Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 53: Tên cặn bã bị cắn

Trong Ngự Thư Phòng, Hồng đế mặc long bào vàng sáng ngồi trên ngai vàng, trong tay đang cầm chén trà Vân Long chỉ dùng cho hoàng thất, vừa uống xong một hớp, đã thấy tiểu thái giám tiến vào bẩm: “Hoàng thượng, Cẩm Thân vương thế tử xin gặp!”

 

Nghe vậy, mày Hồng đế giãn ra, nói: “Truyền vào!”

 

Không bao lâu, Cẩm Thân vương thế tử tiến vào,đứng không xa bàn sách, trên mặt mang theo vẻ cung kính của thần tử đối với đế vương, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt lạnh lùng có nhàn nhạt thân tình.

 

Hồng đế lên ngôi nhiều năm, tự nhiên có một cỗ khí thế đế vương khó nói nên lời. Nhưng khi đối mặt với Tiêu Dạ Huyền thì loại khí thế đế vương này không nghi ngờ gì đã bị giảm đến mực thấp nhất, ánh mắt vốn làm người ta không dám nhìn thẳng lúc này lại mang theo một chút ôn hòa.

 

“Dạ Huyền, trẫm nghe Thanh Trạch nói cổ trùng trong cơ thể con đã lấy ra, nhưng vẫn còn chưa khỏi hẳn, gấp tới đây là có chuyện gì sao?”

 

Đối với đứa cháu này, Hồng đế có cảm giác thân thiết khó tả. Đứa nhỏ này mặc dù tính tình không tốt lắm, nhưng năng lực xử lý công việc cực mạnh, hơn nữa lớn lên ở trong cung, xưa nay Hồng đế luôn thương yêu như nhi tử, rất tin tưởng. Lúc trước chinh chiến, vào thời khắc nguy hiểm nhất, ngay cả những đứa được gọi là con ruột kia cũng né còn không kịp, chỉ có đứa cháu này là cản tên cho mình, mỗi lần thấy, Hồng đế luôn cảm thán sao đứa bé này không phải là nhi tử của mình.

 

Tiêu Dạ Huyền cũng không quanh co lòng vòng, nói “Dạ Huyền muốn xin thánh thượng hạ chỉ ban hôn.”

 

Hồng đế nghe vậy, cực kỳ kinh ngạc, mấy năm nay ông ngoại và phụ thân của nó rất quan tâm việc này, chỉ là mỗi lần nhắc tới đều bị nó cự tuyệt, nếu không phải ở Vân Cương xảy ra chuyện, mình đã sớm khiến đứa cháu này thành gia, chẳng qua lúc đó biểu hiện của những nữ tử kia thật làm người ta thất vọng. Cũng làm cho Dạ Huyền chán ghét đến tận xương tủy, giờ thấy nó chủ động nhắc tới, thật khiến Hồng đế rất đỗi vui sướng, “Ban hôn? Cho con?”

 

Tiêu Dạ Huyền trịnh trọng gật đầu “Dạ”.

 

Hồng đế rất hứng thú, vốn cho là chuyện này phải để hoàng hậu mở miệng mới xong, không ngờ giờ đứa nhỏ này không chỉ muốn lấy vợ, mà còn tự thân đến cầu ban hôn, xem ra nhất định là nó cực kỳ thích cô nương kia. Hồng đế đặt chén trà xuống, vui vẻ hỏi “Là tiểu thư nhà nào?”

 

“Tứ tiểu thư Ngọc phủ, Ngọc Như Ca.”

 

Trong đầu Hồng đế lần lượt điểm tên các thần tử, chỉ có quan tam phẩm Ngọc Chính Hồng là họ Ngọc, bất quá nghe nói chính thê hắn chỉ có hai nữ nhi...... Tứ tiểu thư hình như là thứ nữ......... Hồng đế trầm ngâm.

 

Tiêu Dạ Huyền biết Hồng đế nghi ngờ, thản nhiên giải đáp “Nàng là thứ nữ của quan tam phẩm Ngọc Chính Hồng.”

