Chính phi không bằng tiểu thiếp

Quyển 1 - Chương 121-1

– Thu Diệp có thai?
Mộ Dung Thư kinh ngạc hỏi lại. Nàng chưa nghe nói Thu Diệp và Triệu Khiêm có quan hệ, chẳng lẽ nói hai người sớm đã có cá nước thân mật? Nếu thật sự có thai, như vậy, Nhị thiếu phu nhân làm gì có quyền xử trí Thu Diệp? Chẳng lẽ nói vì bản thân không có thai nên Nhị thiếu phu nhân sợ tương lai Thu Diệp sinh con sẽ cướp mất vị trí của nàng?
– Vâng, đã hơn nửa tháng. Thu Diệp cũng mới biết được hôm nay, nhưng lại cho nha hoàn bên cạnh đến báo cho Nhị thiếu phu nhân. Sau khi biết được, Nhị thiếu phu nhân lập tức bảo rằng cái thai trong bụng Thu Diệp không phải là của Nhị thiếu gia. Nên làm gì bây giờ? Nếu Thu Diệp bị đánh cho sảy thai, e là sau này sẽ không thể có con nữa.
Khoé mắt Xuân Mai rưng rưng, vô cùng lo lắng. E là hiện tại Thu Diệp đã bị Nhị thiếu phu nhân tra tấn không còn hình dáng!
Mộ Dung Thư nhíu mày. Hiện giờ nàng là Nam Dương vương phi, nhất định không thể trực tiếp xông vào Văn Thanh Uyển bảo Nhị thiếu phu nhân thả người. Nhưng nếu nàng không đi cứu Thu Diệp, chắc chắn Thu Diệp sẽ có kết cục thê thảm. Bây giờ nàng nên làm gì đây? Vừa giữ được mặt mũi cho Vũ Văn Mặc, cũng phải lưu ý đến thể diện Triệu phủ!
Vũ Văn Mặc bên cạnh chặn hai người trước mặt lại, thần sắc lãnh đạm nói:
– Cho người đi bẩm với Ngũ thiếu gia, rồi đi mời Đại phu nhân cùng đến. Xuân Mai, ngươi đi Văn Thanh Uyển, nói Đại phu nhân sẽ tới, bảo Nhị thiếu phu nhân đừng cả gan làm loạn. Phải lát sau bổn vương và vương phi mới có thể tới được.
Nghe vậy, hai mắt Mộ Dung Thư sáng lên. Việc này quả thật nên để Đại phu nhân và Triệu Sơ ra mặt, như vậy mới có thể loại bỏ phiền phức cho Thu Diệp. Hiện thời nếu nàng trực tiếp đến Văn Thanh Uyển, chắc chắn bị người khác gièm pha, Nhị thiếu phu nhân cũng sẽ không thể trách nàng rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.
Xuân Mai vốn không phải người ngốc, nghe Vũ Văn Mặc nói xong, lập tức đứng dậy thi lễ với Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư rồi gấp gáp chạy về hướng Nhã Đức Uyển.
Sau đó Vũ Văn Mặc lại cho người đi mời Đại phu nhân.
Mộ Dung Thư cau mày, mím môi. Hiện thời Vũ Văn Mặc và nàng đang ở trong phủ, tin rằng Đại phu nhân tuyệt đối sẽ cẩn thận xử lý việc này, Thu Diệp cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng trong lòng của nàng vẫn khó tránh khỏi thấp thỏm.
– Trước tiên đi ăn chút cháo rồi chúng ta sẽ đến sau. Hiên nhi còn đang chờ chúng ta đấy. Yên tâm đi, chúng ta đã phái người báo cho Đại phu nhân, tất nhiên Đại phu nhân và Triệu Sơ sẽ giải quyết việc này chu đáo. Chúng ta đợi qua buổi tối một hai khắc rồi hãy đi, đó là thời điểm hợp lý nhất.
Vũ Văn Mặc nắm tay Mộ Dung Thư đi về phía chính phòng.
Mộ Dung Thư gật đầu, trong lòng lo lắng sầu não không ngừng.
