Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 93: Hoảng sợ (2)

Ba chữ ‘ Phượng Ly Ca ’ của nàng vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Quỷ Tịch đột nhiên biến đổi, hỏi: “Làm sao ngươi lại quen biết hắn?”

 

“Làm sao vậy? Ngươi cũng biết hắn?” Ngữ Diên tò mò hỏi.

 

Quỷ Tịch nghe vậy, liền cười nói: “Nghe nói qua”

 

Hiền ngồi ở trên ghế nhìn một màn này, trong lòng hình như nhìn ra một ít manh mối, cái tên Quỷ Tịch này đối với Phượng Ly Ca tương đối quen thuộc, ánh mắt bối rối của hắn mặc dù là trong chớp mắt, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng chính là, Phượng Ly Ca đến tột cùng là người như thế nào, hắn tại sao phải cùng hắn có liên quan?

 

Hình dáng Xinh Đẹp một bên khổ sở cắn khăn tay mà khóc, làm sao có thể, sư phó làm sao có thể bị người khác hôn đâu?

 

Mà Thất Dạ trầm mặc không nói, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.

 

Quỷ Tịch thấy thế đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Ngươi đối với hắn hiểu biết bao nhiêu?”

 

Ngữ Diên ngây ra một lúc nói: “A, hắn và ta chính là bằng hữu, ta không phải rất hiểu rõ hắn, nhưng, ta tin tưởng hắn sẽ đến cứu ta, chỉ cần ngươi đem thư đưa là có thể” nghe không ra động cơ của nàng, liền ngây ngốc cười cười.

 

Quỷ Tịch thấy vẻ mặt nàng bộ dáng đơn thuần, câu kia, ngươi cũng đã biết Phượng Ly Ca kỳ thật không phải đơn giản, những lời này hắn thủy chung cũng không nói ra miệng, thôi, bản thân nàng không giống với những người khác, có thể, nhận thức một ít bằng hữu khác nhau, đối với nàng sẽ có ích, nghĩ đến đây, hắn liền loại bỏ rồi cười cười, cầm thư của nàng rời đi.

 

Sau nửa canh giờ

 

Ba quỷ cùng nàng nói chuyện phiếm một chút, rồi toàn bộ tiến nhập vào trong Huyết Linh Đang, Ngữ Diên đem cái lưng mỏi của mình chỉnh sửa một chút, chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút, Tiểu Hương lại đột nhiên đẩy cửa ra cười hì hì chạy tới, “Tiểu thư a, chúc mừng a”

 

“Ách? Chúc mừng cái gì?” Nàng không hiểu ra sao, chẳng lẽ mình trúng giải thưởng lớn đúng không?

 

“Chúc mừng người cùng Vương gia đã có tiến triển a” nàng cười nói.

 

Ngữ Diên lại ngây ngẩn cả người, nàng khi nào thì cùng tên yêu nghiệt kia có tiến triển?

 

“Ha ha, tiểu thư đi thôi, Vương gia bọn họ đều đã chờ người rồi” nàng thần thần bí bí cười cười.

 

“Chờ ta? Chờ ta làm cái gì?”

 

“Ăn cơm a, bọn họ đều ở tiền thính chờ người cùng đi ăn cơm nha” Tiểu Hương cười đắc ý, ông trời thật có mắt, tiểu thư cuối cùng cũng chịu đựng được!

 

Ngữ Diên nghe thấy vậy giật mình không thôi, ăn cơm? Cái tên yêu nghiệt kia tự nhiên lại kêu nàng cùng nhau ăn cơm? Hôm nay lại mắc phải bệnh gì? Buổi trưa rõ ràng hung ác muốn chết, nhưng bây giờ muốn chờ nàng ăn cơm, đúng vậy, đây là lần đầu tiên nàng theo chân bọn họ ăn cơm, cho nên, nàng tin tưởng trong chuyện này nhất định có âm mưu gì? Bình tĩnh vài giây, nàng thong dong cười cười, mặc kệ nó, cùng lắm thì gặp chiêu tiếp chiêu là được rồi.

