Chương 46: Buồn Cười
Lượng hàng lần này so với trước đây lấy số xe để đếm thì thật sự là tiểu vu gặp đại vu*, không đáng nhắc tới.
*Tiểu vu: phù thủy nhỏ, đại vu: phù thủy lớn, câu thành ngữ mang nghĩa người nặng lực kém gặp người có năng lực tốt.
Một cái hộp nho nhỏ, lớn chừng bàn tay, không quá nặng.
Tò mò ba Trữ tặng Nhạc Tâm quà gì, Bắc Hòa cũng đi theo Nhạc Tâm ra cửa sân.
Anh chàng giao hàng nhanh nhìn hai người, ánh mắt phức tạp xoắn xuýt. Nhất là lúc nhìn Bắc Hòa, tựa như là nhìn kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.
Nhất định là vì tên hòa thượng giả trọc đầu này nhúng tay vào chuyện của Nhạc Tâm và bạn trai cô ấy, cho nên bạn trai Nhạc Tâm mới muốn chia tay Nhạc Tâm. Nhìn mà xem, vốn là tặng quà hàng xe hàng xe, hôm nay chỉ gửi tới một cái cái hộp nhỏ, chắc chắn là vì chia tay.
Nhạc Duyệt là một cô gái ngây thơ, cho nên người vượt quá giới hạn không thể nào là cô ấy được. Ở trong lòng cậu ta, hòa thượng giả trọc đầu mới là kẻ quấn quít lấy Nhạc Duyệt, trong lòng Nhạc Duyệt chỉ có bạn trai của cô ấy. Hoặc là hòa thượng giả dùng thủ đoạn xấu xa khiến bạn trai Nhạc Duyệt hiểu lầm nên mới chia tay. Hay chính bạn trai Nhạc Duyệt là một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, hết cảm giác mới mẻ nên chia tay.
Làm sao tính được số trời, tình cảm cũng là chia chia hợp hợp.
"Cô... Đừng buồn." Anh chàng kia thương hại nhìn Nhạc Tâm, mở lời an ủi, "Đàn ông có tiền đều sẽ xấu đi, chân trong chân ngoài, cực kỳ lăng nhăng."
Nhạc Tâm: "?"
Cô lắc lắc hộp, không đoán ra cái gì.
"Cám ơn cậu." Cô lễ phép nói cảm ơn với cậu ta, chuẩn bị trở về phòng lấy kéo mở hàng.
Bắc Hòa nhìn bóng lưng anh chàng giao hàng nhanh lái xe ba gác đi xa, tự nhủ: "Tôi luôn có cảm giác ánh mắt cậu ta nhìn tôi có chút kỳ quái, lời cậu ta nói cũng có chút kỳ quái. Nhạc Tâm, cô nói xem, không phải là cậu ta yêu... gương mặt sắp nổi tiếng trong giới mukbang này chứ?"
"Ừ, cả thế giới yêu anh."
Đối với lời nói đùa của Bắc Hòa, Nhạc Tâm qua loa. Cô không quan tâm trình độ tự luyến của Bắc Hòa có lại nặng hơn không, bây giờ cô chỉ quan tâm Trữ Vệ muốn tặng cô cái gì trong cái hộp nhỏ này.
"Ha ha, toàn thế giới thì có hơi quá khoa trương, tôi không có lý tưởng lớn như vậy. Tôi chỉ muốn phát huy sở trưởng, kiên định cố gắng, có thể thực hiện giá trị nhân sinh của chính tôi. Ôi, người đẹp trai luôn luôn muốn gánh vác nhiều trách nhiệm, cứu vớt thế giới thì tôi không nghĩ tới, còn truyền bá mỹ thực khắp thế giới, chắc là có thể thử một lần."
Có Trữ Vệ ra sức ủng hộ, lúc này, trong lòng Bắc Hòa cực độ bay bổng, hắn đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc, lát nữa sẽ xuất phát đi biệt thự ba Trữ chuẩn bị cho hắn, mở ra sự nghiệp ăn mukbang của hắn.
Mở ra cái hộp nhỏ, bên trong là sáu hộp nhỏ hình chữ nhật xếp chỉnh tề, từng cái mở ra, trong mỗi cái hộp đều có một cái chìa khoá mới tinh.
Nhạc Tâm: "?"
Bắc Hòa lại gần nhìn thoáng qua, tự cho là rất hiểu: "Ba Trữ định tặng cho cô một cái vòng tay chìa khóa sao? Cô tìm xem có dây xâu chìa khóa không?"
Nhạc Tâm ghét bỏ nhìn hắn, gọi điện thoại cho Trữ Vệ: "Sao lại đưa sáu cái chìa khoá?"
Trữ Vệ cười nhẹ, thanh âm ghẹo người: "Nhận được rồi?"
"Một cái chìa khóa có thể mở một cánh cửa, một cánh cửa đại diện một ngôi nhà. Nhạc Tâm, anh từng nó, muốn tặng nhà cho em. Có nhà, chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, không cần lén lút, sợ bị ba mẹ anh phát hiện."
