Mọi người thường nói, mỗi nhà mỗi cảnh ý chỉ mỗi nhà đều có những khó khăn nội tại. Đối với quốc gia mà nói thì cũng có đạo lý tương tự. Một quốc gia lớn dựa cả vào một hoàng đế thì tuyệt nhiên không thể quản lý được, hoàng đế nhất định phải đem quyền lực phân tán vào bộ máy. Vô luận là chế độ phong kiến chia đất cho tôn thất hay là chế độ tông tộc trung ương tập quyền, nhà vua đều không thể khống chế toàn bộ quyền lực.
Hoàng đế cho dù thông minh hay giỏi giang cũng không thể nào biết hết mọi chuyện cần thiết. Bộ Hộ cần người giỏi tính toán trù tính tổng thể, dự thảo các quy định. Binh Bộ cần người tinh thông quân sự và hậu cần, Bộ Hình, Bộ Công mỗi một lĩnh vực đều cần nhân tài kiệt xuất. Nếu như hoàng đế cái gì cũng phải làm thì chính là tự làm mình đuối đến chết đi sống lại, có nhọc sức cũng không đem lại kết quả gì.
Vấn đề là quyền lực là một thứ làm người ta nghiện. Một khi đã chia quyền, người được nhận quyền lực do đã nếm vị ngọt nên sẽ không cam lòng từ bỏ, hoặc là muốn mưu cầu quyền lực lớn hơn nữa. Trường hợp Yến vương sở quốc chính là như vậy. Hắn được cắt đất phong vương, xưng bá một phương ở Bắc cương. Nếu như khuyết một chức quan từ ngũ phẩm trở xuống ở đó, hắn và triều đình đều có quyền bổ nhiệm. Gặp tình huống này, ai phái được quan lại đến trước thì người đó sẽ ngồi ở vị trí đó, vì vậy quan lại từ Đông Đô làm sao có thế nhanh bằng quan viên ở Bắc Cương đây?
Chuyện như vậy đã diễn ra từ lâu, mặc dù quan viên trung tầng và cao tầng vẫn phải được triều đình bổ nhiệm, nhưng các quan viên cấp thấp cùng quân đội đều lọt vào tay Yến Vương, nghiêm trọng hơn là hắn có quyền thu thuế ở Bắc Cương... Những điều này làm cho dã tâm của Yến vương bùng phát, khiến người có hùng tâm bừng bừng như hắn được nếm thử sự sung sướng khi xưng hùng xưng bá tại đây, mục tiêu tiếp theo của hắn đương nhiên là cả Sở quốc, thậm chí còn muốn thống nhất thiên hạ.
Tình trạng của Ngô quốc có khác Sở quốc nhưng về cơ bản thì giống nhau, sự tranh đoạt quyền lực giữa các thế gia và Hoàng tộc đã có từ lâu. Năm đó Ngụy quốc tranh đoạt quyền lợi không được mấy năm thì chia ra thành bốn quốc gia. Có vết xe đổ phía trước, hai nước Ngô Sở cực kỳ cẩn thận xử lý đấu đá nội bộ trong nước.
Việc xuất giá của Thất công chúa trong mắt Tần Phi là vô cùng đơn giản dễ hiểu: Hoàng tộc hai nước muốn thông qua cuộc hôn nhân này để tạm thời thống nhất là hai nước không được khai chiến, tập trung sinh lực giải quyết các thế lực đang dần lớn mạnh trong nước. Sở quốc nhất định phải xử lý Yến vương, Ngô quốc cũng có người làm cho Ngô vương không thể tha thứ, vì vậy đối với nhiều người, việc Thất công chúa Vũ Dương phải xuất giá chính là cơn ác mộng! Vụ ám nàng mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi.
"Lần này chỉ là hữu kinh vô hiểm, ít nhất chúng ta cũng biết nội bộ Trấn Phủ ty của Ngô quốc không phải đều một lòng muốn bảo vệ công chúa Vũ Dương đến được Đại Sở." Tần Phi phân tích: "Nếu công chúa điện hạ thấy người nào bên cạnh đáng tin thì lưu lại. Nhưng nếu có người nào không đáng tin cậy thì hãy dùng người của chúng ta trong Sát Sự Thính!"
