Bề ngoài có vẻ như Tần Phi đang đứng nguyên tại chỗ không hề để tâm nhưng ý niệm hắn cũng đã dần dần khuếch tán ra, nhất cử nhất động của hai tên Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng ở hai bên trái phải đằng sau hắn cũng đều được phản ánh hết sức rõ ràng trong ý hải của Tần Phi.
"Có thể nói cho ta biết là kẻ nào hận ta thấu xương như thế không? Nếu không lấy được mạng ta thì không buông tha?" Tần Phi thản nhiên cười một tiếng, chẳng hề để ý vuốt vuốt mũi: "Cũng nên để ta làm một con quỷ hiểu chuyện chứ."
Từ Tông Hạo lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Đã vậy ngươi cứ mang theo tiếc nuối mà chết đi. Tần Phi, ngươi không còn đường nào để trốn đâu. Ngươi không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong ba người ở đây. Nếu ngươi muốn chạy trốn khỏi ba người chúng ta trừ phi ngươi là Tông sư đỉnh phong. Có điều thật đáng tiếc, ngươi chắc chắn chưa phải!"
"Nói đi, Phồn Đóa Nhi đang ở đâu?" Từ Tông Hạo tàn khốc cười lạnh, năm ngón tay nắm lại, nói với giọng không có bất cứ chút sắc thái tình cảm nào, nói: "Không phải là ngươi muốn thử cảm giác vặn cốt vặt gân chứ? Đến lúc đó ngươi sẽ chỉ hận tại sao lại không chết sớm một chút mà thôi."
Tần Phi cũng không đáp lại vấn đề của hắn mà lẳng lặng khẽ cười ruồi, nụ cười này vào thời điểm Tần Phi giết chết Đổng Vân khi nãy Từ Tông Hạo đã từng thấy. Trong lòng hắn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, liền không muốn tiếp tục dây dưa, hắn lớn tiếng quát: "Bắt lại rồi thẩm vấn sau!"
Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng đồng loạt ra tay, Từ Tông Hạo chộp xuống từ trên không, kình lực ba người lần lượt thay đổi, ba đại cao thủ Hình Ngục Ty cùng ra tay đối phó với một Hậu Đốc Sát của Giáo Tập Ty, thật đúng là coi trọng Tần Phi quá rồi đấy. Kình khí hừng hực tung hoành cơ hồ xé rách hư không, trong khoảnh khắc muốn đánh cho toàn bộ kinh mạch của Tần Phi đều bị phế bỏ để mặc người khác tha hồ nhào nặn!
Đoản kiếm sáng ngời như gương khẽ nghiêng lên, ánh mặt trời rơi xuống thân kiếm như một đạo quang tiễn chạy dọc theo thân kiếm cho tới tận mũi kiếm! Nhưng khiến Từ Tông Hạo không ngờ được đó là mắt thấy rõ ràng chỉ là ánh sáng mặt trời, nhưng quang tiễn kia lại như là vật thực bay ra khỏi mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng Từ Tông Hạo.
Cổ tay Tần Phi linh hoạt, thân kiếm bay múa, ánh mặt trời biến hóa theo các góc độ khác nhau của mũi kiếm, bắn ra từng đạo quang tiễn. Từ Tông Hạo là cao thủ đích thực của Sát Sự Thính, hắn ra tay cực nhanh khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Nhưng có ra tay nhanh thế nào đi nữa thì sao có thể nhanh được bằng ánh sáng? Tần Phi phảng phất như hóa thân thành thần sánh sáng, ánh sáng rạng rỡ theo hướng chỉ từ đoản kiếm của hắn bắn nghiêng ra chiếu rọi cả vùng đất.
Khắp viện đều là quang tiễn rực rỡ lóa mắt, quang mang mãnh liệt dâng trào bắn thủng thân thể Khâu Bằng, miệng vết thương lại nóng rực lên khiến da thịt cháy khét lẹt.