– Vâng.
Về đến phòng, tiểu Hiên nhi ngoan ngoãn ngồi chờ trước bàn cơm, đồ ăn cũng vừa đưa lên, đang còn toả hơi nóng hôi hổi. Đôi măt to tròn sáng long lanh của tiểu Hiên nhi nuốt nước miếng nhìn đồ ăn chằm chằm, dáng vẻ nhỏ xinh nhìn qua thật vô cùng đáng thương kia khiến người khác đau lòng. Nhìn thấy Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đến, tiểu Hiên nhi lập tức chạy qua.
– Phụ thân, mẫu thân.
Mộ Dung Thư cúi người ôm lấy tiểu Hiên nhi, dịu dàng nói:
– Hiên nhi đói bụng lắm phải không?
– Buổi sáng Hiên nhi ăn hai cái bánh bao hấp nên không đói bụng. Hiên nhi chờ phụ thân và mẫu thân cùng ăn.
Tiểu Hiên nhi đáng yêu lắc đầu ngọt ngào ngây thơ trả lời. Có điều khi cu cậu vừa dứt lời, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc bỗng nghe thấy bụng nhóc này kêu rột rột.
– Ha ha ha…!
Vũ Văn Mặc không nhịn được bật cười, không ngờ Hiên nhi này thật đúng là đáng yêu!
Bên trong phòng, hơn phân nửa nha đầu đều là từ kinh thành theo tới, luôn chỉ nhìn thấy một Vũ Văn Mặc lạnh lùng, chưa từng thấy vương gia cười to không hề cố kỵ như vậy, nhất thời đều choáng váng.
Tiểu Hiên nhi xấu hổ đỏ mặt, gò má hồng lên như hai quả táo, càng lộ vẻ đáng yêu. Cu cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Hiên nhi thật không phải là đói bụng mà.
Trong lòng Mộ Dung Thư đang thắc thỏm chuyện Thu Diệp, thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của Hiên nhi thẹn thùng giải thích cũng khẽ nhếch môi, lại thấy Vũ Văn Mặc cười thoải mái, nhân tiện nói:
– Mẫu thân biết Hiên nhi là đang chờ mẫu thân và phụ thân cùng ăn cơm, hiện tại mẫu thân và phụ thân đều đã về, chúng ta dùng cơm thôi.
Trẻ con chính là trẻ con, vừa nghe có thể ăn cơm, lập tức giãy giụa trượt xuống từ trong ngực Mộ Dung Thư ra ngoài, trực tiếp ngồi xuống chờ nha hoàn hầu hạ cu cậu dùng bữa, ăn uống ngấu nghiến. Mộ Dung Thư răn dạy một câu, cu cậu mới ăn chậm lại, nhai kĩ nuốt chậm đúng chuẩn, thật rất có phong độ thân sĩ tao nhã.
Một tiếng sau, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc đến Văn Thanh Uyển. Lúc này, trong Văn Thanh Uyển một mảnh yên tĩnh, nha đầu canh gác trước cửa viện thấy Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư vội vàng hành lễ. Nha đầu kia vốn định vào thông báo, Mộ Dung Thư cản lại, cùng Vũ Văn Mặc đi về phía chính sảnh.
Đang muốn đẩy cửa vào, đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói rét lạnh của Đại phu nhân thanh âm:
– Vân nhi, ngươi làm việc thật không có chừng mực! Thu Diệp là di nương của Nhị thiếu gia, đứa trẻ trong bụng cũng là con cháu Triệu gia ta, ngươi không bằng không chứng, chỉ với một câu nói đầu tiên đã muốn hãm hại con cháu Triệu gia, lá gan của ngươi không khỏi quá lớn! Hôm nay nếu không phải ta đến sớm, ngươi làm ra loại chuyện gièm pha này để người bên ngoài biết được, chẳng phải là làm vấy bẩn thanh danh Triệu gia sao?
Vân nhi là khuê danh Nhị thiếu phu nhân, sau đó lại nghe thấy Nhị thiếu phu nhân giải thích.