"Anh không biết em thích chỗ nào, ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc anh chuẩn bị bốn căn biệt thự, chuẩn bị hai căn trong trung tâm thành phố vừa hay góp thành sáu, sáu mươi sáu là cực kỳ thuận lợi*."
*xuất phát từ phong tục đi thăm người thân, hỏi han và chúc sức khỏe vào ngày sáu tháng sáu, đây là khoảng thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ. 66 đại diện cho sự tốt đẹp may mắn.
"Em xem xem thích ở chỗ nào? Nếu như quá khó chọn, em cứ chọn một cái chìa khóa, căn nhà của chìa khóa kia ở chỗ nào em ở chỗ đó là được."
"Đương nhiên, em cũng có thể mỗi ngày ở một nhà. Một tuần bảy ngày, sáu nhà ở sáu ngày, ngày cuối cùng chúng ta ở khách sạn năm sao, đi... thuê phòng." (*thuê phòng hay mướn phòng còn được hiểu theo nghĩa bóng là... nam nữ xxx)
Nhạc Tâm: "..."
Lãng mạn của kẻ có tiền, cô không hiểu.
"Quá lãng phí." Nhạc Tâm định lật xem tiêu phí của Trữ Vệ ra nói: "Anh vừa ném một đống tiền cho Bắc Hòa, còn mua nhiều nhà như vậy, có tiền cũng không được tiêu như thế. Trữ Vệ, cần kiệm giản dị mới là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa."
"Anh ăn cơm không để cơm thừa, gọi món ăn không phô trương, sống rất cần kiệm giản dị." Trữ Vệ nói: "Anh có tiền, trong nhà anh có mỏ, có thể mua được nhà. Nhạc Tâm, tiền là dùng để tiêu xài, chỉ cần em vui vẻ là được. Nhưng mà anh dùng tất cả tiền tiêu vặt để mua phòng cho em. Nhạc Tâm, em phải thật nhiều nho nuôi anh nha."
Anh sợ Nhạc Tâm ghét bỏ, tội nghiệp nói tốt cho mình: "Anh rất dễ nuôi, ăn cũng không nhiều. Em nuôi anh, anh còn có thể cố gắng kiếm nhiều tiền cho em tiêu. Vụ làm ăn này, bảo đảm chỉ lời không lỗ!"
Bắc Hòa nghe xong cảm động cực kỳ, tỏ thái độ trước: "Ba Trữ yên tâm, tôi đi ăn mukbang kiếm tiền nuôi ngài ngay đây!"
Hắn thật là một đứa con hiếu thuận.
Nhạc Tâm: "Tôi nghiêm chỉnh tuyên bố, không cho phép lại nghe lén chúng tôi gọi điện thoại, —— chuyện của người lớn, trẻ con chớ xen mồm!"
Nhạc Tâm mang kiếm Thu Thủy đến biệt thự của Bạch Hổ tìm Phó Dư để trả lại kiếm.
Kiếm Thu Thủy nên được tặng cho thiên hậu tương lai, mà tương lai cô sẽ chỉ là thổ địa công công và yêu đương thắm thiết với thổ địa bà bà Trữ Vệ. Kiếm này, cô không thể nhận.
Nhạc Tâm không ngờ là tiên thái tử Phó Dư, vị hôn phu trước của cô thế mà lại thích cô. Tim của đàn ông như kim dưới đáy biển, cô không quá hiểu được tâm tư của hắn.
Chuyện gì cũng buồn bực giấu trong lòng để người khác đoán đến đoán đi, rất mệt mỏi. Cô vẫn thích người ngốc nghếch ngọt ngào như Trữ Vệ hơn, cả tim chỉ có cô, ở trước mặt cô chưa hề giấu được lời gì, càng không cần nói đến giấu tâm tư.
Trong tình yêu, Trữ Vệ xem như dũng sĩ. Anh rất dũng cảm bày tỏ tình yêu, rất dũng cảm yêu cô. Liều lĩnh, dốc hết tất cả, không màng báo đáp, cũng không sợ tổn thương. Nhạc Tâm nghĩ cô gái nào đối mặt với tình yêu một lòng một dạ của Trữ Vệ cũng không từ chối được, sẽ hoàn toàn chì đắm như cô.
Gặp được Trữ Vệ là may mắn của Nhạc Tâm. Cô rất may mắn.
Phó Dư không ở trong biệt thự của Bạch Hổ.
Bạch Hổ nói sáng sớm Phó Dư đã rời đi.
Chưa trở về tiên giới, hắn còn ở nhân gian.
Sau khi tiên hầu tới lấy án kiện tiên thái tử đã xử lý xong, Phó Dư nhìn thấy Bạch Hổ, đột nhiên mở miệng hỏi hắn: "Người có yêu người nào không?"
