Từ thửa cha sinh mẹ đẻ tới nay thôn dân sống tại Tam Thủy Trấn chưa từng thấy người nào có thể bay cao như như vậy, bây giờ đột nhiên chứng kiến Tần Phi lăng không nhảy lên không khác gì đại điểu xẹt qua trên đầu, những thôn dân kia vô tri sợ tới mức nhao nhao quỳ xuống tưởng rằng đã đắc tội với Thần Tiên...
Tần Phi chỉ tập trung vào nam tử đang chạy trốn như gió, người nọ thân hình không cao to, vận áo bông bình thường một lòng chuồn đi không quay đầu lại. Trong nháy mắt hai người đã di chuyển hơn mười trượng.
Quý Phong đang muốn mở miệng gọi Tần Phi trở về, nhưng lại từ từ ngậm miệng lại bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Lôi Lôi không nhịn được lắm miệng hỏi: "Một mình hắn đi chẳng lẻ không nguy hiểm sao? Tại sao ngươi không gọi hắn lại?"
Quý Phong trầm ngâm nói: "Thứ nhất, dù ta có gọi chắc chắn hắn sẽ không nghe. Thứ hai, người của Sát Sự Thính luôn có phán đoán chính xác tình huống phải làm. Nếu như Tần Phi đuổi theo là hắn đã phán đoán tinh tường, hắn có thể bắt được tên đào tẩu kia. Bằng không hắn chết cũng là đáng đời. Cho dù còn sống trở về, lão nhân gia ta cũng sẽ trách phạt hắn thật nặng."
Lôi Lôi thè ra đầu lưỡi đáng yêu, không nói thêm gì nữa. Nàng lại lần nữa đưa mắt nhìn lại, trong tuyết chỉ có rất nhiều thôn dân đang ở quỳ xuống mà không còn bóng dáng Tần Phi và tên nam tử đào tẩu kia.
Gió lạnh thê lương gào thét bên tai, băng tuyết lạnh lẽo rơi xuống không khác gì băng bao táp vào mặt đau nhói, những bông tuyết đầy trời bay lượn không chỗ nào là không có, chúng chui vào trong tay áo Tần Phi, chui vào cả trong cổ hắn. Chẳng mấy chốc, hai người một trước một sau đã chạy nhanh đến bờ sông bên ngoài trấn.
Tam Thủy Trấn vốn là theo địa lý mà đặt tên, cái thị trấn nhỏ này nằm vào chỗ ba con sông nhỏ giao nhau. Vùng đất này không phải là đất lành, năm nào có lũ lụt thì năm đó Tam Thuỷ Trấn cũng bị thiên tai tàn phá. Nhiều khi những vùng khác còn chưa bị lũ lụt thì Tam Thuỷ Trấn chỉ cần một trận mưa to kéo dài cũng bị nhấn chìm một nửa. Cho nên, dân cư ở thị trấn này rất tin tưởng thờ phụng Long Vương. Ngay tại bờ sông có một miếu Long Vương. Trên thị trấn cho dù nhiều ngôi nhà xơ xác rách nát, nhưng miếu Long Vương ngược lại được sơn son thiếp vàng lộng lẫy.
Long Vương dù được thờ cúng đầy đủ nhưng không phải lúc nào cũng phù hộ các thôn dân, hàng năm Tam Thủy Trấn vẫn bị nhấn chìm ít nhất một lần. Mỗi lần bị lũ lụt dân cư ở đây là dâng hương mổ heo cầu khẩn cho lũ lụt chóng rút đi...
Bờ sông tích tụ dày đặc tuyết, người nọ đang lao đi nhanh đột nhiên dừng bước rồi quay người đối mặt Tần Phi.
Đó là một kẻ rất bình thường không có gì đặc biệt, nếu đứng trong biển người mênh mông dù người khác nhìn vào sẽ không có một ấn tượng gì. Nhưng lúc này gã đứng im như vậy làm cho Tần Phi cảm giác vô cùng áp bức. Tần phi đang chạy nhanh liền ngừng chân lẳng lặng nhìn người nọ rồi cất tiếng hỏi: "Ngươi giết Đàm Trượng Thắng?"
