Chính phi không bằng tiểu thiếp

Quyển 2 - Chương 37

Đây chính là lỗ hổng siêu cấp lớn trong kế hoạch của Vũ Văn Hâm cùng Vũ Văn Tập. Hai người trong thời gian cấp bách gấp gáp chế tạo long bào làm sao có thời gian đi đo thân hình bây giờ Vũ Văn Mặc? Điều này cũng khiến cho Vũ Văn Hâm hết đường chối cãi.
Vũ Văn Mặc ánh mắt lạnh băng như kiếm xẹt qua đỉnh đầu Vũ Văn Hâm. Vũ Văn Hâm nhịn không được rùng mình một cái, hai tay đặt trên mặt đất không ngừng run rẩy, hắn kiên trì trả lời: "Hồi hoàng thượng, trên đời này thân hình người giống người nhiều đếm không xuể. Mà thần chỉ mới trở thành người đứng đầu Nam Dương Vương phủ một ngày mà thôi. Long bào này có lẽ là của huynh trưởng Vũ Văn Mặc. Dù sao ngày hôm trước huynh trưởng Vũ Văn Mặc còn hạ độc mưu hại Hoàng Thượng." Hắn hơi chút nghiêng đầu nhìn phản ứng của Vũ Văn Mặc.
Nghe vậy, hoàng đế liền trầm mặc. Hắn hồ nghi nhìn về phía Vũ Văn Mặc. Kết quả chuyện này cùng Vũ Văn Mặc có hay không có quan hệ? Tuy rằng gần đây hắn vì người khác góp lời còn đối với Vũ Văn Mặc có kiêng kị, nhưng Vũ Văn Mặc là người như thế nào hắn rõ ràng nhất. Chính là, hắn từ sau khi làm hoàng đế, dần dần đối với bất kỳ người nào cũng đều có hoài nghi, cho dù là con trai ruột của mình Vũ Văn Hạo cũng giống như vậy. Hắn cơ hồ là không có nghĩ sâu, liền trực tiếp nhìn về phía Vũ Văn Mặc chất vấn: "Ngươi giải thích thế nào?"
Mộ Dung Thư mặc dù cúi đầu, nhưng sau khi nghe thấy hoàng đế nói những lời này, vẫn như cũ nhăn mày lại. Nàng vẫn nhớ lúc Nam Cương quốc đến hòa thân, hoàng đế đối Vũ Văn Mặc vô cùng tín nhiệm, nhưng hôm nay chỉ qua có mấy tháng, hoàng đế thế nhưng lại hoài nghi Vũ Văn Mặc như thế.
"Thứ cả đời thảo dân mong muốn chính là trung tâm vì chủ, quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp. Tuyệt không tâm tư khác. Về chuyện long bào, cùng thảo dân có thể có quan hệ gì?" Vũ Văn Mặc thái độ tương đối bình thản trả lời. Không có nửa điểm kinh hoảng, nhìn qua rất quang minh lỗi lạc.
Hoàng đế con ngươi hơi co lại, trong lòng lặp đi lặp lại những lời này của Vũ Văn Mặc.
Trái lại vừa rồi lúc Vũ Văn Hâm đang quỳ, còn dùng ánh mắt quét sang Vũ Văn Mặc, cũng nói gần nói xa muốn đem Vũ Văn Mặc liên lụy vào bên trong việc này.
Các đại thần dù cho có trung tâm hay không, cũng vẫn bóc lột bạc của dân chúng qua ngày. Nhưng trong đó người đủ trung tâm vi chủ, thiệt tình vì dân như Vũ Văn Mặc đúng là hiếm thấy. Dù sao Vũ Văn Mặc đã vì dân chúng mà làm nhiều chuyện tốt, đồng thời khi làm quan trong triều, cũng chưa bao giờ có bất luận hành vi bất kính nào, chuyện long bào cũng khó có thể nói rõ.
Mộ Dung Thư ở trong lòng thầm mắng: ngươi cái đồ hoàng đế đáng chết! Ngày xưa lúc Vũ Văn Mặc thập tử nhất sinh vì ngươi, ngươi không phải cũng tả một câu tốt hữu một câu tốt sao? Hiện giờ già rồi, hồ đồ, bị nữ nhân ép khô tinh lực, liền bị che đôi mắt, lại vì một câu nói của người chưa bao giờ vì ngươi mà đi chất vấn Vũ Văn Mặc! Ngươi mà là hoàng đế cái gì! Ngu ngốc vô năng!
Về phần Tạ Nguyên lại ở trong lòng lắc đầu, mấy tháng Hoàng Thượng bị Hoa phi câu dẫn, hiện giờ thân mình béo phì vô lực đầu óc lại trở nên ngu ngốc. Chỉ cần nhìn vào chuyện hạ độc ngày hôm trước. Dựa vào hắn và Vũ Văn Mặc, nếu như muốn hạ độc sao có thể để cho người khác phát hiện? Nếu bọn họ có suy nghĩ muốn làm phản, chắc chắn sẽ làm im hơi lặng tiếng.
Vũ Văn Hạo nhanh mím môi, đồng dạng đối với hoàng đế thất vọng không thôi. Hắn cho tới nay luôn luôn sùng bái kính trọng phụ hoàng, luôn vì phụ hoàng mà kiêu ngạo. Nhưng từ khi xảy ra chuyện hạ độc ngày hôm trước còn vừa rồi chất vấn Vũ Văn Mặc, không chỉ làm rét lạnh tâm Vũ Văn Mặc! Cũng làm rét lạnh lòng hắn!
"Hoàng Thượng, thần phụ có chuyện muốn nói." Chu thị lúc này không nhịn được nữa. Nàng ngược lại thật sự là sợ sẽ mất mạng, vì vậy vô luận như thế nào, phải là Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư chết, không thể để nàng chết.
Hoàng đế đối với Chu thị tương đối phản cảm, nàng này không có quy củ không nói, còn không biết nhìn sắc mặt người, hoàng đế cau mày âm thanh lạnh lùng nói: "Nói đi."
Chu thị lập tức nói: "Hồi hoàng thượng, ngày hôm trước Vũ Văn Mặc cùng Hầu gia hai người hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, nếu không phải kịp thời phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nếu mà hai người này đã dám hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, cũng nói rõ rằng họ sớm đã có âm mưu soán vị. Long bào này nhất định là đã sớm chuẩn bị tốt. Nam Dương Vương hôm qua mới chưởng quản Nam Dương Vương phủ, nơi nào sẽ có tâm tư muốn mưu đồ soán vị? Hoàng Thượng thánh minh, chớ oan uổng trung thần."
