Bốn người len lỏi trở về Ôn Nhu Hương, mặc dù Thành Tín không biết thân phận của Phồn Đóa Nhi nhưng cũng có thể nhận ra, Tần Phi hết sức giữ ý đối với nàng, hắn liền căn dặn mọi người đóng chặt lầu bảy, còn mình thì dẫn Bình Nhi xuống lầu dưới sắp xếp nơi ở.
Cũng có thể nói Thành Tín khá chu đáo, hắn dặn dò phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn rồi tự mình mang lên lầu bảy, rồi sau đó cáo từ rời đi ngay. Huynh đệ nếu như muốn uống rượu với nhau còn có nhiều cơ hội, dù sao cũng không thể gây cản trở việc huynh đệ mình làm chính sự được.
Lúc này đang ở trong phòng thu chi của Thành Tín, Tần Phi nhặt đũa lên, tùy tiện gắp hai gắp rồi thản nhiên nói: "Hôm nay Đồng Tri Đề đốc Quý đại nhân đến Giáo Tập Ty mượn ta qua đó. Bọn họ hoài nghi trong năm ty còn lại có khả năng có nội gian. Công trường đã bị phá hủy rồi, những người ở đó gần như không còn ai sống sót. Nhưng mà ngươi lại không đến ẩn núp ở cứ điểm có sẵn của Sát Sự Thính. Tổng trấn, rốt cuộc ngươi đang giấu diếm những gì?"
Trong lòng Phồn Đóa Nhi lúc này nặng trĩu tâm sự, không có chút hứng thú ăn uống, tay nàng cầm đũa nhưng cũng chẳng buồn gắp lấy một miếng, nàng chầm chậm đáp: "Không sai, đích thực là có nội gian. Ta không biết nội gian là ai nhưng ta biết địa vị của hắn tối thiểu cũng phải là tổng trấn ở Chấp Hành Ty! Nếu như ở các ty khác thì thậm chí có thể là Đồng Tri Đề đốc, thậm chí là Đề Đốc cũng không phải không có khả năng."
"Là cao thủ cấp Tông Sư sao?" Tần Phi cũng hít một ngụm lương khí, Nếu như là cao thủ cấp Tông sư trong Trấn Phủ Ty hoặc Ngụy Vũ Tốt thì có lẽ cũng không đáng sợ lắm. Nhưng khi nội gian lại là một vị quan viên có cấp bậc cao như vậy thì việc kia có thể bị ảnh hưởng rất nhiều!"
Phồn Đóa Nhi như nhớ đến điều gì đó, giọng run rẩy: "Xế chiều hôm qua, tất cả các linh kiện đều đã được đưa đến công trường bí mật chỉ chờ để lắp ráp. Sau bữa cơm chiều, ta liền dẫn thợ thủ công của Kim Thạch Ty đến công trường. Bởi vì việc này có liên quan đến những cơ mật tối cao nên có một số linh kiện cần phải do đích thân ta tự chỉnh sửa xong mới có thể lắp lên thủ nỗ được.
"Địch nhân hiểu rất rõ ràng về quy trình này, nên khi ta xử lý các linh kiện thì bọn họ không ra tay. Nhưng khi ta vừa xử lý xong thì ở ngoài trạm gác lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết. Khi ấy người trong công trường mặc dù giật mình nhưng phần lớn cũng không sợ hãi, bởi nơi này là Đông Đô, là công trường bí mật của Sát Sự Thính, thủ vệ nơi đây đều đến từ Chấp Hành Ty, tất cả đều là cao thủ Tiên Thiên. Cho dù địch nhân có thể giết chết một hay hai thủ vệ đi nữa chẳng lẽ lại khủng khiếp đến mức có thể giết sạch toàn bộ ba mươi tên cao thủ Tiên Thiên hay sao? Hơn nữa ở đó còn có vài vị cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong nữa."
Bàn tay nhỏ nhắn của Phồn Đóa Nhi khẽ run rẩy, nàng nâng chén rượu lên miệng, khẽ hớp một ngụm nhỏ, cố gắng bình tĩnh trở lại. Nhớ lại vụ huyết án đêm qua đối với nàng mà nói quả thật là một việc không hề sung sướng gì!
"Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, chờ đến khi chúng ta cảm thấy có gì đó không đúng thì địch nhân đã lao vào, tất cả bọn họ đều che mặt, giết người như chém dưa thái rau. Đám thợ thủ công bị chết thê thảm tới không tưởng được, trong lúc hỗn loạn ta thừa dịp nuốt một viên thuốc khiến khí tức của bản thân biến mất hoàn toàn, đồng tử giãn ra, lẫn vào trong đống người chết, cũng may là số ta còn may mắn nên mới giữ lại được cái mạng này."