Không còn thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu quang tiễn, Tần Phi giống như đang nhàn nhã đùa bỡn đoản kiếm trong sân vắng, mà cứ mỗi một hơi lại có hơn trăm đạo quang tiễn bắn ra. Trong vườn hoa rụng lá bay tán loạn, rơi xuống lả tả... Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng khổ sở chống đỡ, hơi bất cẩn liền bị quang tiễn bắn thủng bắp chân, cánh tay, xương sườn. Sau khi hai người bị thương càng không có sức chống đỡ, cuối cùng Khâu Bằng không chống đỡ nổi nữa, cũng né tránh không kịp liền bị hơn mười đạo quang tiễn từ các góc độ khác nhau xé toạc thân thể thành mảnh nhỏ, huyết nhục rơi rải rác...
Tiêu Trường Phong thấy Khâu Bằng đã chết liền kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng muốn di chuyển tới gần tường rào, nhảy ra chạy đi như điên. Ánh mắt Tần Phi lạnh lùng, khẽ nghiêng đoản kiếm, hơn mười đạo quang tiễn như lưu tinh đuổi nguyệt, trong nháy mắt làm tóe ra vô số lỗ máu trên thân thể Tiêu Trường Phong, hơn nữa thế đi vẫn không giảm, sau khi xuyên thủng tường rào mới biến mất không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Từ Tông Hạo xanh mét, hắn biết phía sau Tần Phi có một Đại Tông Sư làm chỗ dựa nhưng không tài nào ngờ được Tần Phi lại mang trong người đoản kiếm phong bế kiếm ý của Đại Tông Sư. Một kiếm như thiên thần nổi giận ở ngoài Phố chợ ngày đó đã khiến bao người phải trợn mắt không thôi. Kiếm ý hôm nay tuy không bằng được khí thế như cầu vồng của kiếm khí ngày đó nhưng lại đi theo con đường quỷ dị, càng khiến đối thủ khó có thể đối phó.
"Tần Phi, ngươi giết chết ba vị Đồng Tri Trấn đốc, cho dù ngươi mồm năm miệng mười cũng không thể phân biện được đâu." Từ Tông Hạo vừa đau khổ chống đỡ, dùng chân lực hùng hồn đánh tan vô số quang tiễn, vừa lớn tiếng kêu gào.
Tần Phi âm thầm giật mình trong lòng, không phải bởi hắn bị lời của Từ Tông Hạo làm cho giật mình mà là bởi đoản kiếm trong tay. Thanh đoản kiếm này năm đó được niêm phong vào bảy đạo kiếm ý hoàn toàn bất đồng trong đó. Cũng vì vậy mà vào thời khắc sinh tử có thể bảo trụ được tính mệnh của Tần Phi. Nhưng kiếm ý của Đại Tông Sư cũng không đồng nghĩa với Đại Tông Sư xuất thủ. Kiếm ý giết chết Tề Hắc Kiếm ngay lập tức đương nhiên là như dễ như trở bàn tay, đối phó Tiêu Trường Phong, Khâu Bằng cũng hơi trải qua một chút trắc trở. Nhưng hiện giờ dùng nó đối khác Từ Tông Hạo, đối phương chỉ có thực lực Tông sư hạ phẩm mà lại có thể kiên trì lâu như thế sao
Kiếm ý trong đoản kiếm là do chân nguyên của Tần Phi dẫn dắt mới có thể phóng ra ngoài. Bản thân là người điều khiển nên hắn rất rõ ràng rằng đạo kiếm khí thứ hai đã sắp sửa kết thúc rồi. Trừ phi hắn lại tiếp tục phóng ra đạo kiếm ý thứ ba nữa... Nếu không sẽ phải đánh cược một phen, xem rốt cuộc là sức chịu đựng của Từ Tông Hạo mạnh hay kiếm ý của hắn dai hơn!
Từ Tông Hạo dẫu sao cũng là Tông Sư một thời, mặc dù bị quang tiễn dày đặc tới cực điểm làm cho bị luống cuống tay chân nhưng lại phòng hộ nghiêm cẩn, không hề có vẻ bị thua.