Bạch Hổ bị câu nói này đâm trúng chuyện cũ trong lòng, hắn nhớ tới mối tình đầu của mình. Mối tình đầu của hắn là là một nhân loại*, nhỏ yếu đáng thương bất lực. Bạch Hổ nhớ lại trước kia, kể lại ký ức về đoạn tình cảm đau thương kia một lần. Đến chỗ đau lòng, Bạch Hổ nhịn không được nghẹn ngào khóc rống. Chờ hắn sửa sang cảm xúc xong, nhớ ra người trước mặt là ai, hắn cực kỳ lo sợ không yên. Dám thất thố trước mặt tiên thái tử là muốn bị chặt đầu trong tiên giới hay sao?
*nhân loại: loài người
Ai ngờ tiên thái tử Phó Dư lại lắng nghe rất chân thành, dáng vẻ như có điều suy nghĩ. Hắn nói với Bạch Hổ: "Trước kia ta chưa từng yêu ai, đối mặt với người mình yêu cũng không biết nên làm cái gì. Ta làm cái gì cũng là sai, không làm gì cũng là sai."
Giống như một đứa trẻ ngây thơ không biết nên đi về phương nào. Bắc Hòa luôn nói người trong tộc Thiên Đế bọn họ có tâm cơ, nhiều mưu lược, Phó Dư biết, nếu hắn sử dụng thủ đoạn, có thể khiến Nhạc Tâm ở lại bên cạnh hắn, nhưng hắn không muốn. Tâm tính của người trẻ tuổi khiến càng thêm khát vọng lưỡng tình tương duyệt*.
*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên tình nguyện
Giọng Phó Dư thật thấp, không biết là nói với Bạch Hổ hay là tự nhủ: "Ta từng vì thực lực mà từ bỏ cô ấy, bây giờ, ta có đủ thực lực, mà cô ấy lại đi xa..."
Bạch Hổ không rõ ý của hắn.
"Những ngày làm phiền tiếp theo, ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, ta sẽ cố hết sức thỏa mãn." Phó Dư lễ phép giao lưu với Bạch Hổ, thái tử của tiên giới luôn luôn nho nhã lễ độ trong việc đối nhân xử thế, nhún nhường có độ, lễ nghi cử chỉ làm cho người ta không tìm ra một cái gai.
"Không không không, tiên thái tử không chê hàn xá đơn sơ bằng lòng đặt chân ở đây đã là vinh hạnh lớn lao của tiểu nhân."
Bạch Hổ xoa xoa vệt nước mắt nửa khô, vội vã bày tỏ lòng trung thành.
Phó Dư gật đầu, sau đó đi ra cửa.
Bạch Hổ cho là tiên thái tử đi tìm Nhạc Tâm, ai ngờ Nhạc Tâm lại bưng một hộp kiếm tới tìm hắn. Bạch Hổ học theo Chân Dung Phong, thôi miên mình tạm thời mất trí nhớ, quên đi chuyện mình từng biến thành mèo trắng đáng yêu. Dùng khí thế của hổ vương mà gắng gượng một mình đối mặt với Nhạc Tâm.
"Nói như vậy, hắn vẫn sẽ về chỗ này?" Nhạc Tâm đặt hộp kiếm lên bàn trà trên phòng khách, đánh giá biệt thự của Bạch Hổ.
Trang trí xa hoa nhìn là biết rất có tiền.
Cô khó nén ghen ghét: "Một tên đại diện của thần thổ địa như anh cũng có thể ở biệt thự lớn, vì sao tôi đường đường là thần thổ địa ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có?"
Cô phải ở nhà Nhạc Duyệt, lại còn phải dựa vào bản lĩnh của mình mới được ở.
Bạch Hổ: "Thần thổ địa luôn luôn không màng danh lợi, không để vật ngoài thân vào lòng. Tôi tưởng ngài ở tại nông thôn là vì muốn ẩn cư núi sâu, nhàn nhã sống qua ngày..."
Nhạc Tâm: "Vậy chỉ sợ là anh có chút hiểu lầm về tôi."
Cô chỉ chỉ hộp kiếm: "Chờ tiên thái tử trở về, bảo hắn là hẳn để quên kiếm chỗ tôi, tôi tới trả lại."
Ngoài cửa sổ biệt thự là một mảnh núi rừng rậm rạp. Đỉnh núi vây quanh thung thũng, có rất nhiều mảnh đất hoang vu bỏ không.
Nhạc Tâm trông mà thèm mà nhìn chỗ đất kia: "Nơi đó thuộc về anh sao?"
Bạch Hổ rất tinh mắt, nịnh nọt nói: "Đất trong thiên hạ chẳng phải đều là của thần thổ địa sao. Đất thuộc về tôi cũng là của ngài. Ngài cần dùng cứ việc dùng, tôi, haha, tiểu nhân bất tài, chỉ là nắm quyền sở hữu chứ không biết trồng trọt."
Từ khi đến thế gian làm thần thổ địa, Nhạc Tâm đã có công năng đặc hữu của thần thổ địa, những thứ cô dùng phép thuật trồng ra đều giống ưu tú, phẩm chất cực cao.
Nhạc Tâm cũng nghiêm túc, hào phóng nói: "Chờ tôi bán được tiền sẽ chia cho anh, không ăn không của anh."
