Chính phi không bằng tiểu thiếp

Quyển 1 - Chương 114

Mộ Dung Thư cau mày, nhìn người đang vô cùng nghiêm túc – Triệu Thần. Nàng gần như không do dự nói:
– Ta không muốn.
Trực tiếp đưa ra câu trả lời.
Trong mắt Triệu Thần lóe lên một tia không thể tin, vội hỏi tới:
– Vì sao? Chỉ cần ngươi đồng ý làm nữ nhân của ta, sau này ngươi sẽ không còn là nha hoàn thấp kém mà là di nương đuợc người khác hầu hạ. Hay là ngươi thích Ngũ đệ? Muốn làm nữ nhân của Ngũ đệ?
Trước sự ép hỏi của hắn, Mộ Dung Thư không có kiên nhẫn. Đối với chuyện tình cảm,từ trước tới nay nàng không mấy hiểu, đời trước đương nhiên có người theo đuổi, nhưng đều là trong bối cảnh hai bên ngang hàng. Mà hiện giờ, đối mặt vớiTriệu Thần có tư tưởng, thân phận cách xa, nàng không có nhiều nhẫn nại, thậm chí là trong lòng còn bài xích. Trong thời đại này, nàng đã trở thànhmột nữ nhân bé nhỏ không đáng kể.
– Không, ta chưa từng muốn.
– Vì sao? Bất kể là làm nữ nhân của tahay của Ngũ đệ, ngươi tài trí hơn người, là nửa chủ tử Triệu phủ, vì sao ngươi không đồng ý?
Sau khi Triệu Thần nghe được câu trả lời của nàng, quả thật không thể tin, vì vậy không kịp nghĩ nhiều đã vội vàng hỏi tới.
– Đại thiếu gia làm gì phải ép người quá đáng? Ta không có ý gì với ngươi, cũng không có ý gì với Ngũ thiếu gia, càng không mơ tưởng cái thân phận di nương tài trí hơn người gì đó mà ngươi nói, cái đó cần phải có lý do sao?
Mộ Dung Thư thần sắc lạnh dần, ngữ khí lạnh như băng trả lời.
Nghe nàng nói, Triệu Thần không thể tin được. Nàng cũng biết nàng đang nói cái gì? Đừng nói là những nữ nhân trong phủ kia, ngay cả thiên kim tiểu thư bên ngoài, người nào mà không mơ ước thân phận di nương này?Ai ai cũng đều tơ tưởng muốn bước vào Triệu phủ nhà cao cửa rộng, hiện thời trong lời nàng lại tràn ngập coi thường! Vốn tưởng rằng nàng chỉ muốn qua loa trả lời hắn, nhưng vẻ mặt vừa rồi của nàng đủ để nhìn ra, nàng không hề nói quá! Lập tức, đôi mày kiếm trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thần nhíu chặt.
– Như vậy, ngươi thà rằng gả cho một gã sai vặt hay một hạ nhân?
Mộ Dung Thư hít sâu một hơi, lắng xuống cảm giác mãnh liệt trong lòng đối với tư tưởng của xã hội phong kiến, gằn từng chữ nói:
– Nam nhân mà ta gả, đời này kiếp này chỉ có một người là ta, tuyệt đối không lấy hai vợ!
– Cái gì? Ngươi có biết lời của ngươi kinh thế hãi tục thế nào không? Nếu không muốn làm nữ nhân của gia cũng không cần nói như thế!
Triệu Thần giận, quát một tiếng, tiếp đó gọi nha hoàn tới, phất tay áo bỏ đi.
Nhưng Triệu Thần vừa được nha hoàn đỡ chưa đi được bao lâu, khi Mộ Dung Thư xoay người lại đã nhìn thấyTriệu Sơ và Đại phu nhân đang đứng cách đó không xa!
Vì khoảng cách khá xa, hắn không nhìn rõ nét mặt của Triệu Sơ và Đại phu nhân.
Triệu Thần thấy hai người, trên mặt hơi mất tự nhiên. Thế nhưng hắn vẫn có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư.
Đại phu nhân đi lên phía trước hai bước, sắc mặt nặng nề nhìn Mộ Dung Thư, nói:
– Ngươi ỷ có vài phần dung mạo nên ở trong phủ câu dẫn nam nhân, khiến họ điên cuồng tranh giành ngươi? Giờ lại còn muốn bản thân mình độc chiếm một người đàn ông. Trước kia ta cho rằng ngươi là một nha đầu có hiểu biết, sau này cho dù Sơ Nhi muốn nạp ngươi làm thiếp, ta cũng đồng ý. Nhưng lúc này ta mới biết được, cái ngươi muốn chính là vị trí chủ mẫu!