 

Thứ nữ? Trên mặt Hồng đế có mấy phần không vui “Tiểu thư nhà quan lại quyền quý con không coi trọng, sao lại muốn cưới thứ nữ Ngọc phủ làm thê? Không bằng tuyển một người khác làm thê, để nàng làm tiểu thiếp?”

 

Tiêu Dạ Huyền liếc Hồng đế một cái nói “Tiểu thư nhà quan lại quyền quý có nhiều hơn nữa, chất nhi cũng chỉ muốn lấy nàng làm thê. Nếu là những người khác, bệ hạ cứ chờ đến quân kỹ quán tìm người đi!”

 

Hồng đế nghe vậy nghẹn lời, đồ bất hiếu này, lại dám uy hiếp mình, nhưng đối mặt với đứa cháu mình thương nhất Hồng đế không cách nào nghiêm nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Phụ vương và mẫu phi con đã đồng ý?”

 

“Phụ vương và mẫu phi.......” dường như nhớ tới điều gì, Tiêu Dạ Huyền không nói thêm gì nữa.

 

Hồng đế thấy vẻ mặt hơi cô độc của Tiêu Dạ Huyền, trong lòng đau xót, ôn hòa hỏi: “Cô nương kia thật tốt như vậy, để con thích như thế?”

 

Nhớ tới đôi mắt long lanh của người kia, khóe môi Tiêu Dạ Huyền khẽ cong lên, trong mắt mang theo một chút dịu dàng: “Dạ, không ai bằng”

 

“Không ai bằng.....” ba chữ này nghe sao mà nặng, khiến Hồng đế chấn động.

 

“Dạ Huyền có thể sống tới bây giờ, chình là nhờ nàng”.

 

“Thì ra nàng là tiểu nha đầu 4 năm trước đã cứu con sao đó vội vàng bỏ chạy?” Hồng đế bỗng nhiên hiểu ra, thấy Tiêu Dạ Huyền mím chặt đôi môi, biết mình nói ra lời không nên nói, lắc đầu một cái, xem ra chất nhi động lòng thật rồi. Tính tình nó quyết tuyệt hơn người khác nhiều, một khi quyết định là tám con ngựa kéo cũng không thay đổi, mình không thành toàn cho nó thì còn cách nào khác. Về phần đôi phu thê không biết điều kia, thôi vậy!

 

“Được rồi, mấy ngày nữa trẫm sẽ hạ chỉ ban hôn.”

 

Tiêu Dạ Huyền khẽ lắc đầu “Hạ bây giờ luôn”.

 

Hắn biết có lẽ nàng vẫn chưa thương hắn, nhưng hắn sẽ không cho nàng thêm cơ hội rời đi. Hắn muốn để cho nàng nhanh chóng biết, nàng thuộc về hắn, là thê tử duy nhất của hắn.

 

Hồng đề nghe vậy buồn cười nói, “Hiện giờ? Chất nhi thật nóng lòng. Cửa cũng đã tìm tới rồi, chẳng lẽ còn sợ nàng chạy mất sao?”

 

Nói xong phân phó Lý công công đang đứng nghiêm một bên lấy thánh chỉ tới, Hồng đế muốn tự mình nghĩ phải viết thế nào.

 

Lý công công đem tới một mảnh lụa màu vàng sáng, cung kính đặt trước mặt Hồng đế.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Dạ Huyền Hồng đế vung tay lên, bút chuyển động như rồng bay, từng chữ hiện ra, cuối cùng đặt bút xuống, lấy ngọc tỷ ấn lên góc phải phía dưới mảnh lụa. Thánh chỉ ban hôn đã hoàn thành.

 

Hồng đế cười nói: “Hài lòng chưa?”

 

Nhận lấy thánh chỉ, nhìn kỹ xác nhận không có gì sai sót, Tiêu Dạ Huyền cười sáng lạn y hệt đứa bé có được món đồ chơi yêu thích, nhưng chỉ trong chốc lát lại đổi thành ánh mắt sáng quắc nhìn Hồng đế “Sính lễ!”

