Chương 63: Son Môi
"Con ta nói thật sao?"
Trong cung điện hoa lệ, Thiên Đế kích động đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm tiên thái tử Phó Dư.
Phó Dư: "Tuyệt không gạt người."
"Ha ha ha ha..." Thiên Đế vỗ bàn cười to, cơ hồ muốn cười ra nước mắt: "Tộc Thiên Đế ta rốt cục hết khổ! Cảm tạ tiên tổ..."
Sau khi Phó Dư để lộ tiên lực chân chính của mình trước mặt Huyền Nhất chân nhân, hắn cũng không còn giấu diếm Thiên Đế. Trò chuyện với Nhạc Tâm xong, Phó Dư cũng không thể vì ở bên cô mà khoét trái tim của tổ tiên ra cho cô cứu sư phụ.
Hắn phải đi lên con đường mà số mệnh đã định cho hắn.
Thiên Đế điên cuồng vui mừng xong, chợt cảm thấy cái tiên giới mịt mờ này, nắm chặt tay hắn, nhớ tới trước đây phải chịu áp bức từ Huyền Nhất chân nhân, ông ra không khỏi sinh lòng phẫn nộ, đã có được thực lực để trả thù, ông hỏi: "Vì sao không đánh chết ông ta ngay tại chỗ?"
Oán khi bị đè nén nhiều năm, Thiên Đế hận Huyền Nhất chân nhân thấu xương. Cái tiên giới này nếu không có Huyền Nhất chân nhân, không khí sẽ mới mẻ hơn rất nhiều.
"Chết thì lợi cho ông ta quá rồi." Phó Dư không chút hoang mang, trong lòng là tâm cơ thâm trầm: "Ông ta đáng chết, nhưng nên thân bại danh liệt mà chết."
Mà không phải cứ tuỳ tiện bị hắn giết chết như vậy.
Thiên Đế cũng kịp nhận ra, vừa rồi ông quá mức vui mừng, còn may Phó Dư nhắc nhở ông. Đứa con trai này ưu tú mà tỉnh táo, là niềm kiêu ngạo của ông. Thiên Đế vui mừng nhẹ gật đầu: "Con có kế hoạch gì?"
Nếu là không có lí do gì mà giết Huyền Nhất chân nhân, sẽ khiến thần tiên khác sợ hãi, phải dùng một lý do hợp lý mà quang minh chính đại.
Phó Dư: "Huyền Nhất chân nhân vẫn muốn thay thế địa vị tộc Thiên Đế chúng ta, nếu như thế, sao không ép ông ta một lần?"
Thiên Đế hoài nghi: "Bây giờ thực lực con mạnh hơn ông ta, ông ta còn dễ dàng động thủ nữa không?"
Phó Dư không trả lời mà hỏi lại: "Lúc trước vì sao Huyền Nhất chân nhân có thể ép con và Nhạc Tâm từ hôn?"
Bởi vì Đạo Nhất Tiên Quân bế quan, xảy ra chuyện, hồn đăng đã tắt.
"Chỉ cần con bế quan tiến vào trạng thái tu hành thì không thể tùy thời đi ra, như vậy, đây cũng là cơ hội của Huyền Nhất chân nhân."
Đợi Huyền Nhất chân nhân cầm được quyền thống trị tiên giới, thiên binh thiên tướng đều ở trong tay ông ta, cho dù là Phó Dư bế quan ra, cũng phải liều mạng.
Phó Dư bế quan là cơ hội duy nhất của Huyền Nhất chân nhân.
Nếu như Phó Dư là ông ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Huyền Nhất chân nhân mưu đồ tiên giới đã nhiều năm, trước đó có Đạo Nhất Tiên Quân, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân tắt, Huyền Nhất chân nhân sợ là bị lừa, bồi hồi quan sát mấy năm. Bây giờ, Phó Dư không chỉ từ chối cưới Lam Sầm, làm mất mặt mũi ông ta, còn thực lực tăng mạnh, vượt qua ông ta,
Huyền Nhất chân nhân kiêu căng tự mãn tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Trầm ổn như núi, thâm trầm như vực sâu, Phó Dư thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh. Thiên Đế đột nhiên phát hiện ông đã sớm không nhìn thấu tâm tư của Phó Dư.
Hắn từng nói, hắn thích Nhạc Tâm. Nhưng khi đó, dưới sức ép của Huyền Nhất chân nhân, Thiên Đế buộc hắn và Nhạc Tâm từ hôn. Trước đây không lâu, Thiên Đế còn buộc hắn cưới Lam Sầm. Trong lòng Thiên Đế không khỏi lo lắng.