Trong nhà có một bạn trai yêu tiêu tiền, cô phải kiếm được nhiều tiền mới nuôi nổi, mới có thể đạt tới mục đích bao nuôi cuối cùng. Điều này cho thấy cô không thể vây sự nghiệp của mình trên hai ba mẫu đất, cô cần mở rộng sự nghiệp buôn bán của mình.
Lần này trồng gì đây?
Nhạc Tâm gọi điện thoại hỏi Trữ Vệ: "Anh muốn ăn gì?"
Trữ Vệ nhăn nhăn nhó nhó: "... Em."
Nhạc Tâm: "..."
"Anh muốn ăn hoa quả gì? Anh đào,táo, xoài, hay là thanh long? Hay là cái khác cũng được, hạt dẻ, óc cho, hạt thông gì đó. Em trồng cho anh ăn."
Trữ Vệ thẹn thùng: "... Em. Trong lòng anh, ngọt ngào của em thắng mọi thứ trên đời."
Anh nhìn hai trang lời tâm tình được lưu trên máy tính, tìm kiếm ra một câu thoại phù hợp với giờ phút. Những lời tâm tình này đều là tư liệu trợ lý vất vả sưu tập, chỉnh sửa.
Nhạc Tâm: "..." Thôi, coi như cô chưa hỏi.
Cô nghĩ nghĩ, quyết định trưng cầu ý kiến của tiểu tiên nữ mũm mĩm. Cô có dự cảm, bất kể cô trồng cái gì, tiểu tiên nữ mũm mĩm cũng là hộ khách trung thành của cô.
Con Dấu truyền âm cho Nhạc Tâm:, "Nhạc Tâm Nhạc Tâm, nói cho cô một chuyện cực kỳ quan trọng này!"
Nhạc Tâm đi ra ngoài không mang theo Con Dấu, giữ Con Dấu và Bắc Hòa trong nhà Nhạc Duyệt.
Bé con ở nhà tranh truyền âm: "Cậu im lặng, để tôi nói, ha ha ha ha, con mẹ nó quá buồn cười!"
Nhạc Tâm: "Nói xong rồi cười được không?"
Bắc Hòa: "Không được, buồn cười quá, tôi phải cười một lần trước đã."
Nhạc Tâm: "Con Dấu, cậu nói."
Con Dấu run lẩy bẩy, lên án: "Tôi không dám nói, tôi sợ tôi nói trước, hắn lại muốn thâu đêm nói chuyện với ta, ép tôi xem hắn ăn mukbang. Quá tra tấn Con Dấu, tôi không nói."
Nếu không nói, cô về hỏi trước mặt vậy.
"Này..." Bạch Hổ tội nghiệp hỏi: "Có thể đưa tôi đi cùng không?"
Hắn nhìn sang hộp kiếm trên bàn trà trong phòng khách, như là đang nhìn độc dược. Lấy kinh nghiệm hắn tung hoành tình trường nhiều năm và trực giác của loài thú, nếu như hắn một mình ở lại đối mặt với hộp kiếm này, chờ tiên thái tử trở về, bầu không khí nhất định sẽ không yên bình.
Trước khi tiên thái tử đến, hồ ly và con thỏ bình thường hay ở lại chỗ hắn đã sớm bội bạc chạy trước.
Trồng đất của Bạch Hổ, Nhạc Tâm cũng không thể hại hắn. Được rồi được rồi, mang đi. Chờ Phó Dư trở về nhìn thấy hộp kiếm, hẳn là hiểu được ý của cô.
Lúc về đến nhà, Bắc Hòa ôm Con Dấu lăn trên ghế sa lon cười đến thở không ra hơi, hắn nhìn thấy Nhạc Tâm, lại bắn ra một trận cười to đủ để hủy trời diệt đất.
Nhạc Tâm làm bạn với hắn nhiều năm, cực kì kiên nhẫn chờ hắn cười đủ: "Nói, chuyện gì làm anh cười lâu như vậy?"
"Có điểm thi giáo viên của cô." Hắn nói.
"Điểm tôi rất kém?"
Nhạc Tâm vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tra điểm. Cô cũng quên mất việc này.
"Không không không, cũng không quá chênh lệch, xếp hạng hai trong tổ cô báo danh." Bắc Hòa tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Cô biết người đứng thứ nhất trong tổ của cô là ai không?"
Nhạc Tâm nhíu mày: "Lam Sầm?"
Đáng để Bắc Hòa nhắc đến cũng chỉ có Lam Sầm. Nhưng Lam Sầm đứng thứ nhất, cô đứng thứ hai, buồn cười lắm sao?
"Đúng." Bắc Hòa hít một hơi thật sâu, nín cười: "Cô ta đứng thứ nhất không buồn cười. Buồn cười chính là môn chuyên ngành và giáo dục tâm lý học của cô ta đều max điểm."
Nhạc Tâm đột nhiên mở to hai mắt, hai môn này cũng có thể max điểm?
"Buồn cười hơn là..."
Bắc Hòa chậm rãi nói ra: "Cô ta bị người khác báo cáo."
"Tôi tính một quẻ, người báo cáo cô ta là tiên thái tử Phó Dư."
