Edit: Hacphong
Mộ Dung Thư ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm từng chữ cái tiếng Anh. Anh văn cũng như tiếng mẹ đẻ thứ hai của nàng, Mộ Dung Thư chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể giải được những từ còn lại. Nàng cầm bút lông bắt đầu điền vào những ô còn trống.
Vũ Văn Mặc ngắm Mộ Dung Thư nghiêm túc như thế bỗng cảm thấy lúc này nàng rất đặc biệt, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa còn hiểu được chữ của người Tây Vực mà không một người Đại Hoa nào biết. Nhưng, hắn lại cảm thấy rất xa lạ. Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc chợt lóe. Hắn nhìn vầng trán thông minh của nàng, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Trong khi hắn thất thần, Mộ Dung Thư đã điền những chữ còn lại vào hết các ô trống!
– Xong rồi!
Mộ Dung Thư buông bút lông, ngẩng đầu chống lại con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc, cười nói.
Nàng xinh đẹp, tự tin như vậy! Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc lại sâu thêm mấy phần. Dường như bị mê hoặc bởi nụ cười rực rỡ của nàng, hắn cũng nhếch khóe môi, gật gật đầu:
– Cái này có nghĩa gì?
Mộ Dung Thư nhìn nụ cười của hắn có chút thất thần, sau khi nghe hỏi lập tức cúi đầu nhìn vào mảnh giấy. Lúc nãy nàng chỉ lo giải trò chơi ô chữ, cho nên cũng không để ý đọc mấy câu này.
Kết quả, sau khi nàng phiên dịch nghĩa của đoạn Anh văn đó, tươi cười bên môi bỗng tắt ngúm.
– Sao rồi?
Vũ Văn Mặc lại hỏi.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, thần sắc nặng nề lại lạnh lẽo.
– Cái này người lấy được ở đâu?
Vũ Văn Mặc nhanh chóng cau mày, nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, hỏi:
– Tại sao lại hỏi như vậy?
– Nếu những gì trong thư này là thật, như vậy phụ thân và những người trong phủ tướng quân đều là bị người khác hãm hại.
Mộ Dung Thư nhíu mày lạnh giọng trả lời. Thư này đúng là do người Tây Vực viết, hơn nữa còn là tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm tể tướng!
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc kinh ngạc nhìn nàng, môi mím chặt khẽ mở.
– Thư này lấy được từ phủ tể tướng.
Hắn làm cách nào cũng không nghĩ ra, đúng là rất ngoài ý muốn. Chẳng qua hắn chỉ thử một lần, lại thật không ngờ nàng thật sự có thể xem hiểu chữ Tây Vực, hơn nữa nhìn thái độ của nàng có vẻ như bức thư này có chứa tin tức quan trọng!
Quả thực như lời Triệu Sơ nói, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường! Chẳng lẽ, vì nàng không phải là nữ tử bình thường, cho nên nàng mới có những yêu cầu kia?
– Thì ra là thế. Đây là thư do tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm tể tướng. Có điều tướng quân Tây Vực hình như đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Thẩm tể tướng rồi, bức thư này có nhiều chỗ trống như vậy, nếu không phải là người hiểu rõ chữ Tây Vực, căn bản sẽ không giải được. Thẩm tể tướng chắc là không biết chữ Tây Vực nên không thể đoán được nội dung thư, thành ra mới không cất kỹ bức thư này như vậy, do đó gia mới dễ dàng tìm được.
Mộ Dung Thư nói với Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc nhíu mày, vô cùng nghi ngờ:
– Ta chưa từng nghe nói Thẩm tể tướng biết chữ Tây Vực.
– Nội dung bức thư này là: tội thông đồng với địch phản quốc của phụ thân là giả, là do hoàng thượng có ý hãm hại. Mà trong lần giao chiến trước Tây Vực quốc đã phát hiện ra manh mối, sau đó bèn tương kế tựu kế, giả vờ không biết gì. Về phần vì sao tướng quân Tây Vực phải viết một phong thư như vậy cho Thẩm tể tướng thì thần thiếp không rõ, trong thư cũng không đề cập đến.
Mộ Dung Thư trầm giọng giải thích. Tướng quân Tây Vực và Thẩm tể tướng giữ vai gì trong vụ án của Mộ Dung Thu? Hơn nữa, đây lại là thời không không có trong lịch sử, mà Tây Vực quốc đã biết trò chơi đoán chữ rồi sao? Hay là, người này cũng xuyên qua giống nàng?
Thẩm tể tướng thật sự xem không hiểu phong thư này ư? Như vậy, sao phong thư này lại xuất hiện ở phủ tể tướng? Thư là bị Vũ Văn Mặc lấy đi, nhưng nếu để người có ý đồ lấy được thì sẽ thế nào? Chắn chắn lúc đó phong ba sẽ nổi lên. Cũng giống như sóng gió ở phủ tướng quân!
Mộ Dung Thư to gan đoán rằng, những điều trong thư là sự thật, nếu là do Hoàng Thượng gây nên thì rất dễ hiểu, tại sao căn cơ vững chắc ổn định như phủ tướng quân lại dễ dàng sụp đổ như vậy!
Nàng nhìn sang Vũ Văn Mặc, thấy trong mắt hắn không còn vẻ nghi hoặc như lúc nãy, chứng tỏ hắn cũng đã đoán được mọi chuyện!
– Thư này không thể giữ.
Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói. Một khi thư này bị Hoàng Thượng nhìn thấy, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân.
Vũ Văn Mặc gật đầu, đem bức thư đốt cháy trên ngọn nến.
– Ngươi cứ xem như chưa từng nhìn thấy bức thư này.
Vũ Văn Mặc trầm giọng nói. Kết cục của phủ tướng quân đã không thể thay đổi, lúc này nếu lấy chuyện này ra để lật lại án, không phải là lựa chọn sáng suốt. Huống hồ, bức thư này cũng không hoàn chỉnh.
Hơn nữa, hắn tuyệt không thể liên lụy đến người con gái trước mắt này. Một khi liên lụy đến nàng, sẽ khiến nàng lâm vào nguy hiểm.
– Vâng, thần thiếp đã hiểu.
Mộ Dung Thư gật đầu đáp. Dù sao cũng chỉ là một bức thư, nàng cũng không biết được bức thư này đến cuối cùng là ý gì, nếu nàng muốn dựa vào bức thư này mà phát hiện ra cái gì thì đúng là vọng tưởng. Thế nhưng, nhờ vậy nàng có thể xác định, lúc này giữa Vũ Văn Mặc và hoàng đế đã xuất hiện sóng ngầm.
Có lẽ, Vũ Văn Mặc đã có dã tâm.
Nhưng, theo nàng thì cũng không phải đơn giản như vậy.
Vũ Văn Mặc nhìn nàng lạnh nhạt lại tự tin, thong dong, cảm giác đau đớn nhức nhối vì chuyện bức thư vừa biến mất nay lại xuất hiện, lại dần dần trở nên quen thuộc đến nhập vào xương tủy.
Mộ Dung Thư không phải là người vô tâm, nàng rất mẫn cảm lại cẩn thận. Nàng đã cảm giác được một hơi thở khác thường trong không khí, còn có tầm mắt nóng rực bao hàm tình cảm kia của hắn. Trong lòng nàng thở dài một tiếng, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, có lẽ…
Đáng tiếc, hắn và nàng dường như không thể có cùng suy nghĩ và kiên trì với đối phương.
Nói nàng ích kỷ cũng được, nói hắn không thể thay đổi cũng không sai. Nàng thừa nhận mình ích kỷ. Nàng vẫn kiên trì với suy nghĩ của bản thân, tình nguyện cực khổ cả đời cũng tuyệt đối không để mình rơi vào tình cảnh đáng thương, vì đàn ông mà đấu đá cùng nữ nhân khác, dần dần đánh mất chính mình.
Nàng nghĩ, nàng đúng là ích kỷ.
Mộ Dung Thư xoay người đi lướt qua Vũ Văn Mặc, dừng lại trước cửa sổ đang đóng chặt.
Vũ Văn Mặc cau chặt đôi mày rậm, bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi nắm thành quyền, nhìn bóng lưng nàng vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, đau đớn trong lòng càng sâu.
– Ngươi tuyệt đối không phải Mộ Dung Thư. Ngươi là ai?
Phía sau truyền đến âm thanh chất vấn của Vũ Văn Mặc, tuy là câu hỏi, nhưng lại hàm chứa sự khẳng định.
