Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 67: Kết cục của Lý thị

Bên trong phó đường, Ngọc Chính Hồng ngồi trên ghế thái sư, gân xanh nổi đầy trán. Lão phu nhân đầu óc còn choáng váng vì chuyện lúc nãy, đang nằm trên một giường nệm nhỏ.

 

Như Ca và Vân Kiệt, Liệt thị ngồi một bên chờ phán xét chân tướng việc phóng hỏa. Ngọc Giai Nhàn vì thương thế nghiêm trọng, tạm thời được đưa đến một gian phòng ở viện sau để thầy thuốc chữa trị.

 

Lúc này, ngoài phòng, sấm sét nổi lên, từng trận gió lạnh thổi vào.

 

Thi thể nam tử bị nát sọ được cuốn tạm trong tấm chiếu ném qua một bên, cạnh đó là phụ nhân vẫn còn đang khóc rống. Lý thị và nha hoàn Bích Đào đang quỳ gối dưới đất, chờ Ngọc Chính Hồng phán xử.

 

Trầm mặc hồi lâu, Ngọc Chính Hồng đứng lên, đi tới bên cạnh nha hoàn Bích Đào đang run lẩy bẩy.

 

“Nói! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” giờ phút này Ngọc Chính Hồng rất giận dữ, đang tế bái yên lành, đột nhiên xảy ra chuyện kinh người như vậy. Tuy nói từ nhỏ Ngọc Giai Nhàn đã vào cung, không thân thiết lắm với Ngọc Chính Hồng, nhưng dù gì cũng là nữ nhi, bỗng nhiên biến thành bộ dạng như thế, sao không khiến Ngọc Chính Hồng tức giận được.

 

Ngọc Chính Hồng biết rõ từ nhỏ Ngọc Giai Nhàn đã rất cao ngạo, một lòng muốn gả vào hoàng gia, không thể nào gian díu với hạ nhân làm trong phòng bếp được, hơn nữa còn làm chuyện đó trong phòng Như Ca! Thật vượt quá khả năng tưởng tượng.

 

Bích Đào đã sớm sợ chết khiếp, chỉ nhớ rõ, tiểu thư nhà mình vào phòng lâu rồi mà không thấy ra, đang muốn vào xem thử, thì nha hoàn của tứ tiểu thư xuất hiện...... Nhìn diện mạo dữ tợn của Ngọc Chính Hồng, Bích Đào theo bản năng dòm về phía Lý thị bên cạnh.

 

Đang bi phẫn, thấy ánh mắt của Bích Đào, Lý thị lập tức chỉ vào Liệt thị và Như Ca, kêu gào: “Lão gia, nhất định là Ngọc Như Ca làm, nó hại nữ nhi của thiếp! Ghen ghét Giai Nhàn đã từng là thư đồng của An Dương công chúa, được Liễu phi nương nương yêu quý, sợ tương lai Giai Nhàn được gả cho hoàng tử, địa vị cao hơn nó, nên mới bày ra độc kế như vậy phá hoại Giai Nhàn, lão gia phải làm chủ cho thiếp và Giai Nhàn nha!”

 

Nghe Lý thị nói, Như Ca không biết nên khóc hay cười. Liệt thị càng thêm tức giận không kiềm nổi, dịu dàng thường ngày đều biến mất, xông lên phía trước, cho Lý thị một cái tát, làm Lý thị nổ đom đóm.

 

“Thường ngày ta nể ngươi là chính thất, luôn luôn cung kính lễ độ. Không ngờ ngươi vô liêm sỉ như thế. Ca nhi của ta sao phải ghen ghét Giai Nhàn. Thư đồng của công chúa? Giờ công chúa đã gả đi xa hai năm rồi đó! Được Liễu phi yêu mến? Đại tiểu thư đã 19, cũng coi là gái lỡ thì, nếu thật được yêu mến, đã sớm được ban hôn rồi. Ca nhi ta khéo léo hiểu chuyện, có gì thua kém đại tiểu thư, nếu không phải ngươi tâm tư bất chính, đời trước làm nhiều việc ác, làm sao nữ nhi ngươi rơi vào kết cục như vậy.”

 

“Ngươi......” Lý thị bụm mặt, chỉ tay vào mặt Liệt thị nói không ra lời.

