"A …!" Trong gió nhẹ, giọng nói yêu kiều của nữ nhân lúc rên rỉ khóc la, thỉnh thoảng lại hét lên, mỗi lúc một gấp gáp hơn. Tiếng thở thô kệch của nam nhân cũng càng ngày càng nặng.
Lời chất vấn của nam nhân kia, nữ nhân còn chưa kịp nghe đã bị gió thổi tán, bị từng trận khoái cảm ập tới che phủ.
Mộ Dung Thư nhướng mày. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hiện trường xuân cung đồ! Tại một đêm nguyệt hắc phong cao*, nghe qua khiến ai cũng cảm thấy dựng tóc gáy. Nghiêng đầu nhìn lại, những người đi theo nàng và người tới trước đều rất bất ngờ trước tình cảnh này, đồng loạt cúi đầu.
*: tối trời gió lớn, thích hợp làm việc mờ ám
Tứ phu nhân hiển nhiênvô cùng khẩn trương, nhưng mà khi nàng ta nghe được âm thanh nam nữ hoan ái thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mã hộ vệ không hổ là trầm ổn, đáng được Vũ Văn Mặc tin cậy, trên khuôn mặt luôn luôn cúi gằm không thấy bất kỳ biểu tình gì, ngay cả hai người hộ vệ đi cùng cũng không hề biến sắc.
Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư nói: "Vương phi, đi vào không ạ?"
Mộ Dung Thư lắc đầu: "Không. Nàng không hưng phấn đến mức đó, mà càng muốn chờ xem người ta xử lí như thế nào. Chờ một lát đi, Thẩm Trắc phi chắc tới nhanh thôi."
Dứt lời, đuôi mắt nhìn lướt qua người đang rất bình tĩnh, Tứ phu nhân.
"Vâng ạ."
Trong rừng cây không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ. Một đợt lại một đợt. Xem ra đây là lần thứ hai!
Một lát sau, đoàn người Thẩm Trắc phi đến.
Từ xa Thẩm Trắc phi đã nhìn thấy đèn lồng đỏ phía trước, cũng nhìn thấy vài bóng người đứng quanh quầng sáng của đèn lồng.
"Chủ tử, xem ra chuyện Đại phu nhân gian díu với người khác là thật. Nếu không Vương phi sẽ chẳng sai người tới gọi người." Tú Ngọc đi sát phía sau Thẩm Trắc phi, nói khẽ.
"Gọi ta đến là muốn lợi dụng ta làm việc thay nàng mà thôi. Nàng đưa ra ý này đúng là rất hay!" Thẩm Trắc phi hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng trả lời.
Đợi khi đến trước mặt Mộ Dung Thư, Thẩm trắc phi nhẹ nhàng thi lễ: "Muội muội bái kiến tỷ tỷ."
"Không ngờ Thẩm Trắc phi tới nhanh như thế. Vậy thì không cần chờ nữa, chúng ta vào thôi." Mộ Dung Thư gật đầu, ôn nhu cười nói.
Thẩm trắc phi đáp: "Vâng." Nàng phát hiện Tứ phu nhân đứng bên cạnh Mộ Dung Thư, nàng ta sao lại ở chỗ này? Nghe người ta nói, mấy ngày này nàng ta khá gần gũi với Mộ Dung Thư! Không ngờ nhanh như vậy đã được Mộ Dung Thư tin tưởng.
Ngay lúc mọi người theo âm thanh đi vào, Tứ phu nhân càng đi càng chậm, cuối cùng rớt lại phía sau hộ vệ.
Trong rừng cây, âm thanh rên rỉ càng ngày càng yếu, mơ hồ trong đó truyền đến giọng nói của nam nữ.
"Qua lần này cũng không biết khi nào mới có thể lại gặp nhau đây." Giọng nam nhân.
Nữ nhân đáp: "Có điều rừng cây nhỏ này có thể xem là một nơi kín đáo, nửa đêm chẳng còn ai tới. Về sau có cơ hội chúng ta gặp nhau ở đây đi."
"Đúng rồi, Khả nhi, ngươi vẫn chưa trả lời gia, sao ngươi biết nơi này?"
Suy nghĩ của Đại phu nhân vốn còn hỗn loạn trong hơi thở tình dục, nghe được câu hỏi của Vũ Văn Khải, ý thức còn chưa kịp phục hồi đã nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.
"Có người đến!" Đại phu nhân như chim nhỏ bị kinh hãi đứng bật dậy, trường bào nam nhân vốn che trên người người tuột xuống, nhất thời cơ thể trần như nhộng hiện ra dưới ánh trăng. Nàng vội nhặt y phục bên cạnh lên, hấp tấp quấn lại.
Vũ Văn Khải nhíu mày: "Đã trễ thế này sao còn có người tới?" Tuy hắn nghi ngờ nhưng tiếng bước chân kia rõ ràng không phải chỉ một người, nên cũng cuống quýt mặc y phục vào.
Ánh sáng của đèn tới rất nhanh, khi y phục của Vũ Văn Khải và Đại phu nhân còn chưa chỉnh tề, một hàng sáu bảy người đã ở trước mặt hai người bọn họ.
Nhìn về hướng đèn lồng màu đỏ, tay Đại phu nhân đang cột dây áo khựng lại, đó là Mộ Dung Thư, Thẩm Trắc phi! Phía sau hai người này còn có vài nha hoàn và ba tên hộ vệ!
Đại phu nhân y phục không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, sắc mặt đỏ ửng, trong không khí còn có hương vị dâm mị. Ngay cả nếu người khác không nghe được mấy câu nói vừa rồi của bọn họ mà chỉ cần thấy tình cảnh trước mắt là có thể chắc Đại phu nhân và Vũ Văn Khải có gian tình!
Trong lúc tay chân luống cuống, Vũ Văn Khải bên cạnh đã mặc xong y phục. Hắn vuốt lại đầu tóc có chút toán loạn, dè dặt nhìn về phía Mộ Dung Thư cùng Thẩm trắc phi, cười nói: "Thật là trùng hợp, sao tối nay mọi người lại cùng đến rừng cây nhỏ này tản bộ thế? Nhị đệ ta vừa mới gặp Đại phu nhân, giờ lại gặp tẩu tử và Thẩm Trắc phi."
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Trắc phi sa sầm. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, thấy vẻ mặt Mộ Dung Thư chẳng chút dao động, vô cùng bình tỉnh.
Mấy người đối diện cũng không trả lời. Vũ Văn Khải nhất thời kinh hoảng. Hắn cười ngây ngô vài tiếng rồi muốn từ bên cạnh mấy người Mộ Dung Thư rời đi.