"Ừ." Người nọ gật đầu nhẹ.
"Có oán thù sao?"
Người nọ bỗng nhiên nở nụ cười: "Nếu như ngươi không gặp được hắn, hắn còn có thể sống rất nhiều năm. Ngươi nhiều chuyện hại chết hắn còn muốn trách ta sao?"
“Quý danh của ngươi là gì?" Tần Phi chậm rãi hỏi. Niệm lực của hắn từ từ khuếch tán ra, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh không có người nào khác. Ở bờ sông ngoại trừ mấy tiểu hài tử đang đắp người tuyết thì không có cái gì. Nội tâm Tần Phi thoáng yên ổn, người của đối phương không nhiều, ít nhất cũng không đủ năng lực bố trí mai phục ở đây.
Người nọ nhếch miệng, thản nhiên nói: "Ngươi dám truy ta đến nơi đây, chắc là có chủ tâm muốn bắt ta. Ngươi có thể bắt được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Vừa dứt lời, bàn tay nam tử kia duỗi ra, gió đột ngột nổi lên mãnh liệt, vô số bông tuyết bị chưởng phong của gã kích động như gặp phải bão táp bay tán loạn, cả thiên địa như mê loạn. Hai người cách nhau hơn mười trượng thế mà trong lúc bông tuyết đang bay múa hỗn loạn thình lình xuất hiện một bàn tay lớn như thật từ trong khoảng không thò ra, nhanh như chớp chụp vào cổ họng Tần Phi.
Hàn quang khẽ xuất hiện, một thanh đoản kiếm chẳng biết lúc nào đã nằm sẵn trong tay Tần Phi, hắn đâm thẳng vào bàn tay kia rồi phiêu hốt lùi ra đằng sau. Thân ảnh nam tử kia tới gần mấy trượng, hai tay lập tức mở rộng một trảo lăng không bắn tới. Gã càng tới gần càng gây áp lực cho Tần Phi, hắn cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, thân ảnh dần dần bị cưỡng ép chậm lại.
Gã không nóng nảy, vô số chưởng lực giao thoa với nhau dường như dệt nên một tấm lưới lớn vô hình trói buộc Tần Phi vào bên trong. Đến một thời điểm hắn sẽ bị một kích trí mạng muốn tránh cũng không thể tránh được. Người này kinh nghiệm đối địch cực kỳ phong phú, mỗi lần Tần Phi né tránh phảng phất đều trong dự liệu của nam tử kia, gã luôn đi trước một bước phong kín đường lui của Tần Phi bắt Tần Phi phải theo dự tính của gã để dần dần hắn bị đẩy vào cạm bẫy do chưởng lực ngưng tụ tạo nên.
Bông tuyết vẫn bay lượn đầy trời không theo quy luật nào cả, Tần Phi như diều hâu đang bay nhảy trên mặt tuyết, kiếm khí tung hoành, muốn đột phá phong bế của người nọ lại như đâm vào một bức tường rắn chắc mỗi lần đều vô công mà lui.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, hai tay không hề buông lỏng, lạnh lùng nói: "Tần Phi, với tuổi của ngươi tu vi như thế đã xem như là rất giỏi rồi. Nhưng ngươi vẫn không phải đối thủ của ta, sớm thúc thủ chịu trói đi."
Tần Phi lặng yên lông mày nhíu lại, đoản kiếm liên tiếp chống lại mấy lần tiến công từ mặt đất lao lên. Kiếm quang hàn mang vừa hiện ra, thân hình đã theo kiếm mà đi, rất nhanh đâm vào ngay trán người nọ.
Đã đến cảnh giới này, trong tay có vũ khí hay không cũng không khác nhau là mấy. Trừ phi đó là thần binh lợi khí mới có thể chiếm được tiện nghi. Người nọ cười lạnh một tiếng dùng ngón tay đánh văng kiếm phong, cao giọng trách mắng: "Bàn tay của ta có thể toái bia liệt thạch, chỉ cái đoản kiếm nát của ngươi cũng muốn làm thương tổn đến ta sao?"
