Mọi người trở về Diệp gia, nghỉ ngơi một đêm. Ngày hôm sau, lại gặp mặt làm quen với Bạch Hằng một hồi.
Thật ra Bạch Hằng là một người dễ gần, tuy ngày thường nhìn giống ông cụ non, lạnh lùng, bình tĩnh, nhưng tính cách thật ra có phần giống Diệp Quân Thanh, lòng dạ ngay thẳng, không làm bộ làm tịch, nghĩ cái gì thì làm cái đó.
Cũng không lâu lắm, sau khi Diệp Quân Thanh và Bạch Hằng đánh nhau một trận, đã bá vai bá cổ, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Diệp Quân Mạc nhìn nhị đệ nhà mình trong nháy mặt lừa gạt Bạch Hằng vào tổ chức, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì, quay về thư phòng, ôi chao, nghĩ đến mấy ngày không ở nhà, phụ thân mình lại lo thân mật với mẫu thân. Chuyện cần xử lí trong nhà có lẽ là đã chất thành núi mất rồi.
Mấy ngày nay không thấy Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài, hiển nhiên đã tìm một nơi an tĩnh, hưởng thụ thanh nhàn hiếm có này.
“Tu Nhân, sao huynh lại đến đây?”Diệp Quân Lan rót cho Mã Văn Tài một chén trà, hỏi.
“Ta nghe nói Chúc Anh Đài đào hôn, lại nghe nói tân lang là Bạch Hằng, có chút lo lắng, nên đến.” Mã Văn Tài cầm chén trà Diệp Quân Lan rót cho mình, nhấp qua một ngụm, cũng ngon đấy, hiếm khi Lan Nhi tự tay rót trà cho mình, để chén trà xuống, nói tiếp: “Lúc trước muội đã đồng ý với ta chuyện gì?”
Ta không ở bên cạnh, nhớ phải bảo vệ mình cho tốt, đừng khiến ta lo lắng.
“Chuyện đó, chuyện đó…” Diệp Quân Lan thoáng chốc cứng họng, sau đó vẻ mặt lúng túng, oán trách nói: “Ai mà ngờ được Anh Đài sẽ đào hôn cơ chứ?”
“Muội thật sự không ngờ tới à?” Mã Văn Tài cười như không cười, Lan Nhi hiểu rất rõ Chúc Anh Đài, sao lại không nghĩ tới Chúc Anh Đài muốn đào hôn được chứ? Tám phần là ở nhà quá chán nên muốn đi xem kịch vui rồi.
“Được rồi, lúc ấy ta không chắc chắn mà!? Ta cho rằng nể tình Chúc bá phụ, Chúc bá mẫu và Bát ca, ít nhất Anh Đài sẽ ở lại, không ngờ nàng ta…” Nàng ta lại có thể vì Lương Sơn Bá, vứt bỏ người nhà yêu thương mình như vậy. Diệp Quân Lan nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy đau lòng cho người Chúc gia.
Mã Văn Tài vuốt tóc nàng, tỏ vẻ an ủi, mở miệng: “Một ngày nào đó, nàng ta sẽ hối hận.” giọng nói rất bình tĩnh.
“Có lẽ vậy.” Diệp Quân Lan bất đắc dĩ thở dài, nhưng bây giờ chịu bất hạnh vẫn là Chúc bá phụ, Chúc bá mẫu, Bát ca, và mọi người trong Chúc gia.
Chúc Anh Tề chưa từng ngờ tới, cô em gái nhỏ bé đáng yêu thông minh lương thiện lại khiến mọi người đi đến tình cảnh như hiện giờ.
Phụ thân không còn sức để xen vào chuyện của Chúc gia nữa, đã giao toàn bộ mọi chuyện cho hắn.
Mẫu thân hoàn toàn ngã bệnh, thuốc dùng không ít, nhưng vẫn không thấy hiệu quả, Quân Lan nói đây là tâm bệnh. Sao hắn lại không biết cơ chứ? Mẫu thân yêu chiều Cửu nha đầu từ nhỏ đến lớn như thế, yêu thương tha thiết, đến mắng cũng chỉ mắng yêu. Hắn biết, hắn có khuyên nữa cũng vô ích, trừ phi tìm được Cửu nha đầu.