– Mộ Dung Thư thật sự sẽ không biết chữ Tây Vực, cũng không biết cách dùng bàn tính, lại càng không có đủ khả năng và trí tuệ giải quyết chuyện thiên tai ở Giang Bắc. Đồng thời nàng ta càng không có khí chất và phong thái như vậy, thân đang ở nhà giam nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, thật sự khiến cho nam tử phải hổ thẹn. Nàng ta cũng sẽ không thể chấp nhận mọi người nói mình bị chồng ruồng bỏ. Nhưng ngươi như thế rất không giống người thường. Trên đời này tuyệt đối sẽ không có nữ tử nào so sánh được với ngươi. Càng ngày ngươi càng đặc biệt, càng ngày càng tỏa sáng.
Khảng cách ngày càng xa, khi hắn vươn tay muốn ôm nàng thì nàng lại cách hắn xa như vậy.
Nàng khiến hắn rung động, từ từ chiếm giữ lòng hắn!
Bên tai truyền đến giọng nói trầm nhẹ của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thu như có thể cảm giác được đôi tay đã sớm nắm thành quyền của hắn đang run run.
Nàng quay mặt về phía cửa sổ, chậm rãi khép hờ đôi mắt. Nàng đúng là không phải Mộ Dung Thư. Nàng là linh hốn đến từ hiện đại, nàng tên Lộ Hiểu. Lộ Lộ. Xuân Hiểu Hiểu (Buổi sáng mùa xuân-hình như dính dáng gì đó đến bài thơ Xuân Hiểu của Mạnh Hạo Nhiên í).
Nàng vừa định xoay người, xúc động muốn nói tất cả bí mật trong lòng cho hắn biết.
– Cho dù ngươi là ai, hiện tại ngươi chính là Mộ Dung Thư. Bổn vương nhận định, ngươi là Mộ Dung Thư. Là nữ nhân của Bổn vương.
Thân hình Mộ Dung Thư run lên.
Yên tĩnh, lại rất yên tĩnh.
Thật lâu sau, nàng xoay người nhìn Vũ Văn Mặc, dịu dàng cười nói:
– Cũng không còn sớm, để thần thiếp sai người chuẩn bị bữa tối.
Trái tim chấn động mạnh mẽ. Đau, đau, và đau… Sắc mặt Vũ Văn Mặc đột nhiên trắng bệch, cảm thấy nụ cười tươi tắn xán lạn của nàng càng thêm chói mắt.
Mộ Dung Thư đi ra phòng ngoài.
Chỉ còn một mình Vũ Văn Mặc đứng đó, hai nắm đấm chậm rãi buông ra, nghiêng đầu nhìn về phía bức thư đã bị đốt thành tro. Đau đớn trong mắt hắn càng sâu thêm.
…
Hôm sau.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Mộ Dung Thư đang ở gian trong xem sách y thì nghe bên ngoài có tiếng la hoảng hốt. Trong mơ hồ nàng nghe được âm thanh quen thuộc đã mấy ngày chưa gặp. Mộ Dung Thư tò mò buông sách y xuống.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng Hồng Lăng.
– Vương phi, Vân Mai đã trở về!
Vân Mai? Mộ Dung Thư kinh ngạc, hai ngày nay xảy ra nhiều việc, thiếu chút nữa nàng đã quên luôn Vân Mai. Sao nàng ấy lại trở về? Chẳng lẽ có việc gì? Mộ Dung Thư vội vàng trả lời:
– Vào đi.
– Vương phi, nô tì đã trở về.
Vân Mai vừa mới vào nhà đã hướng về phía Mộ Dung Thư kêu lên. Đôi mắt nàng rưng rưng, có vẻ như gầy đi, làn da cũng hơi đen, nhưng dường như thành thục hơn không ít.
Mộ Dung Thư cười nói:
– Xem ngươi kích động kìa, trở về là tốt rồi.
– Mấy ngày nay nô tì luôn cố gắng thu xếp thỏa đáng những việc Vương phi giao cho. Hiện tại đã làm xong, nô tì lập tức trở về. Nô tì không biết mấy ngày nô tì không có ở đây, Vương phi có đủ người hầu hạ hay không nữa.
Vân Mai càng nói càng rơi lệ nhiều hơn. Mấy ngày nay nàng rất lo cho vương phi, chỉ sợ chuyện của phủ tướng quân làm cho vương phi không chịu nổi. Giờ nàng tận mắt nhìn thấy vương phi không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm.
– Ngươi nha đầu kia, chúng ta đều là những người trung tâm, đương nhiên là hầu hạ vương phi tận tâm tận lực rồi. Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ngươi chỉ biết lo lắng vớ vẩn.
Hồng Lăng búng chóp mũi Vân Mai phì cười, phải nói mấy ngày nay bọn họ rất nhớ Vân Mai.
Thanh Bình che miệng cười nói:
– Vân Mai tỷ tỷ trở về thì tốt rồi, sau này có người lấy nước rửa mặt giùm muội rồi.
– Ngươi vậy mà nói là nhớ ta sao? Nha đầu chết tiệt kia, sau này tự mình đi mà làm, ta sẽ không giúp ngươi đâu!
Vân Mai bĩu môi cả giận nói.
– Không được! Vân Mai tỷ tỷ, người là tốt nhất, muội muội nhận sai còn không được sao?
Thanh Bình vẻ mặt đau khổ lắc lắc cánh tay Vân Mai, nũng nịu nói.
Vân Mai chịu không được sự tấn công của nàng, cười nói:
– Ngươi, quỷ nghịch ngợm.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện không thấy Thu Cúc, lập tức hỏi:
– Thu Cúc đâu?
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Bình thay đổi, lắc đầu:
– Chắc là bận chuyện gì rồi, một lát muội gặp sẽ nói cho nàng biết tỷ đã trở về.
Vân Mai cũng không nghĩ nhiều, cười gật đầu.
Mộ Dung Thư nhìn đám nha đầu cười cười nói nói, tâm tình nàng không tự chủ cũng tốt hơn nhiều. Chỉ là, nàng còn có nhiều chuyện muốn hỏi Vân Mai, cũng biết Vân Mai có rất nhiều chuyện muốn nói với mình. Nàng bèn nói với Hồng Lăng và Thanh Bình:
– Bổn vương phi có vài chuyện cần nói với Vân Mai, các ngươi lui ra trước đi.
– Dạ.
Hồng Lăng và Thanh Bình vâng lời lập tức lui ra.
Chờ Hồng Lăng và Thanh Bình đi khỏi, Vân Mai liền quỳ phịch xuống, dập đầu hai cái mới dừng lại, nàng khóc nói:
– Vương phi, nô tì về trễ!
– Ngốc ạ.
Mộ Dung Thư biết hành động của nàng là có ý gì, lập tức nâng nàng dậy.
– Ngày đó nô tì luôn luôn ở ngoài cửa vương phủ chờ, nhưng không nhìn thấy vương phi. Sau đó nô tì thấy quan binh bao vây vương phủ, đưa người đi rồi nhốt vào đại lao. Nô tỳ hỏi thăm mới biết, đại tướng quân thông đồng với địch phản quốc, mọi người trong phủ tướng quân đều bị bắt. Nô tì vô cùng lo lắng, luôn luôn ở bên ngoài chờ tin tức. Sau khi nô tì biết vương phi đã trở lại vương phủ, nô tì cũng yên tâm. Nhưng nô tì cũng biết vương phi không có cơ hội rời đi. Hiện tại là lúc vương phi cần nô tì nhất, làm sao nô tì có thể tiêu dao tự tại bên ngoài được? Đương nhiên sau khi nô tì thu xếp hết thảy mọi việc mới trở về giúp vương phi.
Vân Mai vừa chầm chậm đứng lên vừa nói.
Hiện tại vương phi bình yên vô sự, lo lắng trong lòng nàng cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Vương phi là ân nhân cứu mạng cả nhà nàng! Nếu như không có vương phi, muội muội sẽ chết ở Đỗ phủ, giờ làm sao có thể ở Vân Thành sống thoải mái như vậy? Cha mẹ nàng cũng sẽ không thể ở Vân Thành quản lý sơn trang, lại không cần chịu đói, mỗi ngày còn có thịt để ăn.
Vương phi là ân nhân! Nàng sao có thể ở bên ngoài tiêu dao, mà để vương phi một mình chịu khổ trong vương phủ chứ?
– Thì ra là thế, nha đầu ngốc, bổn vương phi ở trong vương phủ tất nhiên là không có việc gì. Hiện tại ngươi đã trở về, nếu muốn rời phủ đúng là khó như lên trời. Hiên nhi ổn chứ?
Mộ Dung Thư mỉm cười hỏi. Nha đầu Vân Mai là người thẳng tính, lòng trung thành không cần phải nói. Hiện tại nàng lo lắng nhất chính là Hiên nhi. Tính ra cũng hơn một tháng rồi nàng không gặp bé.