Tần Phi không nói gì, cứ múa như là đang họa đồ, rồi lại nhanh chóng đâm một kiếm. Người nọ cho rằng Tần Phi bất đắc dĩ muốn đọ sức nên lại duỗi ngón lần nữa.
Sự việc như vậy cứ tiếp diễn liên tiếp không dưới năm sáu lần. Lần này, Tần Phi lại đâm ra một kiếm. Người nọ đã nhàm chán lắm rồi, gã nhàn nhạt thở dài lại nhìn sương mù trong bão tuyết đang dần dần tan đi, gã chán nản phất tay thở dài: "Cái chuôi kiếm mẻ của ngươi chỉ cần bị bắn trúng lần nữa sẽ gãy!"
Gã nói không sai, chuôi kiếm này thật đúng là sắp gãy, trên lưỡi kiếm xuất hiện vô số vết rạn, tựa như là tầng băng đóng trên mặt sông bị một cước đạp xuống không chịu nổi nên vết rạn liền tràn ra. Mũi kiếm từng đoạn vỡ rơi xuống tuyết không thấy tung tích.
Một tia hàn quang thoáng hiện, một đạo huyết quang liền phóng xuất. Máu nóng rơi tại trong cái trời rét lạnh này kéo theo ít hơi nước từ mũi kiếm gãy nhỏ xuống mặt đất làm đỏ thẫm một mảnh nhỏ.
Một bàn tay rơi xuống, ở vết đứt vẫn còn ri rỉ máu. Người nọ nhanh chóng thối lui mấy bước, không dám tin vào mắt mình, tay kia tóm chặt cổ tay bị chém, sát khí nồng đậm trong mắt nhìn về phía Tần Phi.
Đoản kiếm trong tay Tần Phi, một tia hào quang âm u từ đầu mũi kiếm phóng ra.
"Rất nhiều người tưởng rằng đoản kiếm này không có vỏ." Tần Phi giải thích: "Chuyện này đúng là phải trách ta, là ta đã không nói cho mọi người biết. Kỳ thật, đoản kiếm của ta là có vỏ kiếm, chỉ có điều vỏ kiếm làm giống như mũi kiếm, rất sắc bén, còn có thể đâm chết người. Vì vậy, rất nhiều người đã lầm, kiếm của ta vỏ kiếm cũng là một mũi kiếm."
"Vỏ kiếm cùng chính là mũi kiếm, không biết là do ai làm, rất kín kẽ. Ta bỏ ra rất nhiều khí lực cũng nhổ không ra nên cũng không muốn lãng phí khí lực." Tần Phi thản nhiên nói: "Vừa rồi gõ gõ vào, ta đột nhiên nghĩ tới, ngươi thích dùng bàn tay đón đỡ đoản kiếm của ta, không biết có thể đở nổi mũi kiếm chân chính bên trong hay không?"
"Vì vậy, ta nhờ ngươi hỗ trợ, không nghĩ chỉ lực của ngươi thật đúng là vô cùng mạnh mẽ, quả nhiên vỏ kiếm bị bắn nát..." Tần Phi bật ngón tay cái nói đùa: "Rất đáng khen!"
"Có thể làm cho ngươi thất vọng. Rõ ràng là ngăn không được mũi kiếm nhọn của ta bàn tay cũng bị ta chặt đứt. Hiện tại, ngươi còn không thúc thủ chịu trói, chẳng lẽ đợi chết sao?" Tần Phi thản nhiên nói: "Con người ta đối với mọi người trước sau như một là thẳng thắn thì khoan dung, nếu kháng cự thì sẽ nghiêm hình."
Người nọ điểm liên tiếp trên cánh tay mấy cái để cầm máu. Thế nhưng bàn tay bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt sao có thể lập tức cầm máu ngay lại được? Trong khi đang lo lắng thì máu tươi chảy ra dần dần biến thành màu đen.