Đừng nhìn Chu thị vừa rồi hoảng loạn mà miệng sẽ nói sai, lúc này lời nói ra cũng có thứ tự không ít. Vũ Văn Hâm mới vừa rồi còn lo lắng đề phòng, hiện tại tâm buông xuống không ít.
"Thỉnh phụ hoàng điều tra rõ việc này, nhi thần tin tưởng việc này tuyệt đối cùng Nam Dương Vương không có quan hệ." Vũ Văn Tập vài bước đi vào trong điện cầu, chắp tay cúi đầu cung kính hướng hoàng đế ngồi ở trên ghế rồng nói.
Hoàng đế nhanh cau mày, trước mắt xem ra có rất nhiều chuyện không sáng tỏ, cụ thể nên tin ai, thật đúng là khiến hắn khó xử.
Ngay tại lúc hắn khó xử, Vũ Văn Hạo đứng dậy, ngữ khí không giống ngày xưa ôn hòa, ngược lại sắc bén rét lạnh, "Phụ hoàng thánh minh, Vũ Văn Mặc trung tâm vì phụ hoàng, vài lần không để ý sinh tử. Ngôi vị hoàng đế trong mắt hắn, không quan trọng bằng hoàng ân. Huống chi, sự kiện hạ độc hai ngày vẫn đang tra, căn bản không có chứng cớ xác thực chứng minh là Vũ Văn Mặc cùng Trấn Nam hầu gây nên. Huống chi, văn võ bá quan ở đây đều hiểu Vũ Văn Mặc cùng Trấn Nam hầu, hai người nếu thật sự muốn hạ độc mưu hại phụ hoàng, như thế nào lại dễ dàng bị người khác phát hiện như thế? Huống chi, hai người căn bản không có khả năng hạ độc. Về phần tại sao ở trong Nam Dương vương phủ phát hiện long bào, dựa theo kích cỡ long bào xem ra là thuộc về Nam Dương Vương, huống chi Bắc vườn là sân mà trước kia Nam Dương Vương ở. Vũ Văn Mặc trừ bỏ ở Mai viên cùng Tiền viện nghỉ ngơi xử lý công vụ, căn bản không sẽ đi Bắc vườn. Đó là điều thứ nhất, mà trọng yếu hơn là, Nam Dương Vương nếu là không có toan tính, như thế nào sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Thỉnh phụ hoàng châm chước tình hình thực tế, chứng cớ, chớ để oan uổng thần tử trung tâm."
Vũ Văn Mặc đạm mạc không lên tiếng.
Tạ Nguyên cũng đứng ra nói: "Hoàng Thượng, thần từ trước tới nay không quan tâm quyền cao chức trọng, lại càng sẽ không trở thành tiểu nhân hạ độc, theo như sự hiểu rõ thần của Hoàng Thượng, thần sẽ làm chuyện xấu xa đối với người sao? Hiện giờ cho dù thần nói cái gì, Hoàng Thượng cũng sẽ không tin tưởng. Không bằng để cho Tông Nhân phủ An đại nhân đem chứng cớ trình lên, hai ngày này tra án hẳn là đã điều tra xong."
Quả thật, hiện thời ông nói có lý của ông bà nói có lý của bà, tuy rằng đám người Vũ Văn Mặc biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng văn võ bá quan còn đang mơ hồ. Hiện giờ chỉ có việc lấy ra chứng cứ mới có thể dễ nói chuyện.
Vũ Văn Hâm cùng Vũ Văn Tập nhìn Tạ Nguyên cùng Vũ Văn Hạo vẫn bình tĩnh như thế, sợ là đã nắm giữ chứng cớ, chính là, bọn họ luôn bị giam ở trong đại lao, có thể có chứng cớ gì?
Kỳ thực, chỉ cần dựa vào một bộ long bào liền có thể định tội Vũ Văn Hâm, chính là mục đích cuối cùng của mấy người Vũ Văn Mặc cũng không phải là Vũ Văn Hâm tử hình, mà muốn đem Vũ Văn Tập phía sau Vũ Văn Hâm bắt lại.
Tạ Nguyên nhìn lướt qua thần sắc Vũ Văn Hâm, chỉ thấy thân hình Vũ Văn Hâm đã có chút run run, bên tai đã tái nhợt, Tạ Nguyên cười lạnh nói: "Nam Dương Vương đang sợ cái gì? Vô luận long bào có phải là của ngươi hay không, xuất hiện ở trong Nam Dương vương phủ, ngươi chính là có mưu đồ soán vị!"
Nghe vậy, Vũ Văn Hâm quá sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nguyên, lớn tiếng giải thích: "Long bào này không phải là làm cho bổn vương!" Tiếng rống này không quan trọng, nhưng lại làm cho người có tâm nghe ra được một ít manh mối. Sau khi Vũ Văn Hâm vừa ngừng, thần sắc lại càng thêm khó coi, sự tình liên quan tính mạng, hắn thế nhưng không thể nhịn được lửa giận, bị lửa giận che kín mà nói ra những lời kia.
"Nga? Không phải làm cho ngươi, vậy là làm cho ai?" Tạ Nguyên trong đôi mắt đào hoa toàn là hàn tuyết tươi cười.
"Bổn vương không biết." Vũ Văn Hâm lập tức cúi đầu che dấu một chút hoảng loạn trong mắt, ngược lại là trả lời thập phần bình tĩnh.
Tạ Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc, chỉ thấy Vũ Văn Mặc lắc lắc đầu với hắn, hắn liền tiếp tục cười lạnh nói với Hoàng Thượng: "Thỉnh Hoàng Thượng minh giám."
Hoàng Thượng phất phất tay: "An đại nhân ở đâu?"
"Có thần." An Hòe từ giữa bách quan đi ra, đứng ở giữa đại điện, hướng hoàng đế cung kính thi lễ.
"Ngươi đang phụ trách vụ án hạ độc mưu hại trẫm cùng vụ án Nam Dương Vương mưu phản phải không, hiện giờ đã có tiến triển chưa? Ngoại trừ bộ long bào là chứng cứ phạm tội, còn có chứng cứ khác không?" Hoàng Thượng nhìn về phía An Hòe trầm giọng hỏi.