– Nô tì không sợ, chỉ cần có thể hầu hạ vương phi, đời này nô tì không còn gì hối hận. Tiểu thiếu gia ở Vân Thành rất tốt. Tiểu thiếu gia rất thích sơn trang, có mấy lần còn muốn cùng cha mẹ nô tì xuống ruộng làm việc nhà nông nữa kia. Bây giờ muội muội nô tì đang chăm sóc tiểu thiếu gia, vương phi yên tâm. Nhưng mà tiểu thiếu gia luôn nhắc tới vương phi.
Vân Mai trả lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư biết Hiên nhi đã thích ứng cuộc sống ở Vân Thành, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống, nàng nhìn Vân Mai cười nói:
– Vậy là tốt rồi.
So với cuộc sống ngươi lừa ta gạt trong vương phủ thì cuộc sống tự do trong sơn trang mới thích hợp để Hiên nhi trưởng thành. Thế nhưng, hiện tại nàng tạm thời không dám có hành động nào. Tuy rằng nhiều ngày qua rất bình yên, không có động tĩnh gì nhưng bốn phía xung quanh vương phủ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang canh chừng nàng. Bọn họ chờ thời cơ lấy mạng của nàng.
Vân Mai gật đầu một cái, cười nói:
– Mấy ngày trước tiểu thiếu gia còn xuống ruộng bắt mấy con ếch, nói là chờ vương phi đến, tiểu thiếu gia sẽ cho vương phi xem đó. Tiểu thiếu gia đúng là rất nhanh nhẹn.
– Thật à? Ếch rất khó bắt được.
Mộ Dung Thư mở lớn hai mắt ngạc nhiên hỏi. Da ếch rất trơn không dễ bắt. Không ngờ Hiên nhi lại có thể bắt được. Nhớ lúc nàng còn sống ở nông thôn, vào buổi tối chỉ cần cầm đèn pin rọi vào con ếch, nó sẽ ngoan ngoãn bất động, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, nhưng đáng tiếc, ở cổ đại này không có đèn pin.
– Đúng vậy ạ, tiểu thiếu gia bắt được mấy con. Nhưng mà tiểu thiếu gia lại nói ếch rất đáng thương nên lại thả đi.
Vân Mai gật đầu trả lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư không tự chủ được lại nở nụ cười, đây là tin tức tốt nhất trong mấy ngày qua nàng nghe được, cũng có thể làm cho nàng cười thật tâm.
Hai người lại hàn huyên một lát, sau đó Mộ Dung Thư dặn dò Vân Mai những việc cần chú ý rồi cho nàng lui xuống nghỉ ngơi.
Vào lúc cơm trưa, Hồng Lăng vào phòng, cảm thấy hơi khó mở miệng, nói:
– Bẩm vương phi, nô tì phát hiện Thu Cúc có vẻ không bình thường.
– Thu Cúc? Sao vậy?
Mộ Dung Thư nhướng mày hỏi, cẩn thận nghĩ đến mấy ngày trước khi nàng bị nhốt vào đại lao thì đã đã thấy Thu Cúc có gì đó bất thường, giống như trong lòng nàng ta đang lo lắng chuyện gì.
Hồng Lăng cau mày trả lời:
– Là Thanh Bình phát hiện Thu Cúc không bình thường. Thanh Bình nói, mấy ngày trước Thu Cúc luôn tìm cớ xuất phủ. Tuy rằng sau khi vương phi quay về, Thu Cúc cũng không đi nữa, nhưng dường như mỗi ngày nàng ấy đều đầy tâm sự. Nô tì cũng cảm thấy Thu Cúc không tận tâm như trước nữa.
– Vậy à? Đừng đi hỏi Thu Cúc xảy ra chuyện gì, ngươi hãy âm thầm dò hỏi một chút. Nếu Thu Cúc còn có gì khác thường thì đến báo cho bổn vương phi.
Mộ Dung Thư đáp.
Hồng Lăng lập tức đáp lại:
– Dạ, nô tì tuân mệnh.
– Bên Trúc viên có động tĩnh gì không?
Mộ Dung Thư hỏi tiếp. Hai ngày này bên Trúc viên lại không có động tĩnh gì, theo tính tình của Thẩm Oánh, nàng ta không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia, tất sẽ tìm mọi cách thoát thân. Hiện tại Vũ Văn Mặc cự tuyệt nàng ta ngay trước mặt mọi người, chắn chắc Thẩm trắc phi sẽ không vì Thẩm Oánh mà đi chọc giận Vũ Văn Mặc. Như vậy, Thẩm Oánh hẳn là sẽ có hành động. Bởi vì nàng phát hiện tình tỷ muội giữa Thẩm Oánh và Thẩm trắc phi cũng chẳng sâu nặng gì cho cam. Chỉ là quan hệ lợi dụng mà thôi.
– Hai ngày này Thẩm Tam tiểu thư vẫn ở Trúc viên chăm sóc Thẩm trắc phi. Nghe nói là nay mai sẽ quay lại phủ tể tướng.
Hồng Lăng trả lời.
Mộ Dung thư mỉm cười gật đầu:
– Ừ.
Bình tĩnh như vậy? Nàng thật chờ mong Thẩm Oánh sẽ mang lại cho nàng bất ngờ gì đây.
Trúc viên
Thẩm Oánh đỏ hoe mắt nói:
– Nhị tỷ, muội thật sự không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia.
Thẩm Trắc phi nằm trên giường tĩnh dưỡng không kiên nhẫn nhíu mày. Mấy ngày nay trải qua không ít chuyện, nàng phải chịu rất nhiều kích thích, sự nhẫn nại lúc này cũng không còn bao nhiêu nữa, tiếng khóc của Thẩm Oánh càng làm cho nàng phiền lòng.
– Đừng khóc, thật ra Đỗ đại thiếu gia cũng không tệ. Dù sao ngươi gả qua đó cũng là bình thê, hơn nữa có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ngươi ở Đỗ phủ cũng sẽ không chịu thiệt. Hiện tại ngươi cũng không thể tiếp tục ở lại vương phủ. Hôm qua ngươi cũng đã thấy thái độ của vương gia rồi đó, hắn sẽ không lấy ngươi.
Nếu Vũ Văn Mặc thích Thẩm Oánh thì còn được, nàng có thể không để ý sự phản đối Mộ Dung Thư mà đưa Thẩm Oánh vào phủ. Đáng tiếc, vương gia có vẻ như hơi chán ghét Thẩm Oánh, vì vậy, sao nàng dám đi chọc giận vương gia để giúp Thẩm Oánh chứ? Huống hồ, tuy rằng nàng không thể mang thai, nhưng sau này nàng cũng có thể nuôi dưỡng con của đám tiểu thiếp mà.
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Oánh lệ tràn mi, cắn răng nhìn Thẩm trắc phi rồi lặng lẽ lau nước mắt.
Thẩm trắc phi lại nói tiếp:
– Ngươi có trách thì trách Mộ Dung Thư đi. Nếu như không có ả, ta sẽ không rơi vào nông nỗi hôm nay, ngươi cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà vào vương phủ.
Thẩm Oánh cười lạnh từng cơn, thái độ này của Thẩm trắc phi chính là muốn nói mát với nàng! Càng khiến cho nàng thêm phẫn hận.
– Vâng, tỷ tỷ nói phải.
Thẩm Oánh gật đầu trả lời, rũ mắt che giấu tia sáng lạnh lẽo cùng hận ý thoáng hiện.
Lúc này Thẩm trắc phi đã có dự định khác. Dù sao Thẩm Oánh cũng không còn tác dụng gì với nàng, như vậy, nàng phải nghĩ cách khác mới được.
Từ nhỏ Thẩm Oánh đã đi theo Thẩm trắc phi, nhìn thấy sự thay đổi đó đã đoán được trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, trong lòng nàng không ngừng cười lạnh.
…
Buổi chiều, Thẩm Oánh vậy mà lại chủ động yêu cầu gặp Mộ Dung Thư.
Lúc này Mộ Dung Thư vừa mới ngủ trưa dậy. Hôm nay nàng ngủ đúng hai canh giờ. Gần đây hình như nàng càng ngày càng thích ngủ, còn có vẻ kén ăn. Mộ Dung Thư biết là không bình thường nhưng cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu, dù sao nàng cũng chỉ có thể tự kiểm tra cho mình, không thể đi tìm đại phu.
Sau khi biết Thẩm Oánh đến tìm mình, nàng bèn đi nhà kề gặp nàng ta.