Loại ý nghĩ đố kỵ này là thứ nữ tử tuyệt đối không thể có!
Huyệt Thái Dương của Mộ Dung Thư phát đau, thật sự là càng không muốn rước họa vào thân, họa càng liên tục tìm đến. Trong ngày thường Đại phu nhân nhìn như một người ôn hòa, hiện giờ lại bày ra một mặt đáng sợ, khí thế bức người như thế. Nàng phải giải thích sao cho vị Đại phu nhân này hiểu, rằng nàng chẳng có ý nghĩ nào đối với bất kỳ người nào trong Triệu phủ, lại càng không thèm liếc đến vị trí chủ mẫu kia. Nàng nhẹ xoa huyệt Thái Dương trả lời:
– Đại phu nhân cứ yên tâm, ta chẳng có ý tứ gì với bất kì một người nào của quý phủ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới làm chủ mẫu!
LúcTriệu Sơ mới nghe được Mộ Dung Thư nói nàng muốn hai người một đời một kiếp, tuy hắn có khiếp sợ nhưng cũng mừng thầm. Có lẽ Vũ Văn Mặc không thể cho nàng, nhưng có lẽ hắn có cơ hội. Nhưng lúc này nghe nàng dùng lời lẽ khẳng định nói, nàng không hề có ý nghĩ đối với bất kì ai trong Triệu phủ, nhất thời như bị người ta hung hăng tạt cho một chậu nước lạnh, đôi mắt mãnh liệt nổi sóng, chăm chú nhìn chằm chằm nàng, như muốn nhìn ra ý nguyện chân thực của nàng.
Đại phu nhân và Triệu Thần nghe nàng nói xong, đồng loạt nghẹn lời. Bởi vì họ thật sự không hiểu suy nghĩ của Mộ Dung Thư, mà lời nói của nàng cũng không giống như giả vờ. Nhưng hiện thời thân phận nàng bất quá chỉ là một nha hoàn đã bán mình cho Triệu phủ, các chủ tử Triệu phủ có thể tùy ý sai bảo nàng, mà dường như nàng không hề có nhận thức này.
Đại phu nhân nhìn vẻ mặt hai đứa con trai khi nhìn Mộ Dung Thư, chữ 川 trên trán bà càng hằn sâu, vì tương lai Triệu phủ, vì hai đứa con trai, nữ tử này tuyệt đối không thể giữ lại trong phủ.
– Nếu không muốn rước họa vào thân thì ngươi nên an phận thủ thường. Ngươi là nữ nhân thông minh, nên biết mình có thể và không thể làm gì; muốn cái gì và không thể nhận cái gì.
Đại phu nhân thu hồi ánh mắt lợi hại.
Triệu Sơ đỡ Đại phu nhân, giọng nói hơi trầm:
– Con đưa mẫu thân trở về.
Hiện thời trong Triệu phủ chỉ có hắn biết thân phận Mộ Dung Thư, mà không biết vì sao Đại phu nhân lại gay gắt với Mộ Dung Thư như thế. Có điều dù gì đi nữa, Đại phu nhân là mẹ của hắn, tất nhiên không thể nói nặng, chỉ có thể trước hết để cho mẫu thân rời đi.
Về phần Mộ Dung Thư, chỉ có thể đợi. Nếu nàng trở về với Vũ Văn Mặc, chắc chắn hắn sẽ chúc phúc cho họ. Nếu tương lai nàng cần giúp đỡ, chắc chắn hắn sẽ dốc hết sức. Còn nếu Vũ Văn Mặc phụ bạc nàng, như vậy, hắn cũng không cần kiêng dè gì nữa.
– Ừ, đi thôi.
Cuối cùng Đại phu nhân lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Dung Thư rồi mới bỏ đi.
Về phần Triệu Thần, khi sắp quay người, vẻ mặt hắn rất phức tạp nói với nàng:
– Nếu ngươi vẫn tiếp tục kiên trì với loại ý tưởng đố kị vớ vẩn này, thật sự sẽ không có kết quả tốt. Ngươi đã vô tình với ta, ta cũng tuyệt đối không ép ngươi. Hi vọng ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận, lựa chọn thế nào mới tốt nhất cho mình.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày. Lời nói của Triệu Thần là vì tốt cho nàng, nhưng đúng là khiến nàng dở khóc dở cười. Bất kể ra sao, tư tưởng của nàng đều sẽ không thay đổi, cho dù trong mắt người đời, ý tưởng của nàng vớ vẩn đến mức buồn cười!
Giờ cơm chiều, Xuân Mai vàThu Diệp cùng đến, e là do nghe được lời đồn đãi bên ngoài. Dù sao cuộc nói chuyện của nàng và Đại phu nhân cũng bị bọn nha hoàn nghe được, tất nhiên những người khác trong phủ cũng biết.