An Hòe cung kính trả lời: "Long bào là ở Bắc vườn của Nam Dương Vương phủ tìm được. Mà lúc đó Nam Dương vương phi giống như trong lòng có quỷ, sai hộ vệ trong phủ chặn thần và tướng sĩ ở ngoài. Ngoài ra lúc thần và tướng sĩ mang chứng cứ phạm tội lấy ra đặt trước mặt Nam Dương vương phi, Nam Dương vương phi đã tự xưng việc này cùng nàng không có quan hệ, toàn bộ là một mình Nam Dương Vương gây nên, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của thần, Nam Dương vương phi nhất định là biết chuyện gì đó. Đồng thời, thần cũng lục soát được một ít chứng cớ, chứng minh long bào là Nam Dương Vương ngày hôm trước tìm người cắt may. Về chuyện Vũ Văn Mặc cùng Trấn Nam hầu hai người hạ độc mưu hại Hoàng Thượng, sáng sớm hôm nay thần đã tìm được nhân chứng cùng vật chứng."
Có chứng cớ? Vũ Văn Tập cùng Vũ Văn Hâm có chút không thể tin nhìn về phía An Hòe. Trước kia nghe nói An Hòe phá án thần tốc, nhưng thật không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể tra ra nhiều như vậy, kết quả là chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ hết thảy mọi việc đều làm trong lặng yên không một tiếng động, trừ bỏ tâm phúc tuyệt đối sẽ không có bất luận người nào phát hiện. Nếu An Hòe đã sớm có chứng cớ, sao lại im lặng chờ đến lúc này ở trên đại điện mới nói ra? Chẳng lẽ đây là kế sách của bọn Vũ Văn Mặc? Vũ Văn Tập cảm giác không ổn, nhanh nhăn mày lại.
Mà Vũ Văn Hâm lập tức nhìn về phía Vũ Văn Mặc trầm mặc. Hắn ta chỉ đứng đó nhưng lại làm cho người ta cảm giác được cả người tóc gáy, sợ hãi. Vũ Văn Hâm luôn cho rằng bản thân mình che dấu hết sức tốt, không có người phát hiện ra dã tâm của hắn, mà lúc này hắn đột nhiên cảm giác được, Vũ Văn Mặc đã sớm biết được hắn có mưu đồ? Nếu là như vậy, Vũ Văn Mặc tâm cơ thâm trầm thật sự là làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Mộ Dung Thư mỉm cười, không cần suy nghĩ nhiều. An Hòe đại nhân bây giờ ra một chiêu này chắc chắn là Vũ Văn Mặc bọn họ bày mưu đặt kế. Sợ là chứng cớ này đã sớm có đi. Chẳng qua là muốn một lưới bắt hết. Như thế, nàng an tâm không ít.
"Nga? Đã có chứng cớ vậy thì toàn bộ đưa lên đây." Hoàng Thượng thần sắc rõ ràng có chút mỏi mệt, chỉ mới thẩm vấn một chút, hắn liền không còn bao nhiêu nhẫn nại. Hắn không ngừng ngáp, thỉnh thoảng còn từ thái giám một bên lấy khăn gấm lau chùi cái mũi.
Thấy thế, Mộ Dung Thư nhíu mày, triệu chứng này không giống nhiễm phong hàn, có vẻ giống triệu chứng người hiện đại nghiện ma túy, rồi sau đó bị cấm không cho hút thuốc phiện. Mà Hoàng Thượng hiện giờ tinh thần không tốt, hôm nay so với vài ngày trước đó cũng đã gầy đi chút ít, chẳng lẽ chính là ma túy? Chính là thời cổ đại này đã có anh túc sao? Bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe, Đại Hoa quốc không có anh túc. Nhưng Bắc cương quốc có hay không? Còn Nam Cương quốc nữa? Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thư lại cúi đầu liếc nhìn cổ tay áo, Mộ Dung Lan nàng ta...
"Vâng." An Hòe lập tức đáp, cuối cùng đi ra ngoài đại điện, sai thủ vệ ở ngoài điện đưa đám người kia tiến vào đại điện.
Lúc này, Hoàng Thượng vừa nhìn về phía Vũ Văn Hâm nhìn qua vẫn trấn định như cũ, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Chu thị thân hình vẫn đang run run như cũ, lại ngáp một cái, sau đó trầm giọng hỏi: "Nếu giờ ngươi đem chuyện Nam Dương Vương mưu phản nói ra, trẫm còn có thể tha cho ngươi một mạng."
Chu thị hiện giờ cực kỳ hối hận, nàng lúc ấy thật sự là quá mức sợ hãi, căn bản cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến nếu Vũ Văn Hâm gặp chuyện không may, có thể sẽ liên lụy đến nàng, nơi nào hiểu được những lời này của nàng sẽ dẫn đến nhiều hiểu lầm như vậy! Nàng thanh âm run run trả lời: "Thần phụ thật sự không biết chuyện gì, lúc ấy tại lo lắng mà hồ ngôn loạn ngữ. Nam Dương Vương tuyệt đối không có mưu phản. Thần phụ cùng Nam Dương vương sáng tối ở chung, căn bản cũng chưa hề thấy Nam Dương Vương mặc qua long bào." Hiện tại nàng xem như đã suy nghĩ minh bạch, nếu như Vũ Văn Hâm đã xảy ra chuyện, nàng cũng tuyệt đối khó thoát khỏi can hệ. Hiện tại nàng âm thầm hối hận, lúc ấy nói cái gì không nói, thế nhưng lại thốt ra lời nói như vậy! Hiện giờ gây ra cho mình nhiều phiền toái.
"Nam Dương vương phi đây là lật lọng, ăn nói bừa bãi. Thời điểm ở Vương phủ còn nói ra Nam Dương Vương mưu phản, bởi vậy mới có cái gọi là người tại tình thế cấp bách mới là lúc nói thật nhất. Vậy mà lúc này Nam Dương vương phi trong giờ phút đối mặt với Hoàng Thượng, còn dám nói vớ nói vẩn. Nam Dương vương phi cũng biết, đây là tội khi quân?" Ở trong bách quan, một vị quan văn đứng ra, chuyện này hắn đứng một bên quan sát, mắt thấy lời mở đầu của Chu thị không giống với lời nói sau này, mà Nam Dương Vương cũng giống như vậy. Đây không phải là khi quân cái gì cả? Huống chi hai ngày này hành động của Vũ Văn Hâm căn bản làm cho người ta khinh thường. Lúc Vũ Văn Mặc còn làm Nam Dương Vương, mấy người Vũ Văn Hâm ở trong Nam Dương vương phủ cũng đã thật tâm đối đãi, kỳ thực ai cũng biết mấy người đệ đệ của Vũ Văn Mặc là muốn đánh cái gì chủ ý. Nhưng mà nhân lúc Vũ Văn Mặc gặp rủi ro, còn chưa điều tra rõ chân tướng, Vũ Văn Hâm lại khẩn cấp chiếm vị trí Nam Dương Vương, thậm chí là ở ngày thứ hai đã bảo Mộ Dung Thư đuổi ra ngoài chỉ được đem những vật mang bên mình. Hành vi như thế, quả nhiên khiến cho người ta khinh thường!
