Chương 55: Linh Khí
Con Dấu nói không liên lạc Chân Dung Phong được, cậu ta nghi hắn xảy ra chuyện, Nhạc Tâm nói Con Dấu nghĩ nhiều. Bây giờ Chân Dung Phong gọi điện thoại tới đã chứng minh hắn không sao, vậy tại sao Con Dấu không liên lạc hắn được.
Bạn bè cãi nhau nên cố tình không để ý Con Dấu?
Cô phải hóa thân thành chị gái tri kỷ hóa giải mâu thuẫn cho đôi bạn thân này sao, Nhạc Tâm nhận điện thoại: "Chân Dung Phong?"
Cả nửa ngày không có ai trả lời.
"Điện thoại của ai?" Bắc Hòa lười biếng đặt câu hỏi, hắn dời cái ghế, không có chút hình tượng nào mà ườn người ra, phơi cả người ra dưới ánh mặt trời, gọi bằng một cái tên hay ho là sát khuẩn.
"À, Chân Dung Phong, cô vừa gọi xong." Hắn thở dài: "Ngại quá, phơi nắng nhiều nên bị choáng váng..."
Nhạc Tâm: "..."
Trong điện thoại Chân Dung Phong đã tỉnh táo lại, Nhạc Tâm nghe thấy giọng hắn vui đến phát khóc: "Nhạc Tâm? Nữ thần xin hãy cứu mạng!"
Nhạc Tâm kỳ quái: "Anh đang gọi điện thoại bình thường đấy gì, cứu mạng gì?"
Bên kia rất yên tĩnh, không có tiếng, không giống tình huống hỗn loạn khi bị quỷ truy đuổi. Hô hấp rất ổn, không hề hoang mang, chỉ là giọng nói có chút suy yếu.
Chân Dung Phong giải thích: "Bởi vì con quỷ này là một tên Hai lúa, hắn chỉ phong bế không cho linh lực của tôi ra ngoài, chứ không phong bế tín hiệu điện thoại."
"Nhạc Tâm nữ thần xin hãy cứu mạng, tôi đã bị nhốt một ngày một đêm, sắp chết đói rồi!"
Nhạc Tâm: "Nếu tín hiệu điện không bị phong bế, tại sao bị nhốt một ngày một đêm mới gọi điện thoại cho tôi?"
Chân Dung Phong lúng ta lúng túng nói: "Bệnh nghề nghiệp..."
Thân là đạo sĩ, hắn sinh ra trong môn phái tu tiên, mặc dù theo đuổi trào mới, có điện thoại, còn mở Microblogging, nhưng sau khi gặp phải quỷ, hắn vô thức nghĩ đến dựa vào bản lĩnh huyền học của mình, coi di động thành vật trang trí, căn bản không ngờ linh lực bị phong bế, điện thoại còn có thể dùng.
Quả nhiên, mọi người nói đúng, phải tin tưởng khoa học.
Khoa học có thể vượt qua biên giới, cũng có thể vượt qua ranh giới phong tỏa của yêu quái.
Chân Dung Phong thành khẩn nghĩ lại, hắn nên dùng nhiều điện thoại tán gẫu nhiều hơn, không thì cũng không bị tình trạng một ngày một đêm không có ai nhắn tin , gọi điện thoại cho hắn, tự dưng phải chịu đói bụng.
Thanh âm âm trần của quỷ yêu lại vang lên bên tai Chân Dung Phong: "Hai lúa cái gì, ngươi đang mắng ta đúng không, ranh con muốn chết hả, nói cho ta biết đây là thuật pháp gì may ra ta có thể tha cho ngươi một mạng! Cái này hay đấy, có thể trò chuyện với nhau trong giây lát, đây là linh khí trong truyền thuyết đó à?"
Mượn linh khí để truyền tin cho người khác. Chỉ là linh khí kia quá ít, không ngờ là tên đạo sĩ đần độn này lại có.