"Bọn họ giết thợ thủ công, rồi chuyển các linh kiện đã đóng thành hòm đi và chỉ lưu lại hai người dọn dẹp công trường. Khi hai người đó đối thoại vô tình tiết lộ một chút bí mật để ta nghe được. Sau đó, ta thấy bọn họ rắc lên vết thương của các thi thể một chút Hóa Thi Phấn... Ta cũng biết không thể giả chết để dấu diếm được nữa đành phải mạo hiểm liên tiếp phóng ra mười một loại thuốc khiến cho bọn họ không thể tới gần người, đồng thời lựa thời cơ dùng cơ quan vũ khí trên người ta đả thương hai người đó!"
"Ta vội vàng chạy ra khỏi công trường, vốn dĩ định tới cứ điểm rồi chờ tiếp ứng, nhưng sau khi vẽ ra ký hiệu chợt nhớ ra rằng họ từng nói trong Sát Sự Thính có nội gian, nên nếu như ta vẽ lại nơi ta trốn ở đâu thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? Bởi vậy ta liền lập tức rời đi không hề dám trở về cứ điểm của Sát Sự Thính..."
Tần Phi chầm chậm thở dài, chậm rãi nói: "Vận khí của ngươi đúng là không tệ. Hiện giờ trong Sát Sự Thính cũng đã biết nhất định là có nội gian ở cao tầng. Cho nên lần này ta hành động một mình, cho dù có cần trợ giúp đi nữa cũng chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của Quân Đề đốc ở Giáo Tập Ty."
"Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào?" Phồn Đóa Nhi hỏi ngược lại.
Tần Phi ngắm phong cảnh ở ngoài thật lâu rồi khẽ cười đáp lại: "Thời gian này ta thấy ngươi cũng không thể trốn ở Ôn Nhu Hương được, nếu như quả thật nội gian ở cấp cao như vậy thì hắn nhất định có thể thám thính ra được là ta có trách nhiệm phải tìm kiếm ngươi. Bởi vậy hắn cũng có thể suy luận ra có lẽ ta sẽ đến nhờ Thành Tín giúp một tay cũng không biết chừng. Ta sẽ tìm cho ngươi một nơi tuyệt đối an toàn, ngươi không cần lo lắng."
"Ngươi hãy kể lại toàn bộ những gì ngươi nghe được, thấy được cho ta biết." Tần Phi nói tiếp: "Ta sẽ ở bên ngoài nhanh chóng điều tra ra nội gian để Sát Sự Thính xử trí."
Phồn Đóa Nhi ảm đạm gật đầu, nếu như bây giờ nàng phải về Sát Sự Thính thì trừ phi là ở trong nhà của Dịch Tổng đốc hoặc Quân Sơn Thủy nếu không thì chắc chắn chỉ có đường chết. Chỉ cần ở trong nhà Dịch Tổng đốc thì nội gian chắc chắn sẽ không ngu đến mức để lộ hành tung, Sát Sự Thính cũng không thể nào lần theo dấu vết của hắn.
Nàng căn bản không biết rốt cuộc ai là nội gian, nhưng đối phương thì nhất định phải giết chết nàng. Chỉ cần Phồn Đóa Nhi chết đi thì ba trăm chiếc thủ nỗ sẽ trở thành độc nhất vô nhị, cũng sẽ biến thành một lực lượng có ưu thế tuyệt đối. Nếu như quân địch có mà Sát Sự Thính và quân Sở lại không có vũ khí như vậy thì khi đến thời khắc đánh nhau sinh tử, khác biệt có thể rất lớn.
Để điều tra rõ nội gian, thì cần phải bỏ ra chút vốn liếng như vậy. Phồn Đóa Nhi yếu ớt nói: "Ta cũng nói rồi, bọn họ đều che mặt, sử dụng vũ khí rất bình thường. Từ phương diện này rất khó tìm ra được đặc điểm gì. Có điều khi thu dọn thi thể, ta nghe thấy bọn họ nói thế này..."
"Chúng ta thu dọn nhanh nhanh một chút, đến giờ Dần phải thay ca ở đại sảnh rồi, làm cho xong rồi còn phải chạy về đó nữa..."
"Hiện giờ trong lòng ta hơi không thoải mái, vừa rồi đích thân ta đã giết chết lão Ngô, tháng trước chúng ta còn từng đi uống rượu cùng với nhau..."
