Đái Tình phát hiện, cùng Mặc Thân xe cùng nhau dừng lại còn có mấy cỗ xe, người ở bên trong rối rít chen chúc ra, định nhãn vừa nhìn, là các tuần san, tiêu khiển tin tức các ký giả, hướng bọn họ cùng trong chỗ ghi danh chia làm hai tốp đánh tới, mà Lê Mặc Thân đã định liệu trước, nghiêm mặt không nói gì với kí giả, đi vào cục dân sự
Nàng đi sau Lê Mặc Thân, trong lúc kí giả bao vây cả cục dân sự, nhân viên bên trong cũng ngừng công việc, mọi người một bộ dạng chờ xem kịch vui
Kí giả “Tinh truyền bá” đứng mũi chịu sào, hướng bạc hà cùng Gia Đường đặt câu hỏi.
“Xin hỏi bạc hà tiểu thư, lúc trước không phải nói ngài cùng Lê tổng là quan hệ tình nhân sao, bây giờ tại sao lại cùng Tống tiên sinh tới đăng kí ?”
“Xin hỏi ngài cùng Tống tiên sinh là khi nào thì bắt đầu ?”
“Xin hỏi Lê tiên sinh cùng Đái Tình tiểu thư đồng thời xuất hiện ở nơi này, nhị vị có ý kiến gì không?”
“…”
Từng vấn đề chanh chua được hỏi làm cho Bạc Hà muốn né tránh, rõ ràng nàng và Gia Đường đã yêu nhau mười một năm.Một chút quan hệ với Lê Mặc Thân cũng không có, tại sao lại giống như nàng và Gia Đường đang vụng trộm vậy ?
Thấy bọn họ không đáp lời, các ký giả lại bắt đầu hướng Lê Mặc Thân đặt câu hỏi…
“Lê tổng, xin hỏi ngài đối với chuyện ngày hôm nay có ý kiến gì không?”
“Xin hỏi Đái Tình tiểu thư cùng ngài vừa là quan hệ như thế nào?”
“Xin hỏi ngài hôm nay là tới đăng kí, hay là tới tìm người “
“Thấy…”
Lê Mặc Thân không để ý tới kí giả kế bên đặt câu hỏi, phải biết rằng những ký giả này cũng là hắn ẩn danh tìm đến, tự nhiên hắn cũng đã chuẩn bị tốt, hắn cúi người đứng bên cạnh Bạc Hà, ôm lấy nàng xem như Gia Đường không tồn tại, ôn nhu nói, “Ta biết là lúc trước ta chọc ngươi giận, theo ta về nhà được không ?”
Bạc Hà vội rút tay ra, “Ngươi nói nhăng gì đó? Ta cùng Gia Đường phải kết hôn, ngươi đừng đùa bỡn như thế”
Lê MẶc Thân định ôm Bạc Hà nữa nhưng đã đã bị Gia Đường ngăn trở, “Lão bà của ta tay không phải là tùy tiện cho người ta cầm.”
Lê Mặc Thân đứng dậy, nói nhỏ bên tai Gia Đường, “Có nhiều kí giả như vậy, nếu không muốn Bạc Hà thân bại danh liệt, tốt nhất là chúng ta đi ra ngoài giải quyết.”
Gia Đường dĩ nhiên không để ý đến chính mình nhưng hắn không thể không quan tâm bạc hà, giấc mộng của nàng là người chủ trì, cho dù đến thành phố X, danh tiếng vẫn là trọng yếu. Không thể lấy cuộc đời của nàng đánh cược, hắn biết rõ nếu như chuyện này truyền ra, chắc chắn cuộc đời bạc hà sẽ phá hủy, mà Lê Mặc Thân nếu nói ra nói như vậy chắc chắn có năng lực làm cho bọn họ câm miệng đang muốn ẩn nhẫn thỏa hiệp thời điểm, một tiếng giòn vang truyền đến, bạc hà hung hăng tát vào mặt Lê Măc Thân một cái, “Ngươi thật hèn hạ, ta cùng Gia Đường không phải là ngươi như ngươi nghĩ”
Đái Tình thừa dịp Bạc Hà và Gia Đường tách ra nhào tới người Gia Đường, “Làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi làm sao có thể cùng nàng đăng kí? Nhiều năm như vậy ta ở bên cạnh ngươi vì ngươi làm nhiều như vậy, làm sao ngươi có thể…” Tình huống dị thường náo nhiệt làm cho mọi người ở hiện trường hoàn toàn ngây người, không ai dám nói giống như đang xem trò buồn cười nhất thế kỉ …
