Sanh Tiêu nắm chặt lấy cửa xe, nước mắt nghiền nát tuôn rơi. Tầm mắt Dạ Thần liếc về phía kính chiếu hậu, đoàn xe bị vây hãm bởi dầu nhớt không cách nào đi về phía trước, không ít kẻ cầm súng chạy bộ theo.
Tay trái Mạch Sanh đè lại thắt lưng: "Bôn Bôn. . .”
Trong không gian chật hẹp, Bôn Bôn đã bị kinh hãi nên khóc rống không ngừng, âm thanh bén nhọn như móng vuốt của mèo con. Mấy kẻ có tâm tư xấu xa, vốn tâm đã bị bức đến điểm giới hạn thì lại càng khẩn trương đến mức phát quẫn. Lôi Lạc lau mồ hôi trên trán, quay đầu lại quát vào Bôn Bôn: "Lại khóc, ta mẹ kiếp đập chết ngươi! "
"Oaaa. . .”
Alice đưa tay ra muốn ôm Bôn Bôn.
Dạ Thần đẩy tay của cô ra: "Cô lộn xộn, trở lại căn cứ sẽ tính sổ với cô! "
Alice nhìn qua Bôn Bôn đã nghẹn hồng khuôn mặt, cô không thể ngờ được Dạ Thần lại lợi dụng cô truyền tin đi: "Ngài muốn báo thù thì dùng biện pháp kia không phải tốt hơn sao? Đem Ngự Cảnh Viên nổ tan thành mây khói.”
Dạ Thần thu hồi súng lục, để Bôn Bôn ngồi ở trên đùi của hắn, bàn tay khẽ vuốt qua đầu của đứa trẻ. Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn thực hiện ý tưởng này, có thể lý do chối bỏ cuối cùng rất đơn giản, hắn không muốn thấy Mạch Sanh Tiêu chết.
Như vậy, trên đời này có thể không có kẻ nào ngu xuẩn hơn hắn nữa.
Dạ Thần che giấu ánh mắt lóe ra một đường oán hận. Mẹ hắn chết, Sanh Tiêu không thoát được liên quan. Cô cho hắn vài này tỏa ánh mặt trời, hắn lại quên hết tất cả, thật sự cho rằng trên đời có thiên sứ xuất hiện cứu vớt ác ma.
Đứa bé trong ngực quấy đạp, không chịu ngồi yên, nó không kêu ba mẹ, chỉ biết xé tiếng liều mạng khóc.
Lôi Lạc tâm tình bực bội lục lọi ở trong hộp: "Ta không nhét đồ vào miệng ngươi thì không được mà.”
"Anh làm gì vậy?” Alice ngăn lại cánh tay hắn duỗi ra.
"Nó lại khóc um lên, có trời mới biết sẽ đưa tới phiền toái gì.”
"Lôi Lạc.” Alice tự nhiên che người trước mặt Bôn Bôn: "Anh đừng làm tổn thương nó, nó mắc bệnh tự kỷ.”
Dạ Thần đang ăn sáng bỗng cả kinh, cúi đầu nhìn vào đứa trẻ trong ngực. Bộ dáng Bôn Bôn thật đáng yêu, đôi mắt sáng ngời, mũi cao thẳng, vừa nhìn cũng biết là một khuôn mẫu của Duật Tôn khắc ra ngoài. Mạch Sanh Tiêu mỗi lần nhắc tới phải đi về với con, cũng không biểu hiện đau khổ như ngày tận thế. Vì ở trong mắt của cô, Bôn Bôn là một đứa trẻ rất bình thường mà người ngoài biết được chuyện này lại càng ít.
"Bệnh tự kỷ thì sao, đưa nó trở về căn cứ, không nhất thiết phải vài năm nữa, khả năng cũng sẽ là sát thủ hàng đầu.” Giọng điệu Lôi Lạc mang theo trào phúng: "Gen của cha nó, nó cũng thừa kế phần nào chứ.”
"Các người. . . . . . .” Alice kinh ngạc, lập tức khuôn mặt thất sắc: "Dạ Thần, ngài chẳng lẽ không muốn dùng đứa trẻ để đổi lấy di thể của phu nhân về sao?”
Dạ Thần ôm sát Bôn Bôn trong ngực, hắn nâng tầm mắt lên, một đường tàn khốc nhìn về phía Lôi Lạc: "Tất cả im miệng cho ta, trước mắt lo lắng có thể bình yên rời khỏi Bạch Sa hay không đã.”
Lôi Lạc vẻ mặt không cam lòng nhìn về phía Alce: "Sau khi trở lại căn cứ, đứa nhỏ này đích thân tôi bồi dưỡng.”
"Bốppp! ! ! "
Alice giơ tay cao chưa kịp đánh xuống đã chứng kiến Dạ Thần ra tay trước một bước: "Lôi Lạc, ngươi đi theo ta không phải mới một hai ngày, tại thời điểm nguy cấp mà ngươi còn thêu dệt chuyện, ta quyết không tha cho ngươi! "
Lôi Lạc che mặt, nửa chữ không dám nhiều lời, hắn dò xét mặt của Alice rồi quay đầu đi chỗ khác.