 

Bị ánh mắt như vậy nhìn, Hồng đế cảm thấy da đầu cũng muốn tê dại, mấy năm nay đứa cháu này cơ hồ đã vơ vét sạch những thứ quý báu của mình, Hồng đế bắt đắc dĩ lắc đầu.

 

“Chất nhi muốn cái gì, tự mình đến quốc khố lấy đi, ta đều đồng ý.”

 

“Nghe nói Tây Vực tiến cống một cây trâm làm từ thủy tinh là Ám Dạ Chi Quang, hiện giờ không có trong quốc khố........”

 

Tình hình này là phải tốn dữ rồi, thôi, ai bảo mình không cự tuyệt được làm chi.

 

“Lý Đức, ngươi đến phủ Nội Vụ lấy món Ám Dạ Chi Quang đó tới đây.”

 

Lý công công vội đáp một tiếng, khom người lui ra khỏi Ngự Thư Phòng, chạy đến Phủ Nội Vụ.

 

Sau thời gian một chén trà, Lý công công mang một cái hộp hoa văn tinh mỹ trở lại, cung kính dâng cho Tiêu Dạ Huyền.

 

Tiêu Dạ Huyền mở hộp ra, liền thấy cây trâm tản ra ánh sáng óng ánh trong suốt, không kìm được khẽ mỉm cười, chắc nàng sẽ thích.

 

Thép trăm năm biến thành bũn nhão rồi, Hồng đế Tiêu Dạ Huyền như vậy, liền biết rễ tình đâm sâu rồi. Nâng chén trà lên thong thả uống một hớp nói “Như ý rồi nha.”

 

Tiêu Dạ Huyền đóng nắm hộp lại, nhìn Lý công công nói “Phiền Lý công công đi Ngọc phủ tuyên chỉ với ta.”

 

Hồng đế nhất thời im lặng, còn muốn tự mình đi? Bất đắc dĩ nhìn Lý Đức nói “Không nghe à, bảo ngươi đến Ngọc phủ truyền chỉ đó.”

 

Thánh chỉ vừa viết xong không bao lâu, mực còn chưa khô, đã thúc giục người đi truyền chỉ, hơn nữa thế tử còn tự đi, vị Ngọc tiểu thư nay quả nhiên là được sủng ái vô cùng. Nghĩ vậy, Lý Đức không dám chậm trễ chút nào, nhận lấy thánh chỉ đi theo Tiêu Dạ Huyền.

 

Hồng đế thấy vẻ mặt vui vẻ lúc rời đi của Tiêu Dạ Huyền, trong đôi mắt sắc bén cũng có mấy phần ý cười.

 

Là đế vương, thần tử đều là vũ khí lợi hai của mình, nhưng chỉ có chất nhi này là người duy nhất mình có thể tin tưởng!

 

Bên ngoài sân nhỏ Nhàn Nguyệt Các, hoa anh đào nở rộ. Rừng trúc vây quanh Nhàn Nguyệt Các đã bị chặt bỏ hơn phân nữa chỉ để lại một vòng bao làm nền cho hoa anh đào, bởi vì có hoa này mà Nhàn Nguyệt Các thành một nơi phong cảnh xinh đẹp, thường có người đến ngắm hoa.

 

Liệt thị biết Như Ca thích loại hoa này, nên nàng tưởng là Liệt thị cho người gieo xuống, còn dặn dò các ma ma nha hoàn trong Nhàn Nguyệt Các coi chừng, chớ để người ta làm gẫy.

 

Ngồi trong đình nhỏ, thỉnh thoảng ngắm nhìn vườn hoa phía trước, Như Ca đang cúi đầu vẽ một bức hoa anh đào trên vải thêu. Hiện giờ ở Cẩm Tú Phường,một bức thêu như vậy đã bán được 3 ngàn lượng. Sau khi Liệt thị kiểm tra kỹ lưỡng vết thương đã ổn, thật vất vả mới khiến Liệt thị bỏ lệnh cấm đụng đến đồ may vá sách vỡ, trong lúc rảnh rỗi, Như Ca liền thêu một bức đưa qua Cẩm Tú Phường, xem như là giết thời gian, dù sao mẫu đã có sẵn.