Trong lòng Tần Phi khẽ động, hắn lạnh lùng quát lên: "Từ Tông Hạo, nếu ngươi chịu nói ra rốt cuộc là ai bảo ngươi tới giết ta, ta sẽ tha cho ngươi được sống!"
Cổ tay Tần Phi chấn động, quét ngang đoản kiếm, đôi mắt lạn lùng nhìn Từ Tông Hạo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, phảng phất như đang nói cho Từ Tông Hạo biết, chỉ cần tiểu gia động thủ một cái là ngươi sẽ lập tức trở về tình cảnh mệt mỏi tới sống không bằng chết mới vừa rồi ngay thôi.
Từ Tông Hạo vội vàng thở dốc một hơi, mới vừa rồi hắn đối kháng với kiếm ý của Đại Tông Sư thật là cửu tử nhất sinh, bề ngoài nhìn có vẻ không việc gì lắm nhưng áo trong của hắn đã ướt đẫm rồi. Lúc này Tần Phi chủ động thu tay lại đúng là hắn cầu còn không được, mới đành nói: "Thật ra, đó là..." Tiếng nói còn chưa chấm dứt, Từ Tông Hạo bay lên như con chim ưng dũng mãnh, mũi chân khẽ điểm lên mai hiên, lao ra khỏi viện, bỏ trốn mất dạng không hề quay đầu lại.
Mồ hôi to như hạt đầu chảy ra trên trán Tần Phi, hắn cũng chỉ là bày ra 'Không thành kế' mà thôi, may mà dọa được Từ Tông Hạo bỏ đi chứ nếu không lại bị buộc phải dùng đến đạo kiếm ý thứ ba của Đại Tông sư thì có trời mới biết là sự việc sẽ thành ra thế nào, cũng giống như kiếm thứ nhất kia vậy, sợ là sẽ hỏng cả Mã phủ, không bắt được Từ Tông Hạo còn sống trở về. Chuyện này sẽ phải xử lý thế nào đây?
Tần Phi chậm rãi thu đoản kiếm lại, nhìn vườn hoa hoang tàn xơ xác, lại thấy máu thịt vương vãi khắp nơi, hắn cười khổ một tiếng. Cái nỗi oan này tạm thời vẫn phải cõng trên lưng, tốt nhất là nghĩ biện pháp để tới Quản phủ thông báo cho Phồn Đóa Nhi một tiếng để tránh nàng ta mơ mơ màng màng không biết là hai người đã trở thành cừu non thế tội!
"Ngươi nói, Phồn Đóa Nhi là nội gian... Tần Phi bị nàng dùng sắc đẹp dụ dỗ...Sau đó hắn còn giết chết Mã Thắng...Sau khi bị các ngươi phát hiện lại dùng kiếm ý của Đại Tông Sư giết chết ba người Đổng Vân, Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng? Dịch Tổng đốc đỡ lấy một chiếc khăn lông trắng đã thấm qua nước ấm, lau đi vết bẩn trên tay, lạnh lùng nói.
Từ Tông Hạo chưa bao giờ dám càn rỡ trước mặt Dịch Tổng đốc, hắn cung kính thi lễ nói: "Ty chức đã căn cứ theo tình hình điều tra thực tế để phán đoán, đoán được mọi việc là như vậy, xin Tổng đốc đại nhân định đoạt."
Từ Tông Hạo chạy thẳng về Sát Sự Thính lập tức tố cáo láo trước rằng Tần Phi và Phồn Đóa Nhi là nội gian. Dịch Tổng đốc nghe tin cũng tự mình đi tới, vị đầu não của Sát Sự Thính này hiện cũng đang đứng trước gian thứ ba trong Mã phủ, nhìn thấy các nội vệ của Hình Ngục Ty liên tiếp bê ra các thi thể không còn nguyên vện.
"Tư Mã Đề đốc, ngươi thấy sao?" Dịch lão đầu nhàn nhạt hỏi.