Chân Dung Phong chỉ cảm thấy một cái bóng mang khí lạnh tập kích tới, trong nháy mắt vành tai buốt giá. Luồng hơi lạnh kia còn vọng tưởng chui vào điện thoại di động. Hắn vội né tránh, không phải hắn sợ quỷ yêu kịp hiểu ra, nhanh chóng thức thời mà phong bế tín hiệu điện thoại, mà là hắn tin tưởng khoa học... điện thoại chịu nhiệt độ thấp sẽ tự động tắt máy.
Chân Dung Phong nhanh nhẹn dùng dăm ba câu nói rõ tình cảnh trước mắt của mình cho Nhạc Tâm, sau đó, dùng điện thoại di động gửi một địa chỉ định vị qua, sau đó an tâm ngồi xổm trong bóng tối chờ Nhạc Tâm tới cứu hắn.
Đói, vẫn đói, nhưng biết mình sẽ không chết đói, thế thì coi như giảm béo cũng được.
Quỷ yêu truy vấn Chân Dung Phong, đến cùng là hắn dùng linh khí gì, Chân Dung Phong giả câm vờ điếc không chịu trả lời, dù sao quỷ yêu không giết hắn được.
Quỷ yêu bị chọc giận, trên người đạo sĩ này có quá nhiều bí ẩn, sư phụ hắn tại sao lại lấy tên Dung Phong cho hắn, hắn dùng linh khí gì để trò chuyện với Nhạc Tâm, tất cả nó đều không biết.
Thấy Chân Dung Phong nhắm mắt muốn ngủ, quỷ yêu không chịu, nó bắt đầu dùng âm thanh âm trầm khiến người ta sợ hãi mà gào khóc thảm thiết bên tai hắn.
Chân Dung Phong lù lù bất động, nữ thần của hắn sẽ lập tức tới cứu hắn, hắn không sợ hãi.
Quỷ yêu tức giận: "Sao ngươi lại không có chút phản ứng nào?"
Chân Dung Phong: "Ừm, hát hay lắm? Ta không có tiền, dù hát hay cũng không cho!"
Quỷ yêu: "..."
Nhạc Tâm cúp điện thoại, vòng qua Bắc Hòa nằm như xác chết, đi đến trước mặt Trữ Vệ, cười híp mắt hỏi anh: "Trữ Vệ, muốn xem quỷ không?"
Trữ Vệ đang dùng cuốc đào chợt dừng lại: "Muốn."
Lúc Nhạc Tâm nghe điện thoại, anh vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng hết.
Cuối tuần, hẹn hò, trồng trọt. Anh trồng hoa hồng cho Nhạc Tâm, nửa đường Nhạc Tâm bỏ anh đi bắt quỷ. Đáy lòng trũng xuống, Trữ Vệ đã bố trí xong một hệ liệt các bộ phim anh sắp bị vứt bỏ. Sau một hồi quanh co khúc khuỷu, Nhạc Tâm lại muốn dẫn anh đi!
"Thế nhưng còn chưa đào hết..." Trữ Vệ do dự.
Anh vội vàng muốn gieo hạt giống hoa hồng xuống, rồi chờ hoa hồng nở rộ. Không cuốc hết, thời gian gieo hoa hồng sẽ phải trì hoãn một ngày, thời gian hoa nở cũng muộn một ngày.
Thế nhưng anh càng không muốn tách khỏi Nhạc Tâm. Mà Nhạc Tâm đã nói muốn dẫn anh đi bắt quỷ, anh còn chưa nhìn thấy quỷ đâu, anh không chịu thất hẹn.
Làm sao bây giờ?
"Không sao, cha truyền con nối, chẳng phải anh còn có một đứa con từ trên trời rơi xuống sao?"
Nhạc Tâm lấy cuốc trong tay Trữ Vệ, chuẩn xác ném đến bên chân Bắc Hòa: "Lại đây, cho anh một cơ hội tận hiếu với ba Trữ của anh."
Bắc Hòa đang khép nửa mắt nhìn lén: "..."
Hắn: "Đã vung thức ăn cho chó cho tôi ăn thì thôi lại còn bắt tôi làm việc ? Nhạc Tâm, lương tâm của cô để đâu?"