"Cũng không còn sớm, ta về nghỉ ngơi."
Hắn muốn bỏ đi làm cho Đại phu nhân sợ hãi, sắc mặt tái nhợt! Thấy hành động của Vũ Văn Khải, nhất thời sắc mặt lại đỏ lên. Gặp tình huống này mà hắn lại để nàng một mình đối mặt! Dù sao cũng là hắn hẹn nàng ra! Vốn tưởng nơi này kín đáo, không ngờ vẫn bị người khác phát hiện! Đại phu nhân hiểu rõ, dù lúc này nàng có lý do rõ ràng đến dâu, Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi cũng sẽ không tin tưởng, dù sao không ai là người mù.
Thế nhưng, nàng thật ra không lo lắng việc Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi sẽ đuổi tận giết tuyệt, người gian díu với nàng là Nhị gia của phủ Nam Dương Vương. Nếu chuyện này truyền đi, người mất mặt đầu tiên chính là Vũ Văn Mặc!
"Nói xem, là chuyện gì xảy ra?" Mộ Dung Thư lạnh giọng hỏi.
Thẩm Trắc phi sắc mặt âm trầm, dù Đại phu nhân đến cùng có phải là thiếp của Vũ Văn Mặc không, giờ gây ra chuyện đáng chê cười như vậy, nếu truyền ra ngoài thì thể diện Vương phủ biết để vào đâu? Hơn nữa người gian díu với thiếp của Vương gia lại chính là Vũ Văn Khải! Làm sao Vũ Văn Mặc chịu nổi điều này? Sắc mặt Thẩm Trắc phi lúc này muốn bao nhiêu khó coi là có bấy nhiêu. Nàng nhìn về phía Vũ Văn Khải, giọng nói cũng lạnh như băng: "Nhị gia và Đại phu nhân bắt đầu từ khi nào?" Vừa rồi hai người đó nói chuyện bọn họ nghe được rất rõ ràng. Lời nói quen thuộc như thế tuyệt đối không phải lần một lần hai là có thể, yêu đương vụng trộm cũng không phải một sớm một chiều.
Mấy người Mã hộ vệ nhìn chằm chằm Vũ Văn Khải.
Vũ Văn Khải bị nhìn đến nổi tức giận!
Hắn cau mày nói: "Hai chúng ta chỉ là gặp dịp thì chơi."
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Mộ Dung Thư đã không khống chế được mà cong lên. Câu trả lời này của Vũ Văn Khải khiến nàng hết sức bất ngờ! Lúc này giãy giụa còn có ích gì? Thế nhưng, mấy lời vừa rồi của Đại phu nhân và Vũ Văn Khải một lần nữa vang lên trong đầu. Về chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ! Xem ra muốn biết kết quả là chuyện gì xảy ra, còn phải tìm hiểu từ phía Tứ phu nhân. Nàng nghiêng đầu nhìn quanh nhưng không thấy bóng dángTứ phu nhân.
Đôi mắt dần lạnh đi, vẻ mặt Mộ Dung Thư bực bội, hiện tại nàng hoàn toàn có thể khẳng định, việc này tuyệt đối có liên quan đến Tứ phu nhân!
Thân hình Đại phu nhân run run, nàng nghe Vũ Văn Khải giải thích mà trái tim như chết lặng. Khuôn mặt nhỏ nhắnb trắng bệch càng thêm tái nhợt! Lúc này, sao còn có thể thấy thấy khuôn mặt nhiễm dục vọng vừa rồi! Đây không phải là tự lấy đá đập chân mình?
"Đại phu nhân, nếu ngươi không lên tiếng, bản Vương phi cũng không biết xử trí ngươi thế nào mới là thỏa đáng nhất." Mộ Dung Thư cau mày nói.
Nghe vậy, Đại phu nhân quỳ sụp xuống, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không một tia sợ hãi: "Nếu Vương phi và Thẩm Trắc phi đã thấy được, còn có nghi ngờ gì nữa? Đúng là ta đã gian díu với Nhị gia." Mặc dù vậy nhưng thân hình run rẩy kịch liệt đã bán đứng sự bình tĩnh của nàng!
"Ngươi! Nói vớ nói vẩn cái gì!" Vũ Văn Khải tức giận quát một tiếng! Nói gì đi nữa cũng không thể thừa nhận chuyện này, bằng không để Vũ Văn Mặc biết, chỗ nào còn có đường sống cho hắn!
Nhìn vẻ tức giận của Vũ Văn Khải, Đại phu nhân khinh thường cười. Không thể ngờ hắn là một nam nhân vô trách nhiệm và hèn nhát như thế! Đã đến nước này, là hắn liên lụy đến nàng mà hắn còn trốn tránh. Ở trong mắt mọi người, hắn cùng thằng hề gánh hát có khác gì nhau?
"Nhị gia cho rằng lúc này phủ nhận sẽ có người tin sao?"
Lời này vừa nói ra, thân hình Vũ Văn Khải lảo đảo, không ngừng lui về phía sau, đến khi đụng một cái cây cao to phía sau mới dừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi.
Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh. Đại phu nhân và Vũ Văn Khải rơi vào tình trạng này đều do hai người tự làm tự chịu. Không ai đồng tình, dù sao người đáng thương tất có chỗ đáng hận, mà hành vi lúc này của Vũ Văn Khải xem ra còn không bằng một nữ nhân!
"Tỷ tỷ, chuyện này xử lý như thế nào?" Thẩm Trắc phi thấp giọng hỏi. Dù sao chuyện này liên quan đến thể diện Vương phủ. Nếu truyền ra ngoài, chắc chắn khiến người người chê cười phủ Nam Dương Vương!
Mấy người trong rừng cây nhỏ đều nhìn Mộ Dung Thư, cùng đợi nàng trả lời.
Mộ Dung Thư yên lặng.
Mọi người tưởng rằng Mộ Dung Thư đang khó xử, cho nên mới phải yên lặng lâu như vậy. Mộ Dung Thư ngẩng đầu, ngáp một cái. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, uể oải nói: "Sau khi có thai rất dễ mệt mỏi, vừa rồi lại đang muốn đi ngủ. Đúng rồi, vừa nãy Thẩm Tắc phi hỏi bản Vương phi cái gì?"
Thẩm Trắc phi nhíu mày, nhẫn nại hỏi lại: "Xử trí Đại phu nhân và Nhị gia như thế nào?" Nàng không tin Mộ Dung Thư không nghe rõ lời của nàng! Rõ ràng muốn nàng khó chịu.