Ngạn Thanh không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống rồi khẽ nói:" Tần Trấn đốc, ta cả gan hỏi một câu, chẳng lẽ Sát Sự Thính của các vị bền chắc như thép, không bị bất kỳ thế lực nào thâm nhập vào trong chăng?"
Khi nghe thấy thanh âm của nàng, trong lòng Tần Phi liền có cảm giác thoải mái, vị thiếu nữ thiên tài của Ngô quốc này có làn da rất trắng, trắng và mềm đến nỗi dường như chỉ cần dùng đầu ngón tay bấm nhẹ thì sẽ có nước chảy ra. Khi nhìn kỹ ngũ quan của nàng, nếu đặt riêng ánh mắt, mũi và miệng thì không thể coi là ưa nhìn, nhưng ngũ quan lại sắp xếp vô cùng thích hợp trên khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Vấn đề Ngạn Thanh đưa ra rất khó trả lời, vừa rồi nội bộ của Sát Sự Thính vừa xảy ra chuyện của Từ Tông Hạo, mặc dù da mặt của Tần Phi rất dày nhưng cũng không thể ở trước mặt Quý Phong mà phủ nhận được. Trong lúc đang đau đầu thì bỗng nhiên hắn nghe thấy thanh âm của Quý Phong: "Ngạn Thanh cô nương, cô đã là Thiên hộ Trấn của Phủ ty, cứ từ bản thân mà suy ra thì những chuyện như thế không thể tránh được. Nhưng Sát Sự Thính quả thật bền chắc như thép, tuyệt đối không bị thế lực khác thâm nhập!"
Tần Phi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Quý Phong rất nghiêm túc, lời nói trang nghiêm giống như một cao tăng đắc đạo, ngôn từ chính nghĩa khiến người ta không dám phản bác.
Thì ra cao thủ nói dối là phải như vậy... Tần Phi ho nhẹ một tiếng tiếp lời: "Đúng thế, mặc dù ta gia nhập Sát Sự Thính chưa lâu nhưng ta biết rõ trên dưới Sát Sự Thính một lòng!"
Khi nói dối, câu thứ nhất có chút vấp váp nhưng sau khi nói ra khỏi miệng thì lại thấy thoải mái, trong lòng còn dâng lên một khoái cảm khác thường. Tần Phi vừa dứt lời liền trao đổi ánh mắt với Quý Phong, hai người ngầm hiểu nên ngay cả da mặt cũng không hồng lên chút nào.
Công chúa Vũ Dương phá vỡ yên tĩnh, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì những nhân thủ của Trấn phủ ty đi theo vẫn còn đáng tin. Những thị nữ đồng trang phục phần lớn là hầu hạ sinh hoạt thường ngày của ta trên đường, ngoài ra là người Trấn phủ ty, lòng trung thành tuyệt đối đáng tin. Về bộ hạ của Cổ thiên hộ, phần lớn cũng đều có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, quả cũng đáng tin!"
Thật ra thì Vũ dương cũng không nói hết, toàn bộ những người thân thích của đoàn tuỳ tùng đều bị 'giam lỏng' ở Ngô quốc. Nếu như trên đường có gì bất trắc, bất kể là nam hay nữ, những người này đều bị tru di cửu tộc. Đây cũng là lý do vừa rồi Ngạn Thanh quyết đoán bắt một thị nữ thế thân chặn kiếm Yến Khả.
"Đằng nào cũng bị giết, chết trước còn hay hơn." Ngạn Thanh thở dài nói: "Việc giải quyết hậu quả cứ giao cho Sát Sự Thính đi. Dù sao đây cũng là đất Sở, chuyện này hẳn là sở trường của người Sở."
Lời này làm cho Quý Phong và Tần Phi rất không thoải mái, đây mà bảo là sở trường của người Sở ư? Chẳng lẽ nói người Sở quốc am hiểu nhất là đi hót phân cho người khác sao?
"Làm phiền hai vị rồi." Công chúa Vũ Dương đứng dậy chân thành thi lễ, kéo lại mạng che mặt rồi cùng Ngạn Thanh và đám thị nữ đi mất.
Tần Phi nhìn chằm chằm vào hai người, dường như muốn khắc sâu trong đầu hình dáng và thanh âm của các nàng. Hắn cảm thấy mặc dù cách mạng che mặt, Ngạn Thanh và Công chúa Vũ Dương vẫn nhìn về phía mình. Ba cặp mắt lạnh lùng nhìn nhau, đan xen lẫn nhau!