 

Lão phu nhân, Ngọc Chính Hồng, và mấy người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm. Trong mắt mọi người, Liệt thị luôn là người dịu dàng nhu nhược, hiện giờ lại giống như sư tử bị chọc giận, nói ra lời không thể nói là không hung ác.

 

Liệt thị thấy bộ dáng giật mình của mấy người kia, lạnh lùng cười: “ Lão gia chớ kinh ngạc, việc này tượng đất còn phải tức giận huống chi là thiếp thân. Nữ nhi của thiếp thân bị người hãm hại bao lượt, lão gia chưa làm chủ cho nó lần nào, hôm nay nếu còn tiếp tục như vậy, không minh oan cho nó, ngày mai thiếp thân sẽ tự dẫn con mình đi cáo trạng lên trên, xem thử rốt cuộc Đại Chu có còn vương pháp hay không!”

 

Ngọc Chính Hồng thấy Liệt thị thật sự quyết tâm, bèn đạp Bích Đào một cước.

 

“Nói, rốt cuộc là có chuyện gì, nếu không nói thật, ta liền hạ lệnh đánh chết hết người nhà ngươi!”

 

Cả nhà Bích Đào đều là hạ nhân trong Ngọc phủ, làm việc ở Đông viện, nghe Ngọc Chính Hồng nói vậy, quá sợ hãi, mặc cho Lý thị nháy mắt thế nào cũng bất chấp, bò dậy, cuống quít dập đầu.

 

“Lão gia, nô tỳ nói, nô tỳ nói, ngài ngàn vạn lần đừng đánh chết cả nhà nô tỳ, đều là do đại tiểu thư sai nô tỳ làm, phu nhân cũng có phần, cả nhà nô tỳ vô tội.......”

 

Lý thị nghe vậy, nháy mắt như bóng xì hơi, miệng không ngừng lập đi lập lại một câu “Thôi rồi, thôi rồi......”

 

Trong một căn phòng ở hậu viện, Ngọc Giai Nhàn nằm trên giường, cả người bị bỏng, dần dần tỉnh lại, cảm giác đau rát khó chịu vô cùng, nghe được hàng loạt tiếng thở dài bên tai.

 

Thầy thuốc già bắt mạch xong, nhìn da thịt cháy khét nát bét của Ngọc Giai Nhàn, lắc đầu liên tục.

 

Quản gia Lý Toàn thấy vẻ mặt đại phu như vậy, không chắc là có ý gì, hỏi “Đại phu, sao rồi, còn cứu được không?

 

Thầy thuốc vuốt vuốt chòm râu, chần chờ chốc lát mới nói: “Vị tiểu thư này hình như chuyện phòng the.......khụ..........quá độ, hai chân bị vật nặng đè đứt, xương cốt và lục phủ ngũ tạng đều bị ảnh hưởng nặng, hơn nữa còn hít quá nhiều khói độc, xem ra rất khó qua nổi, chuẩn bị hậu sự trước đi!”

 

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, Lý Toàn vẫn rất cả kinh, liếc mắt nhìn nữ tử trên giường, hồi lâu nói “Xin đại phu cứ dốc hết sức, tới đâu hay tới đó.”

 

“Tất nhiên lão phu sẽ chữa trị hết sức”, lão thầy thuốc vốn sợ bị lằng nhằng, vừa nghe chỉ bảo mình làm hết khả năng, thì thở phào nhẹ nhõm. Theo Lý Toàn ra ngoài chuẩn bị thuốc.

 

Sau khi hai người đi, núp cách đó không xa Ngọc Bảo Oánh tiến vào, thấy Ngọc Giai Nhàn nửa sống nửa chết nằm trên giường, đột nhiên khẽ cười, không bao lâu biến thành cười to.

 

Nghe thấy tiếng cười bén nhọn của Ngọc Bảo Oánh, Ngọc Giai Nhàn gian nan mở miệng:

 

“Ngươi cười cái gì?”

 

Vì bỏng nặng, cổ họng Ngọc Giai Nhàn đã bị hư, tiếng nói vốn nhu hòa uyển chuyển giờ trở nên cực kỳ khàn đục, giống như dây đàn đứt vang lên tiếng osng ong. Nghe vậy, Ngọc Bảo Oánh cười càng vui sướng.

 

“Ta đang cười ngươi đó, tỷ tỷ của ta”, Ngọc Bảo Oánh ngồi bên giường, dùng sức bóp ở chỗ bị thương khiến Ngọc Giai Nhàn gào lên.

