Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 256: Tin dữ (1)

Toàn bộ cả nước cao thấp bao phủ trong một bầu không khí quỷ dị, trời đất giống như nhập làm một, phân không rõ cái gì là trời, cái gì là đất, kinh thành nguyên bản đang giải quyết ôn dịch, nay không khí quỷ dị này càng làm cho lòng người lâm vào sợ hãi, kinh thành là mảnh đất tử vong đứng đầu, tất cả mọi người đều muốn trào ra khỏi kinh thành, tất cả mọi người muốn chạy trốn khỏi nơi có bệnh ôn dịch đáng sợ này, tuy rằng bọn họ đều biết rằng không biết chạy trốn đi đâu, thì tình hình đáng sợ này vẫn như trước như một cái bong đi theo, nhưng mà ở nơi khác không có ôn dịch, ít nhất sẽ không chết nhanh như vậy. . . .

 

Sở Thiên hạ mệnh lệnh, mọi người không thể ra khỏi thành, ai trái lệnh giết không tha, hắn là vua của một nước, bảo hộ rất nhiều con dân, hắn không thể để cho toàn bộ con dân tách ly này trào ra kinh thành mà tạo thành đại dịch lớn hơn nữa.

 

“Hoàng thượng, người xem khí trời có phải là thần linh xúc động rồi hay không?” Tào công công lo lắng cùng Sở Thiên đứng trên đài nhìn trời.

 

“Thần linh? Nhưng trẫm lại cám giác cái này giống như là do con người tạo nên, càng giống như là người đang tức giận!” Sở Thiên như có suy nghĩ gì nghĩ nghĩ.

 

“Tức giận? Hoàng thượng, chuyện này không thể có khả năng đi, ai có thể dùng nóng giận đến mức khống chế thời tiết a, vậy còn không phải là thần tiên!” Tào công công không quá tin tưởng nói, cho dù hắn cũng biết khí trời là không tầm thường đến cỡ nào, nhưng nói tóm lại cũng không phải người không chế

 

“Bất kể là bởi vì cái gì, thì kinh thành giờ phút này đang bị bao phủ bởi giữa một tầng hơi thở tử vong.” nói xong, đôi mắt hắn sắc bén nhìn về phía bong đen trên tầng bầu trời kia, những cái này không phải gì khác, mà là ngàn vạn quỷ quái, lúc này trời đất đục ngầu không thôi, làm cho quỷ quái bốn phía trào ra từ Địa Ngục đi vào nhân gian làm xằng làm bậy, thiên hạ này hắn đến tột cùng còn có thể bảo trụ hay không?

 

“Hoàng thượng, ngươi nói nếu tam bảo hợp nhất có thể cứu vớt được muôn dân hay không?” Tào công công nói gấp, hắn nhớ rõ trên sách cấm miêu tả có được tam bảo là có thể đạt được bất kỳ nguyện vọng gì, cứu vớt muôn dân này, nếu là thật sự, vậy chẳng phải thiên hạ được cứu rồi?

 

Sở Thiên nghe thấy vậy than nhẹ một tiếng, “Cho dù lời tiên đoán này thật sự thì như thế nào, Bồ Đề lam của trẫm mất tích. . . . . .”

 

“A? Chuyện này. . . . . . Chuyện này đề phòng nghiêm ngặt làm sao có thể bị. . . . . . Bị trộm đi?” Tào công công sốt ruột nói.

 

Nghe vậy, Sở Thiên nhíu chặt mày chậm rãi nói: “Cẩm y vệ của Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt một con ruồi bọ cũng không thể đi vào, nhưng nếu là người tới mà không phải là người thì sao? Ách?” Hắn xoay người nghiêng đầu nhíu mày nhìn về phía hắn ta hỏi.

 

“Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng ý của ngài là này này. . . . . .” Tào công công có chút run run, trong lòng tất nhiên lý giải lời của người, chẳng lẽ ngay cả một chút hi vọng cuối cùng đều bị bóc đi sao? Nghĩ nghĩ, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì vì thế vội tiếp nói nói: “Nhưng mà hoàng thượng, hoàng cung này có Kim Long hộ thể, bẩn này nọ căn bản không thể tới gần a!”

 

“Kim Long của Trẫm cần ánh mặt trời dễ chịu, cần ý chí kiên định cùng với long tin ngoan cường bảo vệ, ngươi xem hôm nay còn có ánh mặt trời ư, ngươi xem xem những thị vệ này còn có kiên dịnh cao ngất như lúc trước sao?” Sở Thiên có chút thương cảm nói.

