Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 167: Thật ra nàng là ai? (2)

Trong sân Mộng phủ đột nhiên bị cấm ra vào, không ọi người tới gần, bọn hạ nhân đều ở cách xa xa, mặc dù mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Mộng tướng quân phát hỏa, mọi người liền biết sự tình chắc chắn là không tốt, vì thế đều cách rất xa rất xa, bên ngoài sân có mấy người gia đinh canh gác.

 

Không khí trong phòng có chút áp lực, có chút nặng nề, Ngữ Diên ngồi ở bàn trang điểm bên cạnh không nói được một lời, Mộng phu nhân cầm khăn mặt thay nàng lau mặt, tiếp theo lấy ra một bình thuốc nhỏ, vén tóc của nàng tiếp theo Mộng phu nhân lấy tay chấm nước trong cái bình thuốc, chậm rãi xoa xoa nơi nào đó trên đầu của nàng, tiếp theo chậm rãi xoa xoa, một lúc sau, kỳ tích đã xuất hiện từ sau đầu nàng kéo xuống một miếng da.

 

Ngữ Diên nhìn mảnh da đột nhiên được lột ra từ trên tóc mình, trong lòng không biết là cái tư vị gì, nguyên lai nàng vẫn không có phát hiện mình mang theo miếng da bên ngoài cũng bởi vì miếng da này bám rất chặt trên đầu nàng, thiết kế như vậy, cùng với miếng da bình thường ở trên mặt tương đồng như thế, tự nhiên rất khó phát hiện.

 

“Diên nhi, con nên nhìn xem diện mạo thật của mình.” nói xong, Mộng phu nhân nhẹ nhàng lột ra, Ngữ Diên chỉ cảm thấy trên mặt mình giống như rớt xuống một lớp da, thoáng có chút đau đớn, cái này cũng khó trách, đều đã mang theo mười mấy năm rồi, nếu là một chút cảm giác đều không có, chuyện này thật đúng là kỳ quái.

 

Mộng phu nhân giúp nàng xé lớp da xuống sớm đã ngây người, bà vẫn biết nữ nhi này vô cùng xinh đẹp, chính là không nghĩ tới sẽ xinh đẹp kinh thiên động địa như thế, đây cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy bộ dạng đích thực của nàng sau khi lớn lên, lại không nghĩ rằng rung động như thế, nếu bộ dạng này của nàng đi ra ngoài thiên địa trong lúc đó sẽ bởi vì dung nhan tuyệt mỹ của nàng mà ảm đạm đi.

 

Ngữ Diên dừng một chút mới chậm rãi ngước mắt nhìn về gương đồng phía trên bàn trang điểm, ánh vào dung nhan nàng đó là da trắng nõn nà, chiếc cổ như ấu trùng thiên ngưu (sách cổ ví cổ người phụ nữ trắng nõn như ấu trùng), răng như hồ tê, trán rộng mày ngài, nụ cười đẹp làm sao, hai mắt trong veo có thần, giống như nước suối trong sâu rộng, nhìn quanh hết sức, đều là một phen thanh nhã cao hoa khí chất, làm cho người ta bị thu hút vào, tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn, mà hai má kia trên đó là hai má lúm đồng tiền, thực là xinh đẹp tuyệt trần vô luân, làm cho người ta giống như đang chìm đắm trong rượu thật sâu không thể ra.

 

Ngữ Diên cũng bị dung mạo của mình như vậy làm cho giật mình, nàng cũng biết mình đẹp, nhưng lại không nghĩ rằng dưới khuôn mặt đẹp còn cất giấu bí mật kinh thiên như vậy?! Theo bản năng nàng đưa tay nhẹ nhàng đụng vào hai má phấn nộn của mình, không khỏi nhìn về phía hai người, cái thân thể này đến tột cùng là ai? Vì sao có được dung nhan tuyệt mỹ như thế?!

 

Mộng tướng quân sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhưng hắn mở miệng câu đầu tiên cũng là vô cùng thương cảm, “Nhất chú ý khuynh nhân thành, lại chú ý khuynh nhân quốc!”

 

Ngữ Diên nghe thấy vậy tự nhiên biết là có ý tứ gì, cũng không biết vì sao, nàng cảm thấy cha mẹ vì nàng mà nhận lấy ủy khuất rất lớn, nước mắt lập tức liền bừng lên, nước mắt trong đôi mắt giống như nước của nàng kia chậm rãi chảy xuống làm cho người ta xem vạn phần chua xót, đúng lúc này, bên ngoài chợt đột nhiên không hề dấu hiệu lại nổi lên mưa, hơn nữa càng lúc càng lớn.