 

“Không phải ngươi nói tìm cho ta một phú hộ sao, hôm nay dáng vẻ còn kinh khủng hơn quỷ thế này, làm sao trèo cao, giúp muội muội ta tìm đây? Từ nhỏ ta đối ngươi kính yêu có thừa, ngươi lại lần lượt hại ta, thu của Kim Lăng Hầu phủ 10 vạn lượng, gạt ta vô cùng thê thảm, không phải là vì muốn giữ đôi chân này sao? Ai nha, làm sao bây giờ! Đôi chân này rốt cuộc vẫn không giữ được rồi.” Ngọc Bảo Oánh vén chăn lên, chân Ngọc Giai Nhàn từ đầu gối trở xuống, trống trơn.

 

Ngọc Bảo Oánh lại nâng đầu Ngọc Giai Nhàn lên cho nàng ta nhìn cho rõ. Nháy mắt hô hấp của Ngọc Giai Nhàn trở nên dồn dập.

 

“Sao có thể như vậy, sao lại như vậy?.......” Ngọc Giai Nhàn không thể tin vào điều mình đang thấy, mình chỉ đi vào xác nhận Ngọc Như Ca có ở trong phòng không mà thôi, sao lại biến thành thế này.

 

Thấy vẻ mặt không thể tin của người trên giường, Ngọc Bảo Oánh cúi người xuống nói, “Chân của người bị xà nhà đè, lửa nướng chín, dĩ nhiên là đã phải đứt.”

 

“Vốn tưởng ngươi rất ghê gớm, ai ngờ rắp tâm hại người, rốt cuộc tự hại mình biến thành thế này.” Ngọc Bảo Oánh nhìn khóe miệng co quắp chảy ra dãi của Ngọc Giai Nhàn, ghét bỏ bĩu môi, vẫn cảm thấy chưa hả giận: “Uổng công ta đặc biệt tìm Nhuyễn cốt tán cho ngươi, cảm giác thế nào, nam nhân mẫu thân tìm kia khiến ngươi cả đời khó quên chứ hả?”

 

Nghe vậy, Ngọc Giai Nhàn trợn to hai mắt, dần nhớ lại, chẳng trách mình uống rượu xong không bao lâu liền cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả thùng dầu hỏa cũng không xách nổi, vào phòng thì bị người ép không giãy được, thì ra là...... Ngọc Giai Nhàn nhìn chòng chọc mặt Ngọc Bảo Oánh, từ từ vung đôi tay bị phỏng chảy nước lên, giữa chừng không còn sức, cuối cùng mọi cố gắng hóa thành lời oán giận: “Ta là tỷ tỷ của ngươi! Nếu ta không hay, ngươi còn tốt được sao?”

 

Nghe vậy, Ngọc Bảo Oánh cười đến run cả người: “Tỷ tỷ? Người khác không biết, chứ ta chẳng lẽ không biết. Ngoài mặt là đại tỷ thân thiện, thực chất là lòng dạ bò cạp. Không có gì uy hiếp ngươi, thì còn tốt chút, nhiều lắm là bị ngươi sai bảo như chó, có khả năng uy hiếp đến ngươi, người liền muốn mạng người ta, từ nhỏ đã vậy rồi. Lúc trước vào cung tham gia tuyển chọn thư đồng cho công chúa, vị Cố tiểu thư kia, trời sinh dạ dày yếu, bị ngươi cho ăn đồ có ba đậu đã sớm đi gặp Diêm Vương. Nha hoàn Thải Thanh của ngươi, vì được công chúa khen khéo tay, ngươi liền bắt người ta xuống giếng mò cây trâm bị rơi ngay giữa mùa đông, đến giờ còn chưa đi lên. Cả Ngọc Như Ca nữa, giáp mặt thì tỷ muội thân thiết, sau lưng thì tìm người bắt nó bán đi, nếu không do nó mạng lớn, đã chết mấy lần rồi. Phụ thân định gả ta đến nhà quan giàu có ở xa, bất quá trước lúc xuất giá, không thấy ngươi thê thảm, ta không thể yên lòng được.”

 

“Chẳng phải ngươi chê ta lxấu xí như quỷ sao? Ngươi tự nhìn lại mình một chút đi, nhìn đi”, Ngọc Bảo Oánh ngay lập tức móc ra một gương đồng từ ống tay áo, đưa đến trước mặt Ngọc Giai Nhàn.