 

Hai ngày trước vừa mở cửa ra đã nghe thấy hương hoa anh đào, Như Ca còn tưởng là ảo giác, không ngờ bên ngoài viện thật sự có một vườn anh đào lớn. Nhìn biển hoa trước mắt, Như Ca liền nhớ đến tòa nhà lớn ở thành Đông kia, nghĩ đến dáng vẻ vụng về của người nọ, cách làm phô trương như vậy thật không giống tác phong của hắn. Muốn cho người dọn sạch,nhưng nhìn những đóa hoa xinh đẹp, lại không đành lòng. Không thể không thừa nhận, hoa này được thiết kế cực kỳ tốt, từng màu hoa xen kẽ, vô cùng đẹp mắt.

 

Đang lúc tập trung thêu, Như Ca liền nghe một giọng nói truyền đến.

 

“Nghe nói hoa nơi này rất đẹp, nhưng theo bản công tử thấy cũng không đẹp bằng hoa tứ muội thêu.”

 

Như Ca ngẩng đầu lên, liền thấy Âu Dương Thiệu mặc áo dài màu xanh vẻ mặt phơi phới đứng cách mình hai trượng, ngược sáng làm Như Ca phải nheo mắt lại.

 

“Âu Dương công tử mắt thật là tốt, Như Ca mới vừa vẽ xong, đã có thể nhìn ra thêu đẹp hay xấu”, kéo vải che lại bức vẽ, Như Ca đứng dậy, lạnh nhạt nói.

 

Nghe vậy, trên mặt nam tử xẹt qua một chút xấu hổ, thật ra thì hắn làm sao thấy được trong đó thêu cái gì. Cô nương này sao chẳng hiểu phong tình gì cả, uổng phí mình vì nàng nóng ruột nóng gan. Bất quá trước giờ đối với nữ nhân Âu Dương Thiệu đều luôn tỏ vẻ ôn hòa, lấy ra một vật từ ống tay áo, tiến lại gần.

 

“ Hôm đó ở Thọ vương phủ, Thiệu không thể đúng lúc giúp tứ muội một tay, khiến tứ muội giật mình, thật cảm thấy hổ thẹn, hôm nay đặc biệt chuẩn bị một món quà nho nhỏ,cho tứ muội đỡ sợ! Đây là khối ngọc loại tốt nhất từ Thương Châu, ngàn vàng khó mua, mong tứ muội nhận!”

 

Lúc Âu Dương Thiệu đến gần Như Ca trong vòng một trượng, Tuyết Lang vốn đang nằm bên chân giả vờ ngủ say, đột nhiên bật dậy, trong mắt tràn đầy cảnh giác, gầm nhẹ một tiếng, há miệng nhe ra hàm răng bén nhọn lạnh lẽo, thật giống như Âu Dương Thiệu dám lại gần một bước, sẽ cắn đứt cổ hắn.

 

Thấy vậy, Âu Dương Thiệu sợ hãi lùi lại vài bước, vừa rồi chỉ nhìn thấy mỹ nhân, không thấy bên cạnh nàng còn có một con thú dữ như vậy.

 

“Âu Dương công tử tha lỗi, thú nhỏ tính tình thất thường, thấy người lạ là sẽ như vậy”, cúi người nhéo nhéo cổ Tuyết Lang, làm Tuyết Lang thoải mái đến híp mắt lại.

 

“Mặc dù Âu Dương công tử và nhị tỷ thân thiết, nhưng với Như Ca mà nói lại là người xa lạ, quà của công tử quá giá trị, Như Ca không dám nhận, nơi đây là hậu viện Ngọc phủ, nam khách nên dừng bước. Nếu không còn chuyện gì, Như Ca xin phép đi trước.”

 

Nghe vậy, Âu Dương Thiệu không vui ra mặt, nhưng thấy Tuyết Lang, không dám có động tác gì khác.