Ở suối nước nóng xuất hiện vài thi thể làm đoàn người không còn hứng thú để dừng lại. Người của Sát Sự Thính cho một chiếc xe nhỏ mang theo những thi thể, sau đó đoàn người lập tức đi tới Quang Châu, nơi rất gần Tây Vân Sơn.
Quang Châu là một tòa thành nhỏ, quản lý châu này chỉ là quan cấp lục phẩm, thuộc hạ thì có vài ba huyện lệnh, nơi khỉ ho cò gáy này không ai quan tâm, muốn lên chức thì cứ rải tiền ra. Châu Mục cho dù hành hạ Huyện lệnh chết đi sống lại, cũng chỉ có thể nặn ra một chút xíu bạc, muốn thăng chức ư? Chắc phải vắt đám huyện lệnh cho đến cái quần cộc cuối cùng.
Mấy vị quan lớn Sát Sự Thính phải đi qua Quang Châu, đây đúng là chuyện đại sự rồi. Sát Sự Thính là thể chế độc lập, mặc dù Dịch Tổng đốc bề ngoài chỉ là quan tam phẩm, nhưng ai cũng rất rõ ràng, vị quan tam phẩm này là một trong mấy người có quyền lực cực kỳ lớn trên đời. Tổng trấn Đồng Tri của Sát Sự Thính cũng chỉ là quan thất phẩm, nhưng quan châu mục sao dám ra oai trước mặt người của Sát Sự Thính?
Sắc trời đã quá hoàng hôn, Châu mục Quang Châu đưa quan viên toàn thành ra ngoài cửa thành ba dặm đón tiếp từ sáng. Để tỏ lòng cung kính, hắn cố ý mang bếp lò và nước giếng trong lành, bày nước trà cùng món điểm tâm trên bàn, các đồ ăn vặt vẫn còn nóng hổi.
Vị Châu Mục này vô cùng dụng tâm, hắn tên là Lý Ngọc Long, đã sắp bốn mươi tuổi rồi thế mà vẫn mãi là một Châu Mục mà thôi, lão bà của hắn thường xuyên mắng hắn không có bản lãnh, động một cái lại nói: Tiến sĩ nhiều như thế nhưng sao năm đó lão nương lại mù mắt mà gả cho ngươi? Nếu gả cho Trương Tiến sĩ, người ta đã là quan tứ phẩm rồi; nếu gả cho Lưu Tiến sĩ, người ta đã vớ được chức quan béo bở ở Đông Đô rồi, mỗi tháng hơn ngàn lượng bạc trắng nhét vào túi.
Nữ nhân đã thích nói thì cứ nói đi nói lại, đã nhiều lần Lý Ngọc Long bị vợ dạy dỗ, nhưng khi bị lão bà chỉ trích lão chưa bao giờ dám phản bác một câu, chỉ có thể giả có công việc, len lén cải trang đi thanh lâu kỹ viện phát tiết lửa giận trong lòng một phen.
Lần này Sát Sự Thính phải đi qua Quang Châu, ngay từ sáng sớm Lý phu nhân dò hỏi được tin tức, vội vàng nói với Lý Ngọc Long: "Quan lớn Sát Sự Thính phải đi qua Quang Châu, ông cần phải hầu hạ bọn họ tốt vào. Chỉ cần bọn họ vui vẻ, ông có thể đặt quan hệ với Sát Sự Thính, sau này ở trong quan trường cũng có thể nghênh ngang một chút, nếu vận may của chúng ta đến, việc điều về Đông Đô hoặc thăng quan căn bản không phải việc khó. Xem thử quan lớn Sát Sự Thính có yêu cầu gì? Nếu cần thiết thì lão nương cũng có thể làm dáng một lần, theo bọn họ đi uống rượu!"
Nhìn lại lão bà mập mạp, năm tháng mài mòn xuân sắc, Lý Ngọc Long chỉ có thể lặng lẽ thở dài, hắn cũng không dám nói với lão bà, nếu như nàng quả thật muốn chải chuốt rồi hầu rượu quan lớn ở Sát Sự Thính, chắc cả đời này mình đừng hòng hy vọng thăng chức, nói không chừng còn có thể đắc tội với người của Sát Sự Thính.