Tư Mã Đề đốc cũng không phải có họ là Tư Mã, hắn họ Tư, tên gọi là Mã. Hắn làm việc ở Hình Ngục Ty đã trên tám năm, có rất nhiều vụ án lớn do hắn mà được giải quyết dễ dàng. Hơn nữa, Tư Mã còn là một vị cao thủ trung phẩm Tông Sư, có điều theo người ta đồn thổi thì chính Bàng Chân đã từng bình luận về Tư Mã, rằng tiền đồ cả đời này của Tư Mã cũng chỉ là một vị Tông Sư trung phẩm mà thôi.
Tư Mã Đề đốc khẽ nói: "Không có bằng chứng thực sự bảo đảm, ty chức không thể kết luận được có phải Tần Phi và Phồn Đóa Nhi là nội gian hay không. Trước mắt chỉ có thể kết luận Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng đã chịu chết dưới kiếm ý của Đại Tông Sư, mà Đổng Vân lại chết dưới niệm vũ giáp công. Thuộc hạ cảm thấy nhiệm vụ thiết yếu trước mắt là phải tìm cho được Tần Phi và Phồn Đóa Nhi, hơn nữa nhất định là phải còn sống."
"Điều tra nội gian cùng chuyện này khác nhau." Dịch lão đầu bình tĩnh nói: "Nếu chúng ta bắt người ngoài thì cho dù bắt nhầm rồi, giết nhầm rồi thì cùng lắm là che giấu chuyện đó cho qua thôi. Nhưng nếu nội gian ở bên trong Sát Sự Thính thì nếu chúng ta bắt nhầm người chẳng những tổn thất người mình mà còn có thể bị những tên nội gian ngầm kia nhạo báng. Chuyện của Tần Phi phải điều tra nghiêm túc. Từ Tông Hạo..."
"Có ty chức!" Có lẽ bởi có tật giật mình nên khi đứng trước mặt Dịch lão đầu, Từ Tông Hạo vẫn còn hơi sợ hãi.
"Lão phu tạm thời cho rằng những gì ngươi nói hoàn toàn là sự thật. Những chuyện còn lại ngươi không được phép nhúng tay vào. Về nhà đợi đi!" Ánh mắt Dịch lão đầu như hóa thành thực chất nhìn Từ Tông Hạo lạnh như băng: "Quy củ của Sát Sự Thính, bản thân ngươi là Đồng Tri Đề đốc phải rõ ràng nhất. Lập công sẽ được khen được thưởng. Nếu phạm sai lầm thì không phải đánh đòn mà sẽ là tính mạng."
"Ty chức đã biết. Ty chức không hề có một câu dựng chuyện." Mồ hôi Từ Tông Hạo rơi như mưa, hắn nơm nớp lo sợ nói.
"Đi đi." Dịch lão đầu phất phất tay, Từ Tông Hạo vội vàng bước nhanh rời đi.
Tư Mã đi tới bên Dịch lão đầu, thấp giọng nói: "Nếu Tần Phi và Phồn Đóa Nhi có ẩn tình khác thì Từ Tông Hạo này cũng rất đáng nghi. Mặc dù hắn là cựu thành viên của Sát Sự Thính, cũng lập được không ít công lao hiển hách nhưng cũng có thể bị mua chuộc. Tổng đốc đại nhân cứ để hắn rời đi như vậy có phải là đã quá tin tưởng hắn rồi hay không?"
"Ta chỉ tin vào bằng chứng." Dịch lão đầu buồn bã nói: "Có ba người của Sát Sự Thính đã chết, lão phu gần như có thể chắc chắn ba người bọn họ nhất định chết trong tay Tần Phi. Chuyện trong nhà của Sát Sự Thính chúng ta nhất định phải lấy chứng cớ ra mà nói, không để ai bị oan, cũng không buông tha bất cứ kẻ nào. Đây là căn bản để Sát Sự Thính có thể đặt chân ở Đại Sở suốt ba trăm năm, bất kể quan văn tướng võ cũng đều không có biện pháp nắm thóp chúng ta được.
Tư Mã Đề đốc khom người nói: "Ty chức thụ giáo."