 

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hương, nàng rất nhanh tiêu sái qua hành lang mười tám chỗ ngoặt, nha , nhà người này cũng quá lớn, sau này nếu ly hôn, đại khái là có thể phân chia được một nửa gia sản đi, wow, nếu là có một nửa gia sản này, nàng chẳng phải là thành nữ phú hào rồi sao?

 

“Tiểu thư, phía trước chính là” Tiểu Hương nhắc nhở.

 

Ngữ Diên liền lấy lại tinh thần theo nàng đi vào, vừa tiến vào đại sảnh, trừ bỏ Sở Hạo tất cả nữ nhân toàn bộ đều ngây ngẩn cả người, Vương Phi? Nàng làm sao có thể đến đây?

 

Ngây ngẩn cả người không dừng lại ở các nàng, mà Ngữ Diên cũng ngây ngẩn cả người, giữa đại sảnh bày biện hai cái bàn, trên mặt bàn ngồi đầy các loại mỹ nhân, mà chủ trên bàn đang ngồi đúng là Tình nhi, Tuyết ngọc cùng Kiều Kiều, nàng đếm qua loa xuống, một hai ba bốn năm sáu thất. . . . . . Trời ạ, người này lại còn có những chín nữ nhân? Hơn nữa cả nàng chẳng phải vừa vặn mười người? !

 

Tình Nhi nhìn thấy nàng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng lại không cảm thấy cái gì, vì thế đi đầu đứng dậy cười nói: “Vương Phi tỷ tỷ lại đây ngồi a” lời của nàng vừa nói xong, tám tiểu thiếp đều đứng dậy nói: “Vương Phi tỷ tỷ “

 

Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng không để ý tới các nàng nịnh hót, mà là trực tiếp ngồi xuống chỗ trống mặt trên bên người Sở Hạo, nàng xem xem các nữ nhân chung quanh , ánh mắt của các nàng đều là ngoan độc , không thể tưởng được, hắn hoa tâm đại củ cải này nuôi nhiều tiểu mật như vậy? Thật sự là ghê tởm!

 

“Ơ, gia gia đâu?” Đúng vậy, như thế nào mà lại không thấy Béo lão nhân? Chẳng lẽ là bởi vì áy náy ngượng ngùng?

 

“Ngoại công đi đến nhà bằng hữu của hắn” Sở Hạo đột nhiên nói, tiếp theo nhìn mọi người nói: “Ăn cơm đi”

 

Các nữ nhân nghe thấy vậy liền bưng bát đũa lên thục nữ bắt đầu ăn, Ngữ Diên nhìn sơn trân hải vị đầy bàn trong lòng không phải không cảm nhận được mùi vị, nghĩ nàng làm Vương Phi cũng làm lâu như vậy rồi, lần đầu tiên tới nơi đây ăn cơm, ngẫm lại nàng hàng ngày ăn trúng không phải rau xanh thì chính là cải củ, nghĩ đến đây, nàng gắt gao lôi chiếc đũa, hận không thể đem chiếc đũa bóp nát.

 

“Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương nhìn thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, liền nhẹ nhàng la lên một tiếng.

 

Ngữ Diên tự nhiên nghe thấy được Tiểu Hương la lên, nàng không ngại cười cười, trực tiếp đứng dậy tự mình trực tiếp đi đến đĩa rau, sau đó đem đồ ăn cho vào trong miệng nếm, uh, không sai, vì thế nàng trực tiếp bưng chén nhỏ lên trước mặt, lại đem đồ ăn mình thích gắp đến chén của mình, sau đó, ngồi không coi ai ra gì bắt đầu ăn, các vị tiểu thiếp bị bộ dáng thô tục của nàng như thế làm cho khiếp sợ, sao lại thế này? Một thiên kim tiểu thư lại ăn cơm như vậy? !