"Đại nhân chưa từng bạc đãi chúng ta bao giờ, chỉ cần đưa những cái thủ nỗ này ra khỏi Đông Đô thì ít nhất mỗi người chúng ta cũng sẽ được chia mấy trăm lượng vàng..."
Phồn Đóa Nhi nói xong thì xót xa giải thích: "Cái tên lão Ngô mà hắn nói kia chính là Ngô đại ca Đồng Tri Trấn đốc ở Chấp Hành Ty, hắn chịu trách nhiệm bảo vệ công trường bí mật năm ngày vừa rồi. Có thể cùng uống rượu với Ngô đại ca thì chức quan chắc hẳn không chênh lệch nhiều, tên hung thủ này chí ít cũng phải là một vị Đồng Tri Trấn đốc. Cũng có thể còn có cấp cao hơn nữa! Người của Chấp Hành Ty đều là cao thủ cho nên Ngô đại ca là Đồng Tri Trấn đốc ở Chấp Hành Ty cũng ngang bằng với các Tổng trấn của các ty khác."
"Có thể sai khiến quan viên cỡ Đồng Tri Trấn đốc trở lên làm sát thủ, e rằng nội gian phải là Đồng Tri Đề đốc rồi." Tần Phi tiếp lời nói: "Chuyện này càng lúc càng phức tạp rồi!"
"Chờ một chút!" Tần Phi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: "Ngươi vừa bảo khi ngươi trốn đi đã đánh hai người kia bị thương?"
"Ta biết ngươi muốn căn cứ vào thương tích này để đi tra xét những người bị thương trong số quan viên cấp cao của Sát Sự Thính." Phồn Đóa Nhi sầu thảm cười nói: "Vô ích thôi, cơ quan vũ khí của ta căn bản không làm họ bị thương nổi, mà bọn họ chỉ bị trúng độc thôi. Nhưng một khi đã là quan viên cấp cao như vậy thì bình thường cũng được trang bị rất nhiều thuốc giải. Hiện giờ đã qua một ngày, với thân thủ của bọn hắn, chút xíu độc kia căn bản không thể nào nhìn ra được!"
Tần Phi bỗng cảm thấy có hơi thất vọng, vốn nghĩ đây là một đầu mối, không ngờ khi lần tới thì lại bị cắt đứt.
"Bọn họ nói muốn đưa đám thủ nỗ này ra khỏi Đông Đô đem bán? Đây cũng là một khoản tiền rất lớn đó..." Hai mắt Tần Phi tỏa sáng, mặc dù hắn không phải là sai dịch chính thức của Trấn Phủ Ty nhưng vẫn có hiểu biết nhất định đối với sự vận hành của nó. Lão đạo Thiên Tình Tử chết dẫm kia dù đáng khinh, dù ghê tởm đấy nhưng hắn lại phụ trách quản lý đầu mối tình báo của Trấn Phủ Ty tại Đông Đô. Đầu mối này có thể điều tra được thông qua Thiên Tình Tử...
Mà ở chỗ Ngụy Vũ Tốt hoàn toàn có thể điều tra được thông qua Ngụy Bính Dần... Hai nhà này hẳn là hai nhà có khả năng thu được thủ nỗ nhất.
"Mau ăn đi, sau khi ăn xong ta sẽ dẫn ngươi tới một nơi an toàn." Tâm trạng Tần Phi đã tốt hơn nhiều, không ngừng khuyên Phồn Đóa Nhi ăn cơm. Phồn Đóa Nhi đã một ngày một đêm ăn không biết ngon, hôm nay đã nói được hết mọi điều ra với Tần Phi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chợt nàng cảm thấy trong bụng đánh lô tô, liền ra sức càn quét sạch bách những thức ăn trên bàn, liên tục nhồi nhét vào cái miệng nhỏ nhắn...
Tần Phi trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn vị thiếu nữ xinh đẹp này ăn ngấu nghiến như hổ đói bất kể hình tượng, trong lòng thầm thở dài, quả nhiên là không thể đánh giá một người từ vẻ bề ngoài rồi...
Cho đến khi Phồn Đóa Nhi ăn đến mức trên bàn chẳng còn lại bao nhiêu nữa, cô bé xinh xắn mới lấy một chiếc khăn tay trắng tinh lau qua cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy dầu mỡ, hỏi với giọng mập mờ: "Vậy, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Một nơi tốt..." Tần Phi thần bí thả câu.