Gia Đường đẩy Đái Tình ra, “Ngươi náo loạn đủ chưa ?” Nói xong hắn kéo Bạc Hà đi ra ngoài, đám kí giả dĩ nhiên sẽ không buông tha. Đây cũng là yêu sách, Tống Gia Đường cùng Lê Mặc Thân, một nhân vật tao mưa tạo gió trên ti vi cùng một người nổi danh trên thương trường, theo như nổi tiếng mà nói, mỗi người mỗi vẻ, chẳng phân biệt được cao thấp…
Cứ bị vây quanh như vậy, Lê MẶc Thân lôi kéo bạc hà, Đái Tình ôm lấy cánh tay Gia Đường, bốn người cứ giằng co như vậy
Lê Mặc Thân lần nữa đối với các ký giả làm một thủ thế, “Xin mọi người trở về đi, ta cùng vị hôn thê của ta chỉ có chút mâu thuẫn, xin mọi người để lại thể diện cho LÊ Hoa, tiệc cưới của chúng ta nhất định sẽ thông báo rộng rãi, hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm …” Nói một đống lời khách sáo, để cho ký giả tránh ra, kì thực là hướng mọi người tuyên bố, bạc hà cùng Tống Gia Đường hôm nay sẽ không kết hôn, mà hắn mới là lão công tương lai của Bạc Hà …
Các kí giả cũng không dám nói gì, nhượng xuất một cái nói cho bốn người, Lê Mặc Thân dùng một xảo kình, đem bạc hà đột nhiên nhất đái, tách Gia Đường và Bạc Hà ra , đem nàng chuyển vào lòng ngực của hắn, “Chúng ta về nhà!” Hắn biết rõ Gia Đường sẽ không dùng danh tiếng của Bạc Hà đùa giỡn, cho nên cứ như vậy ôm lấy Bạc Hà đang sợ hãi rời đi, hoặc dùng từ tha đi thích hợp hơn. Bạc Hà giãy dụa trong lòng hắn, quay đầu lại nhìn thấy Gia Đường đang ngẩn ngơ, Đái Tình một bên vẫn kéo chặt tay hắn …
Hình ảnh này giống chọc vào mắt nàng, cứ như vậy bị Lê Mặc Thân ôm vào trong xe
Xe nhanh chóng chạy đi, Lê Mặc Thân nhanh chóng gọi thủ hạ giải quyết đám kí giả, một chút tin tức cũng không cho để lộ đi ra ngoài, xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Cúp điện thoại, bên môi hắn nở nụ cười thoả mãn, hắn đã thành công, nói vậy, lúc này trừ Bạc Hà và Gia Đường đang đau lòng còn co một đám kí giả bị đùa bỡn nữa …
“Không nghĩ tới ngươi thật cùng hắn tới đăng kí.”
“Hèn hạ…”
“Vì ngươi, hèn hạ một chút cũng không sao”
“Ta đã sớm nói Gia Đường là người ta yêu, ngươi rất rõ ràng.”
“Ta có nói ta để ý sao ?”
“Ta để ý…”
“Ta không ngần ngại thì không thành vấn đề, ngươi sẽ thấy ta so với hắn tốt hơn”
“Hèn hạ…”
Lê Mặc Thân không nói thêm gì nữa, hôm nay hắn làm như vậy, bạc hà như vậy đã là khách khí, dĩ nhiên nếu như không là bởi vì bạc hà ở Gia Đường trong lòng tầm quan trọng, đối với Gia Đường uy hiếp thật đúng là không phải là có như vậy có hiệu quả, đem nàng mang về tới sợ rằng muốn vây khó hơn nhiều: Tống Gia Đường, chuyện ngày hôm nay không thể trách ta làm được tuyệt, chỉ có thể nói ngươi quá để ý bạc hà, thua, chỉ có thể trách một mình ngươi…
Lê Mặc Thân mang Bạc Hà về trụ sở của mình …
Bây giờ nàng cũng không thể quyết định nữa, LÊ MẶc Thân khách quan mà nói, không hề tôn trọng mà lại uy hiếp nàng nhiều hơn. Hắn không tốn chút sức lực ôm lấy Bạc Hà, quả đấm của nàng rơi vào trên người hắn, mà hắn mắt không chớp cái nào, chỉ cho đó là Bạc Hà vuốt ve hắn, một chút cũng không thèm để ý, chỉ lo đi đến gian phòng của chính mình, viên ô mai trên cổ Bạc Hà làm cho hắn ghen tị, muốn cấp cho nàng một quả lớn hơn nữa (Anh này với anh Gia Đường quả là đầu óc có vấn đề nghiêm trọng) …
Hắn hôm nay đã mất đi lý trí, đem bạc hà mang về tới tựu nhất định không thể nữa làm cho nàng tránh ra, hắn muốn lấy tốc độ nhanh nhất khiến nàng trở thành nữ nhân của hắn, tự nhiên cũng không cần nàng đáp ứng.