Vừa mới vào đã bị Thẩm Oánh yêu cầu cho mọi người lui ra. Mộ Dung Thư cười nhạt đồng ý.
Sau đó Thẩm Oánh lấy ra một lọ thuốc từ trong lòng đưa cho Mộ Dung Thư.
– Đây là của Thẩm trắc phi. Trước đây ta cũng không biết nó có tác dụng gì, sau đó ta đem thứ này ra phủ hỏi vài vị đại phu, xác định thuốc này có thể làm cho nữ tử sau khi hoan ái không thể có thai được.
Thẩm Oánh từ tốn nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Oánh, không thể không nói, những lời này của Thẩm Oánh thật khiến nàng ngoài ý muốn. Nàng cũng biết Thẩm Oánh sẽ nghĩ ra cách đối phó Thẩm trắc phi, nhưng nàng lại không nghĩ rằng Thẩm Oánh xuống tay ngoan độc như thế!
Đưa lọ thuốc này cho nàng, tuy rằng nàng đã nghi ngờ Thẩm trắc phi nhưng mãi không tìm được chứng cớ, hiện tại có vật này, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn.
Sau khi Thẩm Oánh nhìn Mộ Dung Thư một cái, lại nói tiếp:
– Ta cũng sớm đã tìm hiểu, Thẩm trắc phi thường xuyên sai nha hoàn Tú Ngọc bên cạnh nàng đi Hòa Nhân Đường mua thuốc từ Lưu chưởng quỹ.
Mộ Dung Thư ngoài ý muốn hơn nữa, không ngờ Thẩm Oánh lại biết nhiều chuyện của Thẩm trắc phi như vậy! Hơn nữa lúc này nàng lại đem tất cả mọi chuyện nói với nàng. Xem ra, Thẩm Oánh thật sự rất hận Thẩm trắc phi.
– Không biết Tam tiểu thư nói cho bổn vương phi biết những việc này là có ý gì?
Mộ Dung Thư mân mê tách trà, cười hỏi.
– Vương phi thông minh như vậy chắc đã sớm nhìn ra. Nếu ta đã nỗ lực đến thế, cuối cùng vẫn nhận được kết cục đáng buồn này, vậy thì ta có cần thủ hạ lưu tình không? Vương phi nên biết, Thẩm trắc phi đã âm thầm sử dụng những thủ đoạn gì để đối phó người. Hiện tại nàng ta không thể mang thai, mà nhà mẹ đẻ của vương phi lại xảy ra chuyện, người bên ngoài đang rất mong chờ kết cục của vương phi. Quý phi nương nương vì muội muội và thể diện của mình càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tình cảnh của vương phi hiện tại là bốn bề thọ địch. Chứng cứ quan trọng thế này, ta tin rằng ở trong tay vương phi nhất định có thể phát huy tác dụng hơn là ta giữ.
Thẩm Oánh không còn dáng vẻ một tiểu cô nương ôn nhu, hiền thục mà khóe môi gợi lên ý cười bày mưu tính kế và sự sảng khoái của việc báo thù.
Nhìn người không nên nhìn bề ngoài, cứ nhìn Thẩm Oánh trước mắt là biết! Nàng hiểu mình không thể tránh kết cục đã định sắn, đương nhiên sẽ phản kích. May mà, Thẩm Oánh từ nhỏ đã bị Trầm quý phi và Thẩm trắc phi ức hiếp. Nàng đóng vai muội muội tốt đã mười mấy năm, hiện tại vẫn bị xem như một quân cờ, đương nhiên người nàng hận nhất vẫn là hai vị tỷ tỷ kia.
– Tam tiểu thư đã tặng cho bổn vương phi lễ vật quý giá như vậy, nếu bổn vương phi không hồi đáp thì có vẻ như quá không biết điều.
Mộ Dung Thư thong dong cười nói.
Thẩm Oánh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư cười khẽ:
– Đỗ đại thiếu gia quả thật không phải người có thể phó thác chung thân. Nếu bổn vương phi là Tam tiểu thư, nhất định sẽ chọn một vị xuất sắc trong những người tham gia khoa cử năm nay. Tương lai làm phu nhân Trạng nguyên, so với làm bình thê hay tiểu thiếp nhà Hầu gia tốt hơn nhiều. Ngày sau vinh hoa phú quý càng không cần phải nói.
Kỳ thực nàng cũng không ghét Thẩm Oánh. Nàng hiểu được cuộc sống tranh đấu trong đại gia tộc là thế nào. Tình cảm của chị em Thẩm trắc phi trong lúc đó cũng chỉ là quan hệ lợi dụng. Sau khi bị Thẩm trắc phi lợi dụng xong rồi không lưu tình chút nào vứt bỏ, Thẩm Oánh cũng chỉ muốn phản kích mà thôi. Hơn nữa, sợ là trong mắt tỷ muội Thẩm quý phi, có lẽ Thẩm Oánh không khác nô tì cho lắm.
Nghe Mộ Dung Thư nói, trong mắt Thẩm Oánh chợt lóe tia sáng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới còn có khả năng này. Nếu nàng biết thì đã không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tùy ý Thẩm Nhu lợi dụng! Thẩm Oánh bỗng cảm thấy hành động hôm nay quả không sai, cũng đột nhiên cảm giác được Mộ Dung Thư, người âm ngoan độc ác trong mắt Thẩm trắc phi, thật ra cũng rất thiện lương. Vào lúc này chỉ cho nàng một lối đi tươi sáng. Thẩm Oánh lập tức đứng dậy cung kính hành lễ với Mộ Dung Thư:
– Oánh nhi tạ ơn vương phi.
Hai người nhìn nhau cười. Thẩm Oánh rời đi trong hi vọng. Mộ Dung Thư lập tức bảo Vân Mai đi gọi Mã hộ vệ rồi đến Hòa Nhân Đường mời Lưu chưởng quỹ tới.
Sau khi dặn dò xong, Mộ Dung Thư tiếp tục xem sách y, nàng muốn tìm hiểu nguyên nhân thích ngủ gần đây của mình. Mấy ngày trước nàng cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng bản thân thích ngủ. Có lẽ sau khi từ đại lao trở về, vì thiếu ngủ nên nàng mới muốn ngủ thôi, nhưng việc này quả thật không bình thường như vậy.
– Vương phi, ăn chút điểm tâm đi. Đây là phòng bếp nhỏ vừa mới làm, rất thơm đấy ạ.
Thu Cúc bưng một đĩa điểm tâm đi tới.
Mộ Dung Thư buông sách y nhìn Thu Cúc. Mấy bà tử ở phòng bếp nhỏ càng ngày càng thích làm cái này cái kia. Điểm tâm làm ra mùi vị vô cùng thơm ngon. Thu Cúc vừa mới đặt đĩa xuống, nàng đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
– Được.
Mộ Dung Thư cầm lấy một khối mai hoa cao đang muốn cho vào miệng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thu Cúc, chầm chậm bỏ điểm tâm trong tay xuống.
Nhận thấy ánh mắt Mộ Dung Thư, Thu Cúc kinh ngạc nói:
– Sao vương phi không ăn?
– Hiện tại bổn vương phi không thấy ngon miệng, lát nữa sẽ ăn.
Mộ Dung Thư cười nói, ánh mắt như có như không đánh giá Thu Cúc. Trong đầu nàng nghĩ đến chuyện mấy ngày qua Thu Cúc khác thường, cũng nghĩ đến trong khoảng thời gian này mỗi ngày Thu Cúc đều đưa điểm tâm tới. Mà mỗi ngày nàng đều ăn một hai cái, bởi vì nàng rất thích điểm tâm, cũng bởi vì nàng đối với bốn nha hoàn vô cùng tin tưởng, chưa từng nghi ngờ.
Nhưng, lúc này nàng không thể không nghĩ nhiều.
Thu Cúc sợ run lên, thần sắc có hơi kích động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại trở nên tự nhiên, lập tức cười trả lời:
– Dạ, nếu vương phi không muốn ăn điểm tâm, cảm thấy ngán, nô tì sẽ đi pha trà cho vương phi.
– Đi đi, đúng lúc bổn vương phi muốn dùng trà, pha trà Thiết Quan Âm hai ngày trước vương gia đưa tới đi.
Mộ Dung Thư gật đầu trả lời, đồng thời thu hồi ánh mắt âm thầm đánh giá của nàng.
Thu Cúc vừa đi khỏi, Mộ Dung Thư lập tức đứng dậy, lấy ra trâm cài bằng bạc trên tóc, đâm lút vào khối điểm tâm trên bàn.
Mộ Dung Thư ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm từng chữ cái tiếng Anh. Anh văn cũng như tiếng mẹ đẻ thứ hai của nàng, Mộ Dung Thư chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể giải được những từ còn lại. Nàng cầm bút lông bắt đầu điền vào những ô còn trống.