– Con dâu có nhân chứng vật chứng chứng minh, từ nửa tháng trước Nhị thiếu gia đã ra khỏi phủ, cái thai trong bụng nàng sao có thể là của Nhị thiếu gia? Huống hồ, có người tận mắt thấy Thu Diệp mắt đi mày lại với hạ nhân trong phủ. Ở đâu có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Đứa nhỏ này chắc chắn là nghiệt chủng, nếu là nghiệt chủng, con dâu có toàn quyền xử lý, không thể để cho chuyện ô uế như thế truyền ra ngoài phủ!
– Nô tì có thể làm chứng, Nhị thiếu di nương thật sự gian díu cùng người khác.

Lại có nha hoàn đứng ra tố cáo Thu Diệp.
– Sao Nhị thiếu phu nhân lại nhằm vào ta? Hai người chủ tớ các ngươi thông đồng vu khống ta! Ta luôn một lòng với Nhị thiếu gia, sao có thể làm chuyện gian díu với người khác chứ? Mà cho dù nói ta vượt tường, theo lời của Nhị thiếu phu nhân thì nhân chứng lại là nha hoàn bên người của ngài, làm cho người khác khó mà tin phục! Mà Nhị thiếu phu nhân ngụ ý vật chứng chính là đứa bé trong bụng ta sao? Đứa bé này thật sự là của Nhị thiếu gia!
Thu Diệp dùng tay ôm chặt bụng mình, che chở cẩn thận, cắn răng gầm nhẹ phản bác một câu. Hiện thời ở Triệu phủ, sau này có thể làm bạn của nàng cũng chỉ có đứa trẻ này!
Đứng ở ngoài cửa, Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc hai mặt nhìn nhau, tình huống trước mắt thật đúng là quá rối loạn. Gia tộc càng lớn thì những chuyện bẩn thỉu mờ ám càng nhiều, cũng có người không ngừng sử dụng thủ đoạn ngầm, cái thai trong bụng Thu Diệp này khiến Nhị thiếu phu nhân gai mắt!
– Mấy lời của ngươi được coi như là chứng cứ sao? Chẳng qua cũng chỉ là mấy nha đầu của ngươi nói năng bậy bạ. Nếu ta không kịp thời đến đây, đứa bé trong bụng Thu di nương đã sớm bị ngươi hại chết!
Đại phu nhân thấy Nhị thiếu phu nhân hoàn toàn không có ý hối hận mới giận quát một tiếng. Hiện thời Nam Dương Vương còn ở trong phủ, mấy kẻ này còn không yên phận, suốt ngày gây chuyện!
Tiếp đó đã nghe thấy giọng Triệu Sơ.
– Mẫu thân, con đã biết chân tướng mọi chuyện, điều tra rõ ràng, là Nhị tẩu đoán bừa, Thu di nương không hề tư thông với người khác.
Lại nghe Nhị thiếu phu nhân cãi lại:
– Mẫu thân, đừng nghe Thu di nương nói năng bậy bạ. Sao nàng có thể tự thừa nhận mình tư thông chứ?
– Câm miệng!
Đại phu nhân lạnh giọng quát.
Đuôi lông mày Mộ Dung Thư hơi nhíu, nghe đến đó, trong lòng đã buông xuống phân nửa, đại khái có thể đoán được kết quả phía sau. Nàng lại nhìn Vũ Văn Mặc, cười nói:
– Không bằng chúng ta đến cái đình phía trước dùng trà ngắm cảnh?
Chuyện giữa Thu Diệp và Nhị thiếu phu nhân là chuyện riêng của Triệu gia, Triệu Sơ và Đại phu nhân đều ở bên trong, nếu bọn họ lại đi vào, vậy không phải khiến người khác ngại ngùng sao? Huống hồ chuyện này do Đại phu nhân xử lý, sau này Thu Diệp mới có một vị trí nhỏ nhoi ở Triệu gia.
– Bổn vương cũng có ý đó.
Vũ Văn Mặc gật đầu cười đáp lại.
