Chích Thủ Già Thiên

Chương 87: Vũ Cơ đột nhiên xuất hiện

Tần Phi hiểu rất rõ tâm lý của những kẻ làm quan, đó chính là điển hình của những kẻ vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn lập miếu thờ. Tay trái thu tiền nhưng tay phải lại làm ra vẻ giơ cao đánh khẽ hợp tình hợp lý, có thể vừa mới dõng dạc phát ngôn là làm người nhất định phải thanh tâm quả dục mới có thể có hành vi đúng đắn, nhưng quay mặt đi một cái là chui vào trong chăn của tiểu tình nhân.
Tần Phi cũng chẳng buồn phí võ mồm theo bọn họ, hắn thản nhiên nói: "Chuyện thật ra rất đơn giản, chúng ta bị thích khách của Trấn Phủ Ty Ngô Quốc tập kích ở phía Tây Vân Sơn, sau khi trải qua một hồi chiến đấu cật lực, ba tên thích khách này đã bị chúng ta giết chết. Các ngươi phải biết là nếu quan địa phương bắt được mật thám của địch quốc thì sẽ có công lao rất lớn. Phần công lao này ta muốn tặng cho chư vị ở Quang Châu coi như là một cái nhân tình."
Hai mắt Lý Ngọc Long gần như muốn phát sáng, hắn vẫn luôn khổ sở vì không có đường thăng chức, mà một câu nói kia của Tần Phi không khác gì là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hắn là Châu Mục, nếu bắt được ba tên mật thám của địch quốc chính là một công lớn, đến lúc đó, ở trên cho dù muốn chèn ép được quan chức của hắn cũng tuyệt đối không chèn ép nổi, thăng đến quan ngũ phẩm đã là rất ổn thỏa rồi. Chỉ cần ôm chặt lấy bắp chân Tần Phi, lại đi cửa sau ở Kinh thành... Không phải ta nghe nói Tần Phi có quan hệ rất sâu xa với người của Quản gia hay sao? Chỉ cần có lời của bất kỳ người nào ở Quản gia, Lại bộ tuyệt đối sẽ không cho hắn một chức quan nhàn hạ!
Tiền đồ rộng mở thoáng cái đã hiện lên trước mắt, Lý Ngọc Long kích động đến mức tiếng nói cũng trở nên run rẩy, hắn trầm giọng nói: "Tần Trấn đốc, công lao lớn như vậy, tại hạ thật sự không dám nhận bừa a."
"Đừng khách khí!" Tần Phi âm thầm cười lạnh trong lòng, kỳ thực, mỗi tên quan lại tựa như một con cờ, hắn là quan tốt hay quan xấu không quan trọng, quan trọng là trong số rất nhiều con cờ trên bàn cờ dưới tay triều đình, hắn có thể trở thành một con cờ hữu dụng hay không. Lý Ngọc Long không có nhiều tài cán, nhưng hắn lại có dã tâm một lòng muốn leo lên, chỉ cần nắm chắc tâm lý này của hắn thì Lý Ngọc Long quả thực sẽ là một con cờ cực kỳ hữu dụng.
"Mấy tên thích khách Ngô Quốc này có thân phận tương đối đặc biệt nên ta hy vọng Lý Châu Mục có thể hỗ trợ treo ngược thi thể của ba người bọn chúng ở cửa thành, phơi thây ba ngày!" Tần Phi lạnh lùng nói.
Lý Ngọc Long không khỏi hít một ngụm lương khí, phơi thây ba ngày, vị Trấn đốc trẻ tuổi này thật là ngoan độc, người Ngô Quốc cũng không phải có thâm thù đại hận gì với hắn, liệu có đáng phải chà đạp thi thể người ta như thế không?
Những lời này đương nhiên Lý Ngọc Long không dám nói ra, hắn chỉ thấp giọng hỏi: "Tần Trấn đốc, tại hạ cả gan hỏi một câu, vì sao lại phải xử trí như vậy?"
"Thứ nhất, ta muốn cho tất cả những kẻ có ý mưu hại đối với những người cùng đường chúng ta biết rằng, chọc tới đầu ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cho dù chết hắn cũng sẽ không chết tử tế được!"