Một vị quan văn đã đứng dậy, ngay sau đó liền lại có người đứng dậy, là một võ tướng, võ tướng chinh chiến sa trường, nói chuyện từ trước tới nay chính trực ngay thẳng, không hề bận tâm nói: "Trước mắt toàn bộ chứng cớ cũng đã cho thấy Nam Dương Vương muốn mưu phản, điều thần khinh thường nhất đó là đã muốn mưu phản, nhưng đến thời điểm cuối cùng, cũng đã có chứng cớ, còn không có cốt khí không dám nhận. Long bào kia kích cỡ rõ ràng không phải là của Vũ Văn Mặc, lại gắng phải vu oan cho Vũ Văn Mặc bằng được! Thần nhìn cảnh này thật sự là không nhìn nổi."
Lúc này, Vũ Văn Tập trong lòng rất loạn, may mà hắn trời sinh tính tình trầm ổn, biết rõ đại sự không ổn, nhưng vẫn như cũ có thể ổn định tâm thần, cũng cẩn thận nghĩ cách thoát thân, thậm chí là để cho đám người Vũ Văn Mặc không có cơ hội xoay mình.
Lúc này, cũng có đại thần là đứng ở bên Vũ Văn Hâm, những người này thấy Vũ Văn Tập đưa ánh mắt tới, mới tiến lên phía trước mở miệng nói: "Nam Dương vương phi bất quá chỉ là một phụ nhân, căn bản chưa từng gặp qua chuyện gì lớn như vây. Cho nên mới ngẫu nhiên nói bậy, nghĩ một đằng nói một nẻo cũng là rất có khả năng. Thần cho rằng không phải không có khả năng này."
"Đúng vậy, thần cho rằng lời Nam Dương Vương mới thốt ra, cũng không thể nói rõ cái gì. Nam Dương Vương bất quá là muốn biện giải chuyện long bào không phải của hắn mà thôi."
Ai giữ ý nấy, song phương nói đều có lý. Hoàng Thượng lại do dự.
Vũ Văn Mặc nhìn thấy loại tình huống này, chỉ nhếch môi cười lạnh, vẫn như cũ khí định thần nhàn.
Tạ Nguyên lại càng cười cười khinh thường. Người vừa mới mở miệng vì Vũ Văn Hâm nói chuyện chính là quan viên bị Vũ Văn Tập thu mua. Giờ phút này Vũ Văn Tập vẫn còn tưởng rằng mọi chuyện đều đang nằm trong lòng bàn tay của hắn phải không? Tưởng rằng chuyện ngày hôm nay chỉ nhằm vào Vũ Văn Hâm sao?
Mộ Dung Thư trước mắt chỉ cúi đầu suy nghĩ sự tình vừa rồi, lúc vài vị đại thần biện giải nàng cũng chưa nghe rõ ràng. Chờ đến lúc nàng lấy lại tinh thần, An Hòe đã mang nhân chứng vật chứng vào đại điện.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, người phía sau theo thứ tự là Vương gia chưởng quỹ quầy thêu, một người khác là Phúc công công người bên cạnh quý phi nương nương. Vương chưởng quỹ có thể làm chứng, long bào chính là Nam Dương Vương đặt may. Mà Phúc công công có thể chứng minh ý đồ hạ độc mưu hại hoàng thượng không phải là của Vũ Văn Mặc cùng Trấn Nam hầu. Ngoài ra còn có vật chứng khác có thể chứng minh hai người họ vô tội." Thanh âm An Hòe không phập phồng, vang dội hướng Hoàng Thượng tinh thần không tốt nói.
Vũ Văn Hâm nghe có Vương gia chưỡng quỹ, lập tức thân mình xụi lơ, suýt nữa liền trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất. An hòe chỉ dùng thời gian hai ngày, làm thế nào mà có thể tìm được Vương gia? Không khỏi có chút quá mức huyền diệu. Chẳng lẽ sớm đã có người theo dõi hắn trong từng hành động? Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hướng Vũ Văn Mặc vân đạm phong khinh, lạnh như hàn tuyết, trong mắt hiện lên mấy tia hận ý.
Hoàng Thượng nghe vậy, gật gật đầu: "Nếu mà đều đã có nhân chứng vật chứng, vậy trước tiên bắt đầu từ chuyện Vũ Văn Mặc cùng Trấn Nam hầu hạ độc đi."
"Vâng, Hoàng Thượng." An Hòe quay đầu nhìn về phía Phúc công công, hỏi: "Ngươi kết quả nhìn thấy cái gì, biết cái gì, liền hướng Hoàng thượng chi tiết báo cáo đi."
Phúc công công nghe vậy, cảm nhận được ánh mắt Vũ Văn Tập nhìn qua, có chút sợ hãi cúi đầu trả lời: "Hồi hoàng thượng, nô tài buổi tối ngày hôm trước khi đi ngự thiện phòng lấy điểm tâm cho quý phi nương nương, ngoài ý muốn nhìn thấy Chu công công hầu hạ bên người Tam hoàng tử trong tay cầm gói thuốc, thừa dịp không người phát hiện liền đem bột phấn trong gói thuốc rắc vào điểm tâm của hoàng thượng. Tiếp theo liền truyền ra việc Hoàng Thượng bị người hạ độc."
"Vì sao ngươi thấy có người hạ độc mà không bẩm báo Hoàng Thượng?" An Hòe trầm giọng hỏi,
Phúc công công kiên trì trả lời: "Lúc ấy nô tài bởi vì sợ mà không dám báo cho Hoàng Thượng biết, quý phi nương nương đã nhận ra nô tài khác thường, nô tài thật sự là sợ bị người diệt khẩu, cho nên hiện tại mới đứng ra làm chứng. Thỉnh Hoàng Thượng tha mạng, thỉnh Hoàng Thượng khoan thứ cho nô tài."
Mọi người nghe vậy, mọi ánh mắt để đặt ở trên người Vũ Văn Tập! Người hạ độc là người bên cạnh Vũ Văn Tập. Chẳng lẽ, là Vũ Văn Tập hạ độc mưu hại Hoàng Thượng sau đó vu hãm cho Vũ Văn Hạo? Nhưng ngày hôm trước không phải có một cung nữ đứng ra chỉ điểm Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên, nói hai người họ lấy tính mạng người nhà nàng uy hiếp nàng hạ độc hoàng thượng sao? Xem ra chuyện này đúng là không đơn giản. Thế nhưng, cung nữ kia đã bị xử tử, trước mắt làm sao có thể đối chứng?