“Lê Mặc Thân, khốn kiếp, ngươi buông.”
“Ngươi cảm thấy có thể sao ?”
“Như ngươi vậy là trái pháp luật, ta sẽ kiện ngươi…”
“Nếu ta dùng tiền thì sao ?”
Một câu nói làm cho Bạc Hà không biết chống đỡ ra sao, nàng biết, từ xưa tới nay, có tiền có thể ma xui quỷ khiến, mà Lê Mặc Thân chính là nàng biết, là người có sai khiến ma quỷ, hắn thậm chí còn đáng sợ hơn cả ma quỷ …
Vừa đến phòng ngủ của hắn, hắn lập tức đem bạc hà thả vào trên giường, đè lên người nàng điên cuồng mà hôn. Bạc Hà giãy dụa nhưng nàng đã quên mất, hắn không phải Gia Đường, chiêu này dĩ nhiên không có tác dụng gì, có lẽ trên đời này có rất ít nam nhân tôn trọng nàng
“Van ngươi, thả ta ra” Thanh âm Bạc Hà mềm nhũn, không cứng được thì phải mềm, dù sao hắn để hắn bỏ qua cho nàng, muốn nàng làm gì cũng được. Nàng không muốn làm chuyện có lỗi với Gia Đường, cho dù có thể Gia Đường từng làm qua nhưng là một nữ nhân chung thuỷ, nàng nhất định không thể làm vậy, nếu không ngay cả nàng cũng thể tha thứ cho chính mình
“Ngươi thấy có thể sao ?” Vẫn là câu nói kia, chỉ nói là ra thanh âm đã cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng
Bạc hà rất rõ ràng cảm giác được Lê Mặc Thân sưng, trong lòng không được phát run, chẳng lẽ mình…
Chỉ nghe thấy tiếng xé một tiêng, vải vóc đã bị xé hoàn toàn. Da thịt trên người Bạc Hà hiện lên trong mắt Lê MẶc Thân, hắn bị “Ô mai” trên cổ Bạc Hà kích thích, điên cuồng bú, gặm, cắn ở mỗi chỗ đôi môi hắn đi tới, không nơi nào là không để lại dấu vết … Cho đến bên hông… Hắn vừa muốn đưa tay bỏ chướng ngại vật trên người Bạc Hà, Bạc Hà cũng không giãy dụa nữa, tất cả ngôn từ đều bị nước mắt thay thế… Thân thể không nhịn được run rẩy, bị Lê Mặc Thân cảm giác được, hắn bỗng nhiên thanh tỉnh rất nhiều…
thức được, nữ nhân này cũng không phải là lúc trước mình sở tiếp xúc cái kia chút ít, nàng căn bản liền chịu không được người như thế rất đúng đợi, nổi lên lòng trắc ẩn, cho nên dừng lại động tác, hướng về phía trước, đem phục của Bạc Hà khép lại, đem nàng ôn nhu ôm vào trong ngực.
“Thật xin lỗi, ta không phải … ta chỉ là khống chế không được.”
Bạc hà tiếp tục nức nở, không nói bất kỳ điều gì ….
Lê Mặc Thân nhẹ nhàng nói với Bạc Hà, “Ta sẽ không làm gì hết, ngươi đừng thương tâm như thế được không ?”
“Ngươi không biết ta thích ngươi bao lâu đâu, từ ba năm trước gặp nhau, trong lòng ta thuỷ chung chỉ có ngươi, vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp mặt nữa, không nghĩ tới vừa trở về liền gặp ngươi, ta nghĩ đây chính là duyên phận, cho nên ta không có biện pháp nào khống chế tình cảm của mình…”
“Mỗi lần nhìn thấy ngươi và Gia Đường ở chung một chỗ, ta rất đau lòng, ta thật không biết mình còn có mặt này, ngươi là nữ nhân duy nhất làm cho ta thống khổ …”
Hắn cứ như vậy mà nói, không quản Bạc Hà có nghe hay không, bạc hà bị hắn ôm thật chặt, không có có một tia phản ứng, nàng còn đang suy nghĩ tới hình ảnh Đái Tình và Gia Đường ở chung một chỗ, bọn họ có phải cũng giống như nàng và Lê MẶc Thân không ? Nghĩ tới đây nàng cảm thấy thật khó thở, hoàn toàn không chú ý tới Lê MẶc Thân nữa …
“Thả ta đi, van xin ngươi.” Bạc hà chậm rãi nói ra khỏi miệng, nàng cảm thụ nhận được cái này nam nhân đối với mình cũng là thật tâm, chỉ là nàng không thể có tình cảm với hắn, bởi vì trái tim nàng chỉ có duy nhất một mình Gia Đường, cho dù bây giờ trở về nhìn thấy Đái Tình và Gia Đường cùng nằm trên giường của nàng, chỉ cần có thể giữ được Gia Đường, nàng cũng sẽ tha thứ cho hắn
Lê Mặc Thân trầm mặc chốc lát, buông nàng ra, “Nói cho ta biết, cùng ta ở chung một chỗ thật thống khổ như vậy sao? Cho ta một cái cơ hội cũng không được sao?”
