ, cứ để họ tra.”

 

Trong nhà ăn, vừa uống trà Liệt thị vừa nhìn bộ y phục của Phong Vô Trần trên người thị vệ Hắc Nham phủ thế tử, thật khó tưởng tượng, Hắc Nham và Phong công tử kia diện mạo khác xa nhau, vậy mà Thanh Nhi có thể khiến mặt Hắc Nham biến thành khuôn mặt Phong Vô Trần, quả là thần kỳ.

 

Thấy ánh mắt tò mò của Liệt thị, Như Ca cười hỏi: “Mẫu thân tò mò Thanh Nhi làm sao biến Hắc Nham thành Phong công tử phải không?”

 

“Đúng vậy”, ngày trước, biết nữ nhi thường xuyên thay đổi dung mạo của bản thân, cải trang thành người khác rất giống, bất quá từ lúc vào Pháp Nguyên Tự nữ nhi vẫn ở bên cạnh mình, chỉ phái Thanh Nhi đi lo liệu. Mà Thanh Nhi thì tay nghề vẽ lông mày rất giỏi, nhưng công phu dịch dung thì không tốt lắm.

 

Nghe vậy, Như Ca lấy ra một bình sứ bằng ngọc trắng tinh xảo từ trong tay áo, đưa tới trước mặt Liệt thị: “Biến Hắc Nham thành Phong công tử, phần lớn là nhờ viên thuốc nhỏ xíu này.”

 

Để chứng minh, Như Ca đổ ra một viên thuốc, cho vào miệng.

 

Nhìn động tác của Như Ca, Liệt thị vô cùng khó hiểu, bất quá ngay lập tức bị một màn trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm. Chỉ chốc lát sau khi uống viên thuốc kia, trên mặt Như Ca bắt đầu xuất hiện một một lớp màng thật mỏng.

 

Gỡ màng mỏng trên mặt xuống, Như Ca ra hiệu cho Thanh Nhi đi tới, trùm màng mỏng lên mặt Thanh Nhi, nháy mắt, vốn khác nhau hoàn toàn, giờ mặt Thanh Nhi đã tương tự Như Ca bảy tám phần.

 

“Sau khi ăn vào Dịch Dung Đan, trên mặt sẽ xuất hiện một lớp màng, dán màng này lên mặt người khác, dù cho dung mạo hai người khác xa nhau, cũng sẽ tương tự bảy tám phần, hóa trang thêm chút nữa liền giống nhau gần như hoàn toàn. Đây là nữ nhi đọc được trong một quyển sách cổ kết hợp với ý kiến của bản thân chế ra, thuốc này nữ nhi mới chế, nếu mẫu thân thích, nữ nhi sẽ cho người đưa qua.”

 

“Ừ, thuốc này thật thú vị”, nghe vậy, Liệt thị xem như được mở rộng tầm mắt, nói: “Lúc trước, khi ta đến Cẩm Tú Phường, mấy lần thấy Hoàng thị lởn vởn ở cửa Cẩm Tú Phường, chắc do ta đến Cẩm Tú Phường thường xuyên quá, bị Hoàng thị thấy nên nghi ngờ. Từ sau khi hôn sự của nhị tỷ con không thành, Ngọc phủ tổn thất hơn 10 vạn hai, lão phu nhân phải bỏ tiền riêng, Hoàng thị cứ đến Nhàn Nguyệt Các khóc rên nghèo mãi, bị ta không lạnh không nóng đuổi về. Giờ có thuốc này dễ giải quyết hơn.”

 

Đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, chủ trì Minh Đức và đại sư Tuệ Chân mặc áo cà sa tím bước vào.

 

“A di đà Phật, các vị thí chủ, không biết cơm bổn tự có hợp khẩu vị không?”

 

“Đầu bếp tự ta tay nghề cực cao, thức ăn hết sức ngon miệng, đa tạ chủ trì đại sư thịnh tình khoản đãi!”, không phải Như Ca nói quá, quả thật, món chay dù chỉ có rau cải và đậu hũ, nhưng rất ngon.

 

“Ngọc thí chủ quá khen!”

 

Đại sư Minh Đức hết sức tò mò về chuyện vừa xảy ra trong hội trường, diện mạo có thể thay đổi, nhưng thế tử phi làm sao tránh được người Hầu phủ mà đưa Phong công tử đi.