 

Âu Dương Thiệu vội vàng đến nơi đây tìm Như Ca như thế chỉ vì Hầu phu nhân đã hứa chỉ cần có thể xử lý Lý gia và đưa Như Ca vào Hầu phủ, sẽ để cho hắn chân chính trở thành trưởng tử, tương lai kế nhiệm tước vị Kim Lăng Hầu. Trương Thiên Sư bên kia rất thuận lợi, Lý gia đã như cá nằm trong chậu, điều này làm cho Âu Dương Thiệu vui sướng hết sức. Nghĩ tới thiếu nữ ngày đó ở tửu lâu làm mình nhớ nhung, liền không kiềm chế được. Mặc dù yêu cầu của Âu Dương Lâm hết sức quá đáng, nhưng vì tiền đồ, hy sinh tương đương là cần thiết, chờ mình nắm quyền rồi, còn cần kiêng dè nữ nhân điên kia sao?

 

“Tứ muội cần gì xa lạ như thế, hôm đó ở tửu lâu, tứ muội rõ ràng có ý với Thiệu, sao hôm nay biểu hiện lạnh nhạt như vậy?”

 

Như Ca nhìn Âu Dương Thiệu, quả thật là tức cười, kiếp trước sao mình lại bị mê hoặc bởi kẻ như hắn chứ? Ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của Tuyết Lang, thản nhiên nói: “Hôm đó Như Ca chỉ là vô tình nhìn mà thôi, xin Âu Dương công tử chú ý cách dùng từ, công tử là ái nhân của nhị tỷ, Như Ca thật không dám trèo cao.”

 

Bị Như Ca không thèm chú ý mấy lần, Âu Dương Thiệu tức giận vô cùng, nhìnTuyết Lang, làm như ngộ ra, âm thanh không khỏi lạnh đi: “Chẳng lẽ là tứ muội coi trọng Cẩm Thân vương thế tử, nên mới lạnh nhạt với Thiệu như vậy. Không ngờ chẳng qua chỉ là một thứ nữ nho nhỏ mà có tâm muốn trèo cao con cháu hoàng thất, quả là không biết tự lượng sức mình, Cẩm Thân vương phủ là nhà quyền quý nhất Đại Chu này, cho dù ngươi vào được đó, bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, Thiệu không những có thể cho ngươi làm tiểu thiếp, mà tương lai còn.......”

 

Nhìn Âu Dương Thiệu đang tự biên tự diễn, Như Ca đứng dậy, châm biếm nói: “Đừng nói là làm tiểu thiếp cho công tử, cho dù là chính thất, Như Ca cũng tình nguyện vào miếu làm ni cô còn hơn.”

 

Nói xong, liền ra hiệu Tuyết Lang đi ra khỏi đình.

 

“Ngươi.......” thấy thiếu nữ chẳng thèm ngó ngàng gì tới mình, luôn được nữ nhân ái mộ Âu Dương Thiệu làm sao chịu được loại đối đãi này, nghe tiếng kêu cách đó không xa, Âu Dương Thiệu cười, hắn không tin, thiếu nữ này nếu có thân thiết da thịt với mình, còn có thể thoát khỏi lòng bài tay mình sao, quyết định xong, Âu Dương Thiệu vọt người lên trước định bắt Như Ca lại.

 

Thấy vậy, hai mắt Như Ca lạnh lẽo, “Tuyết Lang!”

 

Tuyết Lang đã sớm nhìn không vừa mắt tên này rồi, thấy hắn vọt tới bên người nữ chủ nhân mình, tàn khốc trong con người xanh ngọc càng tăng thêm, lập tức hóa thành thú dữ, như một mũi tên từ bên người Như Ca vọt ra. Trong chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Thiệu không ngừng vang vọng khắp Nhàn Nguyệt Các.

 

Ngọc Bảo Oánh và Thất ma ma tới tìm người, nhìn thấy đùi phải của Âu Dương Thiệu bị cắn rớt một khối thịt to, máu tươi phun ra như suối. Mà bên kia, hành hung người xong, Tuyết Lang còn tỏ vẻ ghét bỏ nhanh chóng phun khối thịt trong miệng ra.