Mộ Dung Thư lúc này đã phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn hướng Phúc công công, người này hẳn là Vũ Văn Mặc đã sớm an bài ở bên cạnh quý phi nương nương đi? Bằng không mấy ngày trước đây tại sao không đứng ra, như thế nào lại trùng hợp như thế. Nàng nhìn thoáng qua Vũ Văn Mặc. Vũ Văn Mặc cũng đúng lúc nhìn nàng. Hai người nhìn nhau cười.
"Ngươi cũng biết bây giờ mình đang làm cái gì? Ngươi đây chính là tội khi quân!" Vũ Văn Tập nhìn về phía Phúc công công quát lạnh một tiếng. Lòng hắn lúc này là kinh sợ thật, đúng là Chu công công hạ độc, chính là lúc ấy chắc chắn không có người nhìn thấy, lại không nghĩ rằng bị Phúc công công nhìn thấy!
Phúc công công hướng Hoàng Thượng dập đầu, "Nô tài không dám nói bậy."
"Tam hoàng tử sao lại hổn hển như thế? Nếu An đại nhân không có chứng cớ khác cũng sẽ không thể khiến Phúc công công đứng ra làm chứng cho ta cùng Vũ Văn Mặc." Tạ Nguyên nheo mắt đào hoa nhìn Vũ Văn Tập cười lạnh nói.
Vũ Văn Tập nghẹn lời. Bỗng nhiên cảm thấy không ổn, Tạ Nguyên cùng Vũ Văn Mặc sau khi bị bỏ tù, vẫn chưa biểu hiện sự sợ hãi. Hiện giờ sự tình đến đây có đại chuyển biến, vốn tưởng không tồn tại chứng cớ, hiện giờ lại có một đám xuất hiện. Này còn không phải là bọn họ tự đâm đầu vào rọ?
"Bẩm Hoàng Thượng, thần còn có một vật chứng từ trong phòng Chu công công. Là thuốc độc ngày đó hạ ở trên điểm tâm của hoàng thượng." An Hòe chỉ cái khay trên tay thị vệ phía sau có một tờ giấy dầu, trong giấy dầu có một chút bột phấn.
Thấy thế, Hoàng Thượng lập tức hoài nghi nhìn về phía Tam hoàng tử: "Ngươi giải thích như thế nào?"
Vũ Văn Tập bỗng nhiên bị hỏi, lập tức nhanh mím khóe môi trả lời: "Nhi thần không biết." Chu công công không phải là người làm việc không cẩn thận như vậy, nhất định là có người âm thầm hãm hại. Hắn dư quang nhìn về phía Vũ Văn Hạo. Hai ngày này Vũ Văn Hạo không bị nhốt vào đại lao, là người của hắn ta gây nên?
"Ngươi không biết? Là người của ngươi hạ độc muốn mưu hại trẫm, ngươi bây giờ lại nói không biết, ngươi cho rằng trẫm là trẻ con dễ gạt như vậy sao?" Hoàng Thượng đứng dậy phẫn nộ quát. Sự việc này tra tới tra lui quay đi quay lại vẫn là con trai ruột muốn hạ độc hại chết hắn!
Vũ Văn Tập nhanh cau mày, trả lời: "Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không liên quan đến việc này. Nếu phụ hoàng không tin, có thể nghiêm hình bức cung Phúc công công. Đến tột cùng là ai sai khiến người hạ độc mưu hại phụ hoàng. Là người nào muốn hãm hại nhi thần."
Sự thật bày ra trước mắt, Vũ Văn Tập vẫn còn có thể nói sạo! Mộ Dung Thư không nhịn được từng đợt cười lạnh.
"Muốn dụng hình với Phúc công công? Độc này là tìm thấy ở trong phòng Chu công công, liền tính là muốn nghiêm hình bức cung, cũng nên là dụng hình với Chu công công." Tạ Nguyên lại đứng ra nói.
Tạ Nguyên vừa dứt lời, An Hòe liền nói: "Lúc thần từ trong phòng Chu công công tìm ra vật chứng, Chu công công không nói lời gì trực tiếp lấy kiếm tự sát." Chuyện này cũng bất quá là vừa mới phát sinh. Thời điểm gần như tất cả mọi người ở trên đại điện, Vũ Văn Tập căn bản không hề phát hiện.
Tự sát?!
Mộ Dung Thư nhăn mày lại, nếu là tự sát, liền tương đương với chặt đứt manh mối. Không thể tưởng tượng được Chu công công là người trung thành như thế. Sợ không chịu nổi nghiêm hình mà khai ra Vũ Văn Tập, liền trực tiếp tự sát.
Quả nhiên, Vũ Văn Tập sau khi nghe nói Chu công công đã tự sát, lập tức yên tâm. Nếu không có Chu công công làm chứng, không có người làm chứng, càng không có chứng cớ chứng minh hắn cùng với chuyện này có quan hệ.
"Xem ra là Chu công công là sợ tội tự sát." Vũ Văn Tập ngữ khí thản nhiên nói. Mi nhíu chặt cũng giãn ra."Việc này tuyệt đối cùng nhi thần không có quan hệ, nhi thần nếu thật sự làm như vậy, chẳng phải là đại bất hiếu? Nhi thần cho tới nay đều hiếu thuận với phụ hoàng. So có thể làm việc thương thiên hại lý như vậy?"
Hoàng Thượng hồ nghi nhìn thoáng qua Vũ Văn Tập, sau đó dời đi tầm mắt nhìn về phía An Hòe, hỏi: "Còn hay không có chứng cớ khác?"
An Hòe mặt có vẻ xấu hổ lắc đầu: "Cũng không."

"Như thế cũng không cách nào chứng minh chuyện hạ độc đến tột cùng là Vũ Văn Mặc, Trấn Nam hầu cùng Tam hoàng tử có liên quan hay không? Nếu không có chứng cớ liền mau chóng đi tra tiếp!" Hoàng Thượng phẫn nộ quát. Trong lòng giận dữ, nhưng mà chỉ là chuyện nhỏ như vậy, thế nhưng đến bây giờ vẫn không điều tra rõ.
Tạ Nguyên nhíu chặt hai mi, bọn họ ngàn tính vạn tính, lại quên đi Chu công công là người trung thành hộ chủ. Vào lúc cuối cùng lại có thể lấy cái chết tạ tội đểVũ Văn Tập thoát tội. Nhưng mà, trừ bỏ Chu công công, bọn họ cũng không phải không có tính toán khác.