Một chiếc xe ngựa đơn sơ đang chạy trên con đường lớn quang đãng, Tần Phi đích thân ngồi ở đầu xe giục ngựa. Những đám mây dày đặc chầm chậm trôi qua vầng trăng, chặn đi mất ánh trăng sáng tỏ khiến cả vùng đất khi sáng khi tối, bóng của xe ngựa trên mặt đất như bị bẹp xuống rúm ró, có tiếng bánh xe lăn rầm rập phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Chiếc xe dừng ở cửa bên của một tòa trạch viện, Tần Phi lấy ấn giám từ trong ngực ra, đi tới bên cửa, gõ nhẹ vài cái.
Chỉ trong chốc lát, cửa liền mở ra, một người gác cổng khoác áo choàng tức giận nhìn Tần Phi, lấy tay che miệng ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi: "Ngươi là ai? Quá nửa đêm rồi lại tới gõ cửa, làm hỏng giấc mộng đẹp của người ta."
"Phiền ngươi đem khối ấn tín này giao cho La Ngũ Gia." Nói đoạn, Tần Phi liền nhét khối ấn tín vào trong tay hắn.
Người gác cổng vô cùng kinh ngạc nhìn yêu bài Hắc Lang trong tay, hắn chần chờ trong chốc lát, rồi lại đóng cửa lại đi vào trong viện.
Tần Phi cũng không phải chờ lâu, cánh cửa lại mở ra một lần nữa, lần này cũng không phải chỉ có một người xuất hiện. La Ngũ, Mâu Thất, thậm chí cả Quản Linh Tư cũng đều đi ra ngoài!
Đứng phía sau Quản Linh Tư còn có một vị nam tử vóc người trung bình, hắn lẫn vào trong ánh trăng nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy khí độ hắn sâm nghiêm khiến người khác cũng không dám nhìn nhiều.
"Sau ngươi lại tới đây vậy..." Quản Linh Tư hiển nhiên cũng vừa mới mơ màng tỉnh dậy, nhưng thấy đó là Tần Phi nên vẫn rất vui vẻ, nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Tần Phi, kéo ống tay áo của hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói: "Ta còn tưởng ngươi ở Đường phủ vài ngày sẽ quên ta đi mất chứ...Đại Nhi tỷ tỷ đẹp như thế kia mà..."
"Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nhờ. Chuyện này trừ ngươi ra sợ là không có ai có thể giúp ta." Tần Phi mỉm cười nói.
"Không cần nói tới nhờ vả gì, có chuyện gì vậy, ngươi cứ nói đi." Quản Linh Tư lập tức trở nên đắc ý, đối với một cô gái, có điều gì có thể vui hơn việc có thể giúp được ý trung nhân của mình chứ? Hơn nữa Tần Phi còn nói, chuyện này chỉ có nàng mới giúp được, thậm chí lại bảo chỉ có một mình mình mới làm được, trong lòng nàng cảm thấy vui sướng đến mức nào, có lẽ cũng không cần phải nói ra!
"Xuống xe đi!" Tần Phi quát khẽ một tiếng.
Phồn Đóa Nhi vén rèm lên, xuống khỏi xe ngựa, cười hồn nhiên đứng bên cạnh Tần Phi.
Quản Linh Tư thấy có một cô gái xuống từ xe của Tần Phi, nàng nhìn đi nhìn lại trân trối mấy lần, trong lòng dâng lên một tư vị chua chát vô cùng, khe khẽ hỏi: "Nàng ta là ai vậy..."
Tần Phi nghiêm trang kéo Quản Linh Tư qua một bên, thì thầm: "Đây là nhiệm vụ độc lập đầu tiên mà ta nhận được ở Sát Sự Thính, cần phải đảm bảo cô gái này không bị người ta giết chết. Nhưng mà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nơi nào để giấu nàng... Ngươi không ngại để nàng trốn trong nhà ngươi mấy ngày chứ?"
Quản Linh Tư vừa nghe được Phồn Đóa Nhi không có quan hệ gì với Tần Phi thì gánh nặng trong lòng liền được cởi bỏ, nụ cười rạng rỡ liền trở về trên khuôn mặt, bàn tay nhỏ nhắn vỗ mạnh lên ngực nói: "Đương nhiên không ngại rồi." Nàng hạ thấp giọng xuống, thì thầm bên tai Tần Phi: "Chuyện của ngươi, Linh Nhi nhất định sẽ giúp ngươi."
"Có điều phải cẩn thận, người đuổi giết nàng rất có thể là cao thủ cấp Tông Sư trung phẩm hoặc thậm chí là thượng phẩm." Tần Phi nhìn La Ngũ, nghiêm túc nói: "Ngũ Gia, Thất Gia, làm phiền hai người rồi!"