"Mũi kiếm có độc?" Người nọ nghiêm nghị quát hỏi: "Tần Phi, ngươi quá vô sỉ rồi, kiếm trong kiếm cũng thì đã đành nhưng sao còn tẩm độc?"
Tần Phi nhún vai: "Ta vốn rất vô sỉ nha. Trên kiếm không bôi độc chẳng phải phụ chính mình? Ngươi cũng nói ta mặc dù là một thiên tài, nhưng bây giờ những kẻ ta đánh không lại còn rất nhiều. Ta phải nghĩ biện pháp bảo vệ mình, đúng không? Nhưng chất độc này cũng không phải rất lợi hại sẽ không lập tức phát tác. Ngươi nếu chạy thoát mà có thể trong vòng nửa canh giờ tìm được giải dược thì tính mạng sẽ không nguy hiểm. Nhưng nửa đời còn lại thì mỗi lần vận công một chút là máu mũi giàn giụa, đại tiện tiểu tiện không thể khống chế mà thôi..."
Tần Phi đưa tay vào ngực lấy ra một viên dược hoàn nhỏ đưa lên cao quơ qua quơ lại: "Ngươi xem, ngươi vận khí thật tốt, ta có mang theo giải dược."
Khuôn mặt người nọ biến ảo bất định, rồi đột nhiên hét lớn một tiếng ra sức nhảy lên, dĩ nhiên là muốn liều mạng với Tần Phi để cá chết lưới rách.
Tần Phi không muốn phí sức cùng với gã. Hắn đại triển khinh công chạy vòng quanh miếu Long Vương, vừa chạy quanh vừa cười nói: "Chúng ta đến mục thi chạy a, chạy trốn càng nhanh, độc phát lại càng nhanh. Tý nữa thôi cho dù ta cho ngươi giải dược có uống vào cũng vô dụng ."
Người nọ biết rõ Tần Phi thực sự không phải là nói ngoa đe doạ, gã có thể rõ ràng cảm giác được theo sự vận hành của huyết dịch độc tính sẽ xông thẳng tới trái tim. Đáng thương là người nọ hiện tại ở tình trạng sắp chết, dưới chân phải chạy nhanh truy bắt Tần Phi, trên người lại phải vận công chống cự độc tính, cánh tay bị chặt đứt vẫn không cầm được máu. Trong cơ thể cũng không phải là có nhiều máu, cứ liên tục chảy như thế thì chả mấy chốc gã sẽ gục xuống ...
"Lão tử liều mạng với ngươi!" Người nọ hét lên giận dữ, thân hình đột nhiên như mũi tên nhọn bắn thẳng vào Tần Phi.
Sắc mặt Tần Phi trầm xuống, biết rõ đây là một lần ngưng tụ cả đời công lực làm một kích liều chết. Hắn không dám thờ ơ, tốc độ di chuyển nâng lên cao nhất, chạy một hơi ba vòng quanh miếu Long Vương, khó khăn lắm tránh được chiêu tập kích của người nọ.
Người nọ kiệt sức vẫn chưa bắt được Tần Phi, độc tính càng phát tác mãnh liệt, bây giờ đã lan đến xung quanh vai và ngực. Gã tuyệt vọng nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng hô vừa xong, bả vai bỗng nhiên bị người vỗ nhẹ hai cái.
Gã kinh ngạc quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy sau lưng mình dường như có một người tuyết cao to, người tuyết vung bàn tay đập một cái làm gã nằm im trên mặt đất.
Cách đó không xa, Tần Phi cười hắc hắc nói: "Ai, nói như thế nào mới được đây? Các ngươi không nhớ kỹ, toàn quên ta còn là một niệm tu. Ta đã nặn một người tuyết nếu không lợi dụng không khỏi phụ thiên phú niệm tu của mình sao?"
"Hèn hạ..." Người nọ hư nhược nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía Tần Phi.