Phó Dư, con có từng oán hận ta không? Thiên Đế muốn hỏi, lại nhịn xuống, ông vỗ vỗ vai Phó Dư: "Từ nay về sau, dù là con thích ai ta cũng sẽ không xen vào nữa, —— không phải con nói thích Nhạc Tâm sao? Vậy thì cưới đi."
Phó Dư rũ mắt "vâng" một tiếng, hắn nói: "Hai ngày nữa, con sẽ lại xuống thế gian một chuyến."
Hắn không nói cho Thiên Đế vì sao muốn xuống thế gian, Thiên Đế chỉ cho là hắn muốn xuống thế gian tìm Nhạc Tâm. Đàn ông lneen lấy đại nghiệp làm trọng, không thể vương vấn tình cảm gái trai, nhưng Thiên Đế nhịn xúc động cau mày, hỏi: "Vậy kế hoạch con xử lý Huyền Nhất chân nhân là?"
Phó Dư: "Con tự sẽ làm thỏa đáng."
Hắn hành lễ cáo lui.
Cung điện lớn mà rộng, hùng vĩ, vàng son lộng lẫy, Phó Dư lại chỉ cảm thấy trống rỗng giống như tim hắn.
Hắn nhìn lại một chút, vui mừng trên mặt Thiên Đế còn chưa rút đi, đáy mắt kia tràn đầy dã tâm cùng dục vọng với quyền lực.
Về sau hắn cũng sẽ như vậy sao?
Nhạc Tâm ở thế gian hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cô tạm thời ép chuyện Đạo Nhất Tiên Quân xuống đáy lòng. Sư phụ có Niết Bàn hay không còn chưa xác định, nhưng thời gian vẫn phải tiếp tục trôi đi.
Cô thức dậy rất sớm, tối hôm qua đồng ý hôm nay theo Trữ Vệ đi làm, cô không thể nuốt lời. Cô vốn cho là Trữ Vệ sẽ để cho cô biến thành cô nương ngón tay cái, cất cô vào túi mang đi, kết quả Trữ Vệ lại nói muốn dắt tay cô đi làm, để đám người có "Rắp tâm không tốt", ảo tưởng mưu toan di tình biệt luyến* trong công ty nhìn xem, anh có bạn gái! Bạn gái cao, xinh, cười lên lại đẹp mắt, bọn họ tuyệt đối kém hơn, sớm hết hi vọng, đừng lãng phí thời gian ở trên người anh.
*Chuyển tình cảm từ người này sang người khác
Tiên nữ Nhạc Tâm cũng muốn giữ mặt mũi, bình thường ăn mặc tùy ý, hôm nay lại không thể để cho mình, cho Trữ Vệ mất mặt. Cô rời giường, đắp lên mặt nạ, rồi bắt đầu chọn quần áo, phối giày, sau đó trang điểm.
Trữ Vệ dậy sớm hơn, xuống tưới nước cho hoa hồng trong hoa viên.
Hạt giống hoa hồng bị đất vùi lấp, còn chưa có dấu vết nảy mầm.
Đột nhiên rất hâm mộ siêu năng lực trồng trọt của Nhạc Tâm.
Nhưng dựa vào sức mình trồng được hoa hồng mới thành tâm nhất, chậm thì chậm chút đi.
Mang theo thùng nước vào cửa, Trữ Vệ trông thấy Nhạc Tâm trang phục lộng lẫy.
Son môi đỏ nổi bật da thịt tinh tế tỉ mỉ, làm cho Nhạc Tâm cực kì có khí chất. Cô mặc váy liền áo, mái tóc đen dài thẳng buông xoã bên vai, cô soi gương nhìn, cảm giác độ dài có hơi ngắn, nên lại để cho tóc dài chút, đến eo. Tóc dày, vừa đen vừa thẳng, thả ở sau lưng tạo ra một hình ảnh hết sức mỹ lệ, rất khiến kẻ vì thức đêm mà trọc đầu hâm mộ. Những cô gái tinh tế cần có mái ngang trán, cô lại sửa chỗ tóc hơi dài trước trán.
Son môi?
Trữ Vệ cất kỹ công cụ tưới nước, rốt cục cũng xây dựng tâm lý xong, thấy chết không sờn ôm eo Nhạc Tâm, muốn hôn lên môi cô.
Nhạc Tâm phát hiện ý đồ của anh, tay mắt lanh lẹ chống lấy mặt anh đẩy ra phía ngoài.
Trữ Vệ: "?"
Nhạc Tâm: "Em vất vả lắm mới vẽ được son môi, anh hôn làm nó nhoè thì làm sao bây giờ?"