Vũ Văn Mặc ngắm Mộ Dung Thư nghiêm túc như thế bỗng cảm thấy lúc này nàng rất đặc biệt, ánh mắt chuyên chú, hơn nữa còn hiểu được chữ của người Tây Vực mà không một người Đại Hoa nào biết. Nhưng, hắn lại cảm thấy rất xa lạ. Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc chợt lóe. Hắn nhìn vầng trán thông minh của nàng, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Trong khi hắn thất thần, Mộ Dung Thư đã điền những chữ còn lại vào hết các ô trống!
– Xong rồi!
Mộ Dung Thư buông bút lông, ngẩng đầu chống lại con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc, cười nói.
Nàng xinh đẹp, tự tin như vậy! Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc lại sâu thêm mấy phần. Dường như bị mê hoặc bởi nụ cười rực rỡ của nàng, hắn cũng nhếch khóe môi, gật gật đầu:
– Cái này có nghĩa gì?
Mộ Dung Thư nhìn nụ cười của hắn có chút thất thần, sau khi nghe hỏi lập tức cúi đầu nhìn vào mảnh giấy. Lúc nãy nàng chỉ lo giải trò chơi ô chữ, cho nên cũng không để ý đọc mấy câu này.
Kết quả, sau khi nàng phiên dịch nghĩa của đoạn Anh văn đó, tươi cười bên môi bỗng tắt ngúm.
– Sao rồi?
Vũ Văn Mặc lại hỏi.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, thần sắc nặng nề lại lạnh lẽo.
– Cái này người lấy được ở đâu?
Vũ Văn Mặc nhanh chóng cau mày, nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, hỏi:
– Tại sao lại hỏi như vậy?
– Nếu những gì trong thư này là thật, như vậy phụ thân và những người trong phủ tướng quân đều là bị người khác hãm hại.
Mộ Dung Thư nhíu mày lạnh giọng trả lời. Thư này đúng là do người Tây Vực viết, hơn nữa còn là tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm tể tướng!
Nghe vậy, Vũ Văn Mặc kinh ngạc nhìn nàng, môi mím chặt khẽ mở.
– Thư này lấy được từ phủ tể tướng.
Hắn làm cách nào cũng không nghĩ ra, đúng là rất ngoài ý muốn. Chẳng qua hắn chỉ thử một lần, lại thật không ngờ nàng thật sự có thể xem hiểu chữ Tây Vực, hơn nữa nhìn thái độ của nàng có vẻ như bức thư này có chứa tin tức quan trọng!
Quả thực như lời Triệu Sơ nói, nàng tuyệt đối không phải là nữ tử bình thường! Chẳng lẽ, vì nàng không phải là nữ tử bình thường, cho nên nàng mới có những yêu cầu kia?
– Thì ra là thế. Đây là thư do tướng quân Tây Vực viết cho Thẩm tể tướng. Có điều tướng quân Tây Vực hình như đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Thẩm tể tướng rồi, bức thư này có nhiều chỗ trống như vậy, nếu không phải là người hiểu rõ chữ Tây Vực, căn bản sẽ không giải được. Thẩm tể tướng chắc là không biết chữ Tây Vực nên không thể đoán được nội dung thư, thành ra mới không cất kỹ bức thư này như vậy, do đó gia mới dễ dàng tìm được.
Mộ Dung Thư nói với Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc nhíu mày, vô cùng nghi ngờ:
– Ta chưa từng nghe nói Thẩm tể tướng biết chữ Tây Vực.
– Nội dung bức thư này là: tội thông đồng với địch phản quốc của phụ thân là giả, là do hoàng thượng có ý hãm hại. Mà trong lần giao chiến trước Tây Vực quốc đã phát hiện ra manh mối, sau đó bèn tương kế tựu kế, giả vờ không biết gì. Về phần vì sao tướng quân Tây Vực phải viết một phong thư như vậy cho Thẩm tể tướng thì thần thiếp không rõ, trong thư cũng không đề cập đến.
Mộ Dung Thư trầm giọng giải thích. Tướng quân Tây Vực và Thẩm tể tướng giữ vai gì trong vụ án của Mộ Dung Thu? Hơn nữa, đây lại là thời không không có trong lịch sử, mà Tây Vực quốc đã biết trò chơi đoán chữ rồi sao? Hay là, người này cũng xuyên qua giống nàng?
Thẩm tể tướng thật sự xem không hiểu phong thư này ư? Như vậy, sao phong thư này lại xuất hiện ở phủ tể tướng? Thư là bị Vũ Văn Mặc lấy đi, nhưng nếu để người có ý đồ lấy được thì sẽ thế nào? Chắn chắn lúc đó phong ba sẽ nổi lên. Cũng giống như sóng gió ở phủ tướng quân!
Mộ Dung Thư to gan đoán rằng, những điều trong thư là sự thật, nếu là do Hoàng Thượng gây nên thì rất dễ hiểu, tại sao căn cơ vững chắc ổn định như phủ tướng quân lại dễ dàng sụp đổ như vậy!
Nàng nhìn sang Vũ Văn Mặc, thấy trong mắt hắn không còn vẻ nghi hoặc như lúc nãy, chứng tỏ hắn cũng đã đoán được mọi chuyện!
– Thư này không thể giữ.
Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói. Một khi thư này bị Hoàng Thượng nhìn thấy, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân.
Vũ Văn Mặc gật đầu, đem bức thư đốt cháy trên ngọn nến.
– Ngươi cứ xem như chưa từng nhìn thấy bức thư này.
Vũ Văn Mặc trầm giọng nói. Kết cục của phủ tướng quân đã không thể thay đổi, lúc này nếu lấy chuyện này ra để lật lại án, không phải là lựa chọn sáng suốt. Huống hồ, bức thư này cũng không hoàn chỉnh.
Hơn nữa, hắn tuyệt không thể liên lụy đến người con gái trước mắt này. Một khi liên lụy đến nàng, sẽ khiến nàng lâm vào nguy hiểm.
– Vâng, thần thiếp đã hiểu.
Mộ Dung Thư gật đầu đáp. Dù sao cũng chỉ là một bức thư, nàng cũng không biết được bức thư này đến cuối cùng là ý gì, nếu nàng muốn dựa vào bức thư này mà phát hiện ra cái gì thì đúng là vọng tưởng. Thế nhưng, nhờ vậy nàng có thể xác định, lúc này giữa Vũ Văn Mặc và hoàng đế đã xuất hiện sóng ngầm.
Có lẽ, Vũ Văn Mặc đã có dã tâm.
Nhưng, theo nàng thì cũng không phải đơn giản như vậy.
Vũ Văn Mặc nhìn nàng lạnh nhạt lại tự tin, thong dong, cảm giác đau đớn nhức nhối vì chuyện bức thư vừa biến mất nay lại xuất hiện, lại dần dần trở nên quen thuộc đến nhập vào xương tủy.
Mộ Dung Thư không phải là người vô tâm, nàng rất mẫn cảm lại cẩn thận. Nàng đã cảm giác được một hơi thở khác thường trong không khí, còn có tầm mắt nóng rực bao hàm tình cảm kia của hắn. Trong lòng nàng thở dài một tiếng, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, có lẽ…
Đáng tiếc, hắn và nàng dường như không thể có cùng suy nghĩ và kiên trì với đối phương.
Nói nàng ích kỷ cũng được, nói hắn không thể thay đổi cũng không sai. Nàng thừa nhận mình ích kỷ. Nàng vẫn kiên trì với suy nghĩ của bản thân, tình nguyện cực khổ cả đời cũng tuyệt đối không để mình rơi vào tình cảnh đáng thương, vì đàn ông mà đấu đá cùng nữ nhân khác, dần dần đánh mất chính mình.
Nàng nghĩ, nàng đúng là ích kỷ.
Mộ Dung Thư xoay người đi lướt qua Vũ Văn Mặc, dừng lại trước cửa sổ đang đóng chặt.
Vũ Văn Mặc cau chặt đôi mày rậm, bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi nắm thành quyền, nhìn bóng lưng nàng vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, đau đớn trong lòng càng sâu.
– Ngươi tuyệt đối không phải Mộ Dung Thư. Ngươi là ai?
Phía sau truyền đến âm thanh chất vấn của Vũ Văn Mặc, tuy là câu hỏi, nhưng lại hàm chứa sự khẳng định.