 

Tào công công nghe thấy vậy nhìn về phía bầu trời bao la đục ngầu lại nhìn về phía thị vệ này run run không thôi, mà những nha hoàn kia dđng tránh ở những chỗ không có không ai vụng trộm khóc, hay vụng trộm thiêu đốt tiền giấy, trong không khí như vậy, Kim Long lại có thể hộ thể sao?

 

“Hoàng thượng. . . . . .” Tào công công lòng chua xót la lên một tiếng, hắn là một lão thái giám rồi, tiên hoàng đối với hắn có thể nói là giống như đối đãi với người thân, tiên hoàng trước khi lâm chung bảo hắn chiếu cố tiểu hoàng đế này, cũng toàn lực bảo hộ an toàn của người, kỳ thật không cần tiên hoàng nói, hắn đều biết phải dùng mạng đi bảo hộ người, cũng âm thầm thề muốn tạo ra cho người một giang sơn cực kỳ vĩ đại, nhưng. . . . . . Nhưng hôm nay, hắn không có một thân bản lĩnh vô địch cũng không có cách nào giúp người sắp xếp lo giải nạn, điều này để sau khi hắn chết như thế nào đi đối mặt với tiên hoàng đây?!

 

“Ngươi cũng không cần lo lắng, trẫm tin tưởng sẽ có kỳ tích!” Sở Thiên kiên định nói.

 

“Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . .” Đúng lúc này, xa xa một nô tài vội vã chạy tới.

 

“Lớn mật, có biết quy củ ở trong này hô to gọi nhỏ hay không?” Tào công công liền quát lớn.

 

Tiểu thái giám này nghe được Tào công công quát lớn, liền ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất run run nói: “Hoàng thượng tha lỗi hoàng thượng tha lỗi a”

 

Sở Thiên nhìn về phía tro bầu trời bao la mở miệng nói: “Có chuyện gì kích động như vậy?”

 

“Sở phủ. . . . . . Sở phủ truyền đến tin tức. . . . . . Nói là, nói là. . . . . .”

 

“Làm sao vậy? Là Cung thân vương đã trở lại?” Sở Thiên liền xoay người nhìn về phía thái giám này vui sướng hỏi.

 

Thái giám vội vàng gật đầu, tiếp theo đột nhiên khóc lên, thân mình ngăn không được run run, Tào công công nghe thấy vậy gầm lên: “Cung thân vương đã trở lại là chuyện tốt, ngươi khóc cái gì mà khóc?” bọn thái giám này càng ngày càng không hiểu quy củ, hắn nhất định phải giáo huấn lại bọn họ thật tốt.

 

“Hoàng thượng. . . . . .” thái giám này lập tức nhào trên mặt đất khóc tang nói: “Nô tài vừa mới nhận được tin tức, Cung thân vương đã trở lại. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà Cung thân vương lại hoăng (chỉ chết đối với vua chúa thời xưa) . . . . . .” Tiểu thái giám run run hội báo, hắn hiểu rõ biết hoàng thượng coi trọng Cung thân vương như thế nào, mà Cung thân vương tuy rằng là Vương gia địa vị cao quý, nhưng như trước liên tiếp mang binh ra chiến trường từng vì hoàng thượng lập được không biết bao nhiêu công lao hiển hách.

 

“Cái gì?!” Sở Thiên nghe thấy vậy thân mình run run lui về sau đi, Tào công công liền đi lên đỡ hắn.

 

Tiểu thái giám sớm đã hoảng sợ khóc không ngừng, “Tất cả đại phu đều đã đã kiểm ta rồi, Cung thân vương xác thực đã hoăng qua rồi, Cung Vương Phi. . . . . . Cung Vương Phi trước mắt hôn mê bất tỉnh đe dọa tính mạng. . . . . .” Tiểu thái giám run run nói.

 

“Hoàng thượng. . . . . .” Tào công công nhìn về phía Sở Thiên trên mặt một chút trắng, việc kêu lên”Chạy nhanh truyền ngự y a!”

 

“Không cần, trẫm muốn đi nhìn hắn!” Sở Thiên chậm rãi đứng thẳng người nói từng chữ từng câu.

 

“Nô tài đi làm cái này!” ánh mắt Tào công công ý bảo nô tài này chạy nhanh rời đi, mà hắn cũng chạy nhanh đi thu xếp.

 

Sở Thiên một tay run run cầm lan can màu trắng, sắc mặt trắng bệch khóe môi run run lẩm bẩm thấp “Chuyện này không phải thật sự, không phải thật sự đúng không?!” Theo thanh âm xuống thấp, một giọt nước mắt chậm rãi đã tuôn ra trong mắt của hắn lặng yên không phát ra hơi thở rơi xuống.

back top