**************
Duật Tôn đứng ở mũi thuyền, hắn đứng đón gió. Từng cơn gió lạnh thấu xương mang theo những giọt mồ hôi chậm rãi rơi, nhẹ nhàng khoan khoái thổi bay tóc của người đàn ông bên thái dương. Hắn đeo kính râm màu trà, tròng kính che giấu ánh mắt tàn ác của hắn rất tốt. Ở căn cứ huấn luyện nhiều năm như vậy lại kết hợp với kinh nghiệm bản thân, hắn ít nhất cũng ngộ ra được một đạo lý hữu ích.
Đó chính là, diệt cỏ nhất định phải trừ tận gốc!
Hắn đốt lên một điếu thuốc, như cũ vẫn kẹp ở hai ngón giữa.
Một hơi cũng chưa hút.
Gió thổi bên tai hắn vù vù, thời gian trôi qua, thuốc lá tàn còn một nửa. Khói bụi bay vòng quanh hướng ra biển, ngón trỏ Duật Tôn gảy nhẹ, tàn thuốc theo khói rơi xuống bên dưới lan can bằng dây xích.
Chờ chuyện này hết thúc hoàn toàn, hắn sẽ đưa Sanh Tiêu và Bôn Bôn ra biển một chuyến.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, âm thanh ngột ngạt nhưng mi mắt của hắn vẫn không dao động, Duật Tôn xem đồng hồ, người của Dạ Thần còn chưa tới.
Người thuộc hạ bên cạnh được đồng bạn gọi đến, vội đem điện thoại đưa cho Duật Tôn.
Hắn đưa tay tiếp nhận: "Alo.”
"Duật thiếu, đã xảy ra chuyện. . . . . .”
Người đàn ông bên cạnh mắt thấy ánh mắt của Duật Tôn càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng môi mỏng rút đi huyết sắc, hắn thu hồi điện thoại: "Trở về! "
"Duật thiếu, thi thể trên thuyền phải làm sao bây giờ?”
Duật Tôn sải bước trên boong tàu: "Ném xuống nước cho cá ăn.” Hắn đi thêm ba bước lại vội vàng dừng lại: "Khoan đã, cứ giữ lại.”
Duật Tôn dẫn người tới địa điểm xảy ra chuyện, Mạch Sanh Tiêu đang ngồi trên con lươn phân tuyến đến ngẩn người, y phục lấm lem chất lỏng màu đen, bây giờ đã hơi khô lại. Thần sắc của cô, trái tim đập mạnh và loạn nhịp, nước mắt vô thức chảy nhạt nhòa, ngày đã rộ lên nắng chiếu đến nóng bức người. Đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên đã thấy Duật Tôn đang ngồi xuống trước mặt.
"Bôn Bôn làm sao bây giờ?”
Cánh tay Duật Tôn kéo Sanh Tiêu qua, ôm cô vào lòng: "Em quên anh đã nói gì rồi sao? Con của anh, anh sẽ không bỏ rơi nó.”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Tôi thật sự sợ. . . . . . .”
Ngón tay Duật Tôn lau đi khóe mi Sanh Tiêu, cô bất chấp nhớp nháp, cầm lấy bàn tay của Duật Tôn: "Ân Lưu Khâm hắn điên rồi, hắn thật sự điên rồi.”
. . .
Chiếc xe màu đen có rèm che chạy vào thành phố đang bắt đầu tấp nập, gần đến một công viên trò chơi, bàn tay của Dạ Thần nâng đầu Bôn Bôn lên: "Thúc thúc dẫn ngươi đi chơi, thế nào?”
Lôi Lạc cùng tên tài xế bên tay trái hai mặt nhìn nhau, Alice lại càng nhìn không ra người đàn ông này đang suy nghĩ gì.
"Dạ Thần, chúng ta cần thiết nhất chính là tranh thủ thời gian, phải đưa di thể của phu nhân về.” Lôi Lạc cấp bách nhắc nhở hắn.
Dạ Thần một câu cũng không nói, hắn ngước mắt nhìn về phía công viên trò chơi, bên trên đỉnh tháp được thiết kế theo kiến trúc Châu Âu có điêu khắc một chiếc đồng hồ quả lắc đồ sộ, hắn nhìn đồng hồ. Bôn Bôn khóc trong ngực dùng sức thút tha thút thít, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
"Lái xe đi vào.”
Lái xe tại khúc quanh đi vào cửa công viên trò chơi: "Còn chưa tới giờ mở cửa.”
"Sẽ có người mở cửa.”
Tài xế nhìn vào Dạ Thần, đành phải làm theo phân phó của hắn.
"Alice, cô không phải là thích mật báo cho hắn sao? Cô gọi điện thoại cho hắn đến công viên trò chơi.”