Tay Nhạc Tâm đè trên ngực Trữ Vệ: "Ở trên người ba Trữ của anh."
Bắc Hòa: "..." Không phải con ruột thì không ai thương, thật đau lòng.
Nhạc Tâm cầm khăn mặt cho Trữ Vệ lau mồ hôi trên trán, nắng mùa hạ gay gắt, mặc dù Nhạc Tâm đã che đậy tránh tổn thương cho Trữ Vệ, nhưng động tác cuốc đất cũng đủ khiến cả người Trữ Vệ thấm đẫm mồ hôi.
Mồ hôi làm áo thun ướt đẫm, dán lên người, nhìn gợi cảm mê hồn.
"Đi tắm thay quần áo đi, thoải mái một chút." Nhạc Tâm nói.
Người khác quan tâm anh có đẹp trai hay không, làm bạn gái em, chỉ để ý anh có thoải mái hay không.
Trữ Vệ: "Chân Dung Phong đang chờ em tới cứu, thời gian gấp gáp, đi thôi."
Nhạc Tâm: "Hắn cũng chờ một ngày một đêm rồi, không thiếu chút thời gian anh tắm rửa thay quần áo."
Cô lại bồi thêm một câu: "Trong lòng em anh quan trọng nhất."
Khóe miệng Trữ Vệ không bị khống chế mà cong lên, vui vẻ rời đi.
Bắc Hòa chua chát: "Mắt tôi muốn mù, lỗ tai cũng muốn điếc."
"Anh có thể học theo Chân Dung Phong làm thế nào để tạm thời mù mắt và tạm thời điếc tai, còn có thể thăng hoa đến tạm thời mất trí nhớ."
Nhạc Tâm nâng cuốc lơ lửng lên trước mắt hắn: "Đứng dậy, cuốc đất!"
Bắc Hòa: "Tôi không làm!"
Nhạc Tâm nhún nhún vai, cũng không ép hắn, cô cảm nhận vị trí của Trữ Vệ , đang ở trong phòng tắm, cô ném cuốc đi, ngồi xổm trên mặt đất, lấy ngón tay chạm xuống đất, chuyển tiên lực vào trong thổ nhưỡng.
Được rồi, bất kể là loại khí hậu gì đất này cũng có thể trồng ra hoa hồng.
Nhạc Tâm thỏa mãn vỗ vỗ tay, đứng lên, lại nghe Bắc Hòa đột nhiên hỏi cô: "Nhạc Tâm, cô định lúc nào chính thức thành hôn để Trữ Vệ trở thành thổ địa bà bà? Từ nay về sau, tuổi thọ ngang bằng cô, cũng hưởng tiên lực cùng cô?"
Nhạc Tâm có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói theo tình hình thực tế: "Chờ sau khi tôi cầu hôn đã, bây giờ tôi nghèo như vậy, ngoại trừ có thể gửi cho Trữ Vệ lì xì 520, thì ngay cả chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cũng không mua nổi."
"Trữ Vệ còn trẻ mà, không vội, chờ tôi buôn bán kiếm đủ tiền nuôi nổi anh ấy thì cầu hôn."
Bắc Hòa lại hỏi: "Có phải đời này nếu không phải Trữ Vệ thì cô không cưới ai nữa không? Nếu Đạo Nhất Tiên Quân phản đối làm sao bây giờ?"
Nhạc Tâm: "Anh hết hi vọng đi, thổ địa bà bà chỉ có thể là Trữ Vệ. Nếu anh muốn ở lại thế gian thì tự nghĩ biện pháp, đừng mãi nghĩ đến cái này. Sư phụ tôi mà không đồng ý tôi ở bên Trữ Vệ thì càng không đồng ý tôi với anh!"
Cô quay người lại, trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trường sam màu xanh lam, một bộ tóc đen rối tung, lưng thẳng tắp, đôi mắt màu mực nặng nề, trên mặt là thần sắc cô không thể hiểu được.