"Có Cửu đệ ở đây, ngươi lo lắng làm gì?" La Ngũ khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn sang phía nam tử đang ẩn mình trong bóng đêm.
Cũng có thể nói Thành Tín khá chu đáo, hắn dặn dò phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn rồi tự mình mang lên lầu bảy, rồi sau đó cáo từ rời đi ngay. Huynh đệ nếu như muốn uống rượu với nhau còn có nhiều cơ hội, dù sao cũng không thể gây cản trở việc huynh đệ mình làm chính sự được.
Lúc này đang ở trong phòng thu chi của Thành Tín, Tần Phi nhặt đũa lên, tùy tiện gắp hai gắp rồi thản nhiên nói: "Hôm nay Đồng Tri Đề đốc Quý đại nhân đến Giáo Tập Ty mượn ta qua đó. Bọn họ hoài nghi trong năm ty còn lại có khả năng có nội gian. Công trường đã bị phá hủy rồi, những người ở đó gần như không còn ai sống sót. Nhưng mà ngươi lại không đến ẩn núp ở cứ điểm có sẵn của Sát Sự Thính. Tổng trấn, rốt cuộc ngươi đang giấu diếm những gì?"
Trong lòng Phồn Đóa Nhi lúc này nặng trĩu tâm sự, không có chút hứng thú ăn uống, tay nàng cầm đũa nhưng cũng chẳng buồn gắp lấy một miếng, nàng chầm chậm đáp: "Không sai, đích thực là có nội gian. Ta không biết nội gian là ai nhưng ta biết địa vị của hắn tối thiểu cũng phải là tổng trấn ở Chấp Hành Ty! Nếu như ở các ty khác thì thậm chí có thể là Đồng Tri Đề đốc, thậm chí là Đề Đốc cũng không phải không có khả năng."
"Là cao thủ cấp Tông Sư sao?" Tần Phi cũng hít một ngụm lương khí, Nếu như là cao thủ cấp Tông sư trong Trấn Phủ Ty hoặc Ngụy Vũ Tốt thì có lẽ cũng không đáng sợ lắm. Nhưng khi nội gian lại là một vị quan viên có cấp bậc cao như vậy thì việc kia có thể bị ảnh hưởng rất nhiều!"
Phồn Đóa Nhi như nhớ đến điều gì đó, giọng run rẩy: "Xế chiều hôm qua, tất cả các linh kiện đều đã được đưa đến công trường bí mật chỉ chờ để lắp ráp. Sau bữa cơm chiều, ta liền dẫn thợ thủ công của Kim Thạch Ty đến công trường. Bởi vì việc này có liên quan đến những cơ mật tối cao nên có một số linh kiện cần phải do đích thân ta tự chỉnh sửa xong mới có thể lắp lên thủ nỗ được.
"Địch nhân hiểu rất rõ ràng về quy trình này, nên khi ta xử lý các linh kiện thì bọn họ không ra tay. Nhưng khi ta vừa xử lý xong thì ở ngoài trạm gác lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết. Khi ấy người trong công trường mặc dù giật mình nhưng phần lớn cũng không sợ hãi, bởi nơi này là Đông Đô, là công trường bí mật của Sát Sự Thính, thủ vệ nơi đây đều đến từ Chấp Hành Ty, tất cả đều là cao thủ Tiên Thiên. Cho dù địch nhân có thể giết chết một hay hai thủ vệ đi nữa chẳng lẽ lại khủng khiếp đến mức có thể giết sạch toàn bộ ba mươi tên cao thủ Tiên Thiên hay sao? Hơn nữa ở đó còn có vài vị cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong nữa."
Bàn tay nhỏ nhắn của Phồn Đóa Nhi khẽ run rẩy, nàng nâng chén rượu lên miệng, khẽ hớp một ngụm nhỏ, cố gắng bình tĩnh trở lại. Nhớ lại vụ huyết án đêm qua đối với nàng mà nói quả thật là một việc không hề sung sướng gì!
"Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, chờ đến khi chúng ta cảm thấy có gì đó không đúng thì địch nhân đã lao vào, tất cả bọn họ đều che mặt, giết người như chém dưa thái rau. Đám thợ thủ công bị chết thê thảm tới không tưởng được, trong lúc hỗn loạn ta thừa dịp nuốt một viên thuốc khiến khí tức của bản thân biến mất hoàn toàn, đồng tử giãn ra, lẫn vào trong đống người chết, cũng may là số ta còn may mắn nên mới giữ lại được cái mạng này."