Quả nhiên, vừa vào cửa, Xuân Mai còn chưa uống hớp trà đã vô cùng lo lắng hỏi:
– Dung nhi, bên ngoài đồn đãi là thật sao? Ngươi thật không muốn làm di nương? Những người đó nói chuyện rất khó nghe, nói ngươi muốn làm chủ mẫu, hiện thời chân đại thiếu gia cũng dần dần tốt lên, tương lai chắc chắn tiếp quản Triệu phủ, đều nói ngươi có dã tâm lớn. Ta đương nhiên không tin, mà ta cũng muốn nghe xem Dung nhi ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào?
Sau khi dùng thuốc thường xuyên, hai ngày nay Thu Diệp đã có thể mở miệng nói chuyện, có điều giọng nói không được mềm mại như trước kia, ngược lại trầm thấp khàn khàn, nhưng với Thu Diệp mà nói, việc có thể lần nữa mở miệng nói chuyện đã là hết sức may mắn. Lúc nghe được lời đồn đãi ở Văn Thanh Uyển,nàng lập tức chạy tớihỏi một chút.
– Đúng vậy. Dung nhi, kết quả là chuyện gì xảy ra?
– Các ngươi đừng lo lắng, bên ngoài đồn đãi nửa thật nửa giả, ta không muốn làm di nương là thật, muốn làm chủ mẫu là giả.
Mộ Dung Thư đứng dậy vỗ vỗ bả vai hai người, cười giải thích.
Nghe vậy, Xuân Mai trợn tròn mắt, không thể tin nói:
– Dung nhi, ngươi cũng biết, đại thiếu gia chúng ta tương lai sẽ kế thừa Triệu gia. Hơn nữa trong phủ ai không cảm thấy đại thiếu gia tốt chứ? Gả cho đại thiếu gia, đời này đều có chỗ dựa vào.
– Xuân Mai, ngươi không hiểu. Trong viện Đại thiếu gia có Đại thiếu phu nhân, và ba di nương. Nếu Dung nhi vào viện của Đại thiếu gia, sau này chắc chắn không tránh được xảy ra mâu thuẫn. Nếu gặp kẻ tâm ngoan thủ lạt, như vậy chẳng phải Dung nhi sẽ rơi vào kết cục như ta đây ư? Cho nên, Dung nhi lựa chọn như vậy, ta rất ủng hộ. Cho dù sau này gả cho một người bình thường, tuy khổ cực một chút nhưng so với việc bị người khác ám hại đến mất mạng thì vẫn tốt hơn. Dung nhi không thể so với ngươi, sau này ngươi gả đi, ít nhất cũng là chính thê. Thiếp thất có được sủng ái đi chăng nữa cũng không qua được ngươi. Mà ngươi, nhìn kẻ nào không vừa mắt thì một câu đã đủ trách phạt rồi. Vì vậy, ta hi vọng Dung nhi có thể suy nghĩ cẩn thận mình muốn cái gì. Tấm gương của ta bày ra trước mắt, Dung nhi đừng để mình đi nhầm đường.
Thu Diệp lắc đầu nói. Trong thời gian này nàng đã trải qua rất nhiều, cũng hiểu rằng trước kia mình không phân biệt được tốt xấu, có đôi khi càng không muốn tranh giành thì kết quả càng tốt đẹp.
Xuân Mai nhìn Thu Diệp từng bước từng bước đi qua, vì vậy nghe Thu Diệp nói xong, nàng trầm mặc.
– Đừng để ý mấy chuyện này nữa. Ta tin lời đồn rất nhanh sẽ dừng lại, có lẽ chỉ không quá hai ngày đâu. Xuân Mai, Thu Diệp, nếu như ta trong trường hợp bất đắc dĩ ta có chuyện giấu diếm các ngươi, liên quan đến tính mạng mình nên không thể nói ra, hi vọng hai người không giận ta.
Mộ Dung Thư chớp mắt, ngày mai hoặc ngay từ hôm nay, có thể người Triệu phủ sẽ biết thân phận của nàng, đến lúc đó nàng lại phải đối mặt với tình huống khác.
– Xem ngươi nói cái gì đây. Bất kể ngươi làm sai điều gì, chúng ta đều sẽ không trách ngươi. Đừng quên, chúng ta là hảo tỷ muội. Ngươi đối với chúng ta không cần phải nói, huống hồ người nào không một vài bí mật?
Xuân Mai tùy tiện nói.
– Xuân Mai nói đúng. Thế nhưng, nếu ngươi gặp khó khăn mà lại không nói, chắc chắn bọn ta sẽ tức giận. Đến lúc đó cũng đừng khóc, bọn ta sẽ không thèm để ý đến ngươi.