Sắc mặt Đại phu nhân tái nhợt, hoảng hốt nhìn Mộ Dung Thư. Nàng và Mộ Dung Thư đúng là từng có va chạm. Nàng đã vài lần hãm hại Mộ Dung Thư, nghĩ là lần này Mộ Dung Thư sẽ không dễ dàng nhẹ tay với mình.
Lại nhìn Vũ Văn Khải bên cạnh đã sợ tới mức nói không ra lời! Khinh thường trong mắt Đại phu nhân càng đậm. Nàng vốn cho rằng hắn là nam nhân chân chính, không thể tưởng tượng được lá gan còn không lớn bằng một nữ nhân như nàng.
Mộ Dung Thư lại ngáp một cái, nhìn Thẩm trắc phi, cười nói: "Thẩm Trắc phi quản sự hơn hai năm, chút chuyện nhỏ này để Thẩm Trắc phi ngươi tới xử lý đi. Bản Vương phi có thai không được tức giận, cũng không thể thức đêm. Nên quay về Mai viên, làm phiền Thẩm Trắc phi vậy." Nàng đến đây cũng chỉ để xác định một việc mà thôi, bây giờ đã xác định, không đáng làm cho tay mình dính máu. Nếu Thẩm Trắc phi thích quản sự như vậy, thì chuyện này giao cho nàng ta giải quyết đi!
Thẩm Trắc phi nghe vậy, trong lòng lửa giận càng tăng cao. Không thể tưởng tượng được Mộ Dung Thư lại đem chuyện khó giải quyết như vậy hoàn toàn đẩy hết cho một mình nàng! Một câu 'ta có thai' đã làm cho không ai có thể phản bác! Nếu nàng từ chối, Mộ Dung Thư chắc chắn sẽ nói lại 'chút chuyện nhỏ này cũng không làm được sao ngươi có thể quản sự'? Dù làm cách nào nàng cũng đều chịu thiệt!
"Có điều chuyện này liên quan đến thể diện của Vương gia, Thẩm Trắc phi cần phải giải quyết nhanh chóng một chút, không nên để nhiều người biết việc này. Phải làm gì thì cứ làm, cần nhẫn tâm thì nhẫn tâm, nên khoan dung thì hãy khoan dung một chút." Mộ Dung Thư che miệng ngáp vài cái rồi nhẹ giọng dặn dò Thẩm Trắc phi.
Nghe vậy, Thẩm Trắc phi âm thầm cắn răng, trên mặt không dám có một tia bất mãn, chỉ có thể gật đầu đáp: "Muội muội xin nghe lời tỷ tỷ dạy, chắc chắn sẽ không để cho tỷ tỷ bận tâm."
"Được. Vậy bản Vương phi quay về Mai viên đây." Mộ Dung Thư gật đầu, sau đó quả thực không quay đầu lại rời đi.
Đại phu nhân vốn đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tinh tường không có một tia độ ấm của Thẩm Trắc phi, trong lòng chợt lạnh, nhớ tới cách Thẩm Trắc phi đã từng đối phó Khương bà tử! Trước mắt, Thẩm Trắc phi vì có thể xử lý ổn thỏa việc này, không để người khác bàn tán, khiến Vương gia vừa lòng, chắc chắn sẽ không nhân từ mà nương tay với nàng! Nàng lập tức xụi lơ trên mặt đất, thật ra lúc này nàng rất tình nguyện để Mộ Dung Thư xử lý mình!
Lúc này cho dù hối hận cũng đã muộn. Sớm biết như thế thì không nên có suy nghĩ muốn hồng hạnh vượt tường*,đêm nay càng không nên ra ngoài!
*: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình
Vũ Văn Khải cười nịnh nọt nói với Thẩm Trắc phi: "Đều là người một nhà, một chút chuyện nhỏ này, Thẩm Trắc phi cứ giả vờ như không nhìn thấy là được. Về sau gia sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện tương tự."
Nghe vậy, Thẩm Trắc phi không nhịn được một tiếng cười lạnh, trong lòng đang buồn bực, lúc này nhìn đến sắc mặt ghê tởm của Vũ Văn Khải, không khỏi mở miệng nói: "Sớm biết như thế sao còn làm! Mã hộ vệ, đưa Nhị gia và Đại phu nhân đến Trúc viên cho ta xử trí." Giọng nói của Thẩm Trắc phi không có một tia cảm tình. Tiếp theo ra lệnh: "Chuyện tối nay không được truyền đi!"
"Vâng ạ."
Đại phu nhân biết tất cả đã kết thúc. Ngay sau khi gả vào Vương phủ, nàng luôn dè dặt cẩn trọng nhưng vì nhất thời mê muội mà đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Thẩm Trắc phi tuyệt đối không để nàng sống qua đêm nay. Nhưng nàng hiểu rõ, là Mộ Dung Thư muốn đưa nàng vào chỗ chết!
Vũ Văn Khải cũng không quá sợ hãi, dù sao hắn là Nhị đệ Vũ Văn Mặc, Thẩm Trắc phi tuyệt đối sẽ không làm gì hắn! Kết quả tệ nhất chính là bị đuổi ra khỏi phủ Nam Dương Vương mà thôi.
Thẩm Trắc phi nhíu chặt mày nhìn Đại phu nhân và Vũ Văn Khải, đồng tử co rụt lại, lộ vẻ chán ghét hết sức rõ ràng.
…
Trên đường Mộ Dung Thư quay lại Mai viên, lúc này Hồng Lăng mới phát hiện thiếu một người: "Sao lại không thấy Tứ phu nhân?" Rõ ràng cùng đi rừng cây nhỏ, sao bây giờ không thấy người?
"Gặp tình huống nguy hiểm, chạy." Mộ Dung Thư cười lạnh nói. Chiêu mượn đao giết người này của Tứ phu nhân dùng không sai! Rõ ràng là nàng ta cùng Vũ Văn Khải ở trong rừng cây nhỏ đó gian díu nhưng lại đổ oan lên đầu Đại phu nhân, người vốn hoan ái với cùng Vũ Văn Khải mới mấy lần!
Theo nàng đoán, sau khi Tứ phu nhân biết chuyện Đại phu nhân và Vũ Văn Khải, bị ghen tị thúc đẩy nên đã lập ra cái bẫy này. Không thể tưởng tượng được cuối cùng Đại phu nhân lại thua trên tay Tứ phu nhân!
Càng khiến nàng không biết nên cười hay không chính là Vũ Văn Khải, nam nhân này kết quả có chỗ nào tốt?
Hồng Lăng vô cùng khó hiểu: "Ý Vương phi là sao? Nô tì không hiểu."