Vũ Văn Tập mâu quang âm thầm dấu diếm sát khí quét về phía Vũ Văn Mặc, Vũ Văn Hạo, Tạ Nguyên. Việc đã đến nước này, bọn họ cũng chỉ có thể thất bại mà về. Hắn tuyệt đối sẽ không để người khác ngăn cản hắn bước đi trên con đường phía trước, ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về hắn.
Nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Tập, khóe môi Vũ Văn Mặc chỉ hơi gợi lên nở nụ cười. Trong tươi cười lộ ra vẻ khinh thường.
"Bẩm Hoàng Thượng, cũng không phải không có người nào chứng minh Tam hoàng tử đã sai Chu công công hạ độc mưu hại Hoàng Thượng." Mộ Dung Thư chậm đi tới trong điện, hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi đầu đối với Hoàng Thượng trên cao nhìn xuống nói.
Nghe vậy, Hoàng Thượng hồ nghi nhìn Mộ Dung Thư, "Ngươi có chứng cớ gì?"
"Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, cho người mời hoa phi tiến đến đại điện làm chứng." Mộ Dung Thư cao giọng nói. Hoa phi tác dụng quá nhiều. Nếu như lợi dụng thích đáng, liền tuyệt đối sẽ làm cho Vũ Văn Tập không thể biện giải, không thoát được tội!
Vũ Văn Tập ánh mắt lợi hại bắn về phía Mộ Dung Thư.
Hoa phi? Hoàng Thượng nghe được này hai chữ này hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng. Hắn ngày hôm nay đã muốn cho đòi Hoa phi. Vừa vặn nhân cơ hội này cho Hoa phi tiến cung một chuyến! Hắn lập tức gật đầu."Hoa phi nếu có thể làm chứng, liền cho người đến đại lao đem Hoa phi mang đến đi."
"Vâng." An Hòe lập tức đáp. Theo sau liền phân phó thị vệ đi đại lao.
"Từ đại lao đến hoàng cung thời gian cần gần một canh giờ, nếu là ra roi thúc ngựa, cũng hết nửa canh giờ. Thỉnh Hoàng Thượng thẩm án vụ Nam Dương Vương mưu phản." An Hòe nói.
Hoàng Thượng gật đầu, hắn vốn là không có tinh thần, trước mắt lại không thể về tẩm cung nghỉ ngơi, liền thẩm một cái án khác vậy."Ân."
Vừa rồi luôn luôn thẩm án vụ hạ độc, Vũ Văn Hâm bị nhắc đến tâm có chút thả lỏng, trong lòng hắn còn tồn tại may mắn. Vương gia kia căn bản không có gặp qua hắn, cho nên cũng sẽ không biết là hắn đặt may long bào.
Chu thị vừa rồi đã sợ thất hồn bạt phách, lúc này lại muốn thẩm tra bọn họ, nàng sợ trong mắt đã rưng rưng, không nhịn được khóc nỉ non.
Vào loại thời điểm này, có thanh âm nữ nhân khóc nỉ non thật là làm cho lòng người không kiên nhẫn cùng chán ghét. May mà Hoàng Thượng giờ phút này không có tinh thần gì, cũng không chú ý tiếng khóc.
Vương gia chưởng quỹ chưa từng được tiến cung, nơi nào gặp qua quan lại quyền quý nhiều như vậy, thậm chí còn được gặp Hoàng Thượng. Huống chi hiện giờ dính đến cả tính mạng hạ nhân cùng sinh ý của quầy thêu, chưởng quỹ tránh không được trong lòng run sợ.
"Vương chưởng quỹ, ngươi có nhận thức Nam Dương Vương đang quỳ gối tại đại điện?" An Hòe xoay người đối mặt Vương chưởng quỹ trầm giọng hỏi.
Vương chưởng quỹ lập tức lắc đầu trả lời: "Thảo dân không biết."
Nghe vậy, Vũ Văn Hâm lòng thấp thỏm lập tức buông xuống. Chỉ cần không biết là tốt rồi.
"Kia vì sao ngươi nói là biết Nam Dương Vương bảo ngươi làm long bào?" An Hòe tiếp tục hỏi.
"Thảo dân nhận thức gã sai vặt bên cạnh Nam Dương Vương. Nguyên bản thảo dân cũng không biết gã sai vặt kia chính là người bên cạnh Nam Dương Vương. Hôm qua lúc ở trước cửa Nam Dương Vương phủ, thảo dân đã gặp được gã sai vặt kia cùng Nam Dương Vương." Vương chưởng quỹ lập tức chi tiết lấy cáo.
Vũ Văn Hâm nghe vậy, tâm lại bị nhấc lên. Sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bạch.
Chu thị thật sự là nhịn không được, thế nhưng ở trên đại điện khóc lớn lên, "Thần phụ quả thật là cái gì cũng không biết a!"
Mộ Dung Thư trong tâm lắc lắc đầu, Chu thị thật sự là chịu không được chuyện này, Vũ Văn Hâm còn chưa bị định tội, sợ là cũng vì vài tiếng khóc của nàng mà bị định tội.
"Câm miệng." Vũ Văn Hâm nhỏ giọng quát. Chu thị lập tức ngậm miệng, chính là tiếng khóc như cũ vẫn còn.
Hoàng Thượng ngáp một cái, chính là nhìn lướt qua Chu thị cùng Vũ Văn Hâm.
"Bẩm Hoàng Thượng, thần đã đem gã sai vặt bên cạnh Nam Dương Vương mang đến." An Hòe xoay người đối mặt với Hoàng Thượng, bẩm báo.
"Dẫn tới đi." Hoàng Thượng miễn cưỡng nói một câu.
Vũ Văn Hâm quá sợ hãi, nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Văn Tập, ánh mắt kia ý là muốn Vũ Văn Tập thay hắn trò chuyện, giúp hắn cởi tội.
Nhưng lúc này Vũ Văn Tập đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, nơi nào còn có tinh thần bận tâm đến Vũ Văn Hâm. Thế nhưng, hai người bọn họ là cùng hội cùng thuyền, Vũ Văn Hâm nếu như là xảy ra chuyện gì, Vũ Văn Tập cũng trốn không thoát.
Giây lát, thị vệ đem gã sai vặt của Vũ Văn Hâm dẫn theo lên.
Gã sai vặt vừa vào đại điện, liền hết hồn trong lòng run sợ hai đầu gối quỳ xuống đất, nửa người quỳ trên mặt đất."Nô tài tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Vương chưởng quỹ. Ngươi có thận ra người này?" An Hòe hỏi Vương chưởng quỹ.