Thu Diệp gật đầu, nháy mắt thông minh nói.
Mộ Dung Thư nhịn không được khẽ cười nói:
– Đây chính là các ngươi nói, đến lúc đó nếu ta có việc khó khăn thì sẽ đi tìm các ngươi. Nếu các ngươi không giúp ta, hừ, về sau ta cũng không thèm để ý các ngươi.
– Ha ha, được, về sau ba người chúng ta sẽ là hảo tỷ muội, bất kể ai gặp khó khăn đều phải giúp đỡ cho nhau.
Xuân Mai vươn ngón tay nhỏ ra vô cùng thận trọng nói.
Mộ Dung Thư và Thu Diệp hai mặt nhìn nhau, lập tức đồng loạt vươn ngón tay nhỏ ra móc ngoéo:
– Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó chính là con chó nhỏ!
– Người đó chính là con chó nhỏ!
Dù sao chuyện ngây thơ như vậy, đã rất lâu rồi ba người chưa từng làm, hiện tại ngẫu hứng một lần nên không khỏi thoải mái cười to.
Sau khi cười xong, Thu Diệp lo lắng nói:
– Tuy rằng không làm di nương là một lựa chọn tốt, nhưng hôm nay người trong phủ đồn đại rất khó nghe. Không phải nói ngươi muốn làm chính thê của Đại thiếu gia thì cũng là muốn câu dẫn Ngũ thiếu gia. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ ảnh hưởng danh dự của ngươi, nên nghĩ cách khiến cho họ ngậm miệng lại.
– Lời đồn không cần để ý. Ngươi càng quan tâm, người khác lại càng cho là chuyện có thật, cứ để lâu dần, mọi việc cũng sẽ qua đi. Ngươi không cần lo cho ta.
Mộ Dung Thư gật đầu trả lời.
– Ngược lại ta thấy Dung nhi nói rất có lí. Đám nha đầu bà tử này có ai là không nhiều chuyện đâu? Nếu Dung nhi giải thích, e là họ càng nói càng quá đáng. Không bằng đừng thèm để ý, qua một thời gian, họ cũng không thừa hơi nói tới nói lui nữa.
Xuân Mai cười nói. Nói nửa ngày, nàng hơi khát nước, đến cốc trà liền một ngụm rót xuống.
Thu Diệp lòng khẩn trương cũng nới lỏng, liền cười nói:
– Ừ. Là suy nghĩ nhiều. Các ngươi đã nghe nói chưa? Hai ngày sau Nam Dương Vương sẽtới phủ chúng ta làm khách, còn có cả Bình Sóc Vương ở Bình Thành cũng mang theo gia quyến đến tham gia tiệcđón gió tẩy trần cho Nam Dương Vương. Đến lúc đó e là trong phủ sẽ rất náo nhiệt. Để tránh phiền phức, chúng ta vẫn nên ở yên trong viện đừng ra ngoài là tốt nhất.
– Nam Dương Vương? Nghe nói phế đế từng phái vô số sát thủ đi ám sát đó. Nam Dương vương phi chính là bị phế đế kia phái người phóng hỏa khiến chết cháy. Ông ta không phải huyết thống hoàng thất, vì vậy mới muốn sát hại toàn bộ con cháu hoàng thất. May mà tà không thể thắng chính, đương kim thánh thượng cầm chứng cớ giải quyết trận máu tanh này. Ta còn gặp vài người từng đến kinh thành gặp qua Nam Dương Vương, họ đều nói Nam Dương Vương là một mỹ nam tử. Thật không nghĩ tới, Nam Dương Vương lại có thể tới Triệu phủ.
Xuân Mai vô cùng chờ mong nhìn Mộ Dung Thư và Thu Diệp.
– Nam Dương Vương là nhân vật như vậy chẳng lẽ ta và ngươi có thể nhìn thấy? Có điều nếu có thể nhìn thấy vị vương gia tôn quý như vậy, cũng coi như cuộc đời này của chúng ta đã sống không uổng. Chẳng qua hơi tiếc, trước kia nghe người ta nói, Nam Dương vương phi và Thẩm trắc phi là mĩ nhân nhất nhì trong kinh thành, giờ cả hai đều không thể gặp nữa. E là Nam Dương Vương chính là vì đồng thời mất đi hai hồng nhan tri kỉ mới có thể vượt đường xa mà đến, rời khỏi nơi thương tâm đó.
Thu Diệp cũng rất cảm khái phụ họa.
Mộ Dung Thư nghe hai người nói chuyện, đưa mắt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ. Trước cơm tối mưa đã tạnh, hiện tại lại mưa. Nhìn sắc trời, e là kéo dài đến ngày mai. Nếu như thế, ngày kia Vũ Văn Mặc mới có thể đến.