Mộ Dung Thư lắc đầu cười khẽ: "Hãy giám sát chặt chẽ động tĩnh của Tứ phu nhân." Tứ phu nhân gây ra chuyện này vốn đã lo âu thấp thỏm, sợ là giờ đang rất lo lắng bị nàng đoán được chân tướng, vì vậy vừa rồi mới yên lặng rời đi.
Thế nhưng, thật ra chuyện này cũng không dính dáng gì nhiều với nàng! Dù sao tối hôm qua khi Mã hộ vệ nhìn thấy Tứ phu nhân và Vũ Văn Khải chia nhau ra đi rừng cây nhỏ xong chắc chắn hắn đã bẩm báo việc này với Vũ Văn Mặc.
"Vâng. Nô tỳ sẽ để ý." Hồng Lăng đáp.
…
Hôm sau, khi đang dùng điểm tâm, Thẩm Trắc phi đã phái người đến báo lại.
"Đại phu nhân không tuân thủ nữ tắc, phạm vào thất xuất chi điều. Thẩm Trắc phi dựa theo quy củ phạt đánh bụng Đại phu nhân năm mươi trượng. Vì Nhị gia là Nhị đệ của Vương gia, Thẩm Trắc phi không tiện trách phạt, nhưng để tránh lại xảy ra chuyện tương tự, Thẩm trắc phi yêu cầu Nhị gia hôm nay phải ra khỏi phủ!" Tú Ngọc nhẹ giọng bẩm báo.
Mộ Dung Thư nhướng mày, thủ đoạn của Thẩm Trắc phi quả nhiên ác độc! Tuy Đại phu nhân gian díu với người khác nhưng không có thai, mà Thẩm Trắc phi với một câu phòng ngừa hậu hoạn lại phạt đánh bụng năm mươi trượng! Diệt trừ nguy cơ ngày sau Đại phu nhân có thai khiến Vương gia mang tiếng đội nón xanh, hơn nữa dùng cách thức này, tương lai Đại phu nhân muốn có thai cũng rất khó chứ chưa nói đến chuyện có thể sống tiếp hay không.
Tú Ngọc thấy Mộ Dung Thư không nói, lại tiếp: "Nếu Đại phu nhân phạm vào thất xuất chi điều, theo lẽ thường nên bị hưu*. Thẩm Trắc phi đã sai người đưa trả Đại phu nhân về Đỗ gia."
*: bỏ, giống ly hôn đó
Mộ Dung Thư gật đầu: "Ừ, ngươi lui ra đi."
"Vừa rồi nô tì có thấy Đại phu nhân. Đã hấp hối. Nghe người ta nói, đánh xong, nếu xương cốt khỏe mạnh rất nhanh có thể xuống giường đi lại. Có điều sau này không thể có thai. Nếu như không tốt, đời này cũng không thể xuống giường, cả đời đều ốm yếu bệnh tật." Hồng Lăng thở dài nói. Mặc dù Đại phu nhân yêu đương vụng trộm bị trừng phạt là đúng tội, nhưng lại không nghĩ rằng nàng ta sẽ bị đánh đến năm mươi trượng. Cứ như vậy, ngược lại không bằng chết đi còn hơn!
"Đỗ gia có gia tài bạc triệu, muốn trị bệnh cho Đỗ Khả là rất dễ dàng." Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời. Chẳng qua Đỗ Khả là gian díu với nam nhân mới bị bỏ, bị phạt, không biết Đỗ gia có thể chấp nhận được nàng hay không! Lúc trước không phải Liễu Ngọc Nhi cũng vì tiếng thông dâm mà không được Liễu gia đưa về sao? Vì vậy nên cuối cùng Liễu Ngọc Nhi mới rơi vào kết cục như vậy. Chẳng qua tính chất câu chuyện của hai người không giống nhau, Liễu Ngọc Nhi dịu dàng hiền thục bị người vu oan, mà Đỗ Khả lại là…
Ngoài cửa truyền đến giọng nói Thanh Bình: "Vương phi, Tần di nương quỳ ngoài cửa muốn cầu kiến Vương phi."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày. Lúc này Tần di nương tới là muốn cầu xin nàng đừng đuổi bọn họ khỏi Vương phủ? Tần di nương đúng là da mặt dày.
Vũ Văn Khải phạm phải loại chuyện này, ăn cơm của Vũ Văn Mặc, uống nước của Vũ Văn Mặc, ở phủ của Vũ Văn Mặc! Còn không nghĩ đến hậu quả mà gian díu với nữ nhân của Vũ Văn Mặc! Không chỉ một mà đến hai người! Tần di nương, bà ta còn có mặt mũi đến đây sao!
"Bảo Tần di nương ngày khác lại tới, hôm nay bản Vương phi không tiếp khách." Mộ Dung Thư lạnh giọng ra lệnh.
"Vâng!" Một lát sau, ngoài cửa lại truyền tới tiếng của Thanh Bình.
"Bẩm Vương phi, Tần di nương quỳ trước cửa không chịu đi. Bà ấy nói nếu không gặp được Vương phi tuyệt đối không đứng lên. Còn có, Tiết chưởng quỹ cầu kiến."
Tiết chưởng quỹ? Ông ta sẽ không đến gặp nàng trừ khi có việc. Chẳng lẽ là trong cửa hàng xảy ra chuyện?
"ĐưaTiết chưởng quỹ tới nhà kề đợi một lát. Về phần Tần di nương, không cần để ý bà ta. Nếu quá lắm thì gọi Mã hộ vệ tới."
Tần di nương, người này thật sự là đáng ghét! Một chút lòng tự trọng cũng không có. Nàng không muốn dính dáng gì với người như thế.
Nhà kề.
Tiết chưởng quỹ vừa thấy Mộ Dung Thư, lập tức đứng dậy ôm quyền nói: "Nô tài tham kiến Vương phi."
"Tiết chưởng quỹ không cần đa lễ. Ngồi xuống đi, cửa hàng có chuyện gì phải không?" Mộ Dung Thư ngồi xuống rồi hạ giọng hỏi.
Trên mặt Tiết chưởng quỹ đúng là rất lo lắng, nghe Mộ Dung Thư hỏi liền trả lời: "Gần đây, bên cạnh cửa hàng của chúng ta, thậm chí là trên phố đều mở mấy cửa hàng giống như cửa hàng của Vương phi. Hơn nữa giá cả so với cửa hàng chúng ta thấp hơn gần ba phần! Vốn tưởng là bọn họ khai trương nên ưu đãi cho khách hàng mới, không ngờ đối phương lại kéo dài đến nửa tháng như thế. Gần như tất cả khách quen đều đến cửa hàng của bọn họ mà trong cửa hàng chúng ta đã năm sáu ngày không có một cuộc mua bán nào."