Lượng hàng lần này so với trước đây lấy số xe để đếm thì thật sự là tiểu vu gặp đại vu*, không đáng nhắc tới.
*Tiểu vu: phù thủy nhỏ, đại vu: phù thủy lớn, câu thành ngữ mang nghĩa người nặng lực kém gặp người có năng lực tốt.
Một cái hộp nho nhỏ, lớn chừng bàn tay, không quá nặng.
Tò mò ba Trữ tặng Nhạc Tâm quà gì, Bắc Hòa cũng đi theo Nhạc Tâm ra cửa sân.
Anh chàng giao hàng nhanh nhìn hai người, ánh mắt phức tạp xoắn xuýt. Nhất là lúc nhìn Bắc Hòa, tựa như là nhìn kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.
Nhất định là vì tên hòa thượng giả trọc đầu này nhúng tay vào chuyện của Nhạc Tâm và bạn trai cô ấy, cho nên bạn trai Nhạc Tâm mới muốn chia tay Nhạc Tâm. Nhìn mà xem, vốn là tặng quà hàng xe hàng xe, hôm nay chỉ gửi tới một cái cái hộp nhỏ, chắc chắn là vì chia tay.
Nhạc Duyệt là một cô gái ngây thơ, cho nên người vượt quá giới hạn không thể nào là cô ấy được. Ở trong lòng cậu ta, hòa thượng giả trọc đầu mới là kẻ quấn quít lấy Nhạc Duyệt, trong lòng Nhạc Duyệt chỉ có bạn trai của cô ấy. Hoặc là hòa thượng giả dùng thủ đoạn xấu xa khiến bạn trai Nhạc Duyệt hiểu lầm nên mới chia tay. Hay chính bạn trai Nhạc Duyệt là một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, hết cảm giác mới mẻ nên chia tay.
Làm sao tính được số trời, tình cảm cũng là chia chia hợp hợp.
"Cô... Đừng buồn." Anh chàng kia thương hại nhìn Nhạc Tâm, mở lời an ủi, "Đàn ông có tiền đều sẽ xấu đi, chân trong chân ngoài, cực kỳ lăng nhăng."
Nhạc Tâm: "?"
Cô lắc lắc hộp, không đoán ra cái gì.
"Cám ơn cậu." Cô lễ phép nói cảm ơn với cậu ta, chuẩn bị trở về phòng lấy kéo mở hàng.
Bắc Hòa nhìn bóng lưng anh chàng giao hàng nhanh lái xe ba gác đi xa, tự nhủ: "Tôi luôn có cảm giác ánh mắt cậu ta nhìn tôi có chút kỳ quái, lời cậu ta nói cũng có chút kỳ quái. Nhạc Tâm, cô nói xem, không phải là cậu ta yêu... gương mặt sắp nổi tiếng trong giới mukbang này chứ?"
"Ừ, cả thế giới yêu anh."
Đối với lời nói đùa của Bắc Hòa, Nhạc Tâm qua loa. Cô không quan tâm trình độ tự luyến của Bắc Hòa có lại nặng hơn không, bây giờ cô chỉ quan tâm Trữ Vệ muốn tặng cô cái gì trong cái hộp nhỏ này.
"Ha ha, toàn thế giới thì có hơi quá khoa trương, tôi không có lý tưởng lớn như vậy. Tôi chỉ muốn phát huy sở trưởng, kiên định cố gắng, có thể thực hiện giá trị nhân sinh của chính tôi. Ôi, người đẹp trai luôn luôn muốn gánh vác nhiều trách nhiệm, cứu vớt thế giới thì tôi không nghĩ tới, còn truyền bá mỹ thực khắp thế giới, chắc là có thể thử một lần."
Có Trữ Vệ ra sức ủng hộ, lúc này, trong lòng Bắc Hòa cực độ bay bổng, hắn đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc, lát nữa sẽ xuất phát đi biệt thự ba Trữ chuẩn bị cho hắn, mở ra sự nghiệp ăn mukbang của hắn.
Mở ra cái hộp nhỏ, bên trong là sáu hộp nhỏ hình chữ nhật xếp chỉnh tề, từng cái mở ra, trong mỗi cái hộp đều có một cái chìa khoá mới tinh.
Nhạc Tâm: "?"
Bắc Hòa lại gần nhìn thoáng qua, tự cho là rất hiểu: "Ba Trữ định tặng cho cô một cái vòng tay chìa khóa sao? Cô tìm xem có dây xâu chìa khóa không?"
Nhạc Tâm ghét bỏ nhìn hắn, gọi điện thoại cho Trữ Vệ: "Sao lại đưa sáu cái chìa khoá?"
Trữ Vệ cười nhẹ, thanh âm ghẹo người: "Nhận được rồi?"
"Một cái chìa khóa có thể mở một cánh cửa, một cánh cửa đại diện một ngôi nhà. Nhạc Tâm, anh từng nó, muốn tặng nhà cho em. Có nhà, chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, không cần lén lút, sợ bị ba mẹ anh phát hiện."