Bọn họ chỉ hơn một tháng không gặp mà dường như đã xa cách rất lâu. Không biết khi gặp lại có cảm thấy càng thêm xa lạ với đối phương?
– Dung nhi, Dung nhi! Ngươi đang nghĩ gì thế?
Xuân Mai và Thu Diệp thấy nàng ngơ ngẩn mới đẩy nhẹ.
– Ta đang nhìn trời mưa bên ngoài. Trận mưa này đã kéo dài cả ngày, e là tới ngày mai cũng chưa ngừng. Nhìn mà khó tránh khỏi tâm tình hơi phiền muộn.
Mộ Dung Thư phục hồi tinh thần lại, nhìn hai người, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hai người dường như không phát hiện sự khác thường của nàng, Xuân Mai đụng đụng vào tay Mộ Dung Thư, chế nhạo:
– Không phải ngươi thanh tâm quả dục sao? Có phải cũng muốn gặp Nam Dương Vương không? Hiện giờ bên người Nam Dương Vương cũng không còn mĩ nhân nào. Dựa vào dung mạo của ngươi, nhất định Nam Dương Vương sẽ chú ý.
– Đúng vậy đó. Ta thấy Dung nhi ngươi có phải có suy nghĩ này hay không?
Thu Diệp híp mắt, giọng nói chế nhạo không khác là bao.
Mộ Dung Thư nhìn vẻ mặt hai người, con ngươi đen chợt lóe, cười khổ nói:
– Nếu ta có quyền lựa chọn, ta tình nguyện hai người có cùng suy nghĩ, cùng mục tiêu, không cần biết người đó có thân phận gì.
– Ai nha, sao lại rầu rĩ như vậy chứ? Dung nhi, ngươi yên tâm, ngươi là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ có kết quả tốt.

Xuân Mai che miệng nén cười nói.
Hiện giờ Thu Diệp không còn như trước, rất mẫn cảm. Đêm nay dường như Dung nhi có tâm sự, dường như trong mắt có hoang mang bất định. Trong thâm tâm, nàng luôn cho rằng không có chuyện gì có thể làm khó được Dung nhi. Nhưng hôm nay, có vẻ như nàng ấy gặp phải lựa chọn khó khăn.
– Dung nhi, ngươi phải nhớ kỹ, bất kể thế nào, ta và Xuân Mai đều ở bên cạnh ngươi.
Thu Diệp nắm tay nàng, giọng nói mặc dù khàn khàn thô ráp, nhưng vô cùng chân thành.
Tầm mắt Mộ Dung Thư mơ hồ có hơi nước, hơi thả lỏng, khẽ cười, gật gật đầu:
– Ừ.
Sau đó ba người lại hàn huyên một chút. Trong lúc không chú ý đến thời gian, rất nhanh đã đến giữa khuya, Mộ Dung Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa không có xu hướng lắng xuống mà ngược lại càng lúc càng lớn, nàng bèn nói với Thu Diệp và Xuân Mai:
– Lúc này còn đang mưa, đường trơn, trên đường cũng không có đốt đèn, đêm nay các ngươi đều ngủ ở đây đi. Đúng lúc chúng ta còn có thể tán gẫu một chút.
– Ý này được đó. Dung nhi, ta muốn ngủ cùng ngươi. Hì hì.
Xuân Mai giơ hai tay tán thành.
Thu Diệp cũng không muốn đi đường ban đêm nên cho nha hoàn của mình đang ở phòng bên trở về, đêm nay nàng sẽ nghỉ trong phòng Mộ Dung Thư.
Sau khi thổi tắt nến, ba người nằm trên giường thoải mái tán gẫu.
Đang lúc chập chờn, chợt nghe Xuân Mai la lên:
– Dung nhi, da thịt ngươi mịn màng quá à!. Ta thật hâm mộ.
Thu Diệp nghe xong, phì cười nói:
– Khi nào thì Xuân Mai ngươi cũng thành sắc quỷ rồi? Uổng cho ngươi vẫn là nữ tử chưa lấy chồng!
– Là thật đó. Ta thấy đại cô nương cũng chưa hẳn so được. Trước kia khi đại cô nương chưa gả cho người ta, rất nhiều người đều nói làn da đại cô nương trắng trẻo mềm mịn.Nhưng ta thấy là Dung nhi vẫn hơn!
Xuân Mai thở dài nói.
Thu Diệp lắc lắc đầu, cho dù nến đã tắt, nàng vẫn có thể đoán được, lúc này chắc chắn Xuân Mai đang mở lớn đôi mắt, dáng vẻ kinh ngạc vô cùng.
Mộ Dung Thư dở khóc dở cười, không biết nên nói gì với Xuân Mai. Chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ bảo:
– Ngủ đi.