Tần Phi thản nhiên đi tới: "Hèn hạ hèn mọn bỉ ổi mới có thể sống lâu, sư phụ của ngươi không từng dạy ngươi thế sao? Vậy bây giờ nói cho tiểu gia biết ngươi muốn chết hay muốn sống?"
Tần Phi chỉ tập trung vào nam tử đang chạy trốn như gió, người nọ thân hình không cao to, vận áo bông bình thường một lòng chuồn đi không quay đầu lại. Trong nháy mắt hai người đã di chuyển hơn mười trượng.
Quý Phong đang muốn mở miệng gọi Tần Phi trở về, nhưng lại từ từ ngậm miệng lại bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Lôi Lôi không nhịn được lắm miệng hỏi: "Một mình hắn đi chẳng lẻ không nguy hiểm sao? Tại sao ngươi không gọi hắn lại?"
Quý Phong trầm ngâm nói: "Thứ nhất, dù ta có gọi chắc chắn hắn sẽ không nghe. Thứ hai, người của Sát Sự Thính luôn có phán đoán chính xác tình huống phải làm. Nếu như Tần Phi đuổi theo là hắn đã phán đoán tinh tường, hắn có thể bắt được tên đào tẩu kia. Bằng không hắn chết cũng là đáng đời. Cho dù còn sống trở về, lão nhân gia ta cũng sẽ trách phạt hắn thật nặng."
Lôi Lôi thè ra đầu lưỡi đáng yêu, không nói thêm gì nữa. Nàng lại lần nữa đưa mắt nhìn lại, trong tuyết chỉ có rất nhiều thôn dân đang ở quỳ xuống mà không còn bóng dáng Tần Phi và tên nam tử đào tẩu kia.
Gió lạnh thê lương gào thét bên tai, băng tuyết lạnh lẽo rơi xuống không khác gì băng bao táp vào mặt đau nhói, những bông tuyết đầy trời bay lượn không chỗ nào là không có, chúng chui vào trong tay áo Tần Phi, chui vào cả trong cổ hắn. Chẳng mấy chốc, hai người một trước một sau đã chạy nhanh đến bờ sông bên ngoài trấn.
Tam Thủy Trấn vốn là theo địa lý mà đặt tên, cái thị trấn nhỏ này nằm vào chỗ ba con sông nhỏ giao nhau. Vùng đất này không phải là đất lành, năm nào có lũ lụt thì năm đó Tam Thuỷ Trấn cũng bị thiên tai tàn phá. Nhiều khi những vùng khác còn chưa bị lũ lụt thì Tam Thuỷ Trấn chỉ cần một trận mưa to kéo dài cũng bị nhấn chìm một nửa. Cho nên, dân cư ở thị trấn này rất tin tưởng thờ phụng Long Vương. Ngay tại bờ sông có một miếu Long Vương. Trên thị trấn cho dù nhiều ngôi nhà xơ xác rách nát, nhưng miếu Long Vương ngược lại được sơn son thiếp vàng lộng lẫy.
Long Vương dù được thờ cúng đầy đủ nhưng không phải lúc nào cũng phù hộ các thôn dân, hàng năm Tam Thủy Trấn vẫn bị nhấn chìm ít nhất một lần. Mỗi lần bị lũ lụt dân cư ở đây là dâng hương mổ heo cầu khẩn cho lũ lụt chóng rút đi...
Bờ sông tích tụ dày đặc tuyết, người nọ đang lao đi nhanh đột nhiên dừng bước rồi quay người đối mặt Tần Phi.
Đó là một kẻ rất bình thường không có gì đặc biệt, nếu đứng trong biển người mênh mông dù người khác nhìn vào sẽ không có một ấn tượng gì. Nhưng lúc này gã đứng im như vậy làm cho Tần Phi cảm giác vô cùng áp bức. Tần phi đang chạy nhanh liền ngừng chân lẳng lặng nhìn người nọ rồi cất tiếng hỏi: "Ngươi giết Đàm Trượng Thắng?"
"Ừ." Người nọ gật đầu nhẹ.
"Có oán thù sao?"