Tiên thái tử Phó Dư.
Nhạc Tâm: "..."
Bắc Hòa tiếp tục thờ ơ nằm như xác chết dưới ánh mặt trời.
Hắn nói: "Không cần cám ơn."
Cám ơn? Cám ơn anh không ở trước mặt tiên thái tử gọi ba Trữ để giữ chút mặt mũi cho thần tiên sao?
Nhạc Tâm đưa tay lên tiếng chào: "Tới đấy à?"
Bắc Hòa đâm chọc: "Thêm xưng hô đi, 'Em trai tới chơi đấy à?', 'Xin chào!' ha ha..."
Hại bạn bè là sở trường của hắn.
Tình hữu nghị làm bằng nhựa, bây giờ có thể tuyệt giao.
Trữ vệ tắm rửa xong, thay quần tây áo sơmi, áo mũ chỉnh tề, giày da bóng loáng. Anh vừa gội đầu xong, mùa hè nhiệt độ cao nên tóc khô khá nhanh, chỉ hơi ẩm ướt một chút.
"Anh xong rồi, Nhạc Tâm, chúng ta đi thôi?" Người chìm trong tình yêu cuồng nhiệt chỉ nhìn thấy sự tồn tại của đối phương, tất cả những thứ chung quanh đều chỉ là bối cảnh. Trong mắt Trữ Vệ chỉ nhìn thấy mỗi Nhạc Tâm, anh vừa đi vào vườn hoa, nghĩ đến sắp cầm tay Nhạc Tâm chuẩn bị một buổi hẹn hò đi xem quỷ, nỗi kích động khiến anh nhất thời không để ý đếnkhông khí lúng túng trong hoa viên.
Bắc Hoà không cam lòng chỉ làm bối cảnh tận chức tận trách ho khan một tiếng, thu hút ánh mắt của ba Trữ, sau đó chỉ chỉ Phó Dư đứng cách đó không xa, ra hiệu anh chú ý.
Trữ Vệ thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, bất ngờ đối mặt với ánh mắt của Phó Dư.
Con Dấu nói không liên lạc Chân Dung Phong được, cậu ta nghi hắn xảy ra chuyện, Nhạc Tâm nói Con Dấu nghĩ nhiều. Bây giờ Chân Dung Phong gọi điện thoại tới đã chứng minh hắn không sao, vậy tại sao Con Dấu không liên lạc hắn được.
Bạn bè cãi nhau nên cố tình không để ý Con Dấu?
Cô phải hóa thân thành chị gái tri kỷ hóa giải mâu thuẫn cho đôi bạn thân này sao, Nhạc Tâm nhận điện thoại: "Chân Dung Phong?"
Cả nửa ngày không có ai trả lời.
"Điện thoại của ai?" Bắc Hòa lười biếng đặt câu hỏi, hắn dời cái ghế, không có chút hình tượng nào mà ườn người ra, phơi cả người ra dưới ánh mặt trời, gọi bằng một cái tên hay ho là sát khuẩn.
"À, Chân Dung Phong, cô vừa gọi xong." Hắn thở dài: "Ngại quá, phơi nắng nhiều nên bị choáng váng..."
Nhạc Tâm: "..."
Trong điện thoại Chân Dung Phong đã tỉnh táo lại, Nhạc Tâm nghe thấy giọng hắn vui đến phát khóc: "Nhạc Tâm? Nữ thần xin hãy cứu mạng!"
Nhạc Tâm kỳ quái: "Anh đang gọi điện thoại bình thường đấy gì, cứu mạng gì?"
Bên kia rất yên tĩnh, không có tiếng, không giống tình huống hỗn loạn khi bị quỷ truy đuổi. Hô hấp rất ổn, không hề hoang mang, chỉ là giọng nói có chút suy yếu.
Chân Dung Phong giải thích: "Bởi vì con quỷ này là một tên Hai lúa, hắn chỉ phong bế không cho linh lực của tôi ra ngoài, chứ không phong bế tín hiệu điện thoại."