Đợi ở cửa thành một ngày, mặc dù các sai dịch có mang theo ghế nhưng Lý Ngọc Long cứ đi đi lại lại, căn bản là ngồi không êm mông, thỉnh thoảng lại đi ra đi vào ngóng đợi, xem xa xa có bụi tung mù mịt hay không. Trời không phụ người có lòng, hắn thật đúng là nhìn thấy bụi bay lên mù mịt nhưng hoá ra lại là thương đội. Những thương nhân gặp ngay xui xẻo, làm tâm Lý đại nhân hụt hẫng nâng lên được tý rồi lại té xuống, Lý đại nhân tức giận dặn dò thuộc hạ đánh thuế cửa thành gấp ba lần.
Lần này Lý đại nhân cũng chờ đợi được, đoàn xe Sát Sự Thính chậm rãi đi tới trước mặt của hắn, quan binh đi trước tung mình xuống ngựa, ôm quyền hướng về phía Lý Ngọc Long: "Kỵ binh doanh của đại doanh Giang Nam hộ tống Công chúa Vũ Dương đi ngang qua Quang Châu, đây là điệp văn, xin đại nhân kiểm tra."
Mặc dù chỉ là hình thức nhưng Lý Ngọc Long vẫn nhận lấy điệp văn, nhìn kỹ một chút rồi mới lên tiếng: "Công chúa Vũ Dương đi đường có khoẻ không?"
Quan binh nào dám tùy tiện đáp lại, Tần Phi chẳng biết lúc nào đã ung dung đi lên, thản nhiên nói: "Một chút cũng không. Sau khi rời đại doanh Giang Nam, chúng ta đã gặp phải một lần tập kích. Có điều đám tập kích chúng ta cũng không phải là cao thủ ám sát, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà qua."
"Lại có cuồng đồ to gan như vậy ư?" Vẻ mặt Lý Ngọc Long lộ ra vẻ vô cùng giật mình, nhưng ngay sau đó liền cười nói: "Có tổng trấn đại nhân ở đây, mấy tên thích khách hèn mọn không phải là bị bắt dễ như trở bàn tay? Tại hạ cũng là lo lắng vô ích rồi."
"Không bắt sống, đã giết chết!" Tần Phi nói: "Cho nên có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng!"
Hoàng đế cho dù thông minh hay giỏi giang cũng không thể nào biết hết mọi chuyện cần thiết. Bộ Hộ cần người giỏi tính toán trù tính tổng thể, dự thảo các quy định. Binh Bộ cần người tinh thông quân sự và hậu cần, Bộ Hình, Bộ Công mỗi một lĩnh vực đều cần nhân tài kiệt xuất. Nếu như hoàng đế cái gì cũng phải làm thì chính là tự làm mình đuối đến chết đi sống lại, có nhọc sức cũng không đem lại kết quả gì.
Vấn đề là quyền lực là một thứ làm người ta nghiện. Một khi đã chia quyền, người được nhận quyền lực do đã nếm vị ngọt nên sẽ không cam lòng từ bỏ, hoặc là muốn mưu cầu quyền lực lớn hơn nữa. Trường hợp Yến vương sở quốc chính là như vậy. Hắn được cắt đất phong vương, xưng bá một phương ở Bắc cương. Nếu như khuyết một chức quan từ ngũ phẩm trở xuống ở đó, hắn và triều đình đều có quyền bổ nhiệm. Gặp tình huống này, ai phái được quan lại đến trước thì người đó sẽ ngồi ở vị trí đó, vì vậy quan lại từ Đông Đô làm sao có thế nhanh bằng quan viên ở Bắc Cương đây?
Chuyện như vậy đã diễn ra từ lâu, mặc dù quan viên trung tầng và cao tầng vẫn phải được triều đình bổ nhiệm, nhưng các quan viên cấp thấp cùng quân đội đều lọt vào tay Yến Vương, nghiêm trọng hơn là hắn có quyền thu thuế ở Bắc Cương... Những điều này làm cho dã tâm của Yến vương bùng phát, khiến người có hùng tâm bừng bừng như hắn được nếm thử sự sung sướng khi xưng hùng xưng bá tại đây, mục tiêu tiếp theo của hắn đương nhiên là cả Sở quốc, thậm chí còn muốn thống nhất thiên hạ.