Người nọ bỗng nhiên nở nụ cười: "Nếu như ngươi không gặp được hắn, hắn còn có thể sống rất nhiều năm. Ngươi nhiều chuyện hại chết hắn còn muốn trách ta sao?"
“Quý danh của ngươi là gì?" Tần Phi chậm rãi hỏi. Niệm lực của hắn từ từ khuếch tán ra, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh không có người nào khác. Ở bờ sông ngoại trừ mấy tiểu hài tử đang đắp người tuyết thì không có cái gì. Nội tâm Tần Phi thoáng yên ổn, người của đối phương không nhiều, ít nhất cũng không đủ năng lực bố trí mai phục ở đây.
Người nọ nhếch miệng, thản nhiên nói: "Ngươi dám truy ta đến nơi đây, chắc là có chủ tâm muốn bắt ta. Ngươi có thể bắt được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Vừa dứt lời, bàn tay nam tử kia duỗi ra, gió đột ngột nổi lên mãnh liệt, vô số bông tuyết bị chưởng phong của gã kích động như gặp phải bão táp bay tán loạn, cả thiên địa như mê loạn. Hai người cách nhau hơn mười trượng thế mà trong lúc bông tuyết đang bay múa hỗn loạn thình lình xuất hiện một bàn tay lớn như thật từ trong khoảng không thò ra, nhanh như chớp chụp vào cổ họng Tần Phi.
Hàn quang khẽ xuất hiện, một thanh đoản kiếm chẳng biết lúc nào đã nằm sẵn trong tay Tần Phi, hắn đâm thẳng vào bàn tay kia rồi phiêu hốt lùi ra đằng sau. Thân ảnh nam tử kia tới gần mấy trượng, hai tay lập tức mở rộng một trảo lăng không bắn tới. Gã càng tới gần càng gây áp lực cho Tần Phi, hắn cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, thân ảnh dần dần bị cưỡng ép chậm lại.
Gã không nóng nảy, vô số chưởng lực giao thoa với nhau dường như dệt nên một tấm lưới lớn vô hình trói buộc Tần Phi vào bên trong. Đến một thời điểm hắn sẽ bị một kích trí mạng muốn tránh cũng không thể tránh được. Người này kinh nghiệm đối địch cực kỳ phong phú, mỗi lần Tần Phi né tránh phảng phất đều trong dự liệu của nam tử kia, gã luôn đi trước một bước phong kín đường lui của Tần Phi bắt Tần Phi phải theo dự tính của gã để dần dần hắn bị đẩy vào cạm bẫy do chưởng lực ngưng tụ tạo nên.
Bông tuyết vẫn bay lượn đầy trời không theo quy luật nào cả, Tần Phi như diều hâu đang bay nhảy trên mặt tuyết, kiếm khí tung hoành, muốn đột phá phong bế của người nọ lại như đâm vào một bức tường rắn chắc mỗi lần đều vô công mà lui.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, hai tay không hề buông lỏng, lạnh lùng nói: "Tần Phi, với tuổi của ngươi tu vi như thế đã xem như là rất giỏi rồi. Nhưng ngươi vẫn không phải đối thủ của ta, sớm thúc thủ chịu trói đi."
Tần Phi lặng yên lông mày nhíu lại, đoản kiếm liên tiếp chống lại mấy lần tiến công từ mặt đất lao lên. Kiếm quang hàn mang vừa hiện ra, thân hình đã theo kiếm mà đi, rất nhanh đâm vào ngay trán người nọ.
Đã đến cảnh giới này, trong tay có vũ khí hay không cũng không khác nhau là mấy. Trừ phi đó là thần binh lợi khí mới có thể chiếm được tiện nghi. Người nọ cười lạnh một tiếng dùng ngón tay đánh văng kiếm phong, cao giọng trách mắng: "Bàn tay của ta có thể toái bia liệt thạch, chỉ cái đoản kiếm nát của ngươi cũng muốn làm thương tổn đến ta sao?"