"Đi, báo cho nhân thủ các ty, cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra Tần Phi cho ta." Dịch lão đầu cất bước đi về phía trước, cũng không quay đầu lại nói: "Phải bắt sống."
"Có thể nói cho ta biết là kẻ nào hận ta thấu xương như thế không? Nếu không lấy được mạng ta thì không buông tha?" Tần Phi thản nhiên cười một tiếng, chẳng hề để ý vuốt vuốt mũi: "Cũng nên để ta làm một con quỷ hiểu chuyện chứ."
Từ Tông Hạo lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Đã vậy ngươi cứ mang theo tiếc nuối mà chết đi. Tần Phi, ngươi không còn đường nào để trốn đâu. Ngươi không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong ba người ở đây. Nếu ngươi muốn chạy trốn khỏi ba người chúng ta trừ phi ngươi là Tông sư đỉnh phong. Có điều thật đáng tiếc, ngươi chắc chắn chưa phải!"
"Nói đi, Phồn Đóa Nhi đang ở đâu?" Từ Tông Hạo tàn khốc cười lạnh, năm ngón tay nắm lại, nói với giọng không có bất cứ chút sắc thái tình cảm nào, nói: "Không phải là ngươi muốn thử cảm giác vặn cốt vặt gân chứ? Đến lúc đó ngươi sẽ chỉ hận tại sao lại không chết sớm một chút mà thôi."
Tần Phi cũng không đáp lại vấn đề của hắn mà lẳng lặng khẽ cười ruồi, nụ cười này vào thời điểm Tần Phi giết chết Đổng Vân khi nãy Từ Tông Hạo đã từng thấy. Trong lòng hắn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, liền không muốn tiếp tục dây dưa, hắn lớn tiếng quát: "Bắt lại rồi thẩm vấn sau!"
Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng đồng loạt ra tay, Từ Tông Hạo chộp xuống từ trên không, kình lực ba người lần lượt thay đổi, ba đại cao thủ Hình Ngục Ty cùng ra tay đối phó với một Hậu Đốc Sát của Giáo Tập Ty, thật đúng là coi trọng Tần Phi quá rồi đấy. Kình khí hừng hực tung hoành cơ hồ xé rách hư không, trong khoảnh khắc muốn đánh cho toàn bộ kinh mạch của Tần Phi đều bị phế bỏ để mặc người khác tha hồ nhào nặn!
Đoản kiếm sáng ngời như gương khẽ nghiêng lên, ánh mặt trời rơi xuống thân kiếm như một đạo quang tiễn chạy dọc theo thân kiếm cho tới tận mũi kiếm! Nhưng khiến Từ Tông Hạo không ngờ được đó là mắt thấy rõ ràng chỉ là ánh sáng mặt trời, nhưng quang tiễn kia lại như là vật thực bay ra khỏi mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng Từ Tông Hạo.
Cổ tay Tần Phi linh hoạt, thân kiếm bay múa, ánh mặt trời biến hóa theo các góc độ khác nhau của mũi kiếm, bắn ra từng đạo quang tiễn. Từ Tông Hạo là cao thủ đích thực của Sát Sự Thính, hắn ra tay cực nhanh khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Nhưng có ra tay nhanh thế nào đi nữa thì sao có thể nhanh được bằng ánh sáng? Tần Phi phảng phất như hóa thân thành thần sánh sáng, ánh sáng rạng rỡ theo hướng chỉ từ đoản kiếm của hắn bắn nghiêng ra chiếu rọi cả vùng đất.
Khắp viện đều là quang tiễn rực rỡ lóa mắt, quang mang mãnh liệt dâng trào bắn thủng thân thể Khâu Bằng, miệng vết thương lại nóng rực lên khiến da thịt cháy khét lẹt.