Alice liền tái nhợt mặt mày đến gần như trong suốt: "Tôi không gọi.”
Cô lại gọi điện thoại lần nữa, Duật Tôn chắc chắn sẽ cho rằng chuyện Bôn Bôn là cô cố ý gây nên.
"Tốt lắm.” Dạ Thần tiếng nói lạnh lùng: "Hắn không đuổi kịp thì càng tốt, để cho hắn chuẩn bị nhặt xác đứa bé đi.”
"Không! Tôi gọi, tôi gọi. . . . . . .”
. . .
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở một chỗ, bên eo đau đớn chuyển thành cứng đơ, ánh mắt của cô nhìn chăm chú vào thân ảnh bận rộn của Duật Tôn. Người đàn ông đang hết sức điều động thuộc hạ, mấu chốt là bây giờ Bôn Bôn đang ở trong tay của Dạ Thần. Điều hắn lo sợ nhất là Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn lâm vào tay kẻ địch, hôm nay lại bị người gắt gao uy hiếp, tiến thoái lưỡng nan.
Điện thoại lại vang lên tiếng chuông.
Duật Tôn sợ bỏ lỡ bất cứ cuộc điện thoại nào, hắn tin mục tiêu của Dạ Thần vẫn là di thể của mẹ. Trong tay Duật Tôn ít nhất còn lưu lại quả cân, không phải là tay không đánh cờ.
Lúc Alice bấm điện thoại, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng chuông, bàn tay cô đè chặt bên hông, cố gắng đứng lên đi đến bên cạnh Duật Tôn.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Ánh mắt của Alice nhìn về phía Bôn Bôn đang nằm trong ngực Dạ Thần: "Alo, nếu muốn gặp đứa bé, trong vòng nửa tiếng phải tới sân khu vui chơi, không cho phép dẫn theo người, tuy nhiên nếu Mạch Sanh Tiêu muốn đi theo thì có thể.” Cô theo phân phó của người đàn ông, dường như máy móc mà nhắc lại: "Dạ Thần nói anh là sát thủ giỏi nhất của căn cứ, điểm này không trách được, ngài cũng biết đây là địa bàn của anh nhưng chúng ta chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng khoảng cách của vũ khí nhắm vào gáy của đứa nhỏ.”
Mạch Sanh Tiêu dựa vào Duật Tôn, tiếng nói trong điện thoại cô nghe được tường tận rõ ràng.
Đáy mắt Duật Tôn dâng lên cuồng ý, khi Sanh Tiêu khóc hầu như kiệt sức thì hắn lại tỉnh táo cực kỳ. Gân xanh tại huyệt thái dương nổi lên từng đường nguy hiểm, Alice chờ Duật Tôn chất vấn lại không nghĩ tới, hắn một chữ cũng không nói, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Đây cũng chính là nói, Duật Tôn đối với cô đã thất vọng cực độ, không còn muốn nói một câu nào nữa.
Alice đem điện thoại trả lại cho Dạ Thần.
Duật Tôn bước đến phía xe dừng ở ven đường, Mạch Sanh Tiêu vội đuổi theo sau.
"Các ngươi hộ tống cô ấy trở về.”
"Không.” Mạch Sanh Tiêu ngăn cản cửa xe trước mặt hắn: "Tôi nhất định phải đi, dù có đem tôi nhốt lại cũng vô dụng, trong mắt tôi đã không còn nhìn thấy thứ gì gọi là nguy hiểm. Đừng ép tôi, tôi thật sự sẽ phát điên.”
Duật Tôn nhìn vào Sanh Tiêu đang cố ra vẻ kiên cường: "Lên xe.”
Mạch Sanh Tiêu vòng qua thân xe, ngồi vào trong ghế lái phụ.
Duật Tôn mở cửa xe, hướng vào người đàn ông sau lưng phân phó vài câu: "Ở sân khu vui chơi, xung quanh toàn bộ nơi đó rút đi cho ta.”
"Duật thiếu, ngài cứ như vậy mà đi thật nguy hiểm. . . . . .”
Duật Tôn gạt đi mong muốn ngăn cản của người đàn ông, hắn mở cửa xe thể thao màu xanh ngọc vội vã rời đi.
*************
Sân chơi phải tới chín giờ ba mươi mới mở cửa, bên ngoài đã có nhiều người đứng, đại đa số là người lớn mang theo con nhỏ đi cùng, bên ngoài còn có rất nhiều người bán hàng rong, còn bán bóng bay và đủ các loại đồ chơi hay đồ ăn vặt.
Một hồi tiếng thắng xe chói tai vang vọng giữa không trung, Mạch Sanh Tiêu đẩy của xe ra, lòng bàn chân đau nhức hoàn toàn không th
ể đi đứng bình thường. Cô nhìn về bốn phía cũng không phát hiện ra bóng dáng của Bôn Bôn.