"Thứ hai, ba người này có thân phận đặc biệt. Phơi thây ba ngày có tác dụng khiến tin tức nhanh chóng truyền về Ngô Quốc. Còn về sau khi Ngô Quốc biết tin này sẽ có phản ứng ra sao thì cũng không phải chuyện ngươi cần quan tâm nữa."
"Thứ ba, Lý Châu Mục, trận chiến ở phía Tây Vân Sơn ngươi không tham dự. Phơi thây bọn họ ba ngày ở Quang Châu, đến khi về ta có thể bẩm báo lên trên rằng sự việc thích khách đánh lén ở phía Tây Vân Sơn lần này sau khi quan viên lớn nhỏ ở Quang Châu nhận được tin tức liền tức tốc liên lạc với chúng ta. Dưới sự hợp lực của Sát Sự Thính cùng với quan phủ Quang Châu, rốt cuộc chúng ta đã thành công đánh chết ba tên thích khách!" Tần Phi thản nhiên cười cười: "Nếu không làm như vậy thì ta lo là phần công lao này cho dù có muốn tặng cho các vị ở Quang Châu cũng tặng không nổi."
"Đa tạ Tần Trấn đốc!" Lý Ngọc Long cảm động đến rơi nước mắt, viền mắt hoen đỏ. Hắn thấy Tần Phi quả thật đã suy nghĩ chu đáo cho hắn làm sao! Ngay cả những quan viên Quang Châu bên cạnh cũng rối rít tỏ vẻ cảm kích. Phần công lao này Tần Phi đã nói là tặng cho cả Quang Châu, hôm nay đã có thể ăn cơm cùng nhau đương nhiên là ai thấy cũng đều có phần. Lý Ngọc Long nhất định là muốn ăn phần lớn, nhưng ba tên thích khách cao thủ của Ngô Quốc, phần đại lễ này cũng đã đủ cho lũ tiểu quan này húp no!
"Phơi thây ba ngày hẳn là không vấn đề gì chứ?" Tần Phi hỏi.
"Đương nhiên không có vấn đề gì!" Trong lòng Lý Ngọc Long sôi trào không dứt, hắn không nhịn được nói: "Tần Trấn đốc, nếu ngài muốn giết một người để răn trăm người thì tại hạ còn có vài kế sách."
Tần Phi mỉm cười nói: "Vậy làm phiền Lý Châu Mục nói một chút cho ta nghe."
Lý Ngọc Long nâng chén rượu lên, khẽ hớp một hớp nhỏ, mượn rượu tăng thêm chút can đảm, bấy giờ mới nói tiếp: "Tần Trấn đốc, những tên thích khách kia thật to gan lớn mật, dám ám sát Công chúa và các vị đại nhân Sát Sự Thính ở phía Tây Vân Sơn, lũ ác đồ như vậy phơi thây ngoài trời đã quá dễ dàng cho họ. Tại hạ nghĩ chi bằng lột sạch y phục của bọn chúng rồi mới treo ngược ở cổng thành. Sau khi hong khô lại đem lột da, bên trong nhồi rơm rạ, làm thành tượng người rồi lại đặt bên đường lớn phía Tây Vân Sơn..."
Lần này đến phiên Tần Phi hít một hơi lạnh, không ngờ được Lý Ngọc Long lại ngoan độc như vậy, thật sự là ngoan độc. Tần Phi chẳng nói chẳng rằng nói lấy lệ: "Tóm lại, một mình Lý Châu Mục ngươi tự xem xét mà làm là được."
"Được, chuyện này tại hạ tự mình ôm trọn lấy rồi, bảo đảm sẽ để các vị đại nhân xả được cơn giận!" Lý Ngọc Long không nhịn được cười tủm tỉm, trong nụ cười tràn đầy ý vị tàn nhẫn.
Rượu và thức ăn sớm đã dâng lên đầy đủ, chủ tiệm dẫn một đội ca cơ tới, khom người thưa: "Chư vị đại nhân ăn có ngon miệng không ạ? Đây đều là những cô gái am hiểu vũ kỹ, tới để trợ hứng cho chư vị đại nhân."