– Mộ Dung Thư thật sự sẽ không biết chữ Tây Vực, cũng không biết cách dùng bàn tính, lại càng không có đủ khả năng và trí tuệ giải quyết chuyện thiên tai ở Giang Bắc. Đồng thời nàng ta càng không có khí chất và phong thái như vậy, thân đang ở nhà giam nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, thật sự khiến cho nam tử phải hổ thẹn. Nàng ta cũng sẽ không thể chấp nhận mọi người nói mình bị chồng ruồng bỏ. Nhưng ngươi như thế rất không giống người thường. Trên đời này tuyệt đối sẽ không có nữ tử nào so sánh được với ngươi. Càng ngày ngươi càng đặc biệt, càng ngày càng tỏa sáng.
Khảng cách ngày càng xa, khi hắn vươn tay muốn ôm nàng thì nàng lại cách hắn xa như vậy.
Nàng khiến hắn rung động, từ từ chiếm giữ lòng hắn!
Bên tai truyền đến giọng nói trầm nhẹ của Vũ Văn Mặc, Mộ Dung Thu như có thể cảm giác được đôi tay đã sớm nắm thành quyền của hắn đang run run.
Nàng quay mặt về phía cửa sổ, chậm rãi khép hờ đôi mắt. Nàng đúng là không phải Mộ Dung Thư. Nàng là linh hốn đến từ hiện đại, nàng tên Lộ Hiểu. Lộ Lộ. Xuân Hiểu Hiểu (Buổi sáng mùa xuân-hình như dính dáng gì đó đến bài thơ Xuân Hiểu của Mạnh Hạo Nhiên í).
Nàng vừa định xoay người, xúc động muốn nói tất cả bí mật trong lòng cho hắn biết.
– Cho dù ngươi là ai, hiện tại ngươi chính là Mộ Dung Thư. Bổn vương nhận định, ngươi là Mộ Dung Thư. Là nữ nhân của Bổn vương.
Thân hình Mộ Dung Thư run lên.
Yên tĩnh, lại rất yên tĩnh.
Thật lâu sau, nàng xoay người nhìn Vũ Văn Mặc, dịu dàng cười nói:
– Cũng không còn sớm, để thần thiếp sai người chuẩn bị bữa tối.
Trái tim chấn động mạnh mẽ. Đau, đau, và đau… Sắc mặt Vũ Văn Mặc đột nhiên trắng bệch, cảm thấy nụ cười tươi tắn xán lạn của nàng càng thêm chói mắt.
Mộ Dung Thư đi ra phòng ngoài.
Chỉ còn một mình Vũ Văn Mặc đứng đó, hai nắm đấm chậm rãi buông ra, nghiêng đầu nhìn về phía bức thư đã bị đốt thành tro. Đau đớn trong mắt hắn càng sâu thêm.
…
Hôm sau.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Mộ Dung Thư đang ở gian trong xem sách y thì nghe bên ngoài có tiếng la hoảng hốt. Trong mơ hồ nàng nghe được âm thanh quen thuộc đã mấy ngày chưa gặp. Mộ Dung Thư tò mò buông sách y xuống.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng Hồng Lăng.
– Vương phi, Vân Mai đã trở về!
Vân Mai? Mộ Dung Thư kinh ngạc, hai ngày nay xảy ra nhiều việc, thiếu chút nữa nàng đã quên luôn Vân Mai. Sao nàng ấy lại trở về? Chẳng lẽ có việc gì? Mộ Dung Thư vội vàng trả lời:
– Vào đi.
– Vương phi, nô tì đã trở về.
Vân Mai vừa mới vào nhà đã hướng về phía Mộ Dung Thư kêu lên. Đôi mắt nàng rưng rưng, có vẻ như gầy đi, làn da cũng hơi đen, nhưng dường như thành thục hơn không ít.
Mộ Dung Thư cười nói:
– Xem ngươi kích động kìa, trở về là tốt rồi.
– Mấy ngày nay nô tì luôn cố gắng thu xếp thỏa đáng những việc Vương phi giao cho. Hiện tại đã làm xong, nô tì lập tức trở về. Nô tì không biết mấy ngày nô tì không có ở đây, Vương phi có đủ người hầu hạ hay không nữa.
Vân Mai càng nói càng rơi lệ nhiều hơn. Mấy ngày nay nàng rất lo cho vương phi, chỉ sợ chuyện của phủ tướng quân làm cho vương phi không chịu nổi. Giờ nàng tận mắt nhìn thấy vương phi không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm.
– Ngươi nha đầu kia, chúng ta đều là những người trung tâm, đương nhiên là hầu hạ vương phi tận tâm tận lực rồi. Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ngươi chỉ biết lo lắng vớ vẩn.
Hồng Lăng búng chóp mũi Vân Mai phì cười, phải nói mấy ngày nay bọn họ rất nhớ Vân Mai.
Thanh Bình che miệng cười nói:
– Vân Mai tỷ tỷ trở về thì tốt rồi, sau này có người lấy nước rửa mặt giùm muội rồi.
– Ngươi vậy mà nói là nhớ ta sao? Nha đầu chết tiệt kia, sau này tự mình đi mà làm, ta sẽ không giúp ngươi đâu!
Vân Mai bĩu môi cả giận nói.
– Không được! Vân Mai tỷ tỷ, người là tốt nhất, muội muội nhận sai còn không được sao?
Thanh Bình vẻ mặt đau khổ lắc lắc cánh tay Vân Mai, nũng nịu nói.
Vân Mai chịu không được sự tấn công của nàng, cười nói:
– Ngươi, quỷ nghịch ngợm.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện không thấy Thu Cúc, lập tức hỏi:
– Thu Cúc đâu?
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Bình thay đổi, lắc đầu:
– Chắc là bận chuyện gì rồi, một lát muội gặp sẽ nói cho nàng biết tỷ đã trở về.
Vân Mai cũng không nghĩ nhiều, cười gật đầu.
Mộ Dung Thư nhìn đám nha đầu cười cười nói nói, tâm tình nàng không tự chủ cũng tốt hơn nhiều. Chỉ là, nàng còn có nhiều chuyện muốn hỏi Vân Mai, cũng biết Vân Mai có rất nhiều chuyện muốn nói với mình. Nàng bèn nói với Hồng Lăng và Thanh Bình:
– Bổn vương phi có vài chuyện cần nói với Vân Mai, các ngươi lui ra trước đi.
– Dạ.
Hồng Lăng và Thanh Bình vâng lời lập tức lui ra.
Chờ Hồng Lăng và Thanh Bình đi khỏi, Vân Mai liền quỳ phịch xuống, dập đầu hai cái mới dừng lại, nàng khóc nói:
– Vương phi, nô tì về trễ!
– Ngốc ạ.
Mộ Dung Thư biết hành động của nàng là có ý gì, lập tức nâng nàng dậy.
– Ngày đó nô tì luôn luôn ở ngoài cửa vương phủ chờ, nhưng không nhìn thấy vương phi. Sau đó nô tì thấy quan binh bao vây vương phủ, đưa người đi rồi nhốt vào đại lao. Nô tỳ hỏi thăm mới biết, đại tướng quân thông đồng với địch phản quốc, mọi người trong phủ tướng quân đều bị bắt. Nô tì vô cùng lo lắng, luôn luôn ở bên ngoài chờ tin tức. Sau khi nô tì biết vương phi đã trở lại vương phủ, nô tì cũng yên tâm. Nhưng nô tì cũng biết vương phi không có cơ hội rời đi. Hiện tại là lúc vương phi cần nô tì nhất, làm sao nô tì có thể tiêu dao tự tại bên ngoài được? Đương nhiên sau khi nô tì thu xếp hết thảy mọi việc mới trở về giúp vương phi.
Vân Mai vừa chầm chậm đứng lên vừa nói.
Hiện tại vương phi bình yên vô sự, lo lắng trong lòng nàng cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Vương phi là ân nhân cứu mạng cả nhà nàng! Nếu như không có vương phi, muội muội sẽ chết ở Đỗ phủ, giờ làm sao có thể ở Vân Thành sống thoải mái như vậy? Cha mẹ nàng cũng sẽ không thể ở Vân Thành quản lý sơn trang, lại không cần chịu đói, mỗi ngày còn có thịt để ăn.
Vương phi là ân nhân! Nàng sao có thể ở bên ngoài tiêu dao, mà để vương phi một mình chịu khổ trong vương phủ chứ?
– Thì ra là thế, nha đầu ngốc, bổn vương phi ở trong vương phủ tất nhiên là không có việc gì. Hiện tại ngươi đã trở về, nếu muốn rời phủ đúng là khó như lên trời. Hiên nhi ổn chứ?
Mộ Dung Thư mỉm cười hỏi. Nha đầu Vân Mai là người thẳng tính, lòng trung thành không cần phải nói. Hiện tại nàng lo lắng nhất chính là Hiên nhi. Tính ra cũng hơn một tháng rồi nàng không gặp bé.