Tình trạng của Ngô quốc có khác Sở quốc nhưng về cơ bản thì giống nhau, sự tranh đoạt quyền lực giữa các thế gia và Hoàng tộc đã có từ lâu. Năm đó Ngụy quốc tranh đoạt quyền lợi không được mấy năm thì chia ra thành bốn quốc gia. Có vết xe đổ phía trước, hai nước Ngô Sở cực kỳ cẩn thận xử lý đấu đá nội bộ trong nước.
Việc xuất giá của Thất công chúa trong mắt Tần Phi là vô cùng đơn giản dễ hiểu: Hoàng tộc hai nước muốn thông qua cuộc hôn nhân này để tạm thời thống nhất là hai nước không được khai chiến, tập trung sinh lực giải quyết các thế lực đang dần lớn mạnh trong nước. Sở quốc nhất định phải xử lý Yến vương, Ngô quốc cũng có người làm cho Ngô vương không thể tha thứ, vì vậy đối với nhiều người, việc Thất công chúa Vũ Dương phải xuất giá chính là cơn ác mộng! Vụ ám nàng mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi.
"Lần này chỉ là hữu kinh vô hiểm, ít nhất chúng ta cũng biết nội bộ Trấn Phủ ty của Ngô quốc không phải đều một lòng muốn bảo vệ công chúa Vũ Dương đến được Đại Sở." Tần Phi phân tích: "Nếu công chúa điện hạ thấy người nào bên cạnh đáng tin thì lưu lại. Nhưng nếu có người nào không đáng tin cậy thì hãy dùng người của chúng ta trong Sát Sự Thính!"
Ngạn Thanh không nói gì, nàng chỉ nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống rồi khẽ nói:" Tần Trấn đốc, ta cả gan hỏi một câu, chẳng lẽ Sát Sự Thính của các vị bền chắc như thép, không bị bất kỳ thế lực nào thâm nhập vào trong chăng?"
Khi nghe thấy thanh âm của nàng, trong lòng Tần Phi liền có cảm giác thoải mái, vị thiếu nữ thiên tài của Ngô quốc này có làn da rất trắng, trắng và mềm đến nỗi dường như chỉ cần dùng đầu ngón tay bấm nhẹ thì sẽ có nước chảy ra. Khi nhìn kỹ ngũ quan của nàng, nếu đặt riêng ánh mắt, mũi và miệng thì không thể coi là ưa nhìn, nhưng ngũ quan lại sắp xếp vô cùng thích hợp trên khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho người ta nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Vấn đề Ngạn Thanh đưa ra rất khó trả lời, vừa rồi nội bộ của Sát Sự Thính vừa xảy ra chuyện của Từ Tông Hạo, mặc dù da mặt của Tần Phi rất dày nhưng cũng không thể ở trước mặt Quý Phong mà phủ nhận được. Trong lúc đang đau đầu thì bỗng nhiên hắn nghe thấy thanh âm của Quý Phong: "Ngạn Thanh cô nương, cô đã là Thiên hộ Trấn của Phủ ty, cứ từ bản thân mà suy ra thì những chuyện như thế không thể tránh được. Nhưng Sát Sự Thính quả thật bền chắc như thép, tuyệt đối không bị thế lực khác thâm nhập!"
Tần Phi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Quý Phong rất nghiêm túc, lời nói trang nghiêm giống như một cao tăng đắc đạo, ngôn từ chính nghĩa khiến người ta không dám phản bác.
Thì ra cao thủ nói dối là phải như vậy... Tần Phi ho nhẹ một tiếng tiếp lời: "Đúng thế, mặc dù ta gia nhập Sát Sự Thính chưa lâu nhưng ta biết rõ trên dưới Sát Sự Thính một lòng!"
Khi nói dối, câu thứ nhất có chút vấp váp nhưng sau khi nói ra khỏi miệng thì lại thấy thoải mái, trong lòng còn dâng lên một khoái cảm khác thường. Tần Phi vừa dứt lời liền trao đổi ánh mắt với Quý Phong, hai người ngầm hiểu nên ngay cả da mặt cũng không hồng lên chút nào.