Lý Ngọc Long khẽ cười nói: "Tần Trấn đốc, vũ kỹ của Thủy Thượng Phiêu chính là nhất tuyệt ở nơi này, đại nhân nhất định phải xem kỹ, nhất định không được bỏ qua đâu đấy." Dứt lời, hắn lại ghé vào tai Tần Phi thấp giọng nói nhỏ vài câu.
Tần Phi giờ mới hiểu ra, mặc dù Thủy Thượng Phiêu không phải kỹ viện nhưng cũng có các cô nương theo hầu rượu. Hơn nữa các cô nương này đều là các vũ cơ do chủ tiệm mua từ các nơi về, các nàng ai ai cũng đều mềm mại không xương, khi nhảy múa quả thực chỉ muốn chọc mù đôi mắt của nam nhân. Nếu coi trọng vị nào, chỉ cần ra giá đủ cao là có thể bảo nàng hầu ngủ. Thủy Thượng Phiêu là hiệu ăn nhưng phía sau còn có một viện rất yên tĩnh, ở đó mỗi khi về đêm là mỗi gian sương phòng lại trở thành một phiến kiều diễm.
Lý Ngọc Long phỏng đoán, Tần Phi cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Mười bảy mười tám tuổi, có ai không huyết khí phương cương? Cho dù là làm chú rể đêm đêm động phòng đối với nam tử ở cái tuổi này mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi. Còn có những tên có lực chiến đấu tương đối mạnh thì có khi còn ác chiến năm sáu lần một đêm cũng không biết chừng. Không phải Lý Ngọc Long không muốn nhưng có điều tuổi hắn đã lớn rồi, kể từ khi làm quan, ra cửa ngồi kiệu, ở nhà có kẻ hầu người hạ, hắn sớm đã phát tướng không ngừng rồi. Khi đi 'hái hoa' ở nhà xí, hắn cúi đầu cũng không thấy nổi cái của ấy để mà xi nữa rồi, chỉ có thể dựa vào xúc giác mà hái cho xong đóa hoa mà thôi.
Cho dù cho hắn một cô nương tuyệt mỹ, một đêm nhiều nhất hắn cũng chỉ hưởng dụng được hai lần, có kéo cũng không thể ngẩng lên được lần nữa. Quả thật là hữu tâm vô lực a...
Những cô nương nổi danh ở đây mới có thể được tuyển tới hầu hạ Tần Phi, hơn nữa mấy cô bé mà mới vừa rồi Lý Ngọc Long thấp giọng rỉ tai Tần Phi vẫn còn là thân xử nữ, nếu muốn có được các nàng thì món tiền phải bỏ ra là không hề nhỏ. Lý Ngọc Long ỷ mình là địa đầu xà ở Quang Châu nên ép vị chủ tiệm kia tặng miễn phí, hắn không biết là trong bụng vị chủ tiệm kia đã lôi tổ tông mười tám đời nhà Lý Ngọc Long ra hỏi thăm bảy tám chục lần rồi ấy chứ.
Tần Phi nhíu mày, con người có những ham muốn lớn, đại biểu là ăn uống và chuyện nam nữ. Hắn cũng không phải là thánh nhân, thấy những cô bé trẻ tuổi dung mạo xinh xắn tự nhiên sẽ tơ tưởng, chỉ có điều lần này Sát Sự Thính ra ngoài thi hành phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Ăn cơm cùng quan địa phương còn có thể nói là xã giao, chứ công khai chơi gái thì không được... Đó cũng chính là kiêng kỵ của Sát Sự Thính. Nếu quả thật hắn làm vậy cũng đồng nghĩa với hắn có một nhược điểm rơi vào tay Lý Ngọc Long, làm quan nhiều năm như vậy sao Lý Ngọc Long lại không hiểu được đạo lý này. Khả năng duy nhất là vị quan địa phương này cố ý giả dạng ân cần, muốn nắm lấy cái đuôi nhỏ của Tần Phi để sau này tính toán.
