Gia Đường rất tự nhiên nắm lấy tay Bạc Hà hướng phía chiếc xe đi tới
Bạc Hà dị thường yên lặng lại càng làm cho hắn thêm hài lòng, hắn vốn định ra roi thúc ngựa, thúc đẩy nhanh kế hoạch đưa nàng trở về bên hắn, bây giờ càng tốt, nhìn bọn hắn như thế này, ai còn dám nói là không phải người yêu của nhau chứ ? Ngay cả chính mình cũng bị mê hoặc, chẳng lẽ thực sự nàng đã đồng ý trở về bên hắn sao ?
“Mấy năm đi qua, ta dẫn ngươi đi dạo một chút, xem lại phố phường” Vẻ mặt hắn ôn nhu. Nhìn hắn như vậy, Bạc Hà thật là muốn phát khóc, khó trách người ta nói cái gì là “mất rồi mới biết quý trọng” những lời này trước đây nàng nghĩ thật là “sến” quá đi,thật đúng là như vậy,từ trước Gia Đường vẫn luôn là như vậy đối với nàng, mặc dù nàng cũng rất để ý hắn, nhưng giống như vậy ‘Nho nhỏ’ thật là tốt, thật đúng là một đường bị nàng không đáng kể, ai bảo hắn đối với nàng địa phương tốt không chỉ …
“Tại sao ?” Gia Đường dừng lại, nhìn Bạc Hà cố nén nước mắt, lấy ngón cái nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt của nàng. Nhiều năm như vậy hắn mới phát hiện nàng vẫn còn bộ mặt “tự thuỷ nhu tình” . Nàng từng trải qua có thể an tĩnh ngốc ở bên cạnh mình không đấu võ mồm vậy cho dù là ôn nhu , bởi vì bình thời bọn ta cùng thỏ chạy giống nhau hoạt bát, không thể phủ nhận, bộ dáng lúc này của nàng thật muốn cho một người đàn ông bảo hộ …
Bị hắn thấy mình khóc, Bạc Hà thấy thật không tốt, cúi đầu xuống làm để cho nam nhân bên cạnh động sắc tâm … Thật ra thì lúc trước, hai người họ quen nhau gần bảy năm nhưng thuỷ chung không hôn nhau. Cho nên nàng nhìn thấy hắn hôn Đái Tình chính là nguyên nhân trực tiếp làm nàng bỏ đi
Nàng thật không biết trả lời câu hỏi “Tại sao ?” của hắn như thế nào, chẳng lẽ lại nói mình đang nghĩ về hắn sao ? Không không, thật là mất mặt nha …
“Ta … Ta đói bụng”
Gia Đường bật cười, đã nhiều năm như vậy bản chất xấu hổ của nàng vẫn còn lưu lại. Nhớ lúc trước mỗi khi hắn hỏi vấn đề gì khó trả lời, nàng đỏ ửng cả mặt rồi bảo là xấu hổ, nhưng chẳng lẽ hôm nay đi cùng hắn làm nàng xấu hổ vậy sao ? Lòng của nữ nhân đúng là kim dưới đáy biển mà, quả thật không sai a. …
“Tốt, tiểu mèo tham ăn” Gia Đường không tự chủ được vuốt cái mũi nàng một cái …
Hắn lái một đoạn ngắn rồi dừng trước cửa một nhà hàng, Bạc Hà đang bối rối liền tỉnh táo, nhìn ra ngoài, “Thường thường vui mừng !” Nàng gọi ra, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua mà hắn vẫn giống như nàng, nhớ rõ nhà hàng này …
Như ngày thường, Gia Đường kéo cửa xe cho nàng, sau khi tiến vào nhà hàng, hắn kéo ghế cho nàng. Thật ra đây không phải nhà hàng Tây nên hắn cũng không cần làm như vậy. Hắn hành động như vậy làm cho Bạc Hà cảm thấy mình như người xa lạ với hắn vậy. Tại sao tới bây giờ nàng mới biết mình khắc hình bóng hắn trong tim sâu như vậy chứ ?