"Anh không biết em thích chỗ nào, ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc anh chuẩn bị bốn căn biệt thự, chuẩn bị hai căn trong trung tâm thành phố vừa hay góp thành sáu, sáu mươi sáu là cực kỳ thuận lợi*."
*xuất phát từ phong tục đi thăm người thân, hỏi han và chúc sức khỏe vào ngày sáu tháng sáu, đây là khoảng thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ. 66 đại diện cho sự tốt đẹp may mắn.
"Em xem xem thích ở chỗ nào? Nếu như quá khó chọn, em cứ chọn một cái chìa khóa, căn nhà của chìa khóa kia ở chỗ nào em ở chỗ đó là được."
"Đương nhiên, em cũng có thể mỗi ngày ở một nhà. Một tuần bảy ngày, sáu nhà ở sáu ngày, ngày cuối cùng chúng ta ở khách sạn năm sao, đi... thuê phòng." (*thuê phòng hay mướn phòng còn được hiểu theo nghĩa bóng là... nam nữ xxx)
Nhạc Tâm: "..."
Lãng mạn của kẻ có tiền, cô không hiểu.
"Quá lãng phí." Nhạc Tâm định lật xem tiêu phí của Trữ Vệ ra nói: "Anh vừa ném một đống tiền cho Bắc Hòa, còn mua nhiều nhà như vậy, có tiền cũng không được tiêu như thế. Trữ Vệ, cần kiệm giản dị mới là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa."
"Anh ăn cơm không để cơm thừa, gọi món ăn không phô trương, sống rất cần kiệm giản dị." Trữ Vệ nói: "Anh có tiền, trong nhà anh có mỏ, có thể mua được nhà. Nhạc Tâm, tiền là dùng để tiêu xài, chỉ cần em vui vẻ là được. Nhưng mà anh dùng tất cả tiền tiêu vặt để mua phòng cho em. Nhạc Tâm, em phải thật nhiều nho nuôi anh nha."
Anh sợ Nhạc Tâm ghét bỏ, tội nghiệp nói tốt cho mình: "Anh rất dễ nuôi, ăn cũng không nhiều. Em nuôi anh, anh còn có thể cố gắng kiếm nhiều tiền cho em tiêu. Vụ làm ăn này, bảo đảm chỉ lời không lỗ!"
Bắc Hòa nghe xong cảm động cực kỳ, tỏ thái độ trước: "Ba Trữ yên tâm, tôi đi ăn mukbang kiếm tiền nuôi ngài ngay đây!"
Hắn thật là một đứa con hiếu thuận.
Nhạc Tâm: "Tôi nghiêm chỉnh tuyên bố, không cho phép lại nghe lén chúng tôi gọi điện thoại, —— chuyện của người lớn, trẻ con chớ xen mồm!"
Nhạc Tâm mang kiếm Thu Thủy đến biệt thự của Bạch Hổ tìm Phó Dư để trả lại kiếm.
Kiếm Thu Thủy nên được tặng cho thiên hậu tương lai, mà tương lai cô sẽ chỉ là thổ địa công công và yêu đương thắm thiết với thổ địa bà bà Trữ Vệ. Kiếm này, cô không thể nhận.
Nhạc Tâm không ngờ là tiên thái tử Phó Dư, vị hôn phu trước của cô thế mà lại thích cô. Tim của đàn ông như kim dưới đáy biển, cô không quá hiểu được tâm tư của hắn.
Chuyện gì cũng buồn bực giấu trong lòng để người khác đoán đến đoán đi, rất mệt mỏi. Cô vẫn thích người ngốc nghếch ngọt ngào như Trữ Vệ hơn, cả tim chỉ có cô, ở trước mặt cô chưa hề giấu được lời gì, càng không cần nói đến giấu tâm tư.
Trong tình yêu, Trữ Vệ xem như dũng sĩ. Anh rất dũng cảm bày tỏ tình yêu, rất dũng cảm yêu cô. Liều lĩnh, dốc hết tất cả, không màng báo đáp, cũng không sợ tổn thương. Nhạc Tâm nghĩ cô gái nào đối mặt với tình yêu một lòng một dạ của Trữ Vệ cũng không từ chối được, sẽ hoàn toàn chì đắm như cô.
Gặp được Trữ Vệ là may mắn của Nhạc Tâm. Cô rất may mắn.
Phó Dư không ở trong biệt thự của Bạch Hổ.
Bạch Hổ nói sáng sớm Phó Dư đã rời đi.
Chưa trở về tiên giới, hắn còn ở nhân gian.
Sau khi tiên hầu tới lấy án kiện tiên thái tử đã xử lý xong, Phó Dư nhìn thấy Bạch Hổ, đột nhiên mở miệng hỏi hắn: "Người có yêu người nào không?"