Duật Tôn kéo tay của cô chen lấn vào hướng cửa, cánh tay của hắn vòng sau lưng Sanh Tiêu, vững chắc chống đỡ cho cô, sợ Mạch Sanh Tiêu bị thương trong đám đông này.
"Bôn Bôn ở đâu, Bôn Bôn. . .”
Xung quanh đầy rẫy những đứa bé nói cười rộn rã, Mạch Sanh Tiêu trong mắt rưng rưng. Bôn Bôn mắc bệnh tự kỷ, những niềm vui của con vô tình cũng bị tước đoạt đi. Sanh Tiêu bình thường bất chấp mọi thứ để bảo vệ con, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu một ngày nào đó Bôn Bôn rời khỏi cô thì cô phải làm gì đây?
"Mẹ, cục cưng muốn ngồi vòng đu quay.”
Bé trai bên cạnh ôm chặt cổ mẹ nó, đang làm nũng.
"Con còn nhỏ, vòng đu quay cao như vậy, không thể ngồi được.”
"Vì sao?”
"Công viên còn chưa mở cửa đây, với lại ngồi vòng đu quay rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận bị rớt xuống thì làm sao bây giờ?” Đối mặt với đòi hỏi của bảo bối, người mẹ đành phải vừa dỗ vừa gạt.
"Mẹ, mẹ gạt con, con nhìn thấy có người ngồi ở đó, con cũng muốn vậy mà. . .”
"Con, đứa nhỏ này nói mò cái gì vậy?” Người mẹ có chút bực mình, nghiêng đầu sang bên cạnh cùng chồng nói nhỏ.
"Có mà, có mà.” Bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ chỉ lên hướng cách đó không xa: "Mẹ xem kìa, có một thúc thúc ôm em bé đang ngồi ở kia. . .”
Mạch Sanh Tiêu theo cánh tay của đứa bé nhìn lại: "Bôn Bônnn. . .”
"Oa oa oaaa. . .” Bôn Bôn bị hù dọa khản cả giọng, bởi vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa bên ngoài tiếng người huyên náo, rất khó nghe thấy. Mạch Sanh Tiêu hai tay níu căng lấy cửa sắt phân cách: "Thả con của tôi ra, Bôn Bôn. . .”
"Trời ạ. . .”
"Mẹ, xem đi, em bé cũng có thể ngồi.”
Người mẹ vội vàng che đi mắt của con: "Tại sao có thể cho em bé ở trên đó? Nguy hiểm thế kia! "
Tâm tình Duật Tôn khó yên, giơ chân đá vào cửa kéo: "Mở cửa cho ta! "
"Bôn Bôn. . .” Mạch Sanh Tiêu dựa vào trong ngực hắn, che miệng cũng không che được tiếng khóc.
Vòng đu quay lên đến đỉnh điểm, hai tay Dạ Thần ôm lấy Bôn Bôn, thân thể đứa bé dán chặt vào cửa kính, bị hù dọa, đứa bé dùng sức quấy đạp: "Nhìn một chút, ba mẹ ngươi ở dưới đó.” Đám đông chen chúc tại cửa nhưng hắn vẫn có thể nhận ra Mạch Sanh Tiêu: "Ba ngươi lúc xuống tay, có từng nghĩ tới ta cũng thương tâm khó chịu như vậy không?”
Bôn Bôn nghe không hiểu những thứ này, bé con chỉ biết rõ là sợ hãi, bàn tay nhỏ bé múp míp đập vào cửa kính: "Oa oa oaa. . .”
Mạch Sanh Tiêu thét chói tai đập vào cánh cửa, Duật Tôn xoay người lại, muốn lái xe cưỡng chế đâm vào.
Nhưng lúc này, tiếng chuông vang lên báo hiệu chín giờ ba mươi, công viên trò chơi đúng giờ mở cửa, cánh cửa chậm rãi kéo ra, quần chúng thấy thế tự giác nhường đường: "Các người mau vào đi thôi, đứa bé đang sợ hãi.”
Duật Tôn dẫn đầu xông vào, Mạch Sanh Tiêu lảo đảo đi theo sau nhưng bởi vì những cánh cổng của công viên trò chơi đồng thời cùng mở một lúc nên một đám đông tràn vào từ các hướng khác nhau. Hai người mới đi được một đoạn đã bị chen lấn khó di chuyển được.
Vòng đu quay đã dừng lại, Dạ Thần ôm lấy Bôn Bôn, bất chấp đứa trẻ đang khóc rống, sải bước rời đi.
Mạch Sanh Tiêu có dùng hết sức trong người cũng không qua được: "Tránh ra, mau tránh ra, cầu xin các người, cứu con tôi. . .”
Vài người tò mò ngoảnh đầu lại nhìn rồi bước đi thẳng.
"Bôn Bôn. . .”
"Con của tôi bị bắt cóc, cứu mạng. . .”
Mọi người lúc bước qua cô đều chỉ chỉ trỏ trỏ: "Trên người bị làm sao thế? Bẩn chết, bệnh thần kinh.”