Hôm sau, đúng như Mộ Dung Thư đoán, mưa vẫn không ngừng, sắc trời vô cùng âm u, tình huống này e là phải kéo dài đến hai ba ngày sau.
Sau giờ điểm tâm, sáng sớm Triệu Sơ đã cùng Triệu Thần ngồi xe ngựa ra ngoài thành nghênh đón Vũ Văn Mặc, không biết lúc nào mới quay về. Ba người cũng không có chuyện gì mới cùng nhau ngồi thêu.
Gần đây thời tiết hơi lạnh, Thu Diệp thêu tốt nhất nên muốn cùng hai người kia làm cái áo choàng, vì vậy ba người đang thảo luận muốn thêu hoa văn gì, dùng chất liệu vải nào. Vốn Thu Diệp muốn lấy bạc mua vải, nhưng Mộ Dung Thư biết trên người họ cũng không có bao nhiêu ngân lượng, bèn tùy tiện tìm lý do đưa mươi lượng bạc giao cho Thu Diệp, để Thu Diệp chọn vật liệu thích hợp may áo choàng.
Một lúc lâu sau, người của Đại phu nhân bên kia đến, nói Đại phu nhân muốn gặp nàng. Thu Diệp và Xuân Mai biết lời đồn trong phủ hôm qua, nghe Đại phu nhân muốn gặp Dung nhi lập tức hỏi:
– Sao Đại phu nhân lại muốn gặp ngươi?
– Sẽ không có chuyện gì chứ? Nếu không ta đi tìm Ngũ thiếu gia?
Xuân Mai vô cùng lo lắng hỏi. Không hiểu có phải Đại phu nhân là vì lời đồn hôm qua không? Lại nhìn vài bà tử hung hãn ngoài cửa thì trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi.
Lòng Mộ Dung Thư chùng xuống. Những câu nàng trả lời sau sự chất vấn của Đại phu nhân chẳng lẽ bà ấy còn chưa nghe lọt tai, hiện tại còn muốn gặp nàng là ý gì? Phân nửa tuyệt đối không phải chuyện tốt. Liếc nhìn bà tử cao lớn vạm vỡ sau lưng Ánh Hồng, đây là Đại phu nhân sợ nàng không đến? Xem ra, lần này nàng nhất định phải đi một lần.
– Đại thiếu gia và Ngũ thiếu gia đều đã ra khỏi thành, làm gì có trong phủ?
Thu Diệp cau mày lo lắng nói.
Xuân Mai cắn răng:
– Vậy phải làm sao đây?
– Các ngươi trước đừng quá lo. Từ trước tới nay Đại phu nhân là người tốt bụng, hiểu lý lẽ, tuyệt đối sẽ không làm khó ta. Các ngươi cứ bàn bạc trước xem nên thêu hoa văn gì. Chờ lát nữa ta quay lại sẽ cùng nghĩ với các ngươi.
Mộ Dung thở ra, thoải mái cười nhạt nói.
Thu Diệp và Xuân Mai nhìn nhau, thấy vẻ mặt bình thản của Mộ Dung Thư mới buông lỏng phân nửa tâm tình, nhưng khi thấy năm ba bà tử cao lớn vạm vỡ ngoài cửa, hai người vẫn vô cùng lo lắng.
Thấy Mộ Dung Thư thần sắc thản nhiên, thong dong trấn định đi theo mấy người bà tử, Xuân Mai và Thu Diệp nhìn nhau, đều thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Hôm qua trong phủ đồn đãi rất dữ đội, không biết Đại phu nhân sẽ làm gì với Dung nhi? Dù sao, Dung nhi chưa từng nghĩ tới việc làm di nương.
– Ta đi theo thăm dò, ngươi ở đây chờ.
Thu Diệp buông chỉ thêu xuống, đuổi theo phía sau đám người Mộ Dung Thư. Nói gì đi nữa nàng cũng là một di nương, có thể mượn lý do thỉnh an Đại phu nhân để đi theo.
······
Mộ Dung Thư đi theo Ánh Hồng vào phòng. Nàng luôn luôn cúi đầu, bước chân tự nhiên thoải mái, không nhìn ra một chút sợ hãi nào.
– Nô tì thỉnh an Đại phu nhân.
Khoé mắt khẽ liếc, nhìn thấy bên người Đại phu nhân có một phụ nhân chừng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, dung mạo đoan chính thanh nhã, trong lòng âm thầm tự hỏi, người này là ai?
Đại phu nhân ngồi ở chủ vị nhìn Mộ Dung Thư, vẻ mặt nghiêm trọng.
– Đứng lên đi. Hôm nay ta gọi ngươi tới là có chuyện quan trọng.