 

Vừa nghe Ngọc Bảo Oánh nhắc tới dung mạo của mình, Ngọc Giai Nhàn không nhịn được, nhìn vào gương thử. Trong gương là một người, tóc bị cháy sạch, cả mặt trừ hốc mắt còn lại chỗ nào cũng bị cháy đen, có chỗ da thịt đã bị mảnh ngói nóng kéo đi nguyên khối, còn lại bọng máu to tướng.

 

Thấy gương mặt vốn thanh lệ trắng nõn giờ trở nên vô cũng khủng bố, chẳng khác gì quỷ bò ra từ địa ngục.

 

“A!” Ngọc Giai Nhàn thét lên, hất gương đồng văng xuống đất, hộc ra một ngụm máu tươi.

 

Thấy Ngọc Giai Nhàn như vậy, rốt cuộc Ngọc Bảo Oánh cảm thấy hả giận, đứng dậy, dòm xuống người trên giường.

 

“Nói với mẫu thân chỉ là muốn phá hủy trinh tiết của Ngọc Như Ca, thực tế lại muốn đẩy nó đến chỗ chết. Tất cả hôm nay đều là ngươi tự chuốc lấy, cái này kêu là ác giả ác báo! Về sau tỷ tỷ không cần lo cho muội nữa, hiện tại không bằng tự lo khi mình xuống âm phủ, có nhiều ít oan hồn tới tìm tỷ báo thù! Mỗi người một cánh tay, một chân, cũng đủ xé xác tỷ ăn! Ha ha......”

 

Nghe thấy lời Ngọc Bảo Oánh, người trên giường bắt đầu co quắp kịch liệt, thật giống như bị người ta giằng xé, không bao lâu, từ từ dừng lại, trợn to mắt nhìn nóc nhà, chẳng còn thở.

 

Thấy vậy, Ngọc Bảo Oánh chán ghét phủi phủi mấy cọng tóc cháy đen vương trên tay, nghe được tiếng bước chân cách đó không xa, vội mở cửa đi ra ngoài.

 

Mà lúc này trong phó đường, nghe xong lời Bích Đào, cả đám người đều kinh sợ. Phụ nhân kia càng gào to hơn.

 

“Trời ơi, phu quân tạo ra nghiệt gì, mà bị người hãm hại như vậy!” Vốn tưởng trượng phu mình hại tiểu thư nhà người ta, không ngờ cũng là bị người ta tính kế, nhìn qua Lý thị, phụ nhân kia xoay người nhào tới, cào mặt Lý thị. Hai người lăn thành một khối, đánh nhau.

 

Mấy hạ nhân vội chạy lại kéo hai người ra.

 

“Ngọc lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho nô tỳ! Phu thê nô tỳ làm việc trong từ đường hơn 20 năm, không nghĩ tới kết cục là thế này! Phu thê nô tỳ còn có phụ mẫu già phải cung dưỡng, phu quân không còn, cuộc sống sau này biết phải làm sao! Hu hu hu....” nói xong, phụ nhân lại nhào về bên cái chiếu khóc tiếp.

 

Mấy người có mặt đều hiểu, phụ nhân này rõ ràng là muốn bạc, vì vậy Ngọc Chính Hồng nói: “Được rồi! Ngươi vốn là gia nô của Ngọc gia, bị giết hay bị bán gì cũng là bổn phận của ngươi, lui xuống nhận 300 lượng đi, nếu còn lằng nhằng, hoặc đem sự việc này truyền ra ngoài, đừng trách ta độc ác!”

 

Phụ nhân kia nghe vậy, không dám khóc nháo nữa, chỉ nói thầm: “300 lượng, quá keo kiệt!”

 

Nói vậy, nhưng cũng không dám dây dưa, mình đã ký văn tự bán đứt rồi, nếu lão gia thật là người độc ác, cái mạng nhỏ của mình cũng chẳng còn. Phụ nhân vội vàng quỳ lạy tạ ân đức của Ngọc Chính Hồng, sau đó lui xuống nhận bạc.

 

Phụ nhân kia coi như là biết thức thời, Ngọc Chính Hồng nhìn Lý thị, nhớ tới cái thứ gớm ghiếc đang nằm ở hậu viện, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của mẫu tử Liệt thị, Ngọc Chính Hồng càng chán ghét Lý thị.