Mạch Sanh Tiêu đứng lại tại chỗ, nhìn quanh trước sau không thấy, ngay cả Duật Tôn đi đâu cũng không biết. Hai tay cô che mặt lại, âm thanh tiếng khóc xé rách: "Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đem con trả lại cho tôi. . .”
Tiếng huyên náo xung quanh át đi tiếng khóc của cô, thân thể Sanh Tiêu nặng nề khuỵu xuống, đúng lúc một cánh tay giữ lấy bả vai của cô: "Đi.”
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo của Duật Tôn: "Bôn Bôn ở đâu?”
Duật Tôn một câu cũng không nói, lôi kéo Sanh Tiêu nhanh chóng rời đi. Mạch Sanh Tiêu khập khiễng đi theo phía sau hắn, hai người ra khỏi công viên trò chơi. Duật Tôn ngồi vào trong xe, từng giọt mồ hôi rơi xuống trên tay lái, đôi mắt hắn nhìn về xa xăm, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Sanh Tiêu đầu tóc rối bời, hai mắt vô thần, đôi môi run rẩy không còn một chút huyết sắc nào, một hồi lâu vẫn không nói lên lời.
Hai người ở trên xe ngồi yên mười phút.
Hai tay Duật Tôn nắm chặt tay lái, mười phút này trôi qua còn dai dẳng hơn cả mười năm đằng đẵng.
Tiếng khóc thê lương của Bôn Bôn giống như từng cây kim dài, đâm vào tim hắn đau nhức thấu xương. Dạ Thần nắm lấy chỗ đau của hắn, từng tấc từng nhát lăng trì. Duật Tôn dù kế hoạch có chu đáo đến đâu cũng vì Bôn Bôn bị bắt mà phải ngừng tay. Dạ Thần bây giờ muốn chính là mạng của Duật Tôn, hắn có chết cũng muốn bảo vệ đứa con của mình.
Mạch Sanh Tiêu đau lòng khó nhịn, gò má gối lên cửa sổ xe, tiếng khóc ẩn nhẫn làm lòng người mỏi nhừ.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Sanh Tiêu giật mình ngồi dậy, Duật Tôn thở ra một hơi, bắt máy.
Alice tuân theo sai bảo của Dạ Thần, khiến cho Duật Tôn đi đến một địa điểm khác.
Cô ta cúp điện thoại, Dạ Thần ôm Bôn Bôn ngồi ở trong ghế, đứa bé khóc mệt, cuộn tròn thân mình co lại thành một đoàn, đôi mắt đóng chặt, ở trong mơ vẫn còn dùng sức khóc thút thít.
Lôi Lạc bực bội dò xét bên ngoài cửa sổ: "Dạ Thần, hay là chúng ta rời khỏi Bạch Sa trước đi.”
"Gấp cái gì.” Dạ Thần ôm chắc lấy Bôn Bôn, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng đứa bé: "Mục đích của ta mới đạt tới bước đầu tiên.”
"Nhưng mà. . . . . .” Lôi Lạc quan sát bốn phía: "Vừa rồi ở phố xá sầm uất thì đối phó hoàn hảo, nhưng nơi này không hề có người ở, chẳng may Duật Tôn bức cấp thì chúng ta cho dù có chín cái mạng cũng không đủ chết.”
"Đúng vậy.” Alice kéo cửa sổ ra: "Chẳng lẽ ngài không sợ hắn sẽ bỏ rơi đứa nhỏ này sao?”
Ngón trỏ thon dài của Dạ Thần mơn trớn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt của Bôn Bôn: "Con trai đáng yêu như thế, hắn bỏ được sao?” Huống chi, cho dù Duật Tôn thật sự hổ dữ ăn thịt con thì hắn cũng còn có kế sách khác.
Hắn khi còn ở căn cứ liền nghĩ qua không dưới một trăm phương thức đối phó Duật Tôn.
"Chẳng lẽ, ngài ngoại trừ đứa nhỏ này không còn chiêu thức nào khác?” Như vậy không phải là đang lấy mạng mình ra để đánh cuộc sao?
Đôi mắt của Dạ Thần nhìn chằm chằm ra ngoài của sổ, chiêu cuối của hắn, là bảo đảm có thể sống sót trở về căn cứ.
"Alice, ta cho cô một cơ hội cuối cùng.”
"Ngài muốn tôi làm gì?”
"Nhớ kỹ chỉ thị của ta, nếu không, không chỉ cô mà Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu cũng đừng nghĩ là còn sống mà ra khỏi nơi này.”
Lôi Lạc nghe vậy, khuỷu tay nhẹ đụng Alice: "Vì hắn có đáng không? Cô xem đi, con của hắn đều đã lớn chừng này. Alice, đừng có lại đối nghịch Dạ Thần.”
Tầm mắt của cô nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong ngực của Dạ Thần, một hồi lâu sau mới gật đầu: "Được, tôi đáp ứng ngài.”