– Thì ra ngươi chính là Dung nhi? Quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, khó trách phu quân sẽ dụng tâm như thế với ngươi.
Phụ nhân dung mạo tú lệ kia mở miệng nói.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn lại, lúc này trên mặt phụ nhân kia có vẻ kinh ngạc, nhưng lời nói ra lại nhuốm vài phần ghen tuông. Nếu nàng không đoán sai, phụ nhân này chính là Đại thiếu phu nhân:
– Đúng vậy.
– Thật ra phu quân đối với ngươi cũng coi như có lòng. Nghe nói trong việc chữa trị chân cho phu quân ta ngươi cũng có chút công lao, nâng ngươi làm di nương, cũng coi như đối với ngươi có câu trả lời thỏa đáng, sao ngươi lại từ chối?
Trên mặt Đại thiếu phu nhân là nụ cười khéo léo, nhưng lời nói lại ngầm chứa sự sắc bén, bọn hạ nhân truyền tai nhau đáp án của nàng khắp nơi, nàng ta không thể không biết.
Đại phu nhân nhíu mày, không tiếng động nhìn thoáng qua Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân lập tức cúi đầu.
Một vấn đề nhàm chán lại chẳng có gì hay ho, Mộ Dung Thư cũng lười để ý. Ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, nói ngay vào điểm chính:
– Không biết Đại phu nhân gọi nô tì đến là có chuyện gì sai bảo?
Nghe vậy, đôi mày của Đại phu nhân càng nhíu chặt hơn. Ánh mắt của nha đầu này quá bình tĩnh, khi đối mặt bà, hay thậm chí là Lão phu nhân đều lạnh nhạt ung dung, không có nửa phần sợ hãi luống cuống. Nếu là người chưa từng trải qua những chuyện lớn tuyệt đối không thể trấn định như thế. Tại sao lúc này bà lại cảm thấy nha đầu này tuyệt đối không đơn giản. Hiện thời hai đứa con trai của bà tựa hồ cũng đều rất để ý nàng ta, nếu cứ kéo dài, khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến tình huynh đệ. Bà không thể để loại chuyện này xảy ra.
Nhưng, trên người nha đầu kia có một có một loại sức mạnh, dường như nàng ta vốn cũng không phải là người bình thường như thế.
Đại thiếu phu nhân thấy Đại phu nhân không nói, bèn ho nhẹ một tiếng nói:
– Tất nhiên là suy nghĩ cho hạnh phúc cả đời của ngươi. Mặc dù nói ngươi chỉ là một hạ nhân, nhưng từ khi vào phủ tới nay, cũng coi như đã làm được nhiều việc. Ta muốn thay phu quân hỏi ngươi một chút, ngươi có muốn làm di nương không? Nếu ngươi gật đầu, ta phải đi thu xếp cho ngươi vào sân ngay.
Khi nói những lời này nàng hơi gấp gáp. Tuy rằng trong phủ đều đồn đãi ầm ĩ rằng nha đầu này không muốn làm di nương, nhưng nàng không thể không lo lắng, vì thứ nha đầu này coi trọng lại chính là vị trí của nàng!
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Thư lạnh thấu xương. Nàng ghét nhất là những người như thế! Biết rõ còn cố hỏi! Khóe miệng nàng hiện lên một nét cười khinh thường.
– Làm càn! Di nương của Thần nhi sao có thể lựa chọn qua loa như thế? Lúc này đừng nhắc lại.
Đại phu nhân hạ giọng trách Đại thiếu phu nhân một câu.
Đại thiếu phu nhân cắn môi muốn phản bác, nhưng từ trước tới nay vốn chú trọng hiếu đạo nên nàng chỉ có thể cúi đầu nghe dạy dỗ. Bất quá trong lòng vẫn cảm thấy ghen tỵ với Mộ Dung Thư. Dù sao dung mạo của nàng không thể so sánh được với Mộ Dung Thư. Triệu Thần cũng chỉ tương đối thân thiết với nàng trong hai tháng sau tân hôn, giờ thành thân năm năm, Triệu Thần đã không còn chạm vào nàng.
Sắc mặt Đại phu nhân nặng nề nhìn Mộ Dung Thư, cười lạnh nói:
– Ngươi là do Sơ Nhi mua vào phủ, dĩ nhiên là người Triệu phủ. Hôm qua ngươi nói ngươi không muốn gả cho Thần nhi, sau khi trở về ta đã quyết định một mối hôn sự cho ngươi. Đây là con trai lớn của quản sự trông giữ thôn trang ở Nam Sơn. Hắn chưa lấy vợ, thành thật trung hậu, là một nam nhân tốt. Dù sao ngươi cũng ở Triệu gia một thời gian, đúng lý ta nên chuẩn bị một phần đồ cưới cho ngươi, lát nữa khi người ta đưa ngươi xuất phủ thì có thể mang đi.