"Nhạc Tâm nữ thần xin hãy cứu mạng, tôi đã bị nhốt một ngày một đêm, sắp chết đói rồi!"
Nhạc Tâm: "Nếu tín hiệu điện không bị phong bế, tại sao bị nhốt một ngày một đêm mới gọi điện thoại cho tôi?"
Chân Dung Phong lúng ta lúng túng nói: "Bệnh nghề nghiệp..."
Thân là đạo sĩ, hắn sinh ra trong môn phái tu tiên, mặc dù theo đuổi trào mới, có điện thoại, còn mở Microblogging, nhưng sau khi gặp phải quỷ, hắn vô thức nghĩ đến dựa vào bản lĩnh huyền học của mình, coi di động thành vật trang trí, căn bản không ngờ linh lực bị phong bế, điện thoại còn có thể dùng.
Quả nhiên, mọi người nói đúng, phải tin tưởng khoa học.
Khoa học có thể vượt qua biên giới, cũng có thể vượt qua ranh giới phong tỏa của yêu quái.
Chân Dung Phong thành khẩn nghĩ lại, hắn nên dùng nhiều điện thoại tán gẫu nhiều hơn, không thì cũng không bị tình trạng một ngày một đêm không có ai nhắn tin , gọi điện thoại cho hắn, tự dưng phải chịu đói bụng.
Thanh âm âm trần của quỷ yêu lại vang lên bên tai Chân Dung Phong: "Hai lúa cái gì, ngươi đang mắng ta đúng không, ranh con muốn chết hả, nói cho ta biết đây là thuật pháp gì may ra ta có thể tha cho ngươi một mạng! Cái này hay đấy, có thể trò chuyện với nhau trong giây lát, đây là linh khí trong truyền thuyết đó à?"
Mượn linh khí để truyền tin cho người khác. Chỉ là linh khí kia quá ít, không ngờ là tên đạo sĩ đần độn này lại có.
Chân Dung Phong chỉ cảm thấy một cái bóng mang khí lạnh tập kích tới, trong nháy mắt vành tai buốt giá. Luồng hơi lạnh kia còn vọng tưởng chui vào điện thoại di động. Hắn vội né tránh, không phải hắn sợ quỷ yêu kịp hiểu ra, nhanh chóng thức thời mà phong bế tín hiệu điện thoại, mà là hắn tin tưởng khoa học... điện thoại chịu nhiệt độ thấp sẽ tự động tắt máy.
Chân Dung Phong nhanh nhẹn dùng dăm ba câu nói rõ tình cảnh trước mắt của mình cho Nhạc Tâm, sau đó, dùng điện thoại di động gửi một địa chỉ định vị qua, sau đó an tâm ngồi xổm trong bóng tối chờ Nhạc Tâm tới cứu hắn.
Đói, vẫn đói, nhưng biết mình sẽ không chết đói, thế thì coi như giảm béo cũng được.
Quỷ yêu truy vấn Chân Dung Phong, đến cùng là hắn dùng linh khí gì, Chân Dung Phong giả câm vờ điếc không chịu trả lời, dù sao quỷ yêu không giết hắn được.
Quỷ yêu bị chọc giận, trên người đạo sĩ này có quá nhiều bí ẩn, sư phụ hắn tại sao lại lấy tên Dung Phong cho hắn, hắn dùng linh khí gì để trò chuyện với Nhạc Tâm, tất cả nó đều không biết.
Thấy Chân Dung Phong nhắm mắt muốn ngủ, quỷ yêu không chịu, nó bắt đầu dùng âm thanh âm trầm khiến người ta sợ hãi mà gào khóc thảm thiết bên tai hắn.
Chân Dung Phong lù lù bất động, nữ thần của hắn sẽ lập tức tới cứu hắn, hắn không sợ hãi.
Quỷ yêu tức giận: "Sao ngươi lại không có chút phản ứng nào?"
Chân Dung Phong: "Ừm, hát hay lắm? Ta không có tiền, dù hát hay cũng không cho!"
Quỷ yêu: "..."