 

Mộng tướng quân ngây ra một lúc, chuyện này không đúng nha, lúc này vẫn là cảnh sắc tươi đẹp chiếu xuống làm sao có thể đột nhiên trời mưa rồi?! Một giây sau, hắn nghi hoặc nhìn hướng nàng, Mộng phu nhân tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì cũng kinh ngạc nhìn Ngữ Diên, Ngữ Diên hàm chứa nước mắt khó hiểu nhìn hướng bọn họ.

 

“Diên nhi, con đừng khóc!” Mộng tướng quân đột nhiên nghiêm túc nói.

 

Ngữ Diên nghe vậy khó hiểu nhìn ông, nức nở vài giây liền đã ngừng lại nước mắt, nhưng mà càng thêm một màn quái dị ở trước mặt bọn họ cứ như vậy xảy ra, mưa lớn như thế đột nhiên im bặt mà ngừng, dừng. . . . . .

 

Mộng tướng quân thấy thế liền nhìn nhìn Mộng phu nhân, hai người đều là kinh ngạc nhìn nàng, Ngữ Diên tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, liền nhìn về phía bọn họ run run nói: “Chuyện này. . . . . . Đây là trùng hợp đúng không?” Khoé miệng nàng liền co quắp cười cười, nhưng hình thức tươi cười này so với khóc còn khó xem hơn.

 

Mộng tướng quân nghe vậy không ngừng thở dài, kêu nàng đừng rơi lệ nữa, tiếp theo hắn đi ra ngoài, sau nửa canh giờ hắn trở lại, lúc này nói với nàng : “Bên ngoài mặt trời đã ra rồi, con bây giờ khóc xem.” hắn vừa nói xong liền nhìn mặt trời thật to phía ngoài.

 

Ngữ Diên đến bên người Mộng phu nhân nhẹ giọng kêu lên: “Nương. . . . . .”

 

Mộng phu nhân đau lòng lôi kéo tay nàng quát lớn Mộng tướng quân, “Lão nhân này ông bảo Diên nhi khóc thì nó sẽ khóc được a, ông coi nó là người hát kịch sao?”

 

“Diên nhi, chuyện này hậu quả thực nghiêm trọng, con bây giờ phải khóc, ta muốn biết xem có phải trùng hợp không, nếu không phải, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, việc này liên quan đến tánh mạng của con biết không?” Mộng tướng quân sắc mặt ngưng trọng nói.

 

“Cha. . . . . . Diên nhi biết nhưng mà. . . . . .” Nhưng là khóc này không phải muốn khóc có thể khóc lên.

 

Mộng tướng quân nghe thấy vậy đi vào bên người nàng nói: “Con cái nha đầu kia động như vậy làm cho người ta lo lắng rồi, ta và nương con tuổi đều lớn, chết cũng sắp chết, nhưng con còn trẻ, thân thế của con không ai biết được, cha mặc kệ con có phải tiên nữ hoặc là thần nữ hay không, hay là yêu nữ gì, cha cùng nương con nguyện vọng rất đơn giản, chính là cho con bình an hạnh phúc cả đời, hiểu chưa?” Nói xong lời cuối cùng, Mộng tướng quân đều có chút nghẹn ngào, nuôi con chó nhỏ còn có cảm tình, chứ càng khỏi nói người, nàng mang đến cho bọn họ sung sướng vô hạn, ông sao có thể bỏ được nàng vì chút ngoài ý muốn đâu!

 

Ngữ Diên nghe thấy nói như vậy, lại nhìn Mộng phu nhân một chút.

 

“Diên nhi, mặc kệ con là tiên nữ cũng tốt, yêu nữ cũng thế, nương đời này chỉ nhận nữ nhi là con, nương không sợ, nhưng nương hi vọng con có thể bình an sống hết một đời, hạnh phúc hết một đời.” bà lôi kéo tay nàng vô cùng nghiêm túc nói.

 

Nghe nói như vậy, nàng rất ít khi hưởng thụ thân tình cũng chịu không nổi nữa lớn tiếng khóc lên, Mộng phu nhân liền ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng an ủi.

 

Còn chưa an ủi được vài cái, Ngữ Diên liền hoảng sợ đứng thẳng người, bởi vì nàng nghe được bên ngoài ào ào tiếng mưa rơi thẳng xuống dưới, lúc này, nàng chậm rãi xoay người qua nhìn mưa to bên ngoài không dừng, mà trên mặt của nàng nước mắt vẫn chảy như trước, bên ngoài mưa phùn cũng rơi xuống như trước.

 

“Nương. . . . . .” Ngữ Diên run run kêu lên một tiếng, đây tột cùng là sao lại thế này?! Có ai có thể nói cho nàng biết?!