”Nhân hạt thông cây ngô, mùi cá thịt ti, bỉ dực song phi, yêu tha thiết cả đời…” Gia Đường không cần nhìn thực đơn, trực tiếp nói ra tên từng món ăn với người phục vụ, dĩ nhiên đây toàn là những món Bạc Hà thích ăn,bọn họ ở chung một chỗ mấy năm, mười bữa ăn có ít nhất một nửa trên bàn cơm cũng không có rời đi này hai món ăn, rồi sau đó hai đạo bạc hà rõ ràng nhớ được, là nhà này phòng ăn đặc biệt là: vì đêm thất tịch nên cố ý chuẩn bị đồ ăn , bỉ dực song phi trên thực tế là dùng cá kỳ cùng cái đuôi phanh chế mà thành, mang thức ăn lên lúc trước còn muốn xối thượng một tầng hồng hồng, dùng với tương ớt Hồ Nam .Món ăn vẻ ngoài phảng phất một đôi đối với tình yêu cánh ở màu đỏ đám mây trung chỉ có bay múa, tượng trưng cho bỉ dực song phi mỹ mãn tình yêu… Mà yêu tha thiết cả đời, tự nhiên không cần phải nói, cũng là phòng ăn lão bản kỳ tư diệu tưởng sau nghiên chế ra, cùng mặt chữ ngụ ý giống nhau đồ ăn… Những thức ăn này đang là bọn hắn trôi qua cuối cùng một đứa tịch lúc ăn xong, vốn là nói xong sau khi tốt nghiệp mỗi lần cũng trở về nơi đó quá đêm thất tịch, tuy nhiên nó từ đó về sau cũng nữa không có đi qua… Rất kỳ quái tại sao nhà kia phòng ăn năm năm cũng không đổi lại thực đơn…
Bạc Hà muốn gọi món ăn nhưng không mở miệng nữa, thật ra thì cũng đã mấy năm nàng không ăn mấy món này, bởi vì nó làm nàng gợi nhớ đến những kỉ niệm đẹp cùng với hắn, cứ mỗi khi nhìn thấy hắn, thấy hành động của hắn dành cho nàng, nàng lại hồi tưởng về những ký ức năm xưa, thật là làm cho nàng thống khổ quá
“Ngươi còn nhớ rõ sao ?” Bạc Hà buồn bã, như vậy thật là hành hạ nha, nàng thật sự mong là nàng sẽ hận hắn, như vậy thì sẽ không cân nhớ tới nữa, thế mà nàng lại làm không được…
“Chúc nhị vị đêm thất tịch vui vẻ ! Dùng cơm ngon miệng” Người phục vụ nhanh chóng đưa đồ ăn đi lên , cuối cùng một thủy tinh hình chữ nhật đồ đựng dụng cụ trung thả một gốc bạc hà, đều thả vào bàn tâm, sau đó cung kính lui ra ngoài.
Gia Đường cầm lấy thủy tinh trong thùng cái kia gốc cây bạc hà đáy bưng, hướng đối diện Bạc Hà làm ra một tặng hoa động tác, “Mỹ lệ Bạc Hà tiểu thư! Đêm thất tịch vui vẻ “
Bạc Hà bây giờ mới nhớ ra, đêm nay là đêm thất tịch, khó trách người yêu nhau trên đường hơi nhiều, nhưng là hôm nay ngày hôm đó tử có phải hay không có chút lúng túng? Hơn nữa, hiện tại hắn hẳn là ở bên cạnh mình sao?
“Thật xin lỗi, ta không biết hôm nay là …”
Nghe được lời nói của Bạc Hà, Gia Đường bật thốt lên : “Bạc Hà, ngươi xin lỗi ta sao ?”
Thật xin lỗi vì hôm nay đã cùng ngươi đi, đáng lẽ là ngươi nên đi với Đái Tình, thật sư nên như thế thế mà lại phải đi cùng ta, Bạc Hà nghĩ đến đây là từ hảo tâm tình tự nhiên tan thành mây khói , “Ta…”
“Nữ nhân ngu ngốc, ta giơ lâu như vậy, ngươi không định tiếp nhận lễ vật của ta sao ?” Sau đó lung lay trong tay Bạc Hà, đây chính là bọn họ so sánh với hoa hồng hơn lãng mạn biểu đạt yêu phương thức.
“Được rồi được rồi, xem như ngươi có thành ý, ta miễn cưỡng nhận” Khó được ra tới một lần, làm sao có thể làm cho một tại chính mình nơi này không có chút ý nghĩa nào cuộc sống, phá hư tâm tình của hai người đâu?