 

“Ngọc Như Ca, ngươi thật to gan, dám tung sói của ngươi cắn công tử Hầu phủ!”, kể từ lúc gặp Âu Dương Thiệu ở Thọ vương phủ, Ngọc Bảo Oánh liền nhớ mãi không quên, hơn nữa lúc nào với nữ nhân Âu Dương Thiệu cũng một bộ ân cần săn sóc làm Ngọc Bảo Oánh cứ như bị bỏ bùa, mặc dù chỉ ở xa xa thấy hai người nói chuyện, đã quả quyết Như Ca đang dụ dỗ người trong lòng của mình,thấy Âu Dương Thiệu bị thương, càng thêm hận sao không xé xác được Như Ca. Nhưng còn kiêng kỵ dã thú hung dữ bên cạnh Như Ca, chỉ có thể kêu nha hoàn đỡ Âu Dương Thiệu đã đau đến bất tỉnh đi kiếm đại phu, trước khi đi vẫn không quên cảnh cáo Như Ca.

 

“Ngọc Như Ca, ngươi chờ đó, xem tổ mẫu trừng phạt ngươi thế nào!”

 

“Tứ tiểu thư, lần này họa lớn rồi.” Thất ma ma thấy Ngọc Bảo Oánh nổi giận đùng đùng bỏ đi, gấp đến độ dậm chân.

 

“Thất ma ma, từ khi nào thì hậu viện dành cho nữ quyến của Ngọc phủ chúng ta cho phép nam tử tùy ý xông vào, Lang nhi bất quá chỉ là ngăn cản một tên dê xồm xấu xa mà thôi”

 

Nghe vậy, Thất ma ma nghẹn lời, đến Ngọc phủ không tới tiền viện, ngược lại chạy thẳng đến hậu viện, công tử Hầu phủ quả thật có chút thất lễ.

 

“Dù sao cũng là cắn người quyền quý, không bằng giao con sói này.........”

 

Ngụ ý là muốn nàng giao Tuyết Lang ra, Như Ca nhìn Thất ma ma, trong mắt ngưng tụ một tầng sương lạnh.

 

“Thất ma ma chỉ cần nhắc nhở tổ mẫu, sói này là của ai, còn lại tổ mẫu tự nhiên sẽ biết phải làm gì.”

 

Ai u, sao lại quên mất, Thất ma ma vỗ vỗ đầu. Con sói này tuy nói là ban thưởng cho tứ tiểu thư, nhưng rốt cuộc vẫn là của thế tử mà! Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ.

 

“Vậy lão nô đi trước, không biết chuyện này sẽ nháo thành thế nào đây!”

 

Rốt cuộc cũng được thanh tĩnh lại, Như Ca tới bên cạnh Tuyết Lang, dùng khăn day lau vết máu bên khóe miệng Tuyết Lang, vỗ vỗ đầu nó nói: “Làm tốt lắm! Bất quá, cắn thứ như vậy, ô uế miệng ngươi.”

 

Tuyết Lang tựa hồ nghe hiểu lời Như Ca, ngước đầu lên gầm vài tiếng, làm chim chóc xung quang bay tán loạn, mèo hoang sợ hãi kêu bậy, sau đó dùng tư thế ưu nhã nhất đi theo Như Ca về Nhàn Nguyệt Các.

 

Sau khi Như Ca đi, nam tử áo xanh núp một góc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Xem ra có người dám dòm ngó đại tẩu, tin tức sốt dẻo như vậy nếu truyền tới tai đại ca ở trong cung....... Bị Tiêu Dạ Huyền bỏ rơi mấy ngày nay, Tiết Thanh Trạch đột nhiên cảm giác mình được cứu, nhanh chóng bay tới cửa cung. Tiểu đệ như hắn, mấy ngày nay vừa phải làm người trồng hoa, vừa nghe lén, bộ dễ lắm sao?

back top