Lời chất vấn của nam nhân kia, nữ nhân còn chưa kịp nghe đã bị gió thổi tán, bị từng trận khoái cảm ập tới che phủ.
Mộ Dung Thư nhướng mày. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hiện trường xuân cung đồ! Tại một đêm nguyệt hắc phong cao*, nghe qua khiến ai cũng cảm thấy dựng tóc gáy. Nghiêng đầu nhìn lại, những người đi theo nàng và người tới trước đều rất bất ngờ trước tình cảnh này, đồng loạt cúi đầu.
*: tối trời gió lớn, thích hợp làm việc mờ ám
Tứ phu nhân hiển nhiênvô cùng khẩn trương, nhưng mà khi nàng ta nghe được âm thanh nam nữ hoan ái thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mã hộ vệ không hổ là trầm ổn, đáng được Vũ Văn Mặc tin cậy, trên khuôn mặt luôn luôn cúi gằm không thấy bất kỳ biểu tình gì, ngay cả hai người hộ vệ đi cùng cũng không hề biến sắc.
Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư nói: "Vương phi, đi vào không ạ?"
Mộ Dung Thư lắc đầu: "Không. Nàng không hưng phấn đến mức đó, mà càng muốn chờ xem người ta xử lí như thế nào. Chờ một lát đi, Thẩm Trắc phi chắc tới nhanh thôi."
Dứt lời, đuôi mắt nhìn lướt qua người đang rất bình tĩnh, Tứ phu nhân.
"Vâng ạ."
Trong rừng cây không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ. Một đợt lại một đợt. Xem ra đây là lần thứ hai!
Một lát sau, đoàn người Thẩm Trắc phi đến.
Từ xa Thẩm Trắc phi đã nhìn thấy đèn lồng đỏ phía trước, cũng nhìn thấy vài bóng người đứng quanh quầng sáng của đèn lồng.
"Chủ tử, xem ra chuyện Đại phu nhân gian díu với người khác là thật. Nếu không Vương phi sẽ chẳng sai người tới gọi người." Tú Ngọc đi sát phía sau Thẩm Trắc phi, nói khẽ.
"Gọi ta đến là muốn lợi dụng ta làm việc thay nàng mà thôi. Nàng đưa ra ý này đúng là rất hay!" Thẩm Trắc phi hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng trả lời.
Đợi khi đến trước mặt Mộ Dung Thư, Thẩm trắc phi nhẹ nhàng thi lễ: "Muội muội bái kiến tỷ tỷ."
"Không ngờ Thẩm Trắc phi tới nhanh như thế. Vậy thì không cần chờ nữa, chúng ta vào thôi." Mộ Dung Thư gật đầu, ôn nhu cười nói.
Thẩm trắc phi đáp: "Vâng." Nàng phát hiện Tứ phu nhân đứng bên cạnh Mộ Dung Thư, nàng ta sao lại ở chỗ này? Nghe người ta nói, mấy ngày này nàng ta khá gần gũi với Mộ Dung Thư! Không ngờ nhanh như vậy đã được Mộ Dung Thư tin tưởng.
Ngay lúc mọi người theo âm thanh đi vào, Tứ phu nhân càng đi càng chậm, cuối cùng rớt lại phía sau hộ vệ.
Trong rừng cây, âm thanh rên rỉ càng ngày càng yếu, mơ hồ trong đó truyền đến giọng nói của nam nữ.
"Qua lần này cũng không biết khi nào mới có thể lại gặp nhau đây." Giọng nam nhân.
Nữ nhân đáp: "Có điều rừng cây nhỏ này có thể xem là một nơi kín đáo, nửa đêm chẳng còn ai tới. Về sau có cơ hội chúng ta gặp nhau ở đây đi."
"Đúng rồi, Khả nhi, ngươi vẫn chưa trả lời gia, sao ngươi biết nơi này?"
Suy nghĩ của Đại phu nhân vốn còn hỗn loạn trong hơi thở tình dục, nghe được câu hỏi của Vũ Văn Khải, ý thức còn chưa kịp phục hồi đã nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.
"Có người đến!" Đại phu nhân như chim nhỏ bị kinh hãi đứng bật dậy, trường bào nam nhân vốn che trên người người tuột xuống, nhất thời cơ thể trần như nhộng hiện ra dưới ánh trăng. Nàng vội nhặt y phục bên cạnh lên, hấp tấp quấn lại.
Vũ Văn Khải nhíu mày: "Đã trễ thế này sao còn có người tới?" Tuy hắn nghi ngờ nhưng tiếng bước chân kia rõ ràng không phải chỉ một người, nên cũng cuống quýt mặc y phục vào.
Ánh sáng của đèn tới rất nhanh, khi y phục của Vũ Văn Khải và Đại phu nhân còn chưa chỉnh tề, một hàng sáu bảy người đã ở trước mặt hai người bọn họ.
Nhìn về hướng đèn lồng màu đỏ, tay Đại phu nhân đang cột dây áo khựng lại, đó là Mộ Dung Thư, Thẩm Trắc phi! Phía sau hai người này còn có vài nha hoàn và ba tên hộ vệ!
Đại phu nhân y phục không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, sắc mặt đỏ ửng, trong không khí còn có hương vị dâm mị. Ngay cả nếu người khác không nghe được mấy câu nói vừa rồi của bọn họ mà chỉ cần thấy tình cảnh trước mắt là có thể chắc Đại phu nhân và Vũ Văn Khải có gian tình!
Trong lúc tay chân luống cuống, Vũ Văn Khải bên cạnh đã mặc xong y phục. Hắn vuốt lại đầu tóc có chút toán loạn, dè dặt nhìn về phía Mộ Dung Thư cùng Thẩm trắc phi, cười nói: "Thật là trùng hợp, sao tối nay mọi người lại cùng đến rừng cây nhỏ này tản bộ thế? Nhị đệ ta vừa mới gặp Đại phu nhân, giờ lại gặp tẩu tử và Thẩm Trắc phi."
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Trắc phi sa sầm. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, thấy vẻ mặt Mộ Dung Thư chẳng chút dao động, vô cùng bình tỉnh.
Mấy người đối diện cũng không trả lời. Vũ Văn Khải nhất thời kinh hoảng. Hắn cười ngây ngô vài tiếng rồi muốn từ bên cạnh mấy người Mộ Dung Thư rời đi.
"Cũng không còn sớm, ta về nghỉ ngơi."