Công chúa Vũ Dương phá vỡ yên tĩnh, nhẹ giọng nói: "Thật ra thì những nhân thủ của Trấn phủ ty đi theo vẫn còn đáng tin. Những thị nữ đồng trang phục phần lớn là hầu hạ sinh hoạt thường ngày của ta trên đường, ngoài ra là người Trấn phủ ty, lòng trung thành tuyệt đối đáng tin. Về bộ hạ của Cổ thiên hộ, phần lớn cũng đều có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, quả cũng đáng tin!"
Thật ra thì Vũ dương cũng không nói hết, toàn bộ những người thân thích của đoàn tuỳ tùng đều bị 'giam lỏng' ở Ngô quốc. Nếu như trên đường có gì bất trắc, bất kể là nam hay nữ, những người này đều bị tru di cửu tộc. Đây cũng là lý do vừa rồi Ngạn Thanh quyết đoán bắt một thị nữ thế thân chặn kiếm Yến Khả.
"Đằng nào cũng bị giết, chết trước còn hay hơn." Ngạn Thanh thở dài nói: "Việc giải quyết hậu quả cứ giao cho Sát Sự Thính đi. Dù sao đây cũng là đất Sở, chuyện này hẳn là sở trường của người Sở."
Lời này làm cho Quý Phong và Tần Phi rất không thoải mái, đây mà bảo là sở trường của người Sở ư? Chẳng lẽ nói người Sở quốc am hiểu nhất là đi hót phân cho người khác sao?
"Làm phiền hai vị rồi." Công chúa Vũ Dương đứng dậy chân thành thi lễ, kéo lại mạng che mặt rồi cùng Ngạn Thanh và đám thị nữ đi mất.
Tần Phi nhìn chằm chằm vào hai người, dường như muốn khắc sâu trong đầu hình dáng và thanh âm của các nàng. Hắn cảm thấy mặc dù cách mạng che mặt, Ngạn Thanh và Công chúa Vũ Dương vẫn nhìn về phía mình. Ba cặp mắt lạnh lùng nhìn nhau, đan xen lẫn nhau!
Ở suối nước nóng xuất hiện vài thi thể làm đoàn người không còn hứng thú để dừng lại. Người của Sát Sự Thính cho một chiếc xe nhỏ mang theo những thi thể, sau đó đoàn người lập tức đi tới Quang Châu, nơi rất gần Tây Vân Sơn.
Quang Châu là một tòa thành nhỏ, quản lý châu này chỉ là quan cấp lục phẩm, thuộc hạ thì có vài ba huyện lệnh, nơi khỉ ho cò gáy này không ai quan tâm, muốn lên chức thì cứ rải tiền ra. Châu Mục cho dù hành hạ Huyện lệnh chết đi sống lại, cũng chỉ có thể nặn ra một chút xíu bạc, muốn thăng chức ư? Chắc phải vắt đám huyện lệnh cho đến cái quần cộc cuối cùng.
Mấy vị quan lớn Sát Sự Thính phải đi qua Quang Châu, đây đúng là chuyện đại sự rồi. Sát Sự Thính là thể chế độc lập, mặc dù Dịch Tổng đốc bề ngoài chỉ là quan tam phẩm, nhưng ai cũng rất rõ ràng, vị quan tam phẩm này là một trong mấy người có quyền lực cực kỳ lớn trên đời. Tổng trấn Đồng Tri của Sát Sự Thính cũng chỉ là quan thất phẩm, nhưng quan châu mục sao dám ra oai trước mặt người của Sát Sự Thính?
Sắc trời đã quá hoàng hôn, Châu mục Quang Châu đưa quan viên toàn thành ra ngoài cửa thành ba dặm đón tiếp từ sáng. Để tỏ lòng cung kính, hắn cố ý mang bếp lò và nước giếng trong lành, bày nước trà cùng món điểm tâm trên bàn, các đồ ăn vặt vẫn còn nóng hổi.