Tình trạng bên ngoài càng lúc càng xấu, chiến loạn nổi lên khắp nơi, dân chạy nạn đầy đường, làm ăn ngày càng khó khăn. Lợi nhuận của điền trang gần đây đã không còn nhiều như trước. Bởi vì Cửu nha đầu đào hôn, danh tiếng của Chúc gia bị bôi xấu hoàn toàn, cây đổ khỉ tan*, trước kia các hộ thương nhân hợp tác tìm đến nhà rối rít, bây giờ lại cháy nhà hôi của, may mắn Diệp gia bởi vì có quan hệ tốt từ xưa, nên cũng giúp đỡ một chút.
(*)Cây đổ khỉ tan: Cây đổ, bầy khỉ không có chỗ ở, phải tan tác. Ý nói, mất đi người lãnh đạo, quân lính, cấp dưới đều rối loạn, tan rã.
Bạch gia hủy đám cưới, thế nhưng cũng không phá hủy danh tiếng Chúc gia, cũng không ném đá xuống giếng, Chúc Anh Tề biết đây là Bạch gia nể mặt Mã Văn Tài, trong lòng rất cảm kích.
Mấy ngày gần đây, Chúc Anh Tề bận rộn từ trong ra ngoài, không ăn không ngủ, tiều tụy đi không ít, bất luận thế nào cũng phải chống đỡ, vực nhà này đứng dậy. Hiện tại chỉ còn lại việc tìm được Cửu nha đầu, cho Bạch gia một câu trả lời thỏa đáng là tốt rồi.
Về phần nha đầu Ngân Tâm kia đã không còn hy vọng, nàng ta một mực không chịu nói, hắn quả thật đã không còn biện pháp nào với nàng nữa, bèn gả nàng cho một tên đầy tớ, đuổi đi.
Sáng nay, rốt cuộc hắn nhận được thư khẩn cấp từ gia nô nhà mình, đã có tin của Cửu nha đầu, trước mắt nàng ở Hàng Châu, hình như còn ở cùng một người khác.
Chúc Anh Tề lập tức quyết định, trước tiên đi Hàng Châu lôi Cửu nha đầu về nhà.
“Công tử, thuộc hạ muốn đi Hàng Châu trước.” Bạch Hằng đứng trước mặt Mã Văn Tài, cúi đầu cụp mắt, trong giọng nói mang theo vài phần cung kính.
Mã Văn Tài híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, vẽ thành một đường cong, cười như không cười, con ngươi đen láy trong trẻo mà lạnh lùng, dường như nhìn thấu tâm tư của Bạch Hằng: “Bởi vì Chúc Anh Đài ở Hàng Châu?”
Bạch Hằng không nói, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra chút tâm tình nào.
“Thế mà ta lại không biết ngươi quan tâm đến Chúc Anh Đài như vậy! Bạch Hằng, ngươi không cam lòng sao?” Một câu nói đã phá vỡ tâm tư của Bạch Hằng.
Bạch Hằng không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ khẽ nắm chặt nắm đấm, lộ ra tâm trạng của hắn.
Mã Văn Tài nhìn hắn một cái, quay đầu không nói gì nữa, không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
“Xin công tử thành toàn!” Bạch Hằng vẫn cố chấp không buông tha, đúng vậy, hắn không cam lòng.
Lúc đầu hắn chẳng buồn để ý tới Chúc Anh Đài, đám cưới với Chúc gia chỉ bởi lợi ích Chúc gia mang đến, thậm chí Chúc Anh Đài đào hôn hắn còn vui vẻ đứng xem kịch vui. Nhưng mà, hắn có chỗ nào kém với tên thư sinh mặt trắng kia chứ. Hắn rất tức giận, hắn muốn đi quấy rối.