Một khi đối mặt uy hiếp, bà cần phải giải quyết ngay lập tức, rất nhiều chuyện nếu kéo dài sẽ không cách nào xử lí được. Bà muốn ngăn chặn tình huống này!
Cái gì? Nãy giờ Thu Diệp vẫn đứng ở phía sau Mộ Dung Thư không lên tiếng, lúc này sắc mặt đại biến! Đại phu nhân cứ thế sắp xếp việc hôn nhân cho Dung nhi! Tuy rằng con trai vị quản sự kia thành thật trung hậu, nhưng nói sao đi nữa đều không xứng với Dung nhi!
– Đây cũng coi là một cửa hôn nhân tốt đó. Hơn nữa là do Đại phu nhân đích thân chỉ định, nhìn khắp phủ xem có nha đầu nào may mắn như ngươi không? Đại phu nhân còn chuẩn bị đồ cưới cho ngươi, e là đủ cho ngươi dùng cả đời đấy.
Trên mặt Đại thiếu phu nhân vờ tươi cười nói.
Mộ Dung Thư khép hờ hai mắt, khuôn mặt lạnh lẽo băng giá. Xem ra, muốn tạm thời thu hồi mũi nhọn, an ổn qua ngày, cách này không thể được! Hai người trước mặt ép nàng quá đáng!
– Ta nghĩ, Đại phu nhân không có quyền làm chủ việc hôn nhân của ta.
Có điều, lúc này Triệu Sơ không có trong phủ, nàng không thể nói ra thân phận thật. Dù sao, tất cả mọi người trong Triệu phủ đều cho rằng nàng là Lưu Dung, một nha đầu không cha không mẹ. Nhưng, vậy thì đã sao? Không phải còn có một Mã hộ vệ ư? Có điều không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên nói ra thân phận.
– Làm càn! Ngươi … nha đầu này, ngươi cũng biết ngươi đang nói cái gì?
Đại thiếu phu nhân tức giận quát. Nha đầu này lại dám không coi ai ra gì như thế! Không thèm nhận lòng tốt của Đại phu nhân cũng chẳng để nàng vào mắt! Thật ỷ bản thân mình có vài phần dung mạo mà dám to gan lớn mật như thế này?
Đại phu nhân nheo mắt nhìn Mộ Dung Thư chằm chằm, bỗng cảm thấy không ổn. Nhưng chỗ nào không ổn bà cũng không rõ, bà đột nhiên ý thức được, quyết định vừa rồi của mình hình như đã quá vội vàng.
– Ta chưa bao giờ bán mình cho Triệu phủ, không, phải nói là Ngũ thiếu gia. Một khi đã như vậy, xin hỏi, Đại phu nhân, Đại thiếu phu nhân sao lại thay ta quyết định việc hôn nhân?
Mộ Dung Thư hờ hững nói, nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lẽo. Nàng tự nhận mình không có bao nhiêu nhẫn nại, nhưng dù có đi chăng nữa cũng bị ép đến chẳng còn gì.
– Ngươi nói vớ vẩn! Có phải ngươi còn đang vọng tưởng làm chủ mẫu không? Ai sẽ tin vào cái cớ hoang đường đó của ngươi? Các ngươi trói nàng lại cho ta, đưa lên xe ngựa, nàng ta không gả cũng phải gả!
Đại thiếu phu nhân vỗ mạnh lên mặt bàn trà bên cạnh, lạnh lùng quát.
Không khí đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, mặc dù trên mặt Mộ Dung Thư là nụ cười nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại khiến Đại thiếu phu nhân run rẩy:
– Nếu ngươi dám làm như thế, sợ là không quá hai ngày, toàn bộ dòng họ của ngươi sẽ phải chôn theo!
Tay Đại phu nhân khẽ run lên, kết quả nha đầu này có lai lịch gì? Bà có thể cảm giác được nàng ta không phải nói lung tung!
– Ngươi thật mạnh miệng!
Đại thiếu phu nhân hít một hơi thật sâu, hiển nhiên không tin.
Thu Diệp âm thầm vì Mộ Dung Thư thở ra một hơi.
Mộ Dung Thư đi về phía trước hai bước, đang muốn nói chuyện với Đại phu nhân, bỗng nghe phía sau truyền đến một giọng nói gần như xa lạ lại vô cùng quen thuộc.
– Thư nhi!
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Mặc gọi nàng như vậy. Vô vàn cảm xúc chan chứa ẩn giấu trong hai chữ này. Hắn chăm chú không rời mắt ngắm nhìn bóng người mảnh khảnh kia. Nàng gầy.

back top