Vị Châu Mục này vô cùng dụng tâm, hắn tên là Lý Ngọc Long, đã sắp bốn mươi tuổi rồi thế mà vẫn mãi là một Châu Mục mà thôi, lão bà của hắn thường xuyên mắng hắn không có bản lãnh, động một cái lại nói: Tiến sĩ nhiều như thế nhưng sao năm đó lão nương lại mù mắt mà gả cho ngươi? Nếu gả cho Trương Tiến sĩ, người ta đã là quan tứ phẩm rồi; nếu gả cho Lưu Tiến sĩ, người ta đã vớ được chức quan béo bở ở Đông Đô rồi, mỗi tháng hơn ngàn lượng bạc trắng nhét vào túi.
Nữ nhân đã thích nói thì cứ nói đi nói lại, đã nhiều lần Lý Ngọc Long bị vợ dạy dỗ, nhưng khi bị lão bà chỉ trích lão chưa bao giờ dám phản bác một câu, chỉ có thể giả có công việc, len lén cải trang đi thanh lâu kỹ viện phát tiết lửa giận trong lòng một phen.
Lần này Sát Sự Thính phải đi qua Quang Châu, ngay từ sáng sớm Lý phu nhân dò hỏi được tin tức, vội vàng nói với Lý Ngọc Long: "Quan lớn Sát Sự Thính phải đi qua Quang Châu, ông cần phải hầu hạ bọn họ tốt vào. Chỉ cần bọn họ vui vẻ, ông có thể đặt quan hệ với Sát Sự Thính, sau này ở trong quan trường cũng có thể nghênh ngang một chút, nếu vận may của chúng ta đến, việc điều về Đông Đô hoặc thăng quan căn bản không phải việc khó. Xem thử quan lớn Sát Sự Thính có yêu cầu gì? Nếu cần thiết thì lão nương cũng có thể làm dáng một lần, theo bọn họ đi uống rượu!"
Nhìn lại lão bà mập mạp, năm tháng mài mòn xuân sắc, Lý Ngọc Long chỉ có thể lặng lẽ thở dài, hắn cũng không dám nói với lão bà, nếu như nàng quả thật muốn chải chuốt rồi hầu rượu quan lớn ở Sát Sự Thính, chắc cả đời này mình đừng hòng hy vọng thăng chức, nói không chừng còn có thể đắc tội với người của Sát Sự Thính.
Đợi ở cửa thành một ngày, mặc dù các sai dịch có mang theo ghế nhưng Lý Ngọc Long cứ đi đi lại lại, căn bản là ngồi không êm mông, thỉnh thoảng lại đi ra đi vào ngóng đợi, xem xa xa có bụi tung mù mịt hay không. Trời không phụ người có lòng, hắn thật đúng là nhìn thấy bụi bay lên mù mịt nhưng hoá ra lại là thương đội. Những thương nhân gặp ngay xui xẻo, làm tâm Lý đại nhân hụt hẫng nâng lên được tý rồi lại té xuống, Lý đại nhân tức giận dặn dò thuộc hạ đánh thuế cửa thành gấp ba lần.
Lần này Lý đại nhân cũng chờ đợi được, đoàn xe Sát Sự Thính chậm rãi đi tới trước mặt của hắn, quan binh đi trước tung mình xuống ngựa, ôm quyền hướng về phía Lý Ngọc Long: "Kỵ binh doanh của đại doanh Giang Nam hộ tống Công chúa Vũ Dương đi ngang qua Quang Châu, đây là điệp văn, xin đại nhân kiểm tra."
Mặc dù chỉ là hình thức nhưng Lý Ngọc Long vẫn nhận lấy điệp văn, nhìn kỹ một chút rồi mới lên tiếng: "Công chúa Vũ Dương đi đường có khoẻ không?"
Quan binh nào dám tùy tiện đáp lại, Tần Phi chẳng biết lúc nào đã ung dung đi lên, thản nhiên nói: "Một chút cũng không. Sau khi rời đại doanh Giang Nam, chúng ta đã gặp phải một lần tập kích. Có điều đám tập kích chúng ta cũng không phải là cao thủ ám sát, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà qua."
"Lại có cuồng đồ to gan như vậy ư?" Vẻ mặt Lý Ngọc Long lộ ra vẻ vô cùng giật mình, nhưng ngay sau đó liền cười nói: "Có tổng trấn đại nhân ở đây, mấy tên thích khách hèn mọn không phải là bị bắt dễ như trở bàn tay? Tại hạ cũng là lo lắng vô ích rồi."
"Không bắt sống, đã giết chết!" Tần Phi nói: "Cho nên có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng!"