"Bọn họ giết thợ thủ công, rồi chuyển các linh kiện đã đóng thành hòm đi và chỉ lưu lại hai người dọn dẹp công trường. Khi hai người đó đối thoại vô tình tiết lộ một chút bí mật để ta nghe được. Sau đó, ta thấy bọn họ rắc lên vết thương của các thi thể một chút Hóa Thi Phấn... Ta cũng biết không thể giả chết để dấu diếm được nữa đành phải mạo hiểm liên tiếp phóng ra mười một loại thuốc khiến cho bọn họ không thể tới gần người, đồng thời lựa thời cơ dùng cơ quan vũ khí trên người ta đả thương hai người đó!"
"Ta vội vàng chạy ra khỏi công trường, vốn dĩ định tới cứ điểm rồi chờ tiếp ứng, nhưng sau khi vẽ ra ký hiệu chợt nhớ ra rằng họ từng nói trong Sát Sự Thính có nội gian, nên nếu như ta vẽ lại nơi ta trốn ở đâu thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? Bởi vậy ta liền lập tức rời đi không hề dám trở về cứ điểm của Sát Sự Thính..."
Tần Phi chầm chậm thở dài, chậm rãi nói: "Vận khí của ngươi đúng là không tệ. Hiện giờ trong Sát Sự Thính cũng đã biết nhất định là có nội gian ở cao tầng. Cho nên lần này ta hành động một mình, cho dù có cần trợ giúp đi nữa cũng chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của Quân Đề đốc ở Giáo Tập Ty."
"Vậy bây giờ ngươi định làm như thế nào?" Phồn Đóa Nhi hỏi ngược lại.
Tần Phi ngắm phong cảnh ở ngoài thật lâu rồi khẽ cười đáp lại: "Thời gian này ta thấy ngươi cũng không thể trốn ở Ôn Nhu Hương được, nếu như quả thật nội gian ở cấp cao như vậy thì hắn nhất định có thể thám thính ra được là ta có trách nhiệm phải tìm kiếm ngươi. Bởi vậy hắn cũng có thể suy luận ra có lẽ ta sẽ đến nhờ Thành Tín giúp một tay cũng không biết chừng. Ta sẽ tìm cho ngươi một nơi tuyệt đối an toàn, ngươi không cần lo lắng."
"Ngươi hãy kể lại toàn bộ những gì ngươi nghe được, thấy được cho ta biết." Tần Phi nói tiếp: "Ta sẽ ở bên ngoài nhanh chóng điều tra ra nội gian để Sát Sự Thính xử trí."
Phồn Đóa Nhi ảm đạm gật đầu, nếu như bây giờ nàng phải về Sát Sự Thính thì trừ phi là ở trong nhà của Dịch Tổng đốc hoặc Quân Sơn Thủy nếu không thì chắc chắn chỉ có đường chết. Chỉ cần ở trong nhà Dịch Tổng đốc thì nội gian chắc chắn sẽ không ngu đến mức để lộ hành tung, Sát Sự Thính cũng không thể nào lần theo dấu vết của hắn.
Nàng căn bản không biết rốt cuộc ai là nội gian, nhưng đối phương thì nhất định phải giết chết nàng. Chỉ cần Phồn Đóa Nhi chết đi thì ba trăm chiếc thủ nỗ sẽ trở thành độc nhất vô nhị, cũng sẽ biến thành một lực lượng có ưu thế tuyệt đối. Nếu như quân địch có mà Sát Sự Thính và quân Sở lại không có vũ khí như vậy thì khi đến thời khắc đánh nhau sinh tử, khác biệt có thể rất lớn.
Để điều tra rõ nội gian, thì cần phải bỏ ra chút vốn liếng như vậy. Phồn Đóa Nhi yếu ớt nói: "Ta cũng nói rồi, bọn họ đều che mặt, sử dụng vũ khí rất bình thường. Từ phương diện này rất khó tìm ra được đặc điểm gì. Có điều khi thu dọn thi thể, ta nghe thấy bọn họ nói thế này..."
"Chúng ta thu dọn nhanh nhanh một chút, đến giờ Dần phải thay ca ở đại sảnh rồi, làm cho xong rồi còn phải chạy về đó nữa..."
"Hiện giờ trong lòng ta hơi không thoải mái, vừa rồi đích thân ta đã giết chết lão Ngô, tháng trước chúng ta còn từng đi uống rượu cùng với nhau..."
"Đại nhân chưa từng bạc đãi chúng ta bao giờ, chỉ cần đưa những cái thủ nỗ này ra khỏi Đông Đô thì ít nhất mỗi người chúng ta cũng sẽ được chia mấy trăm lượng vàng..."