Không còn thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu quang tiễn, Tần Phi giống như đang nhàn nhã đùa bỡn đoản kiếm trong sân vắng, mà cứ mỗi một hơi lại có hơn trăm đạo quang tiễn bắn ra. Trong vườn hoa rụng lá bay tán loạn, rơi xuống lả tả... Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng khổ sở chống đỡ, hơi bất cẩn liền bị quang tiễn bắn thủng bắp chân, cánh tay, xương sườn. Sau khi hai người bị thương càng không có sức chống đỡ, cuối cùng Khâu Bằng không chống đỡ nổi nữa, cũng né tránh không kịp liền bị hơn mười đạo quang tiễn từ các góc độ khác nhau xé toạc thân thể thành mảnh nhỏ, huyết nhục rơi rải rác...
Tiêu Trường Phong thấy Khâu Bằng đã chết liền kêu thảm thiết một tiếng, liều mạng muốn di chuyển tới gần tường rào, nhảy ra chạy đi như điên. Ánh mắt Tần Phi lạnh lùng, khẽ nghiêng đoản kiếm, hơn mười đạo quang tiễn như lưu tinh đuổi nguyệt, trong nháy mắt làm tóe ra vô số lỗ máu trên thân thể Tiêu Trường Phong, hơn nữa thế đi vẫn không giảm, sau khi xuyên thủng tường rào mới biến mất không thấy đâu nữa.
Sắc mặt Từ Tông Hạo xanh mét, hắn biết phía sau Tần Phi có một Đại Tông Sư làm chỗ dựa nhưng không tài nào ngờ được Tần Phi lại mang trong người đoản kiếm phong bế kiếm ý của Đại Tông Sư. Một kiếm như thiên thần nổi giận ở ngoài Phố chợ ngày đó đã khiến bao người phải trợn mắt không thôi. Kiếm ý hôm nay tuy không bằng được khí thế như cầu vồng của kiếm khí ngày đó nhưng lại đi theo con đường quỷ dị, càng khiến đối thủ khó có thể đối phó.
"Tần Phi, ngươi giết chết ba vị Đồng Tri Trấn đốc, cho dù ngươi mồm năm miệng mười cũng không thể phân biện được đâu." Từ Tông Hạo vừa đau khổ chống đỡ, dùng chân lực hùng hồn đánh tan vô số quang tiễn, vừa lớn tiếng kêu gào.
Tần Phi âm thầm giật mình trong lòng, không phải bởi hắn bị lời của Từ Tông Hạo làm cho giật mình mà là bởi đoản kiếm trong tay. Thanh đoản kiếm này năm đó được niêm phong vào bảy đạo kiếm ý hoàn toàn bất đồng trong đó. Cũng vì vậy mà vào thời khắc sinh tử có thể bảo trụ được tính mệnh của Tần Phi. Nhưng kiếm ý của Đại Tông Sư cũng không đồng nghĩa với Đại Tông Sư xuất thủ. Kiếm ý giết chết Tề Hắc Kiếm ngay lập tức đương nhiên là như dễ như trở bàn tay, đối phó Tiêu Trường Phong, Khâu Bằng cũng hơi trải qua một chút trắc trở. Nhưng hiện giờ dùng nó đối khác Từ Tông Hạo, đối phương chỉ có thực lực Tông sư hạ phẩm mà lại có thể kiên trì lâu như thế sao
Kiếm ý trong đoản kiếm là do chân nguyên của Tần Phi dẫn dắt mới có thể phóng ra ngoài. Bản thân là người điều khiển nên hắn rất rõ ràng rằng đạo kiếm khí thứ hai đã sắp sửa kết thúc rồi. Trừ phi hắn lại tiếp tục phóng ra đạo kiếm ý thứ ba nữa... Nếu không sẽ phải đánh cược một phen, xem rốt cuộc là sức chịu đựng của Từ Tông Hạo mạnh hay kiếm ý của hắn dai hơn!
Từ Tông Hạo dẫu sao cũng là Tông Sư một thời, mặc dù bị quang tiễn dày đặc tới cực điểm làm cho bị luống cuống tay chân nhưng lại phòng hộ nghiêm cẩn, không hề có vẻ bị thua.
Trong lòng Tần Phi khẽ động, hắn lạnh lùng quát lên: "Từ Tông Hạo, nếu ngươi chịu nói ra rốt cuộc là ai bảo ngươi tới giết ta, ta sẽ tha cho ngươi được sống!"