Hắn muốn bỏ đi làm cho Đại phu nhân sợ hãi, sắc mặt tái nhợt! Thấy hành động của Vũ Văn Khải, nhất thời sắc mặt lại đỏ lên. Gặp tình huống này mà hắn lại để nàng một mình đối mặt! Dù sao cũng là hắn hẹn nàng ra! Vốn tưởng nơi này kín đáo, không ngờ vẫn bị người khác phát hiện! Đại phu nhân hiểu rõ, dù lúc này nàng có lý do rõ ràng đến dâu, Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi cũng sẽ không tin tưởng, dù sao không ai là người mù.
Thế nhưng, nàng thật ra không lo lắng việc Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi sẽ đuổi tận giết tuyệt, người gian díu với nàng là Nhị gia của phủ Nam Dương Vương. Nếu chuyện này truyền đi, người mất mặt đầu tiên chính là Vũ Văn Mặc!
"Nói xem, là chuyện gì xảy ra?" Mộ Dung Thư lạnh giọng hỏi.
Thẩm Trắc phi sắc mặt âm trầm, dù Đại phu nhân đến cùng có phải là thiếp của Vũ Văn Mặc không, giờ gây ra chuyện đáng chê cười như vậy, nếu truyền ra ngoài thì thể diện Vương phủ biết để vào đâu? Hơn nữa người gian díu với thiếp của Vương gia lại chính là Vũ Văn Khải! Làm sao Vũ Văn Mặc chịu nổi điều này? Sắc mặt Thẩm Trắc phi lúc này muốn bao nhiêu khó coi là có bấy nhiêu. Nàng nhìn về phía Vũ Văn Khải, giọng nói cũng lạnh như băng: "Nhị gia và Đại phu nhân bắt đầu từ khi nào?" Vừa rồi hai người đó nói chuyện bọn họ nghe được rất rõ ràng. Lời nói quen thuộc như thế tuyệt đối không phải lần một lần hai là có thể, yêu đương vụng trộm cũng không phải một sớm một chiều.
Mấy người Mã hộ vệ nhìn chằm chằm Vũ Văn Khải.
Vũ Văn Khải bị nhìn đến nổi tức giận!
Hắn cau mày nói: "Hai chúng ta chỉ là gặp dịp thì chơi."
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Mộ Dung Thư đã không khống chế được mà cong lên. Câu trả lời này của Vũ Văn Khải khiến nàng hết sức bất ngờ! Lúc này giãy giụa còn có ích gì? Thế nhưng, mấy lời vừa rồi của Đại phu nhân và Vũ Văn Khải một lần nữa vang lên trong đầu. Về chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ! Xem ra muốn biết kết quả là chuyện gì xảy ra, còn phải tìm hiểu từ phía Tứ phu nhân. Nàng nghiêng đầu nhìn quanh nhưng không thấy bóng dángTứ phu nhân.
Đôi mắt dần lạnh đi, vẻ mặt Mộ Dung Thư bực bội, hiện tại nàng hoàn toàn có thể khẳng định, việc này tuyệt đối có liên quan đến Tứ phu nhân!
Thân hình Đại phu nhân run run, nàng nghe Vũ Văn Khải giải thích mà trái tim như chết lặng. Khuôn mặt nhỏ nhắnb trắng bệch càng thêm tái nhợt! Lúc này, sao còn có thể thấy thấy khuôn mặt nhiễm dục vọng vừa rồi! Đây không phải là tự lấy đá đập chân mình?
"Đại phu nhân, nếu ngươi không lên tiếng, bản Vương phi cũng không biết xử trí ngươi thế nào mới là thỏa đáng nhất." Mộ Dung Thư cau mày nói.
Nghe vậy, Đại phu nhân quỳ sụp xuống, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không một tia sợ hãi: "Nếu Vương phi và Thẩm Trắc phi đã thấy được, còn có nghi ngờ gì nữa? Đúng là ta đã gian díu với Nhị gia." Mặc dù vậy nhưng thân hình run rẩy kịch liệt đã bán đứng sự bình tĩnh của nàng!
"Ngươi! Nói vớ nói vẩn cái gì!" Vũ Văn Khải tức giận quát một tiếng! Nói gì đi nữa cũng không thể thừa nhận chuyện này, bằng không để Vũ Văn Mặc biết, chỗ nào còn có đường sống cho hắn!
Nhìn vẻ tức giận của Vũ Văn Khải, Đại phu nhân khinh thường cười. Không thể ngờ hắn là một nam nhân vô trách nhiệm và hèn nhát như thế! Đã đến nước này, là hắn liên lụy đến nàng mà hắn còn trốn tránh. Ở trong mắt mọi người, hắn cùng thằng hề gánh hát có khác gì nhau?
"Nhị gia cho rằng lúc này phủ nhận sẽ có người tin sao?"
Lời này vừa nói ra, thân hình Vũ Văn Khải lảo đảo, không ngừng lui về phía sau, đến khi đụng một cái cây cao to phía sau mới dừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi.
Trong lòng Mộ Dung Thư cười lạnh. Đại phu nhân và Vũ Văn Khải rơi vào tình trạng này đều do hai người tự làm tự chịu. Không ai đồng tình, dù sao người đáng thương tất có chỗ đáng hận, mà hành vi lúc này của Vũ Văn Khải xem ra còn không bằng một nữ nhân!
"Tỷ tỷ, chuyện này xử lý như thế nào?" Thẩm Trắc phi thấp giọng hỏi. Dù sao chuyện này liên quan đến thể diện Vương phủ. Nếu truyền ra ngoài, chắc chắn khiến người người chê cười phủ Nam Dương Vương!
Mấy người trong rừng cây nhỏ đều nhìn Mộ Dung Thư, cùng đợi nàng trả lời.
Mộ Dung Thư yên lặng.
Mọi người tưởng rằng Mộ Dung Thư đang khó xử, cho nên mới phải yên lặng lâu như vậy. Mộ Dung Thư ngẩng đầu, ngáp một cái. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, uể oải nói: "Sau khi có thai rất dễ mệt mỏi, vừa rồi lại đang muốn đi ngủ. Đúng rồi, vừa nãy Thẩm Tắc phi hỏi bản Vương phi cái gì?"
Thẩm Trắc phi nhíu mày, nhẫn nại hỏi lại: "Xử trí Đại phu nhân và Nhị gia như thế nào?" Nàng không tin Mộ Dung Thư không nghe rõ lời của nàng! Rõ ràng muốn nàng khó chịu.
Sắc mặt Đại phu nhân tái nhợt, hoảng hốt nhìn Mộ Dung Thư. Nàng và Mộ Dung Thư đúng là từng có va chạm. Nàng đã vài lần hãm hại Mộ Dung Thư, nghĩ là lần này Mộ Dung Thư sẽ không dễ dàng nhẹ tay với mình.