"Con ta nói thật sao?"
Trong cung điện hoa lệ, Thiên Đế kích động đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm tiên thái tử Phó Dư.
Phó Dư: "Tuyệt không gạt người."
"Ha ha ha ha..." Thiên Đế vỗ bàn cười to, cơ hồ muốn cười ra nước mắt: "Tộc Thiên Đế ta rốt cục hết khổ! Cảm tạ tiên tổ..."
Sau khi Phó Dư để lộ tiên lực chân chính của mình trước mặt Huyền Nhất chân nhân, hắn cũng không còn giấu diếm Thiên Đế. Trò chuyện với Nhạc Tâm xong, Phó Dư cũng không thể vì ở bên cô mà khoét trái tim của tổ tiên ra cho cô cứu sư phụ.
Hắn phải đi lên con đường mà số mệnh đã định cho hắn.
Thiên Đế điên cuồng vui mừng xong, chợt cảm thấy cái tiên giới mịt mờ này, nắm chặt tay hắn, nhớ tới trước đây phải chịu áp bức từ Huyền Nhất chân nhân, ông ra không khỏi sinh lòng phẫn nộ, đã có được thực lực để trả thù, ông hỏi: "Vì sao không đánh chết ông ta ngay tại chỗ?"
Oán khi bị đè nén nhiều năm, Thiên Đế hận Huyền Nhất chân nhân thấu xương. Cái tiên giới này nếu không có Huyền Nhất chân nhân, không khí sẽ mới mẻ hơn rất nhiều.
"Chết thì lợi cho ông ta quá rồi." Phó Dư không chút hoang mang, trong lòng là tâm cơ thâm trầm: "Ông ta đáng chết, nhưng nên thân bại danh liệt mà chết."
Mà không phải cứ tuỳ tiện bị hắn giết chết như vậy.
Thiên Đế cũng kịp nhận ra, vừa rồi ông quá mức vui mừng, còn may Phó Dư nhắc nhở ông. Đứa con trai này ưu tú mà tỉnh táo, là niềm kiêu ngạo của ông. Thiên Đế vui mừng nhẹ gật đầu: "Con có kế hoạch gì?"
Nếu là không có lí do gì mà giết Huyền Nhất chân nhân, sẽ khiến thần tiên khác sợ hãi, phải dùng một lý do hợp lý mà quang minh chính đại.
Phó Dư: "Huyền Nhất chân nhân vẫn muốn thay thế địa vị tộc Thiên Đế chúng ta, nếu như thế, sao không ép ông ta một lần?"
Thiên Đế hoài nghi: "Bây giờ thực lực con mạnh hơn ông ta, ông ta còn dễ dàng động thủ nữa không?"
Phó Dư không trả lời mà hỏi lại: "Lúc trước vì sao Huyền Nhất chân nhân có thể ép con và Nhạc Tâm từ hôn?"
Bởi vì Đạo Nhất Tiên Quân bế quan, xảy ra chuyện, hồn đăng đã tắt.
"Chỉ cần con bế quan tiến vào trạng thái tu hành thì không thể tùy thời đi ra, như vậy, đây cũng là cơ hội của Huyền Nhất chân nhân."
Đợi Huyền Nhất chân nhân cầm được quyền thống trị tiên giới, thiên binh thiên tướng đều ở trong tay ông ta, cho dù là Phó Dư bế quan ra, cũng phải liều mạng.
Phó Dư bế quan là cơ hội duy nhất của Huyền Nhất chân nhân.
Nếu như Phó Dư là ông ta, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Huyền Nhất chân nhân mưu đồ tiên giới đã nhiều năm, trước đó có Đạo Nhất Tiên Quân, ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân tắt, Huyền Nhất chân nhân sợ là bị lừa, bồi hồi quan sát mấy năm. Bây giờ, Phó Dư không chỉ từ chối cưới Lam Sầm, làm mất mặt mũi ông ta, còn thực lực tăng mạnh, vượt qua ông ta,
Huyền Nhất chân nhân kiêu căng tự mãn tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Trầm ổn như núi, thâm trầm như vực sâu, Phó Dư thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh. Thiên Đế đột nhiên phát hiện ông đã sớm không nhìn thấu tâm tư của Phó Dư.
Hắn từng nói, hắn thích Nhạc Tâm. Nhưng khi đó, dưới sức ép của Huyền Nhất chân nhân, Thiên Đế buộc hắn và Nhạc Tâm từ hôn. Trước đây không lâu, Thiên Đế còn buộc hắn cưới Lam Sầm. Trong lòng Thiên Đế không khỏi lo lắng.