Tần Phi không nói gì, cứ múa như là đang họa đồ, rồi lại nhanh chóng đâm một kiếm. Người nọ cho rằng Tần Phi bất đắc dĩ muốn đọ sức nên lại duỗi ngón lần nữa.
Sự việc như vậy cứ tiếp diễn liên tiếp không dưới năm sáu lần. Lần này, Tần Phi lại đâm ra một kiếm. Người nọ đã nhàm chán lắm rồi, gã nhàn nhạt thở dài lại nhìn sương mù trong bão tuyết đang dần dần tan đi, gã chán nản phất tay thở dài: "Cái chuôi kiếm mẻ của ngươi chỉ cần bị bắn trúng lần nữa sẽ gãy!"
Gã nói không sai, chuôi kiếm này thật đúng là sắp gãy, trên lưỡi kiếm xuất hiện vô số vết rạn, tựa như là tầng băng đóng trên mặt sông bị một cước đạp xuống không chịu nổi nên vết rạn liền tràn ra. Mũi kiếm từng đoạn vỡ rơi xuống tuyết không thấy tung tích.
Một tia hàn quang thoáng hiện, một đạo huyết quang liền phóng xuất. Máu nóng rơi tại trong cái trời rét lạnh này kéo theo ít hơi nước từ mũi kiếm gãy nhỏ xuống mặt đất làm đỏ thẫm một mảnh nhỏ.
Một bàn tay rơi xuống, ở vết đứt vẫn còn ri rỉ máu. Người nọ nhanh chóng thối lui mấy bước, không dám tin vào mắt mình, tay kia tóm chặt cổ tay bị chém, sát khí nồng đậm trong mắt nhìn về phía Tần Phi.
Đoản kiếm trong tay Tần Phi, một tia hào quang âm u từ đầu mũi kiếm phóng ra.
"Rất nhiều người tưởng rằng đoản kiếm này không có vỏ." Tần Phi giải thích: "Chuyện này đúng là phải trách ta, là ta đã không nói cho mọi người biết. Kỳ thật, đoản kiếm của ta là có vỏ kiếm, chỉ có điều vỏ kiếm làm giống như mũi kiếm, rất sắc bén, còn có thể đâm chết người. Vì vậy, rất nhiều người đã lầm, kiếm của ta vỏ kiếm cũng là một mũi kiếm."
"Vỏ kiếm cùng chính là mũi kiếm, không biết là do ai làm, rất kín kẽ. Ta bỏ ra rất nhiều khí lực cũng nhổ không ra nên cũng không muốn lãng phí khí lực." Tần Phi thản nhiên nói: "Vừa rồi gõ gõ vào, ta đột nhiên nghĩ tới, ngươi thích dùng bàn tay đón đỡ đoản kiếm của ta, không biết có thể đở nổi mũi kiếm chân chính bên trong hay không?"
"Vì vậy, ta nhờ ngươi hỗ trợ, không nghĩ chỉ lực của ngươi thật đúng là vô cùng mạnh mẽ, quả nhiên vỏ kiếm bị bắn nát..." Tần Phi bật ngón tay cái nói đùa: "Rất đáng khen!"
"Có thể làm cho ngươi thất vọng. Rõ ràng là ngăn không được mũi kiếm nhọn của ta bàn tay cũng bị ta chặt đứt. Hiện tại, ngươi còn không thúc thủ chịu trói, chẳng lẽ đợi chết sao?" Tần Phi thản nhiên nói: "Con người ta đối với mọi người trước sau như một là thẳng thắn thì khoan dung, nếu kháng cự thì sẽ nghiêm hình."
Người nọ điểm liên tiếp trên cánh tay mấy cái để cầm máu. Thế nhưng bàn tay bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt sao có thể lập tức cầm máu ngay lại được? Trong khi đang lo lắng thì máu tươi chảy ra dần dần biến thành màu đen.
"Mũi kiếm có độc?" Người nọ nghiêm nghị quát hỏi: "Tần Phi, ngươi quá vô sỉ rồi, kiếm trong kiếm cũng thì đã đành nhưng sao còn tẩm độc?"