"Lôi Lạc, đợi lát nữa đưa Alice đến điểm mai phục số 2.”
"Vâng.”
Dạ Thần ôm Bôn Bôn tới cửa sổ, ánh mặt trời rọi lên khuôn mặt đang ngủ say của đứa trẻ. Lông mi dày của nó còn vương nước mắt, làn da mềm mại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại. Dạ Thần nhìn về phía đối diện, nơi này là một công trình bị dời đi nơi khác mà chưa được phá bỏ, tòa nhà cao nhất có 10 tầng, hắn chọn một nơi rộng lớn nhưng có lợi cho mai phục.
Lôi Lạc đưa Alice đi rồi trở lại bên cạnh Dạ Thần.
Bàn tay của hắn dịu dàng vuốt đầu nhỏ đang mọc tóc của Bôn Bôn: "Lôi Lạc, ta cần sự phối hợp của ngươi.”
"Ngài cứ nói.”
"Nhiệm vụ lần này ta giao cho ngươi chịu trách nhiệm, có thể toàn thân rút lui hay không là nhờ cả vào ngươi.”
"Ngài yên tâm.”
Dạ Thần khom lưng hôn lên trán của Bôn Bôn, hắn nhớ tới gương mặt trước khi chết của mẹ, ánh mắt âm trầm và bi thống theo, mang đứa trẻ ở trong tay đưa cho Lôi Lạc: "Đem nó treo trên lầu đối diện đi.”
Lôi Lạc âm thầm giật mình, không dám hỏi nhiều, ôm lấy Bôn Bôn sải bước rời đi.
****************
Duật tôn đi xe đến nơi, bánh xe còn chưa dừng hẳn, hai tay Mạch Sanh Tiêu đã đẩy cửa xe ra, thiếu chút nữa thì bị ngã nhào.
Dạ Thần đốt điếu thuốc, bấm di động của Duật Tôn.
Sanh Tiêu vô thức kề vào Duật Tôn.
"Ta nói rồi, người không được dẫn theo người, trong khu vực này tất cả đều là người của ta, người cho rằng có ích không?”
Duật Tôn nghiêng đầu, muốn nhìn rõ Dạ Thần trốn ở đâu: "Ta cho người đến không khác gì chịu chết, ngươi cho là ta ngốc sao? Ngươi đem con trả lại cho ta, di thể của mẹ ngươi, ta lập tức cho người đưa tới.”
Dạ Thần hung ác hút một hơi thuốc: "Ta không đi đến bến tàu Lô hải thì ý tứ rất rõ ràng, mẹ ta cũng sẽ không muốn nhìn thấy ta chịu chết.”
Duật Tôn nhíu chặt chân mày nhưng khẩu khí chưa thay đổi: "Chẳng lẽ ngươi lại không cần rồi?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười âm trầm của người đàn ông: "Người đã chết bất quá chỉ là một cái xác, ta hiện tại có mạng sống nhỏ ở trong tay, chi bằng làm lợi dụng cho tốt, vì bà ấy báo thù mới thực tế.”
"Ngươi muốn cái gì?” Duật Tôn nắm lấy quả đấm: "Mạng của ta?”
"Sai.” Dạ Thần chậm rãi nói ra từng chữ: "Ta muốn ngươi sống không bằng chết! "
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy trên mái nhà phát sinh một cảnh tượng, cô cả kinh trợn tròn hai mắt.
Bôn Bôn bên hông bị trói bằng hai sợi dây thừng, một dây buông xuống, một dây khác bị người đàn ông nắm chặt ở trong tay, hắn vừa buông ra một chút, đứa bé bị rơi xuống tường, treo lơ lửng ở ranh giới giữa tầng chín và tầng mười.
Sanh Tiêu thất kinh, hơi thở bỗng nhiên dừng lại: "Bôn Bôn, Bôn Bôn. . .”
Cô chạy về phía trước.
"Chăm sóc người phụ nữ của ngươi cho tốt! "
Duật Tôn chạy theo, cánh tay vòng ở eo Mạch Sanh Tiêu giữ cô lại: "Mẹ kiếp ngươi, đồ khốn kiếp, thả con trai ta ra. . .”
Bôn Bôn bị hù dọa tiếng khóc khàn khàn, vùng vẫy, thân thể lắc lư xiêu vẹo. Mạch Sanh Tiêu cuối cùng vô lực chống đỡ, ngã khuỵu trên mặt đất dậy không nổi.
"Ta cảnh cáo ngươi, nếu muốn mạng sống con trai của ngươi, chỉ một người đi lên.”
Duật Tôn đôi mắt đỏ ngầu, hận không thể giết người, hắn xoay người muốn lên lầu. Mạch Sanh Tiêu hai tay lạnh như băng ôm lấy chân của hắn: "Cứu, cứu con trai.”
"Yên tâm.” Duật Tôn kéo tay của cô ra, cũng không quay đầu lại mà xông vào tron
g tòa nhà bỏ hoang.