– Nô tì không sợ, chỉ cần có thể hầu hạ vương phi, đời này nô tì không còn gì hối hận. Tiểu thiếu gia ở Vân Thành rất tốt. Tiểu thiếu gia rất thích sơn trang, có mấy lần còn muốn cùng cha mẹ nô tì xuống ruộng làm việc nhà nông nữa kia. Bây giờ muội muội nô tì đang chăm sóc tiểu thiếu gia, vương phi yên tâm. Nhưng mà tiểu thiếu gia luôn nhắc tới vương phi.
Vân Mai trả lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư biết Hiên nhi đã thích ứng cuộc sống ở Vân Thành, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống, nàng nhìn Vân Mai cười nói:
– Vậy là tốt rồi.
So với cuộc sống ngươi lừa ta gạt trong vương phủ thì cuộc sống tự do trong sơn trang mới thích hợp để Hiên nhi trưởng thành. Thế nhưng, hiện tại nàng tạm thời không dám có hành động nào. Tuy rằng nhiều ngày qua rất bình yên, không có động tĩnh gì nhưng bốn phía xung quanh vương phủ không biết có bao nhiêu ánh mắt đang canh chừng nàng. Bọn họ chờ thời cơ lấy mạng của nàng.
Vân Mai gật đầu một cái, cười nói:
– Mấy ngày trước tiểu thiếu gia còn xuống ruộng bắt mấy con ếch, nói là chờ vương phi đến, tiểu thiếu gia sẽ cho vương phi xem đó. Tiểu thiếu gia đúng là rất nhanh nhẹn.
– Thật à? Ếch rất khó bắt được.
Mộ Dung Thư mở lớn hai mắt ngạc nhiên hỏi. Da ếch rất trơn không dễ bắt. Không ngờ Hiên nhi lại có thể bắt được. Nhớ lúc nàng còn sống ở nông thôn, vào buổi tối chỉ cần cầm đèn pin rọi vào con ếch, nó sẽ ngoan ngoãn bất động, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm, nhưng đáng tiếc, ở cổ đại này không có đèn pin.
– Đúng vậy ạ, tiểu thiếu gia bắt được mấy con. Nhưng mà tiểu thiếu gia lại nói ếch rất đáng thương nên lại thả đi.
Vân Mai gật đầu trả lời.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư không tự chủ được lại nở nụ cười, đây là tin tức tốt nhất trong mấy ngày qua nàng nghe được, cũng có thể làm cho nàng cười thật tâm.
Hai người lại hàn huyên một lát, sau đó Mộ Dung Thư dặn dò Vân Mai những việc cần chú ý rồi cho nàng lui xuống nghỉ ngơi.
Vào lúc cơm trưa, Hồng Lăng vào phòng, cảm thấy hơi khó mở miệng, nói:
– Bẩm vương phi, nô tì phát hiện Thu Cúc có vẻ không bình thường.
– Thu Cúc? Sao vậy?
Mộ Dung Thư nhướng mày hỏi, cẩn thận nghĩ đến mấy ngày trước khi nàng bị nhốt vào đại lao thì đã đã thấy Thu Cúc có gì đó bất thường, giống như trong lòng nàng ta đang lo lắng chuyện gì.
Hồng Lăng cau mày trả lời:
– Là Thanh Bình phát hiện Thu Cúc không bình thường. Thanh Bình nói, mấy ngày trước Thu Cúc luôn tìm cớ xuất phủ. Tuy rằng sau khi vương phi quay về, Thu Cúc cũng không đi nữa, nhưng dường như mỗi ngày nàng ấy đều đầy tâm sự. Nô tì cũng cảm thấy Thu Cúc không tận tâm như trước nữa.
– Vậy à? Đừng đi hỏi Thu Cúc xảy ra chuyện gì, ngươi hãy âm thầm dò hỏi một chút. Nếu Thu Cúc còn có gì khác thường thì đến báo cho bổn vương phi.
Mộ Dung Thư đáp.
Hồng Lăng lập tức đáp lại:
– Dạ, nô tì tuân mệnh.
– Bên Trúc viên có động tĩnh gì không?
Mộ Dung Thư hỏi tiếp. Hai ngày này bên Trúc viên lại không có động tĩnh gì, theo tính tình của Thẩm Oánh, nàng ta không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia, tất sẽ tìm mọi cách thoát thân. Hiện tại Vũ Văn Mặc cự tuyệt nàng ta ngay trước mặt mọi người, chắn chắc Thẩm trắc phi sẽ không vì Thẩm Oánh mà đi chọc giận Vũ Văn Mặc. Như vậy, Thẩm Oánh hẳn là sẽ có hành động. Bởi vì nàng phát hiện tình tỷ muội giữa Thẩm Oánh và Thẩm trắc phi cũng chẳng sâu nặng gì cho cam. Chỉ là quan hệ lợi dụng mà thôi.
– Hai ngày này Thẩm Tam tiểu thư vẫn ở Trúc viên chăm sóc Thẩm trắc phi. Nghe nói là nay mai sẽ quay lại phủ tể tướng.
Hồng Lăng trả lời.
Mộ Dung thư mỉm cười gật đầu:
– Ừ.
Bình tĩnh như vậy? Nàng thật chờ mong Thẩm Oánh sẽ mang lại cho nàng bất ngờ gì đây.
Trúc viên
Thẩm Oánh đỏ hoe mắt nói:
– Nhị tỷ, muội thật sự không muốn gả cho Đỗ đại thiếu gia.
Thẩm Trắc phi nằm trên giường tĩnh dưỡng không kiên nhẫn nhíu mày. Mấy ngày nay trải qua không ít chuyện, nàng phải chịu rất nhiều kích thích, sự nhẫn nại lúc này cũng không còn bao nhiêu nữa, tiếng khóc của Thẩm Oánh càng làm cho nàng phiền lòng.
– Đừng khóc, thật ra Đỗ đại thiếu gia cũng không tệ. Dù sao ngươi gả qua đó cũng là bình thê, hơn nữa có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ngươi ở Đỗ phủ cũng sẽ không chịu thiệt. Hiện tại ngươi cũng không thể tiếp tục ở lại vương phủ. Hôm qua ngươi cũng đã thấy thái độ của vương gia rồi đó, hắn sẽ không lấy ngươi.
Nếu Vũ Văn Mặc thích Thẩm Oánh thì còn được, nàng có thể không để ý sự phản đối Mộ Dung Thư mà đưa Thẩm Oánh vào phủ. Đáng tiếc, vương gia có vẻ như hơi chán ghét Thẩm Oánh, vì vậy, sao nàng dám đi chọc giận vương gia để giúp Thẩm Oánh chứ? Huống hồ, tuy rằng nàng không thể mang thai, nhưng sau này nàng cũng có thể nuôi dưỡng con của đám tiểu thiếp mà.
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Oánh lệ tràn mi, cắn răng nhìn Thẩm trắc phi rồi lặng lẽ lau nước mắt.
Thẩm trắc phi lại nói tiếp:
– Ngươi có trách thì trách Mộ Dung Thư đi. Nếu như không có ả, ta sẽ không rơi vào nông nỗi hôm nay, ngươi cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà vào vương phủ.
Thẩm Oánh cười lạnh từng cơn, thái độ này của Thẩm trắc phi chính là muốn nói mát với nàng! Càng khiến cho nàng thêm phẫn hận.
– Vâng, tỷ tỷ nói phải.
Thẩm Oánh gật đầu trả lời, rũ mắt che giấu tia sáng lạnh lẽo cùng hận ý thoáng hiện.
Lúc này Thẩm trắc phi đã có dự định khác. Dù sao Thẩm Oánh cũng không còn tác dụng gì với nàng, như vậy, nàng phải nghĩ cách khác mới được.
Từ nhỏ Thẩm Oánh đã đi theo Thẩm trắc phi, nhìn thấy sự thay đổi đó đã đoán được trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, trong lòng nàng không ngừng cười lạnh.
…
Buổi chiều, Thẩm Oánh vậy mà lại chủ động yêu cầu gặp Mộ Dung Thư.
Lúc này Mộ Dung Thư vừa mới ngủ trưa dậy. Hôm nay nàng ngủ đúng hai canh giờ. Gần đây hình như nàng càng ngày càng thích ngủ, còn có vẻ kén ăn. Mộ Dung Thư biết là không bình thường nhưng cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu, dù sao nàng cũng chỉ có thể tự kiểm tra cho mình, không thể đi tìm đại phu.