Vương chưởng quỹ kinh hách đầu đầy là mồ hôi lạnh, hắn quay đầu lại cẩn thận xem xét gã sai vặt kia, theo sau dùng tay áo lau đầu đầy mồ hôi, sau đó mới trả lời: "Vâng, thảo dân nhận được. Chính là người này đến thêu trang đưa ra năm ngàn lượng bạc làm một kiện long bào, cũng bảo thảo dân bảo giữ bí mật, không để cho người khác biết."
Gã sai vặt kia nghe vậy, lập tức cả người nằm trên đất.
"Là ai sai sử ngươi đi làm long bào?" An Hòe nhìn về phía gã sai vặt kia lớn tiếng hỏi.
Một tiếng quát đến chói tai, làm cho Vũ Văn Hâm đóng chặt lại hai mắt, trên đỉnh đầu đã toát ra mồ hôi lạnh.
Vũ Văn Tập nhanh cau mày, sự tình phát triển đến loại tình huống này, hắn nhưng thật ra vô lực vì Vũ Văn Hâm giải vây.
"Là tiểu nhân một người gây nên... Không người sai sử." Gã sai vặt kia kiên trì, trong lòng run sợ, lắp bắp trả lời.
Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm vào thần sắc Vũ Văn Hâm, Vũ Văn Tập. Tuy rằng hai người đều đã cúi đầu, gần như nhìn không ra cái gì. Nhưng từ trong những động tác rất nhỏ, đại khái cũng có thể nhìn ra Vũ Văn Hâm đã hoảng loạn. Mà Vũ Văn Tập cũng biết đại khái kế tiếp vô luận là vì Vũ Văn Hâm nói cái gì, đều không thể bảo trụ Vũ Văn Hâm.
Lúc này, Vũ Văn Mặc vẫn luôn không nói lời nào mở miệng: "Tội mưu phản, liên luỵ cửu tộc. Nếu thật là ngươi gây nên, ngươi chỉ là một kẻ bình dân, như vậy, tội sẽ liên lụy đến mười tộc."
Kia gã sai vặt nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng Vũ Văn Mặc, cơ hồ là sợ choáng váng. Liên luỵ cửu tộc? Hắn nhận tất cả tội chính là muốn để cho cha mẹ trải qua ngày lành, nếu là liên lụy đến lão nhân gia, hắn căn bản sẽ không gánh tất cả tội!
Kỳ thực gã sai vặt này cũng không biết nhiều lắm, Vũ Văn Hâm chỉ là phân phó hắn đi làm long bào, hắn tưởng rằng Vũ Văn Hâm làm long bào là để bản thân mình tự mặc.
Vũ Văn Hâm mắt đầy hận ý nhìn về phía Vũ Văn Mặc, Vũ Văn Mặc là muốn đưa hắn vào chỗ chết sao?
"Là vương gia sai sử nô tài! Việc này cha mẹ nô tài cũng không biết. Là vương gia sai sử nô tài đi thêu trang làm long bào." Gã sai vặt sau khi ngu ngơ nửa khắc, lập tức kinh hô. Lúc này tính mạng người nhà bày ra ngay trước mắt, hắn không có lựa chọn nào khác.
Này gã sai vặt rống lên vài tiếng, lại hướng tới Vũ Văn Hâm nói: "Nô tài bất đắc dĩ mới bán đứng vương gia! Thỉnh vương gia chớ trách! Nô mới dù tới âm tào địa phủ cũng sẽ đi hầu hạ vương gia!" Dứt lời, hắn thế nhưng đứng dậy, chạy hướng cột lớn cách đó không xa, đâm vào cột bỏ mình!
Trên đại điện, dần dần tràn ngập mùi máu tươi. Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày, nàng chán ghét nhất là mùi máu tươi. Nghe thấy đã muốn nôn mửa. Bất quá nàng nhưng thật ra đối với gã sai vặt này thật khâm phục, trung tâm đối với Vũ Văn Hâm, nhưng vì cha mẹ bất đắc dĩ bán đứng Vũ Văn Hâm, cuối cùng lấy cái chết tạ tội, nàng nguyên bản không biết đây là một loại tình cảm dạng gì, nhưng mà, từ khi có đám người Hồng Lăng xuất hiện, nàng mới biết được loại này tình cảm cỡ nào đơn thuần cùng cố chấp.
Gã sai vặt kia chết không để lại cho bất luận kẻ nào có cảm giác gì. Bọn thị vệ mặt không thay đổi đem thi thể gã sai vặt mang ra ngoài. Chờ sau khi trên đại điện thanh lí sạch sẽ, Hoàng Thượng lúc này mới nhìn về phía Vũ Văn Hâm mở miệng nói: "Hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn nói ra suy nghĩ của mình?"
"Thần..." Vũ Văn Hâm một đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch."Thần oan uổng." Hắn nơi nào nghĩ đến, long bào dùng để hãm hại Vũ Văn Mặc, cuối cùng sẽ trở thành chứng cứ hắn mưu phản, trước mắt cũng đã hết đường chối cãi.
"Hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi không cần giải thích! Người tới, đem Vũ Văn Hâm, Chu thị kéo xuống trảm lập quyết!" Hoàng Thượng sớm đã bị tiếng khóc của Chu thị làm cho hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Trước mắt chứng cứ vô cùng xác thực, lúc Vũ Văn Hâm không phải là Nam Dương Vương đã muốn mưu hướng soán vị, hôm nay là Nam Dương Vương, ngày sau khẳng định sẽ hành thích vua. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Vũ Văn Tập gắt gao cau mày, vừa định muốn đứng ra vì Vũ Văn Hâm nói chuyện. Nhưng sau khi ở trong lòng cân nhắc một phen, liền không có đứng ra. Vũ Văn Tập có thể trơ mắt nhìn ca ca cùng mẫu sở sinh chết ngay trước mắt mà mặt không đổi sắc, như thế nào lại để ý sinh tử Vũ Văn Hâm?
Vũ Văn Hâm nhanh nhắm hai mắt lại, là hắn thua! Hắn tại thời điểm mấu chốt này không có bán đứng Vũ Văn Tập. Mà là đầy ngập phẫn hận nhìn Vũ Văn Mặc. Vũ Văn Mặc khẳng định đã sớm biết chuyện hắn cùng với Tam hoàng tử liên hợp, nhưng vẫn đang âm thầm nhìn hắn từng bước một đi tới hướng tử vong!
Vũ Văn Mặc nghênh đón ánh mắt tràn đầy hận ý của Vũ Văn Hâm, ở bên trong tròng mắt đen nhánh, vẫn giống như cũ là hàn băng vạn năm. Vũ Văn Hâm trước kia đã không phải là đối thủ của hắn, hiện tại càng là không phải.