Phồn Đóa Nhi nói xong thì xót xa giải thích: "Cái tên lão Ngô mà hắn nói kia chính là Ngô đại ca Đồng Tri Trấn đốc ở Chấp Hành Ty, hắn chịu trách nhiệm bảo vệ công trường bí mật năm ngày vừa rồi. Có thể cùng uống rượu với Ngô đại ca thì chức quan chắc hẳn không chênh lệch nhiều, tên hung thủ này chí ít cũng phải là một vị Đồng Tri Trấn đốc. Cũng có thể còn có cấp cao hơn nữa! Người của Chấp Hành Ty đều là cao thủ cho nên Ngô đại ca là Đồng Tri Trấn đốc ở Chấp Hành Ty cũng ngang bằng với các Tổng trấn của các ty khác."
"Có thể sai khiến quan viên cỡ Đồng Tri Trấn đốc trở lên làm sát thủ, e rằng nội gian phải là Đồng Tri Đề đốc rồi." Tần Phi tiếp lời nói: "Chuyện này càng lúc càng phức tạp rồi!"
"Chờ một chút!" Tần Phi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội vàng hỏi: "Ngươi vừa bảo khi ngươi trốn đi đã đánh hai người kia bị thương?"
"Ta biết ngươi muốn căn cứ vào thương tích này để đi tra xét những người bị thương trong số quan viên cấp cao của Sát Sự Thính." Phồn Đóa Nhi sầu thảm cười nói: "Vô ích thôi, cơ quan vũ khí của ta căn bản không làm họ bị thương nổi, mà bọn họ chỉ bị trúng độc thôi. Nhưng một khi đã là quan viên cấp cao như vậy thì bình thường cũng được trang bị rất nhiều thuốc giải. Hiện giờ đã qua một ngày, với thân thủ của bọn hắn, chút xíu độc kia căn bản không thể nào nhìn ra được!"
Tần Phi bỗng cảm thấy có hơi thất vọng, vốn nghĩ đây là một đầu mối, không ngờ khi lần tới thì lại bị cắt đứt.
"Bọn họ nói muốn đưa đám thủ nỗ này ra khỏi Đông Đô đem bán? Đây cũng là một khoản tiền rất lớn đó..." Hai mắt Tần Phi tỏa sáng, mặc dù hắn không phải là sai dịch chính thức của Trấn Phủ Ty nhưng vẫn có hiểu biết nhất định đối với sự vận hành của nó. Lão đạo Thiên Tình Tử chết dẫm kia dù đáng khinh, dù ghê tởm đấy nhưng hắn lại phụ trách quản lý đầu mối tình báo của Trấn Phủ Ty tại Đông Đô. Đầu mối này có thể điều tra được thông qua Thiên Tình Tử...
Mà ở chỗ Ngụy Vũ Tốt hoàn toàn có thể điều tra được thông qua Ngụy Bính Dần... Hai nhà này hẳn là hai nhà có khả năng thu được thủ nỗ nhất.
"Mau ăn đi, sau khi ăn xong ta sẽ dẫn ngươi tới một nơi an toàn." Tâm trạng Tần Phi đã tốt hơn nhiều, không ngừng khuyên Phồn Đóa Nhi ăn cơm. Phồn Đóa Nhi đã một ngày một đêm ăn không biết ngon, hôm nay đã nói được hết mọi điều ra với Tần Phi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chợt nàng cảm thấy trong bụng đánh lô tô, liền ra sức càn quét sạch bách những thức ăn trên bàn, liên tục nhồi nhét vào cái miệng nhỏ nhắn...
Tần Phi trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn vị thiếu nữ xinh đẹp này ăn ngấu nghiến như hổ đói bất kể hình tượng, trong lòng thầm thở dài, quả nhiên là không thể đánh giá một người từ vẻ bề ngoài rồi...
Cho đến khi Phồn Đóa Nhi ăn đến mức trên bàn chẳng còn lại bao nhiêu nữa, cô bé xinh xắn mới lấy một chiếc khăn tay trắng tinh lau qua cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy dầu mỡ, hỏi với giọng mập mờ: "Vậy, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Một nơi tốt..." Tần Phi thần bí thả câu.
Một chiếc xe ngựa đơn sơ đang chạy trên con đường lớn quang đãng, Tần Phi đích thân ngồi ở đầu xe giục ngựa. Những đám mây dày đặc chầm chậm trôi qua vầng trăng, chặn đi mất ánh trăng sáng tỏ khiến cả vùng đất khi sáng khi tối, bóng của xe ngựa trên mặt đất như bị bẹp xuống rúm ró, có tiếng bánh xe lăn rầm rập phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Chiếc xe dừng ở cửa bên của một tòa trạch viện, Tần Phi lấy ấn giám từ trong ngực ra, đi tới bên cửa, gõ nhẹ vài cái.