Lại nhìn Vũ Văn Khải bên cạnh đã sợ tới mức nói không ra lời! Khinh thường trong mắt Đại phu nhân càng đậm. Nàng vốn cho rằng hắn là nam nhân chân chính, không thể tưởng tượng được lá gan còn không lớn bằng một nữ nhân như nàng.
Mộ Dung Thư lại ngáp một cái, nhìn Thẩm trắc phi, cười nói: "Thẩm Trắc phi quản sự hơn hai năm, chút chuyện nhỏ này để Thẩm Trắc phi ngươi tới xử lý đi. Bản Vương phi có thai không được tức giận, cũng không thể thức đêm. Nên quay về Mai viên, làm phiền Thẩm Trắc phi vậy." Nàng đến đây cũng chỉ để xác định một việc mà thôi, bây giờ đã xác định, không đáng làm cho tay mình dính máu. Nếu Thẩm Trắc phi thích quản sự như vậy, thì chuyện này giao cho nàng ta giải quyết đi!
Thẩm Trắc phi nghe vậy, trong lòng lửa giận càng tăng cao. Không thể tưởng tượng được Mộ Dung Thư lại đem chuyện khó giải quyết như vậy hoàn toàn đẩy hết cho một mình nàng! Một câu 'ta có thai' đã làm cho không ai có thể phản bác! Nếu nàng từ chối, Mộ Dung Thư chắc chắn sẽ nói lại 'chút chuyện nhỏ này cũng không làm được sao ngươi có thể quản sự'? Dù làm cách nào nàng cũng đều chịu thiệt!
"Có điều chuyện này liên quan đến thể diện của Vương gia, Thẩm Trắc phi cần phải giải quyết nhanh chóng một chút, không nên để nhiều người biết việc này. Phải làm gì thì cứ làm, cần nhẫn tâm thì nhẫn tâm, nên khoan dung thì hãy khoan dung một chút." Mộ Dung Thư che miệng ngáp vài cái rồi nhẹ giọng dặn dò Thẩm Trắc phi.
Nghe vậy, Thẩm Trắc phi âm thầm cắn răng, trên mặt không dám có một tia bất mãn, chỉ có thể gật đầu đáp: "Muội muội xin nghe lời tỷ tỷ dạy, chắc chắn sẽ không để cho tỷ tỷ bận tâm."
"Được. Vậy bản Vương phi quay về Mai viên đây." Mộ Dung Thư gật đầu, sau đó quả thực không quay đầu lại rời đi.
Đại phu nhân vốn đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tinh tường không có một tia độ ấm của Thẩm Trắc phi, trong lòng chợt lạnh, nhớ tới cách Thẩm Trắc phi đã từng đối phó Khương bà tử! Trước mắt, Thẩm Trắc phi vì có thể xử lý ổn thỏa việc này, không để người khác bàn tán, khiến Vương gia vừa lòng, chắc chắn sẽ không nhân từ mà nương tay với nàng! Nàng lập tức xụi lơ trên mặt đất, thật ra lúc này nàng rất tình nguyện để Mộ Dung Thư xử lý mình!
Lúc này cho dù hối hận cũng đã muộn. Sớm biết như thế thì không nên có suy nghĩ muốn hồng hạnh vượt tường*,đêm nay càng không nên ra ngoài!
*: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình
Vũ Văn Khải cười nịnh nọt nói với Thẩm Trắc phi: "Đều là người một nhà, một chút chuyện nhỏ này, Thẩm Trắc phi cứ giả vờ như không nhìn thấy là được. Về sau gia sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện tương tự."
Nghe vậy, Thẩm Trắc phi không nhịn được một tiếng cười lạnh, trong lòng đang buồn bực, lúc này nhìn đến sắc mặt ghê tởm của Vũ Văn Khải, không khỏi mở miệng nói: "Sớm biết như thế sao còn làm! Mã hộ vệ, đưa Nhị gia và Đại phu nhân đến Trúc viên cho ta xử trí." Giọng nói của Thẩm Trắc phi không có một tia cảm tình. Tiếp theo ra lệnh: "Chuyện tối nay không được truyền đi!"
"Vâng ạ."
Đại phu nhân biết tất cả đã kết thúc. Ngay sau khi gả vào Vương phủ, nàng luôn dè dặt cẩn trọng nhưng vì nhất thời mê muội mà đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Thẩm Trắc phi tuyệt đối không để nàng sống qua đêm nay. Nhưng nàng hiểu rõ, là Mộ Dung Thư muốn đưa nàng vào chỗ chết!
Vũ Văn Khải cũng không quá sợ hãi, dù sao hắn là Nhị đệ Vũ Văn Mặc, Thẩm Trắc phi tuyệt đối sẽ không làm gì hắn! Kết quả tệ nhất chính là bị đuổi ra khỏi phủ Nam Dương Vương mà thôi.
Thẩm Trắc phi nhíu chặt mày nhìn Đại phu nhân và Vũ Văn Khải, đồng tử co rụt lại, lộ vẻ chán ghét hết sức rõ ràng.
…
Trên đường Mộ Dung Thư quay lại Mai viên, lúc này Hồng Lăng mới phát hiện thiếu một người: "Sao lại không thấy Tứ phu nhân?" Rõ ràng cùng đi rừng cây nhỏ, sao bây giờ không thấy người?
"Gặp tình huống nguy hiểm, chạy." Mộ Dung Thư cười lạnh nói. Chiêu mượn đao giết người này của Tứ phu nhân dùng không sai! Rõ ràng là nàng ta cùng Vũ Văn Khải ở trong rừng cây nhỏ đó gian díu nhưng lại đổ oan lên đầu Đại phu nhân, người vốn hoan ái với cùng Vũ Văn Khải mới mấy lần!
Theo nàng đoán, sau khi Tứ phu nhân biết chuyện Đại phu nhân và Vũ Văn Khải, bị ghen tị thúc đẩy nên đã lập ra cái bẫy này. Không thể tưởng tượng được cuối cùng Đại phu nhân lại thua trên tay Tứ phu nhân!
Càng khiến nàng không biết nên cười hay không chính là Vũ Văn Khải, nam nhân này kết quả có chỗ nào tốt?
Hồng Lăng vô cùng khó hiểu: "Ý Vương phi là sao? Nô tì không hiểu."