Tần Phi nhún vai: "Ta vốn rất vô sỉ nha. Trên kiếm không bôi độc chẳng phải phụ chính mình? Ngươi cũng nói ta mặc dù là một thiên tài, nhưng bây giờ những kẻ ta đánh không lại còn rất nhiều. Ta phải nghĩ biện pháp bảo vệ mình, đúng không? Nhưng chất độc này cũng không phải rất lợi hại sẽ không lập tức phát tác. Ngươi nếu chạy thoát mà có thể trong vòng nửa canh giờ tìm được giải dược thì tính mạng sẽ không nguy hiểm. Nhưng nửa đời còn lại thì mỗi lần vận công một chút là máu mũi giàn giụa, đại tiện tiểu tiện không thể khống chế mà thôi..."
Tần Phi đưa tay vào ngực lấy ra một viên dược hoàn nhỏ đưa lên cao quơ qua quơ lại: "Ngươi xem, ngươi vận khí thật tốt, ta có mang theo giải dược."
Khuôn mặt người nọ biến ảo bất định, rồi đột nhiên hét lớn một tiếng ra sức nhảy lên, dĩ nhiên là muốn liều mạng với Tần Phi để cá chết lưới rách.
Tần Phi không muốn phí sức cùng với gã. Hắn đại triển khinh công chạy vòng quanh miếu Long Vương, vừa chạy quanh vừa cười nói: "Chúng ta đến mục thi chạy a, chạy trốn càng nhanh, độc phát lại càng nhanh. Tý nữa thôi cho dù ta cho ngươi giải dược có uống vào cũng vô dụng ."
Người nọ biết rõ Tần Phi thực sự không phải là nói ngoa đe doạ, gã có thể rõ ràng cảm giác được theo sự vận hành của huyết dịch độc tính sẽ xông thẳng tới trái tim. Đáng thương là người nọ hiện tại ở tình trạng sắp chết, dưới chân phải chạy nhanh truy bắt Tần Phi, trên người lại phải vận công chống cự độc tính, cánh tay bị chặt đứt vẫn không cầm được máu. Trong cơ thể cũng không phải là có nhiều máu, cứ liên tục chảy như thế thì chả mấy chốc gã sẽ gục xuống ...
"Lão tử liều mạng với ngươi!" Người nọ hét lên giận dữ, thân hình đột nhiên như mũi tên nhọn bắn thẳng vào Tần Phi.
Sắc mặt Tần Phi trầm xuống, biết rõ đây là một lần ngưng tụ cả đời công lực làm một kích liều chết. Hắn không dám thờ ơ, tốc độ di chuyển nâng lên cao nhất, chạy một hơi ba vòng quanh miếu Long Vương, khó khăn lắm tránh được chiêu tập kích của người nọ.
Người nọ kiệt sức vẫn chưa bắt được Tần Phi, độc tính càng phát tác mãnh liệt, bây giờ đã lan đến xung quanh vai và ngực. Gã tuyệt vọng nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng hô vừa xong, bả vai bỗng nhiên bị người vỗ nhẹ hai cái.
Gã kinh ngạc quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy sau lưng mình dường như có một người tuyết cao to, người tuyết vung bàn tay đập một cái làm gã nằm im trên mặt đất.
Cách đó không xa, Tần Phi cười hắc hắc nói: "Ai, nói như thế nào mới được đây? Các ngươi không nhớ kỹ, toàn quên ta còn là một niệm tu. Ta đã nặn một người tuyết nếu không lợi dụng không khỏi phụ thiên phú niệm tu của mình sao?"
"Hèn hạ..." Người nọ hư nhược nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn về phía Tần Phi.
Tần Phi thản nhiên đi tới: "Hèn hạ hèn mọn bỉ ổi mới có thể sống lâu, sư phụ của ngươi không từng dạy ngươi thế sao? Vậy bây giờ nói cho tiểu gia biết ngươi muốn chết hay muốn sống?"