Cổ tay Tần Phi chấn động, quét ngang đoản kiếm, đôi mắt lạn lùng nhìn Từ Tông Hạo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, phảng phất như đang nói cho Từ Tông Hạo biết, chỉ cần tiểu gia động thủ một cái là ngươi sẽ lập tức trở về tình cảnh mệt mỏi tới sống không bằng chết mới vừa rồi ngay thôi.
Từ Tông Hạo vội vàng thở dốc một hơi, mới vừa rồi hắn đối kháng với kiếm ý của Đại Tông Sư thật là cửu tử nhất sinh, bề ngoài nhìn có vẻ không việc gì lắm nhưng áo trong của hắn đã ướt đẫm rồi. Lúc này Tần Phi chủ động thu tay lại đúng là hắn cầu còn không được, mới đành nói: "Thật ra, đó là..." Tiếng nói còn chưa chấm dứt, Từ Tông Hạo bay lên như con chim ưng dũng mãnh, mũi chân khẽ điểm lên mai hiên, lao ra khỏi viện, bỏ trốn mất dạng không hề quay đầu lại.
Mồ hôi to như hạt đầu chảy ra trên trán Tần Phi, hắn cũng chỉ là bày ra 'Không thành kế' mà thôi, may mà dọa được Từ Tông Hạo bỏ đi chứ nếu không lại bị buộc phải dùng đến đạo kiếm ý thứ ba của Đại Tông sư thì có trời mới biết là sự việc sẽ thành ra thế nào, cũng giống như kiếm thứ nhất kia vậy, sợ là sẽ hỏng cả Mã phủ, không bắt được Từ Tông Hạo còn sống trở về. Chuyện này sẽ phải xử lý thế nào đây?
Tần Phi chậm rãi thu đoản kiếm lại, nhìn vườn hoa hoang tàn xơ xác, lại thấy máu thịt vương vãi khắp nơi, hắn cười khổ một tiếng. Cái nỗi oan này tạm thời vẫn phải cõng trên lưng, tốt nhất là nghĩ biện pháp để tới Quản phủ thông báo cho Phồn Đóa Nhi một tiếng để tránh nàng ta mơ mơ màng màng không biết là hai người đã trở thành cừu non thế tội!
"Ngươi nói, Phồn Đóa Nhi là nội gian... Tần Phi bị nàng dùng sắc đẹp dụ dỗ...Sau đó hắn còn giết chết Mã Thắng...Sau khi bị các ngươi phát hiện lại dùng kiếm ý của Đại Tông Sư giết chết ba người Đổng Vân, Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng? Dịch Tổng đốc đỡ lấy một chiếc khăn lông trắng đã thấm qua nước ấm, lau đi vết bẩn trên tay, lạnh lùng nói.
Từ Tông Hạo chưa bao giờ dám càn rỡ trước mặt Dịch Tổng đốc, hắn cung kính thi lễ nói: "Ty chức đã căn cứ theo tình hình điều tra thực tế để phán đoán, đoán được mọi việc là như vậy, xin Tổng đốc đại nhân định đoạt."
Từ Tông Hạo chạy thẳng về Sát Sự Thính lập tức tố cáo láo trước rằng Tần Phi và Phồn Đóa Nhi là nội gian. Dịch Tổng đốc nghe tin cũng tự mình đi tới, vị đầu não của Sát Sự Thính này hiện cũng đang đứng trước gian thứ ba trong Mã phủ, nhìn thấy các nội vệ của Hình Ngục Ty liên tiếp bê ra các thi thể không còn nguyên vện.
"Tư Mã Đề đốc, ngươi thấy sao?" Dịch lão đầu nhàn nhạt hỏi.
Tư Mã Đề đốc cũng không phải có họ là Tư Mã, hắn họ Tư, tên gọi là Mã. Hắn làm việc ở Hình Ngục Ty đã trên tám năm, có rất nhiều vụ án lớn do hắn mà được giải quyết dễ dàng. Hơn nữa, Tư Mã còn là một vị cao thủ trung phẩm Tông Sư, có điều theo người ta đồn thổi thì chính Bàng Chân đã từng bình luận về Tư Mã, rằng tiền đồ cả đời này của Tư Mã cũng chỉ là một vị Tông Sư trung phẩm mà thôi.