Mộ Dung Thư lắc đầu cười khẽ: "Hãy giám sát chặt chẽ động tĩnh của Tứ phu nhân." Tứ phu nhân gây ra chuyện này vốn đã lo âu thấp thỏm, sợ là giờ đang rất lo lắng bị nàng đoán được chân tướng, vì vậy vừa rồi mới yên lặng rời đi.
Thế nhưng, thật ra chuyện này cũng không dính dáng gì nhiều với nàng! Dù sao tối hôm qua khi Mã hộ vệ nhìn thấy Tứ phu nhân và Vũ Văn Khải chia nhau ra đi rừng cây nhỏ xong chắc chắn hắn đã bẩm báo việc này với Vũ Văn Mặc.
"Vâng. Nô tỳ sẽ để ý." Hồng Lăng đáp.
…
Hôm sau, khi đang dùng điểm tâm, Thẩm Trắc phi đã phái người đến báo lại.
"Đại phu nhân không tuân thủ nữ tắc, phạm vào thất xuất chi điều. Thẩm Trắc phi dựa theo quy củ phạt đánh bụng Đại phu nhân năm mươi trượng. Vì Nhị gia là Nhị đệ của Vương gia, Thẩm Trắc phi không tiện trách phạt, nhưng để tránh lại xảy ra chuyện tương tự, Thẩm trắc phi yêu cầu Nhị gia hôm nay phải ra khỏi phủ!" Tú Ngọc nhẹ giọng bẩm báo.
Mộ Dung Thư nhướng mày, thủ đoạn của Thẩm Trắc phi quả nhiên ác độc! Tuy Đại phu nhân gian díu với người khác nhưng không có thai, mà Thẩm Trắc phi với một câu phòng ngừa hậu hoạn lại phạt đánh bụng năm mươi trượng! Diệt trừ nguy cơ ngày sau Đại phu nhân có thai khiến Vương gia mang tiếng đội nón xanh, hơn nữa dùng cách thức này, tương lai Đại phu nhân muốn có thai cũng rất khó chứ chưa nói đến chuyện có thể sống tiếp hay không.
Tú Ngọc thấy Mộ Dung Thư không nói, lại tiếp: "Nếu Đại phu nhân phạm vào thất xuất chi điều, theo lẽ thường nên bị hưu*. Thẩm Trắc phi đã sai người đưa trả Đại phu nhân về Đỗ gia."
*: bỏ, giống ly hôn đó
Mộ Dung Thư gật đầu: "Ừ, ngươi lui ra đi."
"Vừa rồi nô tì có thấy Đại phu nhân. Đã hấp hối. Nghe người ta nói, đánh xong, nếu xương cốt khỏe mạnh rất nhanh có thể xuống giường đi lại. Có điều sau này không thể có thai. Nếu như không tốt, đời này cũng không thể xuống giường, cả đời đều ốm yếu bệnh tật." Hồng Lăng thở dài nói. Mặc dù Đại phu nhân yêu đương vụng trộm bị trừng phạt là đúng tội, nhưng lại không nghĩ rằng nàng ta sẽ bị đánh đến năm mươi trượng. Cứ như vậy, ngược lại không bằng chết đi còn hơn!
"Đỗ gia có gia tài bạc triệu, muốn trị bệnh cho Đỗ Khả là rất dễ dàng." Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời. Chẳng qua Đỗ Khả là gian díu với nam nhân mới bị bỏ, bị phạt, không biết Đỗ gia có thể chấp nhận được nàng hay không! Lúc trước không phải Liễu Ngọc Nhi cũng vì tiếng thông dâm mà không được Liễu gia đưa về sao? Vì vậy nên cuối cùng Liễu Ngọc Nhi mới rơi vào kết cục như vậy. Chẳng qua tính chất câu chuyện của hai người không giống nhau, Liễu Ngọc Nhi dịu dàng hiền thục bị người vu oan, mà Đỗ Khả lại là…
Ngoài cửa truyền đến giọng nói Thanh Bình: "Vương phi, Tần di nương quỳ ngoài cửa muốn cầu kiến Vương phi."
Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày. Lúc này Tần di nương tới là muốn cầu xin nàng đừng đuổi bọn họ khỏi Vương phủ? Tần di nương đúng là da mặt dày.
Vũ Văn Khải phạm phải loại chuyện này, ăn cơm của Vũ Văn Mặc, uống nước của Vũ Văn Mặc, ở phủ của Vũ Văn Mặc! Còn không nghĩ đến hậu quả mà gian díu với nữ nhân của Vũ Văn Mặc! Không chỉ một mà đến hai người! Tần di nương, bà ta còn có mặt mũi đến đây sao!
"Bảo Tần di nương ngày khác lại tới, hôm nay bản Vương phi không tiếp khách." Mộ Dung Thư lạnh giọng ra lệnh.
"Vâng!" Một lát sau, ngoài cửa lại truyền tới tiếng của Thanh Bình.
"Bẩm Vương phi, Tần di nương quỳ trước cửa không chịu đi. Bà ấy nói nếu không gặp được Vương phi tuyệt đối không đứng lên. Còn có, Tiết chưởng quỹ cầu kiến."
Tiết chưởng quỹ? Ông ta sẽ không đến gặp nàng trừ khi có việc. Chẳng lẽ là trong cửa hàng xảy ra chuyện?
"ĐưaTiết chưởng quỹ tới nhà kề đợi một lát. Về phần Tần di nương, không cần để ý bà ta. Nếu quá lắm thì gọi Mã hộ vệ tới."
Tần di nương, người này thật sự là đáng ghét! Một chút lòng tự trọng cũng không có. Nàng không muốn dính dáng gì với người như thế.
Nhà kề.
Tiết chưởng quỹ vừa thấy Mộ Dung Thư, lập tức đứng dậy ôm quyền nói: "Nô tài tham kiến Vương phi."
"Tiết chưởng quỹ không cần đa lễ. Ngồi xuống đi, cửa hàng có chuyện gì phải không?" Mộ Dung Thư ngồi xuống rồi hạ giọng hỏi.
Trên mặt Tiết chưởng quỹ đúng là rất lo lắng, nghe Mộ Dung Thư hỏi liền trả lời: "Gần đây, bên cạnh cửa hàng của chúng ta, thậm chí là trên phố đều mở mấy cửa hàng giống như cửa hàng của Vương phi. Hơn nữa giá cả so với cửa hàng chúng ta thấp hơn gần ba phần! Vốn tưởng là bọn họ khai trương nên ưu đãi cho khách hàng mới, không ngờ đối phương lại kéo dài đến nửa tháng như thế. Gần như tất cả khách quen đều đến cửa hàng của bọn họ mà trong cửa hàng chúng ta đã năm sáu ngày không có một cuộc mua bán nào."