“Bạch Hằng, ngươi đi Hàng Châu đi! Chỉ với tính cách của ngươi, nếu ta không cho ngươi đi, ngươi cũng sẽ lén đi.” Mã Văn Tài đương nhiên hiểu rõ Bạch Hằng, cũng không định làm khó hắn, hơn nữa gây chút phiền toái cho Chúc Anh Đài cũng hay, nên liền đồng ý, xua tay ý bảo hắn lui ra ngoài.
Bạch Hằng không ngờ Mã Văn Tài dễ dàng đồng ý như thế, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ tươi cười: “Đa tạ công tử!” Sau đó vọt ra cửa, vội vã trở về chuẩn bị đi Hàng Châu.
“Gì cơ, Bạch Hằng đi Hàng Châu rồi?” Diệp Quân Lan vừa nghe tin đó thì vô cùng kinh ngạc, đây không phải là muốn gây rối sao? Cầu trời cao phù hộ Bát ca mang Anh Đài trở về thuận lợi.
“Hắn không cam lòng mình bại bởi một tên tiểu bạch kiểm(1)” Diệp Quân Thanh bất đắc dĩ nói, đừng thấy tiểu tử Bạch Hằng thường ngày trưng ra cái mặt than, trên thực tế tính cách vô cùng khó chịu.
Tiểu bạch kiểm? Ho khụ một tiếng —- Diệp Quân Lan buồn cười, mọi người không ai để ý đến tiếng ho nhỏ, chỉ có Mã Văn Tài cười vỗ lưng nàng, đưa một chén trà qua, Diệp Quân Lan nhận lấy, mạnh mẽ uống một hớp, rồi mở miệng cười đùa: “Tiểu bạch kiểm? Lương Sơn Bá đâu phải tiểu bạch kiểm, rõ ràng là tiểu hắc kiểm(2)!”
(1)Tiểu bạch kiểm: mặt trắng nhỏ.
(2)Tiểu hắc kiểm: mặt đen nhỏ
Tiểu hắc kiểm? Có cụm từ này sao? Diệp Quân Thanh lắc đầu cười, uống trà, tiếp tục hỏi Mã Văn Tài: “Sao ngươi lại đồng ý để Bạch Hằng đi Hàng Châu? Ta đã nghĩ ngươi sẽ phản đối.”
Mã Văn Tài nhíu mày, nói: “Tính cách của Bạch Hằng huynh không phải không biết, ta không đồng ý, hắn cũng sẽ len lén chạy đi, còn không bằng đồng ý, tiện thể nắm rõ hành tung của hắn trong tay. Hơn nữa, huynh cho rằng Chúc Anh Tề có thể mang được Chúc Anh Đài về sao? Bạch Hằng đi sẽ giữ vững quyết tâm của mình, hắn sao có thể để Chúc Anh Đài chạy thoát trước mặt người Bạch gia được? Còn nữa, hình như bên Hàng Châu có động tĩnh lạ, tuy ta không tiện đi đến, nhưng có Bạch Hằng đi, hiển nhiên có thể nghe được chuyện gì đó, sau đó về báo cho ta biết!”
“Tiểu tử giỏi lắm, được đấy! Một hòn đá hạ ba con chim!” Diệp Quân Thanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hắn đã biết nào có đơn giản như vậy, tiểu tử Bạch Hằng kia e là còn chưa biết đi?
Nhị ca, phục chưa hả?!” Diệp Quân Lan vỗ vai lão ca nhà mình, đắc ý, Tu Nhân nhà nàng là ai chứ, hừm hừm, đó không phải là người bình thường đâu nha!
Mã Văn Tài nhìn gương mặt tươi cười đắc ý của Diệp Quân Lan, chỉ cười không nói.
Mặt Diệp Quân Thanh nhăn nhó sầu khổ, tức giận trợn mắt nhìn Mã Văn Tài, trong lòng rất thương tâm, muội muội ngoan hiền của hắn lại bị tên tiểu tử đội lốt hồ ly này lừa đi mất rồi! Ôi, con gái lớn đúng là không thể giữ mà!