Khí hậu Bình Thành không giống với kinh thành cho lắm, có vẻ ấm hơn một chút, nhưng mà giữa ngày đêm có sự chênh lệch khá lớn, lúc này độ ấm khá thích hợp ngồi trong đình uống trà, thảnh thơi tán gẫu, quả nhiên loại hưởng thụ tốt nhất.
Ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng chim kêu ríu rít đầu cành.
Mộ Dung Thư khó được thả lỏng như thế, ngày mai đã phải khởi hành hồi kinh, lại phải vất vả đi đường một chuyến. Xe ngựa cổ đại xe ngựa rất xóc nảy, tất nhiên không thể so sánh với xe con ở hiện đại. Có điều lần này tâm tình thả lỏng, trên đường trở về cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp một chút.
– Thư nhi đã đoán được kết quả phải không?
Vũ Văn Mặc tự châm trà cho Mộ Dung Thư, giọng nói êm dịu hỏi.
– Lúc đó chẳng phải gia cũng đã sớm đoán được sao? Quan tâm sẽ bị loạn, ta chỉ là nhất thời vội vàng mà thôi. Chờ khi tỉnh táo lại đã biết, có Triệu Sơ và Đại phu nhân ở đây, quyết sẽ không để Thu Diệp thiệt thòi.
Mộ Dung Thư đưa tay cầm chén trà hắn đưa tới, uống một ngụm rồi mới nở nụ cười tươi nói.
Vũ Văn Mặc nhịn không được chỉ chỉ vào trán nàng.
– Nàng thật là tiểu quỷ nghịch ngợm. Bổn vương chưa từng gặp nữ tử nào giảo hoạt như nàng, mọi chuyện đều không qua được mắt nàng.
Không qua được mắt nàng? Bất kể chuyện gì sao? Đáy mắt Vũ Văn Mặc hiện lên một tia khác thường.
Mộ Dung Thư không chú ý thấy tia khác lạ thoáng qua trong mắt hắn, mà là bị lời nói này của hắn chọc cười khanh khách.
– Lời này của gia sai rồi. Thần thiếp không thích nghe, nhưng mà thần thiếp chỉ là một phụ nhân tầm thường lại không có tài cán gì, sao lại nói là giảo hoạt chứ? Huống chi thần thiếp cũng không có Thiên Lý Nhãn (mắt nhìn xa ngàn dặm), làm sao có thể nhìn thấu mọi chuyện đây?
Nếu là chuyện gì nàng cũng có thể nhìn rõ, vậy cũng sẽ không có thời điểm rơi vào hoang mang. Ví như hiện tại, dường như hạnh phúc tới quá nhanh, luôn khiến người ta có cảm giác không chân thực. Dù sao, càng dễ dàng có được, càng sợ sẽ dễ dàng mất đi.
Ban đêm khi nằm trong khuỷu tay hắn, cảm nhận được sau lưng truyền đến độ ấm của vòm ngực rắn chắc, nàng mới tin rằng những chuyện đã xảy ra đều rất chân thật. Nàng tin mình có thể thay đổi hắn, có thể có được “một đời một kiếp chỉ đôi ta” nàng vẫn muốn, cùng nhau già đi, cùng nhau đứng trên đỉnh núi tràn ngập sương mù, tựa lưng vào nhau ngắm mặt trời mọc.
Nhưng đôi lúc, chính nàng cũng không xác định được. Đến tột cùng là không thích hợp chỗ nào nàng lại nói không nên lời, chính là chỉ chớp mắt, trong đôi mắt trong trẻo của nàng thoáng hiện ra tia hoang mang bối rối, đến cuối cùng lại trở thành một nụ cười nhàn nhạt hư vô.
Vũ Văn Mặc bỗng nhiên cảm giác như có người thắt chặt cổ họng mình khiến hắn không cách nào thở được. Chiếm được nàng, cũng nhận được lời hứa hẹn của nàng, nhưng trong nháy mắt vừa rồi kia, đột nhiên hắn cảm giác được nàng lúc ẩn lúc hiện, muốn giơ tay giữ lại cũng giữ không được. Tay hắn run run phủ lên gương mặt nàng.

back top