 

“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, hôm nay coi như ta đã thấy được. Lý thị không những lòng dạ độc ác, thậm chí nữ nhi cũng dạy thành tính tính độc ác như thế, giữ lại còn có ích gì!”

 

Lão phu nhân nằm một bên đang không ngừng bấm chuỗi hạt châu mã não trên tay, hình như là đã nhẫn nại đến cực điểm, dùng lực một cái, từng hạt châu liên tiếp rớt đất, mở to hai mắt, nói với Ngọc Chính Hồng: “Còn dài dòng cái gì, mau xử lý nó đi, từ nay về sau ta không muốn thấy mặt nó nữa! Vốn nể tình nó gả vào Ngọc gia nhiều năm, chịu nhiều vất vả, mới cho đến từ đường tĩnh tâm, không ngờ càng tệ hơn, làm ra chuyện trời đất khó dung, hiện giờ chẳng còn gì để nói nữa.”

 

Dừng lại một lát, Trịnh thị dời mắt đến lão bộc đang đứng nghiêm một bên, “Phương quản sự, chuẩn bị Mộng Đổng Dược đi. Nếu thanh tỉnh là hại người, thì từ nay về sau cho nó u mê đến chết đi!”

 

Ở Đại Chu, thuốc mê sảng là thuốc mê cực kỳ mạnh dành cho hổ sói, rất hại đến thân thể con người. Người uống vào, trong vòng nửa canh giờ sau, tinh thần sẽ trở nên thất thường, ý thức không rõ, ngu si ngơ ngác, thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân, trong từ đường của các tộc tuy không thường dùng, nhưng đều có chuẩn bị sẵn.

 

Nghe lão phu nhân ra lệnh, lão bộc vội vàng ứng tiếng lui ra, đi lấy thuốc.

 

Lý thị đang quỳ trên đất, nghe vậy cũng vọt đứng lên, muốn chạy đi, mới vừa đến cửa, đã bị hai nam nhân cường tráng đứng ngoài dùng gậy quất xuống chân, ngã lăn ra đất.

 

“Các ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là con dâu đích tôn của Ngọc gia, xuất thân tướng phủ, đại ca là đại tướng quân, các ngươi sao có thể đối với ta như vậy, Giai Nhàn, mau tới cứu nương, Giai Nhàn..........”

 

Lý thị cứ gào lên, không có bất kỳ người nào để ý tới, trong mắt mọi người có mặt đều là lạnh lẽo.

 

Vốn đã tới ngoài cửa, nghe thấy tiếng gào của Lý thị, Ngọc Bảo Oánh lập tức rụt người về, thấy lão bộc đang bưng thuốc tới, lặng lẽ rời khỏi phó đường.

 

Trong phòng, thấy chén thuốc đen sì, Lý thị giãy giụa lắc đầu, bất quá hai người kèm chặt kia rất khỏe, dù cho Lý thị giãy mạnh hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Một trong hai tên bóp chặt cằm Lý thị, đổ thuốc vào, chẳng mấy chốc, chén thuốc đã thấy đáy.

 

Được buông ra, Lý thị vội vàng móc họng mình, nhưng một giọt cũng không phun ra được, đang lúc hoảng sợ vạn phần, quản gia Lý Toàn lại hốt hoảng dẫn người khiêng một cáng trúc phủ vải trắng chạy vào, quỳ trên đất bẩm báo.

 

“Lão gia, lão phu nhân, đại tiểu thư đi rồi!”

 

Nghe vậy, nháy mắt Lý thị dừng lại động tác, bắt lấy góc áo Lý Toàn, không tin hỏi: “Ngươi nó gì, Giai Nhàn của ta sao lại đi, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó.”

 

“Phu nhân, nô tài không nói bậy, vừa rồi lúc lão đại phu mang thuốc vào, tiểu thư Giai Nhàn đã không còn thở nữa. Người đang ở phía sau, nếu phu nhân không tin có thể tự mình nhìn!” bị Lý thị níu, Lý Toàn bất đắc dĩ chỉ vào cáng trúc sau lưng.

 

Lý thị bật dậy đi tới cáng trúc, cứng ngắc mở tấm vải trắng ra, thấy thảm trạng của Ngọc Giai Nhàn, khóc rống lên.

 

Thấy Lý thị tuyệt vọng và bàng hoàng, mọi người một chút đồng tình cũng không có. Hại người cuối cùng tự hại mình, đó chính là nói về Lý thị và Ngọc Giai Nhàn vậy.

back top