Sau khi biết Thẩm Oánh đến tìm mình, nàng bèn đi nhà kề gặp nàng ta.
Vừa mới vào đã bị Thẩm Oánh yêu cầu cho mọi người lui ra. Mộ Dung Thư cười nhạt đồng ý.
Sau đó Thẩm Oánh lấy ra một lọ thuốc từ trong lòng đưa cho Mộ Dung Thư.
– Đây là của Thẩm trắc phi. Trước đây ta cũng không biết nó có tác dụng gì, sau đó ta đem thứ này ra phủ hỏi vài vị đại phu, xác định thuốc này có thể làm cho nữ tử sau khi hoan ái không thể có thai được.
Thẩm Oánh từ tốn nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Oánh, không thể không nói, những lời này của Thẩm Oánh thật khiến nàng ngoài ý muốn. Nàng cũng biết Thẩm Oánh sẽ nghĩ ra cách đối phó Thẩm trắc phi, nhưng nàng lại không nghĩ rằng Thẩm Oánh xuống tay ngoan độc như thế!
Đưa lọ thuốc này cho nàng, tuy rằng nàng đã nghi ngờ Thẩm trắc phi nhưng mãi không tìm được chứng cớ, hiện tại có vật này, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn.
Sau khi Thẩm Oánh nhìn Mộ Dung Thư một cái, lại nói tiếp:
– Ta cũng sớm đã tìm hiểu, Thẩm trắc phi thường xuyên sai nha hoàn Tú Ngọc bên cạnh nàng đi Hòa Nhân Đường mua thuốc từ Lưu chưởng quỹ.
Mộ Dung Thư ngoài ý muốn hơn nữa, không ngờ Thẩm Oánh lại biết nhiều chuyện của Thẩm trắc phi như vậy! Hơn nữa lúc này nàng lại đem tất cả mọi chuyện nói với nàng. Xem ra, Thẩm Oánh thật sự rất hận Thẩm trắc phi.
– Không biết Tam tiểu thư nói cho bổn vương phi biết những việc này là có ý gì?
Mộ Dung Thư mân mê tách trà, cười hỏi.
– Vương phi thông minh như vậy chắc đã sớm nhìn ra. Nếu ta đã nỗ lực đến thế, cuối cùng vẫn nhận được kết cục đáng buồn này, vậy thì ta có cần thủ hạ lưu tình không? Vương phi nên biết, Thẩm trắc phi đã âm thầm sử dụng những thủ đoạn gì để đối phó người. Hiện tại nàng ta không thể mang thai, mà nhà mẹ đẻ của vương phi lại xảy ra chuyện, người bên ngoài đang rất mong chờ kết cục của vương phi. Quý phi nương nương vì muội muội và thể diện của mình càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tình cảnh của vương phi hiện tại là bốn bề thọ địch. Chứng cứ quan trọng thế này, ta tin rằng ở trong tay vương phi nhất định có thể phát huy tác dụng hơn là ta giữ.
Thẩm Oánh không còn dáng vẻ một tiểu cô nương ôn nhu, hiền thục mà khóe môi gợi lên ý cười bày mưu tính kế và sự sảng khoái của việc báo thù.
Nhìn người không nên nhìn bề ngoài, cứ nhìn Thẩm Oánh trước mắt là biết! Nàng hiểu mình không thể tránh kết cục đã định sắn, đương nhiên sẽ phản kích. May mà, Thẩm Oánh từ nhỏ đã bị Trầm quý phi và Thẩm trắc phi ức hiếp. Nàng đóng vai muội muội tốt đã mười mấy năm, hiện tại vẫn bị xem như một quân cờ, đương nhiên người nàng hận nhất vẫn là hai vị tỷ tỷ kia.
– Tam tiểu thư đã tặng cho bổn vương phi lễ vật quý giá như vậy, nếu bổn vương phi không hồi đáp thì có vẻ như quá không biết điều.
Mộ Dung Thư thong dong cười nói.
Thẩm Oánh kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư cười khẽ:
– Đỗ đại thiếu gia quả thật không phải người có thể phó thác chung thân. Nếu bổn vương phi là Tam tiểu thư, nhất định sẽ chọn một vị xuất sắc trong những người tham gia khoa cử năm nay. Tương lai làm phu nhân Trạng nguyên, so với làm bình thê hay tiểu thiếp nhà Hầu gia tốt hơn nhiều. Ngày sau vinh hoa phú quý càng không cần phải nói.
Kỳ thực nàng cũng không ghét Thẩm Oánh. Nàng hiểu được cuộc sống tranh đấu trong đại gia tộc là thế nào. Tình cảm của chị em Thẩm trắc phi trong lúc đó cũng chỉ là quan hệ lợi dụng. Sau khi bị Thẩm trắc phi lợi dụng xong rồi không lưu tình chút nào vứt bỏ, Thẩm Oánh cũng chỉ muốn phản kích mà thôi. Hơn nữa, sợ là trong mắt tỷ muội Thẩm quý phi, có lẽ Thẩm Oánh không khác nô tì cho lắm.
Nghe Mộ Dung Thư nói, trong mắt Thẩm Oánh chợt lóe tia sáng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới còn có khả năng này. Nếu nàng biết thì đã không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tùy ý Thẩm Nhu lợi dụng! Thẩm Oánh bỗng cảm thấy hành động hôm nay quả không sai, cũng đột nhiên cảm giác được Mộ Dung Thư, người âm ngoan độc ác trong mắt Thẩm trắc phi, thật ra cũng rất thiện lương. Vào lúc này chỉ cho nàng một lối đi tươi sáng. Thẩm Oánh lập tức đứng dậy cung kính hành lễ với Mộ Dung Thư:
– Oánh nhi tạ ơn vương phi.
Hai người nhìn nhau cười. Thẩm Oánh rời đi trong hi vọng. Mộ Dung Thư lập tức bảo Vân Mai đi gọi Mã hộ vệ rồi đến Hòa Nhân Đường mời Lưu chưởng quỹ tới.
Sau khi dặn dò xong, Mộ Dung Thư tiếp tục xem sách y, nàng muốn tìm hiểu nguyên nhân thích ngủ gần đây của mình. Mấy ngày trước nàng cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng bản thân thích ngủ. Có lẽ sau khi từ đại lao trở về, vì thiếu ngủ nên nàng mới muốn ngủ thôi, nhưng việc này quả thật không bình thường như vậy.
– Vương phi, ăn chút điểm tâm đi. Đây là phòng bếp nhỏ vừa mới làm, rất thơm đấy ạ.
Thu Cúc bưng một đĩa điểm tâm đi tới.
Mộ Dung Thư buông sách y nhìn Thu Cúc. Mấy bà tử ở phòng bếp nhỏ càng ngày càng thích làm cái này cái kia. Điểm tâm làm ra mùi vị vô cùng thơm ngon. Thu Cúc vừa mới đặt đĩa xuống, nàng đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
– Được.
Mộ Dung Thư cầm lấy một khối mai hoa cao đang muốn cho vào miệng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thu Cúc, chầm chậm bỏ điểm tâm trong tay xuống.
Nhận thấy ánh mắt Mộ Dung Thư, Thu Cúc kinh ngạc nói:
– Sao vương phi không ăn?
– Hiện tại bổn vương phi không thấy ngon miệng, lát nữa sẽ ăn.
Mộ Dung Thư cười nói, ánh mắt như có như không đánh giá Thu Cúc. Trong đầu nàng nghĩ đến chuyện mấy ngày qua Thu Cúc khác thường, cũng nghĩ đến trong khoảng thời gian này mỗi ngày Thu Cúc đều đưa điểm tâm tới. Mà mỗi ngày nàng đều ăn một hai cái, bởi vì nàng rất thích điểm tâm, cũng bởi vì nàng đối với bốn nha hoàn vô cùng tin tưởng, chưa từng nghi ngờ.
Nhưng, lúc này nàng không thể không nghĩ nhiều.
Thu Cúc sợ run lên, thần sắc có hơi kích động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại trở nên tự nhiên, lập tức cười trả lời:
– Dạ, nếu vương phi không muốn ăn điểm tâm, cảm thấy ngán, nô tì sẽ đi pha trà cho vương phi.
– Đi đi, đúng lúc bổn vương phi muốn dùng trà, pha trà Thiết Quan Âm hai ngày trước vương gia đưa tới đi.
Mộ Dung Thư gật đầu trả lời, đồng thời thu hồi ánh mắt âm thầm đánh giá của nàng.
Thu Cúc vừa đi khỏi, Mộ Dung Thư lập tức đứng dậy, lấy ra trâm cài bằng bạc trên tóc, đâm lút vào khối điểm tâm trên bàn.