Nhạc Tâm cúp điện thoại, vòng qua Bắc Hòa nằm như xác chết, đi đến trước mặt Trữ Vệ, cười híp mắt hỏi anh: "Trữ Vệ, muốn xem quỷ không?"
Trữ Vệ đang dùng cuốc đào chợt dừng lại: "Muốn."
Lúc Nhạc Tâm nghe điện thoại, anh vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng hết.
Cuối tuần, hẹn hò, trồng trọt. Anh trồng hoa hồng cho Nhạc Tâm, nửa đường Nhạc Tâm bỏ anh đi bắt quỷ. Đáy lòng trũng xuống, Trữ Vệ đã bố trí xong một hệ liệt các bộ phim anh sắp bị vứt bỏ. Sau một hồi quanh co khúc khuỷu, Nhạc Tâm lại muốn dẫn anh đi!
"Thế nhưng còn chưa đào hết..." Trữ Vệ do dự.
Anh vội vàng muốn gieo hạt giống hoa hồng xuống, rồi chờ hoa hồng nở rộ. Không cuốc hết, thời gian gieo hoa hồng sẽ phải trì hoãn một ngày, thời gian hoa nở cũng muộn một ngày.
Thế nhưng anh càng không muốn tách khỏi Nhạc Tâm. Mà Nhạc Tâm đã nói muốn dẫn anh đi bắt quỷ, anh còn chưa nhìn thấy quỷ đâu, anh không chịu thất hẹn.
Làm sao bây giờ?
"Không sao, cha truyền con nối, chẳng phải anh còn có một đứa con từ trên trời rơi xuống sao?"
Nhạc Tâm lấy cuốc trong tay Trữ Vệ, chuẩn xác ném đến bên chân Bắc Hòa: "Lại đây, cho anh một cơ hội tận hiếu với ba Trữ của anh."
Bắc Hòa đang khép nửa mắt nhìn lén: "..."
Hắn: "Đã vung thức ăn cho chó cho tôi ăn thì thôi lại còn bắt tôi làm việc ? Nhạc Tâm, lương tâm của cô để đâu?"
Tay Nhạc Tâm đè trên ngực Trữ Vệ: "Ở trên người ba Trữ của anh."
Bắc Hòa: "..." Không phải con ruột thì không ai thương, thật đau lòng.
Nhạc Tâm cầm khăn mặt cho Trữ Vệ lau mồ hôi trên trán, nắng mùa hạ gay gắt, mặc dù Nhạc Tâm đã che đậy tránh tổn thương cho Trữ Vệ, nhưng động tác cuốc đất cũng đủ khiến cả người Trữ Vệ thấm đẫm mồ hôi.
Mồ hôi làm áo thun ướt đẫm, dán lên người, nhìn gợi cảm mê hồn.
"Đi tắm thay quần áo đi, thoải mái một chút." Nhạc Tâm nói.
Người khác quan tâm anh có đẹp trai hay không, làm bạn gái em, chỉ để ý anh có thoải mái hay không.
Trữ Vệ: "Chân Dung Phong đang chờ em tới cứu, thời gian gấp gáp, đi thôi."
Nhạc Tâm: "Hắn cũng chờ một ngày một đêm rồi, không thiếu chút thời gian anh tắm rửa thay quần áo."
Cô lại bồi thêm một câu: "Trong lòng em anh quan trọng nhất."
Khóe miệng Trữ Vệ không bị khống chế mà cong lên, vui vẻ rời đi.
Bắc Hòa chua chát: "Mắt tôi muốn mù, lỗ tai cũng muốn điếc."
"Anh có thể học theo Chân Dung Phong làm thế nào để tạm thời mù mắt và tạm thời điếc tai, còn có thể thăng hoa đến tạm thời mất trí nhớ."
Nhạc Tâm nâng cuốc lơ lửng lên trước mắt hắn: "Đứng dậy, cuốc đất!"
Bắc Hòa: "Tôi không làm!"