 

Sở Hạo tựa hồ cũng không mất hứng bởi vì nàng động tác của nàng, lần đầu tiên, chứng kiến nàng ăn tập trung như thế, điều này làm cho độ thèm ăn của hắn cũng gia tăng không ít, Tình Nhi thấy thế liền treo lên một tia trào phúng tươi cười, tiểu thư cái gì, chân tướng lại là một dã nha đầu.

 

“Vương Phi tỷ tỷ, ngươi ăn chậm một chút a, ăn như vậy sẽ béo phì ” Kiều Kiều nhìn nàng ăn như hổ đói không khỏi nhắc nhở, tuy nói là nhắc nhở kỳ thật chính là châm biếm.

 

Ngữ Diên dừng đũa lại nhìn về phía nàng cười nói: “Kiều Kiều muội muội thật đúng là quan tâm ta, song có lẽ, ngươi không cần lo lắng, bổn Vương phi mặc kệ ăn nhiều như thế nào cũng sẽ không béo , bởi vì ta nhớ kỹ một chân lý”

 

“Nha? Chân lý gì có thể cho chính mình ăn không mập?” Kiều Kiều cảm thấy hứng thú hỏi.

 

Ngữ Diên nghe thấy vậy đứng dậy lớn tiếng nói: “Muốn ăn không mập, mỗi ngày đều phải cười to ba tiếng: Thông Thiên, thông , thông dáng người đẹp lên —— lôi ra !”

 

“Phóc” nghe vậy, Tình nhi đang uống canh nhịn không được cúi đầu xuống mặt đất bắn ra, “Vương gia, thực xin lỗi, Tình nhi, Tình nhi vừa mới. . . . . .” Nàng thật sự ngượng ngùng nói, chỉ có thể oán hận nhìn hướng nàng, xú nữ nhân chết tiệt lúc đang dùng cơm lại nói kéo đại tiện?

 

Sở Hạo xua tay nói: “Không có gì đáng ngại, các ngươi ăn trước đi, ta đi đi ngoài” hắn cười cười nói.

 

Khi hắn vừa rời đi, toàn bộ nhóm tiểu thiếp oán hận nhìn hướng nàng, Ngữ Diên không hề khiếp đảm nhìn chằm chằm các nàng xem, dần dần khóe miệng treo lên một tia trào phúng, lông mày chau lại khinh miệt nói một tiếng, “Làm ra vẻ”

 

“Ngươi nói cái gì?” Tuyết Ngọc tức giận đứng dậy nói, lời của nàng vừa nói xong, cả nhóm tiểu thiếp đều đứng dậy nhìn chằm chằm vào nàng vô cùng bất mãn, lúc này, một nữ nhân trong đó cũng không biết giở trò cái gì âm thanh lạnh lùng nói: “Nửa năm rảnh rỗi không thấy, ngươi bản lĩnh lên nhiều phải không?”

 

Ngữ Diên nghe thấy thế ngữ khí chính là cười cười, xem ra, Mộng Ngữ Diên trước kia thật sự khiếp đảm, nếu bị nhiều tiểu thiếp khi dễ như vậy mà cũng không dám phản bác, đáng tiếc, nàng bây giờ không phải là trước kia rồi, cho nên. . . . . .

 

“Ngươi có biết ngươi đang ở đây nói chuyện với ai hay không?” Ngữ Diên lạnh giọng nhìn chằm chằm nàng hỏi.

 

Nữ nhân này đột nhiên bị ánh mắt hung dữ của nàng làm cho sợ một chút, nhưng lại không muốn mất mặt, vì thế kêu lên: “Nói ngươi đấy, nửa năm trước ngươi chưa ăn đủ quả đấm của ta có phải hay không?” nói xong vươn nắm tay quơ quơ, Tình Nhi thấy thế cười càng vui mừng, nữ nhân vô dụng này sớm đã trở thành cái đinh trong mắt mọi người

 

“Chủ tử, ngài không cần đắc tội Vương Phi . . . . . .” Nha hoàn của nàng, Vân Sa khiếp đảm nói, không ai so với nàng biết Vương Phi rõ ràng đến tột cùng khủng bố cỡ nào .