Nhìn thấy Vũ Văn Hâm như thế, Mộ Dung Thư cười lạnh, Vũ Văn Hâm lúc này hẳn đều coi là Vũ Văn Mặc hại hắn! Nhưng nếu không phải hắn cùng với Tam hoàng tử cấu kết hãm hại Vũ Văn Mặc, hắn như thế nào lại rơi vào tình cảnh hôm nay? Hoàn toàn không đáng giá đồng tình!
"Vương phi, em dâu sai lầm rồi, em dâu biết sai rồi! Vương phi cứu em dâu đi. Em dâu không nên đối với vương phi như vậy." Chu thị nghe thấy mình cũng bị trảm lập quyết, sợ gào khóc một trận, hướng chỗ Mộ Dung Thư bò qua, than thở khóc lóc thỉnh cầu nói.
Mộ Dung Thư nguyên vốn không có phòng bị, Chu thị dục vọng muốn sống mãnh liệt, hai tay một chút liền ôm lấy đùi Mộ Dung Thư.
"Em dâu thật sự biết sai lầm rồi. Em dâu cái gì cũng không biết a. Em dâu là làm sai lầm, không nên ép vương phi. Không nên đi hy vọng xa vời không nên vì chút đồ đạc của mình. Em dâu thật sự biết sai lầm rồi. Thỉnh vương phi van cầu Hoàng Thượng, thả em dâu đi!" Chu thị một phen nước mắt nước mũi, thê thảm khóc lóc cầu xin.
Mộ Dung Thư nhanh nhăn lại mày, muốn né tránh Chu thị, nhưng Chu thị thật sự là ôm rất chặt. Chu thị đong đưa bắp đùi của nàng, nhưng lại khiến cho nàng có cảm giác muốn nôn mửa choáng váng hoa mắt. Đang lúc nàng không cách nào nhúc nhích, Vũ Văn Mặc không lưu tình chút nào một cước đạp Chu thị ra, hắn là người có võ công, thấy sắc mặt Mộ Dung Thư trắng bệch, hắn đặt chân càng không lưu tình, Chu thị bị đạp ra ngoài 4-5m.
"Ngươi cùng Vũ Văn Hâm là vợ chồng, có phúc cùng hưởng. Nhất vinh câu vinh." Mộ Dung Thư nhắm mắt lại áp chế cảm giác sắp nôn mửa, sau đó nàng mở to mắt nhìn về phía Chu thị bị đá trầm giọng nói. Khi nàng biết Vũ Văn Mặc có chuyện xảy ra, luôn suy nghĩ muốn cùng hắn cùng tiến cùng lùi, nếu chết cùng chết. Chu thị cố nhiên vô tội, nhưng ở thời đại này, hình phạt đã như thế. Không có liên luỵ đến cửu tộc đã là vạn hạnh. Bất quá không có khả năng như thế, cửu tộc bên trong cũng có Hoàng Thượng. Cho nên mới phải hạ chỉ mang hai người ra trảm lập quyết. Nàng còn không có quyền lợi thay đổi mấy trăm năm pháp luật truyền thừa xuống.
Chu thị bị đá mông, sau đó lại nghe Mộ Dung Thư nói, cũng chỉ có thể á khẩu không trả lời được. Bởi vì bốn phía nhìn về phía nàng đều là khinh miệt, trào phúng.
Vũ Văn Hâm từ sau khi biết được bị chém, trên mặt không có ý sợ hãi nào. Nhưng thật ra cặp mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Mặc. Từ nhỏ đến lớn hắn liền hận Vũ Văn Mặc đã đoạt đi rồi của hắn hết thảy! Hắn mặc dù là con vợ kế, nhưng lại có tài. Hắn luôn luôn chờ cơ hội, khiến cho Vũ Văn Mặc trở thành bại tướng dưới tay của hắn. Nhưng đến tân giờ, hắn vẫn như cũ là bại tướng!
Bất quá... Vũ Văn Mặc cũng sẽ không thể luôn luôn thắng lợi mà đi xuống! Bởi vì còn có Vũ Văn Tập!
Đúng, Vũ Văn Hâm chính là đến chết cũng không đem Vũ Văn Tập khai ra. Hắn không phải là người ngu xuẩn, liền tính cho dù khai Vũ Văn Tập ra, hắn cũng trốn không thoát chuyện phải chết. Một khi đã như vậy, còn không bằng để cho Vũ Văn Tập đối phó Vũ Văn Mặc!
Vũ Văn Mặc cũng đoán được tâm tư Vũ Văn Hâm, liền không có đi bức cung, khiến hắn khai ra Vũ Văn Tập.
Vũ Văn Hâm cùng Chu thị bị mang xuống, vừa vặn Hoa phi cũng bị dẫn tới.
Hoàng Thượng luôn không có tinh thần khi thấy Hoa phi, hai mắt vô thần thậm chí có chút ánh sáng.
Hoa phi bộ dạng chỉ phổ thông, nhưng ý vị lại xinh đẹp, nàng tư thái thướt tha đi vào đại điện."Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Đứng dậy đi!" Hoàng Thượng trong ngôn ngữ còn có chút kích động.
Đám người Vũ Văn Mặc đồng thời nghi hoặc nhìn hướng Hoàng thượng.
Hoa phi nghe vậy, trong lòng chậm rãi dâng lên hi vọng. Xem ra Hoàng Thượng quả thật là cần nàng. Khi đứng dậy, nàng nhìn lướt qua Vũ Văn Tập.
"Ngươi cũng biết chuyện của Tam hoàng tử? Đem những gì ngươi biết đến bẩm báo cho trẫm." Hoàng Thượng có vẻ như nhận thấy được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hắn liễm liễm thần sắc, trầm giọng hỏi.
Hoa phi ôn nhu đáp: "Vâng, nô tì có biết một ít." Khi nói chuyện, nàng lại là nhìn thoáng qua Vũ Văn Tập.
Vũ Văn Tập luôn luôn cúi đầu, có vẻ như cùng Hoa phi không có bất kì quan hệ gì, cũng có vẻ như không phát hiện ra Hoa phi đang nhìn hắn.
Hoa phi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: "Tam hoàng tử cực kì hiếu thuận, mọi chuyện đều vì Hoàng Thượng mà suy nghĩ. Có một lần Hoàng Thượng dùng chén thuốc bổ thân thiếu mất một loại thuốc, trong cung không có, tam hoàng tử tự mình xuất cung lặn lội đường xa tìm thuốc. Tam hoàng tử hiếu tâm thiên địa chứng giám."
Mộ Dung Thư mạnh mẽ giương mắt lên.

back top