Tư Mã Đề đốc khẽ nói: "Không có bằng chứng thực sự bảo đảm, ty chức không thể kết luận được có phải Tần Phi và Phồn Đóa Nhi là nội gian hay không. Trước mắt chỉ có thể kết luận Tiêu Trường Phong và Khâu Bằng đã chịu chết dưới kiếm ý của Đại Tông Sư, mà Đổng Vân lại chết dưới niệm vũ giáp công. Thuộc hạ cảm thấy nhiệm vụ thiết yếu trước mắt là phải tìm cho được Tần Phi và Phồn Đóa Nhi, hơn nữa nhất định là phải còn sống."
"Điều tra nội gian cùng chuyện này khác nhau." Dịch lão đầu bình tĩnh nói: "Nếu chúng ta bắt người ngoài thì cho dù bắt nhầm rồi, giết nhầm rồi thì cùng lắm là che giấu chuyện đó cho qua thôi. Nhưng nếu nội gian ở bên trong Sát Sự Thính thì nếu chúng ta bắt nhầm người chẳng những tổn thất người mình mà còn có thể bị những tên nội gian ngầm kia nhạo báng. Chuyện của Tần Phi phải điều tra nghiêm túc. Từ Tông Hạo..."
"Có ty chức!" Có lẽ bởi có tật giật mình nên khi đứng trước mặt Dịch lão đầu, Từ Tông Hạo vẫn còn hơi sợ hãi.
"Lão phu tạm thời cho rằng những gì ngươi nói hoàn toàn là sự thật. Những chuyện còn lại ngươi không được phép nhúng tay vào. Về nhà đợi đi!" Ánh mắt Dịch lão đầu như hóa thành thực chất nhìn Từ Tông Hạo lạnh như băng: "Quy củ của Sát Sự Thính, bản thân ngươi là Đồng Tri Đề đốc phải rõ ràng nhất. Lập công sẽ được khen được thưởng. Nếu phạm sai lầm thì không phải đánh đòn mà sẽ là tính mạng."
"Ty chức đã biết. Ty chức không hề có một câu dựng chuyện." Mồ hôi Từ Tông Hạo rơi như mưa, hắn nơm nớp lo sợ nói.
"Đi đi." Dịch lão đầu phất phất tay, Từ Tông Hạo vội vàng bước nhanh rời đi.
Tư Mã đi tới bên Dịch lão đầu, thấp giọng nói: "Nếu Tần Phi và Phồn Đóa Nhi có ẩn tình khác thì Từ Tông Hạo này cũng rất đáng nghi. Mặc dù hắn là cựu thành viên của Sát Sự Thính, cũng lập được không ít công lao hiển hách nhưng cũng có thể bị mua chuộc. Tổng đốc đại nhân cứ để hắn rời đi như vậy có phải là đã quá tin tưởng hắn rồi hay không?"
"Ta chỉ tin vào bằng chứng." Dịch lão đầu buồn bã nói: "Có ba người của Sát Sự Thính đã chết, lão phu gần như có thể chắc chắn ba người bọn họ nhất định chết trong tay Tần Phi. Chuyện trong nhà của Sát Sự Thính chúng ta nhất định phải lấy chứng cớ ra mà nói, không để ai bị oan, cũng không buông tha bất cứ kẻ nào. Đây là căn bản để Sát Sự Thính có thể đặt chân ở Đại Sở suốt ba trăm năm, bất kể quan văn tướng võ cũng đều không có biện pháp nắm thóp chúng ta được.
Tư Mã Đề đốc khom người nói: "Ty chức thụ giáo."
"Đi, báo cho nhân thủ các ty, cho dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm ra Tần Phi cho ta." Dịch lão đầu cất bước đi về phía trước, cũng không quay đầu lại nói: "Phải bắt sống."