Nhạc Tâm nhún nhún vai, cũng không ép hắn, cô cảm nhận vị trí của Trữ Vệ , đang ở trong phòng tắm, cô ném cuốc đi, ngồi xổm trên mặt đất, lấy ngón tay chạm xuống đất, chuyển tiên lực vào trong thổ nhưỡng.
Được rồi, bất kể là loại khí hậu gì đất này cũng có thể trồng ra hoa hồng.
Nhạc Tâm thỏa mãn vỗ vỗ tay, đứng lên, lại nghe Bắc Hòa đột nhiên hỏi cô: "Nhạc Tâm, cô định lúc nào chính thức thành hôn để Trữ Vệ trở thành thổ địa bà bà? Từ nay về sau, tuổi thọ ngang bằng cô, cũng hưởng tiên lực cùng cô?"
Nhạc Tâm có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói theo tình hình thực tế: "Chờ sau khi tôi cầu hôn đã, bây giờ tôi nghèo như vậy, ngoại trừ có thể gửi cho Trữ Vệ lì xì 520, thì ngay cả chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cũng không mua nổi."
"Trữ Vệ còn trẻ mà, không vội, chờ tôi buôn bán kiếm đủ tiền nuôi nổi anh ấy thì cầu hôn."
Bắc Hòa lại hỏi: "Có phải đời này nếu không phải Trữ Vệ thì cô không cưới ai nữa không? Nếu Đạo Nhất Tiên Quân phản đối làm sao bây giờ?"
Nhạc Tâm: "Anh hết hi vọng đi, thổ địa bà bà chỉ có thể là Trữ Vệ. Nếu anh muốn ở lại thế gian thì tự nghĩ biện pháp, đừng mãi nghĩ đến cái này. Sư phụ tôi mà không đồng ý tôi ở bên Trữ Vệ thì càng không đồng ý tôi với anh!"
Cô quay người lại, trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trường sam màu xanh lam, một bộ tóc đen rối tung, lưng thẳng tắp, đôi mắt màu mực nặng nề, trên mặt là thần sắc cô không thể hiểu được.
Tiên thái tử Phó Dư.
Nhạc Tâm: "..."
Bắc Hòa tiếp tục thờ ơ nằm như xác chết dưới ánh mặt trời.
Hắn nói: "Không cần cám ơn."
Cám ơn? Cám ơn anh không ở trước mặt tiên thái tử gọi ba Trữ để giữ chút mặt mũi cho thần tiên sao?
Nhạc Tâm đưa tay lên tiếng chào: "Tới đấy à?"
Bắc Hòa đâm chọc: "Thêm xưng hô đi, 'Em trai tới chơi đấy à?', 'Xin chào!' ha ha..."
Hại bạn bè là sở trường của hắn.
Tình hữu nghị làm bằng nhựa, bây giờ có thể tuyệt giao.
Trữ vệ tắm rửa xong, thay quần tây áo sơmi, áo mũ chỉnh tề, giày da bóng loáng. Anh vừa gội đầu xong, mùa hè nhiệt độ cao nên tóc khô khá nhanh, chỉ hơi ẩm ướt một chút.
"Anh xong rồi, Nhạc Tâm, chúng ta đi thôi?" Người chìm trong tình yêu cuồng nhiệt chỉ nhìn thấy sự tồn tại của đối phương, tất cả những thứ chung quanh đều chỉ là bối cảnh. Trong mắt Trữ Vệ chỉ nhìn thấy mỗi Nhạc Tâm, anh vừa đi vào vườn hoa, nghĩ đến sắp cầm tay Nhạc Tâm chuẩn bị một buổi hẹn hò đi xem quỷ, nỗi kích động khiến anh nhất thời không để ý đếnkhông khí lúng túng trong hoa viên.
Bắc Hoà không cam lòng chỉ làm bối cảnh tận chức tận trách ho khan một tiếng, thu hút ánh mắt của ba Trữ, sau đó chỉ chỉ Phó Dư đứng cách đó không xa, ra hiệu anh chú ý.
Trữ Vệ thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, bất ngờ đối mặt với ánh mắt của Phó Dư.