Bạc hà lắc đầu, “Thả ta đi.”
Tuyệt vọng, Lê Mặc Thân buông nàng ta, buông, xem ra chỉ cần Gia Đường không để cho bạc hà hết hy vọng, nàng nhất định sẽ cho không cho hắn có cơ hội. Nhưng nếu chiếm được nàng mà lại làm cho nàng thương tổn thì có nghĩa lí gì ? Cho nên hắn đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu, “Muốn đi cũng phải đổi lại y phục, ta sẽ kêu người đưa đến cho ngươi, đổi lại y phục xong ta đưa ngươi đi”
Bạc Hà rất vui mừng, không nghĩ đến hắn nhất định cho nàng đi …
Nàng yên lặng ngồi ở mép giường, đang đợi y phục nhanh lên lấy đi vào, nhưng không biết cùng lúc đó, Lê Mặc Thân lại đang đánh cái quỷ gì chủ ý… Chẳng qua là ngu như vậy ngốc mong đợi trứ nhanh lên trở lại Gia Đường bên mình, trong lòng nàng tài: mới thật thật hung hăng nhéo một chút, khó trách hắn sẽ đồng ý mình trở về, bị Lê Mặc Thân khiến cho đầy người cũng là dấu hôn, làm sao có thể khai báo với Gia Đường ? Cho dù có nói, Gia Đường sẽ nghĩ như thế nào ? Nàng thấy ảnh chụp của Gia Đường và Đái Tình cũng đau lòngt hnàh như vậy, bây giờ rốt cuộc nàng cả người đầy dấu ấn, sẽ làm cho Gia Đường đau đớn như thế nào ? Hắn sẽ tin tưởng nàng sao ? Nghĩ tới vấn đề này, nàng thật không biết làm sao … Nên trở về nhà Gia Đường hay nhà cha mẹ ? Nhà cha mẹ không được, trở về nhất định sẽ làm cho bọn họ lo lắng, hay là nàng ra ngoài tìm phòng trọ ?
Còn chưa biết nên làm gì, y phục của Lê Mặc Thân đã đưa tới tay nàng, nàng dùng hai tay nhận lấy. Lê Mặc Thân cũng không có ý tứ rời khỏi, trên mặt lộ ra nu cười quỷ dị, “Ngươi có thể đi ra ngoài một chút không ?”
“Ta cũng không phải là chưa có xem.” Bất quá nhìn sắc mặt nàng trầm xuống , hắn cũng không đùa giỡn nữa, vội vàng đi ra ngoài, “Trêu ngươi thôi, ta ở bên ngoài chờ”
Lời nói ôn nhu như đang nói với người yêu của mình vậy, nếu không phải nàng đã yêu gia Đường, có lẽ nàng sẽ bị hắn hấp dẫn, nhưng bây giờ thật sự là nàng nên đi về sao ? Thứ nhất : Nàng sợ mình sẽ gặp tình huống không mong muốn. Thứ hai : Trở về như vậy Gia Đường sẽ tiếp nhận nàng sao ? Có lẽ mọi chuyện nên thử nghiệm trước rồi tính sao, để nàng liều mạng một lần vậy … Nàng nhanh chóng đổi lại y phục rồi đi ra ngoài
Lê Mặc Thân quả nhiên ở bên ngoài chờ nàng, chưa kịp mở miệng đã bị Bạc Hà ngăn lại, “Không cần phải nói , ta tự trở về là được, van xin ngươi đừng có đi theo ta nữa, đừng có phá hư cuộc sống của ta. Ngươi không phải muốn biết Gia Đường ra sao khi nhìn kiệt tác của ngươi sao ? Ta trở về kiểm nghiệm đây nhưng ngươi nên rõ ràng, cho dù Gia Đường không tiếp nhận ta nữa, ta cũng sẽ không cùng ngươi ở chung một chỗ” Một hơi nói xong, nàng xoay người chạy đi, không để ý đến hình tượng của mình nữa. Lê MẶc Thân cũng không đuổi theo, hắn căn bản biết mình không có cơ hội nữa … Làm một nam nhân yêu Bạc Hà, hắn cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của nàng nữa … May mắn hắn đã dừng đúng lúc nếu không ….