************
Bởi vì đây là tầng trệt, hơn nữa thang máy bị dỡ bỏ nên Duật Tôn phải leo từng bậc thang đi lên trên. Hắn thở hổn hển, trái tim vượt quá sức chịu đựng, ngực cũng đau muốn nứt ra. Hắn chẳng còn quan tâm nhiều nữa, sải bước đi về phía nam.
Bôn Bôn bị buộc bằng sợi dây thừng, đầu dây bên kia vòng qua một cột sắt không xa.
Duật Tôn vươn nửa người trên ra, thấy Bôn Bôn đang dùng sức giãy giụa. Hắn kéo dây thừng lại, muốn kéo con trai lên.
Mạch Sanh Tiêu khẩn trương lau đi nước mắt, cô gắng gượng đứng dậy.
"Đoàng! "
Theo tiếng súng vang lên, Duật Tôn cảm giác trong tay nặng trì xuống, thân thể của hắn thiếu chút nữa thì bị kéo theo. Tay trái hắn bấu víu bên cạnh lan can, tay phải nắm chặt lấy dây thừng.
Lôi Lạc thu hồi vũ khí, đổi lại sợi dây thừng bên kia của Bôn Bôn bị đứt rời, mất đi lực khống chế của cột sắt, chỉ còn có thể dựa vào đôi tay của Duật Tôn.
"Bôn Bôn. . .” Duật Tôn ổn định lại thân thể, chuyển thành hai tay quấn chặt.
Sanh Tiêu muốn tiến lên, sát thủ núp trong bóng tối bắn bể thùng nước cách cô không xa, Mạch sanh Tiêu nghiêng người lại, không thể không đứng nguyên tại chỗ.
Bôn Bôn nhìn thấy bóng dáng của Mạch Sanh Tiêu, khóc càng dữ dội hơn: "Ô aaa. . oa oa oaaaa. . .”
Con càng động đậy, dây thừng trong tay Duật Tôn lại càng khó kiểm soát.
"Bôn Bôn, đừng sợ, cha ở đây.”
Lòng bàn tay Duật Tôn bị dây thừng mài mòn, tay phải hắn dùng toàn sức lực nắm lấy. Dạ Thần dựa vào cạnh cửa sổ, đôi mắt vô hồn vô sắc nhìn thấy cảnh này, hắn cầm lấy điện thoại trong tay: "Alice, ta muốn tay phải của hắn.”
Alice trốn ở vị trí đánh lén số 2, con mắt xuyên qua ống ngắm nhìn về phía Duật Tôn, cô thấy tầm mắt mông lung, nước mắt hòa với mồ hôi rơi xuống cổ, cô thực tại không xuống tay được.
"Ta đếm đến ba, cô nếu không ra tay thì có thể không phải đơn giản là một cánh tay phải thôi đâu.”
Alice nghẹn ngào thành tiếng, gấp rút giơ bàn tay lên lau nước mắt.
"Một.”
"Hai.”
Alice hiểu, nơi này không chỉ có một mình cô là thiện xạ bắn tỉa, cô nếu như không động thủ, cả cô và Duật Tôn vô cùng có khả năng bị bắn chết ngay tại chỗ.
Ít nhất thì việc cô phải chết là không thể nghi ngờ.
Nơi ngực của Duật Tôn tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, theo không khí hết sức vội vã, hắn nóng cắn chặt răng. Duật Tôn biết rõ, bây giờ mình đã bị nằm trong tầm ngắm của tay súng bắn tỉa. Nhưng hắn không thể không bỏ qua việc bị cảnh cáo, hai tay càng thêm dùng sức nắm chặt sợi dây thừng.
Ngón trỏ của Alice đưa vào cò súng, trong mắt không kiềm được nước mắt, cô muốn ổn định lại tinh thần: "Tôn, thực xin lỗi.”
Alice cũng là một tay súng tập kích đứng đầu của căn cứ, việc khống chế phương hướng và góc độ cô cực kỳ am hiểu. Alice thở sâu xả giận, ngón tay không chút do dự mà bóp còi.
"Đoàng! "
Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng súng, trong hoàn cảnh thế này, một chút động tĩnh cũng có thể làm cho lòng người càng thêm cuồng loạn. Cô ngước lên đôi mắt, đã nhìn thấy tay phải của Duật Tôn quật mạnh về hướng bên cạnh, cô trừng lớn hai mắt, trong mắt đã bị màu máu nhuộm đỏ.
Dây thừng lắc lư rơi xuống một đoạn, Bôn Bôn bị hù dọa ngay cả muốn khóc cũng khóc không được, một hơi nghẹn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng bệch.
Duật Tôn mắt thấy không giữ được, tay trái quấn thêm vài vòng dây thừng nữa. Lực đánh khổng lồ lôi kéo hắn xuống, da bàn tay bị dây thừng thô cứng siết ra từng đường thương tích, hắn thấy bàn tay trong nháy mắt kéo căng, ngón tay thon dài bị siết thành màu đỏ sậm.