 

“Đứa nhỏ đừng sợ, nương ở bên cạnh con!”

 

Mộng tướng quân cúi đầu trầm trọng thở dài nói: “Diên nhi trước kia từng có tình cảnh như thế sao?”

 

Ngữ Diên vội lắc lắc đầu, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nếu không, nàng sẽ không giật mình như thế.

 

Mộng tướng quân suy ngẫm nửa ngày bừng tỉnh đại ngộ, “Ta đã biết, chuyện này đích thị là do dung nhan của con hiển hiện ra mới có thể như vậy, Diên nhi a, nghe cha đội mặt nạ da người này vào đời đời cũng không cần lấy ra, bộ dạng này của con cũng rất xinh đẹp, dung nhan kinh thế này của con cùng với năng lực đặc thù, chỉ sợ sẽ đưa tới mầm tai vạ nha!”

 

Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn nhìn ông gật đầu thật mạnh, “Diên nhi đáp ứng cha, đời này cũng không bỏ hoá trang bên ngoài xuống!”

 

Mộng phu nhân nghe thấy vậy liền lau nước mắt nói”Diên nhi ủy khuất con.”

 

“Nương, là Diên nhi bất hiếu làm cho cha mẹ lo lắng, Diên nhi chắc chắn sẽ nhớ rõ chuyện lần này, đời này cũng sẽ không lấy xuống, kỳ thật dung nhan nguyên bản Diên nhi cũng rất thỏa mãn, dung nhan kinh thế này thật sự không thích hợp với con.” nàng ăn ngay nói thật, nàng chịu không nổi dung nhan tuyệt mỹ này.

 

Lời của nàng vứa nói xong, nước mắt trên mặt dần dần không chảy xuống, mà mưa bên ngoài thì thời điểm nàng ngừng đổ lệ cũng ngừng lại.

 

“Ai. . . . . .” Mộng tướng quân chỉ có thể thở dài, ông còn có thể nói cái gì đây?!

 

Một canh giờ sau

 

Dưới các thao tác của Mộng phu nhân, mặt của nàng lại khôi phục bộ dáng nguyên bản, Ngữ diên nhìn nhìn chính mình trong gương không khỏi cười cười, xoay người nhìn về phía bà nói: “Nương, Diên nhi vẫn là thích bộ dáng này!”

 

Mộng phu nhân than nhẹ một tiếng, cầm cái chai thuốc nhét vào trong tay nàng nói: “Diên nhi, Thiên Sơn đại sư nói qua, mặt nạ da người này chỉ có thể kéo xuống một lần, nếu lại muốn kéo xuống lần nữa thì phải dùng chính máu của con đụng vào đầu vết khâu, dùng sức đi đến xé rách như vậy sẽ được, nhưng mà nếu lại kéo xuống…, mặt nạ da người này sẽ vĩnh viễn không mang lên được nữa!” nguyên bản không nghĩ nói cho nàng biết, nhưng nghĩ nghĩ, đây là về chính nàng, cho nên, nàng có quyền biết chân tướng.

 

“Nương, Diên nhi đáp ứng nương sẽ sống thật tốt, mặt nạ này không bao giờ lột xuống nữa!” nàng nghiêm túc nói, trước khi nàng xuyên qua chuyên về, nàng sẽ không thể để cho dung nhan tuyệt thế này hiện thế, nàng không thể hại bọn họ, cũng không thể liên lụy Sở phủ, cho nên, bí mật này, nàng quyết định đưa vào trong quan tài, đến một khắc nàng xuyên qua kia, còn nữa, dung nhan hiện tại này của nàng cũng đã rất được rất đẹp.

 

“Hài tử ngoan!” Mộng phu nhân gắt gao ôm lấy nàng đau lòng nói.

 

Ngữ Diên thấy thế hít sâu một hơi cũng ôm thật chặt bà, “Nương. . . . . . Nương. . .” Nàng lầm bẩm nhỏ từ này, nàng biết bà lo lắng, nàng biết mình nên làm như thế nào, tuy rằng nàng không phải thiện bối, nhưng mà tuyệt đối không thể thương tổn bọn họ, dù sao, bọn họ thiệt tình là vì nàng, mà nàng định sẽ trong thời gian chưa rời đi không mang phức tạp đến cho bọn họ!

 

Mộng tướng quân thấy thế nhẹ nhàng thở dài, trong lòng mặc niệm, Diên nhi mặc kệ thân phận thật sự của con là ai, đối với chúng ta mà nói, con chung quy vẫn là đứa nhỏ của chúng ta! Cho nên, con nhất định phải bình an! Chỉ mong những ngày thoải mái sau này vẫn tiếp tục như thế. . . . . .

back top