Chỉ trong chốc lát, cửa liền mở ra, một người gác cổng khoác áo choàng tức giận nhìn Tần Phi, lấy tay che miệng ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi: "Ngươi là ai? Quá nửa đêm rồi lại tới gõ cửa, làm hỏng giấc mộng đẹp của người ta."
"Phiền ngươi đem khối ấn tín này giao cho La Ngũ Gia." Nói đoạn, Tần Phi liền nhét khối ấn tín vào trong tay hắn.
Người gác cổng vô cùng kinh ngạc nhìn yêu bài Hắc Lang trong tay, hắn chần chờ trong chốc lát, rồi lại đóng cửa lại đi vào trong viện.
Tần Phi cũng không phải chờ lâu, cánh cửa lại mở ra một lần nữa, lần này cũng không phải chỉ có một người xuất hiện. La Ngũ, Mâu Thất, thậm chí cả Quản Linh Tư cũng đều đi ra ngoài!
Đứng phía sau Quản Linh Tư còn có một vị nam tử vóc người trung bình, hắn lẫn vào trong ánh trăng nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy khí độ hắn sâm nghiêm khiến người khác cũng không dám nhìn nhiều.
"Sau ngươi lại tới đây vậy..." Quản Linh Tư hiển nhiên cũng vừa mới mơ màng tỉnh dậy, nhưng thấy đó là Tần Phi nên vẫn rất vui vẻ, nhanh nhẹn đi tới bên cạnh Tần Phi, kéo ống tay áo của hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn khẽ nói: "Ta còn tưởng ngươi ở Đường phủ vài ngày sẽ quên ta đi mất chứ...Đại Nhi tỷ tỷ đẹp như thế kia mà..."
"Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nhờ. Chuyện này trừ ngươi ra sợ là không có ai có thể giúp ta." Tần Phi mỉm cười nói.
"Không cần nói tới nhờ vả gì, có chuyện gì vậy, ngươi cứ nói đi." Quản Linh Tư lập tức trở nên đắc ý, đối với một cô gái, có điều gì có thể vui hơn việc có thể giúp được ý trung nhân của mình chứ? Hơn nữa Tần Phi còn nói, chuyện này chỉ có nàng mới giúp được, thậm chí lại bảo chỉ có một mình mình mới làm được, trong lòng nàng cảm thấy vui sướng đến mức nào, có lẽ cũng không cần phải nói ra!
"Xuống xe đi!" Tần Phi quát khẽ một tiếng.
Phồn Đóa Nhi vén rèm lên, xuống khỏi xe ngựa, cười hồn nhiên đứng bên cạnh Tần Phi.
Quản Linh Tư thấy có một cô gái xuống từ xe của Tần Phi, nàng nhìn đi nhìn lại trân trối mấy lần, trong lòng dâng lên một tư vị chua chát vô cùng, khe khẽ hỏi: "Nàng ta là ai vậy..."
Tần Phi nghiêm trang kéo Quản Linh Tư qua một bên, thì thầm: "Đây là nhiệm vụ độc lập đầu tiên mà ta nhận được ở Sát Sự Thính, cần phải đảm bảo cô gái này không bị người ta giết chết. Nhưng mà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nơi nào để giấu nàng... Ngươi không ngại để nàng trốn trong nhà ngươi mấy ngày chứ?"
Quản Linh Tư vừa nghe được Phồn Đóa Nhi không có quan hệ gì với Tần Phi thì gánh nặng trong lòng liền được cởi bỏ, nụ cười rạng rỡ liền trở về trên khuôn mặt, bàn tay nhỏ nhắn vỗ mạnh lên ngực nói: "Đương nhiên không ngại rồi." Nàng hạ thấp giọng xuống, thì thầm bên tai Tần Phi: "Chuyện của ngươi, Linh Nhi nhất định sẽ giúp ngươi."
"Có điều phải cẩn thận, người đuổi giết nàng rất có thể là cao thủ cấp Tông Sư trung phẩm hoặc thậm chí là thượng phẩm." Tần Phi nhìn La Ngũ, nghiêm túc nói: "Ngũ Gia, Thất Gia, làm phiền hai người rồi!"
"Có Cửu đệ ở đây, ngươi lo lắng làm gì?" La Ngũ khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn sang phía nam tử đang ẩn mình trong bóng đêm.