 

Nguyệt Nguyệt nghe thấy vậy tát cho Vân Sa một cái cả giận nói: “Ngươi tính làm gì đó? Ngươi chỉ là một dụng cụ làm ấm giường mà thôi, hiện tại Vương gia đã không nhớ tới ngươi rồi, đem ngươi đẩy cho ta, ngươi còn tưởng rằng mình vẫn là trọng bảo khố sao?” Nàng nhìn chằm chằm Vân Sa quát.

 

Vân Sa nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống đất khóc ồ lên, “Chủ tử không phải, Vân Sa không phải cố ý mạo phạm “

 

“Tiểu thư, chúng ta hay là nhượng lại nàng đi, ngươi xem Nguyệt chủ tử của nàng. . . . . .” Tiểu Hương nhìn về phía Vân Sa bị đánh hồng cả hai bên má không dám nói gì.

 

Ngữ Diên nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hương khiếp đảm, lại nhìn đến dấu tay trên mặt Vân Sa, nàng liền hiểu, các nàng vì sao sợ nàng, xem ra, nàng là một chủ tử hung bạo, hơn nữa, người kia, nhất định là làm cho các nàng bị rất nhiều khổ cực, nghĩ đến đây, mày nàng không tự giác mà nhếch lên, nàng không làm Vương Phi còn chưa tính, nhưng là cái tên yêu nghiệt lại không tính thả nàng đi, nếu như vậy, nàng sẽ cầm lại tất cả những gì thuộc về Vương Phi, điều thứ nhất, đó là quyền uy!

 

Nguyệt Nguyệt nhìn nàng đi từ từ đến bên cạnh mình, lông mày chau cao cao , đắc ý nhìn nàng, còn tưởng rằng nàng đến chỗ mình để nhận sai, không khỏi mặt mày cười hớn hở, “Ngươi về sau làm việc tốt nhất ngoan một chút, đừng tưởng rằng nửa năm không thấy được ngươi, ngươi có thể tiêu diêu tự tại, ở bên trong Sở phủ, trừ bỏ Tình Nhi tỷ tỷ ai cũng không đủ tư cách làm Vương Phi” Nguyệt Nguyệt nịnh nọt nói.

 

Nhóm tiểu thiếp còn lại toàn bộ trăm miệng một lời nói: “Đúng thế, đừng không biết tốt xấu”

 

Ngữ Diên đứng ở trước mặt của nàng cười nói: “Nha? Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết, ta chính là không thích ngoan sao?” Nói xong, nàng cười lạnh một tiếng, một cái bàn tay cứ như vậy quất tới.

 

‘Ba’ một tiếng, kinh thiên động địa, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

 

“Ngươi. . . . . . Ngươi dám đánh ta?” Nguyệt Nguyệt bị nàng tát một cái này làm cho ngây ngẩn cả người.

 

“Đánh ngươi thì làm sao? Ta còn đạp ngươi nữa” nói xong, nâng chân lên nhằm vào bụng của nàng hung hăng đá, Nguyệt Nguyệt lập tức đứng ở trên, tru lên “Ngươi không muốn sống chăng?”

 

Ngữ Diên đi đến trước mặt của nàng, đột nhiên hung hăng lôi tóc của nàng, “Không muốn sống chăng? Ta xem chính là ngươi đi, hôm nay ngươi gặp may mắn rồi, bởi vì, ngươi được nếm thử tân công phu của ta, đó chính là, thập bát chưởng” nói xong, tay trái lôi kéo tóc của nàng, tay phải mạnh mẽ ở trên mặt nàng ‘ba ba ba’ đánh nhau

back top