Nàng vừa muốn cười đưa tay đi đón, tay của hắn nhưng rút về, một tay bắt được cổ tay nàng, một tay kia từ trong túi quần móc ra một tâm hình dạng bao trang hộp, hắn một tay mở ra hộp nhỏ, đưa tới bạc hà trước mặt, nàng u mê, tùy ý tay bị hắn cầm ở giữa không trung… Bởi vì nàng thấy được —— chiếc nhẫn!
Trong lúc bối rối, nàng vội vàng rút tay về, “Cái kia … Ta đói bụng “
Gia Đường không chút khách khí ngồi bên cạnh nàng, “Không cho đổi ý, ngươi vừa mới nói sẽ nhận a”
“Ngươi …” Bạc Hà đỏ mặt, trời mới biết nàng đang nghĩ tới cảnh hắn đeo nhẫn vào tay nàng … Nhưng mà đây không hải là nằm mơ, chẳng lẽ là sự thật sao ?
Được rồi được rồi, Bạc Hà nhanh chóng điều chỉnh lại lòng mình, đẩy hắn ra xa một chút, “Hì hì, chúng ta đang ăn cơm không nên đùa”
“Ta là thật sự” Gia Đường nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt không có vẻ như là đùa giỡn, hắn biết là mình đã quá nhanh nhưng chiếc nhẫn này đã đợi chủ nhân của nó quá lâu rồi
Hai người thật ra thì tâm cũng giống như nhau vậy, nàng hận mình không cách nào khống chế tình cảm của mình, rõ ràng muốn cùng hắn vạch rõ giới hạn, thế mà lại thất thủ. Hắn hận mình quá lỗ mãng, lỡ như làm cho Bạc Hà sợ đến bỏ chạy, hắn thật cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình. Dù sao bọn họ cũng đã tốn quá nhiều thời gian hành hạ nhau rồi
Bạc Hà cười nhạt : “Bổn cô nương không có tiềm chất đó” Trong ánh mắt nàng thoáng lên một tia chán ghét, tự giễu
“Ngươi tốt nhất đừng chọn chiến cực hạn của ta…” Hắn nghe không được nói như vậy từ trong miệng của nàng nói ra, xem không được nàng tự giễu vẻ mặt, những thứ kia cũng không nên thuộc về nàng…
“Ngươi quả nhiên là có vô vàn tài năng, xem ra Đái Tình làm ngươi …. “
“Câm miệng” Gia Đường ngắt lời nàng, hắn nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của nàng. Bạc Hà cố gắng lấy chiếc nhẫn ra nhưng tay đã bị hắn giữ chặt không cử động được . Hừ, xem ra hôm nay phải giải thích rõ ràng với nàng mới được, tính tình nàng đúng là càng lúc càng cố chấp mà
Bạc Hà giãy dụa, cơm có thể ăn đại, nói có thể nói lung tung nhưng chiếc nhẫn kia không phải người nào cũng đeo được … Nó giống như một lời thề vậy và hiển nhiên, nàng không thể nhận được …
“Ngươi điên rồi sao ? Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư, người đừng làm mấy chuyện nhảm nhí như thế “
Hắn không nhúc nhích nắm chặt tay nàng, “Nó đã đợi chủ nhân của chính mình quá lâu rồi, ngươi thử hỏi nó xem, nếu sai ta cho ngươi đi”
Bạc Hà nghe mấy câu nói chân tình này, Bạc Hà giãy dụa chậm lại, hắn nói 4 năm vậy chẳng lẽ 4 năm nay hắn và Đái Tình không có kết hôn sao ? KHông thể nào …
“Tống Gia Đường, ngươi thật là vô lại, mau buông ta ra, ngươi nên biết không phải đồ của ta ta không cần”
“Ai nói nó không thuộc về ngươi ? Trên đời này chỉ có mình ngươi xứng đáng làm chủ nhân của nó” Thanh âm ôn nhu của hắn làm cho Bạc Hà có chút choáng váng, nàng chỉ mới gặp lại hắn hai ngày thế nhưng toàn là chiến tranh, lúc hoà bình cũng là hắn nắm thế chủ động … Giờ phút này hắn quả là làm cho nàng không đỡ được …