Phó Dư, con có từng oán hận ta không? Thiên Đế muốn hỏi, lại nhịn xuống, ông vỗ vỗ vai Phó Dư: "Từ nay về sau, dù là con thích ai ta cũng sẽ không xen vào nữa, —— không phải con nói thích Nhạc Tâm sao? Vậy thì cưới đi."
Phó Dư rũ mắt "vâng" một tiếng, hắn nói: "Hai ngày nữa, con sẽ lại xuống thế gian một chuyến."
Hắn không nói cho Thiên Đế vì sao muốn xuống thế gian, Thiên Đế chỉ cho là hắn muốn xuống thế gian tìm Nhạc Tâm. Đàn ông lneen lấy đại nghiệp làm trọng, không thể vương vấn tình cảm gái trai, nhưng Thiên Đế nhịn xúc động cau mày, hỏi: "Vậy kế hoạch con xử lý Huyền Nhất chân nhân là?"
Phó Dư: "Con tự sẽ làm thỏa đáng."
Hắn hành lễ cáo lui.
Cung điện lớn mà rộng, hùng vĩ, vàng son lộng lẫy, Phó Dư lại chỉ cảm thấy trống rỗng giống như tim hắn.
Hắn nhìn lại một chút, vui mừng trên mặt Thiên Đế còn chưa rút đi, đáy mắt kia tràn đầy dã tâm cùng dục vọng với quyền lực.
Về sau hắn cũng sẽ như vậy sao?
Nhạc Tâm ở thế gian hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cô tạm thời ép chuyện Đạo Nhất Tiên Quân xuống đáy lòng. Sư phụ có Niết Bàn hay không còn chưa xác định, nhưng thời gian vẫn phải tiếp tục trôi đi.
Cô thức dậy rất sớm, tối hôm qua đồng ý hôm nay theo Trữ Vệ đi làm, cô không thể nuốt lời. Cô vốn cho là Trữ Vệ sẽ để cho cô biến thành cô nương ngón tay cái, cất cô vào túi mang đi, kết quả Trữ Vệ lại nói muốn dắt tay cô đi làm, để đám người có "Rắp tâm không tốt", ảo tưởng mưu toan di tình biệt luyến* trong công ty nhìn xem, anh có bạn gái! Bạn gái cao, xinh, cười lên lại đẹp mắt, bọn họ tuyệt đối kém hơn, sớm hết hi vọng, đừng lãng phí thời gian ở trên người anh.
*Chuyển tình cảm từ người này sang người khác
Tiên nữ Nhạc Tâm cũng muốn giữ mặt mũi, bình thường ăn mặc tùy ý, hôm nay lại không thể để cho mình, cho Trữ Vệ mất mặt. Cô rời giường, đắp lên mặt nạ, rồi bắt đầu chọn quần áo, phối giày, sau đó trang điểm.
Trữ Vệ dậy sớm hơn, xuống tưới nước cho hoa hồng trong hoa viên.
Hạt giống hoa hồng bị đất vùi lấp, còn chưa có dấu vết nảy mầm.
Đột nhiên rất hâm mộ siêu năng lực trồng trọt của Nhạc Tâm.
Nhưng dựa vào sức mình trồng được hoa hồng mới thành tâm nhất, chậm thì chậm chút đi.
Mang theo thùng nước vào cửa, Trữ Vệ trông thấy Nhạc Tâm trang phục lộng lẫy.
Son môi đỏ nổi bật da thịt tinh tế tỉ mỉ, làm cho Nhạc Tâm cực kì có khí chất. Cô mặc váy liền áo, mái tóc đen dài thẳng buông xoã bên vai, cô soi gương nhìn, cảm giác độ dài có hơi ngắn, nên lại để cho tóc dài chút, đến eo. Tóc dày, vừa đen vừa thẳng, thả ở sau lưng tạo ra một hình ảnh hết sức mỹ lệ, rất khiến kẻ vì thức đêm mà trọc đầu hâm mộ. Những cô gái tinh tế cần có mái ngang trán, cô lại sửa chỗ tóc hơi dài trước trán.
Son môi?
Trữ Vệ cất kỹ công cụ tưới nước, rốt cục cũng xây dựng tâm lý xong, thấy chết không sờn ôm eo Nhạc Tâm, muốn hôn lên môi cô.
Nhạc Tâm phát hiện ý đồ của anh, tay mắt lanh lẹ chống lấy mặt anh đẩy ra phía ngoài.
Trữ Vệ: "?"
Nhạc Tâm: "Em vất vả lắm mới vẽ được son môi, anh hôn làm nó nhoè thì làm sao bây giờ?"