Bạch Hổ bị câu nói này đâm trúng chuyện cũ trong lòng, hắn nhớ tới mối tình đầu của mình. Mối tình đầu của hắn là là một nhân loại*, nhỏ yếu đáng thương bất lực. Bạch Hổ nhớ lại trước kia, kể lại ký ức về đoạn tình cảm đau thương kia một lần. Đến chỗ đau lòng, Bạch Hổ nhịn không được nghẹn ngào khóc rống. Chờ hắn sửa sang cảm xúc xong, nhớ ra người trước mặt là ai, hắn cực kỳ lo sợ không yên. Dám thất thố trước mặt tiên thái tử là muốn bị chặt đầu trong tiên giới hay sao?
*nhân loại: loài người
Ai ngờ tiên thái tử Phó Dư lại lắng nghe rất chân thành, dáng vẻ như có điều suy nghĩ. Hắn nói với Bạch Hổ: "Trước kia ta chưa từng yêu ai, đối mặt với người mình yêu cũng không biết nên làm cái gì. Ta làm cái gì cũng là sai, không làm gì cũng là sai."
Giống như một đứa trẻ ngây thơ không biết nên đi về phương nào. Bắc Hòa luôn nói người trong tộc Thiên Đế bọn họ có tâm cơ, nhiều mưu lược, Phó Dư biết, nếu hắn sử dụng thủ đoạn, có thể khiến Nhạc Tâm ở lại bên cạnh hắn, nhưng hắn không muốn. Tâm tính của người trẻ tuổi khiến càng thêm khát vọng lưỡng tình tương duyệt*.
*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên tình nguyện
Giọng Phó Dư thật thấp, không biết là nói với Bạch Hổ hay là tự nhủ: "Ta từng vì thực lực mà từ bỏ cô ấy, bây giờ, ta có đủ thực lực, mà cô ấy lại đi xa..."
Bạch Hổ không rõ ý của hắn.
"Những ngày làm phiền tiếp theo, ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, ta sẽ cố hết sức thỏa mãn." Phó Dư lễ phép giao lưu với Bạch Hổ, thái tử của tiên giới luôn luôn nho nhã lễ độ trong việc đối nhân xử thế, nhún nhường có độ, lễ nghi cử chỉ làm cho người ta không tìm ra một cái gai.
"Không không không, tiên thái tử không chê hàn xá đơn sơ bằng lòng đặt chân ở đây đã là vinh hạnh lớn lao của tiểu nhân."
Bạch Hổ xoa xoa vệt nước mắt nửa khô, vội vã bày tỏ lòng trung thành.
Phó Dư gật đầu, sau đó đi ra cửa.
Bạch Hổ cho là tiên thái tử đi tìm Nhạc Tâm, ai ngờ Nhạc Tâm lại bưng một hộp kiếm tới tìm hắn. Bạch Hổ học theo Chân Dung Phong, thôi miên mình tạm thời mất trí nhớ, quên đi chuyện mình từng biến thành mèo trắng đáng yêu. Dùng khí thế của hổ vương mà gắng gượng một mình đối mặt với Nhạc Tâm.
"Nói như vậy, hắn vẫn sẽ về chỗ này?" Nhạc Tâm đặt hộp kiếm lên bàn trà trên phòng khách, đánh giá biệt thự của Bạch Hổ.
Trang trí xa hoa nhìn là biết rất có tiền.
Cô khó nén ghen ghét: "Một tên đại diện của thần thổ địa như anh cũng có thể ở biệt thự lớn, vì sao tôi đường đường là thần thổ địa ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có?"
Cô phải ở nhà Nhạc Duyệt, lại còn phải dựa vào bản lĩnh của mình mới được ở.
Bạch Hổ: "Thần thổ địa luôn luôn không màng danh lợi, không để vật ngoài thân vào lòng. Tôi tưởng ngài ở tại nông thôn là vì muốn ẩn cư núi sâu, nhàn nhã sống qua ngày..."
Nhạc Tâm: "Vậy chỉ sợ là anh có chút hiểu lầm về tôi."
Cô chỉ chỉ hộp kiếm: "Chờ tiên thái tử trở về, bảo hắn là hẳn để quên kiếm chỗ tôi, tôi tới trả lại."
Ngoài cửa sổ biệt thự là một mảnh núi rừng rậm rạp. Đỉnh núi vây quanh thung thũng, có rất nhiều mảnh đất hoang vu bỏ không.
Nhạc Tâm trông mà thèm mà nhìn chỗ đất kia: "Nơi đó thuộc về anh sao?"
Bạch Hổ rất tinh mắt, nịnh nọt nói: "Đất trong thiên hạ chẳng phải đều là của thần thổ địa sao. Đất thuộc về tôi cũng là của ngài. Ngài cần dùng cứ việc dùng, tôi, haha, tiểu nhân bất tài, chỉ là nắm quyền sở hữu chứ không biết trồng trọt."
Từ khi đến thế gian làm thần thổ địa, Nhạc Tâm đã có công năng đặc hữu của thần thổ địa, những thứ cô dùng phép thuật trồng ra đều giống ưu tú, phẩm chất cực cao.
Nhạc Tâm cũng nghiêm túc, hào phóng nói: "Chờ tôi bán được tiền sẽ chia cho anh, không ăn không của anh."