Ở trong lòng Lý Ngọc Long, Tần Phi bất quá chỉ là một tên thiếu niên, sao có thể hiểu được tâm nhãn của kẻ làm quan? Hắn không biết, cho dù là lão già bảy tám chục tuổi đầu mà gặp phải Tần Phi thì tỷ lệ bị hố cũng rất lớn. Chút mánh khóe này của Lý Ngọc Long sớm đã bị Tần Phi nhìn thấu từ đầu rồi.
"Trước tiên nhìn kỹ đã rồi hẵng nói." Tần Phi nâng chén rượu lên, quay mặt nhìn về phía những thiếu nữ kia, cười mà không nói.
Chủ tiệm thối lui khỏi đại sảnh, bốn ca cơ ôm nhạc khí khác nhau ngồi trong góc, đại sảnh nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mấy vũ cơ. Các nàng nhẹ nhàng triển khai tư thế, nương theo điệu nhạc nhảy múa tung bay, động tác ưu mỹ tràn ngập hấp dẫn, lại tuyệt đến không thể khinh thường.
Những vũ điệu dung tục nhất trên đời này ở trong mắt Tần Phi chẳng qua cũng chỉ là cho mặc những áo quần hết sức tiết kiệm vải, dựa vào bộ ngực và bắp đùi để hấp dẫn ánh mắt. Nhưng mấy vị thiếu nữ này lại rất hiểu việc tận dụng thiên phú của mình, khi các nàng nhảy múa thi thoảng lại có thế triêu thiên nhất tự mã (tư thế múa đứng bằng một chân, cả người vươn ngả ra sau, một chân đá về phía trước, thân mình nằm ngang)... đôi khi lại xoay người một cái, rồi lại vặn eo hết sức nhu thuận... Mỗi một tư thế đều cực kỳ ưu mỹ, tuyệt không có một tia ý dâm tà, nhưng lọt vào trong mắt của nam nhân, thể nào cũng sẽ liên tưởng tới chuyện đó, đây, mới là múa thoát y cảnh giới tối cao.
Một thiếu nữ quỳ một chân xuống đất, thân thể mềm mại cực điểm tựa như một dải lụa, nhẹ nhàng trượt đến bên người Tần Phi, nàng khẽ lật cổ tay đã nâng chén rượu của hắn lên, hai mắt chan chứa tình cảm, bàn tay nhỏ nhắn đang nâng chén rượu đưa đến trước mặt Tần Phi, nàng cười khúc khích nhìn Tần Phi.
"Tần Trấn đốc, chén rượu này không thể không uống a." Quan viên Quang Châu nhất thời ồn ào.
"Uống thì uống!" Tần Phi nhận lấy chén rượu, ngẩng cổ lên mà rót xuống. Người thiếu nữ kia lặng yên không chút tiếng động khiêu vũ bên cạnh Tần Phi. Tần Phi ngồi thẳng mà nàng thì xoay tròn thân thể, một đôi ngọc thố cao vút chắc nịch gần như xẹt qua sát chóp mũi Tần Phi...
"Tần Trấn đốc, cô bé này có ý với ngươi, đêm nay ngươi nên chọn nàng a, nếu không có thể nàng sẽ đau lòng chết mất." Lý Ngọc Long cười ha hả nói.
Tần Phi khẽ mỉm cười: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Nàng kia nhảy múa hết sức, lại một lần nữa khiêu vũ bên cạnh Tần Phi, ngón tay ôn nhu vuốt mấy vòng trên đùi Tần Phi rồi cười khúc khích và thối lui.
Các quan viên của Quang Châu nhất thời lại ồn ào mộ trận, chỉ hận không lật được nóc nhà lên thôi.
Thần sắc trên mặt Tần Phi mặc dù không đổi nhưng trong lòng thì giật thót, hai bút mà cô gái kia vẽ trên đùi hắn là hai bút mà hắn hết sức quen thuộc. Đây không phải chính là thứ 'không đứng đắn' mà hắn đã nói với lão đầu chết tiệt kia, lại từng giấu kín như bưng đó sao?

back top