Cổ tay phải đau đến mất đi cảm giác, Duật Tôn nỗ lực níu lại dây thừng lại phát hiện tay phải không còn chút sức lực nào.
Máu tươi tuôn ra rơi xuống đầu, vào người Bôn Bôn. Mạch Sanh Tiêu chứng kiến bức tường màu trắng bị vết máu đỏ tươi bắn vào uốn lượn, cô cúi người xuống khóc thảm thiết: "Đừng như vậy. . .”
Cô biết rõ, lúc này muốn cứu Bôn Bôn là không thể nào.
Nhưng bây giờ cô nói không ra, để cho Duật Tôn đích thân bỏ lại đứa con, Mạch Sanh Tiêu thất thanh thét chói tai, trên mặt nước mắt nhạt nhòa: "Thả con của tôi ra, buông tha nó. Tônnn. . . Anh đi mau! "
Duật Tôn làm như không nghe, không thấy gì.
Cánh tay trái dường như sắp bị mất cảm giác, bị siết chặt đến xuất huyết ở miệng vết thương, máu dây ra, cánh tay phải của hắn buông rủ xuống, chỉ vô lực động động vào hướng sợi dây thừng.
"Bôn Bôn, cha đã nói vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc con.”
Hắn hoàn toàn không được hưởng cảm giác âm áp, hắn muốn cho con trai của mình có được gấp đôi.
Hắn đã nói, con của hắn dù là không khỏe mạnh, hắn cũng sẽ đem tất cả yêu thương đến cho con.
Trên đời này hạnh phúc nhất chính là gì?
Duật Tôn đáy mắt thấm ra ướt ý, trên đời này hạnh phúc nhất là có thể nhìn thấy con của mình từng ngày từng ngày lớn lên, chứng kiến nó trưởng thành. Duật Tôn lúc nhỏ chưa từng được trải qua hạnh phúc, hắn muốn con của hắn được tất cả, hắn muốn nỗ lực che chở cho con.
Mạch Sanh Tiêu đứng ở dưới lầu, khóc tê tâm liệt phế. Cô đến thời khắc này mới hiểu được, khi mang thai đã để cho Bôn Bôn là một đứa bé không cho cha. Đối với hắn và con mà nói thì tất cả đều là tàn nhẫn nhất.
Sanh Tiêu thê lương vô cùng, tiếng khóc vang vọng trên không trung, phảng phất len lỏi vào trong ngóc ngách của toà nhà: "Tôn, anh đi đi. . . . . . .”
Nếu như có lần sau. . . . . . .
Hoặc là nói, nếu như có kiếp sau.
Cô nhất định sẽ để cho Duật Tôn làm một người cha tốt nhất.
.
.
.
Sợi dây thừng cuốn trên mu bàn tay của người đàn ông bị lỏng rơi ra, mỗi một chút lại lỏng hơn. Trong lòng Duật Tôn chưa bao giờ có sợ hãi lấp đầy như vậy, từng giọt lạnh buốt trong mắt hắn rơi xuống: "Bôn Bôn. . .”
Nước mắt chảy qua sống mũi cao thẳng, Duật Tôn vọng tưởng đến nỗ lực cuối cùng: "Bôn Bôn, đừng sợ. . .”
Nửa gương mặt của đứa bé dính đầy máu, nghe được tiếng gọi, ngửa đầu lên.
Nước mắt của Duật Tôn rơi lên mặt của Bôn Bôn, nửa người của hắn hoàn toàn nhoài ra bên ngoài.
Ánh mắt của Dạ Thần nhìn chằm chằm vào Mạch Sanh Tiêu dưới lầu đang gào thét, trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia ướt át.
Hắn cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, sải bước rời đi.
. . .
Cũng không lâu lắm, Lôi Lạc nhận được điện thoại của hắn: "Cắt đứt sợi dây thừng.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu lại nghe được một hồi tiếng súng truyền đến, ngay sau đó, thân thể Bôn Bôn cấp tốc rơi xuống dưới, cô phóng tới trước muốn ngăn cản: "Không. . . Bôn Bôn! "
Cô biết rõ mình căn bản còn không kịp đón được con.
.
.
.
Trong tay bị buông lỏng mạnh mẽ.
Cơ thể Duật Tôn bởi vì đã quen với lực nặng, bây giờ chính mắt thấy sợi dây thừng buộc Bôn Bôn bị đứt rời, tiếng khóc của con nhỏ càng ngày càng xa.
"Đừnggg. . .”
Hắn vội đưa tay ra, chạm đến, nhưng tất cả đều là không khí lạnh như băng.
Nửa người trên của hắn còn duy trì tư thế lơ lửng ở bên ngoài, nước mắt xuyên qua cái nóng của nắng trời, hắn nhắm chặt hai mắt, thảm thiết lên tiếng.