Trong nhà có một bạn trai yêu tiêu tiền, cô phải kiếm được nhiều tiền mới nuôi nổi, mới có thể đạt tới mục đích bao nuôi cuối cùng. Điều này cho thấy cô không thể vây sự nghiệp của mình trên hai ba mẫu đất, cô cần mở rộng sự nghiệp buôn bán của mình.
Lần này trồng gì đây?
Nhạc Tâm gọi điện thoại hỏi Trữ Vệ: "Anh muốn ăn gì?"
Trữ Vệ nhăn nhăn nhó nhó: "... Em."
Nhạc Tâm: "..."
"Anh muốn ăn hoa quả gì? Anh đào,táo, xoài, hay là thanh long? Hay là cái khác cũng được, hạt dẻ, óc cho, hạt thông gì đó. Em trồng cho anh ăn."
Trữ Vệ thẹn thùng: "... Em. Trong lòng anh, ngọt ngào của em thắng mọi thứ trên đời."
Anh nhìn hai trang lời tâm tình được lưu trên máy tính, tìm kiếm ra một câu thoại phù hợp với giờ phút. Những lời tâm tình này đều là tư liệu trợ lý vất vả sưu tập, chỉnh sửa.
Nhạc Tâm: "..." Thôi, coi như cô chưa hỏi.
Cô nghĩ nghĩ, quyết định trưng cầu ý kiến của tiểu tiên nữ mũm mĩm. Cô có dự cảm, bất kể cô trồng cái gì, tiểu tiên nữ mũm mĩm cũng là hộ khách trung thành của cô.
Con Dấu truyền âm cho Nhạc Tâm:, "Nhạc Tâm Nhạc Tâm, nói cho cô một chuyện cực kỳ quan trọng này!"
Nhạc Tâm đi ra ngoài không mang theo Con Dấu, giữ Con Dấu và Bắc Hòa trong nhà Nhạc Duyệt.
Bé con ở nhà tranh truyền âm: "Cậu im lặng, để tôi nói, ha ha ha ha, con mẹ nó quá buồn cười!"
Nhạc Tâm: "Nói xong rồi cười được không?"
Bắc Hòa: "Không được, buồn cười quá, tôi phải cười một lần trước đã."
Nhạc Tâm: "Con Dấu, cậu nói."
Con Dấu run lẩy bẩy, lên án: "Tôi không dám nói, tôi sợ tôi nói trước, hắn lại muốn thâu đêm nói chuyện với ta, ép tôi xem hắn ăn mukbang. Quá tra tấn Con Dấu, tôi không nói."
Nếu không nói, cô về hỏi trước mặt vậy.
"Này..." Bạch Hổ tội nghiệp hỏi: "Có thể đưa tôi đi cùng không?"
Hắn nhìn sang hộp kiếm trên bàn trà trong phòng khách, như là đang nhìn độc dược. Lấy kinh nghiệm hắn tung hoành tình trường nhiều năm và trực giác của loài thú, nếu như hắn một mình ở lại đối mặt với hộp kiếm này, chờ tiên thái tử trở về, bầu không khí nhất định sẽ không yên bình.
Trước khi tiên thái tử đến, hồ ly và con thỏ bình thường hay ở lại chỗ hắn đã sớm bội bạc chạy trước.
Trồng đất của Bạch Hổ, Nhạc Tâm cũng không thể hại hắn. Được rồi được rồi, mang đi. Chờ Phó Dư trở về nhìn thấy hộp kiếm, hẳn là hiểu được ý của cô.
Lúc về đến nhà, Bắc Hòa ôm Con Dấu lăn trên ghế sa lon cười đến thở không ra hơi, hắn nhìn thấy Nhạc Tâm, lại bắn ra một trận cười to đủ để hủy trời diệt đất.
Nhạc Tâm làm bạn với hắn nhiều năm, cực kì kiên nhẫn chờ hắn cười đủ: "Nói, chuyện gì làm anh cười lâu như vậy?"
"Có điểm thi giáo viên của cô." Hắn nói.
"Điểm tôi rất kém?"
Nhạc Tâm vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tra điểm. Cô cũng quên mất việc này.
"Không không không, cũng không quá chênh lệch, xếp hạng hai trong tổ cô báo danh." Bắc Hòa tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Cô biết người đứng thứ nhất trong tổ của cô là ai không?"
Nhạc Tâm nhíu mày: "Lam Sầm?"
Đáng để Bắc Hòa nhắc đến cũng chỉ có Lam Sầm. Nhưng Lam Sầm đứng thứ nhất, cô đứng thứ hai, buồn cười lắm sao?
"Đúng." Bắc Hòa hít một hơi thật sâu, nín cười: "Cô ta đứng thứ nhất không buồn cười. Buồn cười chính là môn chuyên ngành và giáo dục tâm lý học của cô ta đều max điểm."
Nhạc Tâm đột nhiên mở to hai mắt, hai môn này cũng có thể max điểm?
"Buồn cười hơn là..."
Bắc Hòa chậm rãi nói ra: "Cô ta bị người khác báo cáo."
"Tôi tính một quẻ, người báo cáo cô ta là tiên thái tử Phó Dư."