 

Hình như biết suy nghĩ của đại sư Minh Đức, đại sư Tuệ Chân nghiêng đầu cười nói: “Trước khi bắt đầu phần sau của Pháp Hội, Phong thí chủ đến chính điện tìm sư đệ giao tranh, bất quá sư đệ không có ở đó, ta liền nhận thay. Trùng hợp đụng phải Thanh Nhi thí chủ nói Hầu phu nhân có ý đồ bắt Phong thí chủ về Hầu phủ. Vì vậy ta liền tự tiện làm chủ, để Phong thí chủ thông qua mật đạo của tự ta đi ra ngoài.”

 

Minh Đức đại sư nghe đại sư Tuệ Chân nói, liền hiểu rõ. Khó trách sư huynh không có vẻ gì là ngạc nhiên, thì ra đã sớm biết ngọn nguồn.

 

Thấy Minh Đức đại sư đã hiểu ra, đại sư Tuệ Chân lấy ra một bức họa từ trong tay áo, đưa cho Như Ca.

 

“Ngọc thí chủ, bức tranh này do vị Phong thí chủ kia vẽ trong mật đạo của bổn tự, nhờ tăng nhân giới luật đưa cho lão nạp tặng thí chủ để cảm tạ Ngọc thí chủ giúp đỡ, xin thí chủ nhận lấy!”

 

Như Ca mở bức tranh ra xem, bên trong vẽ Quan Âm, nhưng khác những tranh Quan Âm khác ở chỗ, dung mạo Quan Âm giống Như Ca như đúc, có cả ấn ký hoa anh đào trên trán, hơn nữa Quan Âm không ngồi trên hoa sen mà là trên hoa quỳnh.

 

“Như Ca cảm tạ!”

 

Liệt thì nhìn bức tranh cảm thán: “Ở trong mật đạo mờ tối mà có thể vẽ sống động như thật thế này, Phong công tử quả là đại tài!”

 

“Dạ”, Như Ca nhìn sơ bức tranh, rồi cuốn lại đưa cho Thanh Nhi giữ. Như Ca thấy đã qua giờ Thân, người đã vơi nhiều, bèn nói với hại vị đại sư: “Hôm nay đa tạ hai vị đại sư thịnh tình khoản đãi, không còn sớm, Như Ca phải về phủ thôi.”

 

Nghe vậy, đại sư Minh Đức và đại sư Tuệ Chân đều đọc Phật hiệu: “Ai di đà Phật, các vị thí chủ đi thong thả!”

 

Bên ngoài Pháp Nguyên Tự, thấy mấy hộ vệ Hầu phủ đầu đầy mồ hôi dòm chằm chằm phía này, mắt trợn to giống như nhìn xem có người cần tìm bên cạnh mình không, Như Ca cười thầm, hiện tại người các ngươi muốn tìm đã biến thành một nam tử xấu xí, gù lưng, mặt đầy mụn lở loét rồi.

 

Bốn gã hộ vệ Hầu phủ canh ở cửa lớn Pháp Nguyên Tự, tìm không thấy người, chỉ còn biết hy vọng người nọ trốn bên cạnh Như Ca, nhưng nhìn mãi, vẫn không thấy một người thừa nào. Nhớ đến lời Hầu phu nhân bỗng lạnh toàn thân. Dù thế, cũng chỉ đành nhìn đám người Như Ca lên ngựa, rời đi.

 

Vì quá muộn, trên đường không một bóng người, ngang qua vách núi, Tiêu Dạ Huân ngồi bên cạnh Như Ca bất chợt chỉ vào sườn núi nói: “Chỗ đó có người!”

 

Nghe vậy, Như Ca nhìn đến nơi Tiêu Dạ Huân chỉ, quả nhiên trong thấy dáng người đang đứng ở đó.

 

Thanh Nhi nghe Tiêu Dạ Huân nói, liếc nhìn bóng người bên đó, vẻ mặt hiểu biết nói: “Nơi đó dù là vách núi, nhưng phía sau có rừng rậm, nghe nói Pháp Nguyên Tự lấy gỗ từ đó để xây phòng khách mới. Năm nay mất mùa, chắc là gia đình nông dân vào rừng tìm chút lương thực đó mà.”

 

Thanh Trúc gật đầu, “Nói phải! Thu hoạch không tốt, bách tính đành dựa vào rừng núi sông suối kiếm ăn thôi.”

 

Như Ca nhìn bóng người biến mất sau vách đá, lòng thầm nghĩ.

 

Gia đình nông dân thật sao..........

back top